Chương 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Cẩn An là đích trưởng tử Lỗ Quốc công. Khi Lỗ Quốc công còn trẻ, không có thỉnh phong thế tử, nhưng thân phận thế tử Túc Cẩn An ở phủ Lỗ Quốc công như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không thể lay động. Tuy số con trai ít hơn Hằng Viễn Hầu, nhưng con trai của Lỗ Quốc công Lỗ Bình không tính là ít. Nhưng không giống với Hằng Viễn Hầu ở chỗ, phủ Lỗ Quốc công thân phận đích thứ tử phân rất rõ ràng, tuyệt đối không có chuyện địa vị con vợ lẽ lấn át con vợ cả. Phu nhân Lỗ Quốc công Túc Tô thị xuất thân không tính là cao, là nhi nữ tuần phủ Hậu Giang, tuần phủ Hậu Giang được giao nhiệm vụ chưởng quản vùng muối, là một việc vừa có quyền lại vừa có tiền. Vì nguyên nhân này, sau khi Lỗ Bình ở trở thành Lỗ Quốc công, phu nhân hắn Túc Tô thị là do mẹ hắn cưới cho, giao việc chưởng gia phủ Lỗ Quốc công cho nàng.

Túc Tô thị là nữ nhân lợi hại, toàn phủ Lỗ Quốc công nhiều người như vậy, lại có quan hệ phức tạp. Nàng có thể chưởng quản phủ Lỗ Quốc công trên dưới gọn gàng ngăn nắp. Túc Tô thị vừa khôn khéo vừa có thủ đoạn, Lỗ Quốc công tuy rằng cũng có những thê thiếp khác, nhưng đối với chính phu nhân mình lại cực kỳ tôn trọng, rất nhiều chuyện đại sự hắn cũng thường thương lượng với vị phu nhân này của mình. Túc Tô thị sinh cho Lỗ Quốc công hai trai hai gái, trưởng tử là Túc Cẩn An. Túc Cẩn An có thân mẫu lợi hại như vậy, hắn cũng không phải người hồ đồ, nên địa vị trong phủ của hắn tất nhiên vững vàng.

Lúc này, trong tay Túc Cẩn An đang cầm bái thiếp, bái thiếp lai lịch vượt ra ngoài dự kiến hắn. Hắn mới từ nha môn trở về, còn chưa uống hớp trà nào, thì đại tổng quản hầu phủ đã đưa bái thiếp này đến. Bất quá sau khi nghe đại quản gia nói xong, hắn dường như minh bạch ý của bái thiếp này.

"Đại thiếu gia, Cẩn Thăng tới."

"Mau kêu hắn vào."

Túc Cẩn An ngẩng đầu, rất nhanh, một vị thiếu niên vội vàng đi đến. Vừa thấy hắn, đối phương liền giơ bái thiếp trong tay nói: "Đại ca, biểu đệ Vân An phái người đưa bái thiếp cho ta, mời ta ngày mai buổi trưa đi Khanh Nguyện một chuyến!"

Thiếu niên này không phải người khác, chính là đệ đệ cùng mẹ của Túc Cẩn An, Túc Cẩn Thăng. Túc Cẩn Thăng so Thiệu Vân An lớn hơn một tuổi, nhỏ hơn Túc Cẩn An sáu tuổi.

Túc Cẩn Thăng ngoài ý muốn mà kích động, người phủ Lỗ Quốc công không biết đưa bao nhiêu bái thiếp cho Thiệu Vân An, đều bị từ chối, hiện nay Thiệu Vân An chủ động đưa bái thiếp cho hắn, kêu hắn như thế nào không kích động cho được.

Túc Cẩn An giơ bái thiếp trong tay lên: "Ta cũng nhận được."

"Ca, ca cũng nhận được sao?!"

Túc Cẩn Thăng duỗi tay đoạt lấy bái thiếp của huynh trưởng, mở ra thì thấy, quả nhiên nội dung giống như của hắn. Lúc này, nha đầu của Túc Cẩn Thăng đi vào nói: "Đại thiếu gia, Cẩn Du thiếu gia tới."

"Kêu hắn vào."

Túc Cẩn Du, cháu của mẹ kế Túc Thần Dật. Vì Túc Thần Dật gả ra ngoài, cho nên mẹ kế y sinh nhi tử liền thành con vợ cả, nên Túc Cẩn Du được xem như tôn tử nhị phòng, cũng là cháu đích tôn nhị phòng duy nhất. Túc Cẩn Du cầm trên tay là một bái thiếp, thấy vậy, Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng liền hiểu rõ tại sao đối phương lại đến.

Quả nhiên, sau khi Túc Cẩn Du hành lễ với Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng xong, thì có chút thấp thỏm nói: "Đại đường ca, Cẩn Thăng đường ca, Vân An biểu huynh phái người đưa bái thiếp cho đệ, đệ nghe nói đại đường ca và Cẩn Thăng đường ca cũng nhận được." Túc Cẩn An vì là con của đại phòng, lại là trưởng tử Lỗ Quốc Công, hạ nhân phủ Quốc công đều gọi hắn là đại thiếu gia, nên bọn đệ đệ cũng đều gọi hắn là đại ca.

Túc Cẩn Du bất quá mười ba tuổi, đột nhiên nhận được bái thiếp của biểu ca, người có thân phận tôn quý này, thì tức thì hoảng sợ. Tuy rằng xét về vai vế thì hắn và Thiệu Vân An hẳn là thân cận nhất, nhưng vì nãi nãi hắn tục huyền, khi hắn sinh ra thì đại bá đã xuất giá, cho nên hắn và Thiệu Vân An ngược lại là cực kỳ xa lạ. Túc Cẩn Du nhận được bái thiếp liền tìm nãi nãi hắn, khi biết hai vị đường huynh cũng nhận được bái thiếp, thì nãi nãi và mẫu thân hắn kêu hắn đến hỏi hai vị đường huynh, đặc biệt là đại đường huynh chuyện này nên làm gì bây giờ. Đi thì khẳng định phải đi rồi, nhưng cần phải biết đối phương ý muốn gì mới được.

Túc Cẩn An nhìn bái thiếp Túc Cẩn Du, cũng lấy bái thiếp Túc Cẩn Thăng xem, hắn hỏi: "Ngươi có biết tại sao Vân An biểu đệ đưa bái thiếp cho ngươi không?"

Túc Cẩn Du lắc đầu: "Đệ không biết cho nên mới đến gặp hai vị đường huynh."

Phủ Lỗ Quốc công không có phân gia, Lỗ Quốc công có ba người huynh đệ, đại phòng, nhị phòng và tam phòng phân biệt ở tại Chính viện, Đông viện và Tây viện, cho nên chuyện Chính viện, nhị phòng và tam phòng đều không biết. Nhưng thật ra Túc Cẩn Thăng biết: "Thư Hàm biểu đệ hôm nay đi Khanh Nguyện muốn đặt bàn, bị Vân An biểu đệ không cho mặt mũi, chuyện là Thư Hàm biểu đệ muốn đặt ba bàn, muốn ngày mai có, nhưng Vân An biểu đệ nói năm ngày sau mới có bàn. Thư Hàm biểu đệ trở về nói với nãi nãi chuyện này, nãi nãi đã đi tìm nương. Còn nương đã làm gì, ta không biết, ta vừa trở về, còn chưa gặp nương."

Túc Cẩn Du tuổi còn nhỏ, không có tư tâm gì, khi nghe Túc Cẩn Thăng nói như vậy, hắn chỉ nói: "Thư Hàm biểu ca đi Khanh Nguyện ăn cơm? Muốn đặt ba bàn? Nơi đó rất quý a. Nhữ cô cô đưa cho Thư Hàm biểu ca nhiều tiền như vậy a."

Không giống như Túc Cẩn Du, khi Túc Cẩn Thăng nói những lời này thì trong mắt đều là sự khinh thường. Túc Cẩn An lúc này nói: "Ta cũng mới trở về, chuyện của Thư Hàm ta cũng không biết. Vân An đưa bái thiếp, chúng ta tất nhiên phải đi. Các ngươi có biết còn có ai nhận được bái thiếp không?"

Túc Cẩn Du lắc đầu: "Ta không biết, nhị phòng hình như chỉ có ta." Khi nói câu này, trên mặt hắn che dấu không được sự đắc ý.

Túc Cẩn Thăng nói: "Ta không hỏi."

Túc Cẩn An nói: "Ngày mai hai người các ngươi đừng đi đâu, ta sẽ hỏi lại xem còn có ai nhận được bái thiếp hay không, ngày mai chúng ta cùng nhau đi Khanh Nguyện '."

"Được được!" Túc Cẩn Du là người thứ nhất đồng ý.

Túc Cẩn Thăng gật gật đầu: "Ngày mai chúng ta cùng đi. Đại ca, chúng ta đi qua đó, không thể đi tay không chứ."

Túc Cẩn An suy tư một phen nói: "Trong bái thiếp Vân An nói mời chúng ta đi tụ họp, nếu là tụ họp thì không cần quá mức khách sáo, ta nhờ mẫu thân tự tay làm chút điểm tâm là được."

Túc Cẩn Du: "Vậy ta cũng nhờ nương làm chút điểm tâm."

"Được."

Túc Cẩn Du vô cùng cao hứng rời khỏi, nhị phòng chỉ có hắn nhận được bái thiếp mà. Túc Cẩn Du đi rồi, Túc Cẩn An và Túc Cẩn Thăng đi gặp mẫu thân. Lỗ Quốc công phu nhân Túc Tô thị đang ở trong phòng, hai nhi tử đến nàng một chút cũng không ngạc nhiên. Nếu hai nhi tử không đến, nàng còn sẽ phái người kêu bọn họ đến.

Hai nhi tử vừa đến, Túc Tô thị liền hỏi: "Các con có nhận được bái thiếp của Vân An không?"

Hai người: "Nhận được, thưa mẫu thân."

Túc Cẩn An: "Con và Cẩn Thăng đến gặp mẫu thân chính vì việc này." Nói xong, hắn đưa hai bái thiếp đặt lên bàn cho mẫu thân. Túc Tô thị cầm lấy hai bái thiếp nhìn qua, sau đó để xuống, trên mặt mang theo vài phần vui vẻ nói: "Đại phòng bên này chỉ có hai huynh đệ con nhận được bái thiếp, Cẩn Thăng, con ngày mai đừng đi đâu."

Túc Cẩn Thăng quy quy củ củ nói: "Hài nhi đã nói với đại ca, ngày mai sẽ đến đó cùng đại ca, và đường đệ Cẩn Du. Nương, đường đệ Cẩn Du nói bên nhị phòng chỉ có hắn nhận được bái thiếp, tam phòng có người nhận được không?"

Túc Tô thị cười khẽ nói: "Phủ Quốc công chúng ta chỉ có ba người có."

"A? Vì sao?" Túc Cẩn Thăng kinh ngạc, đại phòng, nhị phòng đều có, tam phòng sao lại không có, ít nhất cũng có một cái chứ?

Túc Cẩn An không lên tiếng, an tĩnh uống trà, Túc Tô thị lại hỏi: "Cẩn An, con có biết vì sao không?"

Túc Cẩn An để ly trà xuống, đạm nhiên nói: "Biểu đệ Vân An và phủ Lỗ Quốc công chúng ta không thân cận, nên không phải mắt y cao, thứ nhất, y được thiên tuế sủng ái, sự tình phức tạp; thứ hai, y lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, vừa mới nhận thân, chúng ta lại là nhà ngoại y, tất nhiên thiếu cơ hội thân cận. Còn thứ ba, tam thúc đã gả ra ngoài, ngài ấy và nhị phòng hiện tại vốn đã xa cách, biểu đệ Vân An và chúng ta tất nhiên nhiều xa lạ."

Túc Tô thị vừa lòng gật đầu: "Con đúng là biết lý lẻ."

Túc Cẩn Thăng không xen vào, nghiêm túc nghe đại ca và mẫu thân nói chuyện. Túc Cẩn An không tiếp tục nói, chỉ hỏi: "Mẫu thân, chuyện Thư Hàm mẹ có biết không?"

Tươi cười trên mặt Túc Tô thị đạm đi, nói: "Thư Hàm hài tử kia không hiểu chuyện, lão phu nhân thương nó, vốn muốn ra mặt, bất quá lão phu nhân cũng không phải người hồ đồ, ta đã nói với lão phu nhân rồi, việc này cho qua thôi. Thư Hàm không phải người Túc gia, sẽ có nương nó quản giáo, ta đã nói với nhị phòng, tam phòng bên kia rồi, quản thúc hảo hài tử kia, đừng có đầu óc mê muội mà làm chuyện không biết lễ độ đó."

Lúc này Túc Cẩn Thăng không nhịn nữa: "Nương, nãi nãi vậy mà bỏ qua? Con cho rằng nãi nãi khẳng định sẽ ra mặt cho Thư Hàm đó."

Túc Tô thị nhàn nhạt nói: "Lão phu nhân thương nó, nhưng nó dù sao cũng là người Nhữ gia, nãi nãi con không thể vì một người khác họ mà đi đắc tội vương chính quân và Vân An được." Túc Tô thị dường như không muốn nói nhiều chuyện Nhữ Thư Hàm, mà nói: "Cẩn An, con chưa trả lời câu hỏi của ta."

Túc Thần Dật đang cùng Quân hậu tản bộ, khi mang thai hai đứa nhỏ, Đại Minh Vinh đều không ở bên cạnh hắn, một mình hắn chịu đủ loại không khoẻ của thời kỳ mang thai, còn có một mình sinh con. Cũng may hắn vốn tính kiên cường, chưa từng vì vậy mà oán trách Đại Minh Vinh, chỉ là sau khi Thiệu Vân An mất tích, hắn đau đớn muốn chết, mười hai năm vẫn luôn buồn khổ, thương thân không ít. Hiện tại nhi tử đã trở về, có nhi tử bên cạnh, tâm tình vui vẻ, thân thể hắn cũng khôi phục như thường.

Một thai này, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu đều vạn phần cẩn thận . Vĩnh Minh Đế dù sao cũng là hoàng đế, lúc này có Túc Thần Dật làm bạn là tốt nhất cùng Quân hậu vượt qua thời gian mang thai.

"Thiên tuế, nghỉ một chút đi, ba tháng đầu cần cẩn thận chút."

"Được."

Bọn cung nữ, thái giám lập tức đưa ghế dựa đến đình hóng gió còn lót thêm cái đệm dày, mang trà và điểm tâm đến. Trở lại cung Thiệu Vân An rất xa đã nhìn thấy cha nhỏ y và Quân hậu vừa nói vừa cười. Cha nhỏ là nam thê, ở phủ tướng quân nữ quyến lại nhiều; bên cạnh cha nhỏ không có người có thể nói chuyện, ở trong cung, cùng Quân hậu trò chuyện là thích hợp nhất.

Thiệu Vân An đã trở lại, Quân hậu và Túc Thần Dật có thêm người để nói chuyện, không khí càng thêm tốt. Thiệu Vân An không nói chuyện phủ Lỗ Quốc công. Cùng hai người nói chuyện, đến khi Quân hậu mệt mỏi, y cùng cha nhỏ hầu Quân hậu về Cảnh U cung nghỉ ngơi, sau đó đi đến phòng cha nhỏ, Thiệu Vân An lúc này mới nói chuyện Nhữ Thư Hàm ra. Quả nhiên, Túc Thần Dật phản ứng là: "Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy?"

Thiệu Vân An: "Tiểu Quách ca nói hắn rất được sủng ái ở phủ Lỗ Quốc công."

Túc Thần Dật tức giận nói: "Đại phòng chỉ có một nhi nữ là biểu cô con, đại bá mẫu từ nhỏ đã nuông chiều nàng. Nàng lúc trước đòi sống đòi chết muốn gả cho nhi tử Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Nhữ Sĩ Lâm, Nhữ Sĩ Lâm lớn hơn nàng bảy tám tuổi không nói, đã có đích trưởng tử năm tuổi rồi. Nhữ Sĩ Lâm cưới nam thê, tình cảm hai người sâu đậm, Nhữ Sĩ Lâm không có thiếp thất, không thông phòng, chỉ có mình chính quân. Nhưng biểu cô con lại lấy cái chết để bức nhị lão trong nhà, còn tuyên bố cho dù làm thiếp cũng muốn gả. Nàng nói dù làm thiếp cũng muốn gả, nhưng đích trưởng nữ đại phòng sao có thể gả cho người ta làm thiếp. Đại phòng lấy địa vị phủ Lỗ Quốc công tạo áp lực, bức cho Nhữ Sĩ Lâm lấy thân phận bình thê cưới nàng vào cửa.

Nàng lấy địa vị tạo áp lực để vào cửa, trong lòng Nhữ Sĩ Lâm sao lại dễ chịu được. Nàng gả vào không được trượng phu yêu thương, nên về nhà khóc nháo. Tóm lại, hai bên đều bị nàng nháo không được yên ổn. Hai năm trước Nhữ Sĩ Lâm chết bệnh, trên dưới Nhữ đều cho rằng Nhữ Sĩ Lâm mất sớm có liên quan với nàng, nhà chồng ai ai đều không thích nàng. Nữ nhi gả ra ngoài không thể về nhà mẹ đẻ, Nhữ gia không làm khó nàng, nhưng vắng vẻ nàng. Đại phòng bất đắc dĩ, chỉ có thể đón nàng trở về, đối ngoại nói là đau lòng nàng ở goá."

Thì ra là thế, Thiệu Vân An: "Con nghe nói hiện tại Lỗ Quốc công rất thương muội muội này? Còn có Nhữ Thư Hàm?"

Túc Thần Dật nói: "Lão phu nhân đại phòng đau lòng nữ nhi, thân là quốc công, không thể để người khác nói là bất hiếu cha mẹ, không hộ huynh muội. Hơn nữa đây là chuyện nội trạch, mẹ chồng muốn đón nữ nhi trở về, mặc kệ nhi tử nguyện không ý hay không. Tô thị là con dâu cả đại phòng, phu nhân quốc công, ngay cả không muốn, nên cũng phải đồng ý, đối ngoại cũng phải bày ra bộ dáng thương tiếc tiểu cô. Phủ Lỗ Quốc công và phủ tướng quân chúng ta tình huống bất đồng, nam nhân trong nhà chúng ta đều ở biên quan, người toàn gia ở cùng một chỗ mới có thể chăm sóc lẫn nhau, cô cô con lại là người hiểu lý lẽ, cũng không làm khó huynh tẩu không nói, ngần ấy năm, trong nhà cũng may có nàng ở."

Thiệu Vân An đồng ý: "Cô cô không giống vậy. Đại bá mẫu chưởng gia, ngài lại là nam nhi, có cô cô ở, ít nhất nãi nãi bên kia ngài và đại bá mẫu cũng có thể yên tâm."

"Còn không phải sao. Hậu bối trong nhà cũng do cô cô con nhọc lòng."

Cũng vì vậy, Túc Thần Dật mới càng ngày càng ít về nhà mẹ đẻ. Tuy rằng hắn là nhị phòng, nhưng chuyện phiền lòng không ít. Chưởng gia nhị phòng là mẹ kế hắn, hắn không về nhà mẹ đẻ người khác cũng không chèn ép hắn được.

Nghe cha nhỏ nói xong, Thiệu Vân An biết bước kế tiếp nên làm gì. Không bao lâu, phủ Lỗ Quốc công đại phòng và nhị phòng ba vị thiếu gia liền nhận được bái thiếp của Thiệu Vân An, Quách Tử Mục cũng nhận được tin nhắn của Thiệu Vân An, muốn y hỗ trợ an bài một việc.

Đối với thế gia kinh thành mà nói, tin tức truyền rất nhanh, đặc biệt là chuyện nội trạch. Nhữ Thư Hàm ở Khanh Nguyện muốn đặt bàn bị Thiệu Vân An bác bỏ, rất nhanh ai ai đều biết. Chuyện hai vị đích thiếu gia đại phòng và đích thiếu gia nhị phòng nhận được bái thiếp của Vương Thiệu chính quân cũng đồng dạng tất cả kinh thành đều biết. Không nói đến tam phòng bên kia có phản ứng gì, chỉ nghe được tin tức Nhữ Thư Hàm đã bị nhốt trong phòng, chỉ biết xé nát sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro