Chương 183

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó, Thiệu Vân An tuyệt đối sẽ không nghĩ có ngày mình sẽ biến thành đại địa chủ. Đất đai đó, mặc kệ là thời cổ đại hay là hiện đại, tuyệt đối là đồng tiền mạnh. Vĩnh Minh Đế thưởng một cái là thưởng ngàn mẫu ruộng, mà tất cả đều là ruộng tốt. Không chỉ như vậy, mà còn đưa ra quy định, ngàn mẫu ruộng tốt này Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không cần nộp thuế, hơn nữa tá điền của ngàn mẫu ruộng tốt này đều của nhà bọn họ, chỉ khác gia nô mà Hoàng Thượng ban thưởng là không có khế ước bán mình thôi.

Sau khi Thiệu Vân An thị sát xong ngàn mẫu ruộng tốt nhà mình xong, liền 'tiếp kiến' bốn vị tá điền, y cảm khái nhiều ruộng quá cũng phát sầu a! Y xem như minh bạch vì sao các thế gia đại tộc muốn cưới nhiều lão bà, sinh nhiều hài tử như vậy, nhiều ruộng như vậy, nhiều tài sản như vậy, không nhiều nhi tử hỗ trợ thật sự hold không nổi a.

Hoàng thượng ban thưởng một đống lớn giáng xuống, vốn dĩ cảm thấy nhân khẩu trong nhà thiếu, bây giờ Thiệu Vân An chỉ cảm thấy càng thiếu. Chuyện tu sửa Hầu phủ đã tìm phủ Đại tướng quân hỗ trợ, nhưng không thể để việc quản lý ngàn mẫu ruộng tốt cũng giao cho phủ Đại tướng quân được, không phải Thiệu Vân An keo kiệt, ở kinh thành loanh quanh lòng vòng mấy ngày y cũng thấy rõ không ít, sợ là đến lúc đó có người nói người phủ Đại tướng quân nhân cơ hội chiếm tiện nghi, hắc nước bẩn lên phủ Đại tướng quân.

Vẫn là Sầm lão đưa ra chủ ý cho hai nhi tử. Phủ Đại tướng quân vẫn luôn giúp đỡ những tàn binh ở chiến trường, việc này ở kinh thành không phải bí mật. Vương Thạch Tỉnh cũng từng làm binh lính, còn là Dực Hổ doanh, không bằng mướn một ít binh lính tàn tật ở Dực Hổ Quân, nhưng vẫn có thể làm việc, những người này khẳng định sẽ cảm ơn đó là thứ nhất; thứ hai, binh lính từ Dực Hổ Quân ra có thể tin tưởng; thứ ba, Vương Thạch Tỉnh làm như vậy cũng sẽ kiếm về chút thanh danh.

Thiệu Vân An lập tức cảm thấy biện pháp này rất tốt. Này cùng giúp cầm xuất ngũ quân nhân không phải một đạo lý sao. Vương Thạch Tỉnh cũng cảm thấy tốt, hắn làm sao không rõ những thương tàn binh đó sau khi rời quân sinh sống có bao nhiêu khổ sở chứ. Chuyện này tìm phủ Đại tướng quân ra mặt hoàn toàn không thành vấn đề. Tìm một ít người thành thật, nhưng không ngốc để tới phụ trách quản lý ruộng đất và vài người khác làm việc vặt ở hầu phủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng có thể nhẹ nhàng không ít. Hơn nữa người xuất thân từ Dực Hổ Quân, cũng không dễ dàng bị người khác thu mua.

Sầm lão còn kiến nghị, những nhà ở thôn Tú Thủy có giao hảo với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cũng có thể chọn lựa người thích hợp đến hỗ trợ quản lý. Đã bàn bạc xong công việc chỉ còn việc chọn người. Thông thường một người thăng chức nhanh, sẽ chọn người trong bổn tộc, Vương Thạch Tỉnh tuy rằng thoát ly tộc Vương Thị, nhưng toàn bộ thôn Tú Thủy hiện tại đều là của hắn, hắn chọn vài người thích hợp tới giúp hắn cũng là lẽ tất nhiên. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nghe nghĩa phụ kiến nghị liên tục gật đầu, bọn họ đúng là đã chọn được vài người thích hợp cho chuyện này. Tưởng Mạt Hi muốn trăm người thợ thủ công và lò gạch đều không ở kinh thành. Thợ thủ công phải qua mấy ngày nữa mới có thể đưa đến kinh thành, lò gạch ở đường Nghiệp Trấn, thuộc Kinh Sư, nhưng ngồi xe ngựa phải cả ngày mới đến. Thiệu Vân An cùng bọn nhỏ bao gồm Quách Tử Mục đều không muốn trở lại kinh thành, ở chỗ ruộng tốt chơi mấy ngày, Vương Thạch Tỉnh lại mang theo mọi người đến đường Nghiệp Trấn.

Bên này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không định ngày về, bên kia, trong kinh thành lại là phong vân tiệm khởi, mà đồng thời, huyện Vĩnh Tu và thôn Tú Thủy cũng như nước sôi, nhân tâm quay cuồng.

Đã sớm từ bỏ chuyện ân khoa, Quách Tử Du làm sao cũng không nghĩ đến vị trí huyện lệnh huyện Vĩnh Tu sẽ giáng xuống đầu y, không chỉ có thế, phủ La Vinh Vương còn phái người tới thương thảo với y chuyện thành thân của Quách Tử Mục và La Vinh Vương. La Vinh Vương đã nói với bên ngoài là ông sắp cưới, cho nên kế tiếp chính là tính chuyện hôn sự. Quách Tử Du nhìn thư mà Thiệu Vân An viết riêng cho y, thật lâu không phản ứng.

Muốn đi phủ Sắc Nam nhậm chức, Tưởng Khang Ninh cũng phải trước về huyện Vĩnh Tu, hắn phải bàn giao công việc cho Quách Tử Du. Quách Tử Du chóng mặt nhức đầu, trong lòng rít gào: đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!

Cho dù là chức huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, hay là đệ đệ Quách Tử Mục sắp làm chính quân của La Vinh Vương, bao gồm chuyện Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dâng tiên quả, mỗi một chuyện cũng đủ làm Quách Tử Du hôn mê.

Quách Tử Du sắp hôn mê, các thôn dân thôn Tú Thủy cũng không khá hơn gì mấy. Vương Thạch Tỉnh trở thành Trung Dũng Hầu, thành hầu gia! Thôn Tú Thủy thay tên thành thôn Trung Dũng, toàn thôn, từ nhà đến ruộng, từ núi đến sông, toàn bộ đều của nhà Vương Thạch Tỉnh! Thái giám tuyên chỉ vừa đi, Lí chính Triệu đại thúc liền đặt mông ngồi ở trên đất, đồng dạng ngồi dưới đất còn có Vương Văn Hòa. Có người khóc lên, mọi người quay đầu lại nhìn, đều không biết nên dùng tâm tình gì. Người khóc là Vương Đại Lực, khóc đến lão lệ tung hoành, ruột gan đứt từng khúc, cái đó...... Biết vậy chẳng làm.

Vương Đại Lực khóc, tiếp theo Vương Văn Hòa cũng khóc. Vương Văn Hòa hối hận a, thật hối hận a. Hắn đem tộc nhân hy vọng đặt ở trên người Vương Chi Tùng, nhưng mang đến cho tộc Vương Thị vinh quang vô thượng lại là người ông có lỗi nhất Vương Thạch Tỉnh. Hầu gia, đó là khái niệm gì, đó là người mà thôn Tú Thủy bất luận làm gì đời này cũng không dám đụng đến người có thân phận cao quý đó; đó là bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí căn bản không thể nghĩ được thân phận tôn quý; là người mà bọn họ cả đời này đều không có cơ hội kết bạn với thân phận hiển quý đó. Chính là, người có thân phận cao quý, tôn quý, hiển quý đó lại không có quan hệ gì với tộc bọn họ. Trung Dũng Vương thị, từ nay về sau, phần tôn vinh với tộc Vương thị tương quan. Là ông, đem này phần tôn quý đẩy đi, là ông a!

Vương Văn Hòa thương tâm muốn chết, tâm tộc nhân Vương Thị đều không dễ chịu, cùng nhà Vương Thạch Tỉnh giao hảo Vương Tứ thẩm bọn họ trong lòng cũng không chịu nổi, mà cùng nhà Vương Thạch Tỉnh quan hệ không tốt càng là lo sợ bất an. Nhưng có tiền không mua được thuốc hối hận, trên đời cũng không có thuốc hối hận. Thánh chỉ đã hạ, Vương Thạch Tỉnh sẽ khai tộc Trung Dũng Vương thị, hắn và Vương thị thôn Tú Thủy không chỉ không có bất luận liên quân gì, tộc Vương thị và Vương Thạch Tỉnh quan hệ như tá điền và địa chủ, đất đai Trung Dũng Hầu tư hữu cần thuê người, gặp lại, đã là khác nhau một trời một vực

Thay tên thành thôn Trung Dũng, các thôn dân thôn Tú Thủy nội tâm hoảng sợ, đều vô tâm kiếm tiền. Mà ở chỗ Thiệu gia thôn, có một hộ gia đình trong lúc ngủ bị binh lính xông vào mang đi, đến nay không rõ sống chết.

"Giá!"

"Tránh ra tránh ra, đều tránh ra!"

Trên đường phố kinh thành, một con ngựa màu đen phi như bay, người trên đường trong sự hô to dồn dập của người cưỡi ngựa nhanh chóng né tránh. Ngựa không giảm tốc mà chạy thẳng đến phủ Đại tướng quân.

Lấy cớ thân thể không khoẻ nên không tiếp khách, Đại lão tướng quân nhàm chán mà nghịch quân cờ, trong lòng hối hận tại sao lại không đi theo Thiệu Vân An bọn họ. Sầm Nguyệt Bạch là 'nghĩa phụ' đã đi theo, ông đường đường là gia gia ruột lại buồn ở trong phủ, Đại lão tướng quân càng nghĩ trong lòng càng không dễ chịu. Kỳ thật nguyên nhân không dễ chủ yếu là, Sầm Nguyệt Bạch chỉ là 'nghĩa phụ', nhưng đối với Thiệu Vân An là 'phụ'. Mà ông rõ ràng có thể khẳng định Thiệu Vân An là người Đại gia, lại vì không có chứng cứ nên không thể đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia, nên dù trong lòng muốn đi theo, nhưng cũng không thể đi theo.

Người già rồi, nên hy vọng có thể cùng con cháu sum vầy, Đại lão tướng quân hồi còn trẻ sát phạt quả quyết như thế nào, hiện tại ông chỉ hy vọng có thể sớm một chút nhận về tôn tử, để làm một gia gia bình thường.

Lão quản gia lúc này vội vàng chạy vào, nét mặt rất cấp bách, vào cửa liền kêu: "Thái gia, Đại Giang đã trở lại!"

Đại lão tướng quân đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì động tác quá lớn, quân cờ trên bàn cờ xôn xao rớt xuống. Đại lão tướng quân há mồm kêu: "Nhanh nhanh kêu hắn đến gặp ta!"

"Dạ!"

Lão quản gia xoay người chạy, Đại lão tướng quân kêu ông lại: "Nói hắn đi thiên thính! Ngươi mau đi nói cho chính quân và phu nhân!"

"Ta đã phái người đi rồi!"

Lão quản gia theo bản năng mà đỡ Đại lão tướng quân. Lão tướng quân biến trẻ, nhưng những người khác vẫn theo bản năng mà cho rằng ông vẫn là lão thái gia với cái chân không tiện kia.

Lão chính quân và lão phu nhân nghe được tin cũng vội vàng đi đến thiên thính. Đại lão tướng quân đến thiên thính không bao lâu, lão chính quân và lão phu nhân liền đến. Thẩm Băng và Túc Thần Dật cũng tới. Túc Thần Dật mỗi ngày đều chờ Đại Giang truyền đến tin tức, Đại Giang một khi vào phủ y sẽ biết. Vài người còn không kịp ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó Đại Giang xuất hiện.

"Lão tướng quân! Lão phu nhân! Lão chính quân!"

Đại Giang quỳ xuống hành lễ, Đại lão tướng quân vội vàng nói: "Mau đứng lên mau đứng lên."

Đại Giang cũng không dài dòng, đứng lên từ trong lòng ngực lấy ra một khối khăn lụa màu lam, hai tay đưa ra, biểu tình kích động nói: "Lão tướng quân, tiểu tử may mắn không phụ giao phó!"

Lời này vừa nói ra, Đại lão tướng quân tay run run, Túc Thần Dật một bước đến, ngừng thở, lấy khối khăn lụa kia. Khi y mở khăn lụa ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, thân thể y quơ quơ, được Đại Giang kịp thời đỡ lấy. Túc Thần Dật xoay người, thình thịch quỳ xuống: "Cha! Đây là Chiến An, đây là Chiến An!"

Nói xong câu này, Túc Thần Dật ôm đồ vật đó vào lòng đau khóc thành tiếng. Lão chính quân đi qua cùng Đại Giang đỡ Túc Thần Dật đứng lên, dìu y đến chỗ ngồi. Túc Thần Dật khóc đến thương tâm, tiếng khóc làm người nghe rơi lệ. Lão chính quân từ trong tay Túc Thần Dật lấy đồ vật kia, chỉ liếc mắt một cái, khóe mắt ông cũng có nước mắt, nghẹn ngào: "Là Chiến An, là Minh Vinh đeo cho nó."

Trên tay lão chính quân, là một khối ngọc bội màu trắng. Ngọc bội mặt trước là mây bay, mặt sau khắc 'An khang trình tường' bốn chữ. Ngọc bội này, lão chính quân không xa lạ. Ngọc bội này theo Đại Chiến An biến mất mười mấy năm trước, đủ để thuyết minh giả thiết.

Đại Giang không chờ hỏi, lập tức giải thích nói: "Khối ngọc bội này lục soát từ Thiệu gia. Tiểu tử suốt đêm thẩm vấn vợ chồng Thiệu gia, bọn họ thừa nhận khối ngọc bội này là mang trên người Thiệu Vân An."

Sau khi Đại Giang nhận được thư Đại lão tướng đưa đến, rất khiếp sợ. Lập tức liền buông hết mọi chuyện, mang theo một đội nhân mã chạy tới thôn Thiệu gia. Tới thôn Thiệu gia thì trời đã tối, Đại Giang xâm nhập vào Thiệu gia, bắt người Thiệu gia về huyện Vĩnh Tu, suốt đêm thẩm vấn. Vợ chồng Thiệu gia đối với thân thế Thiệu Vân An vốn dĩ chột dạ, Đại Giang lấy thanh đao ra, hai người liền sợ tè ra quần.

Thiệu Vân An lúc trước bị người Hồ cướp đi, trên đường gặp một đội bộ lạc Đại Sơn làm buôn bán. Người bộ lạc Đại Sơn trời sinh chiến sĩ, rất bưu hãn. Bộ lạc Đại Sơn và người Hồ cũng là kẻ thù, hai bên một khi chạm mặt, tất nhiên là không có lời gì để nói, đội bộ lạc Đại Sơn làm buôn bán nhưng cũng rất bưu hãn, bên mình chỉ trọng thương mấy người, nhưng đã giết sạch người Hồ, trời xui đất khiến dưới, cứu được Thiệu Vân An.

Lúc đó, bị cướp đi Thiệu Vân An đầu bị thương, sốt cao không ngừng. Bộ lạc Đại Sơn này cũng có người trọng thương, đầu lĩnh của bọn họ tới thị trấn gần đó tìm một gia đình quen biết dưỡng thương, nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mà vợ chồng Thiệu thị chính là gia nô gia đình này. Thiệu Vân An bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại chỉ nhớ mình gọi là An, còn những cái khác đều không nhớ rõ. Gia đình này không có hài tử, thấy bộ dáng Thiệu Vân An không tồi, quần áo trên người tuy nói là vừa dơ vừa rách, nhưng vải không phải tầm thường, chắc là xuất thân từ con nhà giàu có. Nhưng Thiệu Vân An là được cứu từ tay người Hồ, cũng không có nghe nói phụ cận có gia đình nào đang tìm hài tử, đầu lĩnh và gia đình này đều nghĩ nhà Thiệu Vân An chắc là đã gặp chuyện bất trắc.

Đầu lĩnh có việc muốn về bộ lạc Đại Sơn, nên để Thiệu Vân An và vài thủ hạ trọng thương phó thác cho gia đình này, có để lại bạc. Gia đình này cũng có ý muốn nhận nuôi Thiệu Vân An. Vốn dĩ, dựa theo luật pháp Đại Yến Quốc, người dân muốn nuôi dưỡng phải đi nha môn làm thủ tục, xác nhận lai lịch mới có thể nhận nuôi. Nhưng Thiệu Vân An mất trí nhớ, lại liên quan đến bộ lạc Đại Sơn và người Hồ, nên gia đình kia không đi nha môn làm thủ tục thu dưỡng, chỉ nói là hài tử của bà con xa thân thích, chờ qua một thời gian nữa sẽ sẽ tìm cơ hội nhận nuôi Thiệu Vân An.

Những người bị thương của bộ lạc Đại Sơn kia sau khi hồi phục thì rời đi về nhà. Thiệu Vân An ở lại gia đình đó sinh sống. Vì vị đầu lĩnh kia ở nơi nhiều mây nhặt được y, nên đặt cho y tên là Vân An. Nếu chuyện chỉ có thế, Đại gia nhất định có thể tìm được Thiệu Vân An. Nhưng sau đó không lâu, chính phu nhân gia đình kia mang thai. Thiệu Vân An lai lịch không rõ, hiện tại chính phu nhân có thai, thân phận Thiệu Vân An bây giờ trở nên khó xử. Nghĩ tới nghĩ lui, gia đình kia quyết định đem Thiệu Vân An đưa đến nha môn, tra thân phận y, nếu trong nhà còn người, sẽ đưa trở về; nếu không còn ai, sẽ do nha môn chọn gia đình thu dưỡng. Gia đình kia có chút gia sản, trong nhà nếu có con nuôi sau này sẽ có phiền toái, nên mới muốn đem Thiệu Vân An tiễn đi.

Chính phu nhân kêu quản gia đưa Thiệu Vân An đi, quản gia xoay người liền đem Thiệu Vân An giao cho tức phụ nhà mình. Tức phụ quản gia thì lười biếng, lại đem Thiệu Vân An giao cho người giặt đồ, là tức phụ Thiệu gia, cũng chính là Thiệu lão thái. Vợ chồng Thiệu gia khi đó đang chuẩn bị về quê, tức phụ quản gia nghĩ là đúng lúc bọn họ phải đi, tiện đường đem Thiệu Vân An đưa đến nha môn, đỡ phải bà đi. Nhưng vợ chồng Thiệu gia lại đánh lên bàn tính của mình. Thiệu Vân An ở tại gia đình này không chịu khổ gì, ăn mặc đều dựa theo quy củ cho thiếu gia. Trên cổ Thiệu Vân An mang ngọc bội, trên tay còn có một đôi vòng tay bằng bạc, là do chính phu nhân mua. Gia đình này lòng có chút áy náy, nên mua cho Thiệu Vân An một cái khóa vàng, xem như bồi thường.

Nhìn mấy thứ này trên người Thiệu Vân An, vợ chồng Thiệu gia động tâm tư, bên ngoài làm người hầu nhiều năm, hai người tuy nói có tích cóp chút tiền bạc, nhưng tuyệt đối không đắc giá như đồ vật trên Thiệu Vân An. Khi đó vợ chồng Thiệu gia chỉ có Thiệu Đại Hổ là nhi tử, vợ chồng hai người đều sủng vô cùng, tiền mà ai chê nhiều. Dù sao thêm hài tử bất quá cũng thêm đôi đũa, nhưng những thứ trên người Thiệu Vân An giá trị không ít tiền, y lại là nam hài tử, về sau còn có thể làm việc nhà, trở lại trong tộc, còn có thể thêm chút gia sản dòng họ. Bọn họ lại muốn về quê, đem hài tử mang đi, ai mà phát hiện được, theo ý của chính phu nhân, sau này chắc sẽ không đến huyện nha tra, hai người càng thương lượng càng cảm thấy chủ ý hay, nên đem Thiệu Vân An mang đi.

Thiệu Vân An khi đó đã hiểu chuyện, đi cả đoạn đường cũng chưa đến nha môn, lại càng đi càng xa, vợ chồng Thiệu gia còn lấy hết vòng tay của y, khóa vàng và ngọc bội đều lấy đi, y khóc náo loạn lên. Vợ chồng Thiệu gia vừa đánh vừa mắng lại hù dọa, một đứa bé năm tuổi làm sao phản kháng được. Y vốn dĩ đầu đã bị thương, lại trải qua kiếp nạn, lại bị vợ chồng Thiệu gia đối đãi như vậy, lại bị bệnh, liên tục phát sốt. Lặp đi lặp lại vài lần, Thiệu Vân An liền hồ đồ, cái gì đều không nhớ rõ, cứ như vậy, vợ chồng Thiệu gia đem Thiệu Vân An mang về thôn Thiệu gia, nói với bên ngoài là do bọn họ sinh, hai người cũng không nghĩ đổi tên cho Thiệu Vân An, chỉ đắm chìm trong việc tính toán bán vòng tay và khóa vàng của Thiệu Vân An để kiếm tiền. Sở dĩ giữ lại ngọc bội, vợ chồng Thiệu gia sợ là nếu Thiệu Vân An còn người thân trên đời, dựa vào ngọc bội sẽ tìm được y, cho nên bọn họ không dám đi cầm, nhưng đó là khối ngọc tốt, ném đi thì luyến tiếc, nên cất giấu, nghĩ chờ thời gian dài qua, an toàn, để lại cho tôn tử. Cũng may mắn bọn họ không cầm hoặc bán đi, đây là chứng cứ duy nhất mà Đại gia để lại cho Thiệu Vân An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro