Chương 192

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước buổi đấu giá bắt đầu, Vương Thạch Tỉnh rốt cuộc 'bắt được' xuất thần nhập quỷ Tưởng Mạt Hi. Hai người tiến hành cuộc nói chuyện giữa nam nhân với nhau. Ngay cả Thiệu Vân An cũng không biết bọn họ nói cái gì. Vương Thạch Tỉnh nói chuyện hắn và Tưởng Mạt Hi là bí mật, hắn đồng ý với Tưởng Mạt Hi giữ bí mật. Tưởng Mạt Hi bảo đảm, nhóc sẽ không làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến bản thân và người nhà. Nhóc muốn bản thân trở nên cường đại, phải báo thù cho cha và cha nhỏ nhóc, còn lại, thì Vương Thạch Tỉnh không nói.

Đối với việc này, Thiệu Vân An có thể làm là trầm mặc, việc Tưởng Mạt Hi muốn tiền sẽ vô điều kiện đồng ý. Tưởng Mạt Hi là thần đồng, có tư tưởng riêng, tuyệt đối không thể dùng thân tình bức bách nhóc. Nếu nói việc Võ gia làm đối với Tưởng Khang Thần và Tưởng Mạt Hi, chỉ chặt đứt quan hệ giữa Tưởng Mạt Hi và Võ gia thôi, nhưng Võ gia hạ độc Võ Giản chính là chuốc lấy hận ý của Tưởng Mạt Hi đối với bọn họ. Chọc hoàng thượng, chọc Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An chỉ có thể nói Võ gia tự cầu nhiều phúc đi.

Buổi đấu giá hôm nay, người nhận được thiệp mời không ai dám chậm trễ. La Vinh Vương và Quách Tử Mục trước một đêm chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngủ, không có làm bất luận vận động kịch liệt gì. Buổi đấu giá bắt đầu giờ tỵ, là 9 giờ, bất quá đã có người bắt đầu đi, muốn nhìn thấy trước, nhìn xem nhà bán đấu giá rốt cuộc là cái gì.

Quách Tử Mục thật ra không vội đi qua, sở dĩ dậy sớm là muốn làm cơm sáng. Buổi đấu giá phỏng chừng sẽ kéo dài, ăn không đủ no sẽ đói bụng. Quách Tử Mục bận việc, La Vinh Vương do dự một phen nói: "Tử Mục a, ta kêu thế tử và Tiểu Huy lại đây cùng nhau ăn được không? Ăn xong rồi chúng ta bốn người cùng đi."

Quách Tử Mục quay đầu lại cho La Vinh Vương một nụ cười mê người: "Có thể nha, ta làm nhiều lắm."

La Vinh Vương thật cao hứng, sai người đi kêu thế tử và con vợ lẽ đến đây ăn cơm, mình thì cuốn cuốn tay áo đi hỗ trợ, bất quá bị Quách Tử Mục đuổi ra.

Không bao lâu, Mộ Dung Nghi mang theo đệ đệ lại đây. Hai người trước đi phòng bếp nhỏ thỉnh an Quách Tử Mục, Quách Tử Mục còn chưa chính thức vào cửa, nhưng thân phận đã định, nên quy củ không thể thiếu. Biết Quách Tử Mục hướng nội, Mộ Dung Nghi thỉnh an xong liền mang theo đệ đệ vào phòng, tránh cho Quách Tử Mục xấu hổ.

Ở trong phủ Quách Tử Mục không mang mặt nạ, rất nhiều người không dám nhìn mặt y, bao gồm Mộ Dung Nghi và Mộ Dung Huy. Hai nhi tử tới, La Vinh Vương kêu bọn họ ngồi. Thỉnh an cha, Mộ Dung Nghi và Mộ Dung Huy ngồi xuống.

La Vinh Vương nói: "Ăn cơm xong, chúng ta cùng đi nhà bán đấu giá. Về sau chuyện như vậy, thế tử con hãy mang Tiểu Huy đi trải nghiệm. Thế tử, Tiểu Huy là đệ đệ duy nhất của con, sau này chuyện trong phủ, cần huynh đệ hai con đồng tâm hiệp lực."

Mộ Dung Huy khó hiểu nhìn phụ vương, Mộ Dung Nghi trực tiếp hỏi: "Cha, ngài không muốn cùng cha nhỏ sinh con sao?" Mộ Dung Nghi ở trong lòng nhíu mày.

Ánh mắt hạnh phúc của La Vinh Vương có tiếc nuối nói: "Cha nhỏ con không muốn, y sợ đau, cũng sợ có hài tử sẽ phân tinh lực. Y hâm mộ Thạch Tỉnh và Vân An như vậy, nên cha tùy y."

Mộ Dung Nghi ấn đường vẫn không nhịn được nhíu lại: "Có phải cố kỵ con hay không?"

Mộ Dung Huy là con vợ lẽ, tất nhiên không tồn tại vấn đề này. La Vinh Vương lắc đầu: "Không phải, y chính là sợ đau." Dừng một chút, La Vinh Vương chịu đựng mặt già đỏ lên mà nói: "Cha nhỏ con trời sinh nên để người sủng, y trước đây ăn nhiều khổ, cha muốn hảo hảo sủng y, có hài tử sẽ phân tán chút tinh lực, không bằng liền từ bỏ. Nếu sau này y muốn, cha sẽ cho y."

Mộ Dung Nghi nghe minh bạch, hắn sờ sờ đầu Mộ Dung Huy, Mộ Dung Huy một lần nữa cúi đầu, cái gì đều không hỏi. Nhìn sắc mặt thế tử hồng nhuận, La Vinh Vương nói: "Thế tử, con năm nay cũng đã hai mươi ba, lúc trước thân mình con không tốt, cha không nhọc lòng con chuyện hôn sự, hiện tại thân mình con tốt, có phải nên suy nghĩ hay không? Nếu con có người ái mộ, cha tìm người tới cửa cầu thân cho con; nếu con không có, cha sẽ nhờ thiên tuế tìm cho con một nhà thích hợp."

Mộ Dung Nghi biểu tình nhàn nhạt, hỏi: "Cha, có phải có người tìm ngài hay không?"

La Vinh Vương không có kiêng dè: "Có phủ Lỗ Quốc công, có phủ Ninh Quốc công, có phủ Chiêu Dương hầu, có phủ Hằng Viễn hầu, cũng có phủ Bình An hầu, cũng có những nhà khác nữa. Bọn họ vốn muốn tìm cha nhỏ con, nhưng cha nhỏ con không muốn gặp người lạ, nên cha đi thay. Bất quá muốn theo ý con, hôn sự con, cha không cưỡng bách con. Chỉ là bên cạnh con cũng nên có người chiếu cố con."

Mộ Dung Nghi lãnh đạm mà nói: "Khi con có tâm tật sống không lâu, sao không có người tới cửa làm mai. Hiện tại lại đón trước đón sau."

La Vinh Vương thu thần.

Mộ Dung Nghi tiếp tục nói: "Cha ngài được hoàng thượng ban ân, cha nhỏ lại là nghĩa đệ Trung Dũng Hầu, Trung Dũng Hầu có cái gì, Vương Thiệu chính quân chính là cháu trai thiên tuế, chỉ mấy tầng quan hệ như vậy, chẳng sợ nhi tử sắp chết, cũng sẽ có vô số người muốn làm chính thê con. Đừng nói là con, ngay cả Tiểu Huy qua hai năm nữa cũng sẽ có vô số người tới cửa làm mai."

La Vinh Vương hít một hơi, không lên tiếng.

"Trước kia có bao nhiêu người chờ xem để chê cười vương phủ chúng ta. Có một vương phi một lòng tu tiên, có một thế tử sống không lâu."

"Nghi nhi!"

Mộ Dung Nghi cắn chặt cơ hàm: "Còn có một vương gia hư danh."

La Vinh Vương không tức giận, ông chỉ có đau lòng và áy náy.

Mộ Dung Nghi: "Đường đường trước cửa phủ thân vương, lại có thể giăng lưới bắt chim. Hiện tại, lại muốn đến làm mai. Con ghê tởm!"

La Vinh Vương hít sâu một hơi: "Con không thích, cha sẽ từ chối cho con."

Bưng bánh bao, Quách Tử Mục đứng ở ngoài cửa, vào không được, mà không vào cũng không được. Ba người trong phòng nhìn thấy y, La Vinh Vương và Mộ Dung Nghi đồng thời đứng lên, Mộ Dung Nghi bước nửa bước ra, La Vinh Vương đi qua cầm lấy mâm trên tay Quách Tử Mục, Mộ Dung Huy cũng đứng lên.

"Trong phòng bếp còn có."

Nói một câu, Quách Tử Mục muốn quay lại phòng bếp, Mộ Dung Nghi nhấc chân: "Tiểu Huy, đến đây dọn cơm." Mộ Dung Huy vội đi theo sau.

Quách Tử Mục làm tiểu long bao, bánh trứng, canh, còn có mấy đĩa điểm tâm sáng, mỗi người nửa trái bắp luộc, còn có một đĩa quả lê.

Một lần nữa ngồi xuống, mặt mập mạp của Mộ Dung Nghi có chút ôn hòa, buồn rầu nói: "Cha nhỏ, con mới vừa giảm xuống không nhiều, lại ăn như vậy chắc sẽ mập lên."

La Vinh Vương trừng mắt: "Giảm cái gì mà giảm, thân mình tốt mới quan trọng nhất."

"Không được không được, con béo không được, không giảm không được."

Nghĩ đến những lời vừa nghe được lúc nãy, Quách Tử Mục lần đầu tiên chủ động nói với Mộ Dung Nghi: "Nhịn đói không giảm béo được, phải vận động. Ngươi hỏi Vân An đi, có biện pháp gì tốt không, ta trước kia có y nói qua, chỉ là không nhớ kỹ, nhưng khẳng định không cần nhịn đói đâu."

Gấp cho La Vinh Vương một tiểu long bao, Quách Tử Mục nhắc nhở: "Trong bánh bao có nước súp, nóng đó, cắn trước một cái, để nước súp chảy ra."

Bên kia La Vinh Vương tự mình làm mẫu. Mộ Dung Nghi cầm đũa do dự ở đĩa tiểu long bao, Mộ Dung Huy làm như không thấy huynh trưởng do dự, gắp một cái bánh bao học phụ vương, cắn một cái.

"Shhh.... Shhh......"

Quách Tử Mục: "Cẩn thận."

La Vinh Vương ghét bỏ nhìn bộ dánh đang rối rắm của thế tử, nói: "Con không ăn thì thôi, ta cùng Tiểu Huy ăn."

"Vậy không được." Mộ Dung Nghi hạ đũa gắp một cái bánh bao, cùng lắm thì hắn đi vài lần ngoài ruộng vậy. Thỏa mãn ăn một cái, Mộ Dung Nghi không rối rắm nữa, ăn ngon như vậy, không ăn mới có lỗi với bản thân.

La Vinh Vương không đề cập tới việc hôn sự của thế tử nữa, Mộ Dung Nghi liền ăn năm cái tiểu long bao, lúc này mới buông đũa lau tay, cầm lấy một trứng gà ăn. Mỹ mỹ tư tư mà cắn nuốt nói: "Cha nhỏ, ngài sinh cho ta và tiểu Huy một đệ đệ đi. Đệ đệ sinh ra không cần ngài và cha quản, ta chăm sóc cho, đến khi nó trưởng thành, nó chính là thế tử."

La Vinh Vương buông đũa, Quách Tử Mục nhấp miệng. Mộ Dung Huy nhìn huynh trưởng một cái, buồn không hé răng mà ăn canh. Mộ Dung Nghi tiếp tục ăn, khi hắn ăn xong, hắn lau lau tay, giương mắt, nghiêm túc nói: "Cha, ta có nha đầu thông phòng hoặc tiểu tử là đủ rồi. Ta không muốn cưới vào người tâm tư không thuần, đến lúc đó nháo đến trong phủ chúng ta không được sống yên ổn. Ta cưới một người, sẽ có người thứ hai tranh nhau tới cửa. Khác không nói, nếu người tiến vào tâm tư không thuần, cha nhỏ phải làm sao?"

Quách Tử Mục rũ mắt, mắt La Vinh Vương lộ ra ngưng trọng.

"Ngài và cha nhỏ có hài tử, thứ nhất, phủ La Vinh Vương ta cũng không tính chặt đứt hương khói từ ta; thứ hai, ngài và cha nhỏ ân ái như thế, nếu không có con nối dòng sẽ là tiếc nuối, ngài nói có phải hay không?"

La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục, cầm tay y, Quách Tử Mục không tránh né.

"Thứ ba, ngài và cha nhỏ có hài tử, bên ngoài nhìn vào, tước vị thế tử này có nguy hiểm, bất luận là đối với con hay với ngài và cha nhỏ, đều sẽ không có chỗ hỏng. Trong phủ ta, đừng nên đưa vào người không liên quan, ngài nói đi."

La Vinh Vương: "Nhưng con không phải quá ủy khuất sao?"

Mộ Dung Nghi gắp cái bánh bao cuối cùng, không cho là đúng nói: "Con nếu gặp người mà bản thân thích, tất nhiên sẽ cưới vào cửa, những chuyện đó dụng tâm kín đáo. Chuyện trong phủ và cha nhỏ nhiều việc như vậy, nhi tử không có tâm lực nghĩ đến chuyện người bên gối đấu tâm tư. Trung Dũng Hầu bất quá lớn hơn nhi tử vài tuổi, đã là nhất đẳng hầu gia, nhi tử không thể kém hơn hắn được."

La Vinh Vương sao lại không biết năng lực nhi tử nhà mình, chỉ là lúc trước bị ốm đau tra tấn, hữu tâm vô lực, hiện tại cũng nên để nhi tử biểu hiện năng lực, không thể ngăn cản.

"Con đã nghĩ kỹ rồi, vậy tùy con đi."

"Cảm ơn cha. Vậy cha và cha nhỏ...... Ngài yên tâm, ngài và cha nhỏ nếu phân không ra tinh lực chăm sóc, con chăm sóc cho, con không chê phiền toái."

La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục, muốn hài tử cũng phải xem ý của Quách Tử Mục như thế nào. Quách Tử Mục cúi đầu, mặt đỏ bừng, lỗ tai đều đỏ. Mộ Dung Huy xem ngây người, Mộ Dung Nghi ở dưới bàn đá hắn một cái, Mộ Dung Huy vội vàng cúi đầu, không dám giương mắt.

Một lúc lâu, Quách Tử Mục cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: "Vậy, vậy cũng được, sang năm hãy tính chuyện này."

Mộ Dung Nghi cười, La Vinh Vương cười. Một lần nữa cầm đũa, La Vinh Vương tiếp đón: "Nhanh ăn đi."

Trên đường đến nhà bán đấu giá, chỉ có hai người, La Vinh Vương lúc này mới nói: "Tiểu Mục, chuyện hài tử ngươi không cần miễn cưỡng, không chừng qua hai năm nữa Nghi nhi sẽ gặp được người mình thích."

Quách Tử Mục mặt có chút hồng, bất quá y nói: "Thế tử và tiểu Huy, đều là người tốt. Nếu thế tử thật sự nguyện ý, vậy, sinh một đứa đi. Về sau, thế tử nếu gặp được người thích, có hài tử của chính mình, vậy để cho huynh đệ bọn họ ở chung." Nhấp môi, Quách Tử Mục nghiêm túc nói: "Nếu thai đầu là nam hài nhi, chúng ta, chỉ sinh một đứa, ngươi có chịu không?"

"Được, được, ngươi nói cái gì đều được!"

Nói thật, La Vinh Vương thật sự muốn cùng Quách Tử Mục sinh hài tử. Hiện tại Quách Tử Mục đồng ý, ông sao lại không chịu chứ.

Ở một xe khác, Mộ Dung Huy không ngừng đánh giá huynh trưởng. Ánh mắt Mộ Dung Nghi nhìn qua, Mộ Dung Huy vội vàng cúi đầu. Mộ Dung Nghi gõ đầu hắn một cái.

"Muốn nói cái gì thì nói, trốn cái gì?"

Mộ Dung Huy sờ sờ đầu, cúi đầu, vẫn hỏi: "Ca, huynh thật sự, không muốn thành thân?"

"Sao, ngươi muốn tìm tẩu tử quản ngươi?"

"Không có." Mộ Dung Huy liều mạng lắc đầu, "Ta cũng sợ, huynh tìm tẩu tử lợi hại, khi dễ ta." Bất quá hắn vẫn lấy đủ dũng khí nói: "Ca, huynh thật sự, muốn chăm sóc, đệ đệ?"

Mộ Dung Nghi vẫn hỏi lại: "Ngươi không muốn?"

Mộ Dung Huy vẫn lắc đầu: "Không phải." Rối rắm vài phần, hắn nói: "Ca, huynh chưa từng chăm sóc hài tử, sao lại muốn chăm sóc, đệ đệ?"

Mộ Dung Nghi giơ tay muốn gõ, Mộ Dung Huy vội vàng ôm đầu kêu: "Ca huynh muốn chăm sóc thì chăm sóc đi, ta sẽ giúp đỡ ca cùng nhau chăm sóc!"

Cốc!

Mộ Dung Huy vẫn ăn một cái gõ đầu.

Mộ Dung Nghi nghiêm khắc nói: "Tiểu huy, ngươi nghe cho rõ đây, về sau, người bên cạnh ngươi nếu có làm chuyện bất lợi đối với vương phủ, với cha nhỏ, ngươi không thể trách ca ca ra tay tàn nhẫn, bao gồm cả ngươi. Cha và cha nhỏ bất luận sinh đệ đệ hay là muội muội, ta sẽ xem nó như hài tử của mình mà chăm sóc. Phủ La Vinh Vương, không có phân con vợ cả, con vợ lẽ, nhưng quy củ phải có, ngươi đừng có cho ta cơ hội phạt ngươi."

Mộ Dung Huy rùng mình, gật đầu mạnh: "Ca, ta không dám."

Mộ Dung Nghi sờ sờ đầu Mộ Dung Huy, mềm âm thanh nói: " Cha nhỏ thật tốt, y thật tâm thích cha, ngươi có thể không thân cận với y, cha chỉ sợ cũng sẽ không thích chúng ta thân cận với y, nhưng ngươi phải tôn trọng y, phải bảo hộ y, hiểu không?"

Mộ Dung Huy liên tục gật đầu.

Vừa lòng xoa đầu đệ đệ, Mộ Dung Nghi nhắm mắt lại. Trước mắt lại hiện ra cảnh Quách Tử Mục đem phần tiên thủy của mình đúc cho phụ thân; lại hiện ra, cảnh Quách Tử Mục đem tiền riêng đưa ra. Quách Tử Mục nhìn phụ thân là ánh mắt chân tình, thực lòng yêu say đắm, không chút nào dối trá ỷ lại, đó là điều mà cả đời này hắn chỉ sợ cầu mà không được.

Mộ Dung Nghi mở to mắt, ánh mắt sắc bén, sau đó, sắc bén đã bị che lấp trong hàm hậu. Những người trong tối ngoài sáng châm chọc hắn là mập như heo, hiện tại lại đưa tới cửa cầu thân, bọn họ không ghê tởm, nhưng hắn chán ghét nha.

Híp híp mắt, Mộ Dung Nghi nghĩ chút nữa gặp Thiệu Vân An, nên hỏi y có biện pháp gì để giảm đi thân thịt mỡ này. Liếc liếc mắt nhìn thân hình gầy gò của tiểu Huy, Mộ Dung Nghi nghĩ có thể đem một thân thịt mỡ này chuyển qua lên người tiểu Huy hay không. Mộ Dung Huy hơi sợ mà không dám ngẩng đầu, hắn cảm nhận được hình như có sự ác ý đến từ huynh trưởng, sắp có ai gặp xui xẻo vậy? Không phải là mình chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro