Chương 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Minh Đế và quân hậu rất vui mừng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chuyện gì cũng lo nghĩ cho bọn họ, cho xã tắc. Quân hậu trong sự cao hứng còn có vài phần kiêu ngạo, Thiệu Vân An chính là người Đại gia y. Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu không trở lại, nhưng nhận thân yến vẫn phải tổ chức. Đại lão tướng quân đương nhiên muốn tổ chức càng nhanh càng tốt, Vĩnh Minh Đế hạ chỉ, nhận thân yến sẽ tổ chức ở trong cung, coi như là sự bù đắp cho việc Phiêu Kị tướng quân không thể trở về.

Như vậy đương nhiên không ổn, nhưng Vĩnh Minh Đế cao hứng a, quân hậu cũng không có phản đối, cho nên chuyện này liền quyết định như vậy. Muốn nói tâm phúc hiện giờ của Vĩnh Minh Đế là ai, vậy không thể nghi ngờ chính là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh tuy rằng dính quang của tức phụ nhà mình, nhưng hắn cho tới nay biểu hiện khí độ 'Trung dũng', cũng rất được Vĩnh Minh Đế và quân hậu thưởng thức, một người biết kiếm tiền lại không tham tài, không tham quyền, đối với quân vương còn trung thành và tận tâm, cái nào cũng làm người thích.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An một đường gấp trở về, người Đại gia vẫn còn kích động, quân hậu nói với bọn họ nửa ngày rồi kêu bọn họ trở về, bất quá muốn Thiệu Vân An ngày mai tiến cung gặp y. Người Đại gia vẫn luôn khắc chế trở lại phủ, khi cửa lớn vừa đóng, Đại gia ngoại trừ tiểu bối, tất cả đều ôm lấy Thiệu Vân An khóc, làm Thiệu Vân An đã bình tĩnh hơn nửa ngày cũng nước mắt không khống chế được mà rơi không ngừng. Có lẽ là do linh hồn 'Thiệu Vân An' kia còn lưu lại; hoặc có lẽ là do Thiệu Vân An đối với người Đại gia áy náy, tóm lại, người Đại gia người khóc, Thiệu Vân An cũng khóc, Vương Thạch Tỉnh ở một bên không ngừng an ủi, từ khi hắn cùng tức phụ sống chung đến giờ, vẫn là lần đầu tiên thấy y khóc thành như vậy, tất nhiên là rất đau lòng.

Thật vất vả mọi người mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, Thiệu Vân An lại quỳ xuống cung cung kính kính mà dập đầu với trưởng bối. Lão chính quân và lão phu nhân đỡ y đứng dậy, tới kéo đến bên cạnh ngồi xuống, gắt gao nắm tay y. Ký ức 'trước kia', cho dù Thiệu Vân An có linh nhũ, cũng không tìm được trở lại, vì rốt cuộc cũng không phải là ký ức của y. Nhưng y có thể cùng Thiệu Vân An nơi này có được tên và bộ dáng tương đồng, có lẽ là do vận mệnh chú định đã có an bài nào đó. Trước khi cùng người Đại gia tương nhận, Thiệu Vân An cũng đã xem người Đại gia là người thân cận rồi, hiện tại thân thế y đã điều tra rõ, là chân chính trở thành phần tử của Đại gia, vậy tất nhiên càng thân mật.

Lau ướt không biết bao nhiêu cái khăn, Túc Thần Dật còn mang theo giọng khóc thút thít nói: "An nhi, con và Thạch Tỉnh, còn phải đi về ủ rượu sao?"

Thiệu Vân An không thay đổi tên, Túc Thần Dật đơn giản gọi y là "An nhi", trong lòng, y vẫn có chút bài xích "Thiệu" Vân An, thậm chí là căm hận chữ "Thiệu".

Đều là người trong nhà, Thiệu Vân An nói đúng sự thật: "Qua hai tháng nữa chính là lúc dương nải tử quả chín, con phải trở về ủ rượu. Bất quá sau này conn sẽ phát triển trọng tâm là ủ rượu nho, Hoàng Thượng ban thưởng nhiều ruộng đất như vậy, con và Tỉnh ca tính lấy một phần trồng quả nho, xây một trang viên rượu nho. Rượu Dương nãi con tính dạy cho một người yên tâm để phụ trách, mặt khác thiên tuế cũng có công đạo một ít việc, cần trở về xử lý."

Túc Thần Dật không hỏi thiên tuế công đạo chuyện gì, nhi tử có bản lĩnh, y so với ai khác cao hứng hơn. Y lại hỏi: "Vậy ủ xong rồi, con và Thạch Tỉnh có trở lại hay không?"

"Có. Ủ xong sẽ trở lại, bất quá thu hoạch dưỡng nãi tử quả lâu, nên có khả năng cuối năm mới có thể trở về." Dừng một chút, Thiệu Vân An nói: "Nếu cha nhỏ không có việc gì, có thể cùng con trở về."

Túc Thần Dật lập tức nói: "Ta có thể có chuyện gì. Ta sẽ đi cùng, xem bên đó có thể giúp đỡ gì hay không."

Lão chính quân nhìn tỷ tỷ: "Hai lão già chúng ta ở trong phủ cũng không có chuyện gì làm, không bằng cùng đi theo xem đi?"

Lão phu nhân gật đầu: "Vậy được đó. Chỗ đó của An nhi thanh tịnh."

Lão tướng quân vừa nghe, đầu óc vừa chuyển, cũng nói theo: "Ta cũng muốn đi nhìn chỗ Thạch Tỉnh và An nhi ở." Vừa lúc lấy cớ tránh đi phủ An Quốc Công đám người kia.

Thiệu Vân An cười nói: "Vậy thì tốt quá. Vừa lúc Thanh nhi, Ni Tử và Hi nhi muốn ở cùng Tiểu Quách ca ở vương phủ, bọn chúng bị dưỡng điêu miệng, muốn ăn đồ ăn Tiểu Quách ca làm, cũng vừa lúc bồi Tiểu Quách ca."

Lão phu nhân: "Vậy quyết định như vậy đi. Nhà lão đại, lão tam, nhà lão tam, chuyện trong phủ sẽ lại cho các con. Chờ nhận thân yến xong, chúng ta sẽ đi."

Thẩm Băng dở khóc dở cười, nàng cũng muốn đi. Nề hà làm con dâu cả, làm phu nhân chưởng gia, nàng đúng là không thể đi. Đại Tư Mã thị cũng muốn đi, nhưng có phu quân và hài tử 'liên lụy', cũng chỉ có thể không biết làm gì. Đại Huỳnh Hương cũng phải chăm sóc một đôi nhi nữ, không thể đi. Nữ nhi còn được, nhi tử cần đọc sách, nàng là nương không thể rời đi lâu như vậy.

Một đám người cũng chưa ăn cơm, Thiệu Vân An tự mình xuống bếp nấu ăn, tuy rằng chỉ là một chén mì, lại ăn đến nổi làm mỗi người kinh ngạc cảm thán. Khi Túc Thần Dật ăn mì rất nhiều lần không nhịn được nước mắt, có vui sướng, càng có đau lòng.

Chờ khi mọi người đều ăn no, lão tướng quân kêu những người khác về phòng nghỉ ngơi, ông để lại Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Lão tướng quân tâm tình còn không có hoàn toàn bình ổn, bất quá trên mặt đã hoàn toàn bình tĩnh. Ông mở miệng liền hỏi: "Thạch Tỉnh, An nhi, các con thật muốn đi biên quan sao?"

Hai người gật đầu, Thiệu Vân An hỏi: "Gia gia, có cái gì không thích hợp sao?"

Lão tướng quân nhíu mày nói: "Đường xá xa xôi, gia gia sợ sẽ có người nhân cơ hội này mà bất lợi với các con. Lạc đà gầy còn hơn ngựa, hai người các con hiện tại chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt không ít người."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Gia gia cứ yên tâm, con và Vân An tất nhiên làm tốt vạn toàn chi sách mới khởi hành."

Thiệu Vân An đè thấp âm thanh: "Gia gia, con đi biên quan không chỉ để gặp cha và ca ca con. Con đã nghe Tỉnh ca miêu tả, đều cảm thấy các tướng sĩ biên quan quá khổ, tình huống thực tế khẳng định sẽ tệ hơn. Con và Tỉnh ca tuy có tiền, cũng không có khả năng duy trì quân đội, nếu tính có thể duy trì, nhưng cũng không thể làm như vậy. Nhưng chúng ta cần phải có biện pháp cải thiện một chút chứ. Những người khác con quản không được, nhưng cha và đại bá con phải suy nghĩ biện pháp, con không thể để thân cha, thân bá, thân ca vì Yến Quốc chiến đấu, giao mệnh lại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm."

Lão tướng quân ánh mắt chớp động, tôn tử ông, là sự kiêu ngạo của ông! Áp xuống kích động trong lòng, lão tướng quân cũng hạ giọng: "Con chuẩn bị làm thế nào?"

"Con nghĩ nên tìm thêm vật tư, mặt khác, cần xem tình huống trước đã. Đi biên quan con muốn mang theo ba hài tử đi, cho bọn chúng biết thêm kiến thức."

Lão tướng quân trầm mặc một lát, không có phản đối, chỉ nói: "Các con nếu đã nghĩ kỹ rồi, vậy làm đi. Có đôi khi, cũng không cần luôn vì Hoàng Thượng suy xét."

Lão tướng quân nói mịt, nhưng ý chính là muốn tìm người Hoàng Thượng nên tự tìm, nếu đòi tiền cũng không cần đưa ra. Thiệu Vân An cười, y minh bạch. Sau đó, Đại lão tướng quân lạnh mặt, hỏi: "Người Thiệu gia kia, gia gia sẽ không bỏ qua, An nhi con không cần cầu tình cho bọn hắn."

Thiệu Vân An mặt vô biểu tình mà nói: "Tùy gia gia xử trí. Bất quá người thôn Thiệu gia thật sự không biết, sau đó cũng là khi con và Tỉnh ca kết hôn."

"Gia gia không liên lụy những người khác, nhưng cũng phải cho bọn họ giáo huấn."

Thiệu Vân An gật gật đầu.

Chờ đến khi hai người trở lại phòng, Thiệu Vân An dụi đầu vào lòng Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh ôm lấy y, vuốt ve lưng y: "Ngươi hôm nay khóc quá nhiều."

"Khống chế không được."

Ôm lấy eo Vương Thạch Tỉnh, kỳ thật trong lòng Thiệu Vân An còn chưa bình tĩnh trở lại. Tất cả chuyện đều do người Thiệu gia tham lam gây nên. Mà để cho Thiệu Vân An không bỏ xuống được nhất chính là Túc Thần Dật thống khổ.

"Bọn họ sau này đều là người nhà của ta, ta phải đối tốt với bọn họ, đặc biệt là, Túc Thần Dật."

"Ngươi muốn làm như thế nào ta đều nghe theo. Bọn họ chính là người nhà chân chính của ngươi. Có lẽ, Thiệu Vân An kia cũng đã đi đến thế giới của ngươi." Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể an ủi như vậy, không màng thân phận người Đại gia, hắn kỳ thật rất cao hứng khi Thiệu Vân An và người Đại gia tương nhận. Thiệu Vân An có thân nhân chân chính, vậy y ở thế giới này sẽ nhiều thêm một phần vướng bận. Vương Thạch Tỉnh luôn lo lắng Thiệu Vân An một ngày nào đó sẽ đột nhiên 'không thấy'.

"Tỉnh ca, ta muốn huynh."

"Được."

Thoải mái mà bế lên Thiệu Vân An bước vào trong phòng, đặt người lên giường, Vương Thạch Tỉnh một tay kéo xuống màn che liền đè lên. Hai người chi gian vừa có tình cảnh mãnh liệt của người yêu, vừa có ăn ý của lão phu lão thê.

Vương Thạch Tỉnh có chút mất khống chế, Thiệu Vân An ngầm đồng ý hắn mất khống chế. Hai khối thân thể cách nhau ngàn năm, hai linh hồn, trong động tác nguyên thủy nhất mà an ủi lẫn nhau. Đi đến bước ngày hôm nay, là ai đều không nghĩ đến. Từng bước đi tới, nhìn như thuận lợi, nhưng tương lai chờ bọn họ lại sẽ là hoàn cảnh như thế nào, Vương Thạch Tỉnh không biết, Thiệu Vân An đồng dạng không biết. Nhưng bọn họ ai đều không thể lùi bước, cần phải ưỡn ngực tiếp tục đi phía trước, mặc kệ phía trước chờ đợi bọn họ chính là hoạn lộ thênh thang, hay là bẫy rập vũng bùn.

Lão tướng quân không đi nghỉ ngơi, ông một mình ngồi ở thư phòng trầm tư. Nếu nói, thân phận Thiệu Vân An là chính quân phủ Trung Dũng Hầu sẽ có rất nhiều người dùng trăm phương ngàn kế để nịnh bợ y, kết bạn y, nhưng mà khi y trở thành tôn tử Đại gia, khi Vương Thạch Tỉnh là Trung Dũng Hầu lại có thêm một tầng thân phận là 'con rể' Đại gia, hai người sẽ đưa tới không ít kiêng kị. Đến từ thế gia đại tộc kiêng kị, thậm chí là, nhà tài phú kiêng kị.

Đại gia, có một quân hậu; có hai tướng quân; có một hầu gia, còn có một phúc tinh của đế vương. Nhìn thì như mỹ cảnh nhưng sau lưng tuyệt đối không phải yên bình. Một khi quân hậu mang thai, một khi Hoàng Thượng có Thái Tử, Đại gia chẳng khác nào đứng đầu ngọn dao. Không có một hoàng đế này có thể chịu được ngoại thích lớn mạnh. Người Đại gia chưa từng có dã tâm làm người dưới một người trên vạn người, mặc dù Đại Tề Du là Thiên tuế, ông cũng chưa từng có tâm tư đoạt quyền. Ông tin tưởng cảm tình giữa hoàng thượng và quân hậu, nhưng ông không thể bảo đảm phần tình cảm thuần túy này có thể vĩnh viễn không bị mài mòn, nhân tâm, là thứ mà khó bảo đảm nhất. Muốn giữ được Đại gia, giữ được Trung Dũng Hầu, tước vị vốn không có thế lực gì, nhất định phải bảo đảm có được sự tín nhiệm của Vĩnh Minh Đế.

Nghĩ rồi lại nghĩ, lão tướng quân đứng lên.

"Người đâu."

"Thái gia."

Lão nô hầu hạ bên cạnh lão tướng quân lập tức tiến vào.

"Chuẩn bị xe, ta muốn vào cung."

Vĩnh Minh Đế không có cùng quân hậu ân ái, hai người trở lại tẩm phú bàn luận về thân thế Thiệu Vân An. Thiệu Vân An trở thành người Đại gia, Vĩnh Minh Đế cũng thập phần vừa lòng, như vậy Trung Dũng Hầu chẳng khác nào buộc chung với Đại gia. Ít nhất hiện tại, Vĩnh Minh Đế vẫn thập phần tín nhiệm Đại gia.

Lão tướng quân thế nhưng lại tiến cung, Vĩnh Minh Đế thập phần ngoài ý muốn. Lão tướng quân tỏ vẻ có chuyện quan trọng muốn diện thánh, Vĩnh Minh Đế kêu lão tướng quân đi Đông Lâm điện. Quả nhiên khi Vĩnh Minh Đế xuất hiện, quân hậu không có đi theo. Vĩnh Minh Đế tâm tình không tồi mà ban tòa, lão tướng quân sau khi hành lễ xong nói: "Hoàng thượng, thương nhận Đại Sơn Bộ lạc cứu Vân An, Đại gia thiếu Đại Sơn Bộ lạc một thiên đại ân tình. Thân thế Vân An phải thông báo thiên hạ, lão thần trở về suy nghĩ cặn kẽ lúc sau nghĩ đến, nếu sau này có người Đại Sơn Bộ lạc nhận ra Vân An......"

Vĩnh Minh Đế trên mặt sung sướng biến mất. Để Đại gia thiếu bọn họ một ân tình...... Vĩnh Minh Đế mở miệng: "Lão tướng quân có đối sách nào không?"

"Lão thần cả gan cầu Hoàng Thượng ban thưởng. Cứu Vân An là thương nhân Đại Sơn Bộ lạc, nhưng cho đến ngày nay, cũng không biết lúc trước cứu Vân An là thương nhân nào của Đại Sơn Bộ lạc, hiện giờ kinh thành có không ít thương nhân Đại Sơn Bộ lạc đang mong chờ làm sinh ý với Yến Quốc chúng ta, lão thần không hiểu chuyện buôn bán, lão thần chỉ cầu Hoàng Thượng thay lão thần hướng thiên tuế mở miệng, thay lão thần, trả phần ân tình này."

Vĩnh Minh Đế lại cười, hắn đối với Đại gia, đối với quân hậu yên tâm như thế không phải không có đạo lý. Nhân tình của Đại gia, cũng không phải dễ nói, một khi có phần nhân tình cần trả, còn là phần nhân tình của biệt quốc, tuyệt đối Vĩnh Minh Đế không nguyện ý nhìn đến.

Đại lão tướng quân cầu Hoàng Thượng vì Đại gia trả phần nhân tình, chính là toàn tâm toàn ý đem bản thân trở thành thần tử của Hoàng Thượng. Vua của một nước thay thần tử trả phần nhân tình, ai còn dám tới tìm Đại gia đòi nhân tình. Vĩnh Minh Đế gật gật đầu: "Lão tướng quân nó có lý, trẫm sẽ nói với quân hậu, ân tình này, quân hậu chắc chắn nguyện ý thay lão tướng quân trả."

"Lão thần còn cả gan thỉnh Hoàng Thượng phái người bảo hộ phu phu Trung Dũng Hầu chu toàn, phu phu Trung Dũng Hầu là rường cột nước nhà, bất luận bọn họ đi ủ rượu hay là đi biên quan, lão thần sợ trên đường có chuyện gì, nên không yên tâm."

Vĩnh Minh Đế híp híp mắt:" Lão tướng quân nói đúng, sợ sẽ không yên ổn, trẫm sẽ phái thị vệ tâm phúc bảo hộ bọn họ chu toàn."

"Lão thần tạ ân Hoàng Thượng."

Kế tiếp, lão tướng quân lại nói ông đang chuẩn bị cùng chính quân, phu nhân theo phu phu Trung Dũng Hầu đi thôn Trung Dũng, Vĩnh Minh Đế cũng chuẩn. Vĩnh Minh Đế cũng ban tặng lão tướng quân, người Thiệu gia sẽ giao cho Đại gia trừng phạt, không cần đi nha môn, lão tướng quân dập đầu tạ ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro