Chương 185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sau khi vào cung thì được mang đi rửa mặt, thay đổi xiêm y. Nhìn quần áo trên người, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều rõ ràng, đây là đã sớm chờ bọn họ.

Do một vị thái giám xa lạ dẫn bọn họ đến Cẩm Hoa Cung, đi vào, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức đi mau vài bước, quỳ xuống hành lễ.

"Thần khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến thiên tuế."

"Mau mau đứng lên."

Quân hậu cực kỳ hòa nhã mở miệng, hai người đứng lên, lập tức có tiểu thái giám đem đến hai cái ghế. Quân hậu nói: "Ngồi xuống rồi nói."

"Tạ Hoàng Thượng, tạ thiên tuế."

Hai người ngồi xuống.

Quân hậu đặc biệt đánh giá Thiệu Vân An, khóe miệng mỉm cười. Lúc này y nhìn Thiệu Vân An càng nhìn càng thích. Vĩnh Minh Đế mở miệng: "Hai người các ngươi vừa rời đi kinh thành chính là đi hơn mười ngày, nếu không có ý chỉ của trẫm, hai người các ngươi tính khi nào hồi kinh a?"

Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng lên đáp lời: "Là thần suy xét không chu toàn. Thần và Vân An lập kế hoạch đi hai ngày sẽ quay lại kinh. Hoàng Thượng công đạo việc cho thần còn chưa đi làm, thần cũng muốn bẩm báo Hoàng Thượng, mô hình thực nghiệm sẽ dùng ở đất ruộng hoàng thượng ban thưởng, hoàng thượng không cần lại ban cho thần nữa."

Vĩnh Minh Đế vừa nghe, lắc đầu: "Đất đai ban thưởng là của ngươi, ruộng mô hình thực nghiệm, trẫm sẽ ban cho ngươi cái khác."

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói: "Hoàng thượng, mô hình thực nghiệm trồng cà chua và dưa chuột, ý của thần và Vân An trước sẽ bán ở tửu lầu. Tửu lầu cũng có cổ phần của thần, thần nên ra một phần lực."

Quân hậu lên tiếng: "Hoàng thượng, Trung Dũng Hầu và Vương Thiệu Chính Quân xứng danh hai chữ 'trung dũng'. Nếu Trung Dũng Hầu nguyện ý đem nhà ruộng nhà mình lấy ra làm mô hình thực nghiệm, ngài liền để bọn hắn xứng dang 'trung dũng' đi."

Vĩnh Minh Đế tâm tình rất tốt: "Vậy trẫm tùy ngươi."

"Tạ hoàng thượng."

Một tiểu thái giám từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, bẩm báo: "Hoàng thượng, thiên tuế, cả nhà lão tướng quân đã đến."

"Mau tuyên."

Vương Thạch Tỉnh nhìn Thiệu Vân An, Thiệu Vân An mạc danh có chút khẩn trương.

Rất nhanh, Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân lãnh và những người khác của Đại gia, một đám người đi vào. Sau khi vào thì dập đầu hành lễ, Vĩnh Minh Đế kêu bọn họ mau đứng lên. Đứng lên, mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Thiệu Vân An, Túc Thần Dật rơi nước mắt.

Nhìn thấy, Thiệu Vân An có thể khẳng định hoàng thượng triệu y và Tỉnh ca trở về là làm gì, kỳ thật vốn dĩ là chỉ triệu mình y hồi kinh thôi.

Người Đại gia không ai mở miệng, nhưng đều nhìn Thiệu Vân An biểu tình kích động, nữ nhân ai nấy đều rơi nước mắt. Quân hậu mở miệng: "Vân An, bổn quân trước đó đã hỏi qua ngươi, ngươi có muốn tìm thân nhân ngươi không. Hiện tại, bổn quân hỏi lại ngươi, ngươi có muốn biết, thân thế ngươi không?"

Thiệu Vân An hít một hơi thật sâu, không biết là do trong thân thể còn linh hồn 'Thiệu Vân An' 'quấy phá' hay không, hay là do y bị không khí lúc này ảnh hưởng, tâm y xúc động không ngừng. Y lên tiếng, âm thanh có chút ách: "Trước kia, ta thật sự không muốn biết thân thế của mình. Hiện tại, ta muốn biết. Ta muốn biết, ta vì sao bị người khác thu dưỡng, ta vì sao, lại giống lão chính quân như vậy."

Y vừa nói ra, người Đại gia đều kinh hô một tiếng, ngoại trừ Đại lão tướng quân. Túc Thần Dật nhịn không được, tiến lên ôm lấy Thiệu Vân An bắt đầu khóc: "Con của ta! Con của ta a!"

Thiệu Vân An nâng tay lên, ôm lấy Túc Thần Dật, nước mắt không chịu sự khống chế của y mà rơi xuống, Vương Thạch Tỉnh vội vàng ôm lấy vai y từ phía sau.

Quân hậu lấy ngọc bội ra, hốc mắt cũng có chút ướt át, nói: "Thiệu Vân An, phụ thân ngươi là Phiêu Kị tướng quân Đại Minh Vinh, cha nhỏ ngươi xuất thân phủ Lỗ Quốc công Túc gia. Gia gia ngươi vì Đại Yến Quốc chiến đấu cả đời, lão tướng quân! Ngươi là, hậu nhân võ tướng!"

"An nhi......" Lão tướng quân gọi một tiếng, lão chính quân và lão phu nhân đồng thời nói: "An nhi, ta là tiểu gia gia (nãi nãi) của con."

"Vân An, ta là đại bá mẫu của con."

"Vân An, ta tam thúc của con."

"Vân An, ta là cô cô của con."

"Vân An, ta là tỷ tỷ đệ......"

Trong lúc nhất thời, Cẩm Tú cung tràn ngập người Đại gia thương tâm. Thiệu Vân An cắn chặt khớp hàm, nhưng lại không khống chế được nước mắt rơi, y cho rằng y sẽ không chịu ảnh hưởng, nhất định là 'Thiệu Vân An' kia ảnh hưởng y. Nhưng người mà Đại gia đau khổ tìm kiếm mười mấy năm, 'Thiệu Vân An' đã chết, đối mặt với sự bi thương của người Đại gia, y rất áy náy, rất áy náy.

Mấy trưởng bối Đại gia xúc động không nói nên lời, Vĩnh Minh Đế kêu người đem ghế đến để mấy người lão tướng quân ngồi xuống, quân hậu nói ra chân tướng năm đó. Túc Thần Dật vẫn ôm Thiệu Vân An luôn miệng nói "con của ta".

Nếu nói mới vừa xuyên qua Thiệu Vân An cảm thấy không sao cả mà tha thứ người Thiệu gia, nhưng hiện tại, y tuyệt đối không thể tha cả nhà ích kỷ kia. Nếu lúc trước người Thiệu gia đem 'Thiệu Vân An' đưa đến huyện nha, vậy người Đại gia có thể tìm được hắn rồi. Người Đại gia sẽ không thống khổ nhiều năm như vậy, 'Thiệu Vân An' cũng sẽ không bị Thiệu gia và Vương gia bức tử. Cũng chỉ vì một đôi vòng tay bạc, một cái khóa vàng, mà khiến cho nhà người ta cốt nhục chia lìa mười mấy năm, rồi lại bức tử một mạng người!

"Vân An, ngươi đỡ bá phụ ngồi xuống đi." Thiệu Vân An đang khóc, Vương Thạch Tỉnh nhịn không được lên tiếng, "Bá phụ, ngài tìm được Vân An, là chuyện vui, đừng khóc hỏng thân mình."

Đại Dĩnh Tư lau nước mắt tiến lên, đỡ lấy Túc Thần Dật: "Nhị thẩm, Trung Dũng Hầu nói rất đúng, chúng ta rốt cuộc tìm được Chiến, tìm được Vân An, ngài không thể khóc hỏng thân mình."

Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho Túc Thần Dật, môi giật giật, cuối cùng, y nói: "Cha nhỏ, đừng khóc."

Y vừa nói như vậy, Túc Thần Dật khóc càng thương tâm, ôm y càng chặt. Đây là nhi tử bị mất mười mấy năm của y, là bị người khác cướp đi giống như xẻo một miếng thịt trong lòng y vậy!

Thiệu Vân An vừa vỗ nhẹ Túc Thần Dật, vừa lau nước mắt cho y, thật vất vả mới làm Túc Thần Dật bình tĩnh một ít. Quân hậu hỏi: "Vân An, ngươi đã biết?"

Thiệu Vân An lắc đầu, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Là thần đoán được, việc này lão tướng quân cũng biết. Lão chính quân sau khi uống tiên thủy, thần nói cho Vân An. Chỉ vì không có chứng cứ, thần cũng chỉ có thể suy đoán, không thể chứng thực."

Thiệu Vân An nói: "Cha, cha nhỏ mỗi lần nhìn thấy ta, đều có chút kích động, ta và, tiểu gia gia lại giống nhau như vậy, ta cũng hoài nghi mình có phải hay không."

Túc Thần Dật nghe đến đó, nước mắt lại rơi xuống. Thiệu Vân An buông y ra, đi đến trước mặt lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân, quỳ xuống, dập đầu: "Gia gia, tiểu gia gia, nãi nãi, tôn nhi Thiệu Vân An, dập đầu với các ngài!" Y có trách nhiệm và nghĩa vụ vì 'Thiệu Vân An' tẫn hiếu! Vì 'Thiệu Vân An' dập đầu!

"Mau đứng lên, mau đứng lên."

Lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân chảy nước mắt nhanh chóng nâng y dậy. Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho ba vị lão nhân, sau đó lại hướng Thẩm Băng, Đại Minh Qua, Đại Huỳnh Hương, phu nhân Đại Minh Qua, Tư Mã Nhã, bốn người hành lễ.

"Bá mẫu, tam thúc, tam thẩm, cô cô."

"Ờ ờ!"

Thẩm Băng ôm lấy Thiệu Vân An, nước mắt rơi. Đại Minh Qua khóe mắt cũng có nước, ôm Thiệu Vân An, đồng thời cũng cao hứng cho nhị ca, nhị tẩu.

Thiệu Vân An tiếp theo cùng những người khác tương nhận. Cùng lứa với y đều ở biên quan, chỉ có Đại Dĩnh Tư và vị hôn phu này là tỷ tỷ, tỷ phu, còn lại đều là đệ đệ, muội muội.

Bởi vì thân thế của Thiệu Vân An, trường hợp tương nhận này thương tâm lớn hơn vui mừng. Chờ đến khi tất cả mọi người bình tĩnh một chút, quân hậu lên tiếng: "Vân An, ngươi và người nhà đã tương nhận, tên cũng nên sửa lại, hôm nay hãy sửa lại thành Chiến An đi."

Trong lòng Vương Thạch Tỉnh căng thẳng, Thiệu Vân An quỳ xuống: "Thiên tuế, ta rời nhà đúng là mười mấy năm cực khổ. Nhưng nếu không có mười mấy năm cực khổ đó, sẽ không có ta hiện tại. Đại Chiến An là ta, Thiệu Vân An cũng là ta. Vì ta thành Thiệu Vân An, ta mới có thể hiểu được những kiến thức đó. Nếu ta biến thành Đại Chiến An, ta không biết ông trời có thu hồi những thứ ngài ấy từng cho ta hay không. Nếu không có vấn đề gì, ta tất nhiên nguyện ý trở thành 'Đại Chiến An', nhưng......"

Thiệu Vân An nói mịt mờ, Vĩnh Minh Đế, quân hậu và Đại lão tướng quân lại nghe minh bạch. 'Thiệu Vân An' là phúc tinh của Vĩnh Minh Đế. Nhưng 'Đại Chiến An' có phải không? Tuy rằng hai tên kỳ thật là cùng một người, nhưng có thực sẽ không ảnh hưởng sao?

Thiệu Vân An lại dập đầu, nói: "Ta hiện giờ là Trung Dũng Hầu chính quân, lấy chồng theo chồng, lấy gà theo gà, mặc kệ ta gọi là gì, ta đều là Trung Vương thị, sửa hay không cũng không quan trọng. Ta chỉ cần biết thân cha cha nhỏ ta là ai, ta là hài tử nhà ai là đủ. Ta Thiệu Vân An không phải cô nhi không ai muốn, ta có gia gia nãi nãi tiểu gia gia, có cha và cha nhỏ, có bá phụ, thúc thúc, có thân nhân yêu thương, ta chết cũng không tiếc."

Vĩnh Minh Đế hít một hơi thật sâu: "Tốt, tốt. Phần trung tâm này của ngươi, trẫm, nhận. Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, hai người các ngươi không hổ hai chữ 'trung dũng'."

Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống bên cạnh Thiệu Vân An, thề: "Ta Vương Thạch Tỉnh tam sinh hữu hạnh mới có thể cưới được Vân An làm vợ. Ta tại đây thề, cuộc đời này chỉ có một mình Vân An, nếu trái lời thể, thiên lôi đánh xuống chết không tử tế. Thần thỉnh Hoàng Thượng và quân hâu chứng kiến."

"Tốt!" Quân hậu lên tiếng, "Trung Dũng hầu, nếu ngươi ngày sau trái lời thề, bổn quân phán ngươi lăng trì!"

"Thần tuân chỉ!"

Dựa vào năng lực và thân phận hiện tại của Thiệu Vân An, tất cả mọi người sẽ cho rằng Vương Thạch Tỉnh không xứng với y. Đừng nói người khác, ngay cả Vương Thạch Tỉnh cũng cảm thấy bản nhân không xứng với Thiệu Vân An, hắn có thể có được Thiệu Vân An hoàn toàn là nhặt được tiện nghi. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh thề độc trước mặt Hoàng Thượng và quân hậu, những người Đại gia đối với hắn có cái nhìn khác, ít nhất trong lòng cũng rất an ủi.

Vương Thạch Tỉnh trước kia là tên nhà quê, Thiệu Vân An lợi hại, hắn đúng là không dám có ý định cưới thêm, nạp thiếp. Hiện tại hắn là Trung Dũng Hầu, là người có thân phận, không biết có bao nhiêu người muốn dâng người cho hắn, hắn có thể vẫn luôn nhẫn được sao? Rất nhiều người hoài nghi. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh chủ động thề như vậy, còn có Hoàng Thượng và quân hậu chứng kiến, ít nhất người Đại gia yên tâm.

Cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, Đại lão tướng quân làm chủ cho nhi tử, đưa ngọc bội kia một lần nữa mang lên cổ Thiệu Vân An, sau đó nắm tay Thiệu Vân An đặt lên tay Vương Thạch Tỉnh, nắm chặt tay hai người, trịnh trọng công đạo: "Thạch Tỉnh, lão phu, giao Vân An cho ngươi, ngươi phải đau nó, bảo hộ nó, ngàn vạn lần đừng cô phụ nó."

"Gia gia ngài yên tâm, nhà của chúng ta là do Vân An làm chủ, ta cái gì đều nghe y."

"Tốt, tốt."

Vĩnh Minh Đế vỗ vỗ bàn: "Ha ha, trẫm hôm nay rất cao hứng. Lão tướng quân, tìm được Vân An, đây là chuyện vui mừng lớn, chờ khi Phiêu Kị tướng quân trở về, phủ Đại tướng quân nhất định phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa, nói cho bọn họ biết, 'Chiến An' đã trở lại."

Thiệu Vân An giật mình: "Phiêu Kị tướng quân sắp về tới?"

Quân hậu lập tức nói: "Sao còn gọi là tướng quân?"

Thiệu Vân An nhanh sửa miệng, bất quá vẫn hơi ngượng ngập.

"Cha. À, cha ta, sắp về sao?"

Quân hậu nói: "Tìm về được ngươi là đại sự, cha ngươi và Chiến Kiêu cần phải trở về. Hoàng Thượng chờ ngươi sau khi trở về sẽ hạ chỉ, cho bọn họ hồi kinh. Bất quá đại bá và đường ca ngươi còn cần phải tọa trấn biên quan, tạm thời chưa về được."

Thiệu Vân An đã nghe Vương Thạch Tỉnh nói nên biết không ít chuyện biên quan, y hỏi: "Cha ta và ca ca ta trở về, biên quan sẽ không có vấn đề gì sao?"

Vĩnh Minh Đế không trả lời, chỉ nói: "Bọn họ tìm ngươi mười mấy năm, hẳn nên trở về gặp ngươi."

Đi một chuyến này nhanh nhất cũng đến hai tháng. Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay y, Thiệu Vân An hướng Vĩnh Minh Đế nói: "Hoàng Thượng, biên quan vẫn chưa an toàn. Chờ cha và ca ca ta trở về, ta và Tỉnh ca cũng đã đến lúc trở về ủ rượu rồi, rất có thể không gặp mặt được. Không bằng chờ ta và Tỉnh ca ủ rượu xong, ta và Tỉnh ca mang theo hài tử đi biên quan gặp bọn họ, còn có thể đem chút đồ ăn cho bọn họ ăn lót dạ."

Vui mừng trên mặt Vĩnh Minh Đế dần rút đi, Thiệu Vân An nói: "Cha và ca ca ta trở về, cũng không thể ở lâu lắm, thật không cần thiết để bọn họ cực nhọc như vậy. Tỉnh ca cũng rất nhớ chiến hữu của huynh ấy ở trong quân, ta cũng rất muốn đi biên quan nhìn xem. Nếu Hoàng Thượng cho phép, ta và Tỉnh ca đi biên quan gặp cha ta, đại bá còn có hai vị ca ca đi."

Vĩnh Minh Đế thực cảm động, thần tử suy nghĩ cho hắn như vậy không nhiều lắm! Vậy cần phải nhìn thấy một người thì nắm bắt một người a!

"Tốt! Tốt! Lão tướng quân, ngài nghĩ như thế nào?"

Đại Lão tướng quân hành lễ: "Lão thần cũng cảm thấy như vậy tốt nhất. Thỉnh Hoàng Thượng chuẩn Thạch Tỉnh và Vân An phần trung tâm, hiếu tâm này."

Vĩnh Minh Đế: "Tốt! Khi hai người các ngươi ủ rượu xong hồi kinh, trẫm sẽ hạ chỉ, cho phép hai người các ngươi đi biên quan."

"Tạ Hoàng Thượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro