Chương 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Quách Tử Du và Đại Giang rời khỏi, Quách Tử Du là huyện lệnh, sáng mai hắn còn bận việc, nên không ở lại qua đêm, hắn không ở lại, Đại Giang tất nhiên cũng không ở lại. Sở dĩ đó là điều 'tất nhiên' là vì......

Trên đường trở về, ngồi cùng xe ngựa với Quách Tử Du, Đại Giang hỏi: "Ngươi hỏi xong rồi sao?"

Quách Tử Du gật gật đầu: "Hỏi rồi." Dường như có chút ngượng ngùng, Quách Tử Du thoáng lắc lắc đầu, tránh đi cái nhìn của Đại Giang, "Tử Mục và Vương gia, là lưỡng tình tương duyệt, nghe Vân An nói, Vương gia gấp như vậy, chỉ là muốn sớm một chút cưới Tử Mục vào cửa, chứ không phải Tử Mục có, có thai."

Đại Giang cười, không thường hay cười, nên hắn cười có chút vặn vẹo.

"Như vậy ngươi yên tâm đi."

Quách Tử Du lại gật gật đầu. Đại Giang lại tươi cười, thật cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi có hỏi tam thiếu gia chuyện huyện lệnh hay không?"

Thiệu Vân An ở Đại gia là nam hài nhi đồng lứa đứng hàng thứ ba, Đại Giang là người Đại gia, cho nên gọi y là tam thiếu gia. Quách Tử Du: "Có hỏi."

Không có nói chuyện tiên quả, Quách Tử Du nói chuyện tại sao mình trở thành huyện lệnh cho Đại Giang nghe, sau đó nói: "Chờ đại nhân bên kia không cần ta, ta sẽ từ quan."

Lúc này Đại Giang tươi cười càng thêm rõ ràng, đương nhiên càng vặn vẹo. Quách Tử Du thấy thế nhịn không được hỏi: "Như thế nào, cảm thấy ta không thích hợp làm quan sao?"

Đại Giang lập tức đứng đắn nói: "Ta biết chí hướng ngươi không ở đó. Quan trường như chiến trường, ngươi nếu muốn làm cái gì, không bằng đi theo tam thiếu gia làm buôn bán đi, ta xem ngươi dường như rất thích."

Quách Tử Du mỉm cười: "Xác thật đúng vậy."

Đại Giang thầm thở một hơi, người này nếu thích làm quan, hắn sao có thể cưới người này về nhà? Tuy nói từ khi Tề Du thiếu gia trở thành quân hậu, triều đình đối việc hạn chế nam thê cũng ít đi nhiều, nhưng trong quan trường nam thê như cũ số lượng rất ít. Đại Giang lại không thích Quách Tử Du cả ngày đối mặt những hổ lang đó.

Đêm đó, còn chưa biết mình sớm đã được nhớ thương, Quách Tử Du buông xuống lo lắng đối với đệ đệ, và mê mang tiền đồ của mình, hiện tại chỉ nghĩ ân khoa.

.

.

.

Trở lại thôn Trung Dũng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hợp ba bốn ngày cũng chưa lộ diện. Người huyện Vĩnh Tu đưa đến bái thiếp toàn bộ đều bị Yến Phù Sinh chắn trở về. Rời nhà lâu như vậy, lão chính quân, lão phu nhân bọn họ lại là lần đầu tiên đến, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa có tâm tình đi xã giao. Trong thôn tất nhiên cũng có người muốn gặp hai người bọn họ, nhưng thân phận xưa đâu bằng nay, không có người đi gõ cửa, chỉ là những thị vệ tuần tra ở Vương Trạch đủ để bọn hắn chân mềm.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không có lộ diện, Vương Đại Lực sau khi hai người trở về cũng không có lộ diện. Khi thánh chỉ ở kinh thành truyền đến thôn Trung Dũng, Vương Đại Lực liền bị bệnh, thân thể khi tốt khi xấu. Một số người minh bạch, hắn đây là tâm bệnh. Nếu là trước đây, Vương Văn Hòa và Triệu lí chính sẽ nói cho Vương Thạch Tỉnh nghe ít chuyện, hiện tại ai cũng không dám lại đây. Tộc Chu thị và tộc Thiệu lưỡng đạo ý chỉ, ban cho Chu thị ly rượu độc làm những người liên can sợ hãi. Quân hậu là thúc thúc Thiệu Vân An, nên không có người dám chất vấn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sao quá nhẫn tâm.

Rốt cuộc dỗ cha nhỏ tâm tình đỡ chút, Thiệu Vân An lúc này mới rút ra tinh lực đi xử lý chuyện khác. Y trước đi tìm Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh chải lông cho Hổ ca vừa mới xuống núi. Vừa thấy y đến, Vương Thạch Tỉnh liền hỏi: "Cha nhỏ đỡ chút nào không?"

"Đỡ chút rồi, ít nhất rốt cuộc chịu cười." Thiệu Vân An tiến lên hung hăng gãi gãi cằm Hổ ca, hỏi: "Tỉnh ca, huynh chuẩn bị khi nào đi tìm Thư Bình đại ca bọn họ?"

Động tác trên tay Vương Thạch Tỉnh vẫn không ngừng, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta đi tìm bọn họ, sợ dọa đến bọn họ. Mời bọn họ đến đây đi. Ở nhà cũng dễ nói chuyện. Ngươi không phải cũng muốn tìm Hà Tử ca sao?"

"Ta sẽ kêu người mời bọn họ đến, huynh muốn mời ai?"

Đang ngồi ở trong nhà, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức được đến tin Trung Dũng Hầu muốn gặp bọn họ, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó có chút vô thố mà vui sướng. Đặc biệt là Triệu Nguyên Đức, Trung Dũng Hầu muốn gặp hắn, chính quân lại muốn gặp Triệu Hà, tâm Triệu Nguyên Đức đều sắp nhảy ra cổ họng, rất kích động.

Không dám để người truyền tin đợi lâu, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức thu thập đặc sản trong nhà, liền nhanh đi theo người truyền tin. Tuy nói đặc sản ở nhà nhưng hiện tại lại sợ không lọt vào mắt Trung Dũng Hầu và chính quân, nhưng tóm lại là chút tâm ý của bọn họ.

Ba người tới biệt viện, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức được đưa đi chính sảnh, Triệu Hà lại đi đến hậu viện, chỗ Thiệu Vân An. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức đến chính sảnh, nhìn thấy người kia nay đã khác với bọn họ một trời một vực, hoảng hốt một lát sau đó vội vàng quỳ xuống hành lễ, Vương Thạch Tỉnh nhanh tiến đến ngăn lại bọn họ: "Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca, đừng đa lễ, mau ngồi."

Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức căng thẳng một đường đến đây nghe câu này lòng khoan khoái đôi chút. Hai người giương mắt, nhìn Vương Thạch Tỉnh xưa đâu bằng nay, khó lòng giải thích nội tâm lúc này, nhưng thái độ Vương Thạch Tỉnh như cho bọn hắn ăn một viên thuốc an thần.

Kêu hai người ngồi xuống, Vương Thạch Tỉnh kêu người đem trà đến, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức nói thẳng: "Không được không được."

Chờ đến khi trà dọn xong, hạ nhân lui xuống, Vương Thạch Tỉnh đi thẳng vào vấn đề nói: "Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca, các ngươi có đồng ý theo ta đi kinh thành, trợ ta giúp một tay không?"

Đang muốn trước nói vài câu khách sáo, hai người cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức ở chính sảnh hỗn độn, Triệu Hà ở bên này cũng không tốt bao nhiêu. Triệu Hà không nghĩ tới, hiện giờ người phủ tướng quân, lại là hầu gia chính quân, Thiệu Vân An không chỉ muốn đem tay nghề ủ rượu dạy cho y, thái độ đối với y vẫn như cũ. Thiệu Vân An là người hào sảng, Triệu Hà bình ổn tâm thần sau đó không làm cử chỉ ngượng ngùng dư thừa, đồng dạng sảng khoái đồng ý.

Chờ đến khi Vương Thư Bình và hai phu phu Triệu Nguyên Đức về đến nhà, các thôn dân đều vây quanh lại, tò mò Trung Dũng Hầu tìm bọn họ làm gì. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức chỉ nói Trung Dũng Hầu nhớ tình cũ, cùng bọn hắn trò chuyện, khác chưa nói. Thật vất vả đem thôn dân tò mò kêu trở về, hai người lập tức đóng chặt cửa nhà mình lại, kéo cha nương mình về phòng.

Nhà Lí chính, Triệu Chính trợn mắt há hốc mồm: "Nguyên Đức, con vừa nói gì? Thạch, hầu gia muốn con đi kinh thành?"

Triệu Nguyên Đức khó nén kích động, gật đầu: "Hầu gia muốn con và Hà Tử, còn có Nguyên Khánh và đệ muội, hai vợ chồng Thư Bình đi kinh thành làm việc. Hầu gia nói trong tay hắn không đủ nhân thủ, kinh thành bên kia có quá nhiều việc cần người đáng tin cậy để làm. Thanh ca nhi, à," Triệu Nguyên Đức chụp miệng mình, "Thế tử ở Quốc Tử Giám đọc sách, bên cạnh không có ai làm bạn, hầu gia nói con cho Bác nhi và Diễn nhi đến học cùng bé."

Triệu chính hít vào một hơi, sau đó cả người cứng lại, Triệu Nguyên Đức sợ tới mức vội vàng đỡ lấy phụ thân: "Cha, cha!" Vừa kêu, vừa vuốt ngực cho ông, Triệu gia rối loạn. Lí chính bởi vì bất thình lình kinh hỉ kích động mà thiếu chút nữa một hơi không đi lên.

Triệu gia rối loạn, nhà Vương Văn Hòa cũng không tốt là bao, chờ khi Vương Văn Hòa hoãn khí xong, nói muốn đi hầu phủ tạ ơn, bồi tội. Vương Thư Bình khuyên, chờ đến khi Vương Diễn từ học đường trở về, toàn gia Vương Văn Hòa đi qua tạ ơn, trên đường gặp nhà Lí chính cũng đi qua tạ ơn. Người tòan đều duỗi cổ nhìn hai nhà này, chờ đến khi bọn họ đến biệt viện, lại phát hiện cả nhà Vương Tứ thẩm, cả nhà Ngân Tử thúc thế nhưng đều ở.

Ngày này, mấy nhà vui mừng, đại đa số hâm mộ, còn có mấy nhà sầu. Vương Thạch Tỉnh thực dứt khoát, nhưng người có quan hệ tốt với hắn, người tuổi trẻ đều theo hắn đến kinh thành, giúp hắn làm việc. Mà Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức là hai người có năng lực lớn lại có ý tưởng, bản tính ổn trọng nên muốn bồi dưỡng thành trợ thủ của mình, chờ đến khi ủ xong dương nãi tử tửu, sẽ cùng nhau vào kinh. Trong nhà có Thiệu Vân An tọa trấn, Vương Thạch Tỉnh không sợ bọn họ sau khi đến kinh thành thì tâm sẽ biến đại.

Ngày này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vội vàng gặp người. Chờ tất cả mọi người đi về, Thiệu Vân An liền chọc chọc Vương Thạch Tỉnh: "Vương Đại Lực bên kia, huynh muốn đi gặp không?"

Vương Thạch Tỉnh hơi thở trầm trọng: "Không đi. Kêu Yến Phù Sinh lấy vài thứ qua cho ông ấy là được." Đối với thân phụ của mình, Vương Thạch Tỉnh không biết mình nên đối mặt như thế nào. Kêu hắn nhận vào nhà phụng dưỡng, hắn làm không được; kêu không quan tâm, cũng làm không đến.

Thiệu Vân An đè lại tay hắn: "Ta đi một chuyến."

"Tiểu tức phụ?"

Thiệu Vân An nhún nhún vai: "Tuy rằng nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, bất quá ngược đãi huynh chủ yếu là Chu thị, Vương Đại Lực cũng rất xui xẻo. Huynh không tiện ra mặt, để ta đi. Nếu ông ấy vì khúc mắc mà bệnh chết, trong lòng huynh cũng sẽ không dễ chịu. Đến khi từ đường trung dũng Vương thị xây lên, ta sợ trong lòng ông ấy càng không chịu nổi, ta đi."

Nói liền làm, chưa cho Vương Thạch Tỉnh thời gian phản ứng, Thiệu Vân An đứng lên đi. Còn chưa đi đến cửa, đã bị một cổ lực mạnh mẽ kéo trở về, xoay người liền bị người ôm lấy.

"Tiểu tức phụ......"

Thiệu Vân An ôm lấy Vương Thạch Tỉnh, tựa như ôm con cún lớn lạc đường: "Làm sao vậy? Có phải rất cảm động hay không?"

"Ừm."

Thiệu Vân An ngẩng đầu: "Nếu huynh không bỏ xuống được, vậy đem ông ấy nhận vào nhà cũng không phải không được."

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu: "Không được. Ta và ông ấy đã chặt đứt quan hệ, ông ấy là Vương Đại Lực là cha Vương Chi Tùng." Vương Thạch Tỉnh không nói chính là, nếu hắn đem Vương Đại Lực nhận vào trong nhà, vậy không phải như đánh mặt Vĩnh Minh Đế và quân hậu hay sao.

Thiệu Vân An nhón chân cắn môi Vương Thạch Tỉnh một ngụm: "Được, ta đi gặp ông ấy. Trở về ta viết cho Đại Chiến Kiêu phong thư, để hắn chiếu ứng một chút Vương Chi Tùng, ít nhất làm hắn nguyên vẹn trở về, cũng coi như là đối với Vương Đại Lực công đạo." Trong lén lút, Thiệu Vân An vẫn không có thói quen kêu Đại Chiến Kiêu, người thực tế nhỏ hơn y vài tuổi, một tiếng "Ca".

Vương Thạch Tỉnh buông tức phụ ra, nhìn tức phụ đi ra, hắn thở dài một cái. Nếu Vương Đại Lực có thể tương thông, ngay cả hắn và ông ấy đã không còn là phụ tử, chỉ cần thân phận của hắn còn, Vương Đại Lực sẽ không quá khổ, cũng sẽ không có người tìm ông ấy phiền toái. Còn Vương Điền Nham và Vương Chi Tùng, vậy xem tạo hóa bọn họ đi, đối với hai đệ đệ, Vương Thạch Tỉnh thật sự nhấc không nổi nửa điểm thủ túc tình thâm.

Thiệu Vân An mang theo đồ vật đi nhà Vương Đại Lực. Tin tức này khi Thiệu Vân An tiến vào nhà Vương Đại Lực, thì đã nhanh chóng truyền khắp thôn Trung Dũng. Thiệu Vân An không ở nhà Vương Đại Lực ngốc lâu lắm, ngồi không được nửa giờ liền ra. Y vừa đi, các thôn dân liền tụ tập ở cửa nhà Vương Đại Lực, Lí chính tự mình ra mặt đuổi người đi, Lí chính và Vương Văn Hòa nói chuyện với Vương Đại Lực hồi lâu. Ngày hôm sau, nhiều ngày không ra cửa, Vương Đại Lực khiêng cái cuốc, ra ruộng.

"Vân An, con và Vương Đại Lực nói cái gì?"

Buổi tối, Túc Thần Dật kéo nhi tử nói chuyện, hỏi.

Thiệu Vân An nói: "Chính là nói cho ông ấy biết, có một số việc hối hận cũng vô dụng, hãy hảo hảo sinh hoạt, Tỉnh ca không thể tiếp nhận ông ấy vào nhà dưỡng lão được, nhưng dù sao Tỉnh ca cũng là con ông ấy, ngay cả chặt đứt quan hệ, cũng không thể chối bỏ sự thật này. Chỉ cần có Tỉnh ca, Vương gia sẽ còn. Vương Điền Nham không đáng tin cậy, nhưng Vương Chi Tùng, Tỉnh ca làm nhiều chuyện như vậy hẳn có thể thay đổi. Bảo ông ấy bảo trọng bản thân, chờ khi Vương Chi Tùng trở về. Vương Chi Tùng ngay cả không thể ân khoa, nhưng con đường đi còn rất nhiều. Về sau chỉ cần chúng con hồi thôn, con đều sẽ đi gặp ông ấy, vậy thôi."

Trong lòng Túc Thần Dật không cao hứng. Những việc làm Vương gia đối với nhi tử y, người làm 'nương' như y nhớ đến liền hận. Thiệu Vân An khuyên giải an ủi nói: "Cha nhỏ, Tỉnh ca cũng rất đáng thương, nếu Vương Đại Lực vì khúc mắc mà có chuyện gì không hay xảy ra, trong lòng Tỉnh ca cũng sẽ không cao hứng. Nếu Tỉnh ca là loại người lãnh khốc vô tình, ngài cũng không yên tâm con cùng hắn ở bên nhau đúng không."

Túc Thần Dật xoa đầu nhi tử: "Cha nhỏ biết, nhưng cha đau lòng con."

"Con không có việc gì." Thiệu Vân An cười nói, "Ngài coi như con khi còn nhỏ đi tu hành. Hiện tại đắc đạo thành tiên, xuống núi về nhà."

Túc Thần Dật bị nhi tử dỗ cười, áp xuống tâm chua xót, y nói: "Sau này không cần gặp thì không nên gặp nhà người đó. Nếu không phải Thạch Tỉnh cũng là người đáng thương, đối với con lại toàn tâm toàn ý, cha nhỏ sẽ không thừa nhận hôn sự của con cùng hắn đâu." Nghĩ đến cái gì, hốc mắt Túc Thần Dật lại bắt đầu phiếm hồng, "Khi con và Thạch Tỉnh thành thân, ta và cha con đều không ở, không có sính lễ cùng của hồi môn, hôn sự làm rất mơ hồ. Ta nhớ đến, tâm đau như bị dao cắt."

Thiệu Vân An ôm lấy cha nhỏ, nước mắt đều rớt xuống, vội vàng nói: "Vậy chờ cha và đại ca từ biên quan trở về, con và Tỉnh ca lại bổ làm hôn lễ là được."

"Nào có hôn sự còn có thể bổ làm." Túc Thần Dật ôm chặt nhi tử, càng nghĩ càng khổ sở.

"Sao lại không thể. Chờ người trong nhà tề tựu, con và Tỉnh ca lập tức bổ làm hôn lễ." Càng nghĩ càng khẳng định, trong lòng Thiệu Vân An gật đầu, "Cha nhỏ, ngài hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị chon con của hồi môn đi. "

Túc Thần Dật nín khóc mỉm cười, thấy nhi tử nói nghiêm túc, cũng không khỏi suy xét chuyện này có tính khả thi hay không. Y muốn cùng cha mẹ thương lượng trước, nếu cha mẹ đồng ý, y sẽ viết thư cho phu quân.

Chờ đến khi Thiệu Vân An tự mình hầu hạ cha nhỏ ngủ xong, lúc này mới trở về viện của y và Vương Thạch Tỉnh. Vừa vào cửa, còn chưa kịp nói chuyện, y đã bị người bế lên, trong nháy mắt đã ở trên giường.

Kinh thành, phủ La Vinh Vương, Quách Tử Mục mị nhãn như tơ mà nằm trên giường lớn, thân mình trần trụi như bạch ngọc mỹ lệ nhất ở trước mắt La Vinh Vương. La Vinh Vương thở hổn hển, ánh mắt một tấc một tấc vuốt ve tiểu ái nhân của hắn. Hai viên đậu đỏ đứng thẳng, ấn vào rốn đáng yêu, một tay có thể ôm hết vòng eo, rồi đến nơi phấn nộn tinh xảo. La Vinh Vương khom người, nhìn vật nhỏ giữa hai chân thèm muốn, hắn thành kính hôn xuống, còn chưa tiến vào nơi mất hồn kia, hắn đã say.

Lúc này.

Phanh phanh phanh, bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo là tiếng hạ nhân hô: "Vương gia, có người trong cung đến."

Động tác La Vinh Vương dừng lại, xuân sắc trong mắt Quách Tử Mục rút đi. La Vinh Vương hô hấp càng thêm thô nặng, ách giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Đừng nói hiện tại muốn hắn tiến cung nha? Đây không phải là muốn mạng già hắn sao!

"Nói là muốn chính quân tiến cung."

Muốn Tiểu Mục tiến cung?! La Vinh Vương kinh ngạc, Quách Tử Mục càng kinh ngạc, sau khi kinh ngạc qua đi, Quách Tử Mục mặt trắng xoát. Bây giờ là buổi tối!

"Mộ Dung!"

Quách Tử Mục tức khắc sợ khóc, một phen ôm lấy cổ La Vinh Vương. Hạ thân La Vinh Vương cũng nháy mắt mềm xuống, chỗ sâu trong đáy mắt sương mù dày đặc bốc lên, hắn ôm lấy người đó, trấn an: "Không sợ. Ta cùng ngươi tiến cung."

"Ta không đi!"

"Đừng sợ đừng sợ. Hết thảy có ta, Tiểu Mục không sợ."

La Vinh Vương vừa dỗ, vừa lấy qua xiêm y để hắn và Quách Tử Mục mặc vào, Quách Tử Mục sợ tới mức khóc. Kêu tỳ nữ hầu hạ Quách Tử Mục, La Vinh Vương trước đi gặp người trong cung đó. Người đến là một tiểu thái giám lạ mặt, sắc mặt La Vinh Vương có chút âm trầm hỏi: "Là ai muốn chính quân tiến cung?"

Tiểu công công kai có chút sốt ruột nói: "Là hoàng thượng."

Hoàng thượng?! Trong lòng La Vinh Vương căng thẳng, trên mặt không hiện, hắn xoay người trở về phòng, đi không bao lâu, thì nhìn thấy thế tử vội vàng đến.

"Cha."

La Vinh Vương miệng lưỡi đông cứng nói: "Hoàng thượng triệu cha nhỏ con tiến cung, cha cùng đi, con hành sự tùy theo hoàn cảnh."

"Dạ!"

La Vinh Vương vào nhà thấy Quách Tử Mục vẫn còn đang khóc. Quách Tử Mục nhào vào lòng hắn, thân thể phát run. La Vinh Vương bế y lên, ở bên tai y thề nói: "Tiểu tức phụ, hết thảy có ta, không sợ. Ta cùng ngươi tiến cung."

Quách Tử Mục gật gật đầu: "Ngươi phải luôn đi cùng ta, một bước không được rời đi!"

"Ta sẽ luôn cùng ngươi, một bước không rời."

Không buông Quách Tử Mục ra, La Vinh Vương bế y ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro