Chương 202

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An bị tạt nước lạnh làm tỉnh. Đầu đau muốn nứt ra, y còn chưa phản ứng được mình đã xảy ra chuyện gì, thì bị một cánh tay to túm lấy cổ áo nhấc lên, sau đó liền ăn một cái tát thật mạnh.

Ta thao!

Đầu vốn dĩ choáng váng nay lại càng mơ hồ, Thiệu Vân An nỗ lực mở to mắt, muốn nhìn mình có phải nằm mơ hay không, có người chán sống muốn tìm chết sao. Còn chưa đợi y nhìn rõ ràng, thì cổ áo y bị buông ra, y ngã trên đất lạnh lẽo, cái gáy lại một trận đau ập đến, chóp mũi rõ ràng ngửi thấy mùi máu. Bị đau, Thiệu Vân An ngược lại thanh tỉnh một ít, y có thể khẳng định, mùi máu kia là từ trên người của mình, chắc là sau gáy.

Hai ngón tay tanh mặn bóp miệng y ra, sau đó nhét vào một đống gì đó nhão nhão dính dính, Thiệu Vân An tưởng thoát khỏi, nhưng lại bị ăn tát vào mặt. Màng tai ong ong, Thiệu Vân An cũng không thèm nhìn mà nhấc chân dùng hết sức đá tên kia ra ngoài. Ôm mặt bị đánh đau, sau đó y nghe có tiếng người hô đau, sau đó y nghe được: "Ngươi còn sức đá lão tử!"

Nuốt xuống vật bị sặc tới khí quản, Thiệu Vân An ho đến đầu càng đau nhức. Đối phương nói làm trong lòng y phát khẩn, y nỗ lực mở to hai mắt, mơ hồ, thì một gương mặt dữ tợn gầy ốm nhào tới. Thiệu Vân An theo bản năng mà lăn qua một bên, né tay đối phương, y thấy rõ là ai!

"Thiệu Đại Hổ!"

Nhưng vì động tác này, Thiệu Vân An đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đầu choáng sắp nứt ra.

Không đánh trúng được Thiệu Vân An, Thiệu Đại Hổ cười lạnh quỳ xuống nhìn người đang nằm trên đất, gã đứng lên, đi đến trước mặt Thiệu Vân An, đạp vào bụng y, sau đó ngồi xổm xuống lại lần nữa, nhìn người đang đau đớn mà cuộn tròn lại, cười tà ác: "Thiệu Vân An, lão tử đợi ngươi nhiều ngày, rốt cuộc chờ được ngươi. Ngươi chắc không nghĩ đến sẽ có một ngày ngươi lọt vào tay lão tử!"

Thiệu Vân An từng ngụm từng ngụm thở dốc, để hòa hoãn cơn đau trên người. Thiệu Đại Hổ bắt lấy y, y không thể vào không gian. Quan trọng nhất chính là, nếu không thể giết chết Thiệu Đại Hổ, như vậy nếu y vào không gian sẽ bại lộ bí mật này của y, y không thể mạo hiểm.

Dùng sức chớp mắt, làm thị lực khôi phục một ít thanh minh, Thiệu Vân An mở miệng: "Ngươi muốn như thế nào, đối phó ta? Ngươi đừng quên, ta hiện tại là, thân phận gì."

Thiệu Đại Hổ giơ tay lại tát một cái, túm tóc Thiệu Vân An hung tợn nói: "Thiệu gia chúng ta rơi vào nông nỗi như vậy đều tại ngươi! Ngươi hỏi ta muốn đối phó ngươi như thế nào hả?" Thiệu Đại Hổ buông tay, Thiệu Vân An lại một lần ngã xuống đất, sau đó lột quần áo mình xuống.

"Nếu không phải Vương gia dùng năm mươi lượng bạc mua ngươi, ngươi sớm là của ta! Sớm sẽ tiện nghi cho Vương Thạch Tỉnh, không bằng ta ngủ với ngươi sớm một chút, để ngươi mang thai con ta, thì hiện tại người làm hầu gia chính là ta!" Thiệu Đại Hổ vừa nói vừa kéo quần áo Thiệu Vân An, "Hiện tại cũng không muộn! Chờ ngươi mang thai con ta, ta chính là hầu gia! Ngươi có thể giết cha con ngươi sao?!"

"Ngươi nằm mơ đi!"

"A!"

Một chân đá văng Thiệu Đại Hổ, Thiệu Vân An nhanh chóng kéo quần lên, một tay nắm chặt chủy thủ đang nhỏ máu. Cách đó không xa, Thiệu Đại Hổ a a kêu đang lăn lộn trên đất, quần áo gã nhanh chóng bị máu loãng nhiễm đỏ. Một vết đâm từ vai trái kéo đến bên phải xuống xương sườn làm người nhìn sợ hãi.

Thiệu Đại Hổ không rõ Thiệu Vân An lấy chủy thủ ở đâu, gã rõ ràng đã lục soát người của y rồi mà, không có hung khí!

Thiệu Vân An nỗ lực lui về sau, dựa vào vách, lúc này y mới chú ý đến nơi này là một sơn động. Đầu của y rất đau, trong miệng tràn đầy máu, Thiệu Đại Hổ đánh y mấy cái tát làm trong miệng y phá, đôi mắt vẫn như cũ mơ hồ, hiện tại y không có sức lực vật lộn cùng Thiệu Đại Hổ, nhưng dựa vào tình huống hiện tại của Thiệu Đại Hổ, chỉ sợ cũng không có sức động y. Thiệu Vân An đang đợi, chờ Vương Thạch Tỉnh tìm được mình. Y tin tưởng, Vương Thạch Tỉnh nhất định có thể tìm được mình!

Có thể nói cái đâm kia của Thiệu Vân An là dốc hết toàn lực, chủy thủ đến từ tương lai nên sắc bén vô cùng nên đâm một cái là có thể làm vết thương Thiệu Đại Hổ thấy được xương cốt. Đừng nói là trước kia thân thể tráng kiện như ngưu của Thiệu Đại Hổ có thể chịu được thương thế này hay không, chứ người đã bị truy nã phải đào vong hơn một tháng khắp nơi, lại ở trong núi trốn nửa tháng, Thiệu Đại Hổ nay chỉ sợ mạng đều khó bảo toàn.

Tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Đại Hổ trong rừng sâu vang vọng, Thiệu Vân An đoán nơi này khẳng định còn ở phụ cận thôn Trung Dũng, hơn nữa cách thôn Trung Dũng không xa, cũng chưa có vào sâu trong rừng. Vì Thiệu Đại Hổ tuyệt đối không dám ban đêm vào rừng. Đừng nói là đi lạc, không bị mãnh thú trong rừng ăn mất là tốt lắm rồi. Bất quá Thiệu Đại Hổ có thể nghĩ trốn ở phụ cận thôn Trung Dũng, làm người khác không nghĩ ra cũng thật thông minh.

Máu chảy không ngừng, Thiệu Đại Hổ, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn sức lực lo lắng Thiệu Vân An. Người bị trọng thương, thông thường phản ứng đầu tiên chính là cầu cứu, Thiệu Đại Hổ cũng không ngoại lệ. Gã vừa kêu "Cứu mạng", vừa bò ra ngoài động, dưới thân nơi gã bò qua là một vệt máu loãng. Cũng có lẽ là do trong tay Thiệu Vân An dao, gã không dám đi qua. Mà lúc này bản năng cầu sinh của gã đã làm cho gã quên mình đang tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn.

Thiệu Đại Hổ bò ra ngoài động biến mất trong bóng đêm, chỉ có tiếng gã dần dần mỏng manh "Cứu mạng" là còn nhắc nhở Thiệu Vân An gã cách đó không xa. Trong động, cây đuốc đã bị tắt, trên đất rải rác mấy bình gốm, chén gốm, còn có một tay nải rách, một đệm giường rách. Thiệu Vân An uống mấy ngụm linh tuyền, đau đầu giảm bớt rất nhiều.

Chủy thủ rơi trên đất, Thiệu Vân An hai tay phát run mà buộc chặt quần áo, đây là phản ứng của thân thể sau kiếp nạn, y cũng không phủ nhận, Thiệu Đại Hổ cường bạo y để lại chút di chứng.

"Grào____!"

Đột nhiên có một tiếng hổ gầm truyền đến, động tác Thiệu Vân An dừng lại, Thiệu Đại Hổ kêu thảm thiết gần trong gang tấc, tiếng kêu thảm thiết làm Thiệu Vân An nghe mà nổi da gà cả người.

Hổ gầm...... Thiệu Vân An ngồi lại, chờ không lâu, một con đại lão giống như thiên sứ xuất hiện ở cửa động. Thần kinh căng chặt của Thiệu Vân An có thể trở về vị trí cũ, khi lão hổ vọt đến trước mặt y, y nâng tay lên ôm lấy đầu đối phương.

"Hổ ca." Thiệu Vân An không muốn thừa nhận mình không có tiền đồ trong thời điểm này lại muốn khóc.

"Grào Grào!"

Tiếng gầm của Hổ ca thổi bay tán loạn đầu tóc Thiệu Vân An, thiếu chút nữa chấn điếc màng nhĩ y. Nhóm người vào rừng tìm kiếm y nghe được tiếng hổ gầm nhanh chóng chạy đến sơn động. Xuất hiện vài ánh đuốc, nhóm người lớn tiếng gọi tên y truyền vào sơn động, Hổ ca nằm sấp xuống, Thiệu Vân An bò lên lưng nó, lúc này mới phát hiện trong miệng Hổ ca có vết máu.

Thiệu Vân An mất tích không đến một canh giờ, Vương Thạch Tỉnh ôm y về thôn Trung Dũng. Khi Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy Hổ ca cõng Thiệu Vân An, ngay cả Thiệu Vân An cũng bị ánh mắt hắn làm cho run sợ. Cùng Vương Thạch Tỉnh ở bên nhau lâu như vậy, cho dù là lần trước y bị bắt cóc, Vương Thạch Tỉnh cũng chưa từng đáng sợ như vậy.

Vốn dĩ đang ngủ say trong thôn Trung Dũng, giờ phút này từng nhà từng nhà đều ra cửa, có người đi biệt viện hầu phủ hỏi thăm tin tức, có người đứng ở nhà mình nhón chân nhìn xem, chờ người thông báo.

Khi Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy Thiệu Vân An liền cởi áo mình bọc kín mít Thiệu Vân An lại, vì Vương Thạch Tỉnh là người thứ nhất nhìn thấy Thiệu Vân An, cho nên những người khác cũng không biết tình trạng Thiệu Vân An. Mà lúc này, trong biệt viện, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vào phòng, lão phu nhân và Túc Thần Dật đau lòng liên tục rơi lệ.

Cái gáy Thiệu Vân An đã ngừng chảy máu, nhưng vết thương kia làm người nhìn thấy ghê sợ. Hai má tím đen, cả khuôn mặt đều sưng, trên cổ cũng có dấu tay, khi Thiệu Đại Hổ xé rách quần áo y cũng để lại vết cào trên người. Khi lão chính quân và lão phu nhân đến có mang theo đại phu, sau khi đưa toa thuốc và bỏ thêm dược liệu an thần, thể xác và tinh thần đều mệt Thiệu Vân An dưới tác dụng của thuốc nên ngủ. Túc Thần Dật khóe mắt đỏ bừng giúp nhi tử lau người, lão chính quân và lão phu nhân ở một bên thủ.

Cả nhà Lí chính trong lòng hoảng sợ, nếu bọn họ kiên trì đưa Thiệu Vân An về nhà, Thiệu Vân An sẽ không xảy ra chuyện. Bọn họ chỉ biết Thiệu Vân An bị thương, Vương Thạch Tỉnh không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, bọn họ cũng không biết tình trạng Thiệu Vân An thế nào, nôn nóng đứng ở cửa chờ tin tức. Đợi hồi lâu, quản gia Yến Phù Sinh đến nói với bọn họ chính quân đã uống thuốc nên ngủ rồi, chỉ là chút thương ngoài da, hầu gia đang thẩm vấn tội phạm, kêu bọn họ về nhà, không nên chờ nữa. Cả nhà Lí chính lo lắng trở về, Lí chính cũng kêu các thôn dân về nhà.

Trong phòng chứa củi trong biệt viện, khuôn mặt lạnh lẽo của Vương Thạch Tỉnh quất Thiệu Đại Hổ đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít. Thiệu Đại Hổ đã thành huyết thi, chân trái bị mất, đó là do Hổ ca cắn đứt. Thiệu Vân An vẫn không trở về, Vương Thạch Tỉnh liền đi nhà Lí chính đón y, biết được y đã sớm trở về, Vương Thạch Tỉnh lập tức về nhà mang theo người đi tìm người. Buổi tối Hổ ca đều ở biệt viện, Thiệu Vân An mất tích, Hổ ca dọc theo đường y về nhà để ngửi mùi, theo mùi y dẫn Vương Thạch Tỉnh đuổi theo. Khi Thiệu Đại Hổ bò ra ngoài kêu cứu, Hổ ca bỏ lại Vương Thạch Tỉnh trước một bước tìm thấy Thiệu Đại Hổ. Cùng Thiệu Đại Hổ đối mặt, Hổ ca cắn chân gã rồi đem người nện vào thân cây, Hổ ca ngửi thấy trên người Thiệu Đại Hổ có mùi của Thiệu Vân An, hành động này của Hổ ca có thể lý giải là đang trút giận cho y.

Không biết nên nói lúc ấy là thông minh hay là ngu. Gã cho rằng Vương Thạch Tỉnh có thể có được địa vị ngày hôm nay là vì có Thiệu Vân An, gã muốn chiếm đoạt Thiệu Vân An, để Thiệu Vân An có hài tử của gã, như vậy những gì Vương Thạch Tỉnh sở hữu có thể trở thành của gã. Thiệu Đại Hổ có lẽ là bị biến cố liên tiếp làm cho ngu, hoặc là gã vốn dĩ ngu xuẩn rồi, gã thậm chí nghĩ kết hoạch của mình rõ ràng rất khá, kết quả biến thành như vậy.

Bị Vương Thạch Tỉnh kéo trở về, Thiệu Đại Hổ đã sắp không xong, khi Vương Thạch Tỉnh rốt cuộc phát tiết xong, Thiệu Đại Hổ đã tắt thở từ lâu. Nhưng cho dù là người đã chết, Vương Thạch Tỉnh vẫn như cũ không khống chế được lửa giận trong lòng. Từ đầu đến cuối, Hổ ca đều ngồi ở một bên, đối với mùi máu khắp phòng không có bất luận phản ứng gì, nó cắn Thiệu Đại Hổ không phải vì hứng thú đối với thịt người.

"Grào." Hổ ca nhàn nhạt kêu một tiếng.

Ngực kịch liệt phập phồng Vương Thạch Tỉnh ném xuống roi trong tay, hít sâu làm mình bình tĩnh, lúc này có người gõ cửa, Vương Thạch Tỉnh đầu không quay lại lên tiếng: "Tiến vào."

Yến Phù Sinh đẩy cửa tiến vào, lãnh đạm nhìn huyết thi trên đất, hắn nói: "Lão gia, chính quân uống thuốc xong đã ngủ rồi. Người bên ngoài nô cũng kêu bọn họ trở về."

Vương Thạch Tỉnh xoay người, vẻ mặt sát khí, bất quá mặt không còn lạnh nữa.

"Quăng ra ngoài cho chó ăn."

"Dạ."

Vương Thạch Tỉnh ra phòng chất củi, Hổ ca đứng lên đi theo ra ngoài, Yến Phù Sinh gọi người đến đem thi thể Thiệu Đại Hổ ra ngoài.

Khi Vương Thạch Tỉnh trở lại trong phòng, nhạc cha Túc Thần Dật, lão chính quân và lão phu nhân đều còn ở. Nhìn hắn đã trở lại, ba vị trưởng bối chỉ nói hắn ở lại với Thiệu Vân An, còn lại không nói gì thêm. Túc Thần Dật muốn ở lại chiếu cố nhi tử, nhưng cũng minh bạch Vương Thạch Tỉnh cũng đang rất khó chịu, y vỗ vỗ vai Vương Thạch Tỉnh, sau đó đỡ cha nhỏ và nương ra cửa.

[Mình giải thích cho bạn nào chưa hiểu việc xưng hô Túc Thần Dật gọi là nhạc cha, vì để phân biệt với nhạc phụ là Đại Minh Vinh, vì trong QT nó để như vậy nên mình để nguyên không sửa lại cách xưng hô này]

Cửa vừa đóng lại, Vương Thạch Tỉnh liền nằm xuống giường ôm lấy Thiệu Vân An, thân thể căng chặt đến gắt gao, cả người đều tràn ngập tự trách.

.

.

.

Thiệu Vân An bị đau tỉnh, từ khi hồn xuyên qua đến giờ y vẫn là đầu tiên chịu tội như vậy. Một lần bị Ngụy Hoằng Chính đánh cũng không đau như vậy. Nâng đầu, để Vương Thạch Tỉnh thoa thuốc cho y, Thiệu Vân An chọc chọc đầu gỗ trước mặt – người nào đó mặt vô biểu tình, động tác máy móc, không phải đầu gỗ thì là gì.

Đầu gỗ không phản ứng, nhưng động tác thoa thuốc lại không hợp vì rất ôn nhu cẩn thận. Thiệu Vân An tiếp tục chọc, đầu gỗ rốt cuộc phản ứng.

"Tiểu tức phụ......" Nồng đậm tự trách muốn nói lại thôi.

Thiệu Vân An vẫn không phúc hậu mà rải muối cho vết thương người ta: "Ta đau sắp chết, tên hỗn đản kia đập ta một gậy không nói đi, còn tát ta mấy cái nữa, bắt được tên kia chưa?"

Thiệu Vân An có thể tinh tường nhìn thấy mặt Vương Thạch Tỉnh vặn vẹo trong chớp mắt, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Thiệu Vân An tiếp tục chọc: "Chưa bắt được à? Ta đã đâm gã bị thương mà, không lẽ gã có thể chạy thoát?"

"Bắt được."

Nặng nề nói ra một câu, Vương Thạch Tỉnh nắm lấy tay Thiệu Vân An: "Tiểu tức phụ đừng nhúc nhích, ta thoa thuốc cho ngươi, còn đau không?"

"Hiện tại khá hơn nhiều." Thiệu Vân An cắn cắn răng, "Còn tốt không đánh gãy răng ta, bằng không ta lột da gã ra. Gã hiện tại ở đâu?"

Vương Thạch Tỉnh không nói.

"Đã chết?"

"Ừm."

Thiệu Vân An oán hận: "Coi như gã tốt số! Gã dám cường bạo ta, gã nếu không chết, ta tuyệt đối tìm ba mươi đại hán cường chết gã!"

Vương Thạch Tỉnh lại vặn vẹo, thanh âm càng trầm: "Hắn chạm vào ngươi chỗ nào!"

Khi tìm được Thiệu Vân An, quần áo y rõ ràng không còn lành lặng, trên người lại có vết cào, Vương Thạch Tỉnh không dám nghĩ nữa. Thiệu Vân An tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Gã xé quần áo ta, nếu không phải lúc đó đầu ta đau quá, sức lực không đủ, nhất định một dao đâm chết gã!"

Vương Thạch Tỉnh hơi thở trầm xuống, hắn cảm thấy đem Thiệu Đại Hổ cho chó ăn là tiện nghi gã! Hắn tiểu tâm hầu hạ tiểu tức phụ mà bị tên kia đả thương không nói, tên kia còn nổi lên tâm tư như vậy, nghiền xương thành tro còn không đủ!

Xoa xoa dạ dày, Thiệu Vân An hỏi: "Không biết gã cho ta ăn cái gì?"

Vương Thạch Tỉnh sửng sốt: "Gã cho ngươi ăn cái gì?"

"Không biết, ta lúc ấy bị gã bóp miệng, gã mạnh mẽ nhét vào miệng ta cái gì đó, nhão nhão dính dính, tuy rằng không có mùi, nhưng vị rất ghê tởm. "

Vương Thạch Tỉnh càng tự trách, hắn không biết, nên đã đánh chết rồi.

"Ta uống nước trừ độc đã."

Lấy ra một lọ linh tuyền, Thiệu Vân An uống hết lọ nước. Y không dám dùng linh nhũ, vì chỉ một chút linh nhũ, vết thương trên người y sẽ lành lại. Này không phải nói cho mọi người biết trong tay y còn 'tiên quả' hay sao.

"Tiêu tức phụ, còn đau không?"

Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng ôm người vào lòng, không dám chạm vào gáy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhân cơ hội yêu cầu: "Đau sắp chết. Tên kia chạm vào ngực ta, nhanh tiêu độc cho ta."

"...... Tiểu tức phụ, ngươi còn bị thương, chờ ngươi khỏe đã."

"Không được, ta nhớ đến liền ghê tởm, huynh phải hảo hảo an ủi ta."

Ôm Thiệu Vân An, trong lòng cũng vạn phần nghĩ mà sợ, Vương Thạch Tỉnh ngầm đồng ý tiểu tức phụ cởi bỏ quần áo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro