Chương 221: Sinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng xuân hàn kinh thành khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng Cảnh U cung lại phi thường ấm áp. Cùng lúc đó, các hào môn thế gia kinh thành đều đang khẩn trương chờ đợi tin tức, tất nhiên, khẩn trương này không giống nhau. Nhưng đối với phủ Trung Dũng Hầu, phủ Đại tướng quân, phủ La Vinh Vương và hoàng thất cùng nhau khẩn trương nôn nóng chờ ở ngoài Cảnh U cung cùng Vĩnh Minh Đế.

Rạng sáng mười tám tháng hai, đích trưởng tử Vĩnh Minh đế trong sự chờ đợi của vô số người nói cho cha nhỏ bé, bé đã chuẩn bị sẵn sàng. Quân hậu Đại Tề Du đã đau từng cơn ba canh giờ, trời đã sáng hẳn. Quân hậu còn chưa sinh, Vĩnh Minh Đế nhiều lần muốn chạy vào trong nhưng bị mọi người ngăn cản.

Lão chính quân, Túc Thần Dật đều ở bên trong, Vĩnh Minh Đế gấp đến độ trong mắt tràn đầy tơ máu. La Vinh Vương là trưởng bối trong hoàng thất, ở cùng Vĩnh Minh Đế. La Vinh Vương cũng gấp đến độ không biết làm gì, nhưng sản công và thái y đều nói, thời gian Quân hậu đau như vậy là bình thường, sinh hài tử, đặc biệt là thai đầu, thời gian cũng kéo dài lâu.

Quân hậu đột nhiên kêu đau lên, Vĩnh Minh Đế nghe được lão vhính quân nói: "Là lúc là lúc!"

Vĩnh Minh Đế một lòng muốn chạy vào, La Vinh Vương bắt lấy tay hắn, kêu: "Hoàng thượng, bình tĩnh a!"

Phủ Trung Dũng Hầu, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng nôn nóng chờ đợi tin tức. Thiệu Vân An có thai không thể tiến cung bồi sản. Đến bây giờ, y cũng không biết nam nhân làm thế nào sinh hài tử, nơi này không có sinh mổ, y chỉ biết nam nhân sinh sản là cửu tử nhất sinh, Quân hậu đã ăn tiên quả, hy vọng có thể phù hộ.

Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế cả người đầy mồ hôi, nhưng mặc kệ là La Vinh Vương hay là bọn thái giám, đều gắt gao nắm chặt hắn không cho hắn đi vào. Đại Tề Du cũng không muốn Vĩnh Minh Đế nhìn thấy y sinh hài tử. Khi không có hài tử, Vĩnh Minh Đế hy vọng có hài tử với Đại Tề Du, nhưng khi hài tử sinh ra, Vĩnh Minh Đế lại hận đến ngứa răng, ước gì đánh mông hài tử vì đã tra tấn lão bà hắn.

Quân hậu đã rất có nhẫn nại, nhưng nam nhân sinh sản không chỉ hung hiểm so với nữ nhân, thống khổ càng hơn mấy lần. Bất quá không biết có phải là tác dụng của tiên quả hay là do Quân hậu có tập võ, thân thể rất tốt, hoàng tử Đại Yến Quốc đã tra tấn phụ quân bé hơn bốn canh giờ, đã oa oa chào đời.

Quân hậu đã sinh được hài tử, dùng hơn nửa canh giờ, coi như là nhanh. Hài tử vừa chào đời, Vĩnh Minh Đế liền chạy vào, cũng chưa kịp nghe người ta bẩm báo là nam hay nữ. Sản công ôm đứa bé mới sinh ra, quỳ xuống nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng thiên tuế, là hoàng tử!"

Mọi người trong phòng nghe thấy, toàn bộ quỳ xuống chúc mừng. Lão chính quân và Túc Thần Dật nước mắt doanh tròng, đích hoàng trưởng tử ra đời quá không dễ dàng, quá gian khổ!

Quân hậu sắc mặt trắng bệch lộ ra tươi cười, khắc này, Vĩnh Minh Đế mừng như điên cũng có đau lòng. Ôm lấy ái nhân ướt đẫm, Vĩnh Minh Đế cũng khóe mắt phiếm hồng, nhưng lại vui sướng cười.

Khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhận được tin tức trong cung, thánh chỉ của Vĩnh Minh Đế cũng ban ra. Đích hoàng trưởng tử Mộ Dung Viễn, sắc phong là thái tử, đại xá thiên hạ, cả triều ăn mừng ba ngày.

Vĩnh Minh Đế thật cao hứng a. Tuy rằng khi Quân hậu sinh sản, hắn hận không thể đánh mông hài tử. Nhưng khi hài tử chào đời, nhìn thấy hài tử nho nhỏ được tắm rửa sạch sẽ, mềm mại, cả người hồng hồng nộn nộn, khuôn mặt nhỏ không có chút nhăn nhúm nào mà ngược lại nộn nộn như trứng gà bốc, Vĩnh Minh Đế lập tức biến thành từ phụ, yêu thích không thôi.

Vĩnh Minh Đế hơn ba mươi tuổi mới có đích trưởng tử thứ nhất, đổi lại nếu là hoàng đế khác, đừng nói là đích trưởng tử, hoàng tử đều không biết sinh được bao nhiêu đứa, hắn có thể không thích, không yêu sao.

Quân hậu sau khi sinh xong thì ngủ, y coi như là thuận lợi sinh sản, chỉ là đau đớn đã tiêu hao của y quá nhiều tinh lực. Vĩnh Minh Đế đem xá lợi tử, từ khi Quân hậu mang thai vẫn luôn mang trên người, mang cho hài tử, hy vọng xá lợi tử này có thể tiếp tục phù hộ con hắn, khỏe mạnh bình an mà lớn lên.

"Hoàng thượng, Trung Dũng Hầu tới. "

"Mau tuyên! "

Vĩnh Minh Đế vẻ mặt vui mừng đi ra ngoài, rất nhanh, Vương Thạch Tỉnh tới.

"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."

"Ha ha, ban tọa. "

"Tạ Hoàng Thượng, thần không ngồi, thần đến là đưa hộ vệ cho Hoàng thượng."

"Hộ vệ?"

Vương Thạch Tỉnh quay đầu lại kêu: "Hổ ca."

Danh xứng với thực trấn quốc thần thú của Đại Yến Quốc, Hổ ca đi vào. Vương Thạch Tỉnh nói với Vĩnh Minh Đế đang không rõ nguyên do: "Hoàng thượng, thái tử sinh ra, Vân An không yên tâm, muốn Hổ ca tiến cung bảo hộ thiên tuế và thái tử."

Vĩnh Minh Đế lập tức minh bạch Vương Thạch Tỉnh, hắn không khách khí nói: "Trung Dũng Hầu và Vương Thiệu chính quân có tâm, làm phiền Hổ ca." Vĩnh Minh Đế làm như có thật nhìn Hổ ca làm một cái tạ lễ, Hổ ca biểu tình kiêu căng động động cái mũi, đi vào phòng.

Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, Quách Tốn bước nhanh đi vào công đạo. Nói thật, có Hổ ca bảo hộ, Vĩnh Minh Đế đúng là nhẹ nhàng thở ra. Thái tử sinh ra, an toàn của bé cũng biến thành điều lo lắng của Vĩnh Minh Đế, có quá nhiều người ngóng trông Thái tử chết yểu.

Vương Thạch Tỉnh không có ở lâu, nói với Vĩnh Minh Đế trong chốc lát liền rời đi, những vật phẩm Quân hậu cần cho dưỡng thân hậu sinh sản đều được Thiệu Vân An phái người đưa vào cung cách đây một tháng, cho nên Vương Thạch Tỉnh cũng không có gì đặc biệt muốn đưa lại đây. Hổ ca tiến cung bảo hộ Quân hậu và Thái tử an toàn, Đại Tiểu Kim liền gánh vác bảo hộ Vương Thanh và Ni Tử an toàn. Tưởng Mạt Hi thần long thấy đầu không thấy đuôi, an toàn của nhóc nhưng thật ra không cần lo lắng. Thiệu Vân An không ra khỏi cửa, Vương Thạch Tỉnh đã thỉnh ba tháng nghỉ phép, bên cạnh bảo hộ.

Quân hậu sinh, Thiệu Vân An cũng không xa. Hoàng cung hiện tại đắm chìm trong vui mừng khi Thái tử sinh ra, không khí phủ Trung Dũng Hầu và phủ Đại tướng quân lại càng thêm căng chặt. Một đội nhân mã ra roi thúc ngựa chạy về phía kinh thành, tướng quân dẫn đầu đã bỏ lại mấy trăm thủ hạ đi trước chạy tới kinh thành, hắn dùng hết khả năng mà đuổi kịp về trước khi đệ đệ sinh sản về kinh thành.

Sau năm ngày Quân hậu sinh sản, Thiệu Vân An tiến cung. Bụng y đã rất lớn, cảm giác tùy thời đều sẽ sinh. Nếu có thể, Vương Thạch Tỉnh không muốn y ra cửa.

Thiệu Vân An có mang, xuất phát từ tập tục, không thể ôm hài tử. Bất quá nhìn tiểu Thái tử an tĩnh nằm ngủ bên cạnh Quân hậu, y vẫn thập phần thích. Đều nói hài tử mới sinh ra sẽ tương đối xấu, bất quá tiểu Thái tử xem như ngoại lệ, đã có thể thấy được mặt mày có chỗ giống Quân hậu, cái mũi, miệng, nhìn giống Vĩnh Minh Đế.

Không giống như Thiệu Vân An, Quân hậu vẫn luôn ngóng trông có hài tử, hiện tại hài tử bình an sinh ra, chỉ cần nhìn, đều có thể để hắn quên đi thống khổ khi sinh sản. Quân hậu khôi phục không tồi, miệng vết thương đã không quá đau, đương nhiên là do công lao đồ bổ của Thiệu Vân An đưa tới, bất quá hắn còn phải nằm trên giường đủ một tháng, Vĩnh Minh Đế ra lệnh, muốn hắn phải ở cữ.

Quân hậu vẻ mặt tươi cười và thỏa mãn, Thiệu Vân An lại là vẻ mặt sầu khổ. Thấy bộ dáng y, Quân hậu bất đắc dĩ kiêm vô ngữ: "Không biết còn nghĩ ngươi không thích hài tử."

"Đúng là ta không thích a."

Thiệu Vân An ghét bỏ mà nhìn bụng to của mình, lần thứ N nguyền rủa Thiệu Đại Hổ đầu thai không tốt. Thấy bộ dáng y, Quân hậu giáo huấn nói: "Hài tử đều sắp sinh, ngươi còn như vậy có thể nào được. Lại không thích, đó là hài tử Trung Dũng Hầu, ngươi chẳng lẽ không thích Trung Dũng Hầu?"

Thiệu Vân An vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm: "Thích không đồng nghĩa với sinh hài tử a. Đau chỉ có ta. Nếu là Tỉnh ca sinh, ta khẳng định thích."

Quân hậu cạn lời, hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên cảm thấy Vương Thạch Tỉnh có chút đáng thương. Thiệu Vân An cũng không phải không thích hài tử, tiểu Thái Tử đáng yêu như vậy, nhưng muốn mình chịu đại tội như vậy, nên y liền không thích.

Cùng Quân hậu hàn huyên nửa ngày, cho Hổ ca ăn mấy quả táo trong không gian, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh ra cung. Ngày dự sinh gần đến gần, Thiệu Vân An tâm tình vẫn luôn không tốt, Vương Thạch Tỉnh nơi chốn cẩn thận lấy lòng.

"Tỉnh ca, hài tử sau khi sinh chúng ta đi biên quan gặp phụ thân ta đi?"

"?!"Vương Thạch Tỉnh không biết trả lời thế nào.

Thiệu Vân An tâm đại địa nói: "Dù sao ta cũng không cần cho uống sữa, đem hài tử giao cho cha nhỏ chiếu cố, chúng ta đi biên quan."

"Nhưng, hài tử quá nhỏ." Ta không yên tâm.

Thiệu Vân An đối với hài tử không thích, Vương Thạch Tỉnh chính là thích vô cùng, muốn hắn để hài tử mới sinh ra đi biên quan, hắn làm không được.

Thiệu Vân An ngẫm lại nói: "Cũng không phải không thể mang theo, đặt ở trong không gian, trong không gian vừa lúc cũng có sữa bột. Yến Quốc và Hồ Cáp Nhĩ Quốc chiến tranh không thể tránh né, chờ phụ thân ta trở về còn không biết đến khi nào. Chiến tranh có nhiều chuyện không thể dự tính được, ta không muốn để lại tiếc nuối."

Vương Thạch Tỉnh vừa nghe, tâm hung hăng nói: "Giao cho cha nhỏ không tốt, chúng ta mang theo đi, cũng có thể cho cha nhìn xem."

"Quyết định như vậy đi. Thanh nhi bọn bé nếu muốn đi thì đi theo, nếu không muốn, liền nhờ cha nhỏ hoặc Tiểu Quách ca."

"Được."

Quân hậu bên này, Vĩnh Minh Đế nghe y nói Thiệu Vân An đến bây giờ còn ghét bỏ hài tử, không khỏi bật cười. Quân hậu nghiêm túc hỏi: "Hoàng thượng đối với đứa nhỏ của Vân An, có tính toán gì không?"

Lúc trước Thiệu Vân An kiên quyết không sinh hài tử, thân phận thế tử Trung Dũng Hầu tất nhiên trao cho Vương Thanh. Hiện tại Thiệu Vân An có hài tử, đó là thân sinh của y và Vương Thạch Tỉnh. Nếu là nữ nhi, khen ngược mà nói, nếu là nhi tử...... Tư tâm cũng được, bất công cũng thế, Quân hậu đều nghĩ đến đứa nhỏ này.

Vĩnh Minh Đế hỏi: "Vân An có để lộ ra muốn cái gì?"

Quân hậu bất đắc dĩ nói: "Thần nhìn hắn ước gì hài tử vừa sinh ra liền ném cho người khác chăm sóc. Có đôi khi thần không rõ đầu hắn nghĩ cái gì. Hắn chăm sóc hai đứa nhỏ Trung Dũng Hầu như mình ra, thân phận thế tử sợ là không thể thay đổi. Chỉ là trong bụng Vân An dù sao cũng là cháu thần, thần không muốn nó ủy khuất."

Quân hậu nói trắng ra như vậy, Vĩnh Minh Đế không chỉ không bất mãn cái gì, ngược lại thật nghiêm túc suy xét vấn đề này. Nhìn thấy Vĩnh Minh Đế giơ tay, người trong phòng lập tức lui ra ngoài. Vĩnh Minh Đế nhỏ giọng nói với Quân hậu: "Không bằng như vậy?"

Vương Thạch Tỉnh không nghĩ đến hài tử sinh ra sẽ mang cho hắn và toàn bộ hầu phủ cái gì. Thiệu Vân An ở cữ xong liền muốn đi biên quan, Vương Thạch Tỉnh cần phải chuẩn bị trước.

Mười tám tháng ba, Thái tử đầy tháng, Quân hậu ra Cảnh U cung cùng Vĩnh Minh Đế triệu kiến triều thần còn có cáo mệnh nội thần. Phủ Trung Dũng Hầu, Trung Dũng Hầu Vương Thạch Tỉnh, thế tử Vương Thanh và quận chúa Vương Cảnh Nghiên đều tới, chỉ không có chính quân Thiệu Vân An. Mười chín tháng ba, Phiêu kị tướng quân Đại Chiến Kiêu hồi kinh, phủ Trung Dũng Hầu mở tiệc nghênh đón, Ô Chân công chúa được mời tham dự. Trong bữa tiệc, cùng huynh trưởng và Ô Chân công chúa ăn lẩu, Thiệu Vân An khi cười to thì đột nhiên vỡ ối, phủ Trung Dũng Hầu trong lúc nhất thời lâm vào hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro