Chương 187

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở 'người có tâm' truyền bá, thanh danh phủ An Quốc Công tuy không hoàn toàn mất, cũng rất là thối nát. Trước An Quốc Công, hiện tại An Quốc Hầu đã vài lần cầu kiến Đại lão tướng quân nhưng không thành, hơn nữa tường ngã người đẩy, quýnh lên, nên mọi người té xỉu trong nhà. Phủ An Quốc Hầu rối loạn, Tưởng Khang Thần nói ra lời tàn nhẫn, y và phủ An Quốc Hầu không thể có ngày hòa giải, nhiều thế gia vẫn thường gió chiều nào theo chiều nấy tất nhiên sẽ không đi mạo hiểm để chọc giận tâm phúc của quân vương để chuốc lấy nguy hiểm, để đi 'cứu tế' phủ An Quốc Hầu. Bị hoàng thượng và quân hậu ghét bỏ, phủ An Quốc Hầu tương đương đi đến bước đường cùng, lúc này, ai còn dám tương giao cùng bọn họ.

Khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo hài tử tránh khỏi kinh thành, thì tin Võ Giản bị trúng Ngàn Ti Nhiễu bị truyền ra. Ít người biết năm đó quân hậu bị trúng độc cũng là Ngàn Ti Nhiễu lập tức ngửi được âm mưu trong đó. Võ Trịnh thị bị giáng làm thiếp, nên Dương hầu Trịnh gia ra mặt, lên án mạnh mẽ Trịnh thị tâm tư không tốt, sau đó Trịnh gia quyết định, Trịnh thị bị trục xuất khỏi Trịnh gia, vốn dĩ nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài, Chiêu Dương hầu chặt đứt quan hệ với Trịnh thị, để không còn liên quan đến Võ gia. Chuyện này làm cho Võ gia vốn dĩ đã bốn bề thụ địch nên càng dậu đổ bìm leo.

Đại Minh Qua là Hình Bộ thị lang, là người thẩm vấn chuyện Võ Giản bị trúng độc. Có áp lực từ hoàng cung; áp lực từ phủ La Vinh Vương, áp lực ngầm từ Đại gia, còn có Trung Dũng Hầu phúc tinh của hoàng thượng nên quan viên Hình Bộ làm việc nhanh chóng phá án chuyện Võ Vương thị và Võ Liễu thị đầu độc. Trước không nói kết quả phá án có công chính hay không, nhưng Võ Vương thị và Võ Liễu thị đã nhận tội các bà vì muốn Tưởng Khang Ninh trở về, nên âm thầm hạ độc Võ Giản, nhưng Võ Vương thị kiên quyết nói chuyện này là do một mình bà chủ ý, quốc công và lão phu nhân đều không biết. Võ Liễu thị ở trong ngục tự sát, Võ Vương thị nhận tội lúc sau cũng thắt cổ tự sát. Các bà nếu không tự sát, cũng không thể sống sót mà rời khỏi nhà tù Hình Bộ được.

Hai nữ nhân vừa chết, án đầu độc cũng không thể tiếp tục tra được. Nhìn đến tấu chương của Hình Bộ, Vĩnh Minh Đế mặt có chút vặn vẹo. Ngàn Ti Nhiễu từ đâu mà đến? Võ Vương thị và Võ Liễu thị bất quá chỉ nữ nhân nội trạch, các bà có bản lĩnh gì mà có thể tìm được Ngàn Ti Nhiễu, độc dược từng hại quân hậu! Hai người này rõ ràng là bị người khác lót đường!

Vĩnh Minh Đế rất khó chịu, rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng biết, hiện tại còn chưa phải lúc xử Võ gia, hắn chỉ có thể nhận kết quả này. Vĩnh Minh Đế bút son vung lên, Võ Vương thị và Võ Liễu thị nghiền xương thành tro, mấy ngày sau, Vĩnh Minh Đế tìm cớ, xử Liễu gia. Liễu thị cha mẹ huynh đệ chém đầu, Liễu gia tam tộc giáng làm nô. Đồng dạng vận mệnh còn có bổn gia Võ Vương thị. Vĩnh Minh Đế chặt đứt hai nhà có quan hệ thông gia với Võ gia, thế cục kinh thành gợn sóng.

Thiệu Vân An ngồi trên giường ăn quýt lấy từ không gian nghe Vương Thạch Tỉnh nói những tin tức này, mặt vô biểu tình. Vốn dĩ, y chỉ là một người ngoài cuộc, khi những chuyện này xảy ra, y đã trở thành người có liên quan. Ấn đường Vương Thạch Tỉnh thâm trầm, nếu có thể lựa chọn, hắn tình nguyện cả đời là thôn dân bình thường của thôn Tú Thủy, mà không phải là nhân vật liên quan đến thế cục trong triều.

Ngủ một giấc đã nghe những tin tức này, tâm tình Thiệu Vân An không như vẻ ngoài của y. Đem hai múi quýt cuối cùng nhét vào miệng Vương Thạch Tỉnh, y giương mắt: "Tỉnh ca, chúng ta không có đường lui."

Vương thạch cũng gật đầu, sau một lúc, hắn nói:" Không có đường lui, chúng ta chỉ còn cách tiến về phía trước. Vân An, sau khi từ biên quan trở về, chúng ta đi Đại Sơn Bộ lạc đi."

Thiệu Vân An biết Vương Thạch Tỉnh muốn đi Đại Sơn Bộ lạc mua đất, để đảm bảm đường lui cho nhà mình. Y ngẫm lại nói:" Có thể, dù sao hài tử còn nhỏ, dẫn bọn chúng đi nhiều trông thấy việc đời cũng không phải không tốt. Vừa lúc người Đại Sơn Bộ lạc đã cứu ta, chúng ta cũng có lý do. Chỉ là, coi như chúng ta có thể mua đất ở Đại Sơn Bộ lạc đi, nhưng lỡ như sau này có biến cố gì, nơi đó cũng không phải đường lui tốt nhất của chúng ta, Đại Sơn Bộ lạc cũng có giao nhưỡng với Yến Quốc. An toàn nhất vẫn là đi hải ngoại."

Vương Thạch Tỉnh lại gật gật đầu.

Thiệu Vân An tiếp theo cười cười: "Bất quá cũng không vội, ta xem chúng ta cũng không thất sủng nhanh như vậy đâu. Chúng ta không tranh quyền, nhưng những chuyện chúng ta đã làm cho hoàng thượng, Vĩnh Minh Đế cũng không dám tùy tiện xử chúng ta đâu. Mặc kệ là thời đại nào, thanh danh đều tấm chắn tốt nhất. Chúng ta hiện tại cũng coi như là có thanh danh, kế tiếp chúng ta hãy xây dựng tấm chắn 'trung dũng' làm ngày càng kiên cố lên."

Vương Thạch Tỉnh ngẫm lại nói: "Bạc kiếm được từ trà xuân lần này, chúng ta hãy trước đem xấy bia công đức đi. Đây là thanh danh tốt nhất."

"Đương nhiên. Nên quyên tiền đều quyên đi. Hoàng thượng đều nói huynh ta không hổ danh 'trung dũng', chúng ta sẽ khiến cho người toàn bộ thiên hạ đều biết thanh danh huynh. Ừm, chuyện này chúng ta nên đi tìm Mộ Dung bá bá lấy kinh nghiệm đi."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Lão tướng quân bọn họ muốn theo chúng ta hồi thôn, chúng ta sẽ có thể tránh một đoạn thời gian, tránh đầu sóng ngọn gió."

"Tốt thì tốt, nhưng Thanh nhi bọn nhỏ thì sao bây giờ?"

"Nơi này cũng có nghỉ hè, nghỉ hè sẽ đón bọn nhỏ về thôn."

"Ừm tốt."

Bất kể là Vương Thạch Tỉnh hay là Thiệu Vân An, đối với dã tâm hô mưa gọi gió ở triều đình đều không có dã tâm. Thiệu Vân An rất rõ, y và Vương Thạch Tỉnh có thể đi đến hôm nay, vận khí đã không tồi rồi. Nếu không phải bọn họ vừa lúc gặp Tưởng Khang Ninh, nếu không phải sau lưng Tưởng Khang Ninh có Ông lão, nếu không phải Vĩnh Minh Đế và quân hậu coi như là minh chủ, bọn họ tuyệt đối không dám điệu cao như thế. Nếu thật sự muốn cùng cổ nhân đua tâm nhãn, mười cái mạng bọn họ cũng không đủ chết. Mục tiêu của Thiệu Vân An vẫn luôn xác định rõ ràng, chính là kiếm đủ tiền để gia đình y có thể sống tiêu sái, còn việc trở thành hầu gia 'phu nhân', thật sự không có trong kết hoạch của y.

Đồng dạng, Vương Thạch Tỉnh cũng không bị mấy thứ hiện tại làm hôn mê đầu, ngược lại còn lo lắng sốt ruột. Hắn hiện tại suy xét không phải làm như thế để leo lên cao, mà là làm như thế nào để bảo vệ tốt người nhà của hắn.

"Tỉnh ca, trên tay chúng ta quá thiếu người. Lần này trở về, huynh cần chọn vài người hổ trợ đi. Như Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca bọn họ đều không tồi. Ta còn muốn đem Diễn nhi, Bác nhi đưa đến Quốc Tử Giám, cùng Thanh nhi đi học. Nơi này không giống huyện Vĩnh Tu, bên cạnh Thanh nhi không có người quen không được."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Ta trở về sẽ tìm Thư Bình đại ca bọn họ, xem bọn họ có nguyện ý hay không tới kinh thành giúp ta. Chuyện hài tử ngươi làm chủ."

Hai người ở trong phòng thương lượng, thế cục hiện tại ở kinh thành bọn họ không thể không liên quan được, tốt nhất nên tránh đi một đoạn thời gian. Võ Giản hiện tại còn ở trong cung, hai người cũng tính khi hồi thôn sẽ mang Võ Giản theo, Võ Giản là uy hiếp của Tưởng Khang Thần, để bảo đảm vẫn nên mang Võ Giản theo tương đối an toàn, như vậy Tưởng Mạt Hi cũng có thể an tâm.

Thiệu Vân An hôm nay còn phải đi gặp quân hậu, phu phu hai người nói xong, Thiệu Vân An dọn dẹp một chút liền tiến cung. Gặp quân hậu, thái độ y đối với Thiệu Vân An rõ ràng thân cận hơn nhiều.

Quân hậu để người bên cạnh hầu hạ, bộ trà cụ này là do Thiệu Vân An 'tiến cống'. Thiệu Vân An rất có nhãn lực tiến lên pha trà.

Quân hậu tươi cười nói với Thiệu Vân An: "Khi ngươi còn nhỏ ở trong phủ, bổn quân luôn ôm ngươi." Sau đó, tươi cười trên mặt quân hậu dần tan, "Chỉ là chuyện khi ngươi còn nhỏ, ngươi chắc sẽ không nhớ ra."

Thiệu Vân An cúi đầu.

Quân hậu nói tiếp: "Bổn quân là tiểu thúc ngươi, trong âm thầm, ngươi hãy gọi ta là tiểu thúc đi."

Thiệu Vân An biết nghe lời phải: "Tiểu thúc."

Quân hậu cầm ly trà, uống ngụm trà, buông xuống, giương mắt: "Vân An, ngươi nói thật với tiểu thúc, ngươi, thích Vương Thạch Tỉnh chứ?"

Thiệu Vân An sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Thích a. Không thích ta khẳng định sẽ ly dị, hòa ly với hắn. "

Quân hậu nói thẳng: "Vương Thạch Tỉnh, không xứng với ngươi. Nếu ngươi không phải vô cùng thích, bổn quân sẽ làm chủ thay ngươi để ngươi có thể hoài ly với hắn."

Thiệu Vân An không hiểu suy nghĩ của quân hậu, nói: "Ta thích Tỉnh ca. Hai người chúng ta đã sớm cùng nhau, ta không muốn rời khỏi hắn."

"Nhưng bổn quân nghe nói, ngươi vẫn chưa ăn dựng quả. Chuyện ngươi mất tích, là khúc mắc của trên dưới Đại gia. Hiện giờ, tuy ngươi có kỳ ngộ, nhưng chuyện hôn nhân đại sự này bất quá giống như trò đùa, bổn quân tốt, Đại gia cũng tốt, nên không muốn để ngươi chịu ủy khuất."

Ai đều rõ ràng, không có Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cái gì đều không có.

Quân hậu xuất phát từ quan tâm đối với Thiệu Vân An, nhưng Thiệu Vân An không cao hứng nổi. Y trịnh trọng mà nói: "Tiểu thúc, ta thích Tỉnh ca, hôn nhân của ta và Tỉnh ca tuy rằng có chút hồ đồ, nhưng cũng là may mắn, tính tình ta không tốt, không thể làm thê tử ôn nhu hiền huệ, chỉ sợ cũng chỉ có Tỉnh ca chịu được ta, có thể chịu đựng tất cả tật xấu của ta, cho ta tự do nguyên vẹn. Ta không ăn dựng quả, không phải vì Thanh nhi và Ni Tử không thích gì đó, là tự ta không muốn hài tử. Ta chịu không được bộ dáng bụng lớn của mình, ta cũng sợ đau, Tỉnh ca đã có hài tử rất hợp ý ta."

Thiệu Vân An không cho rằng mình là người chịu ủy khuất, y nói như vậy, nói lên cuộc sống hiện tại y rất hài lòng. Quân hậu tươi cười, nói: "Nếu ngươi cảm thấy Vương Thạch Tỉnh thích hợp ngươi, vậy bổn quân sẽ không nhúng tay vào chuyện hai người các ngươi. Bất quá chuyện mẹ đẻ Vương Thạch Tỉnh, Chu thị không thể lưu. Cháu trai bổn quân, sao lại để điêu phụ kia nhục mạ. Bổn quân đã phái người đi huyện Vĩnh Tu, bổn quân để bà toàn thây, đã là cho Trung Dũng Hầu thể diện rồi."

Quân hậu nói bình đạm, nhưng Thiệu Vân An nghe được chuyện này không thể cứu vãn nữa, thiên tuế đã phái người đi, y muốn cầu tình, cũng không đuổi kịp.

Thiệu Vân An không rõ: "Chu thị nếu chết, vậy không bị người ta nói Tỉnh ca bất hiếu sao? Mặc kệ phủ nhận, đoạn thân như thế nào, bà cũng là thân mẫu của Tỉnh ca. Tỉnh ca thành hầu gia, thân mẫu huynh ấy lại chết, ta sợ về sau sẽ có người mượn cớ này công kích Tỉnh ca."

Lời nói quân hậu biến lạnh: "Hoàng thượng phong Vương Thạch Tỉnh chức hầu tước, vì hắn là phu quân của ngươi, không có bất cứ liên quan với Chu thị và tôn tộc hắn. Làm phu quân của ngươi, bổn quân sẽ cho hắn thể diện, việc Chu thị và Thiệu gia đối với ngươi, bổn quân không thể nhẹ tha. Đối với Trung Dũng Hầu mà nói, sự tồn tại của Chu thị ngược lại sẽ là tai họa. Ngươi không cần vì bọn họ cầu tình, phía sau ngươi là Đại gia, là bổn quân, nếu việc này bổn quân nhẹ tha, thể diện Đại gia, thể diện hoàng gia ở đâu."

Thiệu Vân An nhấp nhấp miệng, quỳ xuống: "Vân An cảm tạ tiểu thúc trút giận cho Vân An, suy sét thay Tỉnh ca. Bất quá Vương Đại Lực và hai hài tử của ông, trước khi ta và Tỉnh ca vào kinh đã an bài xong, bọn họ đối với ta chỉ là tiểu nhân vật, nếu trừng phạt bọn họ, khẳng định sẽ có người nói ta và Tỉnh ca lật lọng. Chuyện đoạn thân lúc trước, là nhờ đại ca ra mặt, nếu tiểu thúc hạ chỉ, đối với bên ngoài mà nói, ta và Tỉnh ca mới có thể hoàn toàn thoát khỏi thôn Trung Dũng, gông cùm xiềng xích của tộc Vương thị, sau này khi Tỉnh ca bỏ mặc khi bọn họ gặp chuyện phiền toái cũng sẽ không bị người lên án."

Quân hậu gật gật đầu, nói: "Vương Thạch Tỉnh có thể nhìn thấu là tốt nhất. Bổn quân sẽ nhờ hoàng thượng hạ chỉ, ngày sau, ngươi và Vương Thạch Tỉnh chỉ là Trung Vương thị, Vương thị thôn Trung Dũng với các ngươi không có huyết mạch chi thân. Còn cả nhà Vương Đại Lực, Vương Đại Lực là thân phụ Trung Dũng Hầu, là bị điêu phụ che giấu, bổn quân sẽ không phạt hắn. Những người còn lại, bổn quân sẽ lưu lại tánh mạng bọn họ, nhưng khiển trách không thể thiếu. Vương Chi Tùng cả đời không được thi ân khoa, ba đời Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú cũng không thể ân khoa, nam đinh nhà Vương Điền Nham không thể miễn lao dịch, binh dịch. Đây là khiển trách nhẹ nhất, ngươi không cần cầu tình cho bọn họ."

"Cảm ơn tiểu thúc."

"Đứng lên đi."

Thiệu Vân An đứng lên, rót trà cho quân hậu. Chờ khi quân hậu uống xong ly trà thứ hai, lại nói: "Nam nhân sinh sản, đúng là thống khổ hơn nữ nhân một ít, nhưng trưởng bối trong nhà đối với ngươi có hổ thẹn, ngươi nếu có thể có hài tử, trong lòng lão nhân gia sẽ tốt lên rất nhiều."

Thiệu Vân An nhịn không được nhăn mặt: "Ta thật sự rất sợ đau. "

Quân hậu: "Nhịn chút sẽ qua."

Thiệu Vân An cầm lấy ly trà: "Cái này, ta sẽ suy xét."

Y cư nhiên có ngày bị người khác thúc giục sinh hài tử a!

Sau đó, quân hậu hỏi rất nhiều chuyện Thiệu Vân An khi ở Thiệu gia, ở thôn Tú Thủy. Thiệu Vân An làm sao nhớ được y ở Thiệu gia sinh sống như thế nào, cho dù có một chút, nhưng ký ức rất mơ hồ, chỉ có thể nói sau khi mình rơi xuống nước nên có chút chuyện không nhớ rõ, có rất nhiều chuyện mơ hồ. Bất quá Thiệu Vân An có nói chuyện y và Ngụy Hoằng Văn giao dịch, quân hậu vừa nghe là do y kiến nghị Ngụy Hoằng Văn làm việc cho mình, rất là vừa lòng. Quân hậu cũng để lộ cho Thiệu Vân An biết, y phái Ngụy Hoằng Nho phụ trách hải vận mậu dịch của Đại Yến và Đại Tư Quốc, Thiệu Vân An rất giật mình, nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngày sau nhìn thấy Ngụy Hoằng Văn sẽ không xấu hổ nữa.

Quân hậu giữ Thiệu Vân An ở trong cung dùng thiện xong mới cho đi. Y vừa đi, quân hậu liều đi gặp Vĩnh Minh Đế, cùng ngày, hai đạo thánh chỉ rời kinh, một đạo thánh chỉ đi thôn Thiệu gia, một đạo thánh chỉ đi thôn Đại Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro