Chương 203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện lần nay có thể nói là gõ chuông cảnh báo cho Thiệu Vân An. May mắn người đánh lén y là Thiệu Đại Hổ, mà Thiệu Đại Hổ lại ôm tâm tư dơ bẩn, nên y mới toàn mạng sống. Nhưng nếu là người đến giết y thì sao, cho dù y có không gian, nhưng trong tình trạng không phòng bị như vậy cũng khó thoát vận rủi. Ở xã hội hiện đại sống hơn hai mươi năm, đi vào cổ đại còn chưa chân chính gặp chuyện gì, vì có không gian mà không có sợ hãi, nên mới để cho Thiệu Đại Hổ có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, Thiệu Vân An mới cảm thấy nghĩ mà sợ. Toàn thân đau nhức, Thiệu Vân An trong ổ chăn gian nan trở mình, người bên cạnh không thấy, cũng không biết Vương Thạch Tỉnh dậy khi nào, y vậy mà không cảm nhận được. Bất quá cũng do ngày hôm qua bị tội, buổi tối lại kịch liệt làm hai lần, nếu không nhờ linh tuyền, y hiện tại chỉ sợ còn đang hôn mê. Bất quá nếu không có linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh cũng sẽ không chạm vào y.

Thiệu Vân An cũng không muốn dậy, nằm trên giường nghĩ về sai lầm của mình. Sau này khi ra cửa có thể không mang theo hộ vệ, nhưng phải mang theo Hổ ca! Chẳng sợ đem Hổ ca vào không gian!

Lần này Thiệu Vân An bị thương trước không nói người khác, Vương Thạch Tỉnh đã bị dọa chết khiếp. Khi Thiệu Vân An mất tích, điều thứ nhất hắn nghĩ đến là địch nhân ở kinh thành động tay động chân, tâm hắn đều lạnh.

Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thiệu Vân An tỉnh, Vương Thạch Tỉnh bưng khay bước nhanh đi đến bàn để xuống, sau đó nhanh chóng đi đến giường. Hổ ca chậm rì rì tiến vào, tìm chỗ nằm sấp xuống, nó vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.

"Tiểu tức phụ, dậy khi nào, trên người còn đau không?"

"Vừa mới dậy, trên người không đau, nhưng đầu có chút đau, huynh thoa thuốc cho ta đi."

Lông mày Vương Thạch nhíu lại như muốn nối liền với nhau. Hắn thấp giọng nói: "Dùng linh nhũ lau đi, thuốc trong cung tuy rằng tốt nhưng không bằng linh nhũ, bình phục quá chậm."

Thiệu Vân An mượn lực Vương Thạch Tỉnh ngồi dậy, thanh âm khan khan vì mới tỉnh ngủ nói: "Không được, lần này ta bị thương không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu. Bất quá cũng tốt, khẳng định có rất nhiều người cho rằng trong tay chúng ta còn tiên quả, ta phải để cho vết thương trên mặt từ từ lành lại mới được." Hạ giọng, "Cũng coi như may mắn, đừng nói người khác, ngay cả hoàng thượng và quân hậu cũng hoài nghi trong tay chúng ta còn tiên quả hay không mà."

Vương Thạch Tỉnh đau lòng: "Nhưng ngươi đau."

"Không có việc gì, ta uống nước là được. Thuốc trong cung cũng có hiệu quả, dù sao không phá tướng, không có việc gì."

Vô pháp, Vương Thạch Tỉnh bưng một chậu nước ấm cho Thiệu Vân An lau mặt, thoa thuốc cho y. Khi Vương Thạch Tỉnh bận rộn, Thiệu Vân An mặc xong xiêm y. Ở trong phòng dùng cơm, Thiệu Vân An lại lên giường nằm, sau đó nói với Vương Thạch Tỉnh: "Huynh phái người nói với Hà Tử ca một tiếng, ta không có việc gì, chờ vết thương trên mặt ta đỡ hơn, ta sẽ đi tìm y, để y an tâm ủ rượu."

"Một lát ta sẽ kêu Yến Phù Sinh đi. Gia gia đã phái người hồi kinh đưa tin. Cha nhỏ nói ngài ấy sẽ cùng ngươi hồi kinh."

"Cũng được." An tĩnh một lát, Thiệu Vân An nói: "Chuyện Thiệu gia đến đây thì kết thúc đi. Tộc nhân Thiệu thị đã bị liên lụy, lúc này cũng nên dừng lại, Thiệu Đại Hổ cũng đã chết, Thiệu gia cũng coi như vì sự ích kỷ lúc trước mà chịu trừng phạt. Nếu ở chỗ chúng ta lúc trước, cũng đã đền tội hết rồi."

Vương Thạch Tỉnh không hé răng, hắn là cổ nhân, hắn hiểu cũng như đồng ý sự trừng phạt đối với Thiệu gia và tộc nhân Thiệu thị, hiện tại càng ủng hộ! Thiệu Vân An giật nhẹ hắn: "Ta không phải rộng lượng, chỉ là không muốn cành mẹ đẻ cành con. Hiện tại, tất cả mọi người sẽ cho rằng Thiệu Đại Hổ chết chưa hết tội, nhưng nếu chúng ta lại tiếp tục trừng phạt tộc nhận Thiệu thị, đó chính là lòng dạ hẹp hòi. Tộc nhân Thiệu thị kỳ thật cũng rất xui xẻo."

Vương Thạch Tỉnh: "Sao ngươi phải cầu tình cho tộc nhân Thiệu thị?"

Thiệu Vân An trợn trắng mắt: "Ta cầu tình hữu dụng sao? Nếu hữu dụng ta sớm cầu tình rồi, ta đối với tru tộc gì đó trước nay không hảo cảm. Chỉ là lần này ta hy vọng không cần dùng cái gì tru tộc đó đi."

Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng vuốt gương mặt bị thương của Thiệu Vân An, sau một lúc lâu nói: "Ta viết thư cho hòang thượng."

"Khen thưởng một cái."

Thiệu Vân An hôn Vương Thạch Tỉnh một ngụm. Làm người hiện đại, tru tộc gì đó thật sự ác cảm mà.

Tuy rằng Vương Thạch Tỉnh phái Yến Phù Sinh báo cho Lí chính, để Triệu Hà chuyên tâm củng cố kỹ thuật ủ rượu, nhưng cả nhà Lí chính vẫn thấp thỏm lo âu. Bất quá sau nhiều ngày qua đi, thôn Trung Dũng đều gió êm sóng lặng, cả nhà Lí chính mới thoáng yên tâm. Thiệu Vân An ở trong phòng dưỡng thương, thuận tiện giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh tham mưu xây từ đường Trung Vương thị. Kết hợp với những từ đường cổ y thấy 'đời trước', Thiệu Vân An cho Vương Thạch Tỉnh một ít kiến nghị. Vương Thạch Tỉnh ở trong thư phòng trong không gian Thiệu Vân An cũng tìm được một ít tư liệu về từ đường, cuối cùng đã vẽ xong từ đường Trung Vương thị.

Hầu phủ tuyển người xây từ đường Trung Vương thị, thôn dân thôn Trung Dũng đều đến báo danh. Tộc nhân Vương thị trong lòng tuy rằng có chút không dễ chịu, nhưng loại này thời điểm này cũng qua hỗ trợ, ngay cả Vương Văn Hòa cũng đến báo danh để trông coi. Thiệu Vân An không lộ diện, trên mặt y vẫn còn xanh tím. Y xảy ra chuyện làm Túc Thần Dật sợ hãi, khi không có việc gì làm thì y cùng Túc Thần Dật và tiểu gia gia, nãi nãi, cũng coi như dùng thời gian tẫn hiếu.

Thôn Trung Dũng thì gió êm sóng lặng, thì khi nghe được tin Quân hậu rất tức giận. Một tên điêu dân nho nhỏ mà dám làm Thiệu Vân An bị thương, những thị vệ phái đi thật thất trách! Quân hậu muốn Vĩnh Minh Đế lại phái thêm một trăm cấm vệ quân đi thôn Trung Dũng, đến lúc đó hộ tống Thiệu Vân An hồi kinh luôn, còn thay đổi luôn thống lĩnh thị vệ. Nếu không phải do Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cùng viết thư dường như cùng lúc đưa đến Quân hậu, thì tộc nhân Thiệu thị sẽ khó thoát trừng phạt do tội liên đới, đối với vương triều phong kiến mà nói, tội liên đới bất quá là khiển trách. Vì thế, Quân hậu cảm thấy cháu trai này của mình tâm địa quá mềm, Vương Thạch Tỉnh lại quản không được y, sau này khó nói sẽ không bị người lợi dụng, chỉ là hiện tại dạy bảo chỉ sợ đã muộn, chỉ có thể đặt ở bên cạnh hảo hảo xem mới yên tâm. Thiệu Vân An không biết việc 'cầu tình' của y thiếu chút nữa làm y mất đi 'tự do', còn hảo sau đó phát sinh ra một sự kiện thay đổi Quân hậu cách nhìn đối với y, mới xem như giải cấm cho y.

Ngâm mình ở hồ, Thiệu Vân An chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Vết thương trên mặt đã đỡ hơn nhiều, vết thương ở gáy được vải băng che lại đã được linh nhũ trị hết.

"Hổ ca, ngươi ở bên ngoài sao?"

Cửa phòng tắm bị 'người' đụng phải, Hổ ca tản bộ đi đến. Thiệu Vân An thấp giọng nói: "Ta đọc sách, ngươi giúp ta thủ."

Hổ ca ở cửa nằm sấp xuống, đối với hồ nước kia không chút nào hứng thú. Thiệu Vân An lấy ra một quyển sách đọc. Đây là một quyển thực đơn thai phụ, Thiệu Vân An tính trước khi đi kinh thành sẽ nghiên cứu một ít thực đơn cho thai phụ, để sau khi trở lại kinh thành sẽ làm cho Quân hậu ăn. Trước kia khi đại tẩu mang thai, thức ăn đều được đại ca thỉnh đầu bếp chuyên nghiệp phụ trách, y khi đó đang bận chuyện mở nhà ăn, không có tham dự nhiều, chỉ biết một ít đại khái, hiện tại cần đi chiếu cố thai phụ, nga, không phải, dựng phu, tất nhiên cần phải chuyên nghiệp chút.

Mãi cho đến khi nước có chút lạnh, Thiệu Vân An mới thu đóng sách lại từ hồ đi lên. Lấy qua khăn tắm bên cạnh ao lau mình, y lẩm bẩm: "Thai phụ kiêng kị nhiều như vậy sao, này không thể ăn, kia phải cẩn thận, nguyên liệu nơi này lại hữu hạn, sớm biết vậy đã lấy nhiều đồ vật bỏ vào rồi. Chỉ có dưa chuột và cà chua hoàn toàn không đủ a."

Ném xuống khăn tắm, mặc xong xiêm y, đi ra phòng tắm trong lòng Thiệu Vân An còn cân nhắc thực đơn thai phụ. Đi vài bước, y quay đầu lại: "Hổ ca, nơi này có chim yến hay không?"

Hổ ca giương mắt.

"Vậy là không có à?"

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, nhanh bước chân.

Kinh thành, lại thu được thư của Thiệu Vân An gởi, Quân hậu đọc kỹ thư y gửi rõ ràng kinh ngạc. Trác Kim thấy thế, tò mò: "Thiên tuế, tin Vương Thiệu chính quân viết có gì không ổn sao?"

Quân hậu nghi hoặc khó hiểu nói: "Y nói tổ yến đối với bổn quân và thai nhi trong bụng cực tốt, nhưng ta triều không có nơi nào sản xuất tổ yến, muốn bổn quân phái người điều tra xem nơi nào có chim yến, nếu có, thì chỉ lấy tổ yến không lấy chim yến."

"Chim yến?" Trác Kim phản ứng đầu tiên chính là , "Chỉ nói qua loa là đối với ngài và tiểu hoàng tử có chỗ tố thôi sao?"

"Trong tin y chỉ nói vậy, chỉ nói trước tìm, chờ y trở về thì sẽ xử lý. Nếu tìm được nhiều, y muốn thu mua lượng lớn."

Trác Kim nghi hoặc, bất quá vẫn nói: "Nô tỳ lập tức phái người đi tìm."

"Ngươi đi tìm An Trạch, để hắn mau chóng đi tìm."

Trác Kim sửng sốt, cúi đầu ánh mắt có chút đen tối nói: "Tuân chỉ, nô tỳ đi liền."

Quân hậu nhìn bộ dáng này của hắn, đem tin xếp lại, đặt ở một bên, nói: "Trác Kim, ngươi có gì muốn nói với bổn quân?"

Trác Kim bùm một tiếng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám."

Quân hậu hiểu rõ nói: "Ngươi hâm mộ An Trạch có thể bỏ đi nô tịch."

Trác Kim ngẩng đầu lên: "Nô tỳ tuyệt không dám có tâm tư này! Có thể hầu hạ thiên tuế, là phúc phận nô tỳ cầu mà không được! Nô tỳ sinh là nô của thiên tuế, chết cũng là nô của thiên tuế!"

Quân hậu biểu tình nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi. Bổn quân biết ngươi trung tâm."

Trác Kim không đứng dậy, cúi sát trên đất.

Quân hậu nói: "Ngươi cũng không cần hâm mộ An Trạch. Bổn quân cho hắn ân điển, hắn cũng phải làm những gì bổn quân sai bảo. Ngươi đối với bổn quân trung tâm, trong lòng bổn quân biết. Bổn quân đáp ứng ngươi, sau này, bổn quân sẽ cho ngươi trừ bỏ nô tịch, ngoại trừ không thể cho phép ngươi cưới vợ, ngươi không khác gì với nam tử bình thường."

Trác Kim đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi lỗ tai chính mình có xảy ra vấn đề hay không.

Quân hậu xua tay: "Ngươi đi đi. Kêu An Trạch mau chóng đi làm đi, Vân An sợ là cũng sắp vào kinh rồi, đừng để lỡ chuyện của y."

"Thiên tuế......" Trác Kim ấp úng, thần sắc hoảng loạn, vừa rồi, là hắn nghe lầm sao!

Quân hậu: "Sao, không muốn khôi hồi thân nam nhi sao?"

Trác Kim hóa đá, câu này của Quân hậu làm đầu hắn ong một tiếng nổ tung. Khôi phục thân nam nhi, đối với thái giám mà nói đó là hy vọng xa với đến chết cũng không đạt được. Nhưng là hắn vừa nghe được cái gì? Thiên tuế, thiên tuế nói, có thể cho hắn khôi phục thân nam nhi? Có thể cho hắn sau khi chết, đem những gì cha mẹ ban tặng 'hoàn hoàn chỉnh chỉnh' trở lại sao?!

"Hửm? Còn thất thần cái gì?"

Trác Kim hoảng loạn hoàn hồn, không sợ đau mà dùng sức dập đầu ba cái, sau đó dùng cả tay cả chân bò dậy thất tha thất thểu đi ra ngoài, thậm chí đã quên quỳ an.

Nhìn thấy bộ dáng hắn, khóe miệng Quân hậu giơ lên một tia tươi cười ác thú vị.

Khách điếm ở kinh thành sau buổi bán đấu giá dường như ngày càng chật ních. Các thương nhân từ các quốc gia khác chiếm cứ tám phần khách điếm. Ở một gian chữ Thiên số 1, một vị thiếu nữ mặc nhung trang tuổi trẻ khuôn mặt u sầu ngồi ở bên cạnh bàn, vài vị đại hán cao lớn vạm vỡ thần sắc cung kính đứng hai bên nàng.

Thiếu nữ hỏi: "Xác định Trung Dũng Hầu chính quân hôm nay sẽ hồi kinh?"

Một vị đại hán nói: "Chúng ta đã ra nhiều tiền, người trong cung truyền tin nói như vậy, Quân hậu có thai, muốn Trung Dũng Hầu chính quân hồi kinh hầu hạ."

Thiếu nữ nắm tay: "Mặc kệ dùng bất cứ giá nào, khi y hồi kinh, ta cần phải gặp y!"

"Dạ!"

Thịch thịch thịch, có người gõ cửa, có người đến mở cửa. Một vị đại hán cường tráng bước nhanh đến, kích động nói: "Công chúa, lão bản Vân Long Các nói muốn tìm người để tìm kiếm chim yến, nói muốn thu mua chim yến con!"

"Chim yến con?" Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.

Thiếu nữ kia đứng lên: "Có biết lý do không?"

"Không biết, nhưng lão bản Vân Long Các nói là, nhà ai có chim yến hay tổ yến chất lượng tốt, thì thu mua lượng lớn!"

Thiếu nữ vừa nghe lập tức nói: "Ngươi lập tức đi Vân Long Các!" Sau đó, "Không, ta cùng với ngươi đi!"

Chẳng lẽ do vu tổ cho nàng cơ hội?! Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải bắt lấy cơ hội này! Tổ yến, chim yến con, bọn họ không thiếu nhất chính là cái này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro