Chương 194

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Khang Thần không nghĩ người ở lầu ba sẽ ra giá mua xá lợi tử, nhưng y nghe ra là tiếng của Vương Thạch Tỉnh. Bất quá y phản ứng rất nhanh, lấy lại tinh thần kêu: "Năm vạn lượng, còn ai tăng giá hay không? Năm vạn lượng bạc!"

"Năm vạn một ngàn lượng!" Là người Đại Tư Quốc.

Người chùa Vũ Lâm đang thương lượng với người bên cạnh, Vương Thạch Tỉnh: "Năm vạn hai ngàn lượng."

Mấy người Vĩnh Minh Đế đều trừng mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh lại cái gì đều không giải thích, nhìn chằm chằm phía dưới. Người chùa Vũ Lâm giơ thẻ bài: "Năm vạn hai ngàn năm trăm lượng."

Tiếng bọn họ nói còn chưa dứt, Vương Thạch Tỉnh liền hô: "Năm vạn năm ngàn lượng."

Ào ào ào ào xôn xao —— trong đại sảnh nổi lên tiếng nghị luận, ngay cả nhã gian lầu hai cũng vang lên tiếng nghị luận hỗn loạn. Đồng dạng Sầm lão cũng nhíu mày, khó hiểu Vương Thạch Tỉnh vì sao hứng thú đối với xá lợi tử như vậy, hai đứa nhỏ cũng không nhìn ra Phật Tổ xá lợi có liên quan gì. Ông lão không có đến, ông đang trầm mê trong 'Dịch Kinh' không thể kềm chế, chỉ kêu người nhà đến đây xem náo nhiệt, nếu có ông ở, khẳng định cũng sẽ khó hiểu.

Lúc này xá lợi tử đã lên đến năm vạn bảy ngàn lượng, người Đại Tư Quốc còn đang giơ thẻ bài, người chùa Vũ Lâm đã từ bỏ. Vương Thạch Tỉnh khí định thần nhàn lần nữa hô: "Năm vạn tám ngàn lượng."

Trên mặt người Đại Tư Quốc rõ ràng hiện ra khó xử. Tưởng Khang Thần lại lần nữa hô: "Năm vạn tám ngàn lượng, năm vạn tám ngàn lượng còn ai ra giá cao hơn không?" Thời gian đến, y lập tức hô: "Năm vạn tám ngàn lượng lần một, năm vạn tám ngàn lượng lần hai, năm vạn tám ngàn lượng lần ba, thành giao!"

Lúc này toàn bộ người ở nhà bán đấu giá 'oanh' một tiếng ầm ĩ, tất cả mọi người nhìn về phía nhã gian lầu ba, bao gồm tức muốn hộc máu, người Đại Tư Quốc; và thần sắc mạc danh, người chùa Vũ Lâm.

Mua được xá lợi tử, Vương Thạch Tỉnh thở hắt ra, có thể báo cáo với tiểu tức phụ rồi. Lúc này, có người đến trước mặt Tưởng Khang Thần đưa tờ giấy, Tưởng Khang Thần mở ra xem, bình tâm trở lại.

Gõ xuống bàn đấu giá, Vĩnh Minh Đế là người thứ nhất đặt câu hỏi: "Trung Dũng Hầu, ngươi đừng nói với trẫm là ngươi và Vân An muốn tu tiên đắc đạo nha."

Lúc này, Phật giáo không có thịnh hành, ít nhất thượng vị giả không có đem Phật giáo bay lên như quốc giáo. Vĩnh Minh Đế và quân hậu tin Đạo giáo nhiều hơn Phật giáo. Vương Thạch Tỉnh tiêu nhiều tiền như vậy để đoạt xá lợi tử, là do sau khi Thiệu Vân An thì thầm hắn, Vĩnh Minh Đế nghĩ đến không lẽ hai người bọn họ cũng giống như hoàng thẩm.

Vương Thạch Tỉnh dứt khoát trả lời: "Vân An muốn."

"......"

Thái dương quân hậu giật giật: "Vân An muốn ngươi liền chìu nó sao? Gần sáu vạn lượng đó, các ngươi có phải có nhiều tiền không có chỗ dùng hả?"

Đang nói đến người nào đó, người nào đó liền trở lại. Y vừa vào, ánh mắt mọi người đều nhìn trên người y, Thiệu Vân An chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"

Quân hậu: "Ngươi muốn xá lợi tử làm chi?"

Thiệu Vân An không có lập tức trả lời, mà đóng cửa lại, vẻ mặt cẩn thận nhỏ giọng nói: "Thần cũng không biết. Khi xá lợi tử kia vừa ra thì trong đầu của thần liền có tiếng nói 'phải bắt lấy nó, phải có nó'. Nếu thần không mua, vạn nhất có phiền toái gì thì sao?"

Hít mấy hơi, người ở đây ngoại trừ Vương Thạch Tỉnh và Quách Tử Mục, đều nghĩ đến kỳ ngộ của Thiệu Vân An là thiên mệnh 'phúc tinh của đế vương' của y, Vĩnh Minh Đế lập tức gật đầu khen ngợi: "Mua tốt, mua tốt, Phật Tổ xá lợi có thể nào tiện nghi cho người Đại Tư Quốc được."

Lúc này, dưới lầu vang lên khẩu âm cổ quái: "Bán đấu giá bất công! Nhã gian lầu ba là người quyền quý của Yến Quốc, hắn trên người có năm vạn tám ngàn lượng bạc sao? Nếu hắn lấy không ra, xá lợi tử chính là của ta!"

Vĩnh Minh Đế trầm mặt, quân hậu lạnh mặt, Đại lão tướng quân nhấc lên sa mành, muốn nhìn xem tên nào không sợ chết. Thiệu Vân An cũng đi tới phía trước, nhìn xuống phía dưới. Những người Đại Tư Quốc đấu giá thất bại xá lợi tử nổi nóng ngửa đầu trừng mắt y.

Tưởng Khang Thần lạnh nhạt nói: "Ngươi nếu biết nhã gia lầu ba là người quyền quý của Yến Quốc ta, còn dám nghi ngờ lấy không ra bạc sao?"

Người Đại Tư Quốc giương giọng, nói: "Ai mà không biết người quyền quý nhất Yến Quốc các ngươi đã bị xét nhà, tịch thu tài sản. Sợ là hoàng đế Yến Quốc các ngươi, cũng không có khả năng lấy ra năm vạn tám ngàn lượng bạc đâu. Quy củ của nhà bán đấu giá Vân Long các ngươi viết rõ ràng, ngân lượng bán đấu giá cần phải có! Ta không tin trên người hắn có năm vạn tám ngàn lượng bạc!" Người nọ vỗ vỗ ngực, "Ta có!"

Vĩnh Minh Đế tái mặt rồi. Hắn nghèo, hắn thích bán than với thần tử, nhưng bị 'người ngoại quốc' trước mặt nhiều người như vậy nói mình nghèo...... Vĩnh Minh Đế sát tâm đã hiện rõ trong mắt.

"Nếu ta có thể lấy ra năm vạn tám ngàn lượng bạc, ngươi phải mổ bụng bồi tội nha."

Oah—— Oah ——

Người Đại Tư Quốc thần sắc kinh biến, Thiệu Vân An ở trên lầu mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn, y lại lần nữa mở miệng: "Ở địa bàn Đại Yến Quốc ta, vô lễ với quốc quân Đại Yến ta, vô lễ với nhất đẳng hầu gia phu quân, ai cho ngươi lá gan như vậy? Ta cho ngươi hai lựa chọn, mổ bụng bồi tội, hoặc lăng trì xử tử."

Người nọ ác độc nói: "Ta là người Đại Tư Quốc!"

"Đại Tư Quốc thì làm sao? Bộ là người Đại Tư Quốc là có thể vũ nhục quốc quân Đại Yến Quốc ta sao, dù là quốc quân của Đại Tư Quốc ta cũng sẽ làm hắn mổ bụng bồi tội với quốc quân Đại Yến Quốc ta! Ngươi thì tính là cái gì! Người đâu! Cho hắn xem ta có nhiều bạc như vậy hay không! Để hắn chết được nhắm mắt!"

"Ngươi dám! Ta là người Đại Tư Quốc! Ngươi dám giết ta, Đại Tư Quốc ta chắc chắn giết đến Đại Yến Quốc ngươi!"

Vèo!

Một nỏ tiễn từ nhã gian lầu hai bắn ra, sau đó một tiếng hét thảm vang lên, gã kiêu ngạo Đại Tư Quốc kia ôm bụng té ngã trên đất. Tiếng kêu sợ hãi vang lên, người Đại Tư Quốc xung quanh sôi nổi chạy đi, Đại lão tướng quân quát một tiếng sư tử rống: "Ai đều không được nhúc nhích!"

Thị vệ trong đại sảnh rút đao ra.

Vĩnh Minh Đế, quân hậu, La Vinh Vương khiếp sợ trừng mắt nhìn nỏ tiễn trên bụng gã Đại Tư Quốc kia, bị trọng thương tên Đại Tư Quốc kia chảy máu không ngừng, thống khổ rên rỉ, đồng bạn hắn cũng bị dọa sợ. Vương Thạch Tỉnh nhíu mày nhìn về phía hướng phóng ra nỏ tiễn kia, Đại lão tướng quân dù sao cũng xuất thân trên lưng ngựa, nhanh chóng hoàn hồn, hạ lệnh: "Đem người này cùng đồng bạn hắn áp giải xuống, để ta báo cáo thánh thượng, rồi mới quyết định."

Đại lão tướng quân ở, những người dưới lầu an lòng không ít. Bọn thị vệ đem người nọ cùng đồng lõa mang đi, tất cả là ba người. Hai người không bị thương dường như bị dọa choáng váng, ngay cả phản kháng đều không có.

Vương Thạch Tỉnh giương giọng: "Tưởng đại nhân, từ nay về sau. Vật phẩm của nhà bán đấu giá phàm là xuất phát từ phủ Trung Dũng Hầu ta, người Đại Tư Quốc không được đấu giá."

Đồng dạng thần sắc kinh sợ, Tưởng Khang Thần nuốt nuốt nước miếng, hướng Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu. Vương Thạch Tỉnh hướng mọi người phía dưới nói: "Người Đại Tư Quốc nói năng lỗ mãng, vũ nhục quốc quân, bản hầu thân là thần tử, thề sống chết bảo vệ."

"Vũ nhục quốc quân, thề sống chết bảo vệ!"

Đại Minh Qua xốc lên sa mành. Sầm lão cũng xốc lên sa mành: "Vũ nhục quốc quân, thề sống chết bảo vệ!"

Khi hai người dẫn đầu, người Đại Yến Quốc ở đây, mặc kệ là thật tình hay giả ý, đều hô to: "Vũ nhục quốc quân, thề sống chết bảo vệ!"

Những thương nhân khác của Đại Tư Quốc ánh mắt lập loè, những thương nhân các quốc gia khác tâm tư khác nhau, bất quá không ai xen vào, bao gồm thương nhân Đại Tư Quốc.

Khi mọi người bắt đầu an tĩnh lại, Vương Thạch Tỉnh nói: "Năm vạn tám ngàn ngân phiếu, chính quân đã giao nộp nhà bán đấu giá, nếu có người không phục, hãy đi kiểm tra thực hư."

Loại thời điểm này, chỉ ngốc tử mới muốn đi kiểm tra thực hư. Vương Thạch Tỉnh tiếp theo nói: "Làm mọi người sợ hãi, tuy không phải bản hầu muốn nhìn thấy, nhưng cũng do bản hầu mà ra, bản hầu hướng mọi người nhận lỗi." Nói xong, ôm quyền hành lễ. Những người phía dưới nhanh chóng sôi nổi nói "Không cần không cần", hơn nữa tự động rời xa thương nhân Đại Tư Quốc, những người ngồi gần thương nhân Đại Tư Quốc cũng dịch ghế ra xa bọn họ.

Trước không nói thương nhân Đại Tư Quốc có bao nhiêu xấu hổ, ảo não, Vương Thạch Tỉnh lại nói: "Hôm nay các chư vị đến, ngoại trừ thương nhân Đại Tư Quốc, đều có thể có một phần tặng phẩm nữa sau buổi bán đấu giá lần này, để biểu hiện lòng xin lỗi."

Có người trong đại sảnh lập tức nói: "Trung Dũng Hầu đại nghĩa, ta bội phục."

Vương Thạch Tỉnh hướng Tưởng Khang Thần gật đầu, Tưởng Khang Thần lên tiếng: "Buổi bán đấu giá tiếp tục!"

Mọi người lập tức an tĩnh lại.

Vương Thạch Tỉnh buông sa mành, bên cạnh có người từ từ lên tiếng: "Lão tướng quân, vừa rồi, là người của phủ tướng quân ở nhã gian lầu hai sao?"

Đại lão tướng quân: "Lão thần đi xem."

Dứt lời, liền đi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An kỳ thật cũng có chút ngốc, đồ vật kia tuyệt đối xuất phát từ nhà hắn, nhưng bọn hắn hai người đều ở chỗ này, bên kia chỉ có ba hài tử, sẽ là ai đây?

Dưới lầu buổi bán đấu giá tiếp tục, nhưng nhiều người lại vô tâm tư chú ý, đều suy nghĩ đến vật có tốc độ cực nhanh là đồ vật như thế nào. Vật kia thấy thế nào cũng không phải là mũi tên.

Đại lão tướng quân rất nhanh trở lại, đi theo phía sau ông chính là Tưởng Mạt Hi đang cúi đầu, trong tay Đại lão tướng quân, là nỏ tiễn loại nhỏ. Nhìn thấy nỏ kia, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sắc mặt đều thay đổi. Thứ này lấy ở nơi nào! Trong không gian không có nỏ nhỏ như vậy!

"Hoàng thượng." Đại lão tướng quân hai tay dâng lên nỏ tiễn, ánh mắt kích động.

Vĩnh Minh Đế lấy nỏ qua, nhìn Tưởng Mạt Hi, Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, trên mặt không thấy chút nào sợ hãi, dị thường bình tĩnh mà mở miệng: "Người, thần bắn,."

Vương Thạch Tỉnh tiếp theo liền quỳ xuống, Thiệu Vân An cũng quỳ xuống. Vương Thạch Tỉnh dập đầu nói: "Cầu hoàng thượng thứ tội!"

Đại lão tướng quân: "Hoàng thượng, nơi này không tiện."

Vĩnh Minh Đế thật cẩn thận nhìn nỏ tiễn kia, nói: "Mau đứng lên. Chờ buổi bán đấu giá kết thúc, các ngươi cùng trẫm hồi cung."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, nhìn nỏ tiễn trong tay Vĩnh Minh Đế, Vương Thạch Tỉnh nhịn không được nói: "Hoàng thượng, nỏ kia nguy hiểm, thần lấy mũi tên ra đã."

Vĩnh Minh Đế nhướng mày, đưa nỏ tiễn cho Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi nhận nỏ, động tác thuần thục lấy ra bốn tiễn bên trong, sau đó lại giao cho Vĩnh Minh Đế, trên mặt Vĩnh Minh Đế không biểu hiện, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.

Dưới lầu truyền đến tiếng Tưởng Khang Thần bán đấu giá "Ngàn năm đồi mồi". Nhưng người ở nhã gia lầu ba không ai có tâm tư chú ý đến. Nhã gia lầu hai có người ra giá, nhưng cuối cùng bị người ở đại sảnh dùng một vạn sán ngàn lượng mua được.

"Kế tiếp, là phần độc đáo nhất buổi bán đấu giá hôm nay, trà Long Tĩnh."

Người ở nhã gian lầu ba rốt cuộc cũng chú ý về buổi bán đấu giá.

"Trước khi bắt đầu, ta muốn nói rõ ba điều. Thứ nhất, vật phẩm bán đấu giá kế tiếp, toàn bộ xuất phát từ phủ Trung Dũng Hầu, cho nên, người Đại Tư Quốc không có quyền tham dự đấu giá."

"Là phủ Trung Dũng Hầu sao?"

"Cái gì?! Chúng ta không quen biết người kia! Ngươi không thể làm như vậy!"

Người Đại Tư Quốc sắp điên rồi.

Tưởng Khang Thần giơ tay ra hiệu, thị vệ đeo đao đem những người Đại Tư Quốc kháng nghị kia kéo ra ngoài. Khi hiện trường an tĩnh lại, Tưởng Khang Thần tiếp tục: "Thứ hai, Trung Dũng Hầu chính quân khi còn nhỏ từng được thương nhân của Đại Sơn Bộ lạc cứu, không thể tìm được tung tích của những vị thương nhân kia, bởi vậy, để cảm kích thương nhân của Đại Sơn Bộ lạc, nên bán đấu giá của trà Long Tĩnh lần này chỉ cho phép người Đại Sơn bộ lạc đấu giá, đây là thể hiện lòng cảm kích của Vương Thiệu Chính Quân đối với thương nhân của Đại Sơn Bộ lạc."

Người Đại Sơn Bộ lạc cao hứng hỏng rồi, những người khác tuy rằng có bất mãn, nhưng không có ai dám nháo sự. Trước không nói vết xe đổ của người Đại Tư Quốc, trà xanh là phủ Trung Dũng Hầu cung cấp, người ta muốn cảm kích người Đại Sơn Bộ lạc cũng không có gì đáng trách.

"Thứ ba" Tưởng Khang Thần lộ ra nụ cười thần bí, "Trà và dương nãi tử tửu lần này đưa đến buổi bán đấu giá toàn bộ đều dùng nguyên liệu được tưới từ nước tiên sơn bảo địa, có công dụng kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan, số lượng hữu hạn, không thể bỏ qua."

Ào ào ào ào xôn xao ——!!!

Nếu nói Phật Tổ xá lợi đưa tới chấn động là vì mới lạ, nhưng khi Tưởng Khang Thần nói lời này đưa đến chấn động điên cuồng.

Xá lợi tử cần người có duyên với Phật, nhưng vậy có thể kéo dài tuổi thọ là mỗi người đều mong muốn a! Trước không nói có những người ghen ghét người Đại Sơn Bộ lạc có thể ưu tiên đấu giá, ngay cả người Đại Sơn Bộ lạc cũng cạnh tranh rất kịch liệt. Hai cân trà Long Tĩnh đã bán với giá ba vạn lượng.

Vĩnh Minh Đế đứng ở sau rèm, tiểu tâm thình thịch thình thịch nhìn, bạc, đều là bạc a! Hắn phảng phất có thể thấy bạc trắng bóng trải đầy toàn bộ tẩm cung của mình. Có người rất có nhãn lực nói với hắn: "Hoàng thượng, sau hôm nay, trà thôn Tú Thủy, thậm chí toàn bộ trà huyện Vĩnh Tu sẽ trở thành đối tượng để mua bán của các thương nhân quốc gia khác, vì tiên sơn bảo địa ở huyện Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy nha."

Ai cũng không quan tâm đến chuyện thôn Tú Thủy đã đổi tên. Vĩnh Minh Đế quay đầu lại hỏi: "Trà lần này bán có bao nhiêu?"

Thiệu Vân An nói: "Không nhiều lắm, trừ ra bớt đã đưa ra ngoài thì chỉ có mấy chục cân."

Hoàng Thượng biểu tình rõ ràng muốn đem toàn bộ trà trong tay mình lấy ra bán. Thiệu Vân An nén cười nói: "Vật lấy hi vi quý, thiếu, mới có thể bán được giá cao."

Vĩnh Minh Đế thụ giáo gật gật đầu.

So sánh với không khí trước đó, hiện tại toàn bộ không khí buổi bán đấu giá chỉ có thể dùng từ 'đỏ mặt tía tai' mà hình dung. Người ở đại sảnh tranh điên rồi, nhã gian lầu hai là nơi những người quan trọng ngồi cũng ra tay, chỉ có những người được ban tiên thủy là Đại gia, Sầm gia và Ông gia là không có động tĩnh, ngay cả Võ gia đều tranh nhau ra giá. Sở dĩ Đại gia, Sầm gia và Ông gia không có động tĩnh, vì có một nguyên nhân chính yếu đó là, bọn họ không có nhiều tiền, nên không thể tranh được.

Có Vĩnh Minh Đế và quân hậu hai khối chiêu bài sống, có La Vinh Vương, Sầm lão, Ông lão, Đại lão tướng quân và Mộ Dung thế tử năm ví dụ sống này, trà Long Tĩnh và dương nãi tử tửu giá được bán ra ngay cả Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trái tim đều kinh hoàng. Hai viên Phật Tổ xá lợi tử có giá năm vạn tám ngàn lượng, nhưng một bình dương nãi tử tửu đã lên đến sáu vạn lượng, ngươi nói có điên cuồng hay không! Vì so với trà, dương nãi tử tửu số lượng ít hơn.

"Thổ hào thật nhiều a." Thiệu Vân An che ngực, hô hấp dồn dập, thiếu nhiều nợ như vậy, bây giờ không cần phải lo!

Nếu nói, trận bán đấu giá này người thắng là ai, không phải phủ Trung Dũng Hầu thì là ai. Tuy phần lớn đưa cho quân hậu, nhưng trừ hết những phần thiếu nợ, Thiệu Vân An còn kiếm được lợi nhuận gần mười vạn lượng. Đây là lần đầu tiên bán đấu giá năm nay đó, cuối năm hồng trà có thể khai phong, còn có một lần bán đấu giá nữa, hơn nữa hồng trà chỉ có ở buổi bán đấu giá mới có, đến lúc đó sẽ rất điên cuồng. Mà sở dĩ nói phủ Trung Dũng Hầu là người thắng, vì phủ Trung Dũng Hầu không chỉ kiếm được tiền, còn kiếm được thanh danh.

Vì tỏ lòng xin lỗi, những khách khi ra về đều được một giấy bao trà xanh, phân lượng không nhiều lắm, mỗi bao chỉ hai lượng. Tuy rằng chỉ là trà bình thường, nhưng đối với trà Long Tĩnh tiên thủy hiện giờ đã là giá trên trời, xuất xứ từ thôn Tú Thủy, trà bình thường hai lượng cũng đáng giá vài trăm lượng bạc. Buổi bán đấu giá kết thúc liền có thương nhân ở các quốc gia khác đến mua trà xanh phát miễn phí đó. Mà chuyện này cũng biểu hiện được phủ Trung Dũng Hầu phủ tài đại khí thô.

Vĩnh Minh Đế mừng rỡ chỉ kém không cười ha ha mà thôi, trên mặt quân hậu cũng vui mừng. Nếu không có câu "Xuất xứ nguyên liệu được tưới nước từ tiên sơn bảo địa", trà hôm nay sẽ không bán đươc giá cao như vậy. Ngồi trong xe, quân hậu nói: "Đi một chuyến hôm nay, trà phủ Sắc Nam năm nay sẽ bán không ít bạc, tư khố hoàng thượng có thể phong phú không ít."

Vĩnh Minh Đế thoáng nghiêm túc nói: "Trẫm nhiều nhất chỉ có thể cho Tưởng Khang Ninh một năm. Hộ Bộ quan hệ quốc lực, trẫm cần tìm một người đáng tin cậy, hiện giờ là lúc thích hợp nhất."

Quân hậu thấp giọng: "Đối với Trung Dũng Hầu, Hoàng Thượng tính như thế nào?"

Vĩnh Minh Đế hỏi lại: "Vân An có dự tính gì?"

Quân hậu có chút hận sắt không thành thép nói: "Nó mà có dự tính gì? Nó chỉ nghĩ kiếm tiền. Nó nói, một năm sợ là có nửa năm không ở kinh thành, Thạch Tỉnh sẽ đi theo nó."

Vĩnh Minh Đế trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Trẫm thật ra muốn Vương Thạch Tỉnh có thể vào triều, chỉ sợ hắn khôn có tâm tư này. Trước nhìn kỹ hẵn nói."

"Thần cũng có ý đó."

Vĩnh Minh Đế cầm lấy nỏ tiễn nhìn, đáy mắt kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro