Chương 223

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên dưới kinh thành nổ tung. Hào môn thế gia khi sinh con, trong cung hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chút ban thưởng, nhiều hay ít dựa vào địa vị của đối phương quyết định. Thiệu Vân An là cháu trai Quân hậu, là tôn tử đại lão tướng quân, chất tử của đại tướng quân, thân tử Võ uy tướng quân, thân đệ của Phiêu kị tướng quân, chính quân Trung Dũng Hầu, nhiều phần thân phận như vậy, ban thưởng trong cung nhất định nhiều, đây là chuyện mỗi người đều rõ ràng. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể nghĩ được, ban thưởng trong cung thế nhưng sẽ long trọng như vậy, ngay cả Vương Thạch Tỉnh đều bị chấn đến sửng sốt.

Thiệu Vân An sinh con ban thưởng, ấn theo lệ thường thì hẳn là do Quân hậu hạ chỉ, nhưng lần này lại là Vĩnh Minh Đế tự mình hạ chỉ. Vĩnh Minh Đế không có ban thưởng vật phẩm, chỉ thưởng ba thân phận.

Phong Vương Thạch Tỉnh làm Trung Dũng công, nhiều thế hệ kế thừa; phong Thiệu Vân An làm Nhất phẩm chính quân. Nhị công tử Trung Dũng công ban tên Vương Hành Dực, phong Thụy An Quận vương.

Hoàng thượng không chỉ phong tiểu gia hỏa mới sinh làm Quận vương, thậm chí còn ban tên. Thụy An quận vương cùng trưởng tử Hoàng thượng Tùy An Quận vương hào chỉ khác có một chữ, nhưng rõ ràng địa vị hoàn toàn bất đồng. Đây là kiểu vinh quang gì, thánh chỉ vừa ra, thế gia kinh thành ngoại trừ mấy nhà, đều đố kị đỏ mắt với cả nhà này. Đại lão tướng quân trăm triệu lần không nghĩ đến Hoàng thượng sẽ hạ chỉ như vậy. Tam Công năm Hầu một Vương Tướng, An Quốc công bị trảm, Hằng Viễn hầu bị tịch thu tài sản, Trung Dũng Hầu mới xuất hiện, trong triều biến thành nhị Công năm Hầu một Vương Tướng, nhưng nay thì thành, tam Công.

Vương Thạch Tỉnh là tên chân đất, qua hai năm ngắn ngủi từ một tên nghèo túng độc nhãn xuất ngũ lắc mình biến thành một trong tam Công, hơn nữa nhìn thân phận toàn gia này, một người là Quốc công, một người là thế tử, một là quận chúa, một là quận vương, một là Nhất phẩm chính quân, tuyệt đối đứng đầu trong tam Công. Những nhóm thế gia lâu đời sao có thể chịu được. Dựa vào cái gì Vương Thạch Tỉnh có thể trở thành Quốc công? Chẳng lẽ chỉ dựa vào tiên quả, hay dựa vào phủ Trung Dũng Hầu bọn họ làm ra những vật phẩm đó? Đối với cả nhà bọn họ mà nói, một thân phận Hầu gia, một thân phận Quận chúa đã là thiên đại ân sủng rồi!

Nhận được thánh chỉ Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng tiến cung tạ ơn, kỳ thật cũng thấp thỏm trong lòng, hy vọng Hoàng thượng có thể thu hồi ban ân, phần ban ân này đối với hắn mà nói là thực sự quá lớn. Còn việc nhi tử bị ban tên, người làm cha như mình nghĩ biết bao nhiêu cái tên đều không dùng được, Vương Thạch Tỉnh không biết là nên tạ ơn hay phiền trách nữa, hắn hiện tại phải nhận thôi. Hầu gia và Quốc công nhìn như kém nhau một bậc, nhưng lại khác nhau như trời với đất. Hắn trở thành Hầu gia, hâm mộ ghen ghét đã nhiều, nhưng cũng không tính đánh vỡ cân bằng thế lực trong triều, nhưng trở thành Quốc công, thì đã không giống như vậy nữa. Vương Thạch Tỉnh không ngốc, phần vinh này không có làm hắn mừng như điên, ngược lại làm hắn cực kỳ bất an.

Đại lão tướng quân cũng theo tiến cung, hắn cũng muốn khuyên Hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban. Phủ Trung Dũng Hầu hiện tại đã là tân quý trong triều, lúc này mới bao lâu đã thành Quốc công, đại lão tướng quân lo lắng.

Hai người tiến cung, Vĩnh Minh Đế còn ở Đông Lâm điện, Quân hậu đã về Cảnh U cung nghỉ tạm. Vĩnh Minh Đế nghỉ ngơi ở tẩm cung, Quân hậu có thói quen ở Cảnh U cung, nhưng hiện tại Cảnh U cung lại trở thành tẩm cung của Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế chính là đang chờ Vương Thạch Tỉnh đến tạ ơn. Kết quả nghe được ý Vương Thạch Tỉnh cùng lão tướng quân, Vĩnh Minh Đế nói: "Trung Dũng Công a, trẫm không phải thưởng ngươi, là thưởng Vân An và tiểu Hành Dực."

Vĩnh Minh Đế đứng lên, chậm rãi, nói: "Trẫm từng nói qua, ai có thể trị cho Quân hậu, trẫm phong hắn làm Quốc công. Vân An không chỉ trị khỏi cho Quân hậu, còn làm thỏa tâm nguyện nhiều năm của trẫm và Quân hậu, để trẫm và Quân hậu có thể mừng được Thái tử, càng đừng nói hai người các ngươi đưa đến tiên quả, như đem đến tân sinh cho trẫm và Quân hậu. Hai người các ngươi còn vì trẫm và Quân hậu tận trung làm việc, trẫm không liệt kê. Vân An là phúc tinh trẫm, trẫm ban hắn là Vương gia khác họ cũng không quá đáng, nhưng Vân An là nội thê, nhiều vinh hoa phú quý trẫm cũng không thể cho hắn, chỉ có thể cho ngươi."

Vương Thạch Tỉnh không tức giận, hắn vốn dĩ dính quang của tức phụ.

Vĩnh Minh Đế đã đứng trước mặt Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh khom người, Vĩnh Minh Đế nói tiếp: "Vân An coi một đôi nhi nữ của ngươi như con mình sinh ra, hắn lại quyết tâm không muốn sinh con, trẫm liền phong trưởng tử ngươi làm thế tử. Nhưng hôm nay, Vân An có thân tử, đứa nhỏ này là cháu trai của trẫm và Quân hậu, là đích trưởng tử chân chính của ngươi, sao lại thuộc về người khác? Ngay cả Vân An không để bụng, trẫm và Quân hậu cũng không thể đáp ứng."

Đại lão tướng quân nháy mắt minh bạch đạo thánh chỉ này.

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế sau đó nói dụng ý chân chính của đạo thánh chỉ này.

"Ngươi và Vân An thân phận hiện giờ, Hầu gia cũng được, Quốc công cũng thế, có gì khác nhau sao? Thân phận thế tử của trưởng tử ngươi, trẫm không thể thu hồi, nhưng Hành Dực cần phải có thân phận xứng với huyết thống bé. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Quận vương mới xứng. Nhưng trẫm nếu phong nó làm Quận vương, ngươi người là cha này thân phận có chút thấp, Vương Thanh làm huynh trưởng cũng có thân phận thấp, nên trẫm nâng ngươi làm Quốc công, mới có thể phong bé làm Quận vương. Còn nữa, Vân An chỉ là Nhị phẩm chính quân, phía trên còn có nhất phẩm đè lên, cũng không thỏa đáng."

"Thần tạ Hoàng thượng thánh ân!"

Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống, dập đầu. Đại lão tướng quân quỳ xuống. Hoàng thượng cho phủ Trung Dũng Hầu vinh quang, cho tôn nhi và chắt trai vinh quang, chính là cho phủ đại tướng quân vinh quang, đại lão tướng quân cảm động đến không biết nói gì cho phải.

Vĩnh Minh Đế tự mình đỡ Đại lão tướng quân đứng lên, lại kêu Vương Thạch Tỉnh đứng lên, sau đó nói: "Ngươi xuất thân từ Dực Hổ quân, Võ uy tướng quân lại hàng năm đóng giữ ở Hổ Hành Quan, tôn tử sinh ra, Võ uy tướng quân không thể nhìn thấy, cho nên trẫm đoạt quyền làm cha của ngươi, đặt tên Hành Dực."

"Thần khấu tạ Hoàng thượng ban tên. Tên này thần cùng Vân An đều rất thích, thần cùng Vân An nghĩ tên, cũng có chữ 'Dực'."

"A, xem ra trẫm cùng các ngươi có suy nghĩ giống nhau đi, thôi, trở về đi. Chờ Hành Dực đầy tháng, kêu Vân An nhiều dẫn bé tiến cung chơi cùng Thái tử, chờ Hành Dực đến tuổi đọc sách, để bé làm thư đồng cho Thái tử."

"Thần tạ Hoàng thượng thánh ân!"

Vương Thạch Tỉnh và Đại Lão tướng quân ra cung, tâm tình hai người so với lúc tiến cung mà nói là như trời và vực. Thân phận Quốc công của mình căn bản vì có thể xứng đôi với địa vị nhi tử, Vương Thạch Tỉnh không hoảng hốt, Đại lão tướng quân cũng không hoảng hốt. Cổ nhân chú trọng huyết thống, Hành Dực là thân tử của Thiệu Vân An, là thân tôn của phủ tướng quân, bé nếu chỉ là đích thứ tử của hầu gia, đừng nói Quân hậu trong lòng không thoải mái, mà ngay cả người phủ tướng quân cũng không thoải mái.

Hiện giờ, Vương Thanh kế thừa địa vị Quốc công, Vương Hành Dực là Quận vương, thân phận huynh đệ hai người tương đương, chờ khi Vương Hành Dực qua mười lăm, liền có thể tự mình khai phủ. Dựa vào tài phú Trung Dũng công, huynh đệ hai người cũng sẽ không vì gia sản mà sinh hiềm khích, an bài như vậy có thể nói là tốt nhất, cũng thích hợp nhất. Bất quá vì vậy có thể thấy được Vĩnh Minh Đế và Quân hậu thiên vị với Thiệu Vân An. Quân hậu không muốn cháu trai mình chịu ủy khuất, Vĩnh Minh Đế nếu nghĩ được biện pháp giải quyết, Quân hậu tất nhiên biết nghe lời phải.

Vương Thạch Tỉnh lắc mình biến thành Quốc công, bất quá Vĩnh Minh Đế sẽ không ra mặt ban phủ, không thể không nói, lúc trước Vĩnh Minh Đế sở dĩ ban cho bọn họ một tòa phủ trạch lớn như vậy, cũng vì nghĩ ngày sau Vương Thạch Tỉnh còn sẽ 'thăn quan'. Vương Thạch Tỉnh trở thành Quốc công, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn đều vào vòng trung tâm quyền quý. Bất quá chỉ cần hắn vĩnh viễn kiên định trung quân, địa vị hắn chỉ càng thêm củng cố.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều không có dã tâm, thậm chí đối với quyền lực có chút lười biếng, đây cũng là lý do Vĩnh Minh Đế và Quân hậu trọng dụng. Vì mặc kệ ban ân cho bọn họ lớn bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, bọn họ tuyệt đối không sinh nhị tâm. Mà Vĩnh Minh Đế và Quân hậu để tiểu Hành Dực cùng Thái tử từ nhỏ nhiều tiếp xúc, càng hạ quyết tâm để hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đọc sách, cũng vì ngày sau Hành Dực đối với Thái tử, đối với hoàng gia có lòng trung thành, ngày sau có thể phụ tá cho Thái tử, bất quá Quân hậu cũng có chút lo lắng, nếu Hành Dực giống như hai cha bé có điểm lười giống nhau thì sao, hắn liền có chút đau đầu a.

Vương Thạch Tỉnh khi trở về, Thiệu Vân An còn hôn mê. Hắn nói đúng sự thật cho trưởng bối trong nhà nghe, cái chức Quốc công này của hắn là dính quanh của tức phụ và nhi tử, có lão tướng quân một bên làm chứng, mọi người cũng đều yên tâm. Vương Thạch Tỉnh từ bá tánh bình thường, biến thành Hầu gia, nay lại thành Quốc công, tốc độ như vậy vẫn rất dọa người a.

Tất cả mọi người đi rồi, Hổ ca cũng tạm thời không trở về cung, Vương Thạch Tỉnh để Đại Tiểu Kim thủ vệ, hắn đánh thức Thiệu Vân An. Tỉnh lại cả người đều đau Thiệu Vân An nhìn thấy hắn liền muốn cắn.

"Tức phụ, đi không gian tắm đi."

Đau đến cực độ khó chịu Thiệu Vân An bắt lấy tay Vương Thạch Tỉnh, nhìn qua Hổ ca, vào không gian. Vương Thạch Tỉnh đem hài tử để một bên, nhanh chóng đem Thiệu Vân An vào linh tuyền.

Ngâm hơn một giờ, Thiệu Vân An thoải mái, (nơi đó) trên người không đau, nhưng vẫn rất khó chịu, y lần này bị tội quá độ, còn không phải y cam tâm tình nguyện chịu.

"Tức phụ, hoàng thượng hạ chỉ."

"Thánh chỉ nói gì?"

Vương Thạch Tỉnh nói nội dung thánh chỉ, Thiệu Vân An kinh hô: "Lớn như vậy a!"

Vương Thạch Tỉnh giải thích tiền căn hậu quả, Thiệu Vân An giật giật: "Đứa bé này mặt mũi cũng lớn quá, huynh người làm cha này cũng phải dính quang của nó." Hướng Vương Thạch Tỉnh giơ ngón tay cái, Thiệu Vân An nghiêm túc nói: "Huynh ta nói trước nha, nhi tử huynh ở nhà chúng ta chỉ có một thân phận, là nhi tử của ta và huynh! Lúc nào nên dạy thì dạy, lúc nào nên đánh thì đánh, huynh đừng sủng ra thành đứa trẻ hư nha."

"Nghe ngươi, đều nghe ngươi."

Thiệu Vân An càng nghĩ càng không yên tâm: "Không được, ta nói với cha nhỏ, gia gia nãi nãi bọn họ mới được. Còn phải kêu Thanh nhi và Hi nhi hảo hảo quản giáo nó. Haiz, Thanh nhi sẽ không nghĩ gì chứ?"

"Sẽ không. Ngay cả khi có, ta cũng tin tưởng ngươi có thể khuyên hảo nó."

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, nói: "Chờ nó lớn lên một chút, đưa nó đến Hổ Hành Quan đi, để cho gia gia và đại bá tự mình dạy dỗ nó. Nếu nó trưởng thành thành người xấu, ta sẽ đuổi nó ra khỏi gia môn!"

Vương Thạch Tỉnh đột nhiên cảm thấy nhi tử mình thực đáng thương. Lúc này vừa mới sinh ra, cha nhỏ đã nghĩ giáo huấn nó như thế nào. Trong lòng Vương Thạch Tỉnh nói: nhi tử, không sợ, cha thương con.

Thiệu Vân An nghĩ kỹ về sau sẽ giáo dục nhi tử như thế nào, trong lòng thoải mái một ít, từ trong nước bước ra. Hổ ca không thấy bóng, Thiệu Vân An cũng không tìm nó, trận này Hổ ca thật vất vả. Vì mình mang thai, Vương Thạch Tỉnh không có thời gian đến không gian thu hoạch, hiện tại trong không gian cây ăn quả, lương thực, cây trà, quả nho đều chờ thu hoạch.

Tiểu Hành Dực vẫn luôn ở ngủ, Vương Thạch Tỉnh dùng linh tuyền lau mình cho bé, ôm bé đến nhà gỗ nhỏ ngủ. Thiệu Vân An mặc quần áo vào rồi đi xem tiên quả như thế nào.

Bình linh nhũ trống không, không cần nghĩ, khẳng định là Hổ ca uống. Dọn hai bình trên đất, Thiệu Vân An đi xem tiên quả. Vừa thấy, đã dọa y nhảy dựng.

"Tỉnh ca Tỉnh ca, huynh mau đến đây!"

Vương Thạch Tỉnh từ nhà gỗ chạy ra, chạy đến chỗ linh nhũ, hắn liền nghe Thiệu Vân An gấp gáp hô: "Tỉnh ca, không có tiên quả!"

"Không có?!"

Vương Thạch Tỉnh chạy tới thấy, quả nhiên, không thấy quả tiên, lá cây một lần nữa cuộn tròn lại. Hổ ca và Đại Tiểu Kim đều không ăn tiên quả, khẳng định không phải Hổ ca ăn. Không lý nào quả tiên trưởng thành Hổ ca không ăn, hiện tại mới là quả tiên non lại ăn.

Nhìn kỹ, Thiệu Vân An càng giật mình: "Xá lợi tử cũng không thấy! "

Hai viên xá lợi tử, cho Quân hậu một viên, dư lại Thiệu Vân An vẫn luôn đặt bên cạnh tiên quả. Xá lợi tử tuy rằng nhỏ, nhưng ánh sáng kia tuyệt đối không thể lẫn đi đâu được, Thiệu Vân An tìm mọi nơi cả nửa ngày cũng không thấy xá lợi tử, tâm y run run: "Đây là có chuyện gì? Tiên quả không có, xá lợi tử cũng không có!"

Vương Thạch Tỉnh đè lại y: "Ngươi vừa sinh xong, đừng chạm vào nước lạnh, không có thì không có, dù sao tiên quả và xá lợi tử cũng là chúng ta tự có. Chờ tiến cung, ngươi hỏi thiên tuế, viên kia của hắn còn không."

Thiệu Vân An hoảng hốt gật gật đầu, không hiểu, y không hiểu.

Không gian không có biến hóa, chỉ là tiên quả và xá lợi tử không có. Nghĩ đến mình vừa sinh hài tử, sợ cha nhỏ và mọi người trong nhà sẽ đến để thăm y, y cùng Vương Thạch Tỉnh ôm hài tử ra ngoài. Để Hổ ca trong không gian thêm chốc lát, sau khi rời khỏi, Thiệu Vân An đem Đại Tiểu Kim gần nhất cũng vất vả vào không gian.

Tiểu hài nhi vẫn luôn ngủ, tã cũng sạch sẽ, mệt mỏi cả ngày Vương Thạch Tỉnh uống ly linh tuyền bổ tinh thần, rửa mặt rồi thoát y lên giường, ôm Thiệu Vân An.

"Tỉnh ca, ta không muốn sinh, một lần là đủ rồi."

"Đủ rồi đủ rồi, lần này là ngoài ý muốn. Nếu không phải điều kiện không cho phép, ta liền đi buộc ga-rô."

"Có phải mỗi lần muốn mang thai đều phải ăn dựng quả hay không?"

"Ừm."

Thiệu Vân An nhẹ nhàng thở ra, lỡ như sinh một lần liền thành nữ nhân, y tuyệt đối sẽ đi đập đầu. Y đã biết dựng quả là bộ dáng gì, về sau cẩn thận một chút, không cần lại ra chuyện ngoài ý muốn, đời này y sẽ không bị tội nữa.

"Hành Dực...... Làm nghề y...... Tỉnh ca, nếu không để nhi tử đi học y đi, về sau cho huynh buộc ga-rô."

"...... Để nó lớn lên muốn làm gì đi. Ta nghĩ ý Hoàng thượng muốn nó sau này phụ tá Thái tử đó. Nó sinh ở triều đại này, có một số việc, chúng ta cũng không làm chủ được."

"Được đi, con cháu có phúc con cháu, để nó nghĩ muốn làm gì đi. Ngô, hôm nay thật đúng là đau chết mất!"

"Ta xoa xoa cho ngươi."

Vương Thạch Tỉnh trấn an tiểu tức phụ, không chú ý tới con hắn ngủ hình như có chút nhiều, có chút trầm. Ngoại trừ lúc mới sinh ra khóc hai tiếng ra, sau đó vẫn luôn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro