Chương 222: Sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất luận Thiệu Vân An cỡ nào cũng không nghĩ sinh hài tử, nhưng y 'bất hạnh' có, cho nên không muốn sinh cũng phải sinh, cho nên, y vẫn phải ngoan ngoãn theo cha nhỏ học tập kiến thức mang thai và sinh con. Trong không gian cũng có mấy quyển thư tịch, không phải Thiệu Vân An cố ý gửi vào. 'Đời trước' có đoạn thời gian không phải tung tin vịt sẽ tận thế sao, Thiệu Vân An tồn rất nhiều vật tư, trong đó có rất nhiều sữa bột trẻ con, những thư tịch đó đều là tặng phẩm. Hiện tại, những thư tịch đó trở thành môn bắt buộc của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An cũng miễn cưỡng mà nhìn hai quyển.

Thiệu Vân An cũng nghĩ qua nhiều loại tình huống mình 'sinh sản', ví dụ như đêm khuya tĩnh lặng thì bụng đột nhiên đau; ví dụ như, đi ở trên đường, bụng đột nhiên đau; lại ví dụ như, đang ăn cơm thì bụng đột nhiên đau...... Tóm lại, khẳng định là bụng đột nhiên đau mới đúng.

Đại Chiến Kiêu một đường phong trần gấp gáp trở về, sợ bỏ qua hài tử sinh ra, Thiệu Vân An đối với hắn không còn có huynh đệ chi tình, cũng rất cảm động. Thiệu Vân An sắp sinh, không thể tự mình xuống bếp, nên đi Khanh Nguyện gọi vài món ăn, sau đó chỉ điểm đầu bếp trong phủ làm đồ ăn cho Đại Chiến Kiêu, đón tiếp cho hắn.

Ngày thường Đại Chiến Kiêu, có khí chất võ nhân, nhưng không có sát khí sa trường, ngược lại lại hay nói đùa. Bất quá cũng có lẽ là do hắn tuổi không lớn. Nếu là Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh hai vị Đại tướng quân, chắc không giống như vậy.

Thiệu Vân An đối với chuyện biên quan rất tò mò, cũng vì Vương Thạch Tỉnh đã từng là binh lính Dực Hổ quân, y luôn muốn biết nhiều một chút. Đại Chiến Kiêu lần này trở về hành trình cực kỳ vội vàng, có người ngoài ở, hắn không nói những quân bị đó đã làm mọi người ở biên quan cảm kích và chấn động như thế nào, chỉ nói lần này trở về mọi người nhìn thấy những quân dụng đó có phản ứng gì, đặc biệt là các tướng sĩ sau khi ăn mì gói có phản ứng gì, nghe được Thiệu Vân An cười ha ha. Đồng thời, lại có chút chua xót, chỉ là mì gói dưa chua toàn là những vậy bình thường nhất, cũng có thể làm các tướng sĩ ăn đến thoải mái như vậy, thậm chí rất nhiều người đều chia mì gói ăn làm hai lần, ngay cả nước dùng một ngụm đều không lãng phí.

Đang nghĩ ngợi đến nước dùng, Thiệu Vân An dừng cười, thân thể chấn một chút. Chú ý đến phản ứng của y, Đại Chiến Kiêu và Vương Thạch Tỉnh đồng loạt hỏi: "Làm sao vậy?"

Thiệu Vân An xấu hổ muốn chết, y giống như mất khống chế! Nhưng Ô Chân công chúa ở đây, còn có hài tử, nghĩa phụ nghĩa mẫu ở, y không thể nói mình mất khống chế được. Mất mặt a! Y sao lại mất khống chế như vậy!

Thiệu Vân An cơ mặt run lại run, nỗ lực trấn định nói: "Nga, không có việc gì, ta muốn đi vệ sinh một chút, Tỉnh ca, huynh đi cùng ta."

Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng đứng lên, trung hậu kỳ mang thai bắt đầu, số lần đi WC của Thiệu Vân An dần dần gia tăng, Vương Thạch Tỉnh cũng thói quen.

Túc Thần Dật không yên tâm cũng đứng lên: "Cha nhỏ cùng con đi." Dần đến ngày sinh, mỗi lần đi vệ sinh đều càng phải cẩn thận.

Thiệu Vân An nắm tay Vương Thạch Tỉnh đứng lên, trong lòng biến thành màu đen, sao nước tiểu lại không dứt vậy! Xong đời, lúc này mất mặt muốn ném đến nước ngoài rồi.

Túc Thần Dật đến đỡ lấy một bên khác của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cầu nguyện không có người phát hiện quần y bị ướt, hy vọng quần áo màu sậm có thể che dấu quẫn cảnh của y giờ phút này. Nắm tay cha nhỏ và Vương Thạch Tỉnh đi hai bước, Thiệu Vân An đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, y ngừng lại.

"Vân An?"

"Tiểu tức phụ?"

Thiệu Vân An đứng bất động, đôi mắt chớp lại chớp, nhìn cha nhỏ: "Cha nhỏ, ngài nhìn giúp phía sau con chút." Nước này hình như không đúng a!

Túc Thần Dật vừa nghe, hoảng sợ, vội vàng nhìn phía sau Thiệu Vân An. Vừa nhìn thấy đã hoảng, sàn nhà dưới chân Thiệu Vân An đã ướt một mảng lớn, còn có nước vẫn đang chảy ra, Túc Thần Dật nháy mắt kêu sợ hãi: "Vân An! Con đây là vỡ ối!"

Oanh!

Nhà ăn nổ tung.

"Cha nhỏ!" Ni Tử thét chói tai.

Tưởng Mạt Hi tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy Ni Tử, Vương Thanh ngây ngốc đứng ở đó, không hiểu vỡ ối là gì. Vương Thạch Tỉnh cũng choáng váng, Đại Chiến Kiêu đứng lên muốn đi ôm Thiệu Vân An, bị cha nhỏ kéo ra.

Sầm phu nhân vừa nghe vỡ ối, giật mình: "Mau để Vân An nằm xuống! Thạch Tỉnh, đi kêu sản công!"

Túc Thần Dật cũng hồi thần, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Chiến Kiêu, con mau vào cung thỉnh ngự y! Nói cho ngự y, Vân An đã vỡ ối!" Túc Thần Dật thanh âm đều luống cuống, "Vân An, bụng đau không?"

Còn không rõ ràng lắm mình có bao nhiêu nguy hiểm, Thiệu Vân An theo bản năng mà lắc đầu: "Không đau, không cảm giác, con sắp sinh sao?"

Túc Thần Dật và Sầm phu nhân lập tức muốn hôn mê, người Sầm phủ kêu: "Nói cho ngự y, Vân An không đau bụng, đã vỡ ối, gọi bọn hắn nhanh lại đây!"

"Đại phu! Mau kêu đại phu!"

Chỉ nhìn phản ứng Sầm phu nhân và Túc Thần Dật cũng biết tình huống Thiệu Vân An hiện tại khẳng định không tốt. Đại Chiến Kiêu trực tiếp dùng khinh công. Ô Chân công chúa là đại cô nương, đụng tới tình huống này cũng cực kỳ hoảng loạn. Cũng may nàng không giống công chúa (nữ nhân) bình thường, đấm cho mình hai cái để bình tĩnh, nàng ôm ba hài tử đến bên người.

Vương Thạch Tỉnh bế Thiệu Vân An được Túc Thần Dật chỉ đạo chạy ra khỏi nhà ăn. Thiệu Vân An không có đau bụng đã vỡ ối, nếu hài tử không thể nhanh chóng sinh ra, sẽ tạo thành thiếu Oxy! Vương Thạch Tỉnh không chạy loạn, hắn chạy đến phòng gần nhất để Thiệu Vân An nằm xuống, trên đường hắn liền kêu hạ nhân đi lấy cáng.

Đại Chiến Kiêu đã cưỡi ngựa lao ra hầu phủ, công chúa hỏi Túc Thần Dật cần nàng làm gì.

"Cha nhỏ­­____!"

Vương Thanh lúc này mới phản ứng, cha nhỏ sắp sinh! Tưởng Mạt Hi không hổ là đại ca, nhóc một tay ôm Ni Tử bị dọa khóc, một tay túm chặt Vương Thanh muốn lao ra, nghiêm túc: "Chờ!"

Vương Thanh run run hỏi: "Đại ca, cha nhỏ sắp sinh, làm sao bây giờ?"

Vương Thanh không hiểu vỡ ối có nghĩa gì, bé chỉ biết cha nhỏ sắp sinh, cha nhỏ sẽ nguy hiểm. Đối với đệ đệ này, Vương Thanh và Ni Tử đều không có bất luận suy nghĩ về địa vị trong nhà của bọn bé bị ảnh hưởng hay không, nói bọn bé xuất phát từ áy náy cũng được, thích cũng tốt, bọn bé hy vọng cha nhỏ có thể sinh đệ đệ hoặc muội muội. Cha nhỏ đối với bọn bé tốt như vậy, bọn bé hy vọng cha nhỏ, có thể có một hài tử thân sinh. Hiện tại cha nhỏ sắp sinh, Vương Thanh thực sợ hãi, bởi vì cha và tiểu gia gia hình như thực sợ hãi.

"Đừng sợ đừng sợ, Vương Thiệu chính quân sẽ bình an sinh hài tử. Chờ một lát ta mang các con đến nha." Ô Chân công chúa an ủi Vương Thanh và Ni Tử. Lần đầu tiên cảm nhận 'sinh hài tử đáng sợ' như vậy.

Chờ đến khi Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức bọn họ lấy cáng đến, nâng Thiệu Vân An về phòng y và Vương Thạch Tỉnh, Ô Chân công chúa mang theo ba hài tử đi theo. Hiện tại ai cũng không rảnh lo cho ba hài tử, cũng may ba hài tử đều có nha hoàn và tiểu ma ma bên người hầu hạ, bên cạnh Ni Tử còn có ma ma do Quân hậu phái trong cung ra, hơn nữa có Ô Chân công chúa ở, nên không sợ bọn bé xảy ra chuyện gì.

Thiệu Vân An nằm trên giường, áo ngoài đã cởi xuống, hạ thân lót gối mềm. Bụng y vẫn không đau, chỉ thỉnh thoảng có động động rồi từng luồng nước ối chảy ra. Y cũng ý thức được tình huống của mình không đúng. Hài tử ở trong bụng động, nhưng y không đau a, nhưng nếu hài tử vẫn luôn không xuống, nước ối lại không còn, hậu quả sẽ không phải rõ ràng quá sao. Đến giờ phút này, Thiệu Vân An khẩn trương, sợ hãi.

"Tỉnh ca, làm sao bây giờ, bụng ta vẫn không đau, hài tử sẽ không có việc gì chứ!"

"Sẽ không sẽ không. Hài tử chúng ta nhất định có thể bình an sinh ra."

Vương Thạch Tỉnh tay chân lạnh băng, một thân mồ hôi lạnh.

"Tới tới!" Đại phu của phủ Đại tướng quân đã đến, trong tay cầm một chén thuốc. Vừa nghe Thiệu Vân An vỡ ối, nhưng bụng không đau, đại phu quyết đoán nấu thuốc trợ sản, hiện tại không chờ kịp hài tử phản ứng rồi.

Thiệu Vân An cũng mặc kệ có đắng hay không, nóng hay không, mấy hơi đã uống xong. Vương Thạch Tỉnh cầm chén nước ấm cho y súc miệng, Thiệu Vân An vừa uống, liền biết là linh nhũ. Cũng không biết là tác dụng của thuốc, hay là do linh nhũ, không bao lâu, Thiệu Vân An cảm thấy sau vài phút, bụng đột nhiên đau.

Phủ Đại tướng quân, Đại lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân còn có những người khác của Đại gia đều vội vàng chạy tới phủ Trung Dũng Hầu. Sau khi Thiệu Vân An vỡ ối, quản gia Yến Phù Sinh liền vội vàng phái người đến báo tin. Người phủ Đại tướng quân nhận được tin tức, vừa nghe Thiệu Vân An vỡ ối, mỗi người đều bị dọa sợ. Ở cổ đại, vỡ ối, mà hài tử lại không động tĩnh, đó là thập phần hung hiểm. Có thể giữ được người lớn là tốt, rất có thể là một xác hai mạng, lão phu nhân lúc ấy dường như muốn ngất.

Phủ La Vinh Vương khi được đến tin tức, La Vinh Vương đang cùng tắm uyên ương với Quách Tử Mục. Hai người gà bay chó sủa mà từ phòng tắm đi ra, đều không kịp làm khô tóc, mặc xong quần áo, tùy ý buộc tóc lên liền cùng Mộ Dung thế tử vội vàng ra phủ. Đối với rất nhiều người mà nói, Thiệu Vân An sinh con quan trọng có thể so với Quân hậu. Mà đối với Quân hậu và Vĩnh Minh Đế mà nói, Thiệu Vân An có bình an sinh sản hay không còn quan trọng hơn so với Quân hậu.

Vừa nghe được tin tức, Vĩnh Minh Đế liền kêu Ninh Mục và tất cả thái y trong Thái Y Viện phái ra ngoài, muốn bọn họ chạy đến phủ Trung Dũng Hầu. Quân hậu cũng không rảnh lo tiểu Thái tử, cùng Vĩnh Minh Đế ở Đông Lâm điện nôn nóng chờ tin tức. Quân hậu đứng ngồi không yên, Quách Tốn và Trác Kim cũng thay phiên ra bên ngoài, dò hỏi có tin tức truyền đến hay không.

Từng chiếc xe ngựa đến phủ Trung Dũng Hầu, Tưởng Khang Thần đều tới. Thay đổi quần áo, làm tiêu độc xong hắn đến phòng sinh. Vương Thạch Tỉnh bị đuổi ra ngoài, hắn quá vướng bận. Phòng sinh, Túc Thần Dật, lão chính quân, Tưởng Khang Thần, đại phu phủ tướng quân, sản công, Ninh Mục cùng trợ thủ của hắn còn ở, các ngự y còn lại đều ở bên ngoài chờ Ninh Mục truyền triệu. Nói thật, loại thời điểm này Ninh Mục không dám để quá nhiều người, ai biết trong đó có ngự y có rắp tâm khác hay không, vạn nhất Vương Thiệu chính quân và hài tử có sai lầm gì, cả nhà hắn đầu đều không đủ chém, hắn để lại trợ thủ là đồ đệ hắn, tương đối yên tâm.

Những dụng cụ, nước nóng, thuốc, toàn bộ đều do tâm phúc phủ Đại tướng quân xử lý, không qua tay kẻ nào khác, ngay cả người đến từ thôn Trung Dũng cũng không cho bọn họ nhúng tay vào. Hổ ca cũng từ trong cung ra, nó canh giữ ở phòng sinh, Đại Tiểu Kim ở bên ngoài, Hổ ca không bị ảnh hưởng của huyết tinh sinh sản, tương phản, nếu có độc vật tiến vào, chẳng sợ người khác không biết, cũng trốn không thoát mũi của Hổ ca.

Bụng Thiệu Vân An tuy rằng bắt đầu đau, nhưng còn chưa đến lúc sinh, trong miệng y cắn vải bố, rất nhiều lần muốn kêu người khác mổ bụng cho y, loại chuyện này quả thực không phải để người chịu.

Quách Tử Mục ở bên ngoài đứng đứng ngồi ngồi, khi Quân hậu sinh, Quách Tử Mục không tiến cung, hắn chưa từng hài tử, tiến cung cũng không giúp được gì. Nhưng Thiệu Vân An sinh sản không giống, ngay cả hắn giúp không được, hắn cũng không thể ở trong phủ chờ tin tức được. Đi qua đi lại hơn mười lần, Quách Tử Mục chạy đến cửa kêu: "Vân An, ngươi cần tiết kiệm sức lực, có muốn ăn chút gì không?"

"Ta muốn, chết____!"

Quách Tử Mục run lập cập, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy muốn chạy vào, bị Mộ Dung thế tử và Đại Chiến Kiêu giữ chặt. Ô Chân công chúa ở bên ngoài cùng hài tử, nơi này thật sự không thích hợp bọn họ ở đây.

"A A A____mổ bụng cho ta đi, ta chịu không nổi!"

"Tiểu tức phụ! Ngươi nhịn nhịn, nhịn nhịn, ta vào cùng ngươi!"

"THẠCH TỈNH! ĐỀU TẠI NGƯƠI!"

Vương Thạch Tỉnh hốc mắt đỏ bừng, lão tướng quân, Sầm lão và La Vinh Vương đều nhịn không được rống: "NGƯƠI ĐỪNG THÊM PHIỀN! "

Trong phòng, Ninh Mục nhìn bộ dáng Vương Thiệu chính quân, cùng đại phu phủ Đại tướng quân thương lượng, quyết định cho uống thêm thuốc trợ sản, để hài tử mau chóng ra. Thiệu Vân An không thể như Quân hậu có thể nhịn, rất có thể đến lúc sinh, y đã kêu đến không có sức lực.

Lại một chén trợ sản đi vào, không bao lâu, người ngoài phòng đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh một lần bị ba bốn người gắt gao túm chặt, không cho hắn đi vào thêm phiền.

"A A ____TA MUỐN SINH MỔ! A___! ĐAU CHẾT MẤT!"

"Vân An, ngươi đừng kêu, tiết kiệm sức lực!"

"MỔ BỤNG MỔ BỤNG!"

Thiệu Vân An đau đến nổi hoàn toàn quên nơi này là cổ đại, căn bản không có khả năng cho y sinh mổ. Loại đau này tuyệt đối không thể dùng ngôn ngữ có thể miêu tả. Giống như y bị táo bón hơn mười ngày, sau đó lại ăn thuốc xổ, nhưng lại không ra, ruột đều cắn nát. Nhưng ruột cắn nát tuyệt đối không đau như hiện tại!

"A A____" Thiệu Vân An đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng, "THIỆU ĐẠI HỔ! NGƯƠI CÁI ĐỒ KHỐN KIẾP! CHẾT KHÔNG TỬ TẾ! TA THAO MƯỜI TÁM ĐỜI TỔ TÔNG NHÀ NGƯƠI!"

Người ngoài phòng nghe được thì đau lòng nhưng trên đầu đầy hắc tuyến, chỉ có Vương Thạch Tỉnh đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Nếu hắn biết đó là dựng quả, hắn tuyệt đối sẽ không để tức phụ mang thai!

"An nhi, con đừng kêu, chút nữa không còn sức lực!"

"A! SAO LẠI CÒN CHƯA RA, ĐAU CHẾT TA, ĐAU SẮP CHẾT!"

Thiệu Vân An đau đến trước mắt từng đợt biến thành màu đen, sinh hài tử căn bản không phải nam nhân như y có thể thừa nhận! Y mắng to Thiệu Đại Hổ, lại mắng Vương Thạch Tỉnh, mắng đến nổi chính y cũng không biết mình mắng cái gì, đến cuối cùng y thậm chí mắng hài tử trong bụng.

"NGƯƠI NẾU KHÔNG RA, TA ĐÁNH CHẾT NGƯƠI! Arrrggghhh Argggghhhh____"

Vương Thạch Tỉnh nhịn không được, tránh ra Mộ Dung thế tử và Đại Chiến Kiêu kiềm chế vào phòng sinh. Ngay sau đó: "VƯƠNG THẠCH TỈNH! TA MUỐN BỎ NGƯƠI!"

"Tiểu tức phụ!"

Phụ trách đỡ đẻ, sản công cảm thấy mình hình như đang ở trong ngày hè nóng bức, mồ hôi như mới rớt xuống nướcc. Hắn không biết đã đỡ để cho bao nhiêu nam thê, phu nhân hào môn thế gia, cũng không biết gặp được bao nhiêu người sợ đau, nhưng đây là lần đâu gặp được người không chỉ sợ đau, mà còn đau đến nổi muốn cùng gia chủ ly hôn. Sản công cũng coi như là kiến thức được Trung Dũng Hầu yêu lão bà như thế nào, cũng tin lời đồn bên ngoài, phủ Trung Dũng Hầu chính quân là đương gia. Đừng nói sản công mồ hôi chảy ròng, mỗi người trong phòng sinh đều cả người ướt đẫm, nếu không phải đang khẩn trương an nguy của Thiệu Vân An, Tưởng Khang Thần chắc chắn cười.

Thiệu Vân An đau đến kêu cha gọi mẹ, ở cánh tay Vương Thạch Tỉnh, không biết cắn bao nhiêu dấu răng. Khi y cảm thấy 'vật' trong bụng cào nửa ngày rốt cuộc ra tới, y dùng toàn bộ sức lực từ khi bú sữa đến giờ, sau đó......,

"Ra rồi ra rồi!"

"Oa Oa"

"Vân An Vân An!"

Gà bay chó sủa tiếp tục, tiểu gia hỏa nào đó bị thân cha nhỏ bé hận không thể đáng chết rốt cuộc không tra tấn cha nhỏ bé nữa, bất quá cha nhỏ bé cũng bị bé tra tấn ngất đi rồi.

"Hoàng Thượng! Thiên tuế! Sinh! Sinh! Vương Thiệu chính quân sinh! Là tiểu tử đại béo! Ước chừng bốn cân tám lượng!"

Vĩnh Minh Đế và Quân hậu đồng thời nhẹ nhàng cười, Quân hậu càng cao hứng: "Đứa nhỏ này là nam, thật sự quá tốt. Vương Thiệu chính quân sao rồi? Có nguy hiểm không?"

Quách Tốn: "Nói là đau ngất đi rồi, nhưng thật ra không có nguy hiểm."

Quân hậu gật gật đầu, yên tâm: "Phụ tử bình an, ông trời phù hộ."

Qua ước nửa canh giờ, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh đi theo lão chính quân tiến cung. Vương Thạch Tỉnh hiện tại đi không được, Vương Thanh là thế tử, thay phụ thân tiến cung báo tin vui, lão chính quân đại diện cho phủ đại tướng quân. Đây cũng là quy củ, cho nên Quân hậu và Vĩnh Minh Đế đều ngồi chờ, không về nghỉ ngơi,

Nghe được lão chính quân nói những chuyện xảy ra trong lúc Thiệu Vân An sinh sản, Quân hậu và Vĩnh Minh Đế nghe được cười ha ha, tức phụ nhà ai mà trong lúc sinh hài tử đau đến nổi muốn hòa li với phu quân, còn muốn đánh hài tử, truyền ra sẽ bị người ta chê cười chết. Càng để người vô ngữ chính là, mổ bụng lấy con, quả thực không muốn sống nữa, Quân hậu quyết định chờ khi y đi thăm hài tử, phải hảo hảo giáo huấn cháu trai này.

Được chắt trai, tuy nói là cháu ngoại, nhưng Vương Thạch Tỉnh không cha không mẹ, vợ chồng Sầm lão lại là nghĩa phụ nghĩa mẫu, cho nên các trưởng bối phủ Đại tướng quân rất tự giác đem đứa nhỏ này trở thành tôn tử nhà mình. Chờ khi người tiến cung báo tin vui trở về, thánh chỉ Vĩnh Minh Đế cũng đi theo đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro