Chương 197

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuệ Thanh chủ trì vừa nhìn thấy Thiệu Vân An, liền sửng sốt, lão phu nhân, lão chính quân, Thẩm Băng và Túc Thần Dật nhìn thấy đều trong lòng giật mình. Thiệu Vân An rát hào phóng, hành lễ: "Tuệ thanh chủ trì hảo."

Tuệ thanh chủ trì hoàn hồn, hành Phật lễ: "Vương Thiệu chính quân, lão nạp Tuệ Thanh, làm phiền."

"Mời ngài ngồi."

Thiệu Vân An đi đến bên cạnh cha nhỏ ngồi xuống, Tuệ Thanh lại làm một cái Phật lễ, ngồi xuống. Thiệu Vân An trực tiếp, nói: "Tuệ Thanh đại sư, hai viên xá lợi tử kia xin thứ cho ta không thể đưa cho chùa Vũ Lâm. Ta mua hai viên xá lợi tử kia vốn dĩ không muốn chúng nó lưu lạc đến Đại Tư Quốc. Kết quả sau khi ta lấy về, Hổ ca nhà ta một ngụm liền ngậm đi rồi. Hổ ca nhà ta là thần thú, nên thích vật mang theo tiên khí."

Còn chưa nói xong, thì một tiếng hổ gầm liền vang lên trong phủ tướng quân, sau đó, ba đại lão hổ liền xuất hiện. Tuệ Thanh không có chút sợ hãi, nhìn thẳng Hổ ca. Khi Hổ ca kiêu căng ngồi xuống ở bên cạnh Thiệu Vân An, Tuệ Thanh đại sư thế nhưng đứng lên hướng Hổ ca làm cái Phật lễ cực kỳ đoan trang, sau đó nhìn Thiệu Vân An: "Vương Thiệu chính quân được thần thú làm bạn, xá lợi tử là do lão nạp đường đột." Lại thi lễ, Tuệ Thanh đại sư nói: "Lão nạp thỉnh được gặp mặt quân hậu, không biết Vương Thiệu chính quân có thể giúp lão nạp hay không. "

Tuệ Thanh đại sư lớn lên có gương mặt hiền từ, lại không đề cập đến chuyện xá lợi tử, đối với đại sư này vốn dĩ không có ấn tượng tốt nhưng hiện giờ Thiệu Vân An không từ chối, y đứng lên đáp lễ nói: "Tuệ Thanh đại sư khách khí. Ta sẽ tiến cung, thỉnh ngài ở phủ tướng quân chờ chút."

"Làm phiền Vương Thiệu chính quân."

Thiệu Vân An chuẩn bị tiến cung, y vỗ vỗ Hổ ca, Hổ ca mang theo Đại Tiểu Kim đi theo. Lên xe ngựa, thiếu chút nữa bị ba con đại miêu áp chết, Thiệu Vân An đem Đại Tiểu Kim ném vào không gian, ôm Hổ ca cười hỏi: "Hổ ca, ngươi thật là thần thú a." Y không nhìn lầm Tuệ Thanh đại sư rất để Hổ ca vào mắt.

Hổ ca cho Thiệu Vân An ánh mắt khinh bỉ, giống như đang nói ngươi thế nhưng không biết ta là thần thú à?

Thiệu Vân An cào cào cằm Hổ ca nhà y, trong lòng lại nghĩ, Tuệ Thanh kia nhìn thấy y sửng sốt là ý gì? Không phải nhìn thấy y có linh hồn khác chứ?

Đem Hổ ca cũng ném vào không gian để nó vui vẻ, vào cung, Thiệu Vân An đem ba con đại miêu mang ra không gian, để bọn chúng xuống xe. Trong xe rộng rãi, nhưng một mình Hổ ca đã có thể ngồi chật nít, chứ đừng nói là Đại Tiểu Kim.

Thiệu Vân An gặp quân hậu, trước kia còn cự tuyệt, quân hậu không ngờ lại đồng ý gặp Tuệ Thanh, tin tức này khiến cho kinh thành một trận gió sóng. Thiệu Vân An không hồi phủ, quân hậu phái người đi phủ tướng quân truyền chỉ. Tuệ Thanh đại sư tiến cung lại tỏ vẻ có chuyện muốn đơn độc nói với quân hậu, chột dạ Thiệu Vân An bị Trác công công mang ra ngoài.

Quân hậu cùng Tuệ Thanh đại sư ở Cảnh U cung nói chuyện ước chừng nửa canh giờ, Tuệ Thanh đại sư liền rời đi. Tuệ Thanh đại sư vừa đi, Vĩnh Minh Đế liền đế Cảnh U cung, không để người đi theo, Vĩnh Minh Đế tiến vào liền hỏi: "Quân hậu, Tuệ Thanh kia cùng ngươi nói cái gì?"

Quân hậu lại quỳ xuống: "Thần chúc mừng hoàng thượng."

"Mừng điều gì?" Vĩnh Minh Đế nâng dậy quân hậu.

Quân hậu nói: "Tuệ Thanh tiến cung, một là hướng thần tạ tội, hai là nói với thần, hắn nhìn Vân An và tam hổ, đặc biệt là Hổ ca, khí độ phi phàm. Vân An và Hổ ca cho hắn cảm giác trước nay chưa từng có, Vân An cũng tràn đầy phúc thụy chi tượng. Hắn cũng nói hiện giờ khí tượng bất đồng với lúc trước. Không nói đến hắn có phải có chuyện dễ nghe mới tiêu trừ bất mãn của thần đối với chùa Vũ Lâm hay không, nhưng hắn nói như vậy lại cùng Khâm Thiên Giám không mưu mà hợp. "

Vĩnh Minh Đế cười to nói: "Vân An là phúc hay họa trẫm tự biết rõ. Bất quá Tuệ Thanh nhưng thật ra khôn khéo, nếu hắn vẫn khăng khăng muốn xá lợi tử, Vân An một khi mở miệng, còn không đem trên dưới chùa Vũ Lâm của hắn mắng cho máu chó phun đầy đầu sao." Vĩnh Minh Đế tươi cười đạm hạ, "Bất quá về sau chuyện Lâm thị đi tìm vương thúc này, không được có lần sau."

"Thần đã tuyên chỉ rồi."

"Kêu Vân An đến đây đi."

Thực mau, Thiệu Vân An vào, có một chút khẩn trương, nhưng lại không nghĩ đến, y vừa đến, Vĩnh Minh Đế liền nói: "Vân An, trẫm hôm nay tâm tình tốt, ngươi làm cho trẫm vài đạo món ăn đi."

Thiệu Vân An làm bộ tò mò hỏi: "Hoàng thượng cao hứng chuyện gì, có thể nói cho thần nghe không?"

"Ha ha," Vĩnh Minh Đế nói, "Trẫm phúc tinh cao chiếu, ngươi nói trẫm có nên cao hứng hay không?"

Phúc tinh cao chiếu Trư Bát Giới sao? Thiệu Vân An thầm nghĩ y cũng không nên làm Trư Bát Giới chứ.

"Dạ, xác thật hẳn nên chúc mừng. Vậy hoàng thượng ngài muốn ăn gì?"

"Cá hầm ớt, cần phải có cá hầm ớt, còn những món khác ngươi xem mà làm. "

"Vậy thần liền đi chuẩn bị."

"Quách Tốn, ngươi đi theo."

"Tuân chỉ."

Quách Tốn mang Thiệu Vân An đi Ngự Thiện Phòng, Vĩnh Minh Đế lại ha ha ha cười vài tiếng, có vẻ cực kỳ vui vẻ.

Nhìn hoàng thượng và quân hậu như vậy, hẳn không có đại sự gì, ít nhất Tuệ Thanh kia khẳng định không nhìn ra y có linh hồn khác. Thiệu Vân An không khẩn trương, làm một bàn đồ ăn, đặc biệt có một đĩa lớn cá hầm ớt. Vĩnh Minh Đế tâm tình cực tốt, quân hậu tâm tình cũng cực tốt, Thiệu Vân An sau khi ăn xong thì đi pha trà vẫn nhịn không được hỏi: "Thiên tuế, người chùa Vũ Lâm thật sự từ bỏ xá lợi tử?"

Quân hậu nói: "Hổ ca là thần thú, hắn nhìn thấy Hổ ca liền biết xá lợi tử này không phải chuyện chùa Vũ Lâm có thể mơ ước. Ngươi cùng Hổ ca, đều là phúc tinh hoàng thượng."

Thiệu Vân An nháy mắt nổi lên một thân da gà. Vĩnh Minh Đế nói tiếp: "Trẫm tính xây chùa hộ quốc thần thú cho Hổ ca, ý của ngươi như thế nào?"

Thiệu Vân An lập tức lắc đầu: "Tuệ Thanh đại sư là tăng nhân, thiên tuế gặp hắn sau đó liền muốn xây chùa thần thú, vậy không phải muốn nói cho mọi người đều tin Phật hết sao? Có tín ngưỡng là tốt, nhưng thần để ý chính là không nên bắt ép phải đi tin cái gì đó. Chúng ta đối với thần phật bảo trì thành kính là đủ rồi. Thiên địa quân thân sư, bản thân thần vẫn thờ phụng cái này."

Vĩnh Minh Đế: "Thiên địa quân thân sư?"

[Thiên địa quân thân sư: trời, đất, vua, cha mẹ, thầy]

"Kính thiên địa, trung quân ái quốc, hiếu thuận, tôn sư trọng đạo."

Vĩnh Minh Đế cân nhắc một phen, đại tán: "Đại thiện! Lời này nhất định phải để Ông lão nghe mới được!"

Quân hậu: "Vân An nói có lý. Chùa Vũ Lâm đã chùa lớn nhất Đại Yến, hoàng gia không nên biểu hiện ra bên ngoài thiên vị đạo phật được."

Thiệu Vân An ngẫm lại nói: "Hoàng thượng, thần có ý tưởng này."

"Ngươi nói."

"Xây trung nghĩa từ đi. Đem những người triều ta phàm là vì an nguy Đại Yến mà xả thân, dù là tướng sĩ, hay danh sĩ, đều ghi tên trong trung nghĩa từ, để cho bọn họ được thế nhân kính ngưỡng. Bên cạnh trung nghĩa từ, là công đức bia."

"Tốt!" Quân hậu là người thứ nhất tán thành.

Vĩnh Minh Đế cảm khái: "Vân An a Vân An, ngươi không bằng vào triều làm quan mới đúng."

Thiệu Vân An lắc đầu, không kiên dè nói trắng ra: "Thần sẽ không lục đục với chuyện đó đâu, thần muốn sống lâu vài năm. Hơn nữa thần là nam thê, vào triều làm quan, nam nam thụ thụ bất thân."

"Phốc!" Vĩnh Minh Đế thực bất nhã mà phun.

Nếu không phải cách khá xa, quân hậu khẳng định sẽ cho Thiệu Vân An một cái bạo lật, cho tội nói bậy!

Từ trong cung ra, Thiệu Vân An xoa xoa ấn đường, mặc kệ Tuệ Thanh đại sư nói cái gì, khẳng định đối với y vô hại, bằng không Vĩnh Minh Đế và quân hậu cũng sẽ không có thái độ như vậy. Hổ ca và Đại Tiểu Kim trong tiếng kinh hô đã hồi phủ trước, Thiệu Vân An từ trong không gian lấy ra một lọ nước uống mấy ngụm.

Trở lại phủ, đối mặt với sự dò hỏi của trưởng bối, Thiệu Vân An đúng sự thật trả lời, vì y cũng không biết Tuệ Thanh nói gì với Vĩnh Minh Đế. Quách Tử Mục vốn dĩ đến tìm y xem cửa hàng, nhưng bị việc này trì hoãn, Quách Tử Mục lại hồi vương phủ, hai người hẹn ngày mai đi xem. Cửa hàng đã chọn xong, đang trang hoàng. Thừa dịp Thiệu Vân An ở, Quách Tử Mục muốn kéo y đi xem tiến độ trang hoàng, nhìn nhìn có chỗ này cần sửa chữa hay không.

Thiệu Vân An nằm trên giường suy nghĩ chuyện Tuệ Thanh, Hổ ca vào. Thiệu Vân An ngồi dậy: "Hổ ca, ngươi thủ giúp ta, ta 'đi vào' nhìn xem, cho nước cho ngươi uống."

"Grào!"

Thiệu Vân An vào không gian, lập tức sửng sốt. Dụi dụi mắt, lại dùng sức chớp mắt, y hít một hơi. Không gian biến đại!

"Vậy mà biến đại!" Thiệu Vân An đột nhiên hoàn hồn, chạy đến động linh nhũ. Chạy đến thì thấy, y lại hít một hơi, tiên quả kết quả!

"Cha mẹ ta ơi." Ngồi xổm xuống nhìn kỹ, tiên quả xác thật kết quả, bất quá quả rất nhỏ, nhỏ như đậu Hà Lan vậy, ngay cả chỗ phiến lá từng hái xuống ba viên tiên quả cũng kết quả, hơi nhú ra một chút. Thiệu Vân An tìm tìm, hai viên xá lợi tử vẫn còn, quanh thân là một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua đủ mọi màu sắc. Thiệu Vân An suy nghĩ, nhưng không rõ chuyện này có liên hệ gì. Chẳng lẽ tiên quả và xá lợi tử là tuyệt phối?

Nghĩ đến ngọn nguồn của xá lợi tử, Thiệu Vân An run lập cập, chà xát cánh tay nổi da gà. Đi hái hai quả đào, lấy một giọt linh nhũ, y ra không gian.

Cho Hổ ca ăn một quả đào, uống một giọt linh nhũ, Thiệu Vân An thấp giọng nói: "Hổ ca, tiên quả lại kết quả, ngươi có muốn ăn hay không?"

Hổ ca duỗi cái eo lười, bỏ đi. Thiệu Vân An bĩu môi, chứ không phải luôn muốn đồ tốt sao. Nghĩ nghĩ, y quyết định về sau những vật giống như xá lợi tử này sẽ từ bỏ. Trong không gian có tiên quả, có xá lợi tử, có gỗ mun, y sợ đồ vật 'thần tiên' quá nhiều, không gian phát triển quá lớn y hold không nổi. Y lại không muốn tu tiên, không gian bảo trì như hiện trạng là đủ rồi.

Ngày hôm sau, Thiệu Vân An cùng trưởng bối, hài tử ăn sáng xong liền ra cửa. Đại lão tướng quân mang theo Tưởng Mạt Hi ra cửa, Vương Thanh đi Quốc Tử Giám, Ni Tử tiến cung. Thiệu Vân An đến phủ La Vinh Vương tìm Quách Tử Mục, kết quả La Vinh Vương cũng muốn đi cùng. Nhìn thấy những dấu vết trên cổ Quách Tử Mục còn chưa che hết, Thiệu Vân An lập tức hiểu rõ, khó trách Mộ Dung bá bá muốn đi theo.

Mà khi Vĩnh Minh Đế trong Đông Lâm điện, các đại thần lại kịch liệt dâng tấu chương vì người Đại Tư Quốc bị người nào đó dùng ám khí giết chết. Người kia đúng là do quốc quân Đại Tư Quốc phái đến. Hiện tại lại bị người phủ đại tướng quân giết chết. Rõ ràng, chuyện này sẽ dẫn đến chiến tranh hai ngước. Một số đại thần cho rằng, nên thả hai người Đại Tư Quốc khác bị bắt kia đi để trấn an, lại phái người đến Đại Tư Quốc để trấn an quốc quân nước đó. Cũng có một số đại thần cho rằng, người nọ vũ nhục hoàng thượng, bị giết là đáng, huống chi Đại Tư Quốc và Đại Yến Quốc vốn không có hữu hảo, tại sao lại cúi đầu khom lưng. Còn một số đại thần khác thì cho rằng, chuyện này do Trung Dũng hầu gây ra, nên cho Trung Hầu giải quyết. Tóm lại, cãi cọ ầm ĩ không thể dàn xếp.

Vĩnh Minh Đế trên mặt không hiện, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Người Đại Tư Quốc trước mặt mọi người nói hắn là hoàng đế nghèo, ở trên lãnh thổ Đại Yến Quốc vả mặt hắn, đường đường là quốc quân Đại Yến Quốc, Tưởng Mạt Hi nếu không ra tay, hắn cũng sẽ hạ lệnh đem người nọ lăng trì xử tử. Đại Tư Quốc thì làm sao, có đồ vật này, hắn còn sợ Đại Tư Quốc đánh tiến sao?!

Vĩnh Minh Đế cầm lấy ly trà trên bàn, buông xuống. Âm thanh tuy không lớn, nhưng thành công làm những người trong đại điện nháy mắt an tĩnh. Vĩnh Minh Đế ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà mở miệng: "Các ngươi nói là tên Đại Tư Quốc kia nói trẫm nghèo, mua không nổi xá lợi tử, trẫm nên chịu?"

"Hoàng thượng bớt giận!"

Mặc kệ có ý kiến gì, mọi người lập tức quỳ xuống.

Vĩnh Minh Đế cầm lấy ly trà ném vào vị đại thần lớn tiếng nhất lúc nãy. Bị ném đến vỡ đầu chảy máu, vị đại thần kia sợ tới mức lập tức dập đầu: "Thần đáng chết! Thần đáng chết! Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!"

Vĩnh Minh Đế đứng lên: "Trẫm ở ngay nhã gian lầu ba! Người nọ nói gì đó trẫm nghe rõ rành rành! Các ngươi còn là thần tử của trẫm không? Mà muốn trẫm nhẫn? Muốn trẫm đi nhận lỗi với người Đại Tư Quốc? Các ngươi có phải đã quên ai là hoàng đế của các ngươi! Các ngươi là thần tử của ai!"

"Hoàng thượng bớt giận!"

"Trẫm tức không được à!"

Vĩnh Minh Đế một chân đá cái bàn, chửi ầm lên: "Các ngươi sợ người Đại Tư Quốc đánh đến, thì hãy đi nhờ cậy quốc quân Đại Tư Quốc đi. Các ngươi là loại ăn cây táo, rào cây sung, hỗn trướng, trẫm giết một tên thì bớt một tên! Đại Tư Quốc có giỏi thì đến đây đánh đi, trẫm không sợ! Còn sống hai tên kia, thiên đao vạn quả cho trẫm, quăng ra ngoài cho chó ăn!"

Nói xong một hơi, Vĩnh Minh Đế nổi giận đùng đùng rời đi. Đây vẫn là lần đầu tiên khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ, nổi hỏa khí lớn nhất. Vốn nghĩ có thể gài bẫy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, những người đó áp xuống kế hoạch này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro