Chương 188

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại phủ Đại tướng quân, Thiệu Vân An lập tức tìm Vương Thạch Tỉnh, hai người về phòng, nói hết sự tình cho hắn biết. Tâm tình của Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối không thể gọi là vui mừng, nhưng cũng không có phẫn nộ, chỉ là khó chịu một chút. Thiệu Vân An ôm lấy hắn, nhịn không được nói: "Tỉnh ca, rất xin lỗi."

Vương Thạch Tỉnh hoàn hồn, nâng mặt tức phụ lên: "Người xin lỗi phải là ta. Ngươi là người Đại gia, là cháu trai thiên tuế, cho dù thiên tuế hạ chỉ để ngươi hòa ly với ta cũng là điều thiên kinh địa nghĩa. Đối với Chu thị, ta không hận, cũng không oán, bà với ta chỉ là người xa lạ, nhưng...." thở hắt ra, Vương Thạch Tỉnh đúng sự thật mà nói: "Ta cũng không nghĩ đến bà phải chết. Khi thân thế của người được tra rõ, ta cũng có nghĩ đến, bà ấy có thể......"

Thiệu Vân An cũng thở hắt ra: "Ta nghĩ đến Thiệu gia sẽ gặp xui xẻo, nhưng ta thật sự không nghĩ đến lần này phạm vi sẽ rộng như vậy. Hôm nay ta mới thấu hiểu cảm giác được nơi này là cổ đại, là thượng vị giả tay cầm quyền to sinh sát to cổ đại. Lão thái bà kia thực đáng giận, nhưng ta cũng không nghĩ đến muốn bà ấy phải chết."

"Không cần suy nghĩ. Thiên tuế có thể lưu bà toàn thây, là đã thật sự nể tình ngươi rồi." Vương Thạch Tỉnh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Thiệu Vân An, "Tiểu tức phụ, thân thế ngươi, hoàng thượng tru toàn gia Chu thị, Thiệu thị và Vương thị đều không quá. Về sau chuyện như vậy sẽ còn rất nhiều, ngươi phải làm quen. Là bà tự tìm đường chết, nếu không phải bà năm lần bảy lượt ngang ngược vô lý, bà sẽ không có kết cục như vậy, Vương Chi Tùng cũng sẽ không chặt đứt tiền đồ."

Thiệu Vân An ôm lấy hắn: "Ta có phải quá mềm lòng hay không?"

"Đúng. Ngươi quá mềm lòng. Bà là thân mẫu ta, bà chết, ta tất nhiên sẽ không vui, nhưng cũng không bi thương, chỉ là có chút cảm khái. Nếu người ta gặp không phải ngươi, thì người buộc phải chết, có lẽ chính là ta, là Thanh nhi, là Ni Tử. Vân An, ngươi phải quen những việc này, bởi vì ta cũng không thể bảo đảm mình sau này có lấy thân phận ra đi làm những loại sự tình này hay không."

Đây là phải nhập gia tùy tục sao? Loại phong tục kỳ quái này thật sự không cần ép buộc chứ.

Thiệu Vân An ôm chặt Vương Thạch Tỉnh: "Ta nỗ lực, ta đối với phủ An Quốc Công mạnh mẽ như vậy, không phải là do ỷ vào đoán được mình là Đại Chiến An sao. Ta khổ sở hiện tại hình như có vẻ dối trá. Thiên tuế nói câu rất đúng, Vương Chu bà không chết, khi bà ra tù, khẳng định sẽ tìm huynh phiền toái, huynh hiện tại là hầu gia, bà không liều chết ôm đùi huynh thì không phải bà rồi. Còn Vương Chi Tùng, hắn vốn dĩ đã chặt đứt ân khoa, xem hắn ở trong quân có thể đi con đường khác hay không. Còn Vương Điền Nham, ha ha, để hắn đi lao dịch binh dịch, còn có thể trợ giúp hắn giảm béo đó, ta đối với cả nhà bọn họ không đồng tình."

Vương Thạch Tỉnh ở trên mặt Thiệu Vân An hun một cái, hỏi: "Muốn ngủ một lát hay không?"

"Không ngủ. Ta đi tìm cha ta."

"Được."

Thiệu Vân An không có nói cho Vương Thạch Tỉnh nghe chuyện quân hậu hỏi y chuyện có thích hắn hay không. Chỉ cần Vương Thạch Tỉnh không phản bội y, y sẽ không ly hôn với Vương Thạch Tỉnh, nói chi để tăng sự phiền não cho Vương Thạch Tỉnh. Chỉ là người hiện đại như y còn cần chút thời gian để thích ứng với xã hội vương quyền phong kiến này. Ở thôn Tú Thủy còn chưa rõ ràng, sau khi vào kinh, loại chuyện quyền to nắm quyền sinh sát này cảm nhận thật rõ ràng. Thiệu Vân An rõ ràng mình sắp thành người cổ đại rồi, một người xã hội phong kiến cổ đại.

Đối với quyết định của quân hậu, bao gồm cả bản thân Vương Thạch Tỉnh đều cho rằng đó là điều bình thường, càng đừng nói những người khác. Nếu để người Đại gia lựa chọn, xử cả nhà Thiệu thị lăng trì xử tử còn nhẹ.

Hai ngày sau, La Vinh Vương bọn họ đã trở lại, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đi Sầm phủ gặp nghĩa phụ nghĩa mẫu, sau đó đi phủ La Vinh Vương gặp La Vinh Vương và Quách Tử Mục, thuận tiện đón hài tử trở về. Hai người rời Sầm phủ không bao lâu, Đại Lão tướng quân đưa bái thiếp đến, vợ chồng Sầm lão nhanh chóng thay đổi xiêm y đi phủ Đại tướng quân.

Gặp La Vinh Vương, Thiệu Vân An không dấu diếm chuyện thân thế, La Vinh Vương và thế tử vừa có giật mình vừa có hiểu rõ 'quả nhiên là vậy', vì Thiệu Vân An và lão chính quân diện mạo rất giống nhau, nên hai người cũng có suy đoán. Giật mình nhất chính là Quách Tử Mục, y vốn dĩ cảm thấy mình đã đủ thảm, nào biết Thiệu Vân An còn thảm hơn y, Quách Tử Mục cảm thấy ác cảm đối với kinh thành tiêu giảm rất nhiều. Thiệu Vân An có thể ở trong nghịch cảnh phát triển thành tựu hiện giờ, y còn có cái gì không thông suốt chứ. Mặt y trời sinh như thế, nếu vì vậy mà đưa tới mối họa, y nhiều nhất chỉ có cái mạng này.

Người Đại gia cảm kích Sầm lão, đồng thời, cũng rất cảm kích Tưởng Khang Ninh. Nếu không có Tưởng Khang Ninh và Sầm lão làm chủ cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không biết sẽ bị ức hiếp thành bộ dáng gì. Thiệu Vân An thế nhưng là người Đại gia, trong lòng Sầm lão chấn động không thể nói thành lời.

Ngày thứ ba, kinh thành ồ lên, hoàng thượng hạ chỉ, toàn gia Đại gia trung nghĩa, hiện giờ Đại gia đã tìm về hài tử mất tích nhiều năm, Hoàng Thượng muốn ở trong cung thay Đại gia thiết yến nhận thân, trong triều quan viên lục phẩm trở lên đều có thể cùng gia quyến dự tiệc. Mà hài tử Đại gia mất tích nhiều năm thế nhưng là chính quân Trung Dũng Hầu! Trong lúc nhất thời nhiều loại lời đồn nhanh chóng lan ra, thậm chí có người đồn đãi nói Đại gia sở dĩ nói Thiệu Vân An là hài tử Đại gia mất tích, vì để mượn sức Trung Dũng Hầu. Nhưng Đại gia không ra mặt phản bác những lời đồn đãi đó, bọn họ trong sạch, tất nhiên không sợ những lời đồn đó.

Nhận thân yến định vào năm ngày sau, Đại gia cũng nói với bên ngoài, không nhận bất luận lễ vật gì. Vì nhận thân yến mở ở trong cung, nên người tặng lễ không thích hợp. Thiệu Vân An ra chủ ý cho Tưởng Khang Thần, tiệc nhận thân nên ăn lẩu, để quảng cáo cho cửa hàng lẩu mà bọn họ sắp khai trương, chính yếu chính là tiết kiệm tiền. Tưởng Khang Thần đề nghị với quân hậu, quân hậu cũng gật đầu đồng ý.

Không nói đến nội tâm An Quốc Hầu và trưởng tử u ám thế nào, hai người một phu nhân bị phạt diện bích tư quá, không có ý chỉ không thể ra phủ; một phu nhân bị giáng làm thiếp thất, không đủ thân phận tiến cung. Quan viên đến dự tiệc, chỉ có hai người bọn họ không có mang theo phu nhân, An Quốc Hầu chỉ có thể mang theo cháu gái để giảm bớt xấu hổ.

Thiệu Vân An trở thành cháu đích tôn Đại gia, thân cháu trai quân hậu, An Quốc Hầu Võ Thiên Bằng hận đến trong lòng không biết có bao nhiêu đau. Võ Thiên Bằng từng bị bệnh nặng, hiện tại cho dù có khá hơn, thỉnh thoảng có chút ho khan. Nhưng sau khi tiến cung, nhìn thấy Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, ông vẫn phải nhịn xuống để kêu một tiếng "Hầu gia", một tiếng "Vương Thiệu chính quân".

Tiệc nhận thân lần này vẫn do Tưởng Khang Thần toàn quyền phụ trách. Đại thần và gia quyến ngồi ở bàn tròn, tò mò nhìn đầy bàn toàn rau xà lách, thịt tươi và cái nồi đồng ở giữa đang tỏa ra nhiệt khí, tạo hình rất kỳ quái, đoán không ra có ý gì. Nồi đồng này là do thợ thủ công trong cung làm ra dựa theo bản vẽ của Thiệu Vân An làm ra. Cũng may kỹ thuật không phức tạp, tuy rằng số lượng nhiều, nhưng cuối cùng cũng làm xong trong ngày tiệc nhận thân tổ chức đưa vào cung.

Vào tiệc cuối cùng là Vĩnh Minh Đế và quân hậu, nhận thân yến chính thức bắt đầu. Đại lão tướng quân đứng dậy, đầu tiên là tạ ơn Hoàng Thượng và quân hậu, sau đó kéo Thiệu Vân An qua, giải thích với mọi người vì sao Thiệu Vân An là Đại Chiến An mà Đại gia mất tích. Kỳ thật, Thiệu Vân An rất giống Bạch chính quân đã đủ để nói lên hết thảy, cổ đại không có thuật chỉnh hình, Đại Chiến An và Bạch chính quân thời trẻ rất giống nhau là chuyện toàn thế gia kinh thành đều biết.

Chính miệng Đại lão tướng quân thừa nhận thân phận Thiệu Vân An là người Đại gia, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều rất cao hứng, cho dù có người cho rằng quả thật quá mức trùng hợp, cũng không ai dại dột trước mặt mọi người đưa ra nghi vấn, Đại lão tướng quân còn đặc biệt cảm tạ Sầm lão, cũng đến dự tiệc, đã yêu quý tôn tử nhà mình, Sầm lão là nghĩa phụ của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, được ban tiên thủy, Sầm gia hiện giờ địa vị ở kinh thành là nước lên thì thuyền lên. Mỗi người đều sôi nổi chúc mừng Đại lão tướng quân tìm được tôn tử, ngay cả người từng bị Thiệu Vân An chèn ép Chu đại nhân cũng chỉ có thể nỗ lực cười ra một đóa hoa.

Vui mừng nhất chính là Sầm lão, Ông lão, La Vinh Vương và Quách Tử Mục, vì Đại gia rốt cuộc viên mãn mà cao hứng, vì Thiệu Vân An tìm được người nhà mà cao hứng. Quách Tử Mục như cũ mang mặt nạ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không ai nói đến chuyện mặt nạ. Quách Tử Mục đã buông hơn nửa khúc mắc trong lòng đã có tính toán cho riêng mình, y muốn lộ mặt trong ngày thành thân của y và La Vinh Vương, quyết định nguy hiểm này, y chỉ để lộ cho Thiệu Vân An biết, ngay cả La Vinh Vương y đều không nói.

Lẩu ở tiệc nhận thân ăn rất ngon, một vị quan viên đứng lên nịnh hót nói: "Hoàng thượng, thiên tuế, hôm nay thần được ăn cái lẩu này dư vị không thôi, không biết có phải từ Vân Long tửu lầu hay không? Thần muốn mang cha mẹ thần đến thưởng thức."

Quân hậu đạm cười nói: "Cái lẩu này là do Trung Dũng Hầu chính quân nghĩ ra, bổn quân cũng là lần đầu thưởng thức." Chuyển hướng Thiệu Vân An, "Vân An, ngươi làm sao nghĩ ra cách ăn như vậy?"

Quân hậu xưng hô với Thiệu Vân An như vậy, làm cho một số người cao hứng, đồng thời cũng làm cho một vài người không cao hứng. Thiệu Vân An đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Thiên tuế, chất nhi không có ham mê nào khác, chỉ là hơi ham ăn. Mùa đông, trong phòng lạnh, nấu cái gì ăn chỉ một lát liền lạnh, chất nhi liền nghĩ, có thể biện pháp gì vừa ăn ngon lại nóng hổi không, nên nghĩ ra cái lẩu này." Nói một lời đùa giỡn, Thiệu Vân An nói: "Thiên tuế, chất nhi và tiểu Quách ca muốn ở kinh thành mở một tiệm lẩu, kiếm chút tiền riêng, ngài và Hoàng Thượng nhất định phải đến ủng hộ nha."

Lời này chính là đại bất kính, nhưng từ miệng Thiệu Vân An nói ra, Vĩnh Minh Đế và quân hậu lại ha ha cười. Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Trẫm nhất định đến ủng hộ."

"Tạ hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế cảm thấy thật mỹ mãn nói: "Ngồi xuống đi, sau này nghĩ ra thức ăn mới gì đừng quên đưa vào cung một phần. Cái lẩu này trẫm và quân hậu là hôm nay mới được ăn, nên phạt."

Thiệu Vân An đụng nhẹ vào Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh đứng lên: "Hoàng Thượng, ngài phạt thần đi, là thần đã quên nhắc nhở y."

Vĩnh Minh Đế cười chỉ vào Vương Thạch Tỉnh: "Trung Dũng Hầu, ngươi như vậy chính là đem y sủng lên trời đó."

Vương Thạch Tỉnh mặt vô biểu tình nói ra lời âu yếm buồn nôn: "Hoàng Thượng, tiểu tức phụ nhà mình tất nhiên phải sủng lên trời."

Quân hậu: "Trung Dũng Hầu lời này bổn quân thích nghe, cháu trai bổn quân, không sủng lên trời sao được."

Mặt già của Thiệu Vân An phát sốt, y chỉ là muốn để cho Tỉnh ca nhân cơ hội biểu hiện một chút, không nghĩ tới Hoàng Thượng và thiên tuế lại sẽ đi theo diễn trò, bất quá quân hậu nói làm y cảm động. Vĩnh Minh Đế ha ha cười cười, duỗi tay ôm eo quân hậu, nói: "Nếu Trung Dũng Hầu nguyện ý thay Vương Thiệu Chính Quân chịu phạt, vậy trẫm phạt Trung Dũng Hầu năm nay đưa cho trẫm hai bình rượu trắng."

Vương Thạch Tỉnh thực bất đắc dĩ: "Thần, lãnh phạt."

La Vinh Vương lên tiếng: "Trung Dũng Hầu, ngài năm nay tính ủ bao nhiêu bình rượu trắng vậy? Bổn vương sắp nghênh thú chính quân, chính quân là nghĩa đệ hầu gia ngài đó......"

La Vinh Vương nói còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ tuyệt đối biểu đạt ra tới.

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nói: "Rượu để vương gia nghênh thú chính quân, phủ Trung Dũng Hầu, lo đủ."

La Vinh Vương cao hứng: "Được, được, bổn vương tạ hầu gia khẳng khái."

Vĩnh Minh Đế ở thượng vị vừa lòng gật đầu, xem ra phu phu Trung Dũng Hầu minh bạch ý của hắn, cái này, quốc khố và tư khố của hắnn có thể có không ít bạc.

Khi Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, Thiệu Vân An lập tức rót cho hắn ly trà. Vương Thanh, Ni Tử và Tưởng Mạt Hi ngồi ở một cái bàn khác, cùng bàn với đám người Thẩm Băng, Túc Thần Dật. Thiệu Vân An nhìn bàn bên kia một cái, trong lòng đánh cái giật mình. Người yêu nhất ăn lẩu, Tưởng Mạt Hi, chỉ thong thả nhai nuốt, đôi đũa trong tay không gắp gì cả, hai mắt nhìn thẳng một hướng, nhìn chằm chằm một người. Thiệu Vân An theo hướng đó nhìn qua, thì nhìn thấy chính là An Quốc Hầu Võ Thiên Bằng, ông đang lảng tránh, rất hiển nhiên, Võ Thiên Bằng biết Tưởng Mạt Hi đang nhìn chằm chằm mình. Vương Thanh và Ni Tử đều lo lắng nhìn Tưởng Mạt Hi, Ni Tử còn kéo kéo Tưởng Mạt Hi, nói câu gì, Tưởng Mạt Hi rũ mắt xuống, ăn thịt dê trong chén mà Ni Tử vừa gắp cho.

Có người nhéo nhéo chân y, Thiệu Vân An hoàn hồn, là Vương Thạch Tỉnh. Tiếp theo Vương Thạch Tỉnh thấp giọng nói: "Về nhà nói."

Thượng vị, Vĩnh Minh Đế dựa theo động tác uống rượu, nói với người bên cạnh: "Võ gia nghĩ sói con thành dê con à."

Quân hậu hơi hơi hạ khóe miệng: "Vân An nói hài tử kia là thần đồng, chỉ là nói chuyện không được lưu loát. Nếu muốn đào tạo người tài, Hoàng Thượng nên sớm tính toán."

Vĩnh Minh Đế lại chỉ nói: "Nếu hoàng nhi còn sống, Thanh nhi và Tưởng Mạt Hi có thể làm thư đồng cho bọn chúng."

Quân hậu đáy mắt nháy mắt lạnh băng, nói ra câu tiếc hận này Vĩnh Minh Đế cũng rũ mắt, lại nhấp một ngụm rượu. Quách Tốn và Trác Kim nhìn người Võ gia, cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro