Chương 225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân hậu đương nhiên luyến tiếc Thái tử, Vĩnh Minh Đế càng luyến tiếc, đây là đứa con đầu tiên của hắn và Quân hậu, là Thái tử. Quân hậu sở dĩ 'nhẫn tâm' mà đem Thái tử giao cho Thiệu Vân An, vì sợ mình quá mức để ý Thái tử là một chuyện, chủ yếu chính là, Quân Hậu mong muốn để Thái tử lớn lên bên cạnh Thiệu Vân An, tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn là để Thái Tử lớn lên ở trong cung, huống chi phu tử Thái tử sau này là Ông lão, Quân hậu không lo lắng học thức của Thái tử sau này. Quân hậu còn có tư tâm chính là để Thái tử và Hành Dực lớn lên bên nhau. Vương Thanh, Ni Tử và Tưởng Mạt Hi ba hài tử này, ở bên cạnh Thiệu Vân An đã xảy ra biến hóa như vậy, ai đều có thể nhìn thấy được, Quân hậu cực kỳ mong đợi Thái tử lớn lên bên cạnh Thiệu Vân An sẽ có thành tựu như thế nào.

Không thể không nói, Quân hậu tính toán cực kỳ lâu dài. Hắn để Thiệu Vân An mang theo Thái Tử, cũng không sợ Thái Tử sau này sẽ xa cách hắn và Vĩnh Minh Đế, hắn tin tưởng Thiệu Vân An sẽ không để chuyện này phát sinh. Mà quan trọng nhất là Quân hậu và Vĩnh Minh Đế đều rõ ràng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không màn quyền thế và trung tâm với đế vương.

Tiểu Hành Dực tiệc đầy tháng bày ở trong cung, náo nhiệt phi phàm, nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không thể người nào cũng mời vào cung, tính ra cũng là quan viên trong triều. Ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại ở phủ Quốc công làm thêm một tiệc, mời những người không đủ tư cách tiến cung đến để dự náo nhiệt, trong đó đại đa số là thôn dân thôn Trung Dũng. Tiểu Hành Dực đầy tháng, thôn dân thôn Trung Dũng có thể tới đều tới, Vương Văn Hòa, Lí chính đại thúc, những người này đều do Vương Thạch Tỉnh phái người mới đến, ngay cả Vương Đại Lực đều tới, trở thành Quốc công, trước kia có rất nhiều chuyện Vương Thạch Tỉnh đều buông xuống, hắn đã 'thăng chức', nên hắn cùng Vương Đại Lực không thể khôi phục tình cảm phụ tử, nhưng cách làm này của hắn, làm trong lòng Vương Đại Lực tốt lên rất nhiều.

Vương Thạch Tỉnh lần này mời thôn dân thôn Trung Dũng đến còn có mục đích. Hắn hiện tại thăng làm Quốc công, toàn bộ thôn Trung Dũng là tài sản của hắn, các thôn dân tuy rằng vẫn là lương dân, nhưng trước kia giao thuế cho triều đình thì hiện tại giao thuế cho hắn. Không chỉ như thế, thôn Trung Dũng phàm là đất đai vô chủ, bao gồm đỉnh núi có kỳ môn hồng trà mà Thiệu Vân An trước kia muốn, toàn bộ thành tư điền, tư sơn của Vương Thạch Tỉnh. Chính là thôn dân thôn Trung Dũng sau này trực tiếp chịu Vương Thạch Tỉnh điều phối, miễn binh dịch, lao dịch, điều này đối với thôn dân thôn Trung Dũng mà nói là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Nhưng đồng thời, cũng sẽ có rất nhiều điểm bất cập, Vương Thạch Tỉnh không có thời gian hồi thôn, trước kia là hầu gia còn được, hiện tại là Quốc công, có một số việc hắn cần phải công đạo rõ ràng. Thôn dân thôn Trung Dũng hưởng thụ Vương Thạch Tỉnh mang đến cho bọn họ chỗ tốt và phúc lợi đồng thời, cần phải gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm tương ứng.

Thôn Trung Dũng, phàm là dám mượn tên tuổi phủ Quốc công làm bậy bên ngoài, bại hoại thanh danh phủ Quốc công, đều bị trục xuất khỏi thôn, nên phạt thì phạt, nên tù thì tù. Vương Thạch Tỉnh không tăng thuế, nhưng ngoại trừ năm có thiên tai, mỗi năm nên thu bao nhiêu thuế đều phải thu bấy nhiêu thuế, không phải Vương Thạch Tỉnh để ý số tiền đó, mà là không muốn bọn họ sinh tật xấu. Binh dịch, lao dịch tuy rằng miễn, nhưng mỗi năm thôn dân có nghĩa vụ đến ruộng phủ Quốc công lao động, làm tốt, có thưởng; lười biếng, phải phạt. Triệu Hà mỗi năm đều phải trở về thu dương nãi tử tửu, ủ rượu, Triệu Nguyên Đức cũng muốn theo về, phủ Trung Dũng công ở trong thôn do Triệu Nguyên Đức phụ trách, quy củ sẽ do Lí chính đại thúc trở về định ra.

Vĩnh Minh Đế ban cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đất đai, hai người dành hai phần ba để làm ruộng, còn lại trồng nho, dương nãi tử quả, rau dưa, những đất này Vương Thạch Tỉnh không có thuê, mà tìm nhiều nông hộ không có đất ruộng, để bọn họ dựa theo cách làm ruộng khoa học, Thiệu Vân An lấy ra giống tốt trong không gian. Ý của y là, y trước gieo trồng trên đất ruộng nhà mình, chỉ cần đấy ruộng nhà bọn họ sản xuất lương thực nhiều, sản lượng tốt, Vĩnh Minh Đế tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Phủ tướng quân đã giải quyết nhân công cho phủ Trung Dũng công bằng cách cung cấp nhiều người lão binh, tàn binh, Vương Thạch Tỉnh đem những người dựa theo năng lực để phân bổ, một số người đưa đến ngoài ruộng, một số người đưa đến cửa hàng, có năng lực giữ lại làm trợ thủ. Khi người Trung Dũng thôn rời khỏi kinh thành, thì Vương Thạch Tỉnh bận rộn đến nổi chân không chạm đất khoảng một tháng, kinh thành có Mộ Dung thế tử và người phủ tướng quân giúp đỡ, hai mươi tháng tư, Vương Thạch Tỉnh mang theo thê nhi, tiểu Thái tử, do Đại Chiến Kiêu hộ tống, mang theo trăm chiếc xe quân nhu mênh mông cuồn cuộn rời đi kinh thành, đi Hổ Hành Quan.

Chuyện Thiệu Vân An mang theo tiểu Thái tử rời đi là bí mật tiến hành, dù sao cũng là Thái tử, thân phận tôn quý, không thể gióng trống khua chiêng. Hài tử bên cạnh Quân hậu là nhi tử của bà vú, còn Thái tử chân chính thì giả dạng là nhi tử bà bú của tiểu Hành Dực, nói là do Thiệu Vân An thiện tâm, không cưỡng bách bà vú cai sữa nhi tử của mình, ai mà biết căn bản chỉ là ngụy trang do Thiệu Vân An đặt ra, tiểu Hành Dực uống sữa bột thì sau đó chết sống không uống sữa người, cũng không biết có phải bé biết đó không phải sữa mẹ ruột mình hay không. Quân hậu 'nhẫn tâm', thấy tiểu Hành Dực uống sữa bò lớn lên cũng khá tốt, liền cho Thái tử cũng uống sữa bò theo, đương nhiên Quân hậu sẽ không biết nhi tử của hắn uống là sữa 'bột' chứ không phải sữa 'nước'.

Người ngoài nhìn vào, Thiệu Vân An mang theo hài tử mới sinh đi biên quan quả thực là điên rồi, ngay cả người Đại gia đều không tán thành, nhưng ngăn không được Thiệu Vân An, Thiệu Vân An muốn mang hài tử đi biên quan gặp gia gia, người Đại gia cũng rất cảm động. Bất quá vì biểu hiện mình không phải lấy tánh mạng hài tử nói giỡn, Thiệu Vân An đều đem hài tử đặt ở trong xe, không cho hài tử ra ngoài, kỳ thật là đặt ở trong không gian, Vương Thanh, Ni Tử cùng Tưởng Mạt Hi ở trong không gian chiếu cố, Hổ ca và Đại Tiểu Kim cũng thường xuyên vào không gian. Hai đứa nhỏ theo Thiệu Vân An là hưởng phúc, không phải chịu tội.

Đại Chiến Kiêu biết thân phận tiểu Thái tử, dọc theo đường đi đều thực khẩn trương. Mỗi lần đội ngũ dừng lại tu chỉnh hắn đều nhanh chóng lại đây nhìn xem. Bất quá tinh thần hai đứa nhỏ không tồi, có thể ăn có thể ngủ, hắn yên tâm không ít. Đại Chiến Kiêu thực thích tiểu Hành Dực, chỉ cần có cơ hội sẽ ôm, trời dần dần nóng, tiểu Hành Dực cũng không yếu ớt, Đại Chiến Kiêu cũng có thể ôm tiểu Hành Dực cưỡi ngựa. Mà tiểu Thái tử, Đại Chiến Kiêu ngay cả một đầu ngón tay cũng không dám chạm vào, sợ chạm vào sẽ hỏng. Đừng nhìn tiểu Thái tử chỉ là đứa bé chỉ biết uống sữa, nếu là người khác biết thân phận của bé, chắc chắn đều sợ tới mức quỳ xuống.

Lần này theo bọn họ đi Hổ Hành Quan còn có một vị quan trọng, Kha Thấm Vương, người đã bị giam giữ hơn nửa năm. Kha Thấm Vương hiện tại nhìn qua không khác gì khất cái. Vĩnh Minh Đế không có hảo tâm mà cho hắn ăn ngon uống tốt. Bị Tưởng Mạt Hi giáo huấn một hồi, hắn không biết bị tra tấn tâm lý như thế nào, hiện giờ bị giam giữ trong xe tù, chỉ cung cấp thức ăn và nước uống cần thiết, nhìn bộ dáng mảnh dẻ của hắn nơi nào còn thấy bộ dáng kiêu ngạo lúc trước. Thiệu Vân An cũng có lo lắng hắn có thể chịu đựng được khi đến Hổ Hành Quan hay không.

"Yên tâm, hắn không chết được, ngươi không nhìn cặp mắt hắn sao, chờ khi trở lại Hồ Cáp Nhĩ Quốc sẽ tìm chúng ta báo thù đó."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở trong lều trại, mồm to ăn thỏ hoang nướng do đệ đệ đích thân nướng, không chút lo lắng mà nói, có Hổ ca và Đại Tiểu Kim, dọc đường đi món ăn thôn quê là không lo thiếu. Đã ăn xong Thiệu Vân An ôm Thái tử, Ni Tử ôm tiểu Hành Dực, nam nhân khác đều đang ăn. Ba người lớn cũng không kiêng dè ba hài tử, Vương Thanh không khỏi lo lắng hỏi: "Đại bá, chúng ta vì sao phải thả hắn đi a?"

Đại Chiến Kiêu nhìn đệ đệ, nói: "Để cha nhỏ nói cho con nghe."

Vương Thanh lập tức nhìn cha nhỏ, Thiệu Vân An không giải thích, mà hỏi: "Thanh nhi, con cảm thấy quốc vương Hồ Quốc sẽ vì Kha Thấm Vương mà không tấn công Đại Yến sao?"

Vương Thanh lắc đầu: "Khẳng định không."

Trẻ nhỏ dễ dạy, Đại Chiến Kiêu ở trong lòng gật đầu.

Thiệu Vân An: "Vậy có Kha Thấm Vương hay không, hai nước đều tránh không khỏi một trận chiến, vậy không bằng dùng hắn đổi đồ vật."

Vương Thanh minh bạch, bất quá lại lo lắng: "Hồ tặc xấu nhất, vạn nhất bọn họ chơi xấu thì làm sao bây giờ? "

Thiệu Vân An: "Bọn họ chơi xấu, chúng ta không có tổn thất gì, quốc vương Hồ Quốc sẽ mất đi nhân tâm, Kha Thấm Vương ở Hồ Quốc địa vị không thấp, là thân đệ của quốc vương Hồ Quốc, nếu con là quốc vương Hồ Quốc, con sẽ chơi xấu sao?"

Vương Thanh hoàn toàn minh bạch: "Sẽ không." Nghĩ đến người Hồ Quốc kiêu ngạo, bé nói: "Bọn họ khẳng định nghĩ sau khi đánh bại chúng ta, sẽ đoạt lại tiền tài, còn đoạt được nhiều cái khác nữa."

Thiệu Vân An: "Đúng vậy."

Câu tiếp theo của Vương Thanh làm Đại Chiến Kiêu nghe cực kỳ thoải mái.

"Chúng ta có đại bá, có cha, có cha nhỏ, Hồ tặc khẳng định không thắng được."

Tưởng Mạt Hi trước sau không xen vào, bé hiện tại trước mặt người ngoài càng không nói chuyện. Bất quá Đại Chiến Kiêu từ sau khi đi tư vụ phường, thì không dám coi khinh bé cho dù một chút. Kha Thấm Vương hẳn nên cảm thấy may mắn gã còn có chút giá trị, nếu không chỉ bằng gã dám mơ ước Ni Tử, vũ nhục Quách Tử Mục, Tưởng Mạt Hi cũng không giữ mạng chó gã. Từ khi Võ gia người thì bị giết, người thì bị lưu đày, Tưởng Mạt Hi cũng ít âm trầm, nhưng càng nội liễm, có đôi khi Thiệu Vân An cũng không thấu bé nghĩ cái gì.

Võ Giản hiện tại còn ở phủ Trung Dũng công, những đã có thể xuống giường, Tưởng Khang Thần thỉnh thoảng đi phủ Trung Dũng công thăm hắn, chuyện Võ gia không tạo thành sự ngăn cách giữa hai người, Vương Thạch Tỉnh tính chờ khi trở về từ Hổ Hành Quan, hắn sẽ tìm cớ gì đó để 'bán' Võ Giản cho Tưởng Khang Thần, để phu phu bọn họ chân chính đoàn tụ.

Có Thiệu Vân An đảm bảo, nên Đại Chiến Kiêu không thả chậm tốc độ, vì mang quân nhu đưa đến Hổ Hành Quan và Dạ Hành Quan đều là vật tư quan trọng, Thiệu Vân An cũng muốn mau chóng đến. Thấy đệ đệ không thành vấn đề, hai đứa nhỏ, ba hài tử đều chịu nổi, Đại Chiến Kiêu hạ lệnh giữ tốc độ bình thường mà đi. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày sẽ mượn cớ tuần tra mà pha nước linh tuyền và cơm và nước cho mọi người, cho nên thể lực của mọi người đều khỏe, bọn họ còn cảm thấy kỳ lạ sao mình không cảm thấy mệt.

Qua một tháng bảy ngày, Thiệu Vân An ở xa đã có thể nhìn thấy ba chữ to "Hổ Hành Quan", cửa thành Hổ Hành Quan, một đội nhân mã uy phong lẫm lẫm đứng ở nơi đó. Lúc này, Thiệu Vân An đột nhiên có loại cảm giác khó tả, không phải sợ khi vào Hổ Hành Quan, mà là nghĩ sắp gặp Phiêu Kị tướng quân Đại Minh Vinh 'trong truyền thuyết',phụ thân của 'hắn', có chút khẩn trương khó tả.

"Thiếu soái!"

Người dẫn đầu thấy bọn họ, lập tức cưỡi ngựa chào đón, đối phương là người có râu quai nón, làn da thô ráp, vừa thấy liền biết người này đã đóng giữ ở biên quan nhiều năm. Vương Thạch Tỉnh xuống ngựa, đi đến hành lễ: "Mang tướng quân."

Mang Mạo sửng sốt, vội vàng xuống ngựa, Đại Chiến Kiêu cũng xuống ngựa, tiến lên nói: "Mang thúc, đây là Trung Dũng công."

"Trung Dũng công!" Mang Mạo vội vội vàng vàng hành lễ, đại danh Trung Dũng công đã lan xa đến biên quan a. Vương Thạch Tỉnh hiện tại biến hóa rất nhiều, cũng khó trách Mang Mạo không nhận ra hắn.

"Mang tướng quân đa lễ." Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An, "Đây là chính quân."

"Mang tướng quân hảo."

Có thể được Đại Chiến Kiêu kêu một tiếng thúc, thì tuyệt đối là người một nhà a, Thiệu Vân An gọi một tiếng này làm Mang Mạo toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Đối mặt với dũng sĩ Hồ Quốc không biến sắc, nay người này lại tay chân lúng túng không biết để đâu, chính quân Trung Dũng công, thiếu gia Đại gia, Vương Thiệu chính quân, đại danh này còn lợi hại hơn Trung Dũng công đó!

"Quốc công, Vương Thiệu chính quân, nhị vị chiết sát hạ thần." Mang Mạo hướng Đại Chiến Kiêu cầu cứu. Hắn chỉ là một tên thô nhân, cứ cho là Trung Dũng công trước kia từ Dực Hổ Quân ra, nhưng người ta hiện tại là Quốc Công a, sao hắn có thể trèo cao. Từ xưa địa vị võ tướng thấp hơn quan văn, chứ đừng nói người có tước vị trước mặt này, Vương Thạch Tỉnh là người rất có quyền quý a, là tâm phúc Hoàng thượng, Mang Mạo có chút hối hận sao mình lại xin ra đây đón tiếp làm chi.

Thiệu Vân An ha ha cười hai tiếng, nói: "Mang tướng quân, ca ta đã gọi là thúc, ngài đừng khách khí với chúng ta. Ngài đóng giữ biên quan, là đại công thần bảo vệ an nguy Đại Yến ta, nếu không có các vị, chúng ta sao có thể ở kinh thành thảnh thơi được. Còn có cha ta, ca ta, bá bá ta đều ở chỗ này, Tỉnh ca cũng ở chỗ này ba năm, ngài trước là cấp trên của Tỉnh ca, ngài làm đại lễ như vậy, mới là chiết sát Tỉnh ca đó. Ngài nếu không chê, ta cũng gọi ngài một tiếng thúc nha."

"Này này, Vương Thiệu chính quân, làm như vậy không được không được."

Mang Mạo sắp khóc rồi, không rảnh lo 'cấp trên' là ý gì.

"Ta là chủ cho, quyết định như vậy đi. Mang thúc, chúng ta mang cho mọi người thật nhiều đồ ăn ngon, ta muốn gặp cha ta, ngài dẫn đường đi?"

"Này này...... Thiếu soái!"

Đại Chiến Kiêu cũng cười ha ha, biểu hiện của đệ đệ làm hắn ấm áp.

"Mang thúc, ngài nghe Vân An đi. Đi, gặp phụ soái đi."

Mang Mạo bị dọa chết khiếp, nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hành động như vậy làm cho ở Hổ Hành Quan đã thắng được quân tâm. Không phải chưa từng có quan lớn đến Hổ Hành Quan, nhưng người nào cũng cao cao tại thượng, cho dù là thái giám, cũng dám phô trương ở trước mặt Đại tướng quân, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An là người đầu tiên hành động như vậy, không biết còn tưởng rằng bọn họ về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà nếu hiểu theo nghĩa đó cũng đúng.

Mênh mông cuồn cuộn đoàn xe tiến vào Hổ Hành Quan, Phiêu Kị tướng quân Đại Minh Vinh đứng ở cửa quân doanh. Khi hắn nhìn người đang ngồi trên xe ngựa, người trẻ tuổi đang nhìn xung quanh, không cần giới thiệu, đáy mắt hắn ướt át, đó là, con của hắn, Chiến An!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro