Chương 220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hưng, bá tánh khổ; Vong, bá tánh khổ."

"Lão gia, ngài nói gì vậy?"

Ông lão quay đầu lại, nhìn phu nhân, hắn nói: "Không có gì, chỉ có chút cảm xúc thôi. Phu nhân đây là...?"

"Trời giá rét, ta kêu người nấu canh, nên mang đến cho ông."

"Tạ phu nhân."

Ông lão đi đến bàn ngồi xuống, nhận chén canh thịt dê phu nhân đưa đến. Không biết đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Ông lão có thể trong ngày đại tuyết như vậy có thể bình yên ngồi xuống uống một chén canh thịt dê nóng hầm hập. Ông phu nhân nhìn tóc phu quân nay đã biến đen, trên mặt che không được vui sướng.

Hoàng Thượng ban cho Ông lão tiên thủy, Ông lão cũng giống như những người khác cùng phu nhân của mình uống. Ông phu nhân không biết bản thân còn bao nhiêu năm duyên mệnh, nhưng bà nhất định nhìn thấy ngày thịnh thế.

Có gió lạnh thổi vào, Ông phu nhân đứng dậy đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ lại, sau đó xoay người thở dài: "Cũng không biết tuyết này khi nào có thể dừng." Kinh thành không biết chết bao nhiêu người.

Ông lão buông chén, nói: "Tuyết lành báo hiệu năm bội thu, năm nay là năm được mùa a. Phu nhân, canh này hương vị không tồi, lấy thêm một chén đi."

"Được."

Phu quân thích uống, Ông phu nhân lập tức kêu nha hoàn đến phòng bếp lấy thêm một chén. Nhìn mặt phu nhân, trong lòng Ông lão không quá nhiều sầu lo. Tuyết năm nay xác thật lớn, nhưng năm nay người bị đông chết, bị đói chết, chắc chắn ít nhất trong tất cả các năm từ khi Yến Quốc khai triều tới nay.

Hưng, bá tánh khổ, nhưng hắn tin tưởng, có Hoàng thượng, có người kia, giang sơn Đại Yến sẽ càng ngày càng hưng thịnh, bá tánh sinh sống, sẽ càng ngày càng tốt.

Đối với bá tánh tầng lớp thấp nhất ở Yến Quốc mà nói, thiên tai đồng nghĩa với gian nan thậm chí là chết. Nhưng năm nay, tuy rằng vẫn có người đông chết, vẫn có người bị tuyết đè sập nhà chết, nhưng so với số người sống sót mà nói, đã tốt hơn nhiều. Tuyết đè sập nhà cửa, nhưng bọn họ được cứu tế, được có cháo nóng để ăn, có áo mặc, có mền. Cứu tế đối với bọn họ mà nói, chờ tuyết qua đi, triều đình còn an bài chỗ ở cho bọn họ, phát bạc cho bọn họ để khôi phục trồng trọt. Bá tánh gặp tai hoạ đều cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, mỗi ngày qua đi, người cần cứu tế ngày càng nhiều, nhưng không có người đoạt đồ ăn, không có người thừa lúc này mà làm khó dễ bọn họ, bọn họ dường như thấy được hy vọng.

Trong khu cứu tế, Mộ Dung thế tử đang bận rộn để an bài thủ hạ, các quan viên và nhân mã làm nhiệm vụ. Từ khi trận tuyết này xảy ra, Mộ Dung thế tử chỉ về nhà có hai lần, một lần khi nghỉ ngơi, cũng chính là buổi đấu giá lần đó; một lần là ngày đại hôn của phụ vương. Lúc này Mộ Dung thế tử nhìn đã không còn mập mạp như trước, cả người gầy vài vòng không nói, làn da còn đen hơn nhiều, hiện tại nhìn hắn, nếu không biết, không ai có thể tin hắn là Mộ Dung thế tử.

Mộ Dung thế tử rất bận rất mệt, nhưng cuộc sống lại phong phú xưa nay chưa từng có, từ khi trận đại tuyết này xảy ra, từ khi phủ Trung Dũng Hầu đi đầu quyên tiền, đến quỹ cứu trợ của Quân hậu ra bạc, lúc sau, do Thiệu Vân An khởi xướng, mở ra buổi lễ quyên góp cứu tế, ngay cả nhóm tạp kỹ trên đường đều sôi nổi gia nhập đến biểu diễn để lấy tiền cứu tế, đóng góp cho quỹ cứu trợ vì trận tuyết năm nay. Sau đó, có ngân lượng, có đệm chăn, có y phục cũ mà nhà người khác không mặc, đều quyên góp vào. Mộ Dung thế tử là người phụ trách cho quỹ cứu tế lần này, dựa theo kế hoạch Thiệu Vân An đề ra cho hắn, hắn lại căn cứ tình huống thực tế để điều chỉnh, tuy tình hình tai nạn rất lớn, nhưng tốc độ cứu tế lại trước nay chưa từng có.

Có phu phu Trung Dũng Hầu toàn lực duy trì, có Hoàng thượng và Quân hậu cường lực hậu thuẫn, Mộ Dung thế tử biểu hiện ra đủ năng lực và khí phách, nhưng đây không phải điều Mộ Dung thế tử kiêu ngạo, hắn kiêu ngạo chính là, hắn có thể vì quốc gia này làm chuyện gì đó để đóng góp.

Đường phố kinh thành, vừa mới dọn dẹp xong tuyết, tuy trên đường không nhìn thấy nạn dân. Nhưng toàn bộ nhà cửa ở khu dân nghèo đều bị tuyết tàn phá. Các binh lính đang dọn tuyết, và nhà cửa khu dân nghèo, rất nhiều bá tánh cũng phụ giúp đồng thời tìm trong đống đổ nát đó những món đồ còn có thể sử dụng được để lấy về. Dựa theo kế hoạch của Thiệu Vân An và Quân hậu, sau tết, quỹ cứu trợ sẽ lấy ra một khoản tiền, quốc khố cũng lấy ra một khoản, để an bài nhà ở cho nạn nhân, không cần lớn, chỉ cần có khả năng chống thiên tai. Nhà cửa chỉ cần chờ hoàng đế xem qua rồi đóng dấu đưa đến Công Bộ là xong.

Kế hoạch cứu tế như vậy chưa bao giờ nghe qua, không phải không có quan viên đứng ra phản đối. Nhưng khi những người đó nhìn thấy tình hình hiện nay của nạn dân, không có người trôi giạt khắp nơi, không có cảnh bán con, không có cô nhi lưu lạc đầy đường, bọn họ dần dần ngậm miệng lại.

Cảnh U cung, Tưởng Khang Thần đang báo cáo với Quân hậu về việc cứu trợ.

"Thiên tuế, trận tuyết ở kinh thành, các bá tánh cực kỳ cảm ơn với quỹ cứu trợ, đều nói thiên tuế là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn hạ phàm."

Quân hậu cười: "Bồ Tát sống không phải là bổn quân."

Tưởng Khang Thần châm chước lại nói: "Các bá tánh cũng biết Trung Dũng Hầu và Vương Thiệu chính quân là đại thiện nhân. Bất quá rất nhiều bá tánh đều vì ngài lập bàn thờ, ngày ngày vì ngài thắp hương cầu phúc. Trung Dũng Hầu và Vương Thiệu chính quân cũng có."

Quân hậu không phải không ngại thanh danh mình cùng treo với người khác, mà cảm khái nói: "Nếu không phải Vân An kiến nghị thành lập quỹ cứu trợ, nếu không phải y và Trung Dũng Hầu đi đầu quyên tiền quyên vật, trận tuyết năm nay, không biết phải chết bao nhiêu người, có nhiều bá tánh trôi giạt khắp nơi, Hoàng thượng cũng không thể sống yên ổn qua năm a."

Tưởng Khang Thần: "Vương Thiệu chính quân là phúc tinh của Hoàng thượng, cũng là phúc tinh của thiên tuế."

"Như thế."

Tưởng Khang Thần còn có điều chưa nói. Từ khi phủ Trung Dũng Hầu bỏ bạc xây bia công đức, hiện giờ đã cao cao đứng ở Trung Nghĩa từ. Hiện tại, Trung Nghĩa từ hương khói sắp theo kịp chùa Vũ Lâm rồi. Trận tuyết này, các bá tánh chịu khổ hy vọng không phải Phật Tổ, mà là Trung Dũng Hầu. Trên bia công đức có tên Vương Thạch Tỉnh, Trung Nghĩa từ lại có tên tổ tiên Đại gia, không có chỗ dâng hương cho phu phuh Trung Dũng Hầu, các bá tánh đem cảm kích và hy vọng của bọn họ đều cúng bái ở Trung Nghĩa từ và bia công đức.

Chuyện này khi Thiệu Vân An biết, y cũng rất cảm động. Nhưng những chuyện đó ở thế giới kia của y thực bình thường, nhưng ở chỗ này, lại mang đến hy vọng cho vô số người. Nhưng cảm động thì cảm động, Thiệu Vân An cũng chỉ có thể ở nhà, chỗ nào cũng không được đi. Nhiều nhất là ba tháng nữa y sẽ sinh, Vương Thạch Tỉnh rất khẩn trương, ngay cả Tưởng Mạt Hi số lần về phủ đều nhiều lên.

Đại Chiến Kiêu vẫn ở tại phủ Trung Dũng Hầu, vốn dĩ hắn còn dâng tấu hai lần để chạy về biên quan. Kha Thấm Vương đang giam giữ ở nhà giam Đại Lý Tự, Vĩnh Minh Đế phái người đưa tin đến Hồ Cáp Nhĩ Quốc, đưa cho đối phương một danh sách vật phẩm thật dài, để chuộc lại Kha Thấm Vương, nên phải đưa những thứ kia và cộng thêm năm trăm vạn lượng bạc. Hồ Cáp Nhĩ Quốc không nhiều bạc, năm trăm vạn lượng bạc đối với bọn họ mà nói là rất lớn. Quốc vương Hồ Quốc đưa tin về, nói muốn Vĩnh Minh Đế giữ mạng cho Kha Thấm Vương, Hồ Quốc sắp vào mùa đông, không thể phái người đến Yến Quốc đưa tiền chuộc, chờ mùa xuân năm sau, Hồ Quốc sẽ phái sứ đoàn. Nhưng ai cũng rõ ràng, đây là Hồ Quốc muốn kéo dài thời gian, mùa xuân năm sau, Hồ Quốc khi tuyết tan, chính là lúc Hồ Quốc xâm lược Yến Quốc. Kha Thấm Vương bị bắt chính là cái cớ tốt cho bọn họ.

Đại Chiến Kiêu muốn sớm một chút chạy về Hổ Hành Quan, nhưng Vĩnh Minh Đế vẫn luôn không thả người, Đại Chiến Kiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, mà khi gia gia dẫn hắn bí mật vào tư vụ phường, Đại Chiến Kiêu hoảng hốt nhiều ngày, lúc sau cũng không đòi về Hổ Hành Quan nữa.

Mười lăm tháng giêng, đại tuyết qua đi, bá tánh bắt đầu trùng kiến và khôi phục nhà cửa và nông sản. Ngày này, phủ Đại tướng quân, phủ Trung Dũng Hầu và Sầm phủ, ba nhà cùng nhau qua tết Nguyên Tiêu. Mười sáu tháng giêng, Đại Chiến Kiêu dẫn theo quân hộ tống vật tư quan trọng về biên quan. Vĩnh Minh Đế từ quốc khố lấy bạc, phủ Trung Dũng Hầu cũng khẳng khái đưa bạc, tập đoàn Vân Long liên hợp Binh Bộ, tăng ca thêm giờ để chuẩn bị vật tư đặc thù để Đại Chiến Kiêu mang về biên quan. Mà khi đem những vật tư này về biên quan, Đại Chiến Kiêu muốn chạy về kinh thành, hắn hy vọng hắn có thể đuổi về kịp khi đệ đệ sinh sản.

Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế ăn mì gói, thỏa mãn cực kỳ.

"Mì gói này ăn thật ngon, ân, cần thêm trứng, và thịt nữa. Đồ ăn ngon như vậy, Vân An sao lại không sớm làm ra vậy?"

Quân hậu thực bất đắc dĩ: "Hoàng thượng, ngài hôm nay đã ăn sáu tô mì gói rồi."

"Trời lạnh, trẫm cần tích nhiều mỡ, mới có sức lực khai chiến cùng người Hồ."

Hoàng đế nói như đang chuẩn bị ngự giá thân chinh.

Quân hậu cũng thích mì gói, nhưng y hiện tại là dựng phu, không thể ăn nhiều. Quân hậu đỡ eo được Trác Kim nâng dậy chậm rãi đứng lên, chóp mũi là mùi mì gói nồng đậm, tâm y theo hương mì gói bay về biên quan.

Chờ đến khi quốc khố tràn đầy bạc, chờ đến quỹ cứu trợ quyên tiền nhiều chút, tướng sĩ Yến Quốc không chỉ có thể ăn mì gói, còn có thể ăn đồ hộp, lạp xưởng, ......

Quân hậu ánh mắt dao động, hỏi: "Hoàng thượng, có nên kêu Binh Bộ và Công Bộ điều một ít người giúp Trung Dũng Hầu hay không, không thể mỗi lần đều để phu phu Trung Dũng Hầu tự mình nghĩ cách mãi."

Vĩnh Minh Đế dừng đũa.

"Nói đến mì gói, để đảm bảo cất giữ được lâu mà vẫn giữ được chất lượng, thần nói Trung Dũng Hầu và Vân An tốn không ít tâm tư, suy nghĩ nhiều ngày, ngay cả Hi nhi đều bị kêu ra để suy nghĩ."

Vĩnh Minh Đế nghiêm túc, lập tức nói: "Quân hậu nói rất đúng, là trẫm sơ sót. Tuyển người, không bằng do Quân hậu định ra? Cần phải cẩn thận. Người tuyển được đều toàn bộ giao do Trung Dũng Hầu, còn gọi là gì, thì do Vân An định đoạt, ngươi xem vậy có được không?"

"Rất tốt."

Thật vất vả nghỉ ngơi trong nhà, Vương Thạch Tỉnh lại lần nữa bị 'họa trời giáng', bị Vĩnh Minh Đế hạ một đạo bí chỉ. Sau khi Vương Thạch Tỉnh tiếp chỉ, Thiệu Vân An thực quá phận cười ha ha.

Vương Thạch Tỉnh tính toán chuyện kế tiếp cái gì đều mặc kệ, chuyên tâm chờ hài tử xuất thế, ở nhà ẵm hài tử mà. Thiệu Vân An lấy thánh chỉ nhìn nhìn, không chịu trách nhiệm nói: "Hoàng thượng thật ra nghĩ chu đáo, vậy dứt khoát gọi là 'viện nghiên cứu thực phẩm' đi. Chúng ta không những có thể nghiên cứu quân nhu thực phẩm, còn có thể nghiên cứu dân dụng đó. Hắc hắc, Tỉnh ca, là sở trường của huynh nga."

Vương Thạch Tỉnh mặt đen, hắn không muốn sở trường, hắn chỉ muốn làm ba ba!

Cứ như vậy, 'viện nghiên cứu thực phẩm' Yến Quốc ngày sau tiếng tăm lừng lẫy được Quân hậu nói ra. Viện nghiên cứu ra thực phẩm cải thiện cuộc sống cho tướng sĩ biên quan, theo đó quân lực Yến Quốc dần dần tăng lên, bá tánh Yến Quốc không còn nghe trưng binh mà biến sắc nữa, ngược lại còn có bá tánh báo danh tòng quân. Vì tham gia quân ngũ, không chỉ có ăn ngon ăn mặc tốt, mà khi chết trận, quốc gia cũng sẽ chiếu cố người nhà, nếu tàn tật cũng có chính sách phúc lợi tương ứng.

"Yến Quốc sử - Tân lịch"

Yến Quốc thịnh thế khai nguyên hoàng đế Vĩnh Minh đại đế, yêu dân như con. Viện nghiên cứu thực phẩm mỗi lần tạo ra tân phẩm, Vĩnh Minh đại đế đều làm gương cho binh sĩ, tự mình thử nghiệm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro