Chương 198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh không ở nhà, Thiệu Vân An nghe nói hoàng thượng long nhan phẫn nộ, là do La Vinh Vương nói cho y nghe. La Vinh Vương không ở đó, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện hắn biết tin tức trong cung. Không biết có bao nhiêu người muốn kéo hắn và Vương Thạch Tỉnh xuống, tốt nhất có thể làm toàn gia xử trảm, cho nên hắn cũng không sinh khí. Thái độ Vĩnh Minh Đế rõ ràng che chở bọn họ, hắn không có gì phải sợ. Chờ đến khi cung nỏ và hỏa dược lộ ra, đến lúc đó địa vị Trung Dũng Hầu sẽ càng củng cố, người sợ chính là trong lòng có quỷ.

Chuyện trong triều đình, Thiệu Vân An yên tâm thoải mái mà ném cho Vĩnh Minh Đế và quân hậu. Y một lòng cùng Quách Tử Mục chuẩn bị tiệm lẩu và tiệm ăn tại gia. Khua chiêng dóng trống chuẩn bị hơn hai mươi ngày, tiệm ăn tại gia đã trang hoàng xong, tiệm lẩu cũng có thể bảo đảm một tháng sau sẽ chính thức khai trương. Hứa chưởng quầy bị điều đến kinh thành, mà khi cửa hàng châu báu Vân Long khai trương, Hứa chưởng quầy và Từng chưởng quầy, hai vị bạn tốt ở kinh thành gặp lại.

Cửa hàng châu báu Vân Long khai trương liền bán ra trang sức cây đậu cô-ve. Nguyên bộ phỉ thúy đậu cô-ve lúc trước Ngụy Hoằng Văn đã dâng cho quân hậu, cửa hàng châu báu Vân Long lúc này bán ra đậu cô-ve toàn bộ đều điêu khắc màu ngọc thạch, bốn viên nghĩa là nhiều con nhiều phúc; ba viên nghĩa là trúng tam nguyên, phúc, lộc, thọ; hai viên là mẫu tử bình an, vừa bán ra đã bị cháy hàng. Mặc dù có cửa hàng khác cũng bán đậu cô-ve, nhưng đều bị người khác cho là hàng nhái, không phải hàng chính hang của cửa hàng Vân Long trang sức. Có thể nói, Thiệu Vân An nói về hàng nhái hiện giờ đã thâm nhập vào đầu của những người ở kinh thành.

Có đậu cô-ve đánh chủ lực, hơn nữa cửa hàng trang sức Vân Long bán trang sức là phỉ thúy độc nhất vô nhị, trang sức Vân Long bạc vào cuồn cuộn là điều có thể đoán trước. Làm Thiệu Vân An không nghĩ đến chính là, người mua ngàn năm đồi mồi ở nhà bán đấu giá chính là người Ngụy Hoằng Văn phái đến mua. Không bao lâu, đã đưa đến tay quân hậu. Ngụy Hoằng Văn kinh thương nhiều năm, trong tay tất nhiên tích trữ không ít, khi Ngụy gia bị xét nhà, Vĩnh Minh Đế không có động tài sản riêng của Ngụy Hoằng Văn, nên ngàn năm đồi mồi là do cá nhân hắn hiếu kính đối với quân hậu, quân hậu nhận lấy.

Quốc quân Đại Tư Quốc phái đến ba người có đi không có về, Đại Tư Quốc bên kia lại trước sau không có động tĩnh, nhưng có không ít thương nhân Đại Tư Quốc nghĩ mọi cách để có móc nối quan hệ với Trung Dũng Hầu, hy vọng Trung Dũng Hầu có thể giải trừ lệnh cấm không được mua những vật phẩm từ phủ Trung Dũng Hầu ở nhà bán đấu giá cho bọn họ. Chuyện này nghĩ có thể minh bạch. Quốc quân Đại Tư Quốc cũng sợ chết, thông quan lời nói của Tưởng Khang Thần ở nhà bán đấu giá, hiện tại ai đều biết phủ Trung Dũng Hầu đưa vật phẩm cho nhà bán đấu giá đều thứ tốt, đặc biệt là những thương nhân mua được trà và rượu dùng qua xác thật đối với thân thể có chỗ lợi, hiện tại nhà bán đấu giá Vân Long bán trà và rượu đã bị đội giá lên trời. Tình huống như thế, cách Đại Yến Quốc cả vùng biển, lại không có tiếp xúc lãnh thổ Đại Yến Quốc với Đại Tư Quốc, nên việc khai chiến với Đại Yến Quốc cũng không thực hiện được, duy nhất có thể làm chính là cùng Đại Yến Quốc giao hảo, để mua được trà và rượu của nhà bán đấu giá. Đối với việc này, quốc quân Đại Tư Quốc chính thức phái ra một chi sứ đoàn, hiện tại đang trên đường. Không chỉ như thế, bộ lạc Đại Sơn Bộ và Tiên Lộc quốc cũng phái ra sứ đoàn.

Vương Thạch Tỉnh đã trở lại. Dưa chuột và cà chua còn phải một, hai tháng nữa mới có thể thu hoạch, nhưng hắn và Thiệu Vân An còn phải trở về. Vương Thạch Tỉnh sau khi trở về, phu phu hai người đặc biệt vào cung, Vĩnh Minh Đế và quân hậu biết bọn họ phải về ủ rượu, cũng không giữ lại, hơn nữa sứ đoàn Đại Tư Quốc, Tiên Lộc quốc và bộ lạc Đại Sơn Bộ lục tục sẽ đến kinh thành, bọn họ tránh một chút cũng tốt.

Hai người cũng không có trì hoãn. Tưởng Mạt Hi là khẳng định đi không thoát, Vương Thanh và Ni Tử ở phủ La Vinh Vương, Đại lão tướng quân cũng đi không được, lão phu nhân, lão chính quân và Túc Thần Dật đi theo bọn họ đến thôn Trung Dũng. Mô hình thực nghiệm giao cho Mộ Dung thế tử phụ trách, ở ngoài kinh ngây người lâu như vậy, Mộ Dung thế tử cũng có kinh nghiệm. Bất quá ngoài dự tính của phu phu hai người chính là, Ông lão và Sầm lão cũng muốn đi theo bọn họ. Sầm lão phải đi về xử lý chút chuyện nhà, Bạch Nguyệt học đường ông cũng muốn giao cho người yên tâm. Khi ông lại hồi kinh, Khang Thụy sẽ đi theo cùng nhau vào kinh.

Ông lão hiện tại say mê nghiên cứu, đã không quản chuyện phiền toái trong triều nữa, Sầm lão phải đi về, ông tất nhiên cũng đi theo.

Năm ngày sau, đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi kinh thành, đi huyện Vĩnh Tu, thôn Trung Dũng. Vĩnh Minh Đế không chỉ phái mười tên thân vệ hoàng đế hộ tống, còn phái một đội cấm vệ quân hộ tống, hơn nữa còn có binh lính phủ tướng quân, đội hộ tống lên đến hai trăm người. Đại Tiểu Kim cũng ở lại phủ La Vinh Vương, Hổ ca cùng Thiệu Vân An bọn họ trở về. Võ Giản đã được đem về từ trong cung về phủ tướng quân, nên cũng được mang đi theo. Mà trước đó một ngày, Vĩnh Minh Đế hạ chỉ xây trung nghĩa từ và công đức bia. Công đức bia do phủ Trung Dũng Hầu ra bạc, trung nghĩa từ lấy từ bạc Hộ Bộ, tư khố Vĩnh Minh Đế, quỹ cứu trợ, và phủ Trung Dũng Hầu ra bạc để xây dựng. Khi chiếu chỉ hoàng thượng ban ra để xây dựng trung nghĩa từ, trước không nói các đại thần trong triều có suy nghĩ gì, nhưng những tướng sĩ biên quân khi nghe được tin tức thì đối với vị hầu gia, từng đi tòng quân, cực kỳ kính nể, có thể nói, chuyện này làm danh vọng của Vương Thạch Tỉnh tăng cao, cũng tích lũy được danh dự nhất định đối với những đại thần trong triều

Ngồi thuyền hoàng gia ngự dụng một đường nhanh chóng nam hạ, bốn ngày sau, thuyền ngừng ở bến tàu huyện Vĩnh Tu. Bất đồng so với lúc rời đi, còn chưa rời thuyền, Thiệu Vân An liền thấy các quan viên và dân chúng đã chờ trên bến tàu huyện Vĩnh Tu. Y không kinh ngạc chính là nhìn thấy huyện lệnh tân nhiệm huyện Vĩnh Tu, Quách Tử Du; và Đại Giang, vẫn luôn ở huyện Vĩnh Tu.

Bọn họ vừa rời thuyền, Quách Tử Du liền mang theo người tiến lên thăm hỏi. Ông lão, lão chính quân và lão phu nhân thân phận cao quý, nên mọi người tất nhiên là hành lễ, Sầm lão tuy không có chức quan, nhưng cũng có địa vị ở huyện Vĩnh Tu, nên được người hành lễ vấn an cũng điều đương nhiên. Nhưng khi rời đi chỉ là tên chân đất, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, ở kinh thành dạo qua một vòng khi trở về liền thành nhất đẳng hầu gia và nhị đẳng chính quân, đừng nói quan viên và dân chúng huyện Vĩnh Tu tươi cười mang theo một chút biệt nữu, chính là người chịu hành lễ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cũng biệt nữu, càng đừng nói trong những người hành lễ đó có Quách Tử Du và Đại Giang.

Vương Thạch Tỉnh khi Quách Tử Mục và Đại Giang hướng bọn họ hành lễ liền lập tức duỗi tay ngăn cản. Thiệu Vân An nói chuyện vẫn như lúc xưa với Quách Tử Du: "Đại Quách ca, chúng ta không ở huyện đâu, sẽ về nhà liền. Trong nhà dàn xếp xong chưa."

Y nói chuyện như thế làm Quách Tử Du cũng bình thường rất nhiều, nói: "Đều an bài xong."

Những người khác đương nhiên là muốn thừa cơ hội này lối kéo làm quen với Trung Dũng Hầu, Ông lão và phủ Đại tướng quân, ăn một bữa cơm gì đó. Nhưng Vương Thạch Tỉnh lấy cớ đường xá mỏi mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi nên uyển chuyển cự tuyệt, Quách Tử Du cũng không mở miệng, cho nên bọn họ chỉ có thể ánh mắt trông mong mà nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đỡ vài vị 'lão nhân gia' lên xe, rời đi. Không ngoài dự tính, Quách Tử Du cũng muốn đi theo bọn họ về thôn Trung Dũng, Đại Giang cũng đi theo. Quách Tử Du đã thoát ly nô tịch, nhưng hộ tịch còn ở Vương gia, nên thân phận của Quách Tử Du và Quách Tử Mục đều là người của Vương gia.

Huyện Vĩnh Tu còn như thế, vốn là thôn Tú Thủy nay cải danh thành thôn Trung Dũng thì càng 'náo nhiệt'. Đoàn xe một đường không ngừng nghỉ xuất phát hướng thôn Trung Dũng, còn chưa vào thôn, đã có người bẩm báo Vương Thạch Tỉnh, cửa thôn có đám người đang quỳ rậm rạp. Thiệu Vân An đỡ trán, Vương Thạch Tỉnh khóe mắt có chút trừu. Cho dù là ở hiện đại, thân phận đột nhiên biến hóa đều sẽ khiến cho người xung quanh đối đãi cực đại khác biệt, chứ đừng nói ở cổ đại.

Thôn dân thôn Trung Dũng đời này có thể nhìn thấy quan viên lớn nhất cũng chỉ có thể là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, kia vẫn là vì quan hệ với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, có là lý do nguyên huyện lệnh thường xuyên đến thôn Trung Dũng. Nhưng hiện tại, có một vị hầu gia muốn đến thôn bọn họ, mặc kệ vị hầu gia này đã từng ở trong thôn có địa vị như thế nào, chỉ cần tưởng tượng đến thân phận hiện giờ của đối phương, đủ để mỗi người mềm chân, chứ đừng nói có người chột dạ.

Đoàn xe dừng ở cửa thôn, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không lộ diện, Đại Giang ra mặt kêu mọi người đứng lên, nói hầu gia và chính quân muốn hồi phủ. Mọi người cúi đầu, cung nghênh hầu gia và chính quân hồi phủ, các ánh mắt phức tạp nhìn từ các thị vệ hộ tống đeo đao cưỡi ngựa đến từng chiếc xe ngựa hướng phía tây thôn đi, đi đến tòa nhà lớn nhất trong thôn. Trong những người này, Vương Văn Hòa lung lay sắp đổ được nhi tử đỡ, khóe mắt đỏ lên. Trong lòng Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình cũng cực kỳ hụt hẫng. Người đã từng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, nay chỉ có thể nhìn lên.

Các thôn dân có các loại 'chua xót' bất đồng, người trong Vương Trạch lại là hỉ khí dương dương. Cửa lớn Vương Trạch đã sớm mở ra. Bên này nhân mã mới vừa vào thôn, bên kia người trong Vương Trạch đã toàn bộ ra cung nghênh, coi như là người Vương Trạch, Chu thúc, Chu thẩm lấy đồ mới dùng để mặc Tết để mặc cũng đứng ở cửa, khóe mắt là nước mắt vui mừng.

Xe dừng lại, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mới vừa xuống xe ngựa, mọi người trong Vương Trạch được quản gia Yến Phù Sinh dẫn dắt hô lớn: "CUNG NGHÊNH HẦU GIA, CHÍNH QUÂN HỒI VIỆN_____"

Tấm biển vốn dĩ viết 'Vương Trạch', nay lại thay bằng 'Trung Dũng biệt viện'. Thiệu Vân An ho khan hai tiếng, Vương Thạch Tỉnh nỗ lực banh mặt đỡ lão nhân gia xuống xe, Yến Phù Sinh cũng vội mang theo hạ nhân thỉnh an, cũng tiến lên hầu hạ.

Từ trên xe nhảy xuống, Hổ ca gầm một tiếng, duỗi cái eo lười, hướng sau núi chạy, hiển nhiên nghẹn hỏng rồi. Trên đường Thiệu Vân An ngẫu nhiên sẽ cho nó vào không gian vui vẻ, mỗi lần thời gian đều không dài. Vài vị 'lão nhân gia' vào tòa nhà, ngoại trừ vợ chồng Sầm lão, những người khác đều hảo hảo đi dạo một vòng tòa nhà, vừa lòng rất nhiều, cũng có rất nhiều yên tâm. Biết là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở thôn Trung Dũng sinh hoạt không kém, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng tốt hơn.

Túc Thần Dật hốc mắt thường thường hồng một chút, Thiệu Vân An vẫn luôn kéo y. Chờ khi xem xong, Thiệu Vân An tự mình đưa nãi nãi, tiểu gia gia và cha nhỏ về viện đã an bài trước. Vài vị trưởng bối ở tiểu viện, vợ chồng Sầm lão ở viện trước đây bọn họ từng ở. Thị vệ theo cùng cũng được Yến Phù Sinh dàn xếp xong. Cũng may Vương Trạch đủ lớn, xem như miễn cưỡng đều dàn xếp được.

Chờ khi tất cả mọi người dàn xếp xong, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở chính sảnh tiếp đãi Quách Tử Du và Đại Giang.

Đại Giang trước nói: "Thiên tuế hạ chỉ, vợ chồng Thiệu gia xử chém eo, sau thu trảm. Thiệu Đại Hổ xăm chữ lên mặt sung quân, Thiệu Trân xăm chữ lên mặt làm nô, tộc Thiệu thị lưu đày. Bổn tộc Chu thị lưu đày." Dừng lại chút, Đại Giang nói: "Thiên tuế hẳn là nể mặt hầu gia, chỉ lưu đày tộc bổn gia của bà ta, không có liên lụy ba tộc khác. Chu thị......" Thấy Vương Thạch Tỉnh vẫn bình tĩnh, Đại Giang đúng sự thật nói: "Chu thị ban một ly rượu độc."

Quách Tử Du chen vào nói nói: "Vương Đại Lực, Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú đều không có việc gì, chỉ là ba đời hậu đại của Vương Điền Nham và Vương Xuân Tú không được ân khoa, đây cũng là thiên tuế khai ân." Nếu quân hậu thật sự muốn ra tay tàn nhẫn, tộc Vương thị thôn Trung Dũng đều khó thoát.

Có một số việc, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã biết, còn lại chỉ là suy đoán. Hiện tại nghe được hoàn chỉnh, hai người cũng ít nhiều nhẹ nhàng.

Đại Giang tiếp theo có chút hổ thẹn nói: "Lúc bắt giữ, Thiệu Đại Hổ không ở nhà, hiện tại còn đang lẩn trốn, chắc là đã trốn ra huyện Vĩnh Tu. Bất quá một ngày chưa bắt được hắn, người của ta một ngày sẽ không rút về."

Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu, trên đường trở về hắn thấy được dán ở cửa thành huyện Vĩnh Tu cáo thị của Thiệu Đại Hổ. Hắn nói: "Vất vả đại thống lĩnh. Bất quá nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, nên hãy nghiêm tra thôn Thiệu gia đi."

Đại Giang sửng sốt, nói: "Ta lập tức phái người đi." Dứt lời liền đứng dậy hành lễ vội vàng rời đi, chẳng qua khi rời đi, hắn đặc biệt nhìn Quách Tử Du một cái.

Đại Giang vừa đi, trong phòng còn ba người liền tính như người một nhà. Quách Tử Du mặt mang rối rắm mà mở miệng: "Hầu gia, Tử Mục y......"

Vương Thạch Tỉnh: "Tử Du, trong lén lút không cần câu nệ."

Về chuyến này, Vương Thạch Tỉnh đặc biệt không thích ứng với biến hóa thân phận của mình, Quách Tử Du nhìn hắn vài lần, sửa miệng: "Thạch Tỉnh, Vân An, Tử Mục y rốt cuộc là chuyện như thế nào? Còn ta nhậm chức huyện lệnh là sao. Tri phủ đại nhân muốn ta năm nay ân khoa đổ tiến sĩ, nhưng ta hiện tại căn bản không có tâm đọc sách."

Quách Tử Du thực gấp, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở kinh thành, Tưởng Khang Ninh vội vàng công đạo chuyện huyện nha xong liền đi phủ Sắc Nam nhậm chức, hắn và Tưởng Khang Ninh quan hệ không bằng cùng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hiện giờ đối phương là tri phủ, hắn càng không thể hỏi. Đại Giang lại không biết nội tình. Hiện giờ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã trở lại, hành động của Vương Thạch Tỉnh ở bến tàu làm hắn an tâm không ít, bằng không hắn cũng không thể nào hỏi ra lời.

Thiệu Vân An vèo cười, nói: "Đại Quách ca, ngươi hãy đem tâm vững vàng thả xuống bụng đi. Tiểu Quách ca và Mộ Dung bá bá rẩ ân ái, ta mỗi lần thấy đều nổi một trận da gà nha. Ngươi sau này nếu thấy, tuyệt đối nị chết ngươi."

Trong lời nói của Thiệu Vân An có thân cận làm Quách Tử Du càng vững tâm, nhưng cũng nóng nảy: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào!"

Thiệu Vân An vỗ vỗ Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh đứng lên: "Ta đi phòng bếp." Sau đó liền đi. Thiệu Vân An lúc này mới dâng trào bát quái hừng hực nói với Quách Tử Du nghe chuyện Quách Tử Mục và La Vinh Vương lãng mạn như thế nào, nghe xong Quách Tử Du mặt đỏ tai hồng, cũng nghiến răng nghiến lợi. Đệ đệ hắn, sao lại không rụt rè như thế!

Nói xong tình sử lãng mạn của Quách Tử Mục và La Vinh Vương, Thiệu Vân An lại nói nguyên nhân chuyện hoàng thượng muốn Quách Tử Du làm huyện lệnh huyện Vĩnh Tu. Tuy rằng chuyện tiên quả vẫn làm Quách Tử Du kinh ngạc không thôi, nhưng biết nguyên nhân tại sao mình trở thành huyện lệnh, Quách Tử Du cũng coi như tìm được phương hướng.

"Đại Quách ca, nếu ngươi không làm huyện lệnh, kế hoạch của chúng ta sẽ không có biện pháp tiếp tục thực thi. Hoàng thượng hiện tại vội vã muốn đại ca vào kinh, nhưng đại ca trước cần tích lũy đủ chính trị mới có thể đi kinh thành, mới có thể đấu với những người đó, cho nên ngươi làm huyện lệnh, đại ca làm tri phủ là tổ hợp tốt nhất. Chúng ta cần phải có đủ thời gian, đem kinh tế huyện Vĩnh Tu tăng lên, vì đại ca cung cấp cũng đủ chính trị."

Quách Tử Du đã sớm quen chuyện Thiệu Vân An nói chuyện dùng từ hiện đại, hắn gật gật đầu, thận trọng mà nói: "Ta hiểu được. Tháng tám ân khoa ta sẽ toàn lực ứng phó. Trà xuân ngoại trừ đưa đến kinh thành, toàn bộ do Ngụy đại nhân phái người lấy đi. Trần lão bản cũng đã mang theo hàng hóa đi Đại Tư Quốc, chỉ là ta nghe nói ngươi lần này ở kinh thành cùng người Đại Tư Quốc náo loạn không thoải mái, không biết có ảnh hưởng đến chuyện tiêu thụ hàng hóa hay không."

Thiệu Vân An: "Vậy phải xem năng lực của Ngụy Hoằng Nho và Trần lão bản đi, bất quá hẳn vấn đề không lớn. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, chỉ cần có đủ lợi ích, những thương nhân đó sẽ không quản hoàng thượng có giết mấy tên Đại Tư Quốc đó hay không. Bọn người Đại Tư Quốc đó cũng không thiếu giết người Đại Yến Quốc chúng ta mà." Xua xua tay, Thiệu Vân An nói: "Quản không được nhiều như vậy, đây cũng không phải chuyện chúng ta có thể nhọc lòng. Đại Quách ca, của hồi môn Tiểu Quách ca ta đều chuẩn bị tốt, ngươi có nghĩ muốn cho y thêm vào cái gì nữa không. Hôn lễ được định vào ngày mười tám tháng mười một, Mộ Dung bá bá vội đem Tiểu Quách ca cưới vào cửa, cho nên thời gian tương đối nhanh, Tiểu Quách ca đến lúc đó sẽ từ phủ Trung Dũng Hầu xuất giá, ngày đó ngươi phải đến đó."

Quách Tử Du hít một hơi thật sâu, nói: "Tử Mục có thể được Vương gia thích, là phúc phận y, cha mẹ dưới suối vàng cũng có thể an tâm. Ngày y xuất giá, ta còn muốn cõng y lên kiệu mà." Quách Tử Du cúi đầu, hầu kết di động, lúc này mới ngẩng đầu, thanh âm có chút ách, ngón tay nắm chặt, "Tử Mục nó...... ăn dựng quả rồi sao?"

Thiệu Vân An lập tức lắc đầu: "Không. Ta nghe Tiểu Quách ca nói không muốn hài tử, y sợ đau."

Quách Tử Du lúc này mới cười, hắn không hy vọng đệ đệ bởi vì có thai mới vội vã gả vào vương phủ như vậy. Bất quá Quách Tử Du hiểu đệ đệ của mình, nói: "Ta xem nó không phải sợ đau, mà là bị ảnh hưởng từ ngươi, chỉ muống sống thế giới hai người."

Thiệu Vân An ho khan hai tiếng: "Không liên quan đến ta a. Tiểu Quách ca bị Mộ Dung bá bá sủng nên muốn bao nhiêu ngạo kiều thì có bấy nhiêu ngạo kiều, ta xem y chính là không muốn hài tử phân tán lực chú ý của Mộ Dung bá bá đối với y đó."

Quách Tử Du vô ngữ, thật sự nghĩ không ra đệ đệ mình rốt cuộc 'ngạo kiều' như thế nào.

Một ngày này, biệt viện Trung Dũng Hầu không có người ra ngoài, khi chạng vạng, Khang Thụy đến đây. Quách Tử Du phải tham gia ân khoa năm nay, Khang Thụy đã viết xong thư tiến cử cho hắn. Ông lão và Sầm lão ở chỗ này, còn có Khang Thụy, Quách Tử Du cận thủy lâu đài, muốn không trúng tiến sĩ rất khó. Đối với việc làm quan, Quách Tử Du không có dã tâm gì, chờ khi Tưởng Khang Ninh bên kia không cần hắn, hắn sẽ từ quan, hắn biết rõ tính cách bản thân không thích hợp đi con đường làm quan, so sánh tới lui, hắn ngược lại nguyện ý làm sinh ý, hắn cũng nói ý nghĩ của mình cho Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ủng hộ hắn, chân Quách Tử Du tuy rằng tốt rất nhiều, nhưng sự thống khổ chỉ sợ sẽ ám ảnh hắn cả đời, quan trường xác thật không thích hợp với Quách Tử Du, người sớm đã không quan tâm thế sự.

Cơm chiều tương đối đơn giản, canh gà cùng với mấy món điểm tâm. Tuy rằng đơn giản, nhưng một đường bôn ba thì cũng không tồi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tạm thời không rảnh lo gặp những 'bằng hữu' trong thôn. Sau khi đi vào nơi này, tâm tình Túc Thần Dật vẫn luôn thấp lạc, Thiệu Vân An phải dỗ cha nhỏ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro