Chương 224

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An một đôi phụ 'mẫu' nhìn nhi tử ngủ suốt ngày cũng không thấy tỉnh, không ăn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện có điều không thích hợp. Mà trước hết nhận thấy điểm không thích hợp là Túc Thần Dật. Hài tử mới sinh ra thông thường có thể không uống sữa, nhưng cũng phải đi tè, hay là phải khóc chứ.

Hài tử không thích hợp, mọi người Đại gia đều luống cuống, Túc Thần Dật trực tiếp vào cung, thỉnh thái y. Vĩnh Minh Đế và Quân hậu biết được đều khẩn trương, Ninh Mục mang theo bốn năm thái y nhanh chóng đến phủ Trung Dũng công. Nhưng các thái y kiểm tra nửa ngày cũng không kiểm tra ra hài tử có bệnh gì, thấy như thế nào đều giống như là đang ngủ.

Tiểu quận vương nhiệt độ cơ thể bình thường, sắc mặt bình thường, ngay cả đứa nhỏ mới sinh đều có bệnh vàng da khiến cho làn da màu vàng đều không có. Không tra ra nguyên nhân, Ninh Mục trực tiếp ở tại trong phủ. Vương Thạch Tỉnh trộm cho hài tử uống một ít linh tuyền pha loãng, linh nhũ hiệu lực quá lớn, không dám để hài tử dùng, pha loãng cũng không dám, nhưng hài tử vẫn luôn không tỉnh.

Lúc này, Thiệu Vân An sợ, luống cuống, nghĩ không phải mình vẫn luôn không muốn đứa nhỏ này, cho nên hài tử kháng nghị. Toàn bộ phủ Trung Dũng công vì tiểu Hành Dực dị thường nên lâm vào khủng hoảng và bất an. Tưởng Mạt Hi cũng không đi tư vụ phường, nhóc cùng Ni Tử vẫn luôn canh giữ ở bên giường, nhìn đệ đệ, nghĩ đệ đệ có khả năng bị bệnh, Ni Tử luôn khóc, bé rất thích đệ đệ mới sinh này.

Trong cung không ngừng có người đến dò hỏi tin tức, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu không thể ra cung, hai người cũng lo lắng hài tử có vấn đề gì. Trước mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An khóc, trong lòng Vương Thạch Tỉnh cũng không dễ chịu. Ngày hôm sau, tiểu Hành Dực vẫn ngủ như cũ, không ăn không uống, không khóc, không tè, Thiệu Vân An ôm bé, không hiểu sao tiểu gia hỏa thân nhiệt vẫn bình thường, khuôn mặt vẫn hồng nhuận mà vẫn không tỉnh, y nghĩ đến nhiều khả năng, kết quả xấu nhất là người thực vật. Nghĩ như vậy, Thiệu Vân An ngược lại bình tĩnh. Y có linh nhũ, xấu nhất nếu hài tử giống Chu Thiên Bảo, có ca ca tỷ tỷ che chở, có y cùng Vương Thạch Tỉnh thương, không có gì ghê gớm.

Ngày thứ ba, tiểu Hành Dực ở trên tay cha bé, cha nhỏ, đại bá, tiểu gia gia, ông cố nhỏ, bà cố mà ngủ, thái y vẫn như cũ không kiểm tra ra nguyên do gì, đại phu phủ Đại tướng quân cũng không tra ra, thỉnh đại phu bên ngoài đều không tra ra hài tử bị bệnh gì mà luôn hôn mê không tỉnh. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An lúc này đã tiếp nhận hiện thực hài tử có khả năng không bình thường hoặc có bệnh, trong lòng Vương Thạch Tỉnh rất buồn khổ, nhưng ở trước mặt Thiệu Vân An trước mặt, hắn vẫn phải áp xuống phần buồn khổ này.

Toàn bộ phủ Trung Dũng công đều trong tình cảnh bi thảm, Túc Thần Dật hàng đêm gạt lệ, Đại Chiến Kiêu đều không ra khỏi cửa, an ủi đệ đệ và cha nhỏ, trong lòng hắn cũng khó chịu vô cùng. Chuyện này Đại Lão tướng quân muốn mọi người trước mắt khoan hãy nói cho Đại Minh Vinh đang ở biên quan nghe.

Đêm khuya tĩnh lặng, Thiệu Vân An kêu Hổ ca thủ vệ, y cùng Vương Thạch Tỉnh mang theo Hàng Dực vào không gian, Thiệu Vân An cởi bỏ tã lót cho nhi tử, ôm nhi tử vào hồ nước, nhìn nhi tử đáng yêu ngủ, Thiệu Vân An hốc mắt lại một lần đỏ, y hít sâu mấy hơi, dùng sức nháy mắt, để bản thân bình tĩnh một ít.

Vương Thạch Tỉnh cũng cởi quần áo vào hồ nước, từ tay Thiệu Vân An ôm nhi tử, lau mình cho nhi tử. Vì để làm tức phụ không thương tâm nữa, Vương Thạch Tỉnh tìm lời nói, xoa bớt đỏ chính giữa xương quai xanh của nhi tử nói: "Ngươi xem bớt đỏ này, ở giữa xương quai xanh, nếu là thời đại trước kia của ngươi, không biết có che được không."

Thiệu Vân An miễn cưỡng cười, nói: "Huynh nên may mắn vết bớt này ở xương quai xanh, nếu ở chính giữa lông mày, một nam hài tử mà có mỹ nhân chí."

Vương Thạch Tỉnh ôm ôm nhi tử, không ngại nói: "Nhi tử ta lớn lên tuấn mỹ, mỹ nhân chí cũng đẹp."

Thiệu Vân An lại cười không nổi, nghẹn ngào: "Tỉnh ca, thực xin lỗi, đều tại ta không tốt."

Vương Thạch Tỉnh duỗi tay ôm tức phụ vào lòng: "Đừng tự trách mình."

Thiệu Vân An vẫn khóc: "Nếu không phải ta mỗi ngày ghét bỏ nó, nó nhất định không như vậy, đều là ta không tốt, là ta sai."

"Ngươi sao lại tin mấy cái này? Nó ở trong bụng ngươi sông cuộn biển gầm, thấy thế nào đều không phải bệnh. Khi sinh ra cũng khóc lớn tiếng ngươi cũng nghe rồi. Nó nếu có bệnh, ngay cả nơi này trình độ y học thấp, các thái y cũng có thể tra được một chút manh mối. Hiện tại ai cũng tra không ra, có lẽ nhi tử ta chính là ở trong bụng ngươi ngủ không đủ. Tức phụ nhà người ta khi sinh đứa nhỏ, đều là đau bụng trước mới vỡ ối, ngươi vỡ ối trước, uống thuốc trợ sản mới sinh nó ra, không phải do nó nguyện ý ra. Chờ nó ngủ đủ rồi, nó sẽ tỉnh."

Thiệu Vân An ôm lấy Vương Thạch Tỉnh, nước mắt từng giọt mà rơi vào hồ. Vương Thạch Tỉnh hôn trán y: "Tiểu tức phụ, ngươi đừng tự trách, chuyện này không liên quan ngươi. Nó khi sinh ra có khóc, ta chính mắt nhìn thấy, nó khẳng định sẽ không ngủ cả đời, xấu nhất thì coi như giống Chu Thiên Bảo đi, nhà ta lại không phải nuôi không nổi. Ngươi nhìn Thiên Bảo đi, hiện tại đã cưới tức phụ, sắp làm cha đó. Nhi tử ta sẽ tốt."

"Tỉnh ca, ta sau này sẽ không bao giờ nói không cần hài tử. Nếu Hành Dực muốn làm ca ca, ta sẽ sinh cho nó một đệ đệ hoặc muội muội."

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu, hôn tức phụ.

Hai người từ không gian ra đã hai canh giờ, không phải hai người ở bên trong làm chuyện không thể nói. Lau linh tuyền cho Hành Dực, hai người đem những quyển sách trong không gian có liên quan đến trẻ nhỏ đều đọc hết, nhưng không có tìm được cái gì hữu dụng. Hai người ra tới, Hổ ca lập tức liền đến, ngửi ngửi Hành Dực, không liếm. Hổ ca chắc cũng biết lưỡi của mình có gai nhọn nếu liếm sẽ làm Hành Dực bị thương.

Vương Thạch Tỉnh đem Hành Dực đặt bên cạnh Thiệu Vân An, hắn ở bên khác ôm tiểu tức phụ, Hổ ca dựa vào mép giường. Không phải Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không cho nó lên giường, mà vì hình thể nó quá lớn.

Đêm đã khuya, Vương Thạch Tỉnh thổi tắt nến. Cho dù nhi tử không tè, Thiệu Vân An vẫn bọc tã cho bé, hy vọng ngày mai vừa mở mắt, nhi tử sẽ bình thường. Chờ đến bên tai hô hấp vững vàng, Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng đứng dậy, xuống giường, bế lên nhi tử, Vương Thạch Tỉnh đi đến gian ngoài. Khi còn một mình, hắn mới dám lộ ra bi thương và thống khổ. Đây là nhi tử đầu tiên của hắn cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh có biết bao lớn lao hy vọng và tình thương của cha. Đứa nhỏ này đến hoàn toàn bất đồng với Vương Thanh, Vương Thạch Tỉnh thống khổ còn hơn Thiệu Vân An, nước mắt nam nhi không dễ dàng rơi, tiểu Hành Dực đang 'ngủ say' sẽ không biết, những giọt nước mắt trên mặt bé đến từ nơi nào.

Trời sắp sáng, Vương Thạch Tỉnh mới đem hài tử thả lại trên giường, hắn đắp chăn. Hai ngày này Vương Thạch Tỉnh căn bản ngủ không được, nhưng hắn biết mình cần phải ngủ, cần phải nghỉ ngơi. Bên ngoài dần dần có tiếng người, Vương Thạch Tỉnh ngủ rồi, đáy mắt là quầng thâm thật đậm.

Hổ ca lỗ tai giật giật, nó mở mắt, lỗ tai lại giật giật, nó đứng lên, nhìn về phía trên giường. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều ngủ, bức màn che ánh sáng, nhưng không trở ngại đối với Hổ ca.

Trong tã lót có cái gì đang động đậy, Hổ ca trừng mắt, tròng mắt tròn tròn phảng phất nhìn cái gì đó đang động, không chớp mắt mà nhìn vật nhỏ kia. Ngay sau đó, lông trên người Hổ ca toàn bộ dựng thẳng, theo sau đó là tiếng khóc kinh thiên động địa.

"Oa Oa_____!"

Sáng sớm phủ Trung Dũng công, bị tiếng khóc của một tiểu oa nhi làm cho gà bay chó sủa.

Thụy An quận vương rốt cuộc tỉnh, vừa tỉnh bé đã cất tiếng khóc làm xốc lên nóc nhà, khóc đến nổi cha và cha nhỏ bé ở gần lỗ tai dường như muốn điếc, khóc đến nổi Hổ ca không chịu được phải chạy ra khỏi cửa. Thụy An quận vương vừa khóc, đã làm cha và cha nhỏ bé vừa cười vừa khóc, đại bá và tiểu gia gia vừa khóc vừa cười, làm ông cố, ông cố nhỏ, bà cố vừa khóc vừa cười. Tiếng khóc kia tuyệt đối là kết quả tích góp ba ngày.

Vương Thạch Tỉnh ôm tiếng nhi tử khóc rung trời mà cười như ngốc tử, bà vú tới, cố nén màng nhỉ sắp thủng mà bế tiểu quận vương đi uống sữa. Không bao lâu, tai mọi người đã được thanh tịnh, Thiệu Vân An che trán, cười: "Ta sắp điếc. "

Thụy An quận vương tỉnh, không khí phủ Trung Dũng công tăng trở lại, tươi cười của mọi người muộn ba ngày đã trở lại. Gia chủ tâm tình tốt, hạ nhân phía dưới cũng có ngày lành nha. Được tin tức Vĩnh Minh Đế và Quân hậu cũng nhẹ nhàng thở ra, Ni Tử ở trong lòng Hi ca ca cao hứng không thôi, Vương Thanh cười tươi sau ba ngày.

Ngủ ba ngày tiểu Hành Dực lấy cách này nói cho mọi người biết bé tỉnh ngủ. Ăn no tiểu Hành Dực, cho cha bé mười phần đồng tử nước tiểu, không trong chốc lát, không đợi cha bé đi thay đổi xiêm y, lại phao thêm mười phần. Nhưng cha bé không chỉ không cảm thấy ghê tởm, còn mừng rỡ muốn chết.

Thái y kiểm tra, không rõ nguyên do. Thụy An quận vương sau khi kiểm tra đều là một tiểu tử béo khỏe mạnh. Còn về việc tại sao bé lại hôn mê ba ngày, kết luận vẫn như cũ là không biết. Bất quá Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng không rối rắm, có lẽ là do linh tuyền có công hiệu, cũng có lẽ là Vương Thạch Tỉnh đã đoán đúng, tiểu tử này ở trong bụng không ngủ đủ, sinh ra tiếp tục ngủ, dù sao chỉ cần nhi tử khỏe mạnh là được.

Sau mấy ngày, tiểu Hành Dực biểu hiện đều bình thường. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên tè thì tè, nên khóc thì khóc. Nhi tử khỏe mạnh, Vương Thạch Tỉnh ngay cả tẩy tã đều tẩy đến cao hứng. Đương nhiên, hạ nhân phủ Quốc công sẽ không để quốc công gia tự mình tẩy tã cho tiểu quận vương, nhưng Vương Thạch Tỉnh vẫn giành làm.

Tiểu Hành Dực bình thường, những người quan tâm bé đều yên tâm, những kẻ hy vọng bé có chuyện tất nhiên trong lòng tiếc nuối. Túc Thần Dật mỗi ngày đều cảm tạ ông trời phù hộ, hắn cảm thấy nhi tử làm việc thiện nhiều, ông trời không đành lòng để y chịu khổ, cho nên mới để tiểu Hành Dực khôi phục bình thường, vì thế, Túc Thần Dật thậm chí có tính toán đi chép kinh thư. Thiệu Vân An nghĩ đến xá lợi tử biến mất, cũng quyết định cùng cha nhỏ chép kinh thư.

Một tháng sau, phủ Trung Dũng công bày tiệc đầy tháng. Lúc này, Vĩnh Minh Đế lại cho Trung Dũng công rước thêm phần ganh ghét, tiệc đầy tháng Thụy An quận vương được Vĩnh Minh Đế hạ chỉ bày ở trong cung. Đầy tháng tiểu Hành Dực càng bụ bẫm, mở to đôi mắt tròn tròn tò mò nhìn đông nhìn tây, nơi nào có nửa điểm như mọi người nghĩ sẽ ngu dại, cơ linh như vậy ngay cả Vĩnh Minh Đế và Quân hậu cũng đều thích không thôi.

Tiểu Hành Dực lần đầu tiến cung, đã được Quân hậu ôm tới Cảnh U cung cùng tiểu Thái tử. Hai đứa bé chỉ kém nhau một tháng song song nằm ở trên giường, ngươi ân một tiếng ta a một tiếng, Quân hậu thấy thích không thôi.

Tiểu Hành Dực lớn lên giống Thiệu Vân An, lại có bóng dáng Vương Thạch Tỉnh. Đứa nhỏ này có thể nói là ngậm muỗng vàng sinh ra. Hổ ca một tấc cũng không rời tiểu Hành Dực, Quân hậu cũng không kêu Hổ ca tiến cung bảo hộ Thái tử. Đại Tiểu Kim không đủ trầm ổn, Thiệu Vân An cũng không dám đưa bọn chúng tiến cung bảo hộ Thái tử. Hổ ca không muốn tiến cung, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều không thể miễn cưỡng, bất quá hai người cũng thập phần cao hứng Hổ ca coi trọng tiểu Hành Dực.

"Vân An, ngươi cùng Thạch Tỉnh thật sự tính mang Hành Dực đi Hổ Hành Quan sao?" Quân hậu hỏi.

Thiệu Vân An nói: "Dạ, muốn mang hài tử đi gặp cha ta. Ni Tử, Thanh nhi và Hi nhi đều muốn đi, ta đáp ứng bọn nhỏ. Dọc theo đường đi có Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim, còn có ca ca ta, an toàn không thành vấn đề. Những vật dụng hài tử cần đều đã chuẩn bị chu toàn, không thành vấn đề."

Quân hậu nhìn hai đứa bé trên giường đang ê ê a a, làm ra quyết định: "Vậy, ngươi mang theo Thái tử cùng đi đi."

"Hả?" Thiệu Vân An kinh hãi, cho rằng mình nghe lầm.

Quân hậu nhìn y nói: "Ở trong cung, bổn quân luôn lo lắng an toàn cho nó, hậu cung cũng vậy, chuyện quỹ cứu trợ cũng vậy, bổn quân đều không thể tĩnh tâm xử lý. Nếu còn như vậy thì trăm triệu lần không được, nhưng bổn quân lại không thể để Thái tử cách xa bổn quân. Nhưng bổn quân không chỉ là cha nhỏ, mà còn là Quân hậu của Hoàng thượng, là Quốc mẫu Yến Quốc. Vân An, ngươi nếu mang Hành Dực đi Hổ Hành Quan, trong lòng bổn quân biết các ngươi nhất định đã chuẩn bị chu toàn, cứ cho là bổn quân làm ơn ngươi cũng được, bổn quân tin tưởng ngươi nhất định có thể chiếu cố tốt Thái tử, bổn quân, cần thời gian, bổn quân sợ," Quân hậu lắc lắc đầu, "Bổn quân sợ, vì Thái tử mà sơ sót Hoàng thượng, vì quá mức lo lắng Thái tử, lại cuối cùng sủng ra một hôn quân."

Thiệu Vân An thật sự không biết nên đánh giá Quân hậu như thế nào, giờ khắc này, y đối với Quân hậu là hoàn toàn kính nể. Y có thể lý giải tâm lý Quân hậu, đây là điều thường tình, nhưng Quân hậu lại muốn để chuyện thường tình này để phụ tử chia lìa mà làm thẳng tay như vậy.

Thiệu Vân An quỳ xuống, không hỏi Quân hậu nếu nhớ nhi tử thì làm sao, mà trịnh trọng nói: "Tiểu thúc, ngài an tâm giao Thái tử cho ta đi. Ta bảo đảm, chờ ta từ biên quan trở về, mang về cho ngài một Thái tử chắc nịch!"

Quân hậu nâng y dậy: "Vân An, người mà bổn quân cùng Hoàng thượng có thể phó thác, chỉ có ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro