Chương 184

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh đầy tiếng khóc, đừng nói Túc Thần Dật, ngay cả Đại lão tướng quân hốc mắt cũng hồng hồng, nắm chặt tay thành nắm đấm. Đại Giang không chỉ điều tra Thiệu Vân An hoặc nói là Đại Chiến An như thế nào trở thành nhi tử Thiệu gia, còn điều tra ra Thiệu Vân An ở Thiệu gia mười mấy năm qua sinh sống bất quá hơn hạ nhân chút thôi. Mà Thiệu Vân An vì bị Thiệu gia và Vương gia bức bách, nên nhảy sông tự sát,

Túc Thần Dật đau lòng sắp ngất đi, trong thời kỳ khó khăn của Đại gia trước đây, mấy hài tử trong nhà đều bảo hộ chu toàn. Nếu ra trận giết địch, đổ máu bị thương, đó là chí hướng nam nhi, là trách nhiệm của Đại gia. Nhưng Thiệu Vân An đã bị mấy tên chân đất đó 'trộm' đi để ngược đãi, vậy thì không giống nhau.

Thẩm Băng vừa lau nước mắt vừa nói: "Người Thiệu gia giết bọn họ là tiện nghi bọn họ!"

Đại Giang cũng tâm tình trầm trọng, quỳ xuống: "Bẩm tướng quân, tiểu tử hổ thẹn, trưởng tử Thiệu gia, Thiệu Đại Hổ chạy thoát. Đêm đó Thiệu Đại Hổ không ở nhà, tiểu tử dẫn người đến tìm không thấy hắn, chắc là biết được tin nên trốn đi."

Lão chính quân: "Sống thấy người, chết phải thấy xác! Bất kể sống chết, bất kể bao lâu, phải bắt hắn về đây!"

Đại lão tướng quân: "Khi ngươi đi mang theo trăm người, cần thiết bắt lấy hắn!"

"Dạ!"

Đại Giang đứng lên: "Lão tướng quân, tiểu tử đi trở về."

Đại lão tướng quân không giữ hắn, nói: "Vất vả ngươi."

"Lão tướng quân chiết sát tiểu tử. Không tìm được Thiệu Đại Hổ, tiểu tử tuyệt không trở về."

Lão phu nhân mở miệng: "Đem ba người Thiệu gia đưa đến kinh thành đi. Giam cầm hài tử Đại gia, lão thân muốn hỏi bọn họ lá gan bao lớn!"

"Dạ!"

Đại Giang đi. Hắn vừa đi, lão phu nhân lại khóc, Thẩm Băng hướng Đại lão tướng quân nói: "Cha, ngài đi tìm Hoàng Thượng, để nhị đệ và Chiến Kiêu trở về một chuyến đi. Nếu Chiến An chỉ lạc đường, tất nhiên không cần đi cầu Hoàng Thượng, nhưng hài tử kia......" Thẩm Băng nghẹn ngào một chút, "Hài tử chịu khổ lớn như vậy, không thể không cho phụ tử, huynh đệ bọn họ gặp mặt a."

Túc Thần Dật khóc thành tiếng. Đại lão tướng quân không giống như lần trước phủ quyết, ông trầm tư thật lâu, sau đó đứng lên: "Ta tiến cung." Dừng một chút, ông nói: "Nhà lão nhị, hài tử Chiến An chịu nhiều khổ, nhưng hài tử kia hiện tại sống rất tốt trước mặt con. Nó không chỉ có bộ dáng tốt, tính tình tốt, mà còn có năng lực. Con đừng khóc, khóc hỏng thân mình con lấy cái gì đau nó, bồi thường nó. Lau nước mắt đi, chờ Chiến An...... ừm chờ Vân An trở về, cha sẽ làm chủ nhận nó."

Túc Thần Dật nghe vậy, nỗ lực nhịn xuống nước mắt. Cha nói đúng, y khóc hỏng thân mình không phải để nhi tử lo lắng cho y sao. Túc Thần Dật lau mặt, nghẹn ngào nói: "Cha nói rất đúng, con không khóc, không khóc." Cố nén nước mắt, y nhịn không được vẫn hỏi: "Cha, cha nói Chiến An, Vân An nó, có oán con không?"

"Sẽ không. Hài tử kia hiểu lý lẽ, sẽ không oán con. Ta tiến cung."

Không có dẫn hai vị phu nhân đi theo, Đại lão tướng quân một mình tiến cung. Khi ông đi rồi, lão chính quân làm chủ viết thư cho Đại Minh Vinh đang ở biên quan.

Còn ở tẩm cung ân ái, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu khi biết Đại lão tướng quân tiến cung, đều giật mình. Quách Tốn và Trác Kim hầu hạ hai vị chủ tử mặc quần áo, Quách Tốn thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, thiên tuế, nô tỳ nhìn lão tướng quân hình như, có chút thương tâm."

"Thương tâm?"

Vĩnh Minh Đế nhìn Quân hậu, Quân hậu kinh hãi, cũng nhìn Vĩnh Minh Đế: "Sợ là trong nhà xảy ra chuyện."

Vĩnh Minh Đế và Quân hậu nhanh chóng mặc xong xiêm y lập tức triệu Đại lão tướng quân vào tẩm cung. Đại lão tướng quân hành lễ, sau đó hai tay dâng lên một vật, hốc mắt đỏ hồng. Quách Tốn lập tức tiếp nhận vật kia, đưa đến trước mặt Hoàng Thượng và Quân hậu, nhìn ngọc bội kia, trong lòng Quân hậu lộp bộp một tiếng.

Đại lão tướng quân mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Hoàng Thượng, thiên tuế," có chút nghẹn ngào, "Trung Dũng Hầu chính quân, Thiệu Vân An, là tôn tử của lão thần đã mất tích mười hai năm! Ngọc bội này, chính là năm đó Minh Vinh tự mình mang cho hài tử, là lục soát từ Thiệu gia. Vợ chồng Thiệu gia đã khai, Vân An đúng là bị người Hồ bắt đi."

Ở trong nhà, Đại lão tướng quân vẫn luôn chịu đựng, nhưng khi ở trước mặt Vĩnh Minh Đế và Quân hậu, Đại lão tướng quân nhịn không được. Ông làm sao không đau lòng tôn tử số khổ của mình cho được. Mặc dù Thiệu Vân An hiện tại có thân phận cao quý, được Hoàng Thượng coi trọng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể xóa được y đã chịu khổ mười mấy năm. Tưởng tượng đến y đường đường là hài tử Đại gia, lại bị người vừa đánh vừa mắng, giống hạ nhân mà sai sử, hầu hạ cả nhà già trẻ, Đại lão tướng quân liền muốn cầm lấy trường thương, đã lâu không dùng đến của mình, mà đi chém chết người Thiệu gia to gan lớn mật kia.

Quân hậu cũng là người Đại gia, lớn lên bên cạnh Đại lão tướng quân. Nghe bá phụ nói ra tình hình, y cũng rất đau lòng, đau lòng bá phụ thương tâm như thế. Chưa chờ Đại lão tướng quân mở miệng, Vĩnh Minh Đế nói: "Trẫm sẽ hạ chỉ tuyên Phiêu Kị tướng quân và Võ uy tướng quân hồi kinh. Đại gia cực khổ tìm Chiến An nhiều năm, rốt cuộc đã tìm được, đây là đại sự. Trẫm cao hứng cho Đại gia. Trẫm không nghĩ tới, Thiệu Vân An thế nhưng là Đại Chiến An."

Đại lão tướng quân lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Lão thần tạ Hoàng Thượng thánh ân!"

"Lão tướng quân mau mau lên."

Quân hậu lúc này nói: "Bá phụ, việc này rất trọng đại. Trung Dũng Hầu phu phu cùng hài tử ra ngoài, không biết khi nào hồi kinh, bổn quân sẽ phái người kêu bọn họ mau chóng trở về. Bất quá nhận thân cần thận trọng, Thiệu Vân An vẫn chưa biết thân thế của mình, nếu y biết chân tướng, có thể sợ hoặc có oán trách. Không bằng, chờ bọn họ hồi kinh, bá phụ ở trong cung nhận thân đi. Bổn quân và Hoàng Thượng cũng rất lo lắng."

Đại lão tướng quân lại hành lễ: "Lão thần tạ thiên tuế. Việc này đúng là rất trọng đại, nếu Vân An chỉ là tiểu tử bình thường, lão thần nhất định không dám quấy rầy Hoàng Thượng và thiên tuế. Hiện giờ y là Trung Dũng Hầu chính quân, việc này lão thần không dám tự mình làm chủ."

Vĩnh Minh Đế nói: "Lão tướng quân nói quá lời. Mặc kệ thân phận Thiệu Vân An bây giờ là gì, y đều là tôn tử của ngài, ngài muốn nhận y là điều thiên kinh địa nghĩa mà, làm sao lại như mình nói như vậy."

Đại lão tướng quân xoa xoa khóe mắt, tâm tình lại không thoải mái.

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở bên ngoài chơi vui vẻ vô cùng. Giải trí ở cổ đại không thể so sánh với hiện đại được, nhưng thiên nhiên a. Cảnh đẹp nơi chốn đều không có ô nhiễm của công nghiệp, không có bị người phá hư, nơi nơi đều là cảnh sắc núi sông đẹp mê người. Thiệu Vân An còn rất vô sỉ mà thừa dịp người khác không chú ý, trộm lấy ra camera chụp ảnh.

Quách Tử Mục cũng không mang mặt nạ, cả ngày một bộ dáng khuynh quốc khuynh thành cùng La Vinh Vương show ân ái, Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy cũng rất đỏ mắt. Không phải hắn không muốn cùng Thiệu Vân An ân ái, nhưng làm cha, ở trước mặt bọn nhỏ phải e dè một chút. Còn La Vinh Vương thì là 'lão nam nhân' đang đắm chìm trong bể tình đã không có thuốc chữa.

Vương Thạch Tỉnh còn có nhiệm vụ, Vĩnh Minh Đế giao cho hắn mô hình thực nghiệm hắn còn chưa tiến hành, cho nên cũng nên trở về. Mô hình thực nghiệm dùng ruộng là từ Vĩnh Minh Đế ban thưởng cho hắn, dù sao nhà mình cũng muốn trồng, Vương Thạch Tỉnh tính muốn dùng ruộng của Vĩnh Minh Đế ban thưởng để trồng mô hình thử nghiệm. Bất quá nghĩ đến chuyện ở kinh thành, Thiệu Vân An không muốn trở về.

Mấy ngày nay, mọi người ở thôn trang ở Đường Nghiệp Trấn, chủ nhân thôn trang là người quen cũ của Sầm lão. Gia chủ dọn đi, thôn trang chỉ có hai ba gia nô trông coi, vừa lúc cho Thiệu Vân An bọn họ thanh tịnh. Vương Thạch Tỉnh tự mình đi mua đồ ăn, mọi người tụ lại cùng ăn lẩu. Đi theo bọn họ còn có binh lính của phủ đại tướng quân cũng có lẩu ăn, hiện tại đang tụ tập ở trong sân hi hi ha ha mà ăn uống.

Uống vài ly rượu, La Vinh Vương nhịn không được hỏi: "Vân An lẩu này ăn thật ngon, ngươi có tính làm sinh ý này không?"

Thiệu Vân An nói: "Có. Bất quá con và Tỉnh ca hiện tại không thể phân thân. Tiểu Quách ca có muốn làm không? Nếu ngươi muốn, trở về chúng ta sẽ đi tìm An thúc."

Quách Tử Mục do dự, y tất nhiên muốn, nhưng...... "Ngươi biết ta, nấu ăn còn được, nhưng muốn ra mặt, thì ta không được."

Thiệu Vân An nói: "An thúc bên kia cũng bận tối mắt tối mũi, Tưởng đại ca còn bận làm chuyện thiên tuế giao phó. Tiệm lẩu này khẳng định không thể lướt qua An thúc, nhưng quản lý, ta phỏng chừng An thúc phân không ra tinh lực. Tiểu Quách ca ngươi suy xét một chút, ta và Tỉnh ca qua hai tháng nữa sẽ trở về ủ rượu. Nấu lẩu đối với ngươi khẳng định không thành vấn đề, không bằng kêu Mộ Dung bá bá tìm cho ngươi người đáng tin cậy làm trợ thủ, giúp ngươi xử lý đối ngoại. Tiệm lẩu khẳng định kiếm được tiền, hơn nữa ngươi muốn mở quán cơm gia đình mà, ngươi không thích lộ diện, có trợ thủ thì không sao đâu."

La Vinh Vương lập tức nói: "Chuyện đối ngoại giao cho Nghi nhi đi, Tiểu Mục sẽ tính sổ, còn quản lý nếu tìm không được người thích hợp, sẽ do Tiểu Mục trông coi trước." La Vinh Vương cũng đồng ý Quách Tử Mục làm buôn bán.

La Vinh Vương đồng ý, Quách Tử Mục gật đầu: "Vậy được. Chờ khi trở về, ta sẽ mở tiệm ăn gia đình và tiệm lẩu. Bất quá rượu ngươi ủ xong, thì đưa đến cho ta một ít."

"Không thành vấn đề."

Sầm lão ở một bên nhìn xem ha ha cười, Quách Tử Mục hiện tại càng ngày càng có chủ ý. Ông rất cao hứng khi Quách Tử Mục dùng chính bản lĩnh của mình ở vương phủ, mà không phải dựa vào sắc đẹp mê hoặc La Vinh Vương. Còn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, ông nửa điểm cũng không lo lắng.

Sầm phu nhân lúc này hỏi: "Thạch Tỉnh, Vân An, các con phải đi về, Thanh nhi, Ni Tử và Hi nhi thì sao, cũng đi theo về sao?"

Vương Thạch Tỉnh trả lời: "Bọn nó sẽ ở lại kinh thành, con và Vân An ủ rượu xong sau đó sẽ trở lại, bọn chúng đi theo qua lại sẽ chậm trễ việc học. Ni Tử còn phải vào cung học quy củ."

Sầm lão hỏi: "Vậy ba hài tử sẽ ở lại phủ Đại tướng quân sao?"

Thiệu Vân An nhìn ba hài tử, Ni Tử khát vọng nhìn Quách Tử Mục, nói: "Cha nhỏ, con muốn ở cùng tiểu Quách thúc thúc."

Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đều không lên tiếng, Quách Tử Mục rất cao hứng, Thiệu Vân An nói: "Đại lão tướng quân và lão phu nhân, lão chính quân bọn họ rất thích các con, rất muốn các con ở lại phủ tướng quân. Ở phủ tướng quân ở không quen sao?"

Ni Tử lắc đầu: "Cũng không phải, nhưng nơi đó quá nhiều người." Nhấp môi, Ni Tử ngượng ngùng, "Tiểu Quách thúc thúc làm cơm ăn ngon."

La Vinh Vương cười ha ha, Quách Tử Mục cũng cười, Tưởng Mạt Hi lập tức bịt kín mắt Ni Tử, không cho bé nhìn. Ni Tử kéo tay Tưởng Mạt Hi xuống, Thiệu Vân An cũng cười, nói: "Trước khi đi cha nhỏ sẽ nói với lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân. Trong lúc cha và cha nhỏ không ở đây, các con sẽ ở cùng Tiểu Quách thúc thúc."

"Cảm ơn cha nhỏ."

Khi nói xong, thì có một người thị vệ ở bên ngoài kêu: "Hầu gia, người kinh thành tới."

Người kinh thành tới? Mọi người đều nghi hoặc. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cùng đi ra ngoài gặp người, qua nửa ngày, hai người mới trở về, thần sắc đều không thoải mái. Sầm lão và La Vinh Vương lập tức hỏi: "Trong kinh có việc sao?"

Vương Thạch Tỉnh trả lời: "Hoàng thượng hạ chỉ triệu ta và Vân An mau chóng hồi kinh, chưa nói là chuyện gì." Tiếp theo, hắn nói: "Sáng mai thu dọn một chút, chúng ta liền trở về."

La Vinh Vương nói: "Hoàng Thượng muốn các ngươi mau chóng hồi kinh, các ngươi cũng đừng trì hoãn, sợ là có chuyện quan trọng. Ngươi và An nhi sáng sớm ngày mai liền đi, chúng ta sẽ trở về sau."

Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu: "Cũng được."

Kỳ thật là công công đến tuyên khẩu dụ có nói với hai người, để lộ ra là sau khi đại lão tướng quân tiến cung, thì Hoàng Thượng liền hạ chỉ triệu bọn họ hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều đoán được khả năng nào đó.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mang theo Đại Tiểu Kim theo công công truyền chỉ và thị vệ về trước, Hổ ca hộ tống những người khác hồi kinh. Hai người mang theo Đại Tiểu Kim vẫn là ý của Sầm lão và La Vinh Vương, bọn họ đắc tội An Quốc Công (hầu), lại đắc tội Chiêu Dương hầu Trịnh gia, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.

Một đường cưỡi ngựa (hổ),trên đường đi mất sáu ngày, hai người rốt cuộc hồi kinh. Trở lại kinh thành thìđã đến giữa trưa, Thiệu Vân An muốn trở về thay đổi xiêm y xong mới tiến cung,nhưng công công truyền chỉ nói hoàng thượng muốn hai người khi trở về lập tứctiến cung. Không còn cách nào khác, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân AN chỉ có thểtiến cung. Mà khi hai người tiến cung, thì phủ tướng quân đã được tin tức haingười trở về, đại lão tướng quân, lão chính quân, lão phu nhân, Thẩm Băng, TúcThần Dật, Đai Minh Qua và một đám người Đại gia ăn mặc chính trang ra phủ, đếnhoàng cung, ngay cả Đại Dĩnh Tư đã gả ra ngoài và hôn phu cũng được Thẩm Băngkêu đến, đi theo vào cung 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro