Chương 176: Võ gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một trong những phần yêu thích của mình. Chờ lâu lắm mới đến phần An ca xử cái nhà này. An ca uy vũ \\٩(๑'^'๑)۶//




Chương 176: Võ gia (1)

Ngày hôm sau, sau khi dùng cơm sáng, Thiệu Vân An dẫn Tưởng Mạt Hi lên xe ngựa của phủ Đại tướng quân. Nữ nhi của Đại Minh Quân và Thẩm Băng là Đại Dĩnh Tư đi theo cùng. Còn có Đại Tiểu Kim và Mộ Dung thế tử đã đến đây từ sớm. Vương Thạch Tỉnh muốn đi cùng, nhưng Thiệu Vân An không cho hắn đi. Vương Thạch Tỉnh hiện tại là Trung Dũng Hầu, nên tận lực đừng để người Võ gia dính vào. Lại nói, đây là chuyện nội gia, Vương Thạch Tỉnh nếu như ra mặt không tiện. Mộ Dung thế tử đại diện cho phủ La Vinh Vương, đi theo không hề gì. Vương Thanh và Ni Tử cũng muốn đi, để nâng cao thanh thế đại ca, nhưng Tưởng Mạt Hi không cho bọn bé đi. Trong trí nhớ của Tưởng Mạt Hi đối với phủ Quốc công là một đám người có diện mạo xấu xí ngu ngốc, bé không muốn Ni Tử thấy bọn họ.

Khi xe ngựa vừa đến phủ An Quốc Công, cửa chính liền mở ra. Quản gia phủ An Quốc Công ở cửa nghênh đón, nhìn thấy Đại Tiểu Kim, quản gia và tên giữa cửa biểu tình cứng đờ. Đi vào không bao lâu, Võ Trịnh thị liền xuất hiện. Nhìn thấy Đại Tiểu Kim, vẻ mặt bà cũng cứng đờ, khắc chế bất mãn nói: "Vương Thiệu Chính Quân ra cửa còn mang theo lão hổ nha."

Tưởng Mạt Hi nắm tay An thúc, đối với vị đại bá mẫu này của mình không có chút nào phản ứng. Thiệu Vân An sờ sờ đầu Đại Tiểu Kim, rất bất đắc dĩ nói: "Đại Kim và Tiểu Kim là Hoàng Thượng phong tặng hộ quốc thần thú, chúng nó nhất định phải đi theo ta cũng ngăn không được, đã để ngài chê cười."

Thiệu Vân An đưa ra thân phận Đại Tiểu Kim, Võ Trịnh thị cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận. Bà thoáng lui về sau hai bước, sau đó mới hướng Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư hành lễ, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, thế tử sao lại đi theo vậy. Sau đó, Võ Trịnh thị nỗ lực lộ ra từ ái nhìn Tưởng Mạt Hi: "Hi nhi, ta là đại bá mẫu con. Bất quá sợ là con không nhớ rõ. Bá mẫu dẫn con đi gặp cha con được không ?"

Nói xong, Võ Trịnh thị vươn tay, Tưởng Mạt Hi giương mắt nhìn, cho Võ Trịnh thị một ánh nhìn miệt thị, giật nhẹ tay Thiệu Vân An.

Võ Trịnh thị xấu hổ, nghi hoặc, tên ngốc này sao lại có ánh mắt đó? Thiệu Vân An ở trong lòng cười to, trên mặt xin lỗi nói: "Hi nhi sẽ gặp. Không biết Võ Giản thiếu gia hiện tại có tiện gặp mặt hay không?"

Võ Trịnh thị thu tay lại, lấy khăn lụa che miệng, cho đối phương biết bà đang khó xử, nói: "Gặp thì có thể gặp, nhưng Giản nhi đã bệnh thời gian dài, sợ là ...... Thân thể thế tử mới khỏi, Lâm thiếu phu nhân và chính quân thân thể quý giá, sợ sẽ lây nhiễm quý nhân. Ta mang Hi nhi đi gặp hắn là được."

Trượng phu Đại Dĩnh Tư họ Lâm, trong nhà là đích đại thiếu gia, người ngoài có đôi khi sẽ kêu nàng 'Lâm thiếu phu nhân'.

Thiệu Vân An thu hồi vẻ mặt tươi cười, lời nói lãnh đạm xuống: "Nếu đã vậy thì thôi. Thân thể Hi nhi vẫn chưa khôi phục, người lớn chúng ta sợ lây nhiễm, hài tử càng phải sợ hơn. Xem ra Võ Giản thiếu gia hôm nay không tiện thăm hỏi, thế tử, tỷ tỷ, chúng ta về thôi."

Dứt lời, Thiệu Vân An nắm tay Tưởng Mạt Hi xoay người muốn đi. Võ Trịnh thị làm sao có thể nghĩ Thiệu Vân An sẽ đi như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người. Khi Thiệu Vân An, Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư đi ra hai bước, bà mới hồi phục tinh thần lại vội vàng kêu: "Vương Thiệu Chính Quân dừng bước!"

Thiệu Vân An ngừng bước, Võ Trịnh thị bước nhanh đến trước mặt Thiệu Vân An, theo bản năng mà nhìn thính đường phía sau Thiệu Vân An, nở một nụ cười nói: "Vương Thiệu Chính Quân ngài hiểu lầm. Ngài và thế tử, Lâm thiếu phu nhân là khách quý, làm gia chủ, tất nhiên là sợ ảnh hưởng khách quý."

Mộ Dung thế tử cười cười: "Lời này của ngài sai rồi. Bổn thế tử là nghĩa phụ của Hi nhi, chính quân là nhạc cha của Hi nhi, sao Hi nhi không được tính là khách vậy?"

Đại Dĩnh Tư thực không cho mặt mũi nói: "Hi nhi là họ Tưởng, đại phu nhân sợ là có bệnh hay quên, không nhớ rõ. Hi nhi cũng là khách đó."

Vẻ mặt khách sáo của Võ Trịnh thị cũng không duy trì được khi nghe lời này, Thiệu Vân An dứt khoát nói: "Muốn gặp, hiện tại liền đi gặp; nếu không tiện, chúng ta đi về, chờ Khang Thần đại ca trở về, nếu Võ Giản thiếu gia còn sống, các ngươi hãy đi tìm Khang Thần đại ca đi."

"Nhà Lão đại, sao khách vào cửa rồi mà lại chậm chạp không thấy người?" Một âm thanh già nua mang theo uy nghiêm ở phía sau vang lên, Thiệu Vân An, Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư xoay người, Võ Trịnh thị thì lại nhẹ nhàng thở ra, mặt mang tôn kính mà nói: "Nương, ngài sao lại ra đây?"

Mộ Dung thế tử nhỏ giọng nói: "Là chính phu nhân An Quốc Công, nhất phẩm cáo mệnh." Tiếp theo, Mộ Dung thế tử liền hành lễ: "Võ lão phu nhân."

Nhất phẩm cáo mệnh, so với Thiệu Vân An cấp bậc cao hơn. Bất quá Thiệu Vân An là người hiện đại, thứ lỗi, y không hiểu sự chênh lệch này lắm. Vị lão bà một tay cầm quải trượng, một tay được a đầu đỡ đi ra, Thiệu Vân An chỉ hơi hơi gật đầu, kêu: "Võ lão phu nhân."

Đại Dĩnh Tư hành lễ: "Võ lão phu nhân."

Võ lão phu nhân hướng ba người hơi gật đầu, sau đó trên dưới đánh giá một phen Thiệu Vân An, không nóng không lạnh hỏi: "Vương Thiệu Chính Quân sao mới đến lại muốn đi, có phải Trịnh thị làm chuyện gì không tốt, làm khách quý không hài lòng?"

Võ Trịnh thị cúi đầu đứng ở phía sau lão phu nhân không đáp, Thiệu Vân An nói: "Vậy thì không có. Chỉ là đại phu nhân nói dường như Võ Giản thiếu gia không tiện gặp khách, nếu không thích hợp chúng ta đây cũng chỉ có thể đi về. Người lớn chúng ta không sao, nhưng Hi nhi là hài tử, vạn nhất bị lây nhiễm, sau đó bị bệnh thì không tốt."

Đại Dĩnh Tư nuốt xuống tiếng cười, trong lòng nói: Vương Thiệu Chính Quân nói chuyện thật là thú vị, tuy cổ quái nhưng thú vị.

Võ Trịnh thị vội vàng biện bạch nói: "Nương, thân thể Giản nhi ngày càng suy yếu, con dâu sợ ảnh hưởng đến thế tử điện hạ và Lâm thiếu phu nhân."

Thiệu Vân An lại cười nhạo một tiếng: "Võ Giản thiếu gia bệnh đến như vậy, ngài sợ dọa ta và thế tử, nhưng không sợ dọa đến Hi nhi sao? Ngài nói thật là kỳ quái."

Võ lão phu nhân mày hơi nhíu lại, Võ Trịnh thị ngậm miệng, đều nhìn ra Thiệu Vân An sợ là người tới không có ý tốt. Võ lão phu nhân lộ vẻ không vui nói: "Vương Thiệu Chính Quân lời này không thỏa đáng. Hi nhi là nhi tử Giản nhi, có lý nào không gặp cha mình, mặc dù là Giản nhi hiện giờ đã chết, Hi nhi cũng nên gặp. Giản nhi hiện giờ bệnh nặng nằm trên giường, nhớ nhi tử, đừng nói Hi nhi đến đây chỉ là để gặp mặt, mà nên ở bên giường chăm sóc tận hiếu mới phải."

Thiệu Vân An: "Phải không?" Y cúi đầu, "Hi nhi, con muốn gặp hắn sao?"

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu, đối với phản ứng của bé, mọi người phủ Quốc công bao gồm Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị, đều lại lần nữa kinh ngạc không thôi.

Trước đó được Thiệu Vân An được dặn dò nên Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư không có chen vào nói. Đi chuyến này Thiệu Vân An nhất định phải nhìn thấy Võ Giản, nhưng cũng sẽ nhất định không cho phủ Quốc công thực hiện được ý đồ. Thiệu Vân An không giải thích cho người phủ An Quốc Công là Tưởng Mạt Hi đã khôi phục bình thường, nói thẳng: "Vậy thỉnh dẫn đường đi."

Võ Trịnh thị mang theo Thiệu Vân An đi vào phòng Võ Giản, Võ lão phu nhân cũng đi theo. Để Đại Tiểu Kim ở cửa, Thiệu Vân An nắm tay Tưởng Mạt Hi đi vào, thực tế Tưởng Mạt Hi dùng sức nắm chặt tay Thiệu Vân An, Tưởng Mạt Hi rất lo lắng cho phụ thân, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Thiệu Vân An đồng ý mang Tưởng Mạt Hi đến đây.

Hương vị trong phòng xác thật không thế nào ngửi được, có một mùi thuốc thật nồng, còn kèm theo các hương vị khác. Thiệu Vân An quay đầu: "Đại tỷ, ngài ở bên ngoài đi."

Đại Dĩnh Tư lại nói: "Không có gì, nếu tới, liền đi nhìn xem."

Trong phòng đi ra hai nha đầu, xốc lên rèm cửa, hai nha đầu hướng lão phu nhân và Võ Trịnh thị hành lễ, lão phu nhân quan tâm hỏi: "Giản nhi hôm nay có khởi sắc không?"

Hai nha đầu lắc đầu, một nha đầu nói: "Giản thiếu gia vừa rồi canh đều không nuốt xuống được."

Tưởng Mạt Hi càng dùng sức mà nắm tay Thiệu Vân An, bởi vì bé trời sinh mặt than, trong phòng lại có chút tối, mới không bị người phát hiện bé lo lắng.

Võ lão phu nhân ai thán một tiếng, quay đầu lại: "Hi nhi, đến xem cha con đi."

Tưởng Mạt Hi không trả lời Võ lão phu nhân, chỉ là ngẩng đầu. Thiệu Vân An nhìn bé ý nói không phải sợ, nắm tay bé đi vào nội thất. Chỉ liếc mắt một cái, y liền thấy được người trên giường sắc mặt trắng bệch, dường như vừa thấy thi thể.

Đi theo vào Mộ Dung thế tử mày liền nhíu chặt, Đại Dĩnh Tư cũng thấy được, Mộ Dung thế tử kêu nàng đi ra ngoài, Đại Dĩnh Tư lần này không cưỡng cầu, đi ra ngoài, Mộ Dung thế tử lưu lại, hắn không thể để Thiệu Vân An và Tưởng Mạt Hi một mình ở đây.

Đi đến mép giường, nhìn phụ thân trên giường dường như lâm vào hôn mê, Tưởng Mạt Hi môi mím gắt gao. Võ lão phu nhân lúc này nói: "Hi nhi, nãi nãi hồ đồ, hại con và cha nhỏ con, là người mà cha con thương nhất. Hai cha con con đi rồi, cha con ngày ngày nhớ mong, cho tới bây giờ thì thành ra nông nổi này. Hi nhi, con hãy ở bên cạnh cha con nhiều hơn, nói không chừng, nói không chừng hắn biết con ở chỗ này, có thể tốt lên."

Võ lão phu nhân lau nước mắt, Võ Trịnh thị cũng ở một bên lau nước mắt. Tưởng Mạt Hi nâng lên một tay khác, sờ lên mặt cha. Nhìn thấy bộ dáng này của bé, Võ lão phu nhân đáy mắt hiện lên tinh quang, càng nghẹn ngào: "Hi nhi, con đã khỏe rồi phải hay không? Thái nãi nãi biết con có thể khôi phục. Con cùng cha con trò chuyện đi, nói cho hắn biết, con đã đến rồi."

Mộ Dung thế tử đi qua, nói nhỏ bên tai Thiệu Vân An vài câu, Thiệu Vân An dùng sức nắm Tưởng Mạt Hi, Tưởng Mạt Hi lập tức thu hồi tay đang vuốt lên mặt phụ thân. Mộ Dung thế tử thở dài: "Haiz, vốn dĩ là người một nhà, hiện giờ lại xa cách, làm người thấy không khỏi thương tâm."

Thiệu Vân An không biểu tình nói: "Đây là do người làm, không phải thiên tai, không có gì thương tâm cả."

Câu này làm Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị trong lòng nhảy dựng, Võ lão phu nhân hỏi: "Vương Chính Quân tại sao nói do người làm?"

Thiệu Vân An nhìn về phía bà: "Không phải người làm sao? Hai phu phu người ta đang sống hạnh phúc, lại bị người nhà chia cách, bị chia cách làm sao người sống tốt được. Hiện tại người bị bệnh, có chỗ nào đáng thương? Muốn ta nói, đây là đáng lắm."

Võ lão phu nhân nổi giận: "Vương Thiệu Chính Quân nói chuyện thỉnh chú ý đúng mực. Giản nhi bệnh thành như vậy, chẳng lẽ ta đây không đau lòng sao? Nương hắn nhất thời hồ đồ phạm phải lỗi lớn, hiện giờ Giản nhi bệnh tình nguy kịch, thù hận gì không thể buông? Hi nhi là nhi tử duy nhất của Giản nhi, chẳng lẽ không nên ở bên cạnh chăm sóc tẫn hiếu sao?" Tiếp theo, Võ lão phu nhân hừ lạnh, "Lão thân thật ra đã quên, Vương Thiệu Chính Quân thật ra cũng không đem hiếu đạo để vào mắt."

Giật nhẹ Mộ Dung thế tử, để hắn không cần nói, Thiệu Vân An cười lạnh nói: "Ngại thật, ta hiểu hiếu đạo so với người phủ An Quốc Công có chút khác nhau. Cha mẹ không từ, sao con phải hiếu? Võ lão phu nhân, ngài có phải có ý nói nếu hôm nay Hi nhi không ở lại, chính là bất hiếu? Ta lấy làm lạ. Ngài nói nương Võ Giản thiếu gia là 'nhất thời' hồ đồ, hận không thể bức tử phụ tử bọn họ mới hả dạ, vậy 'nhất thời' đó thật đúng là lâu ha."

Võ lão phu nhân cứng họng, miệng đều run run, Võ Trịnh thị lập tức nói: "Chuyện này lão thái thái không biết nói nương Giản nhi bao nhiêu lần......"

Thiệu Vân An đánh gãy lời bà: "Bao nhiêu lần? Một lần, hai lần, hay mười lần, hay tám mươi lần? Nói nói ai mà không nói được. Ta ngày ngày nói với ông trời, muốn ông trời cho ta mười vạn lượng bạc, ông trời nghe ta sao? Không có tính hiệu quả thì so với đánh rắm có gì khác nhau, lại nói, các ngươi nói ai biết? Ta lại không nghe thấy. Các ngươi ít lấy hiếu đạo mà nói Hi nhi đi. Làm như Khang Thần đại ca và Hi nhi tự mình bỏ đi không bằng, các ngươi có bệnh hay quên rất nặng nha. Ngại vậy, để ta nhắc cho các ngươi nhớ, Hi nhi họ Tưởng không phải họ Võ, bé muốn hiếu thuận cũng không đến lượt Võ gia các ngươi.

Nam nhân trên giường này nói dễ nghe bất quá là người tạo ra sinh mệnh Hi nhi; nói khó nghe, hắn cái gì đều không phải. Hắn sinh Hi nhi nhưng có nuôi Hi nhi chưa? Lão bà và hài tử hắn còn bảo hộ không được mà còn muốn Hi nhi tận hiếu. Hắn nếu như chết chính là do các ngươi làm hại, có chút nào liên quan Hi nhi sao?

Đừng có đứng ở chỗ này mà nói chuyện không đau eo. Đều là phận con dâu với nhau. Các ngươi nếu bị nhà chồng đối đãi như vậy, còn có thể lấy ơn báo oán không so đo hiềm khích trước đây mà tới hầu hạ, vậy thì chỉ có thể nói các ngươi cao thượng, thực xin lỗi nha, ta là phàm nhân, làm không được đâu. Có bản lĩnh đuổi người đi, thì cũng đừng mặt dày mà gọi người trở về. Như thế nào cũng là phủ Quốc công, đừng tự vả mặt mình như vậy chứ, nói ra không sợ bị người ta cười đến rụng răng sao."

Kéo Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An nhấc chân đi. Võ lão phu nhân tức giận đến ngực đều đau, Võ Trịnh thị cũng tức giận một lúc lâu cũng nói không ra lời. Các bà đều là phu nhân, thái thái cao cao tại thượng, chưa từng bị người chèn ép như thế, nói như thế, căn bản không ai dám nói như vậy đối với các bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro