Chương 208: Có trò hay để chơi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An chỉ mời người đại phòng và nhị phòng nguyên nhân rất đơn giản. Y không có tạo quan hệ với phủ Lỗ Quốc công, nhưng phủ Lỗ Quốc công dù sao là 'nhà mẹ đẻ' của cha nhỏ. Mời hai nhi tử Lỗ Quốc công, là cho Lỗ Quốc công mặt mũi, xem như đã tỏ thái độ. Cha nhỏ y từ nhị phòng, mời con vợ cả nhị phòng cũng cho thấy thái độ y đối với nhị phòng. Còn tam phòng, cùng y không có chút quan hệ, đây cũng là Túc Tô thị và Túc Cẩn An suy đoán.

Giữa trưa ngày hôm sau, Túc Cẩn An mang theo Túc Cẩn Thăng và Túc Cẩn Du đúng giờ đến. Trước khi đi, đương gia tam phòng ra mặt hy vọng Túc Cẩn An có thể mang theo con vợ cả cùng đi, Lỗ Quốc công tự mình bác bỏ, lý do là vì bọn họ còn chưa biết tính tình Thiệu Vân An, chưa nói trước đã tùy tiện mang theo người, vạn nhất để người khác nghĩ nhiều thì không tốt. Thiệu Vân An đối phó với người phủ An Quốc Công mọi người đều biết, Lỗ Quốc công Lỗ Bình nói như vậy, tam phòng dù có oán trách cũng chỉ có thể nhịn xuống. Còn Nhữ Thư Hàm, Lỗ Bình không đi an ủi muội muội và cháu ngoại trai, hắn và mẫu thân nói chuyện, Túc lão phu nhân từ bỏ ra mặt cho Nhữ Thư Hàm. Không nói nếu bà nháo lớn Thiệu Vân An sẽ làm như thế nào, nhưng làm Quân hậu bất mãn thì đối với nữ nhi và cháu ngoại đều không có chỗ tốt.

Thiệu Vân An ở Minh Nguyệt phòng bày một bàn đồ ăn mời ba vị biểu ca, y nói thẳng chuyện Nhữ Thư Hàm đặt bàn ra. Khanh Nguyện là do Quách Tử Mục mở, Nhữ Thư Hàm làm như vậy không chỉ làm khó xử vương chính quân, mà cũng làm y khó xử. Thiệu Vân An nói rất rõ, y nếu để chuyện này ngoại lệ, về sau ai cũng đều đem tầng quan hệ này làm khó xử Quách Tử Mục, sau khi ăn xong, Thiệu Vân An cho ba người thẻ vàng Khanh Nguyện, đó chính xác là vàng, tuy rằng rất mỏng, nhưng là vàng ròng, về sau ba người đến Khanh Nguyện ăn cơm có thể giảm 10%.

Túc Cẩn An, Túc Cẩn Thăng và Túc Cẩn Du ăn bữa cơm này có thể nói là thu hoạch phong phú. Không chỉ kéo gần quan hệ với Thiệu Vân An, còn có một tấm thẻ vàng. Loại thẻ vàng chưa có chính thức đẩy ra, Khanh Nguyện chỉ đẩy ra một trăm tấm thẻ vàng, bọn họ lại mỗi người một cái. Không nói cái khác, Túc Cẩn Du có tấm thẻ vàng này có thể làm địa vị hắn ở phủ Lỗ Quốc công bay lên.

Tin về Phủ Lỗ Quốc được người khắp kinh thành truyền bá, đại phòng và nhị phòng vui vẻ ra mặt, những người khác hoặc giận hoặc khóc không phải chuyện Thiệu Vân An quan tâm. Mà y tin tưởng, kinh một khi truyền bá chuyện này, người phủ Lỗ Quốc công sẽ không có ai làm chuyện giống như Nhữ Thư Hàm. Nửa năm sau, Nhữ phu nhân tái giá, một lòng muốn sửa họ Nhữ Thư Hàm nhưng không được chấp thuận. Lúc này, lão phu nhân không quan tâm chuyện nàng khóc nháo, Lỗ Quốc công cũng tỏ thái độ cường ngạnh đem muội muội này gả ra ngoài, hơn nữa là gả xa kinh thành.

Chuyện Lỗ Quốc công thiếu chút nữa gây nên sóng gió bị ba cái bái thiếp của Thiệu Vân An dẹp yên, có thể nói, ngay cả Lỗ Quốc công cũng rất vừa lòng. Có chuyện phủ Lỗ Quốc công làm gương, những người có quan hệ thông gia với Đại gia hoặc quan hệ thân cận cũng phải nhanh chóng suy nghĩ lại. Nhưng đó là chuyện sau này.

Cùng ba người phủ Lỗ Quốc công ăn cơm, giữa trưa ngày hôm sau, Thiệu Vân An vẫn ở Minh Nguyệt phòng, gặp người bộ lạc Đại Sơn Bộ lạc phú thương Ô Sắc. Lúc này ngoài ý muốn người y gặp không phải là hắn, thì ra Ô Sắc chỉ là người trung gian, người muốn gặp y chính là công chúa bộ lac Đại Sơn Ô Chân. Bộ lạc Đại Sơn được mấy chục cái bộ lạc liên minh tạo thành, Đại vương được toàn thể bộ lạc đề cử, gọi là đầu lĩnh.

Vĩnh Minh Đế và Quân hậu dùng tiên quả, tin tức cải lão hoàn đồng truyền đến bộ lạc Đại Sơn, Ô Chân liền dẫn người bí mật đến kinh thành Đại Yến Quốc, muốn gặp mặt Thiệu Vân An, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Lúc này thật vất vả gặp được Thiệu Vân An, Ô Chân đưa lên quà tặng phong phú của bộ lạc Đại Sơn, nàng khẩn cầu Thiệu Vân An cứu phụ thân nàng.

"Bổn quân biết nàng ở kinh thành, cũng đoán được chuyện nàng sở cầu, chẳng qua không nghĩ đế nàng không đến tìm bổn quân, mà lại tìm mọi cách gặp ngươi."

Thiệu Vân An nói: "Nàng không cầu thần cho nàng tiên quả hoặc tiên thủy, chỉ là cầu thần nghĩ cách cứu phụ thân nàng. Nàng biết trượng phu em vợ của Khang Thụy ăn cố nguyên cao thần làm cùng với trà bưởi mật ong mà khang phục. Nàng cho rằng thần có biện pháp."

Quân hậu: "Nàng muốn ngươi làm cố nguyên cao?"

"Không có, chỉ cầu thần nghĩ cách."

Quân hậu nhướng mày: "Ngươi có biện pháp gì?"

Thiệu Vân An nói: "Nghe nàng miêu tả, phụ thân nàng bị bệnh gan, hơn nữa rất nghiêm trọng. Tiên quả hoặc tiên thủy khẳng định có thể cứu mạng, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có gốc tiên quả, thần chỉ nói thần không phải đại phu, chỉ biết làm chút thức ăn bổ dưỡng, nàng thực kiên trì. Tiểu thúc, ngài nói làm sao bây giờ?"

Quân hậu nói: "Bộ lạc Đại Sơn và Đại Yến ta thật ra vẫn luôn hữu hảo, Ô Hải cũng là minh quân. Nếu Ô Hải có thể tiếp tục thống lĩnh bộ lạc Đại Sơn, đối với Đại Yến ta tất nhiên có lợi thật lớn. Nếu có thể cứu hắn một mạng, đối với Đại Yến ta, đối với ngươi, đều là trăm lợi mà không hại, Hoàng thượng còn muốn kết liên minh với bộ lạc Đại Sơn, cùng đối kháng Hồ Cáp Nhĩ Quốc."

Thiệu Vân An: "Vậy không thể mặc kệ. Tiểu thúc, trà bưởi mật ong ngài còn không? Những bình đó đều chứa lá của tiên quả, hiện tại đó là hữu hiệu nhất, nếu không có, thần lấy người suối sau núi, nhưng không biết hiệu quả thế nào."

Quân hậu và Vĩnh Minh Đế đều còn trà bưởi mật ong, khi Vĩnh Minh Đế đồng ý, Quân hậu làm chủ giao cho Thiệu Vân An hai bình trà bưởi mật ong. Thiệu Vân An ở đưa cho Ô Chân, còn bỏ thêm linh nhũ pha loãng. Được hai bình trà bưởi mật ong, Ô Chân suốt đêm mang theo người suốt đêm chạy về bộ lạc Đại Sơn. Thiệu Vân An cũng không biết cách làm này của y có mang đến tai họa gì hay không.

Thiệu Vân An nói với Quân hậu Ô Hải bị bệnh gan, y đoán là ung thư gan. Ung thư gan một khi phát bệnh, thì tốc độ rất nhanh, y hy vọng Ô Chân có thể về kịp. Giải quyết xong chuyện bộ lạc Đại Sơn, Thiệu Vân An liền ở lại trong cung.

Trong ngự trì hoàng cung, Quân hậu kêu Thiệu Vân An và Túc Thần Dật cùng đến tắm chung. Thai nhi trong bụng Quân hậu đã hai tháng rưỡi, ngồi kế bên Quân hậu, Thiệu Vân An nhịn không được nhìn trộm bụng Quân hậu, hiện tại thoạt nhìn còn tương đối bằng phẳng, nhưng nghĩ đến bộ dáng lớn bụng của Quân hậu, tuy là ngâm nước ấm nhưng vẫn không nhịn được mà nổi da gà, Quân hậu anh tuấn như vậy mà lại bụng to, hình ảnh kia thật là......

"Nhìn gì vậy?"

Thiệu Vân An vội vàng hoàn hồn, Túc Thần Dật ngồi ở bên kia Quân hậu hiểu rõ cười nói: "Đứa nhỏ này khẳng định đang lén nhìn hài tử trong bụng thiên tuế."

Quân hậu xoa bụng mình, hỏi: "Bụng còn chưa lộ ra, có phải có gì không ổn không?"

Túc Thần Dật: "Sẽ không, ba bốn tháng mới có thể lộ ra. Thần khi hoài Vân An, hơn bốn tháng mới lộ ra đó."

Thiệu Vân An dựa vào động tác lau mình mà che dấu sự nổi da gà.

Quân hậu nhìn nói: "Nào có nam thê như ngươi lại kiêng kị sinh con."

"Ha ha."

"Thiên tuế, ngài giúp thần hảo hảo nói nó đi, dù sao cũng nên sinh một đứa chứ."

Thiệu Vân An da đầu tê dại: "Ta bơi bơi, hồ này thật lớn, đã lâu không bơi lội." Dường như phía sau có chó đuổi, y sải tay chân bơi về phía trước, bơi ra xa. Túc Thần Dật thực buồn bực, thiên tuế vỗ vỗ tay hắn, để hắn đừng vội. Hai người đều nhìn Thiệu Vân An, bổng nhiên Túc Thần Dật chớp chớp mắt, Quân hậu sửng sốt.

Túc Thần Dật: "Vân An, sau lưng con làm sao vậy?"

"Hả?"

Thiệu Vân An dừng lại, đứng lên, quay ra sau nhìn xem: "Cái gì?"

"Sao lại có một khối hồng ấn, đụng đau không?"

Túc Thần Dật nói xong liền đứng dậy đi đến, Thiệu Vân An nỗ lực quay đầu, cổ sắp chặt đứt cũng không thấy được hồng ấn gì trên eo mình. Túc Thần Dật đi qua, khom người nhìn kỹ, trong lòng giật nảy. Hơn nửa ngày không nghe được tiếng cha nhỏ, Thiệu Vân An tiếp tục quay đầu nỗ lực muốn nhìn: "Cha nhỏ?"

Túc Thần Dật hoàn hồn, giơ tay xoa hồng ấn trên eo Thiệu Vân An, tim đập càng lúc càng nhanh: "Nơi này, có cái hồng ấn."

Thiệu Vân An vẫn nhìn không tới, trở tay sờ sờ: "Không đau a, cũng không sưng, cũng không có gì cảm giác. Chắc là do con đụng phải nơi nào đó không nhớ rõ."

Lúc này Quân hậu cũng lại đây, y đụng Túc Thần Dật một cái, Túc Thần Dật: "A, có thể là...."

Quân hậu sờ sờ dấu hồng ấn kia, ánh mắt khó lường: "Nhìn như là vết bớt. "

Thiệu Vân An: "Không phải, trên eo con không có bớt."

"Bên trong có gương, ngươi xem đi."

"Con nhìn xem."

Thiệu Vân An bò lên hồ, đi đến nơi đặt gương đồng, dùng tay xoa xoa hơi nước trên gương đồng, xoay người quay đầu nhìn xem.

"Khi nào đụng phải vậy, con vậy mà không có ấn tượng."

Eo bên trái có vết hồng ấn, còn rất hồng. Trong hồ, Quân hậu nhỏ giọng nói với Túc Thần Dật: "Trước đừng nói cái gì."

Túc Thần Dật hít sâu, sợ hãi suy nghĩ của mình.

Đối với vết hồng ấn trên eo, Thiệu Vân An không có cảm giác gì, có thể là do y sơ ý nên đụng phải. Mà Túc Thần Dật vẫn luôn có chút hoảng hốt, bất quá Quân hậu cố ý nói chuyện phiếm với Thiệu Vân An, Thiệu Vân An không phát hiện dị thường của cha nhỏ.

Chờ đến khi tắm xong, Quân hậu lập tức tuyên Ninh Mục đến xem cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An chỉ cảm thấy chuyện bé xé to, nhưng Quân hậu kiên trì, y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Được phân phó Ninh Mục tỉ mỉ kiểm tra vết hồng ấn trên eo Thiệu Vân An, còn 'khoa trương' xem mạch cho Thiệu Vân An, sau đó nghe Thiệu Vân An nói "Ta không có chuyện gì", rồi thần sắc đạm nhiên rời đi, trước khi rời đi Ninh Mục tỏ vẻ, đúng là đụng bị thương, qua mấy ngày sẽ hết.

Quân hậu và Túc Thần Dật rời khỏi phòng Thiệu Vân An, nhưng Quân hậu ở Cảnh U cung lại lần nữa triệu kiến Ninh Mục, Vĩnh Minh Đế cũng ở.

Ninh Mục quỳ xuống liền nói: "Thiên tuế, Vương Thiệu chính quân có thai, hồng ấn ở eo là quả thai, đã hơn một tháng."

Túc Thần Dật cả kinh mà đứng lên: "Ninh thái y, Vân An thật sự mang thai?!"

"Bẩm đại chính quân, Vương Thiệu chính quân xác thật là có thai, bất quá......" Ninh Mục khó hiểu, "Vương Thiệu chính quân dường như không biết mình đã ăn dựng quả, bằng không hẳn nên biết vết hồng ấn kia là quả thai mới đúng."

Người ăn dựng quả đều biết sau khi dùng thì trên người sẽ có vết hồng ấn của quả thai.

Vĩnh Minh Đế cười: "Vân An sợ là không biết mình đã ăn dựng quả chứ? Chẳng lẽ Trung Dũng hầu giấu cho y ăn?"

Túc Thần Dật cũng suy đoán như thế, nhưng Quân hậu lắc đầu: "Trung Dũng Hầu có tiếng sợ vợ, Vân An bài xích chuyện mang thai sinh con, thần cảm thấy Trung Dũng Hầu sẽ không (dám) làm như vậy."

Túc Thần Dật không quản nhiều như vậy, hắn kích động cực kỳ: "Vân An rốt cuộc có thai, mặc kệ nó thích hay không, đứa nhỏ này phải được sinh ra. Ninh thái y, hài tử khỏe không? Vân An không biết mình có thai, sợ là bị thương hài tử!"

Ninh Mục: "Thai nhi rất khỏe mạnh, đại chính quân không cần lo lắng, cũng không cần dùng thuốc giữ thai."

"Thật tốt quá, thật tốt quá." Túc Thần Dật chắp tay trước ngực cảm kích ông trời phù hộ, cảm kích tổ tông phù hộ.

Vĩnh Minh Đế ha ha cười, có trò hay để chơi rồi, hắn hạ chỉ: "Triệu Trung Dũng Hầu mau chóng hồi kinh, chuyện ủ rượu giao cho huyện lệnh huyện Vĩnh Tu thay hắn chưởng quản. Ninh Mục, việc này không được lộ ra."

"Thần tuân chỉ!"

Để Ninh Mục lui ra, Vĩnh Minh Đế sờ cằm: "Nếu không phải Trung Dũng Hầu, thì có thể là ai mà có thể làm Vân An không hay không biết mà ăn dựng quả vậy?"

Túc Thần Dật nghĩ đến cái gì, giật mình, hắn nhớ tới sau khi nhi tử hồi kinh có nói hắn nghe, Thiệu Đại Hổ có cho y ăn cái gì đó nhão nhão dính dính, không có gì hương vị gì. Dựng quả không có hương vị, cũng xác thật có chút dính dính. Hắn nói chuyện này cho Hoàng thượng và Quân hậu nghe, Hoàng thượng và Quân hậu cười ha ha, nếu Thiệu Đại Hổ đưa dựng quả cho Vân An ăn, chuyện này đúng là chó ngáp phải ruồi.

Thiệu Vân An có thai, Quân hậu chỉ sợ so với Túc Thần Dật còn cao hứng hơn. Hài tử hai người một trước một sau sinh ra, đây là chuyện tốt a.

Mà năm ngày sau, ở thôn Trung Dũng, Vương Thạch Tỉnh đang bận rộn thì thu được tin từ hoàng cung gửi đến, khi hắn nhìn tin thì hắn ước chừng ngốc mười phút, sau đó toàn bộ biệt viện hầu phủ đều nghe thấy tiếng Trung Dũng Hầu, âm thanh làm mọi người giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro