Chương 226

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ tử hai người 'lần đầu tiên' gặp nhau, không như mọi người tưởng tượng sẽ ôm nhau khóc, bất quá hốc mắt vẫn hồng đỏ lên. Người hốc mắt hồng tất nhiên là tướng quân Đại Minh Vinh, nhưng Thiệu Vân An cũng không phải hoàn toàn thờ ơ. Tháng năm Hổ Hành Quan còn chút lạnh, Đại Minh Vinh kêu nhi tử mang tôn tử nhanh chóng về lều trại.

Sau khi nhập xuân, Đại Minh Vinh đã dọn đến soái trướng ở quân doanh, không còn ở trong phủ tướng quân trong thành, tránh cho khi có chiến sự đột nhiên tới, chủ soái không ở. Nhận được tin của trưởng tử, biết cả nhà tiểu nhi tử muốn đến đây, Đại Minh Vinh liền phái người thu dọn phủ tướng quân. Bất quá Thiệu Vân An vẫn muốn trước tiên gặp phụ thân, trước tiên xem tình huống các binh sĩ ở tiền tuyến, tạm thời không muốn đi phủ tướng quân. Lại nói, cha y, ca y đều ở lều trại, y sao làm khác được. Còn hài tử, có không gian để gian lận, không sợ bọn nhỏ mệt nhọc.

Hoàn cảnh quân doanh khẳng định không thể so với trong thành, chứ đừng nói chi là kinh thành, ngay cả so với thôn Trung Dũng hiện tại, điều kiện cũng rất kém cỏi. Lều trại Đại Minh Vinh rất lớn, nhưng bên trong rất lạnh, bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, lớn hơn giường đơn một chút như lại hẹp hơn giường đôi.

Vương Thanh, Tưởng Mạt Hi nắm tay Ni Tử, hai nam hài tử đối với quân doanh vẫn luôn nghĩ đến. Ni Tử cũng tò mò mà nhìn khắp nơi, đều là hài tử đã từng ăn qua khổ, nên không có ghét bỏ nơi này vì điều kiện đơn sơ, quần áo ba hài tử mặc không phải là tơ lụa, mà là mặc vải bông thoải mái, tuy nói vải bông ở Yến Quốc cũng là nhà có tiền mới dùng được, nhưng nói đến thân phận ba hài tử hiện tại, mặc quần áo vải bông chính là không đủ thân phận. Không chỉ bọn nhỏ, mà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng mặc quần áo vải bông, nhưng cách ăn mặc của cả nhà bọn họ, làm các tướng sĩ biên quan rất hảo cảm.

Đại Minh Vinh kêu lính cần vụ đem than vào, hắn không sợ lãnh, nhưng nhi tử và tôn tử thì không thể được, đặc biệt còn có Thái tử. Tiểu Hành Dực đang ngủ, được bao bọc kín mít tiểu Thái tử nhìn đông nhìn tây. Hai đứa nhỏ đều không khó ôm, cũng đều không thích khóc, tiểu Hành Dực đặc biệt thích ngủ, nên càng dễ ôm.

Các tướng sĩ Dực Hổ quân toàn bộ đến đây bái kiến Trung Dũng công, đối với vị từng xuất từ Dực Hổ quân, Quốc Công gia, tâm tình các tướng lãnh đều rất mâu thuẫn. Bất quá mỗi người đều cảm thán: nữ nhân phải gả chỗ tốt, nam nhân cũng phải cưới chỗ tốt a!

Nhưng tâm tình của mọi người đều có vui sướng, nhìn mấy trăm chiếc xe quân nhu kia, mọi người lại có ăn ngon! Bất quá các tướng lĩnh đều là người có ánh mắt, tới bái kiến Trung Dũng công và Vương Thiệu chính quân xong, bọn họ liền rời đi, để phụ tử tướng quân nói chuyện.

Khi trong soái trướng chậu than bốc cháy lên, nếu Túc Thần Dật cũng ở đây, cả nhà Phiêu Kị tướng quân chính là đoàn tụ, Thiệu Vân An trước mang Vương Thanh, Ni Tử và Tưởng Mạt Hi đến chào gia gia, sau đó đem tiểu nhi tử đến trong lòng phụ thân, nói: "Phụ thân, đây là Hành Dực, nó tương đối thích ngủ, một ngày có thể ngủ đến mười canh giờ."

Đại Minh Vinh sao có kinh nghiệm ôm hài tử, cùng Hồ tặc hung ác đánh vài thập niên, hắn giờ phút này ôm tôn tử nho nhỏ của mình, nhưng lại khẩn trương không thôi.

"Có thể ngủ là tốt, ngủ nhiều mới có thể lớn."

Mặc dù khẩn trương, Đại Minh Vinh luyến tiếc buông tay, nhìn tôn tử trắng trắng nộn nộn, trên mặt cười đều là nếp nhăn, chẳng qua đáy mắt có chút đỏ.

Nhìn tôn tử, sau đó Đại Minh Vinh ngẩng đầu nhìn tiểu Thái tử, Vương Thạch Tỉnh cũng ôm tiểu Thái tử đến, Đại Minh Vinh thấp giọng hỏi: "Dọc đường đi đều tốt chứ?"

Vương Thạch Tỉnh: "Đều tốt. Hai đứa nhỏ ăn ăn ngủ ngủ, không có đường rẽ." Đều ở trong không gian, có linh tuyền, chỉ có càng tốt.

Đại Minh Vinh nhẹ nhàng thở ra, vẫn dặn dò nói: "Hai đứa bé đều quá nhỏ, nhất định phải cẩn thận. Các con lát nữa trở về thành đi, phủ tướng quân đã thu dọn xong, tuy điều kiện không thể so với kinh thành, nhưng tốt hơn nơi này nhiều." Ngẩng đầu, "Chiến Kiêu, con lát nữa đưa bọn họ đi đi."

"Phụ thân," Thiệu Vân An ngăn Đại Chiến Kiêu, nói: "Chúng con muốn trước ở quân doanh vài ngày, ngài yên tâm, dọc đường đi chúng con đều chăm sóc hài tử rất khá, dàn xếp không thành vấn đề. Thanh nhi bọn bé đều muốn nhìn chân chính quân doanh, con cũng muốn biết chỗ cha và ca ca chiến đấu."

Đại Minh Vinh không đồng ý, Vương Thạch Tỉnh cũng khuyên bảo: "Nhạc phụ ngài yên tâm, chỉ cần hài tử có một chút không thích ứng, chúng con lập tức trở về thành."

Đại Chiến Kiêu cũng nói: "Phụ soái, Vân An và Trung Dũng công không lấy hài tử nói giỡn, bọn họ nếu muốn ở lại, vậy khẳng định có thể chiếu cố tốt hai đứa nhỏ, không phải còn có con sao."

Đại Minh Vinh trừng hắn: "Ngươi cái người đàn ông độc thân sao hiểu chiếu cố trẻ nhỏ như thế nào?"

Đại Chiến Kiêu sờ sờ mũi, trong lòng chửi thầm: Làm như cha hiểu không bằng.

Bất quá Đại Minh Vinh cũng không nói muốn bọn họ trở về thành nữa. Tưởng Mạt Hi giật nhẹ Thiệu Vân An, Thiệu Vân An cúi đầu, Tưởng Mạt Hi: "Thúc, bên ngoài."

Thiệu Vân An nhìn Vương Thanh và Ni Tử, cười hỏi: "Muốn ra đó chơi?"

"Dạ!" Đôi mắt Vương Thanh và Ni Tử đều tinh tinh lượng.

Đại Chiến Kiêu lập tức nói: "Đại bá tìm người mang các con đi ra ngoài chơi."

Đại Chiến Kiêu kêu Thạch Tráng đến, muốn hắn mang ba hài tử đi dạo quân doanh, ba hài tử vui vui vẻ vẻ đi, Tưởng Mạt Hi tuy rằng vẫn than mặt, nhưng Thiệu Vân An biết nhóc cũng vui vẻ. Đại Chiến Kiêu lại phân phó chuẩn bị lều trại mới, cả nhà Trung Dũng công muốn ở quân doanh, nghe được tin này các tướng sĩ đều cao hứng, đặc biệt là khi biết Trung Dũng công từng là binh lính quân tiên phong, chủ động xin đi dựng lều trại cho phu phu Trung Dũng công.

Vương Thạch Tỉnh lần này đi ra ngoài mang theo Vương Hạnh và Vương Trang Hoa, hắn đi ra ngoài phân phó hai người, Vương Hạnh và Vương Trang Hoa hướng dẫn quân tiên phong dọn đồ cả nhà Trung Dũng công, còn sắp xếp lều trại. Hai người họ là một trong số những người thôn Trung Dũng mà Vương Thạch Tỉnh có thể dùng. Lần này có thể cùng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi đến đây, Vương Hạnh và Vương Trang Hoa cũng đặc biệt cao hứng, ở trước mặt những người khác cũng muốn ưỡn ngực thêm một ít.

Khi hai người bận rộn, một người với thân hình gầy ốm, nhưng khí sắc còn tốt, đứng một góc thần sắc vô cùng phức tạp mà nhìn các chiến sĩ quân tiên phong vừa nói vừa cười, lấy lễ mà đối đãi Vương Hạnh và Vương Trang Hoa, mà cuối cùng, ánh mắt hắn phức tạp nhìn soái trướng.

Đại Minh Vinh ôm tôn tử không muốn buông tay, Thiệu Vân An cũng không đoạt lại, y đem danh sách quân nhu lần này mang đến giao cho đối phương, đây là chính sự, Đại Minh Vinh đem tôn tử giao cho Thiệu Vân An, cầm lấy danh sách nhìn. Đại Chiến Kiêu nói: "Phụ soái, những quân nhu này một phần là từ bạc Hộ Bộ, một phần là từ tư khố Hoàng thượng, còn có một phần là do Vân An bọn họ chuẩn bị, trong đó một nửa sẽ đưa đến Dạ Hành Quân của Đại tướng quân."

Đại Minh Vinh mặt mày nghiêm túc, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất: "Nếu chúng ta khai chiến cùng Hồ Quốc, triều đình có đưa lương thảo hay không?"

"Đương nhiên sẽ đưa" Trả lời chính là Thiệu Vân An, "Lần này mang đến lương thảo đại bộ phận đều do phủ Trung Dũng công sản xuất, bạc của Hộ Bộ chủ yếu là quân bị. Hoàng thượng đã lệnh Hộ Bộ chuẩn bị lương thảo, một khi khai chiến, chẳng sợ không đủ tiền, cũng nhất định phải bảo đảm các tướng sĩ biên quan cung ứng đủ lương thảo."

Đại Minh Vinh yên tâm, bất quá hắn không tán thành mà nói với nhi tử: "Các con có thể kiếm tiền, cũng không thể liên tiếp tiêu tiền như vậy. Mấy chục vạn đại quân, sao các con có thể gánh vác nổi. Mọi người còn nói phủ Trung Dũng công và phủ Đại tướng quân muốn dưỡng quân đội triều đình thành tư quân nhà mình."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Nhạc phụ yên tâm, con và Vân An cũng không phải dùng bạc mua sắm, quyên ra lương thảo Hoàng thượng cũng bù đắp, tuy nói chỉ là tượng trưng, nhưng cũng không để người khác nắm chỗ yếu."

Đại Minh Vinh ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Hắn tiếc nuối nhi tử gả làm nam thê, nhưng đặc biệt kiêu ngạo nhi tử có thành tựu như vậy, thậm chí còn có năng lực chi viện biên quan. Nhi tử nhà ai có năng lực này, toàn bộ Đại Yến cũng chỉ có con của hắn!

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không nói chính là, có Quân hậu ở sau, sao có thể để bọn họ có nhược điểm được. Thiệu Vân An đến thăm phụ thân cùng đại bá, bản thân mang một ít 'lễ vật' ai cũng không có nói. Còn việc cung ứng lương thảo, là Hộ Bộ ra tiền mua, nhiều nhất chỉ cung ứng bạc thiếu chút, vậy cũng chỉ có thể thuyết minh phu phu Trung Dũng công thiện tâm, nguyện ý vì triều đình, vì Hoàng thượng phân ưu, luôn nghĩ đến các tướng sĩ biên quan.

Bất quá không thể không nói, việc Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh có tiền, từ khi Thiệu Vân An nhận lại Đại gia, phía Đại Minh Vinh và Đại Minh Quân áp lực xác thật giảm bớt một ít. Không nói các tướng sĩ thức ăn rất tốt, ăn mặc thật tốt, ít nhất đồ ăn nhiều chút, quần áo dày chút. Có thể nói, phủ Trung Dũng công toàn tâm toàn ý duy trì biên quan. Hai đội quân chủ yếu của Yến Quốc áp lực giảm bớt, triều đình có thể đem nhiều bạc ra đến các quân đội khác, vô hình trung cũng đề cao các đãi ngộ khác của các tướng sĩ quân đội.

Mà Vĩnh Minh Đế đã quyết định, một khi chiến sự xảy ra, sẽ do Mộ Dung thế tử phụ trách lương thảo. Mộ Dung thế tử biểu hiện trong việc cứu tế làm Vĩnh Minh Đế rất vừa lòng.

"Đại soái! Mạt tướng cầu kiến!"

"Vào."

Mang Mạo xốc lên trướng mành đi đến, mắt nhìn thẳng, phá lệ đứng đắn nói: "Đại soái, Quốc Công gia và chính quân mang cho đại soái quà Tết quá nhiều, cần an bài, thỉnh đại soái bảo cho biết!"

Đại Chiến Kiêu 'vèo' cười, Mang Mạo nỗ lực bảo trì mặt nghiêm túc, Đại Minh Vinh chịu đựng trán hắc tuyến nói: "Tết đã qua mấy tháng, đâu ra quà Tết?"

Thiệu Vân An: "Cha, ăn tết ngài cùng đại bá còn có đại đường ca đều không thể quay về, người trong nhà biết con muốn đến đây, nên đã chuẩn bị quà Tết. Con và Tỉnh ca cũng chuẩn bị một ít."

Mang Mạo nuốt một ngụm nước miếng: "Đại soái, những quà Tết đó có hai mươi xe." Hai mươi xe, là hai mươi xe đó!

Thiệu Vân An: "Có một nửa là của đại bá."

Đại Minh Vinh nếu là bây giờ còn không biết ý Mang Mạo, hắn liền không phải đại soái. Vương Thạch Tỉnh đứng lên nói: "Vài thứ kia chủng loại đa dạng, ta cùng với mang tướng quân cùng nhau đi kiểm kê đi."

Đôi mắt Mang Mạo liền sáng, Đại Minh Vinh ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, miệng lưỡi ôn hòa hướng Vương Thạch Tỉnh nói: "Vậy phiền toái con."

Thiệu Vân An: "Tỉnh ca, huynh cùng đại ca đem hai đứa nhỏ ôm đi đi, lều trại hẳn đã chuẩn bị xong rồi."

"Được."

Vương Thạch Tỉnh ôm Thái tử, Đại Chiến Kiêu biết đệ đệ có chuyện muốn nói riêng với phụ thân, cũng không trì hoãn, ôm tiểu Hành Dực cùng Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài, Mang Mạo vội vã đuổi kịp, hai mắt tỏa sáng.

Không có người khác, Thiệu Vân An đứng lên, cung cung kính kính hướng Đại Minh Vinh cúi đầu: "Phụ thân."

Đại Minh Vinh đứng lên, vòng qua án thư đi đến trước mặt Thiệu Vân An, hai tay đỡ lấy y, hốc mắt ướt át: "Chiến, Vân An, khổ cho con."

Thiệu Vân An ngẩng đầu, cười nói: "Không khổ. Có thể khi còn sống biết thân thế của mình, còn có thể nhìn thấy phụ thân, cha nhỏ và huynh trưởng, nhi tử đã rất may mắn."

"...... Tốt, tốt." Thiên ngôn vạn ngữ, Đại Minh Vinh chỉ hóa thành một chữ "Tốt".

"Phụ thân, những quà Tết đó đều là Tỉnh ca một tay chuẩn bị, là Tỉnh ca hiếu kính đối với ngài. Bất quá con cũng có một phần lễ vật đưa cho phụ thân."

Đại Minh Vinh: "Con hiện tại là Trung Dũng công chính quân, trong tay phải có bạc, đừng tiêu tiền bậy bạ."

Thiệu Vân An: "Phần lễ vật này con không tốn tiền, là người khác đưa, chỉ là đặt ở trong tay con chỉ như vật bài trí, giao cho phụ thân mới thích hợp nhất. Phần đồ vật này gia gia cũng không biết."

Đại Minh Vinh hứng thú: "Là cái gì?"

Thiệu Vân An từ khi tiến vào đã nhờ Đại Chiến Kiêu giúp đỡ mang đến một túi rất nặng, hai tay lấy ra. Đại Minh Vinh tiếp nhận, rất nặng, trong lòng kinh ngạc, hình như là sách?

Nhìn nhi tử một cái, thấy đối phương vẻ mặt thần bí cười, Đại Minh Vinh đi trở về án thư ngồi xuống, mở ra. Khi một quyển sách xuất hiện trước mặt hắn, Đại Minh Vinh nháy mắt khiếp sợ nhìn quyển sách, tựa sách ghi là 'Binh pháp Tôn Tử'.

Đại Minh Vinh giương mắt, lại nhanh chóng cúi đầu, cầm lấy quyển sách này, lại kinh hô một tiếng, buông quyển sách, sách viết về luyện binh.

Đại Minh Vinh nhanh chóng lật xem những quyển sách khác. Luyện binh có các quyển, là 'Kỷ hiệu sách mới'. Đại Minh Vinh xem xét từng cuốn, còn có 'Thần cơ chế địch quá bạch âm kinh', 'Tôn tẫn binh pháp', 'Thái công lục thao', 'Ngô tử', 'Úy liễu tử', 'Tư Mã pháp', 'Hổ kiềm kinh', 'Ttiện nghi mười sáu sách', 'Tam Quốc Diễn Nghĩa'.

[Tên những sách này mình dịch không biết đúng không? Cầu cao nhân chỉ bảo]

Đại Minh Vinh hô hấp dồn dập dường như sắp tắt thở, sắc mặt đỏ lên, tay đều run lên, Thiệu Vân An đưa cho hắn chính là cổ đại mười đại binh pháp, là do y thu tàng phẩm, toàn cổ văn. 'Tiện nghi mười sáu sách' là của Gia Cát Lượng, lúc trước mua bộ mười đại binh pháp tinh phẩm này cất giữ. Mà 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' là hàng Vân An được tặng kèm, tam quốc danh tướng xuất hiện lớp lớp, binh pháp nhiều kỳ, làm tướng lãnh, xem tam quốc có thể lãnh ngộ khác nhau. Còn vì sao lấy ra 'Tam Quốc Diễn Nghĩa' mà không phải là 'Tam Quốc Chí', thuần túy là do Thiệu Vân An cho rằng làm võ tướng, xem tiểu thuyết so với xem sách sử càng hứng thú.

Những sách này Thiệu Vân An đều xử lý cho nó cũ đi, bất quá cũng phải xử lý bìa sách một chút, những ngày tháng năm xuất bản cùng nhà xuất bản khẳng định phải xóa bỏ.

"Phụ thân, những sách này ngài cùng ca ca, đại bá, đường ca đọc là được. Sách này chỉ có một bộ, ngay cả gia gia cũng không biết."

Đại Minh Vinh ngẩng đầu, lỗ mũi vì hô hấp quá độ mà lớn lên.

"Những sách này, con......"

"Cao tăng đắc đạo cho."

"......!!!!!"

"Ngài cần cất kỹ nga."

"A!"

Đại Minh Vinh đột nhiên cảm thấy lều trại của mình thực không an toàn!

"Vậy, nếu không, con trước cất cho ngài, ngài trước lấy một quyển xem nha?"

Đại Minh Vinh nhìn những quyển sách này, hô hấp đều run rẩy.

"Ngài nếu không xem trước 'Binh pháp Tôn Tử' đi."

Sau một lúc lâu, Đại Minh Vinh đưa ra lựa chọn: "Những sách này, con trước giúp vi phụ cất, nhất định phải cất kỹ!"

"Yên tâm, con nhất định sẽ cất kỹ."

Đại Minh Vinh mặc kệ vật tư gì, cũng không rảnh lo nhi tử, tôn tử gì. Ném xuống một câu "Có việc thì đi tướng quân phủ tìm ta", cầm cuốn 'Binh pháp Tôn Tử' ra soái trướng, mang theo thân vệ quân, cũng không rảnh lo cùng Đại Chiến Kiêu công đạo một tiếng, liền vội vàng chạy, Dực Hổ quân trên dưới đều mờ mịt, đại soái sao lại bỏ lại nhị thiếu gia cùng tiểu thiếu gia chạy đi mất vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro