Chương 178: Võ gia (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người trở về phủ Đại tướng quân, vừa vào chính đường, Tưởng Mạt Hi liền từ trên lưng Đại Kim xuống chạy đến người đang đứng ở cửa, sau đó trong sự kinh ngạc cực độ của đối phương, mà ôm lấy y, ngẩng đầu kêu: "Cha nhỏ."

Một đường phong trần gấp rút trở về, nghe Vương Thạch Tỉnh nói mới biết nhi tử khôi phục, chưa kịp tận mắt nhìn thấy, Tưởng Khang Thần nhìn nhi tử, hoàn toàn mất đi phản ứng.

Thiệu Vân An theo sau đi vào, nhìn đến biểu tình của y, Mộ Dung thế tử, và Đại Dĩnh Tư, lão tướng quân nhíu mày: "Như thế nào, Võ Giản không tốt?"

Tưởng Khang Thần thân mình chấn động, ngẩng đầu lên. Thiệu Vân An nhanh chóng nói: "Khang thần đại ca, cùng ta tiến cung, còn chuyện Hi nhi chờ khi từ trong cung trở về huynh nói với bé sau."

Tưởng Khang Thần nhanh chóng thu hồi vui sướng khi biết nhi tử khôi phục, khẩn trương hỏi: "Võ Giản làm sao vậy?"

Thiệu Vân An hỏi: "Khang thần đại ca, huynh còn thích Võ Giãn hay không? Nếu huynh không thích, vậy thì tùy Võ gia giở trò; nếu huynh còn thích, chúng ta hãy nghĩ cách cứu hắn."

Tưởng Khang Thần thân thể chấn động, nghĩ đến khả năng nào đó, y thất thanh kêu: "Võ gia đã làm gì hắn?"

Không cần chờ Tưởng Khang Thần trả lời, phản ứng của y đủ nói lên tất cả. Mộ Dung thế tử nói: "Tình huống Võ Giản thật không tốt. Chúng ta hoài nghi là Võ gia cố ý làm chuyện này, vì muốn giữ lại Hi nhi, để uy hiếp Tưởng đại ca." Mộ Dung thế tử đem sự tình trải qua mau chóng nói một lần, Tưởng Khang Thần nghe được thì hốc mắt đỏ bừng, cắn răng nảy sinh ác độc: "Võ gia. Võ gia. Nếu Võ Giản mà chết, ta muốn trên dưới Võ gia bọn họ đền mạng cho hắn"

Tưởng Mạt Hi nhanh chóng bắt lấy tay cha nhỏ: "Cha nhỏ, cứu cha."

Nhi tử nói làm Tưởng Khang Thần nước mắt rơi xuống. Y dùng sức lau mắt, ngồi xổm xuống, hướng nhi tử thề nói: "Cha nhỏ nhất định sẽ cứu cha con ra."

Dứt lời, y dùng sức ôm lấy nhi tử.

Thiệu Vân An hướng Mộ Dung thế tử nói: "Mộ Dung ca, chúng ta bây giờ phải cướp lấy thời cơ. Huynh có thể phái người truyền ra tin tức nói người phủ An Quốc Công vì tư lợi mà mưu hại Võ Giản, bức ép Khang Thần đại ca và Hi nhi về Võ gia. Truyền càng khó nghe càng tốt, càng vô sỉ càng tốt, chúng ta muốn ở dư luận chiếm thế thượng phong."

Mộ Dung thế tử không hiểu 'dư luận' là cái gì, nhưng hắn hiểu được ý của Thiệu Vân An, lập tức nói: "Yên tâm, giao cho ta đi."

Cũng đang ở đây Túc Thần Dật lúc này mở miệng: "An nhi, con vừa rồi không phải nói muốn cùng Khang Thần tiến cung sao, việc này không nên chậm trễ, các con tiến cung tìm Thiên Tuế trước, không thể để Võ gia đoạt thời cơ, truyền tin tức thì giao cho chúng ta đi."

Lão phu nhân: "Các con nhanh đi thôi, mang theo Hi nhi."

Thiệu Vân An: "Khang thần đại ca, chúng ta đi."

Vương Thạch Tỉnh: "Ta đi cùng ngươi."

Thiệu Vân An lắc đầu: "Đây là trạch đấu, huynh không thể ra mặt."

Lão tướng quân nói: "Thạch Tỉnh không cần lộ diện, con một khi lộ diện, bọn họ ngược lại sẽ có chuyện nói. Nói trắng ra, đây là chuyện nội trạch." Tiếp theo, lão tướng quân hướng Thiệu Vân An nói: "An nhi con chỉ cần lo nháo, phủ Đại tướng quân ta không sợ phủ An Quốc Công bọn hắn"

Lão chính quân: "Võ lão thái thái chẳng lẽ khi dễ phủ Tướng quân ta không người?"

Thiệu Vân An cảm động cực kỳ, Tưởng Khang Thần kéo Tưởng Mạt Hi quỳ xuống: "Lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân, phủ tướng quân đại ân, con......" Tưởng Khang Thần một tay ấn Tưởng Mạt Hi liền dập đầu.

Thẩm Băng và Túc Thần Dật vội vàng nâng Tưởng Khang Thần và Tưởng Mạt Hi đứng lên. Thẩm Băng nói: "An nhi kêu ngươi một tiếng 'đại ca', thì ngươi chính là người phủ tướng quân chúng ta. Đừng nhiều lời, mau vào cung đi."

Tưởng Khang Thần cúi người thật thấp với ba vị lão nhân và những người khác, sau đó cùng Thiệu Vân An nhanh chóng rời đi, Đại Dĩnh Tư cũng đi theo. Nàng cũng coi như là nhân chứng.

Thiệu Vân An nghĩ muốn nhanh chóng tiến cung, phủ An Quốc Công tất nhiên cũng nghĩ đến. Bọn họ vừa đi, Võ lão phu nhân liền thay đổi phục sức tiến cung mang theo con dâu cả vào cung. Từ đầu tới đuôi, các nam nhân phủ An Quốc công đều không lộ diện.

Quân Hậu còn ở tẩm cung Vĩnh Minh Đế. Sau khi tiến cung Thiệu Vân An rất xa đã thấy Võ lão thái thái và Võ Trịnh thi đang chờ ngoài tẩm cung. Y lập tức nhỏ giọng nói: "Khang Thần đại ca, huynh đừng biểu hiện ra sự quan tâm đối với Võ Giản đại ca, tốt nhất lạnh nhạt một chút. Hi nhi, không cần nói chuyện."

Tưởng Mạt Hi khuôn mặt nhỏ căng chặt, nhìn Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị ánh mắt tựa như đang nhìn kẻ thù. Tưởng Khang Thần hiểu rõ ý Thiệu Vân An, gật gật đầu.

Bên kia, thấy được Tưởng Khang Thần, Võ Trịnh thị ánh mắt có chút hơi né tránh, Võ lão thái thái lại chủ động mở miệng: "Khang Thần, con về khi nào? Nghe nói con rời kinh, lão thân vẫn luôn nhớ thương."

Tưởng Khang Thần lạnh nhạt nói: "Không dám làm phiền Võ lão phu nhân nhớ thương. Ta cùng với ngài đã nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngài thân mình còn rất cường tráng."

Võ lão thái thái mặt không nhịn được, Võ Trịnh thị mở miệng: "Khang Thần, nãi nãi vẫn luôn nhớ thương con, con nói lời này không sợ nãi nãi thương tâm sao."

Tưởng Khang Thần cười lạnh: "Võ đại phu nhân, ngài nói lời này sai rồi, nãi nãi Khang Thần đã đi về cõi tiên nhiều năm, Võ lão phu nhân, tiếng nãi nãi này Khang Thần tự nhận thân phận thấp kém, không dám trèo cao."

Võ lão phu nhân giật nhẹ Võ Trịnh thị để nàng không nói nữa, bà thở dài, đau thương nói: "Khang thần, nãi nãi biết con trong lòng có oán, nãi nãi vẫn luôn tự trách lúc trước không bảo hộ tốt cho con......"

"Khang thần đại ca, ta đột nhiên cảm thấy huynh thật anh minh thần võ a." Một người thực không khách khí mà đánh gãy lời ôn nhu của Võ lão thái thái, ngoại trừ Thiệu Vân An thì là ai.

Thiệu Vân An một bên xoa cánh tay một bên nói: "Không nghĩ tới vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cao cao tại thượng này cũng có thể giống như hương thôn dã phụ mà vô sỉ như vậy làm người nghe ghê tởm, vừa rồi ở Võ gia ta cảm thấy ta nói đã rất rõ ràng, không nghĩ tới bọn họ còn có thể trước mặt huynh mở to mắt nói dối đến loại trình độ này."

"Vương Thiệu Chính Quân!"

"Không cần lớn tiếng như vậy, ta không phải là các ngươi, lỗ tai ta còn tốt, không điếc!"

Tưởng Khang Thần vỗ vỗ Thiệu Vân An, bộ dáng 'không cần để tâm', bất đắc dĩ nói: "Cho nên đệ biết ta vì sao phải cùng Võ Giản hòa ly chưa? Ở Võ gia, Hi nhi bị bọn họ mắng ngu ngốc, cho dù có người khi dễ Hi nhi, cũng không có trưởng bối nào ra mặt cho bé. Rời đi Võ gia, Hi nhi chậm rãi tốt lên. Ta hối hận rồi, phải chi Hi nhi mới sinh ra ta nên cùng Võ Giản hòa ly, Hi nhi cũng sẽ không chịu nhiều ủy khuất như thế. Thời gian ta ở Võ gia, Võ lão thái thái chưa từng nhìn ta vào mắt, ta và Hi nhi bị mẹ chồng trước kia khi dễ, vị lão thái thái này cũng chưa từng nói giúp cho phụ tử chúng ta một câu, vậy mà lúc nãy nói 'không bảo hộ tốt' ta, đệ nói có buồn cười hay không?"

Đại Dĩnh Tư nâng tay áo che miệng lại: "Cũng không phải là chê cười sao. Khang thần đại ca, ngài nếu không phải là nội quan của Thiên tuế, Hi nhi nếu không phải nghĩa tôn Vương gia, ngài nói các nàng hiện tại sẽ quan tâm ngài khi nào hồi kinh sao?"

Thiệu Vân An cho một ánh mắt xem thường: "Đây là vấn đề mà ngay cả người ngu cũng có trả lời được, đại tỷ đừng vũ nhục trí tuệ Khang Thần đại ca."

"Ha ha......" Tiếng cười của Đại Dĩnh Tư như cái tát vào mặt Võ lão thái thái.

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị bị ba người kẻ xướng người hoạ nói làm cho sắc mặt trắng một trận xanh một trận. Lo ngại thân phận nên các bà không có biện pháp đấu khẩu, chứ đừng nói chi là giống Vương lão thái la lối khóc lóc càn quấy. Võ lão thái thái một là suy nghĩ Tưởng Khang Thần còn tình cảm với Võ Giản, hai là suy nghĩ Tưởng Khang Thần sẽ không phản kháng, cho nên bà mới có thể giả mù sa mưa như vậy. Sao có thể nghĩ được, bà thế nhưng tính sai. Tưởng Khang Thần không chỉ biểu hiện vô cảm đối với Võ Giản, hơn nữa dám không khách khí nói chuyện với bà. Võ lão thái thái tức giận đến bệnh tim đều muốn bộc phát.

Trong tẩm cung, nghe mấy người bên ngoài nói chuyện Quân hậu cười nhẹ, một người từ phía sau ôm y, hôn cổ y, lười biếng nói: "Thiệu Vân An nổi tiếng hãn, để y giáo huấn Võ gia là được, ngươi cần gì phải ra mặt?"

Quân hậu nghiêng đầu, đối phương lập tức hôn lên. Quân hậu dung túng để đối phương hôn sâu, sau đó đẩy mặt đối phương ra, nói: "Phản ứng của Võ gia là trong dự đoán của thần, nếu chỉ có người Võ gia, thần đã đuổi đi rồi. Nhưng Thiệu Vân An lần đầu tiên tiến cung gặp mặt, không thể không gặp, Tưởng Khang Thần cũng đã trở lại, thần cũng có chuyện hỏi y. Hoàng Thượng là muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay là muốn cùng thần đi xem náo nhiệt?"

Tay Vĩnh Minh Đế sờ sờ lên bụng Quân hậu nói: "Trẫm cùng ngươi đi xem náo nhiệt. Xem xong náo nhiệt trẫm còn phải tiếp tục nỗ lực đó."

Quân hậu cười đẩy Vĩnh Minh Đế ra, trở về niên thiếu hai người trong lòng vô cùng sung sướng, thân thể cũng vô cùng sung sướng. Cho nên nói, phủ An Quốc Công thật sự là 'lão' hồ đồ. Hoàng thượng và Quân hậu sao lại có thể làm chủ cho bọn họ?

Cửa tẩm cung mở ra, mấy người bên ngoài chờ lập tức nhìn đến. Quách Tốn từ bên trong đi ra, tay cầm phất trần, nói: "Thiên tuế có lệnh, lệnh Võ lão phu nhân, Vương Thiệu Chính Quân và Tưởng nội quan đến Cẩm Hoa cung tiếp giá."

"Tạ công công."

Đoàn người được tiểu thái giám dẫn dắt đi trước Cẩm Hoa cung. Đại Dĩnh Tư nhỏ giọng hướng Thiệu Vân An nói: "Cẩm Hoa cung là nơi Thiên tuế xử lý cung vụ, tiếp kiến nội quan."

Thiệu Vân An gật gật đầu, tỏ vẻ biết. Đã từng xem qua nhiều phim cổ trang, Hoàng hậu cũng có nơi làm việc của mình, xem ra ở thời đại này cũng vậy.

Hai nhóm người đợi chừng một nén nhang, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo: "Hoàng thượng giá lâm —— Quân hậu giá lâm ——"

Hoàng thượng cũng tới?!

Võ lão phu nhân giật mình nhìn Võ Trịnh thị, vội vàng quỳ xuống cung nghênh. Thiệu Vân An sắc mặt bình tĩnh mà quỳ xuống, trong lòng nói thầm: không phải nói đây là chuyện nội trạch sao? Hoàng thượng sao cũng đến tham dự chuyện mâu thuẫn nội trạch?

Y đương nhiên không thể nghĩ đến, Vĩnh Minh Đế căn bản tới để xem náo nhiệt thôi.

Sau khi Thiệu Vân An và Tưởng Khang Thần tiến cung, Đại lão tướng quân mới mở ra tin tức mà Tưởng Khang Thần mang về. Nhìn tin tức của con thứ hai, Đại lão tướng quân biểu tình kích động, lão phu nhân và lão chính quân nghi hoặc hỏi: "Minh Vinh viết cái gì?"

Lão tướng quân đem thư đưa qua, hai người cùng nhau xem xong, cũng hốc mắt ướt át. Những người khác đều không hiểu, lão tướng quân lại lấy thư về, gấp lại nhét vào trong lòng, chỉ nói: "Chúng ta nên là, người phái đi sẽ mau trở về, sớm hay muộn đều sẽ trở về, chúng ta hãy yên tâm chờ tin tức đi."

"Cha, ngài nói cái gì." Đại Huỳnh Hương tỏ vẻ nghe không hiểu.

Lão tướng quân lại chỉ xua xua tay, không giải thích. Túc Thần Dật nhịn không được hỏi: "Cha, Minh Vinh viết cái gì?"

Lão tướng quân trầm tư trong chốc lát, nhìn chính quân. Lão chính quân nói: "Thần Dật, đưa ta trở về phòng đi."

Túc Thần Dật tâm thần nhảy dựng, lập tức đứng dậy đi qua đỡ lấy lão chính quân.

Ở trong cung, khi Hoàng thượng và Quân hậu ngồi xuống, Thiệu Vân An liền giành trước quỳ xuống nói: "Thiên tuế, thỉnh ngài phân xử!"

Tưởng Khang Thần kéo Tưởng Mạt Hi quỳ xuống, Đại Dĩnh Tư cũng quỳ xuống, lau khóe mắt: "Thiên tuế, chất nữ hôm nay ở phủ An Quốc Công suýt nữa ra không được, cũng may Vương Thiệu Chính Quân mang theo hộ quốc thần thú theo, ngài phải vì chất nữ làm chủ a."

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị lập tức chịu một vạn công kích. Võ lão thái thái quỳ xuống liền kêu: "Lão thân oan uổng a ——"

"Ngươi oan uổng cái gì? Chẳng lẽ các ngươi không có đóng chặt cửa lớn ý đồ cầm tù chúng ta còn có Mộ Dung thế tử?" Thiệu Vân An căn bản không cho Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị cơ hội nói chuyện, ầm ầm đem sự tình trước đó nói ra, Đại Dĩnh Tư ở một bên mãnh liệt gật đầu, chính là như vậy!

Võ lão thái thái hô hấp nặng nề, rất nhiều lần ý muốn xen vào nhưng không thành công. Bà nói không được, Võ Trịnh thị càng nói không được, sốt ruột hai người chỉ biết kêu "Oan uổng".

Nói xong Thiệu Vân An hướng Quân hậu dập đầu, lòng đầy căm phẫn nói: "Thiên tuế, ta có lòng tốt mang Hi nhi đi thăm Võ Giản, kết quả lại bị người ta nói ta bắt cóc Hi nhi không trả cho Võ gia. Ta không rõ, chẳng lẽ Khang Thần đại ca và Võ Giản hòa ly giấy trắng mực đen là giả? Hi nhi họ Tưởng không phải họ Võ. Lòng tốt của ta bị ví như lòng lang dạ thú, sớm biết có chuyện này, ta căn bản sẽ không mang Hi nhi đi!"

Thiệu Vân An đã quên tự xưng 'thần', trong mắt mọi người xung quanh là bị chọc cho thật sự tức điên. Tưởng Khang Thần hướng Quân hậu nặng nề mà dập đầu lạy ba cái, nói: "Thiên tuế, là Võ gia trước không cần phụ tử chúng thần, hiện giờ lại nói Hi nhi là tôn nhi bọn họ. Mặc dù thần chết, Hi nhi cũng vĩnh viễn mang họ Tưởng không phải họ Võ. Thần Tưởng Khang Thần tại đây phát lời thề độc. Thần và Hi nhi chết là quỷ Tưởng gia. Phụ tử chúng thần vĩnh viễn không trở lại Võ gia, nếu có vi phạm thiên lôi đánh chết."

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Đối mặt với Thiệu Vân An đoạt người, đối mặt với Tưởng Khang Thần ngoan tuyệt, Võ lão thái thái luống cuống, vội vàng nói: "Thiên tuế, lão thân tuyệt không có ý này, là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Thiệu Vân An: "Hiểu lầm? Ngươi có dám để cho thái y đi kiểm tra xem Võ Giản bị bệnh gì hay không? Ngươi có dám thề với trời Võ Giản bệnh nặng không liên quan các ngươi hay không, nếu có một chút liên quan nào, các ngươi sẽ chết không tử tế. Ngươi có dám hay không"

Võ lão thái thái sắc mặt kinh hãi mà đặt mông ngồi xuống đất.

Quân hậu mở miệng: "Người đâu, phái thái y đi phủ An Quốc Công nhìn xem."

"Thiên tuế!" Võ lão thái thái hoảng loạn mà bò dậy.

Quân hậu nhàn nhạt nói: "Nếu Vương Thiệu Chính Quân hoài nghi chuyện Võ Giản bệnh nặng, Võ lão phu nhân lại nói là hiểu lầm, vậy không bằng để cho thái y đi kiểm tra đi."

Quách Tốn ở một bên nhỏ giọng nói: "Thiên tuế, thái y trong Thái Y Viện đều bị Hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào thiên lao."

Vĩnh Minh Đế không chút chột dạ nói: "Bọn họ tra không ra Quân hậu trúng độc gì, trẫm dưới cơn tức giận liền...... Quách Tốn, ngươi đi thiên lao thả Ninh Mục ra, để hắn đi chẩn trị cho Võ Giản."

"Tuân chỉ."

Võ lão thái thái luống cuống: "Hoàng thượng, Giản nhi nghèo hèn, không dám làm phiền thái y chẩn trị!"

Vĩnh Minh Đế giơ tay: "Nếu Võ Giản xác thật là thân có trọng bệnh, trẫm sẽ kêu Vương Thiệu Chính Quân giáp mặt tạ lỗi với các ngươi."

Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người, nhìn Quách Tốn rời đi, hai người trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ: tiêu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro