Chương 177: Võ gia (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Dĩnh Tư ở bên ngoài nghe thì cảm thấy muốn có bao nhiêu hả giận thì có bấy nhiêu. Mộ Dung thế tử cũng kinh ngạc rớt cằm, Thiệu Vân An nổi tiếng 'hãn' ở kinh thành cũng có người biết đến, nhưng nay được tận mắt chứng kiến, vẫn làm Mộ Dung thế tử đổi mới nhận thức. Nhà quan của toàn bộ kinh thành, phu nhân hoặc tức phụ nhà ai dám nói như vậy, ngay cả nam thê, cũng không ai dám 'lớn mật' như vậy.

Trong phòng, Võ lão thái thái che ngực kêu: "Còn không mau ngăn người lại!" Nếu để người ra khỏi phủ Quốc công, không quan tâm bọn họ có mất mặt hơn nữa hay không, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội.

Võ Trịnh thị vội vàng đuổi theo, Thiệu Vân An ở bên ngoài bị hai nữ nhân ngăn lại. Đại Dĩnh Tư lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Là nương và tức phụ Võ Giản."

Võ Trịnh thị lúc này đã đuổi đến, hai nữ nhân kia lại là ầm ầm tiếng quỳ xuống, Mộ Dung thế tử lấy tốc độ hoàn toàn không tương xứng với hình thể của hắn mà bế Tưởng Mạt Hi tránh qua một bên, Đại Dĩnh Tư cũng kéo Thiệu Vân An muốn né đi, nhưng Thiệu Vân An đẩy nàng sang một bên, vẫn đứng tại chỗ, hai nữ nhân kia quỳ hướng y. Đại Tiểu Kim ở phía sau Thiệu Vân An gầm nhẹ.

"Nhà lão tam, ngươi ở đây làm gì!" Võ Trịnh thị giả mù sa mưa hỏi, nhưng không có ý muốn cản, thậm chí không cho hạ nhân đi đỡ.

Thân nãi nãi của Tưởng Mạt Hi, thân mẫu của Võ Giản, Võ Vương thị chảy xuống hai hàng nước mắt: "Cầu Vương Thiệu Chính Quân đừng mang tôn nhi ta đi ......"

Đại Dĩnh Tư sắc mặt biến đổi cả giận nói: "Võ Vương thị, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy nha. Khắp kinh thành không ai không biết bà ngược đãi con dâu và tôn tử như thế nào, đuổi con dâu và tôn tử ra khỏi cửa, còn hận không thể bức tử bọn họ. Hiện tại lại bôi nhọ Vương Thiệu Chính Quân là muốn mang tôn nhi bà đi, bà nói lời này không sợ ông trời xem chướng mắt, cho thiên lôi đánh chết bà."

Võ Vương thị da mặt giật giật, Võ Liễu thị quỳ gối phía sau bà nửa bước lau nước mắt khóc: "Vương Thiệu Chính Quân, mẹ chồng ta chỉ là do tình thế cấp bách nên nói sai, những đều đó là do ta sai, là ta tiểu nhân. Thỉnh ngài nhân nhượng phu quân ta bệnh nặng, để Hi nhi ở lại chăm sóc hắn đi, chờ Khang Thần ca ca trở về, ta đi tạ tội với y. Ta nguyện làm thiếp, chỉ cần y đừng oán mẹ chồng và tướng công ta."

Đại Dĩnh Tư bị sự không biết xấu hổ của Võ Liễu thị làm cả kinh hết chỗ nói. Võ Vương thị cũng khóc lên: "Hi nhi, nãi nãi sai rồi, đều do nãi nãi hồ đồ. Nãi nãi già rồi, cha con lại sắp chết, con có thể oán nãi nãi, hận nãi nãi, nhưng cha con vẫn luôn thương con, con hãy thương tình cha con đi. Chờ cha nhỏ con trở về, nãi nãi dập đầu tạ tội với y."

"Ha ha," Thiệu Vân An tiến lên một bước, "Ta cho rằng ta ở thôn Tú Thủy đã nhìn đủ hạng người không biết xấu hổ, ta cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là 'thảo dân' mà, không văn hóa không tố chất, không biết xấu hổ thì cũng thường thôi. Không nghĩ tới ở phủ Quốc công ta cũng có thể mở rộng tầm mắt nha, thì ra người không biết xấu hổ là không phân biệt sang hèn."

Võ Trịnh thị: "Vương Thiệu Chính Quân, ăn nói cẩn thận! Nơi này là phủ Quốc công."

Thiệu Vân An: "Các ngươi không biết xấu hổ đã đạt đến trình độ này mà còn dám nói nơi này là phủ Quốc công ha?" Thiệu Vân An chỉ hướng hai nữ nhân đang quỳ nói "Một người không biết xấu hổ ngậm miệng mở miệng nói về Hi nhi và Khang Thần đại ca; một kẻ không biết xấu hổ muốn cùng Khang Thần đại ca dùng chung nam nhân, thảo dân trong thôn đều không làm được loại chuyện không biết xấu hổ này đó, ngươi còn không biết xấu hổ nói nơi này là phủ Quốc công sao?"

Ngay cả người đàn bà đanh đá Vương lão thái còn không thể đối phó được với Thiệu Vân An, cao cao tại thượng Võ Trịnh thị sao là đối thủ với Thiệu Vân An được. Thiệu Vân An căn bản không cho bà cơ hội mở miệng, từng bước ép sát: "Các ngươi quỳ trước mặt Hi nhi không sợ làm giảm thọ bé sao, còn dám nói là nãi nãi bé, ta xem các ngươi căn bản là cố ý ám hại bé. Các ngươi không phải muốn quỳ sao, ta sẽ cho các ngươi quỳ đủ"

Thiệu Vân An cực giận nảy sinh ác độc, quay đầu liền hướng Mộ Dung thế tử nói: "Mộ Dung ca, bọn họ không để ta mang Hi nhi đi, làm như ta bắt cóc Hi nhi vậy, đều này có tính là bôi nhọ ta không?"

Mộ Dung thế tử não xoay chuyển cực nhanh, nghe hiểu ý Thiệu Vân An, hắn lập tức nói: "Tất nhiên là tính."

"Bọn họ có được phong cáo mệnh sao?"

"Không có."

Thiệu Vân An ở trước mặt nhiều người đang trợn mắt há hốc mồm của phủ Quốc công hướng Võ Vương thị và Võ Liễu thị nói: "Các ngươi bôi nhọ ta bắt cóc Hi nhi, ta không hiểu luật pháp, nên ta sẽ đi hỏi Thiên tuế, bôi nhọ chính quân phải bị tội gì!"

"Vương Thiệu Chính Quân!" Võ Trịnh thị nóng nảy, duỗi tay định bắt lấy Thiệu Vân An, Võ Vương thị và Võ Liễu thị cũng đầu óc choáng váng. Thiệu Vân An né tránh tay Võ Trịnh thị, Đại Tiểu Kim gào thét nhảy lên trước mặt Thiệu Vân An, Võ Trịnh thị hoảng hốt thét lên một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất.

"Làm càn!" Võ lão phu nhân ra tới.

Thiệu Vân An xoay người: "Ngươi nói ai làm càn?"

Võ lão phu nhân đen mặt: "Vương Thiệu Chính Quân, nơi này là phủ Quốc công. Ngươi không để tâm thanh danh chính mình, chẳng lẽ cũng không để tâm thanh danh Trung Dũng Hầu, không để tâm thanh danh hai đứa con trai con gái ngươi?"

"Các ngươi người phủ 'Quốc Công' đều không để tâm trăm năm thanh danh, ta đường đường chính chính có cái gì mà để tâm? Ta một không đem con dâu và tôn tử đuổi ra khỏi nhà; hai không đem nhi tử đẩy vào tuyệt cảnh; ba không đem trắng đổi thành đen, đen nói thành trắng; bốn không không biết xấu hổ làm tiểu bối giảm thọ, ta có cái gì để tâm?" Thiệu Vân An nhìn thẳng Võ lão phu nhân, trong cơn giận dữ hai mắt nảy sinh ác độc mà nói: "Ta hôm nay nói cho các ngươi biết, muốn giữ Hi nhi lại, trước xem thần thú nhà ta có đồng ý hay không. Xem Thiệu Vân An ta có đồng ý hay không. Ta muốn để mọi người khắp thiên hạ phân xử, là các ngươi người phủ Quốc công phủ không biết xấu hổ, hay là Thiệu Vân An ta không nói lý!"

Võ lão phu nhân tức giận dường như muốn ngất đi, Tưởng Mạt Hi lạnh băng nhìn người gọi là thân nhân, tay gắt gao mà nắm lại. Mộ Dung thế tử vỗ vỗ Tưởng Mạt Hi: "Vân An, chúng ta đi."

Thiệu Vân An cầm tay Đại Dĩnh Tư muốn đi, Võ Liễu thị không kịp suy nghĩ liền hô: "NGĂN BỌN HỌ LẠI"

"TA XEM CÁC NGƯƠI AI DÁM!" Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư lạnh giọng quát lớn, Võ Liễu thị hiển nhiên cũng hiểu chuyện ngu mình đã làm, sợ hãi mà co rúm lại đi đến phía sau Võ Vương thị, Võ lão phu nhân tức giận sự ngu xuẩn mà trừng mắt nhìn nàng, cưỡng chế lửa giận do Thiệu Vân An khơi mào, ý đồ giảm bớt nói: "Nàng không hiểu chuyện, nói chuyện không đúng mực, mong rằng thế tử và Lâm thiếu phu nhân không trách. Vương Thiệu Chính Quân hôm nay mang Hi nhi đến là để thăm Giản nhi, nói vậy cũng biết Hi nhi vẫn không yên lòng phụ thân bé. Chúng ta muốn giữ Hi nhi lại, cũng là hy vọng Hi nhi ở cạnh Giản nhi, nói không chừng có thể làm Giản nhi khỏe lên, cũng không phải cưỡng ép giữ Hi nhi lại, đây đều là hiểu lầm. Vương thị cũng là hồ đồ."

Võ Vương thị vội vàng cúi đầu nói: "Là ta hồ đồ, là ta hồ đồ."

Thiệu Vân An hừ lạnh một tiếng: "Nhìn thấy chúng ta liền quỳ xuống, luôn mồm cầu ta không mang Hi nhi đi, thật đúng là hồ đồ, hồ đồ đến độ đổi trắng thay đen. Ta xem không phải hồ đồ, mà là ngu, là bệnh, phải trị!"

Võ Vương thị bị Thiệu Vân An nói đến dỗi đến sắc mặt khó lòng chịu đựng nổi. Võ lão phu nhân giận mắng nha đầu bên người: "Còn không mau đỡ tam thái thái và thiếu nãi nãi lên! Đều thất thần làm gì!"

Mấy nha đầu vội vàng tiến lên đỡ Võ Vương thị và Võ Liễu thị đứng lên. Thiệu Vân An: "Về nhà! Sớm biết có chuyện như thế, ta mới không tới, quả thực đen đủi!"

Võ lão phu nhân: "Vương Thiệu Chính Quân!"

Thiệu Vân An căn bản cũng không quay đầu lại, đi nhanh ra ngoài. Võ lão phu nhân thật hận cũng không dám phái người ngăn trở, bà sao có thể nghĩ đến bất quá là bình dân, vừa mới được phong hầu gia phu nhân Thiệu Vân An không cho phủ An Quốc Công bọn họ mặt mũi như thế, kiêu ngạo ương ngạnh như thế. Võ lão phu nhân nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt. Nếu Thiệu Vân An là người thường, bà có thể phái người ngăn lại, nhưng trước không nói người phía sau Thiệu Vân An, chỉ cần thân phận Mộ Dung thế tử và Đại Dĩnh Tư, bà cũng không dám cản trở, cũng không thể cản.

Đại Tiểu Kim gầm rú ở phía trước mở đường, Thiệu Vân An kéo Đại Dĩnh Tư, Mộ Dung thế tử ôm Tưởng Mạt Hi một đường không người dám cản đi tới cổng lớn, Võ lão phu nhân được Võ Trịnh thị nâng còn ở phía sau kêu dừng bước. Đại môn đóng chặt, vài gia đinh ngăn đón, Thiệu Vân An hạ lệnh: "Đại Tiểu Kim, cắn cho ta"

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Thiệu Vân An đi tới cạnh cửa. Võ lão phu nhân không có cách nào, ngoài mạnh trong yếu kêu: "Vương Thiệu Chính Quân, ngươi thật sự muốn để sự tình không thể vãn hồi sao?! Nếu thật nháo đến trước mặt Thiên tuế, lão thân cũng sẽ đi! Nơi này là phủ An Quốc Công. Ngươi tùy ý để mãnh thú ở phủ Quốc công ta hành hung, lão thân cũng muốn hỏi Thiên tuế xem ngài xử trí như thế nào!"

Thiệu Vân An xoay người: "Ngài thật đúng là già cả mắt mờ. Ngài đi cáo đi! Ta cũng muốn hỏi Thiên tuế, là các ngươi phủ Quốc công địa vị cao, hay là Vương phủ địa vị cao. Bất quá chỉ là một lão thái bà phủ Quốc công mà dám cầm tù thế tử Vương gia, Hoàng Thượng ban cho hộ quốc thần thú cứu chủ, cứu thế tử chẳng lẽ không nên?"

Võ lão phu nhân tức giận đến đỉnh điểm: "Lão thân khi nào cầm tù Vương thế tử!"

Mộ Dung thế tử: "Các ngươi không cho chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ không phải cầm tù bổn thế tử?"

Võ lão phu nhân che ngực ngã xuống trên người nha đầu. Lúc này, bên ngoài có người rầm rầm rầm gõ cửa, Mộ Dung thế tử ánh mắt sắc bén, hướng hạ nhân phủ Quốc công giận mắng: "Còn không mở cửa!"

Bọn hạ nhân đó đều bị Đại Tiểu Kim dọa sợ mất mật, Đại Tiểu Kim rống giận hai tiếng, lập tức có người tè ra quần mà đi mở cửa, cửa vừa mở ra. Đại Kim đi đến trước mặt Mộ Dung thế tử, Mộ Dung thế tử không rõ nguyên do, Tưởng Mạt Hi từ trong lòng hắn giãy giụa muốn xuống, sau đó bò lên lưng Đại Kim. Mộ Dung thế tử nhướng mày, cưỡi lão hổ - hộ quốc thần thú? Hắn cúi đầu nhìn dáng người mình, nếu hắn có thể đem một thân thịt nỡ này biến mất, hắn cũng có thể cỡi hay không?

Cửa vừa mở ra, người bên ngoài vừa đối mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hành lễ quỳ nói: "Vương Thiệu Chính Quân, Tưởng nội quan Tưởng đại nhân đã trở lại, đang ở phủ Đại tướng quân, thái gia lệnh tiểu nhân thỉnh Vương Thiệu Chính Quân mang Tưởng thiếu gia trở về."

Võ lão phu nhân, Võ Trịnh thị, Võ Vương thị và Võ Liễu thị nghe vậy, lòng tức khắc rớt xuống. Thiệu Vân An kêu đối phương đứng lên, nói: "Chúng ta liền đi trở về." Quay đầu, y cười lạnh, "Còn phải đa tạ Võ lão phu nhân, đại phu nhân 'nhiệt tình' khoản đãi." Dứt lời, không để ý tới sắc mặt đối phương, Thiệu Vân An bước ra khỏi cửa phủ Quốc công, đi nhanh rời đi.

Cưỡi ở trên lưng Đại Kim, Tưởng Mạt Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cái nhìn đó làm cho Võ lão phu nhân và Võ Vương thị khắp người phát lạnh. Võ Vương thị nhịn không được xoa xoa đôi mắt, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, tôn tử ngu ngốc của bà sao lại có thể có ánh nhìn như vậy được?

"Đóng cửa!" Võ lão phu nhân cắn răng không cam lòng, trước cửa, không ít gia nô thống khổ mà ngã trên mặt đất rên rỉ, đều do Đại Tiểu Kim cắn bị thương. Lần này, Thiệu Vân An như cho phủ An Quốc Công một bạt tai, đánh đến Võ lão phu nhân gương mặt sinh đau. Phủ An Quốc Công mặc dù hiện tại không được Hoàng Thượng trọng dụng, nhưng chưa từng chịu nhục như vậy. Võ lão phu nhân chỉ cảm thấy suyễn thở không được, quải trụ trong tay càng thêm nặng nề từng chút từng chút nện trên đất.

"Thật là khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Làm vài vị nữ nhân Võ gia tức giận đến muốn hộc máu, Thiệu Vân An vừa lên xe sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Mộ Dung ca, ngài nhìn ra cái gì?"

Đại Dĩnh Tư mắt lộ ra kinh ngạc, Mộ Dung thế tử nhíu mày nói: "Trong phòng dược vị không đúng. Ta hàng năm uống thuốc, có chút hiểu biết về dược vừa ngửi liền biết là gì. Nhưng ta ngửi được có vài cổ dược trong phòng không phải là trị bệnh cứu người."

Thiệu Vân An mắt lạnh: "Võ Giản thân thể có miêu nị?"

Mộ Dung thế tử nhìn Tưởng Mạt Hi đang nhìn chằm chằm hắn nói: "Nếu phủ An Quốc Công hạ quyết tâm muốn giữ lại Hi nhi, để uy hiếp Tưởng đại ca, Võ Giản là nhân vật mấu chốt nhất. Các ả còn không phải là dùng chuyện Võ Giản bị bệnh nặng để muốn giữa Hi nhi lại sao?"

"Đám hỗn đản này!" Thiệu Vân An tức giận cực kỳ, Tưởng Mạt Hi nắm lấy tay y, lúc này mới lần đầu tiên mở miệng, "An thúc, cứu cha."

Đại Dĩnh Tư tức giận mắng: "Bọn họ quả thực không phải người! Võ Giản chính là nhi tử bọn họ đó"

Mộ Dung thế tử khinh thường nói: "Hiện tại đối với phủ An Quốc Công mà nói, mạng Võ Giản chỉ là để uy hiếp Tưởng đại ca và Hi nhi thôi."

Thiệu Vân An ôm Tưởng Mạt Hi: "An thúc nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha con ra"

Tưởng Mạt Hi gắt gao mà cắn môi, trong mắt lạnh băng, Thiệu Vân An dùng sức mở miệng bé ra để bé không cắn nữa, hận không thể ném lựu đạn tới phủ An Quốc Công nổ chết đám hỗn đản kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro