Chương 193

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên nhà bán đấu giá khai trương, người có chút địa vị trong kinh thành đều nhận được thiệp mời của 'nhà bán đấu giá Vân Long'. Các thương nhân của các quốc gia khác đang ở kinh thành cũng nhập được thiệp mời. Mà một cái thiệp mời như vậy giá cả bên ngoài là hai ngàn lượng bạc một cái rồi, nhưng dù ra giá cao như vậy cũng không có người bán, ai cũng sẽ không đến nổi đem thiệp của mình đi bán. Phủ An Quốc Hầu cũng nhận được thiệp mời, tuy rằng quân hậu hận không thể đem toàn gia phủ An Quốc Hầu xử trảm, nhưng hiện tại cần duy trì mặt mũi nhất định.

Giờ phút này, ngoài cửa nhà bán đấu giá Vân Long là ngựa xe như nước. Công hầu thế gia nhận được là thiệp mời chữ vàng, vừa vào cửa đã được người hầu nghênh đón đưa đến nhã gia lầu hai, nhã gian lầu một đại sảnh đấu giá, cách nhau bằng sa mành. Những người còn lại, toàn bộ đều ở sảnh lầu một ngồi xuống.

Bốn người phủ La Vinh Vương xuống xe ngựa, lập tức có người đến đón. Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm người được La Vinh Vương nắm tay, Quách Tử Mục. Nghe nói La Vinh Vương chuẩn thú chính quân, có dung mạo khuynh thành, bởi vậy mới mang mặt nạ, lúc này vừa thấy quả nhiên như thế, dẫn tới mọi người tò mò không thôi.

Quách Tử Mục hơi hơi cúi đầu, nắm chặt tay La Vinh Vương, La Vinh Vương nói với những người vài câu, sau đó mang theo Quách Tử Mục và Mộ Dung Huy đi vào, để lại thế tử ở phía sau ứng phó.

Người hầu không có mang La Vinh Vương đi đến lầu hai, mà đưa đến lầu ba. Lầu ba là một nhã gian lớn nhất đối diện khán đài bán đấu giá, La Vinh Vương cả kinh, vội hành lễ: "Hoàng thượng, thiên tuế."

La Vinh Vương thanh âm không lớn, nên không khiến người dưới lầu chú ý. Nhã gian, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều cải trang thành thường phục, hiển nhiên không muốn người khác biết bọn họ tới.

"Hoàng thúc đừng đa lễ, mau ngồi."

Vĩnh Minh Đế nói nhẹ nhàng, Quách Tốn dẫn La Vinh Vương và Quách Tử Mục ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Minh Đế, thân phận Mộ Dung Huy không đủ, ngồi ở đằng sau.

Quân hậu mở miệng: "Nhà bán đấu giá buổi đầu tiên khai trương, hoàng thượng và bổn quân đều tò mò, nghe Tưởng Khang Thần nói hôm nay có ít vật hiếm lạ những người khác đưa đến."

La Vinh Vương cười ha ha nói: "Thần hôm nay mang chính quân và thế tử tới để mở mang tầm mắt, nhìn xem nhà bán đấu giá rốt cuộc là như thế nào. Náo nhiệt như thế nào."

Vĩnh Minh Đế cười nói: "Trẫm cũng đến để mở mang tầm mắt, trẫm nghe Tưởng Khang Thần nói, những vật đưa đến nhà bán đấu giá đều phải trang giành mới mua được, nhưng trẫm không dư bạc để đoạt với người khác." Nói xong, Vĩnh Minh Đế còn hướng đại sãnh phía dưới bĩu môi, những người có tiền đang ngồi dưới đó đó.

La Vinh Vương ha ha cười, Quách Tử Mục cũng không nhịn được. Quân hậu lắc đầu, cũng không nói hoàng thượng ăn nói cẩn thận. Vĩnh Minh Đế thích nhất bán than cùng thần tử, cũng không kiêng dè. Hắn và quân hậu lần này đến, quân hậu có lấy ra vốn riêng của mình ba ngàn lượng bạc, Vĩnh Minh Đế lại một xu cũng không mang.

Sau một lát, Mộ Dung thế tử vào được. Cùng đi còn có Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân. Quách Tử Mục đứng lên nhường vị trí của mình, La Vinh Vương không cản y. Lão tướng quân ngồi bên cạnh La Vinh Vương, Quách Tử Mục đi qua ngồi cùng lão phu nhân, lão chính quân theo thứ tự ngồi bên cạnh quân hậu. Mộ Dung thế tử ngồi gần lão tướng quân. Đại lão tướng quân vừa ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế liền hỏi: "Phu phu Trung Dũng Hầu sao chưa ai đến vậy? Trẫm nói bọn họ đến liền lên đây mà."

Đại lão tướng quân trả lời: "Thạch Tỉnh bị vướng lại bởi những người phía dưới rồi, những người đó thật vất vả mới bắt được hắn, chắc hắn phải nói dăm ba câu mới lên được. An nhi một lát nữa sẽ lên."

Lão tướng quân vừa dứt lời, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vào đến. Ba hài tử và những người Đại gia khác đều ở lầu hai. Bởi vậy có thể thấy được, những tâm phúc hiện tại của Vĩnh Minh Đế là ai.

Hai người vào nhất nhất hành lễ vấn an, quân hậu vẫy tay kêu Thiệu Vân An ngồi bên cạnh y, Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống bên cạnh mà Mộ Dung thế tử vừa mới nhường ra vị trí, Mộ Dung thế tử nhích ra một một vị trí, ngồi bên tay phải Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An ngồi xuống nói: "Hoàng thượng, thiên tuế, đồ vật đưa đến rất nhiều. Ngày đầu tiên bán đấu giá đều là vật những người đưa đến, cho nên nhìn thấy vật mình thích thì nói, thần sẽ mua. Những vật sau là trà và rượu của tập đoàn Vân Long chúng ta, nên không lo."

Quân hậu lập tức nói: "Bổn quân và hoàng thượng chỉ đến xem, không có yêu cầu gì."

Vĩnh Minh Đế hướng Vương Thạch Tỉnh ra hiệu, Vương Thạch Tỉnh phản ứng vài giây, sau đó mở miệng: "Lát nữa sẽ có người đưa danh sách vật phẩm đến, hoàng thượng và thiên tuế, Mộ Dung bá bá, gia gia, nãi nãi các ngài hãy nhìn xem, nói không chừng có vật hiếm lạ."

Thiệu Vân An tài đại khí thô nói: "Thích cái gì thì mua, thần không thiếu là tiền."

Trưởng bối Đại gia còn chưa nói gì, Vĩnh Minh Đế đã giành trước mở miệng: "Ha ha, lời này trẫm thích nghe. Trước kia Ngụy gia có tiền, trẫm muốn Ngụy gia ra chút bạc, bọn họ liền ra sức khước từ trẫm. Nghe Vân An nói, đây là sự khác biệt giữa người ngoài và người trong nhà."

La Vinh Vương theo hoàng thượng nói: "Còn không phải vậy sao. Ngụy gia chỉ biết nhớ thương bạc của hoàng thượng, Thạch Tỉnh và Vân An lại nghĩ sao có thể lấp đầy túi bạc cho hoàng thượng, sao có thể giống nhau được."

"Trẫm biết hoàng thúc hiểu trẫm nhất."

Những người khác nhịn hắc tuyến trên đầu, ngón tay quân hậu động động. Bộ dáng người này biến trẻ, tâm trí cũng thoái hóa theo, nếu chỉ nhìn bộ dáng, Vĩnh Minh Đế cũng có thể nhìn giống bạn cùng trang lứa với Thiệu Vân An, dường như bởi vì vậy, Vĩnh Minh Đế mới không chút nào ngượng ngùng kêu Thiệu Vân An tiêu tiền cho hắn. Vĩnh Minh Đế nói: "Trẫm kêu cháu trai trẫm mua chút vật mới lạ cho trẫm, không được sao?"

Lúc này Tưởng Khang Thần vào. Theo thứ tự hành lễ, y đưa danh sách vật phẩm bán đấu giá cho những vị đang ngồi ở đây, giải thích tỉ mỉ các quy tắc đấu giá, rồi đưa cho Quách công công một thẻ bài có số 'một'. Khi mọi người đều rõ quy tắc bán đấu giá, không có vấn đề gì, Tưởng Khang Thần hành lễ rời đi, buổi bán đấu giá sắp bắt đầu.

Giờ Tỵ, cửa nhà bán đấu giá đúng giờ đóng lại. Trong nhà bán đấu giá tiếng nói ồn ào, khi ba tiếng chiêng trống vang lên, âm thanh ồn ào biến mất an tĩnh không ít. Hai đội thị vệ từ cửa hông xuất hiện, dọc theo hai bên đại sảnh xếp thành hàng. Rất nhiều người không hiểu vậy là có ý gì. Ngay sau đó, Tưởng Khang Thần xuất hiện, y khí định thần nhàn đến lên đài bán đấu giá, giơ tay ý bảo mọi người yên lặng. Chờ xung quanh đều an tĩnh, Tưởng Khang Thần giương giọng nói: "Hôm nay là ngày khai trương 'nhà bán đấu giá Vân Long', tại hạ Tưởng Khang Thần hoan nghênh chư vị đến ủng hộ, hôm nay mỗi vị khách đến đây, đều sẽ nhận được quà tặng của nhà bán đấu giá."

Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồn ào lên. Đến còn có quà tặng? Có người lập tức hỏi: "Mang theo gia quyến đến cũng có sao?"

Tưởng Khang Thần: "Có. Đến đều là khách, cho dù là trẻ nhỏ, cũng có."

Oa ——

Tưởng Khang Thần giơ tay, đại sảnh lập tức an tĩnh, y tiếp tục nói: "Quà tặng sau khi buổi bán đấu giá kết thúc sẽ đưa. Những khách ở nhã gian sẽ có người hầu đưa đi, khách ở đại sảnh sẽ nhận quà ở cửa. Quà tặng chư vị đều giống nhau, là quà tặng nho nhỏ thể hiện tâm ý, mong chư vị không ghét bỏ."

Có người đứng lên nói: "Nhận lễ vật, ai mà không thích, mọi người nói có phải hay không!"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Không khí hiện trường lập tức náo nhiệt, Thiệu Vân An lên tiếng: "Người nọ là được gài vào, chuyên môn đến náo không khí."

Tất cả mọi người nhìn y, Thiệu Vân An bình tĩnh nói: "Vì phòng ngừa tẻ nhạt, an bài như vậy thực bình thường."

"......"

Vĩnh Minh Đế: "Quà tặng là gì vậy?"

Thiệu Vân An: "Một viên châu bạch ngọc đổi vận, bạch ngọc bình thường nhất."

Phản ứng đầu tiên của Vĩnh Minh Đế là: "Phá sản! Quá phá sản! Nhiều người như vậy, vậy phải đưa bao nhiêu a."

"Hoàng thượng." Quân hậu không thể nhịn được nữa.

Thiệu Vân An nghẹn cười nói: "Hoàng thượng (tiểu thẩm) ngài yên tâm đi, tiền tiêu ra ngoài chúng ta sẽ kiếm về gấp trăm lần. Sở dĩ đưa 'bạch ngọc', là muốn quảng cáo cho cửa hàng châu báo Vân Long của chúng ta sắp khai trương đó. Hôm nay trong buổi bán đấu giá có trang sức phỉ thúy của cửa hàng Vân Long, hơn nữa phần quà tặng này, tháng sau cửa hàng châu báu khai trương, tuyệt đối tài nguyên cuồn cuộn."

Bị quân hậu âm thầm nắm một cái, Vĩnh Minh Đế khen ngợi gật đầu: "Không tồi không tồi, là trẫm kiến thức hạn hẹp."

Thiệu Vân An nhanh chóng nói: "Quà tặng lớn nhất không phải là châu đổi vận đâu."

Vĩnh Minh Đế: "Là gì?"

"Hoàng thượng, đến lúc đó ngài sẽ biết."

Vĩnh Minh Đế: "......"

Quân hậu: "Hoàng thượng, bắt đầu rồi."

Vĩnh Minh Đế lập tức ngồi xuống, Thiệu Vân An lần đầu tiên cảm thấy nghẹn cười sẽ bị nội thương đó. Vương Thạch Tỉnh da mặt cũng có chút trừu trừu, may mắn mình có định lực mạnh.

Trong khi Thiệu Vân An nói với Vĩnh Minh Đế, Tưởng Khang Thần đã nói xong lời mở đầu. Y nói rõ quy tắc của nhà bán đấu giá, cũng cảnh cáo nếu có người làm trái với quy tắc, thì thị vệ trong đại sảnh cũng không phải ăn chay. Khi không có người có dị nghị, Tưởng Khang Thần tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.

Một thị nữ tướng mạo xuất sắc nâng một khay, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra. Thị nữ kia để khay lên bàn, sau đó lui sang một bên.

Tưởng Khang Thần giới thiệu: "Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên là bộ sách của nguyên triều, ba mươi cuốn, do đại sư Triệu Văn Dần từ nhà bán đấu giá Vân Long giám định giám định vật phẩm. Giá khởi điểm là hai trăm lượng bạc, mỗi lần tăng giá là mười lượng, bắt đầu!"

"Hai trăm lượng!" Một người giơ thẻ bài số 'ba mươi lăm' lên.

"Hai trăm ba mươi lượng!"

"Hai trăm bốn mươi lượng!"

Sau đó bốn năm người theo thứ tự tăng giá, những người ở đây xem như biết rõ bán đấu giá là như thế nào, người giơ thẻ bài bắt đầu nhiều lên. Thiệu Vân An giải thích, bốn người tăng giá trước là người được gài vào, vì để mọi người hiểu rõ trình tự bán đấu giá.

Khi bộ sách nguyên triều lên đến một ngàn ba trăm sáu mươi lượng, không có người ra giá. Tưởng Khang Thần nhìn đồng hồ nước trên đài, bắt đầu lên: "một ngàn ba trăm sáu mươi lượng lần một, một ngàn ba trăm sáu mươi lượng lần hai, một ngàn ba trăm sáu mươi lượng lần ba, thành giao!"

Gõ xuống bàn một cái, mỗi người đang ngồi ở đâu đều hô: "Thì ra bán đấu giá là như vậy, thật kích thích nha."

Thiệu Vân An đạm cười nói: "Hoàng thượng, kích thích còn ở phía sau nha."

Vĩnh Minh Đế sờ sờ ngực.

Vật phẩm đầu tiên đấu giá thành công, Tưởng Khang Thần cũng tin tưởng mười phần. Vật phẩm bán đầu giá thành công đưa cho công giả kiểm tra thực hư, sau đó trước mặt đối phương phong ấn, lăn tay của đối phương, sau đó đưa vào hậu trường, khi buổi bán đấu giá kết thúc, người đó sẽ mang theo thẻ bài, lấy theo hóa đơn đã lăn tay, bạc để lấy vật phẩm.

Vật phẩm thứ hai là một bộ danh họa. Vĩnh Minh Đế nhìn danh sách vật phẩm, tò mò: "Phật Tổ xá lợi mà có người lấy ra bán sao? Không phải là do trộm cắp chứ?"

Quân hậu nhíu mày: "Sao lại có vật như vậy?"

Thiệu Vân An nói: "Hình như là chi bảo gia truyền. Những vật đưa đến nhà bán đấu giá đều đã kiểm tra lai lịch rõ ràng, không phải là tang vật. An công công đã phái người kiểm tra thực hư, sẽ không sai lầm đâu."

La Vinh Vương ánh mắt khẽ nhúc nhích, Mộ Dung thế tử biểu tình nhàn nhạt nói: "Phật Tổ xá lợi từng được lưu truyền rằng, được cung phụng ở chùa Vũ Lâm, sau bị lưu lạc đến dân gian. Làm chi bảo gia truyền cũng có thể."

Vĩnh Minh Đế nghiêng đầu: "Quân hậu cần không?"

Quân hậu lắc đầu: "Thần không tin Phật, hoàng thượng muốn sao?"

Vĩnh Minh Đế cũng lắc đầu, tiếp tục nhìn xem: "Ngàn năm đồi mồi? Đây là thứ tốt."

Quân hậu thực bất đắc dĩ: "Hoàng thượng còn thiếu vật hiếm lạ sao?"

Có người thay Vĩnh Minh Đế trả lời: "Đồi mồi vốn là vật hiếm thấy, ngàn năm đồi mồi càng hiếm có. Đồi mồi có thể dưỡng thân, hoàng thượng và thiên tuế nên mua."

Là La Vinh Vương nói.

Thiệu Vân An: "Vậy mua."

Vĩnh Minh Đế: "Tốt!"

Những người còn lại: "......"

Vĩnh Minh Đế cảm thấy hứng thú không nhiều lắm, những vật hiếm lạ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã sớm đưa cho hắn. Hắn duy nhất chỉ cảm thấy hứng thú với Phật Tổ xá lợi và ngàn năm đồi mồi. Bất quá đối với xá lợi, hắn chỉ tò mò sao vật này lại có thể xuất hiện ở buổi bán đấu giá thôi. Mà sở dĩ hắn muốn ngàn năm đồi mồi, là muốn cho hoàng nhi tương lại. Trong cung từng có một khối ngàn năm đồi mồi, bị Khang Thịnh đế ban thưởng cho Lâm vương, sau đó lại bị mất, Vĩnh Minh Đế rất đáng tiếc.

Không khí buổi đấu giá càng ngày càng náo nhiệt, Vĩnh Minh Đế và quân hậu nhìn cũng thấy bị náo nhiệt theo, có đôi khi cũng bị cảm nhiễm vài phần khẩn trương, đối với bọn họ mà nói thì rất là mới lạ. Hai người bọn họ là vậy, những người khác cũng vậy, ngay cả Thiệu Vân An cũng bị không khí cảm nhiễm.

Khi một vật khác được đưa lên, trong lòng Thiệu Vân An nhảy lên một cái. Y đứng lên đến sa mành, xốc lên một góc. Tưởng Khang Thần giới thiệu: "Hai viên xá lợi, người cung cấp nói là Phật Tổ xá lợi, không phân thật giả, giá khởi điểm là ba ngàn lượng bạc, mỗi lần tăng giá là một trăm lượng bạc."

Tưởng Khang Ninh vừa nói xong, thì có người hô: "Năm ngàn lượng."

Ào ào xôn xao ——

Tất cả mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng, Thiệu Vân An cũng theo âm thanh nhìn qua, là một người ngồi ở đại sảnh, ăn mặc bình thường, bộ dáng bình thường, giơ lên thẻ bài viết số 'bảy mươi sáu'.

"Bảy ngàn lượng." là thẻ bài bốn mươi bốn.

"Một vạn lượng."

Ào ào ào ào xôn xao ——

Là thẻ bài năm mươi mốt.

"Vừa ra đã lên tới vạn lượng, chẳng lẽ là Phật Tổ xá lợi thật? Những người này tin tức thật linh thông nha." Vĩnh Minh Đế cũng không ngồi, đứng dậy đi đến sa mành. Quân hậu cũng đi theo, những người khác cũng qua xem náo nhiệt.

"Một vạn ba ngàn lượng."

"Một vạn bốn ngàn lượng."

"Một vạn sáu ngàn lượng."

Mộ Dung thế tử nhìn nhìn những người kia cạnh tranh kịch liệt nhất, thấp giọng nói: "Có người chùa Vũ Lâm, còn có Đại Tư Quốc, còn lại vài vị nhìn không ra thân phận."

Vĩnh Minh Đế ngưng mi: "Xem ra đúng là thật."

Lúc này, giá cả đã lên đến hai vạn một ngàn lượng. Thiệu Vân An đi đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, thì thầm với hắn vài câu, sau đó ra phòng. Vĩnh Minh Đế và quân hậu cùng nhìn qua, Vương Thạch Tỉnh cái gì cũng không nói, chỉ là đứng ở chỗ Thiệu Vân An vừa rồi.

"Bốn vạn ba ngàn lượng!"

Người Đại Tư Quốc lại lần nữa giơ thẻ bài. Lòng bàn tay Tưởng Khang Thần đã đầy mồ hôi, người chùa Vũ Lâm phái đến cắn môi, giơ thẻ bài: "Bốn vạn năm ngàn lượng!"

"Năm vạn."

Hai người kinh ngạc nhìn đến chỗ phát ra tiếng, tất cả mọi người đều nhìn qua, ngay cả Vĩnh Minh Đế cũng hít một hơi. Người duy nhất trong phòng lầu ba, trước những cặp mắt đang trừng to của tất cả mọi người, người hô lên "Năm vạn" là Vương Thạch Tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro