Chương 170: Tiên thủy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần cũng là ngày trung thu mình xin up tặng mọi người hôm nay luôn. Chúc mọi người trung thu vui vẻ <3




Chương 170: Tiên thủy (2)

Phủ La Vinh Vương, được Quách Tử Mục cứu, thế tử Mộ Dung Nghi nằm ở trên giường thở dốc, La Vinh Vương xoa ngực cho hắn, Quách Tử Mục mang mặc nạ cầm trên tay ly nước.

"Nghi nhi, đỡ chút chưa?"

La Vinh Vương ra một đầu đầy mồ hôi, Quách Tử Mục buông ly nước xuống, dùng tay áo lau mồ hôi cho ông. Mộ Dung Nghi giương mắt nhìn Quách Tử Mục, thở hổn hển nói: "Lúc nãy, đa tạ, cha nhỏ."

Động tác lau mồ hôi của Quách Tử Mục dừng lại, La Vinh Vương lại nói: "Còn không phải sao, may mắn có cha nhỏ con ở đây." Lau khóe mắt, La Vinh Vương nói: "Con mau uống tiên thủy đi, sau này sẽ không còn phải chịu nổi khổ về tâm tật nữa."

Quách Tử Mục nhấp miệng.

Mộ Dung Nghi hơi hơi mỉm cười, nói: "Đây là Hoàng thượng ban thưởng cho cha, con sao có thể uống được."

La Vinh Vương trừng đôi mắt: "Con muốn cả đời bị vậy sao?" Nhìn Quách Tử Mục đang im lặng, La Vinh Vương có chút chột dạ, nói: "Nếu không, con uống trước một ngụm đi, nếu còn dư thì cha uống."

Quách Tử Mục lập tức chen vào nói: "Ta đi xem có bao nhiêu."

Phụ tử hai người nhìn Quách Tử Mục đi đến trước bàn, Mộ Dung Nghi thấp giọng: "Cha, cha không thể chỉ nghĩ cho con."

La Vinh Vương gật đầu mạnh: "Cha vừa rồi có chút nóng vội." Tiểu Mục không nên sinh khí a.

Quách Tử Mục lấy ra bình sứ, mở ra nhìn nhìn. Đối với tiên thủy mà nói, Quách Tử Mục không có ý muốn gì. Y tuổi còn trẻ, ở Vương trạch dưỡng rất tốt, y không phải không cảm giác, lưu lạc làm khất cái nhiều năm, thân thể sao có thể không chút bệnh tật gì. Nhưng từ khi ở Vương trạch, những bệnh đó đều khỏi. Y cảm thấy tiên thủy này có công hiệu chỉ sợ giống như nước suối ở Vương trạch không sai biệt lắm.

Quay đầu, Quách Tử Mục nói: "Mỗi người một ngụm cũng đủ. Thế tử uống trước một nửa đi."

La Vinh Vương gật đầu: "Tốt tốt, uống trước một nửa."

Quách Tử Mục thực dứt khoát đổ bình ra, đổ ra một nửa tiên thủy. Đi đến mép giường, Quách Tử Mục đem cái ly đưa cho La Vinh Vương, La Vinh Vương lại xoa xoa tay, không dám tiếp. Mộ Dung Nghi không có sức lực, Quách Tử Mục do dự một lát, sau đó y nắm tay La Vinh Vương, đem cái ly nhét vào tay ông, sau đó bắt lấy tay La Vinh Vương uy đến miệng Mộ Dung Nghi. Mộ Dung Nghi nhìn ly nước xanh biếc Quách Tử Mục đưa, hé miệng.

Phòng trong đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết làm người hầu chờ bên ngoài khiếp sợ. La Vinh Vương đè lại Mộ Dung Nghi kêu: "Nghi nhi con cố chịu đựng a!"

Mộ Dung Nghi rất béo, hắn giãy giụa sao một mình La Vinh Vương có thể áp chế nổi. Quách Tử Mục thu dọn lại tiên thủy, sau đó lao ra khỏi phòng kêu người vào hỗ trợ. Lúc này Mộ Dung Nghi, máu loãng từ thất khiếu hắn chảy ra, La Vinh Vương bị hù sắp chết.

"Tiểu Mục, nhanh lấy tiên thủy lại đây!"

"Thế tử có tâm tật, uống nhiều quá lỡ như chịu không nổi thì làm sao. Hoàng thượng ăn tiên quả sẽ đau, uống tiên thủy khẳng định cũng sẽ đau." Quách Tử Mục thừa nhận mình ích kỷ, chỉ có chút tiên thủy như vậy, y muốn để lại cho La Vinh Vương uống.

Đại phu trong phủ cũng tới, một đám người đè lại Mộ Dung Nghi, Quách Tử Mục lui về một góc, loại thời điểm này y không giúp được gì. Mộ Dung Nghi tiếng kêu thực thảm, máu loãng tràn ra lúc sau, làn da hắn bắt đầu chảy ra hắc thủy. Khi hôn mê, Mộ Dung Nghi nghĩ, chắc mính sắp chết rồi.

Khi Mộ Dung Nghi tỉnh lại, cho rằng mình đã tới âm tào địa phủ. Chỉ là địa phủ này sao lại có chút quen mắt?

"Nghi nhi?"

Mộ Dung Nghi ngốc ngốc quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt phụ vương.

"Nghi nhi, cảm giác như thế nào? Ngực còn đau không?"

Mộ Dung Nghi chớp chớp mắt, ký ức toàn bộ quay về, hắn theo bản năng giơ tay chạm vào ngực. Nơi này hô hấp nhẹ nhàng là chuyện như thế nào?

Tròng mắt Mộ Dung Nghi xoay chuyển, mọi người đều ở trong phòng, duy chỉ thiếu Quách Tử Mục. Hít sâu mấy cái, Mộ Dung Nghi nuốt nuốt giọng nói, thật cẩn thận nói: "Ngực giống như, không còn đau?"

La Vinh Vương kích động thiếu chút nữa nhảy lên, ông cố hết sức nâng dậy Mộ Dung Nghi, vội vàng nói: "Mau tới chẩn mạch cho thế tử."

Đại phu vương phủ lập tức bắt mạch cho Mộ Dung Nghi, khi đại phu lấy tay ra, hắn quỳ xuống nói: "Chúc mừng vương gia, chúc mừng thế tử, tâm mạch thế tử vững vàng, như người bình thường, không, là so với người bình thường còn tốt hơn ba phần!"

"Ai ui!" Kích động La Vinh Vương quỳ xuống hướng hoàng cung dập đầu, "Hoàng thượng long ân! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tất cả mọi người đều nhanh quỳ xuống hướng hoàng cung tạ ơn, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, tiên thủy này là do Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cầu tới.

Mộ Dung Nghi ngơ ngác che lại ngực, thở dốc, hơn hai mươi năm tâm tật liền như vậy khỏi? Hắn thậm chí còn đấm đấm, ngực đúng là không đau! Một chút cũng không đau! Trước khi mỗi lần hô hấp đều rất đau nay rõ ràng không còn nữa!

Mộ Dung Nghi không cảm thấy thân thể không sức lực, hắn xốc chăn lên động tác nhanh nhẹn mà xuống giường, ở tại chỗ nhảy lên. La Vinh Vương thấy thế liền muốn đi dìu hắn, nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Nghi lại ôm ngực, biểu tình như dại ra, tiếp theo liền ngửa mặt lên trời thét dài: "Ha ha ha, ha ha ha ha, không đau! Thật sự không đau!"

Cười xong, Mộ Dung Nghi khóc lên, ôm chặt thân cha của mình gào khóc: "Cha, con không đau! Ngực con không đau!"

La Vinh Vương cũng hai mắt hàm lệ: "Tốt tốt, Nghi nhi rốt cuộc tốt. Hoàng thượng thánh ân, làm Nghi nhi của cha khỏe lại!"

Mộ Dung Nghi khóc giống như hài tử, đời này, khi hắn bắt đầu có ký ức, hắn không dám khóc lớn như thế. Nhưng hiện tại, hắn cười to, lại khóc lớn, trái tim hắn rốt cuộc không đau, cũng sẽ không bao giờ làm khó thở đến ngất đi nữa.

"Nghi nhi, mau tạ ơn."

Mộ Dung Nghi khóc thét buông ra phụ vương, quỳ xuống dập đầu, khóc không thành tiếng. La Vinh Vương ở một bên lau nước mắt, phất tay để những người khác lui ra ngoài. Bọn người đi ra ngoài, La Vinh Vương nâng Mộ Dung Nghi dậy, nói: "Nếu không phải có Thạch Tỉnh và Vân An mạo hiểm cầu Hoàng thượng, chúng ta cũng không có tiên thủy này. Hai người họ là ân nhân phủ La Vinh Vương ta, càng là ân nhân con."

"Hài nhi, sẽ không quên." Mộ Dung Nghi lại ôm phụ thân, khóc. La Vinh Vương vỗ nhẹ hắn, cười: "Bây giờ Nghi nhi có thể yên tâm khóc lớn cười lớn, chạy nhảy. Hôm nay muộn rồi, ngày mai con hãy đến nói cho nương con nghe đi." Dừng một chút, ông nói: "Ngày mai cha còn con đi gặp bà ấy. Đừng khóc, thu thập một chút còn phải vào cung tạ ơn."

"Cha, cảm ơn cha."

Cảm ơn cha toàn tâm chiếu cố con, cảm ơn cha không chê con vô dụng, cảm ơn cha cho tới bây giờ luôn đối xử tốt với con, cảm ơn...... Đời này Mộ Dung Nghi cảm kích nhất kính trọng nhất, chính là phụ vương mình.

"Cha con mà nói tạ ơn cái gì." Buông Mộ Dung Nghi ra, La Vinh Vương lau nước mắt cho hắn, lại nói: "Phụ vương chọn ngày mời Thạch Tỉnh bọn họ lại đây, con cần phải cảm tạ người ta đó có biết không."

"Hài nhi ghi nhớ lời phụ vương dạy bảo."

La Vinh Vương nhẹ nhàng vỗ Mộ Dung Nghi một cái, Mộ Dung Nghi cười nói: "Hài nhi ghi nhớ lời cha dạy bảo."

La Vinh Vương thở sâu, cười, hai tay dùng sức cầm bả vai Mộ Dung Nghi: "Con thân mình tốt, trách nhiệm thế tử toàn bộ gánh vác đi. Thạch Tỉnh hiện giờ là Trung Dũng Hầu, nhưng nói vậy cũng sẽ có không ít người không muốn hắn và Vân An sinh sống thư thái, phủ La Vinh Vương chúng ta phải làm chỗ dựa cho bọn họ."

"Hài nhi trong lòng hiểu rõ, cha yên tâm."

La Vinh Vương gật gật đầu, tươi cười không giảm. Mộ Dung Nghi lui về sau hai bước, hướng cha cúi lại một cái, sau đó nói: "Cha, tiên thủy còn lại cha mau uống đi."

La Vinh Vương gật gật đầu, thu hồi tươi cười, nói: "Cha nhỏ con hướng nội, không muốn thấy người ngoài, con đi thủ cha đi."

"Dạ."

La Vinh Vương mang theo thế tử ra, mọi người trong vương phủ quỳ xuống dập đầu, duy chỉ thiếu Quách Tử Mục. La Vinh Vương hỏi: "Chính quân đâu?"

"Bẩm vương gia, chính quân nói y về phòng trước."

"Các người chờ ở đây đi."

"Tuân lệnh."

Còn chưa biết nhi tử đã dạy dỗ hạ nhân qua một lần, La Vinh Vương cùng thế tử cùng nhau vội vàng trở về phòng. Hai người vào phòng, nhưng không nhìn thấy Quách Tử Mục, La Vinh Vương gọi: "Tử Mục?"

"Ta ở bên trong."

La Vinh Vương để thế tử chờ bên ngoài phòng, vào trong. Quách Tử Mục đang mang mặt nạ, rõ ràng phát hiện có người khác tới, vội vàng ra. La Vinh Vương tức khắc tự trách: "Ta cùng thế tử chỉ lo ở đó, đã quên phái người nói cho ngươi biết. Ngươi vẫn luôn ở trong phòng chờ sao? Đói bụng không?"

"Không đói bụng, trong phòng có điểm tâm. Thế tử khỏe chưa?"

"Khỏe khỏe, đã khỏe lại rồi."

Nhắc tới chuyện này, La Vinh Vương liền nhịn không được cười.

Quách Tử Mục tiến lên giữ chặt tay La Vinh Vương, kéo ông đến bàn, nhìn bình sứ trên bàn nói: "Còn lại ngươi mau uống đi."

La Vinh Vương cầm lại tay Quách Tử Mục: "Ngươi cùng ta uống."

Quách Tử Mục lắc đầu: "Ta không uống. Thân mình ta rất khỏe, không bệnh không đau uống cái này làm chi." Rút ra tay, Quách Tử Mục liền ôm La Vinh Vương, "Uống cái này, ngươi có thể vẫn luôn bên cạnh ta."

Tâm La Vinh Vương đều mềm nhũng, ông ôm chặt Quách Tử Mục: "Tiên thủy này sao ta có thể uống một mình, ngươi uống một ngụm, còn lại ta uống. Ngươi không uống, ta cũng không uống."

Vốn dĩ cũng không dư lại bao nhiêu, nhưng thái độ La Vinh Vương rất kiên quyết, cho dù chỉ còn lại một giọt, ông cũng muốn cùng Quách Tử Mục cùng nhau uống. Quách Tử Mục ngẩng đầu hôn môi La Vinh Vương, La Vinh Vương ngậm lấy y, hôn sâu. Hôn kết thúc, La Vinh Vương dỗ: "Tiểu Mục ngoan, cùng uống nha."

"Ngươi uống trước, ta sợ đau, ta cũng không muốn người khác chiếu cố ta."

"Được, ta uống trước, thế tử ở bên ngoài, chút nữa ngươi cùng thế tử cùng nhau chiếu cố ta, ta đã ra lệnh không cho người khác vào."

"Được."

Ở bên ngoài chờ đợi, Mộ Dung Nghi đúng lúc lên tiếng: "Cha, cha và cha nhỏ ra ngoài đi, con không đi vào."

"A, được."

La Vinh Vương chỉnh lại mặt nạ cho Quách Tử Mục, một tay cầm tay y, một tay cầm bình sứ đi ra ngoài. Hiện tại tình huống bất đồng, phòng này không tiện cho thế tử đi vào.

Nhìn thấy thế tử, Quách Tử Mục chỉ hơi gật đầu, cũng không thân cận, ngược lại rất xa cách. Mộ Dung Nghi cũng hơi hơi hành lễ một cái, không cố tình nói thêm cái gì. La Vinh Vương ngồi xuống ghế, mở ra nắp bình, nhìn nhìn bên trong còn dư lại bao nhiêu, sau đó ngửa đầu châm chước uống một nửa. Uống xong ông nhanh chóng đậy lại nắp bình rồi nhét vào tay Quách Tử Mục. Thế tử lập tức nói: "Cha nhỏ, chờ lát nữa ta đè lại cha, nếu ta hông đủ sức ngài hãy đến giúp."

Quách Tử Mục gật gật đầu, đem bình sứ nhét vào đai lưng.

La Vinh Vương nín thở chờ đợi, bất quá chỉ sau hai giây, ông liền cắn chặt khớp hàm, bắt đầu phát tác. Tuy nói La Vinh Vương uống không có nhiều như thế tử, nhưng đau đớn tuyệt đối không thua so với thế tử. Quách Tử Mục nhìn sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt của La Vinh Vương, khẩn trương (lo lắng) mà nắm chặt tay.

"AH!"

La Vinh Vương đau đến cuộn tròn, Mộ Dung Nghi lập tức ôm lấy ông. Quách Tử Mục đi vào phòng ôm ra một cái chăn trải lên đất, Mộ Dung Nghi đem phụ vương đang đau đến hừ hừ nằm lên chăn, sau đó gắt gao ngăn chặn thân thể phụ vương.

"Ta đi nấu nước!"

Sau khi nhìn qua Mộ Dung Nghi phát tác trước đó, Quách Tử Mục luôn nói mình phải bình tĩnh, chạy nhanh đi múc nước. Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài, phòng bếp nhỏ trong viện La Vinh Vương sáng sớm đã thu thập thỏa đáng, Quách Tử Mục sau khi trở về nấu nước, chính là chờ giờ khắc này có tác dụng. Rất nhanh đã mang một chậu nước ấm đi vào, bên này La Vinh Vương đã đau đến la lớn, Quách Tử Mục buông chậu xuống, từ đai lưng lấy ra bình sứ, mở ra nắp bình, trong sự khó hiểu của Mộ Dung Nghi mà ngửa đầu uống, sau đó ghé vào trên người La Vinh Vương, hôn ông. Mộ Dung Nghi khiếp sợ, đau đến mức không kịp phản ứng La Vinh Vương chỉ cảm thấy có một dòng nước ngọt thanh tiến vào miệng của ông, sau đó thân thể càng đau.

"Cha nhỏ! Ngài!" Mộ Dung Nghi khiếp sợ thiếu chút nữa đã quên ngăn chặn phụ vương.

Lau khóe miệng La Vinh Vương, Quách Tử Mục chỉ nói: "Ngươi đè đi, ta lau mình."

Mộ Dung Nghi hít một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro