Chương 205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngáp một cái, Thiệu Vân An lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, tuy rằng bên ngoài mặt trời đã lên cao. Từ thôn Trung Dũng trở về, Thiệu Vân An đã được Quân hậu giữ lại trong cung, Túc Thần Dật cũng ở. Hiện giờ lão nhân gia đều không ở nhà, y và cha nhỏ đều ở trong cung chiếu cố Quân hậu có thai. Sau khi hồi kinh y vội vàng ủ rượu, còn phải nấu ăn cho Quân hậu, cũng có cha nhỏ bên người giúp y chia sẻ một ít. Cha nhỏ có kinh nghiệm mang thai, đây là điều Quân hậu cần nhất lúc này, ở lại trong cung cũng rất thích hợp. Bất quá vì y ở trong cung, Ni Tử và Vương Thanh cũng phá lệ ở trong cung, bằng không nếu y chưa trở lại, hai đứa nhỏ còn ở vương phủ, bên ngoài người không biết sẽ nghĩ như thế nào. Quân hậu không cưỡng bách phụ tử bọn họ tách ra, dù sao hậu cung ít người, hai đứa nhỏ cũng còn nhỏ, cùng ở cũng không sao.

Còn Hi nhi. Thiệu Vân An thở dài một tiếng. Ngày hôm sau khi y hồi kinh có gặp Hi nhi vào buổi sáng, sau đó liên tiếp mười ngày, hài tử kia liền biến mất, Ni Tử gặp Hi nhi nhiều hơn y. Thiệu Vân An hoàn toàn nhận thức hài tử kia ý chí kiên định. Ni Tử là tức phụ mà Hi nhi đã nhận định, cho nên mặc dù bận cỡ nào, Hi nhi đều rút ra thời gian để gặp Ni Tử. Còn những người khác, đều không cần thiết, nhóc sẽ không lãng phí thời gian, cho dù là thân cha hay là nhạc cha đều ở trong danh sách không cần thiết của nhóc.

Giống Tưởng Mạt Hi bận rộn còn có Đại Lão tướng quân. Phường tư vụ hiện tại xem như là cái nhà khác của Tưởng Mạt Hi và Đại Lão tướng quân. Tưởng Mạt Hi ngoại trừ tiến cung gặp Ni Tử, thời gian còn lại đều ở phường tư vụ, còn Đại Lão tướng quân ngay cả nhà cũng không về. Lão phu nhân và lão chính quân hiện tại ở thôn Trung Dũng, Đại Lão tướng quân có thể nói là có thể chuyên tâm làm ở phường tư vụ. Phường tư vụ trong tay Đại Lão tướng, hiện tại có thể nói là như một cái thùng sắt, mật thám của thế gia kinh thành khắp nơi biết Vĩnh Minh Đế có một nơi bí mật, do Đại Lão tướng quân phụ trách, nhưng lại điều tra không ra nơi đó để làm gì, chỉ biết là thường xuyên có rất nhiều vật liệu bằng gỗ, bằng sắt đưa đến nơi đó.

Nói chuyện thép Damascus cho Vĩnh Minh Đế biết, ngày hôm sau Vĩnh Minh Đế triệu Đại Lão tướng quân và Tưởng Mạt Hi tiến cung, lúc sau, chuyện thép Damascus Thiệu Vân An không có tham dự nữa, y mang đến sắt hoa văn đều giao cho Tưởng Mạt Hi. Y tuy rằng là người xuyên việt, nhưng sở trường của y không có chút liên quan gì đến khoa học kỹ thuật. Y duy nhất chỉ có thể cung cấp là sách trong không gian, những quyển sách mà lúc trước y rảnh không có việc gì làm nên mua về, những quyển sách này cần Tưởng Mạt Hi tự mình mài mò. Có thể nói, mấu chốt nhất chính là Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi là thiên tài trời sinh, những kiến thức tương lai đó vậy mà có thể nhớ hết, cho dù là Thiệu Vân An mỗi khi nghĩ đến đều rùng mình, đây là bộ não khủng bố cỡ nào a. Thiệu Vân An hoàn toàn không muốn biết Tưởng Mạt Hi ở phường tư vụ làm cái gì, y chỉ cần tiểu tử kia đừng biến thành phần tử khủng bố là được.

Không muốn rời giường, mấy ngày nay cảm thấy mệt mệt, chẳng lẽ do Tỉnh ca không ở bên cạnh? Trước kia khi bận rộn hơn lúc này y cũng không mệt như vậy, nhờ có linh tuyền, là pháp bảo khôi phục thể lực. Nhưng hai ngày nay dường như uống linh tuyền cũng không có tác dụng, luôn buồn ngủ. Có lẽ là do Tỉnh ca không ở bên cạnh.

Bất quá tuy rằng Vương Thạch Tỉnh không ở bên cạnh, hai người vẫn duy trì thư từ qua lại. Biệt viện hầu phủ vẫn định kỳ đưa nước đến kinh thành, thư từ tất nhiên ít không được. Từ đường Trung Vương thị đã xây xong, Vương Thạch Tỉnh hiện tại cùng Quách Tử Du và Tưởng Khang Ninh phối hợp hổ trợ Triệu Hà ủ rượu. Khi Thiệu Vân An hồi kinh có mang theo hai thuyền dương nãi tử quả, ngày hôm sau y ở tửu phường mà Quân hậu an bài cho y để ủ dương nãi tử tửu, sau đó nhân lúc không có ai lấy ra mấy thùng mà đã ủ xong tử không gian ra, để đem đi nhà bán đấu gia. Dương nãi tử tửu tổng cộng ủ bao nhiêu thùng chỉ có y biết, An công công chỉ biết số lượng y đưa ra.

Phương pháp ủ dương nãi tử tửu Thiệu Vân An cũng dạy cho Quách Tử Mục, dương nãi tửu tửu ở quán ăn tại gia của Quách Tử Mục đều do Quách Tử Mục tự tay ủ. Lại nói, sinh ý tiệm ăn tại gia của Quách Tử Mục hỏa bạo cũng làm Thiệu Vân An giật mình một phen. Quách Tử Mục là vương chính quân đương nhiên không thể tự mình xuống bếp, Mộ Dung thế tử tìm cho y một đầu bếp đáng tin cậy, Quách Tử Mục chỉ cần chỉ đạo, Thiệu Vân An ở vương phủ ăn những món ăn quán ăn tại gia của Quách Tử Mục làm, không thể không nói, ở phương diện nấu ăn, Quách Tử Mục có thiên phú so ra muốn cao hơn y, Quách Tử Mục tự phát minh ra một ít món ăn mà ngay cả Thiệu Vân An ăn đều giơ ngón tay cái.

Tiệm ăn tại gia mỗi ngày chỉ nhận mười bàn, mà còn phải đặt trước, mỗi bàn mỗi người cần tiêu phí ba mươi lượng bạc, nếu đồ ăn phẩm cấp cao, thì tất nhiên cần tiêu phí nhiều kim ngạch hơn, cao nhất còn có thể lên mỗi người là một trăm lượng bạc. Cái giá này là do Thiệu Vân An định ra, lúc ấy Quách Tử Mục nhìn thấy bảng giá này mà cả người đều choáng váng, giá này có người muốn ăn sao! Sự thật chứng minh, không có nhiều người, chỉ có càng nhiều. Hiện tại các thương nhân quốc gia, các thế gia khắp nơi đều ở hướng kinh thành đến, Quách Tử Mục là ai, y là từ phủ Trung Dũng Hầu ra đó, là chính quân La Vinh Vương, y mở tiệm ăn tại gia, chẳng sợ không thể ăn, tuyệt đối có thể làm người chen lấn mà đến, càng đừng nói đồ ăn nơi này so với tửu lâu lớn nhất kinh thành, Vân Long Các, còn hơn một chút. Mà muốn ăn cơm ở chỗ này, không phải chỉ cần có tiền liền đủ, không có địa vị nhất định, vậy thì ngươi đừng hòng vào được. Thiệu Vân An nhớ tới khi Quách Tử Mục nhìn thấy lợi nhuận của tháng thứ nhất thì biểu tình ngốc ra như thế nào, mỗi lần nhớ đến y đều sẽ cười to không ngừng.

Hôm nay đi đến chỗ Tiểu Quách ca thử đồ ngọt. Thiệu Vân An đã sớm nhìn ra Quách Tử Mục rất kiêng kị tiến cung, cũng nhìn ra Quân hậu cũng đồng dạng kiêng kị. Ở trong lòng lắc đầu, còn muốn tiếp tục lười biếng, Thiệu Vân An xốc chăn lên gian nan đứng dậy. Kỳ quái, sao lại mệt như vậy, không nên a. Quân hậu tuy rằng mang thai thì rất kén ăn, nhưng đối với y mà nói còn không tính khó hầu hạ, hơn nữa y chỉ lo làm, có một đám người Ngự Thiện Phòng trợ thủ cho y, còn có ngự trù, y không mệt như vậy mới đúng.

Ngáp liên tục, Thiệu Vân An hoạt động tay chân chút, phỏng chừng là thiếu rèn luyện. 'Đời trước' y thường xuyên đi phòng gym, đời này...... Khi y xuyên qua đến giờ thì chưa từng rèn luyện qua!

"Vương Thiệu chính quân, ngài dậy chưa?"

Bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ, Thiệu Vân An động tác dừng lại: "Vào đi." Hổ ca nãy giờ vẫn nằm nay đứng lên, duỗi cái đại đại eo lười. Hổ ca hoàn toàn bảo hộ bên cạnh Thiệu Vân An.

Bốn vị cung nữ bước đến, các nàng là do Quân hậu phái đến hầu hạ. Bất quá khi bốn người nhìn thấy Hổ ca thì toàn thân cứng đờ, Hổ ca nhảy lên ghế dài, nằm sấp xuống. Thiệu Vân An không quen người khác hầu hạ, tuy rằng nhà y có tiền, nhưng bên cạnh y đúng là không có người hầu hạ. Nhưng thân phận hiện tại của y bất đồng, nơi này lại là hoàng cung, cần có quy củ, cho dù là ở phủ tướng quân, bên cạnh y vẫn có người hầu hạ, đây là xã hội phong kiến nên gia cấp quyền quý có nhiều quy củ, Thiệu Vân An chỉ có thể phục tùng.

Rửa mặt, đánh răng, rồi do một vị cung nữ chải đầu cho y, có hai vị cung nữ giúp y mặc quần áo, Thiệu Vân An ở trong lòng phỉ nhổ chính mình nhanh như vậy đã bị thuần hóa. Quân hậu kêu Thiệu Vân An không cần nhúng ta vào, Quân hậu cũng là sợ y mệt, Thiệu Vân An cần phải dậy sớm. Bất quá buổi sáng Quân hậu chỉ muốn ăn cháo, cần có vài món điểm tâm ngon miệng ăn sáng là được, những món ăn sáng này ngự trù đã học được Thiệu Vân An một ít, cơ bản có thể phù hợp Quân hậu yêu cầu.

Thiệu Vân An ở trong phòng dùng cơm sáng sau đó đi gặp Quân hậu, y hôm nay muốn xuất cung, ngày hôm qua đã nói với Quân hậu. Bất quá trước khi ra cung y cần phải chuẩn bị tốt bữa trưa cho Quân hậu. Quân hậu nghén cũng không tính nghiêm trọng, nhưng đặc biệt kén ăn, Thiệu Vân An không khỏi suy đoán tiểu thái tử tương lai này có phải là tiểu tham ăn hay không. Còn việc thai này của Quân hậu có phải là nữ nhi hay không, thì không ai nghĩ đến phương diện này, bao gồm Thiệu Vân An. Không phải là do Thiệu Vân An trọng nam khinh nữ, mà tình huống trước mắt, thai này của Quân hậu nên là nam hài nhi thì tốt nhất.

"Vân An, nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, nhìn ngươi rất mệt."

Thiệu Vân An vừa vào Cẩm Hoa cung, đã nghe được tiếng Quân hậu quan tâm dò hỏi. Hổ ca vẫn như thường tìm cái góc mà nằm, một bộ dáng vĩnh viễn ngủ không đủ. Quân hậu không chút nào sợ Hổ ca, nếu không phải Hổ ca không muốn, Quân hậu còn muốn sờ sờ nó nữa. Vĩnh Minh Đế muốn Quân hậu chuyên tâm an thai, nhưng Quân hậu không phải là người rảnh rỗi, y có thói quen phân ưu cho Vĩnh Minh Đế, hơn nữa hậu cung hiện tại không người, nếu y buông tay mặc kệ, vậy hậu cung Vĩnh Minh Đế có thể bị loạn.

Thiệu Vân An chịu đựng buồn ngủ nói: "Không có, có thể là do trời nóng, nên luôn muốn ngủ nướng, người ta không phải thường nói xuân vây thu mệt hạ ngủ gật, ba tháng ngủ đông nữa mà."

Quân hậu bị chọc cười, nay cả Trác Kim đều cười ra tiếng.

Quân hậu: "Nhìn bộ dáng ngươi như một năm không ngủ vậy."

"Đây không phải là do trong cung an tĩnh, thích hợp ngủ sao."

Thiệu Vân An nói xong vẫn nhịn không được mà ngáp một cái, Quân hậu vỗ vỗ bên cạnh: "Dùng cơm chưa?"

"Đến đây ăn."

Thiệu Vân An ở bên cạnh Quân hậu ngồi xuống, Trác Kim lập tức bưng trà đến. Thiệu Vân An uống hai ngụm trà, thanh tỉnh một chút.

"Vân An, ngươi nói muốn tổ yến, An Trạch bên kia có chút tin tức, bộ lạc Đại Sơn có không ít chim yến, bọn họ đã phái người trở về lấy tổ yến, chờ khi đem đến đây, ngươi nhìn xem có thể dùng hay không."

"Bộ lạc Đại Sơn có nhiều chim yến sao?" Động tác uống trà của Thiệu Vân An dừng lại. Bận chuyện ủ rượu, y thiếu chút nữa đã quên chuyện này.

Cũng vì Thiệu Vân An bận ủ rượu, Quân hậu cũng chưa nói với y chuyện này. Trác Kim rất có nhãn lực thay trả lời: "Bộ lạc Đại Sơn kia có tiểu đầu lĩnh là nữ nhi vừa vặn ở kinh thành, đối phương đến gặp An đại nhân. Chỉ là bộ lạc Đại Sơn không ăn chim yến, trong tay lại không mang theo, cho nên mới nói phái người trở về lấy."

Thiệu Vân An gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ: dường như triều đại này không biết dùng tổ yến, nên bộ lạc Đại Sơn dù có nhiều tổ yến, mà không biết giá trị của thứ này.

Quân hậu tò mò: "Vân An, tổ yến thật sự đối với bổn quân và hài nhi có chỗ lợi sao?"

Thiệu Vân An nói: "Nếu phẩm chất tổ yến của bộ lạc Đại Sơn không tồi, vậy thiên tuế hãy hàng năm ăn đi, trong sách nói, tổ yến là thứ bổ dưỡng, cho dù là hài tử cũng có thể ăn mà không có bất luận tác dụng phụ gì. Bất quá không phải tổ yến nào cũng có thể ăn, cho nên thần mới muốn nhìn xem trước."

Quân hậu kinh ngạc: "Tốt như vậy?"

"Là rất tốt. Nếu có thể ăn, đến lúc đó chúng ta đều ăn, là thứ tốt."

"Vậy được."

Quách Tốn nhăn mặt: "Tổ yến làm từ nhánh cây, sao có thể ăn được?"

Thiệu Vân An theo bản năng nói: "Tổ yến là dùng nước miếng chim yến làm thành mà."

Lúc này sắc mặt Quân hậu thay đổi, liền nôn, Quách Tốn hô to: "Nước miếng chim yến sao có thể ăn được chứ!"

Thiệu Vân An đang vội xoa ngực cho Quân hậu, nói: "Chờ thần làm xong sẽ biết, ta nói không rõ được. Tiểu thúc, ngài đừng nghĩ nước miếng gì, thần hôm nay hầm canh gà bào ngư cho ngài uống, đã hầm xong, thần đi Ngự Thiện Phòng nhìn xem."

Thiệu Vân An đi, Quân hậu còn chưa hòa hoãn từ ghê tởm lại. Tổ yến y không thể ăn nha, nghĩ đến liền ghê tởm. Chuồn mất Thiệu Vân An cười khổ, nước miếng chim yến tính là gì, đu đủ hầm tuyết giáp là ống dẫn trứng của ếch đó. Thiệu Vân An nghĩ nếu Quân hậu biết mình đã làm ống dẫn trứng của ếch cho y ăn, Quân hậu phỏng chừng sẽ nôn lợi hại hơn.

Bị nước miếng chim yến làm cho ghê tởm nửa ngày, Quân hậu uống canh gà bào ngư, đã qua Thiệu Vân An xử lý nên không có bất luận mùi tanh gì uống rất ngon. Bất quá trước khi ăn, Quân hậu có hỏi bào ngư là gì, không phải là nước miếng động vật gì đó. Biết được bào ngư là loài vật dưới biển, Quân hậu bình tĩnh lại.

Thiệu Vân An cũng mang chút cho Quách Tử Mục, còn mang theo một hộp bào ngư khô còn chưa xử lý. Thứ này khẳng định sẽ bán ở tiệm ăn tại gia.

Trạng thái hiện giờ của Quách Tử Mục có thể dùng một từ để hình dung đó là, hoảng hốt. Cái hoảng hốt không phải chỉ y, mà chỉ người nhìn thấy y. Mỗi ngày được tình yêu vỗ về, lại có sự nghiệp của mình, vốn dĩ đã có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc nay y càng 'mỹ lệ' làm ai nhìn thấy đều tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn đê mê, thế cho nên La Vinh Vương phải năn nỉ Quách Tử Mục khi ra cửa nhất định phải mang mặt nạ, quá nguy hiểm.

Quách Tử Mục ở tiệm ăn tại gia, Thiệu Vân An đến đó tìm y, cùng đi với y có hai mươi thị vệ cộng thêm Hổ ca. Y vừa ra cửa, Đông Kinh không thể nói không lớn, chỉ là Hổ ca đã tuyệt đối có thể đưa tới chú ý của toàn kinh thành. Khi Thiệu Vân An vào tiệm ăn tại gia không lâu, các thế gia đại tộc đều đi đến tiệm ăn tại gia, vì chính quân Trung Dũng Hầu nay đã xuất cung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro