Chương 227

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm như gần cuối truyện nên tình tiết không hấp dẫn lắm, làm ta cũng lười edit.

----------------------

Chương 227

Phiêu Kị tướng quân liền 'chạy' như vậy, không thể hiểu được Đại Chiến Kiêu hỏi đệ đệ là chuyện như thế nào. Chuyện gì làm cha hắn không kịp nói với hắn một câu nào?

Thiệu Vân An trả lời: "Ta không biết, phụ thân hình như đã phát hiện có cái gì quan trọng."

Đại Chiến Kiêu nhìn đệ đệ: "......" Đệ đệ nói dối.

Thiệu Vân An làm mặt vô tội.

Phụ soái đột nhiên trở về soái phủ, đệ đệ lại muốn giữ bí mật, Đại Chiến Kiêu cũng lười theo đệ đệ hỏi, dù sao nếu hắn cần biết thì tự nhiên sẽ biết, không nên biết, cũng không cần hỏi. Thiệu Vân An không nghĩ huynh trưởng lại dễ nói chuyện như vậy, không biết Đại lão tướng quân có lén lút dặn Đại Chiến Kiêu, để hắn đừng hỏi nhiều đệ đệ không.

Đại Minh Vinh liền chạy như vậy, những tướng sĩ đều kêu rên. Bọn họ còn chờ 'đánh cướp' hai mươi xe, không, mười xe, mười xe quà Tết mà! Mang Mạo đã hỏi thăm được tin tức chính xác là trong hai mươi xe, không, mười xe quà Tết đó có rượu 'ngon'! Có trà 'ngon'! Còn có vật hiếm lạ từ phủ Quốc công! Mì gói!

Đại soái, ngài có thể về soái phủ, nhưng phải chờ chúng ta đánh cướp xong ngài hãy về chứ!

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm bộ không nhìn thấy những ánh mắt của những tướng sĩ đó, Đại Chiến Kiêu chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối đối với những thúc thúc bá bá đó, những thứ này hắn không dám tự mình mở ra niêm phong, cần chờ phụ soái trở về.

Bất quá đến buổi tối, ngay cả Đại Chiến Kiêu đều cao hứng hỏng rồi. Trung Dũng công và Vương Thiệu chính quân thỉnh chư vị tướng sĩ ăn cơm, lấy ra rượu ngon, trà ngon, chuẩn bị đồ ăn ngon, chủ yếu chính là, Vương Thiệu chính quân tự mình xuống bếp!

Đối với Thiệu Vân An người hiện đại mà nói, các tướng sĩ không phải phẩm cấp kém nhất, mà là anh hùng đáng giá y kính nể. Bọn họ hàng năm đóng giữ biên quan, ăn kém, mặc kém, không có tiền lương cao, không có được tôn vinh như những gì bọn họ hi sinh, mấy chục năm như một ngày ngốc ở nơi khổ hàn này, xa cách với thân nhân thê nhi, thậm chí còn không cưới được tức phụ, chứ đừng nói những tướng sĩ này luôn hướng về phụ thân, hướng về phủ tướng quân, y bất quá mang chút thức ăn cho bọn họ, nấu cho bọn họ bữa cơm.

Vương Thạch Tỉnh hiểu tâm ý Thiệu Vân An, bất quá khi hắn muốn giúp đỡ tức phụ, thì bị tức phụ đuổi ra phòng bếp.

"Tỉnh ca, huynh cùng bọn họ uống trà, nói chuyện phiếm đi. Ta nấu cơm là được, huynh không được, miễn cho bị người khác xem nhẹ."

Thiệu Vân An là nam thê, là người Đại gia, y làm như vậy người khác chỉ biết khen, nhưng Vương Thạch Tỉnh như thế nào cũng là Quốc Công gia, là người chủ ngoại, hắn nếu không để ý tư thái, sẽ bị người lên mặt.

Cho tức phụ một cái hôn, Vương Thạch Tỉnh nghe lời rời đi, đầu bếp và phụ bếp tò mò nhìn bọn họ không biết kiêng dè mà tú ân ái, phu phu Trung Dũng công, bọn họ mặt đỏ rất nhiều, lại cảm thấy đối phương không phải quý nhân cao cao tại thượng như lời đồn.

Thiệu Vân An không làm đồ ăn phức tạp, tuy rằng không phải tất cả binh sĩ đều có tư cách đến đây ăn cơm, nhưng cũng có hai mươi ba mươi người. Nên y đơn giản nhất là nấu lẩu, thêm đồ ăn nhắm rượu, thịt dê, thịt gà, mùi hương từ nhà bếp bay ra, các binh lính Dực Hổ quân ngửi thấy bụng bắt đầu đánh trống, khi quân vụ trường tuyên bố nói buổi tối thêm đồ ăn, thì toàn bộ quân doanh vang lên tiếng hoan hô của binh lính.

Thiệu Vân An không động vào quà Tết của phụ thân để đưa cho Dực Hổ quân. Dê và gà là khi đi ngang qua thành mới mua, gia súc trong quân doanh như dê, gà đều thuộc về quân nhu, muốn giết cần phải có lệnh đại soái, Thiệu Vân An không muốn vì việc nhỏ này rước lấy phiền toái, nên trên đường khi y nghe huynh trưởng nói về quy củ đối với quân doanh này, thì khi đi ngang qua thành vừa lúc nhìn thấy chỗ bán dê, bán gà, toàn bộ mua hết. Bất quá bởi vì bọn họ không tiện mang theo, nên đặt trước nói là buổi tối cần, còn người bán dê nói là hắn sẽ đi thu mua rồi đem đến cho Thiệu Vân An sau, từ khi Vương Thạch Tỉnh quyên vàng, thì đây là lần thứ hai Dực Hổ quân thu mua dê số lượng lớn, bây giờ còn thu mua luôn gà.

Binh lính ăn cơm tập thể, thịt dê, thịt gà, đồ ăn nấu một nồi, Thiệu Vân An còn cung cấp nước lẩu. Không khí ở quân doanh, mùi thơm của cái lẩu tràn ngập, nếu không phải những binh lính này có tố chất vượt qua thử thách, lúc này không cần người Hồ tới tấn công, cũng đã tự mình rối loạn rồi.

Binh lính ăn đến rối loạn, các quân quan ăn tương đối tinh tế. Lẩu là dùng nồi uyên ương, Thiệu Vân An làm loại lẩu này là mọi người đều có thể ăn, vì có người không ăn cay, chỗ các quân quan ăn cơm là trong một cái lều lớn, tổng cộng có ba bàn, mỗi bàn là một cái lẩu uyên ương rất lớn, lúc này mùi thơm đã bay khắp, trong kinh thành bán giá trên trời – dương nãi tử tửu – cũng đem lên, có tiền cũng mua không được kỳ môn hồng trà, là người có thân phận cao nhất ở đây Vương Thạch Tỉnh giơ chén rượu lên: "Các vị tướng quân vất vả, đêm nay hảo hảo ăn, hảo hảo uống, bổn công trước kính các vị."

"Tốt!" Mang Mạo là người thứ nhất nâng chén, hắn đã sớm thèm chịu không được.

Vương Thạch Tỉnh không nói nhảm nhiều, uống xong chén rượu liền ngồi xuống, mọi người bắt đầu ăn uống, võ tướng không loanh quanh lòng vòng, đối với Vương Thạch Tỉnh nói chuyện như vậy cực kỳ tán thưởng. Một chén rượu xuống bụng, hai chén rượu xuống bụng, câu nệ giữa mọi người tan thành mây khói, chỉ còn lại ăn ăn uống uống vui sướng và hào sảng. Tay nghề Vương Thiệu chính quân quá tốt! Trung Dũng công có phúc khí! Đại soái có phúc khí! Trung Dũng công, ngài và Vương Thiệu chính quân nên đến đây nhiều a!

Thiệu Vân An cũng mang hài tử đến đây. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi còn nhỏ tuổi nhưng đều bị những tướng quân này khuyên hai ly rượu, nói với bọn bé: "Nam nhân từ nhỏ nên tập uống rượu!"

Sau khi ba hài tử ăn no, Thiệu Vân An liền dẫn bọn bé đi. Y dù sao cũng là nam thê, không thể luôn ở đây, mọi người cũng không thoải mái, hơn nữa còn có hài tử, nếu không đi, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi chắc đều bị bọn họ chuốc say. Bọn họ vừa đi, không khí trong lều lập tức nhiệt liệt gấp mười lần, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Tiểu Thái tử và tiểu Hành Dực ngủ sớm, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trước khi đi ăn cơm đã cho bọn bé uống no rồi dỗ ngủ. Quân hậu tuy nói giao tiểu Thái tử cho Thiệu Vân An, nhưng vẫn phái hai mươi cao thủ trong cung theo bảo hộ. Thiệu Vân An sau khi trở về liền kêu thị vệ và ma ma lui ra, trước đem hai tiểu bảo bối cùng Ni Tử, Hổ ca đưa vào không gian. Khi y sắp ngủ, Vương Thạch Tỉnh say khướt được người khiêng về, Thiệu Vân An kéo lại trướng mành, đem Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đã ngủ, Đại Tiểu Kim đưa đến không gian, y cho Vương Thạch Tỉnh uống linh tuyền, Vương Thạch Tỉnh rất nhanh tỉnh rượu.

Bữa cơm này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mang dương nãi tử tửu theo đều uống sạch, Vương Thạch Tỉnh thật ra không đau lòng, trong không gian còn.

Vương Thạch Tỉnh xoa đầu, âm thanh có điểm ách: "Còn tốt chúng ta chỉ mang theo mười bình rượu, nếu không ta đêm nay về không được."

Quân doanh chỉ có uống đến gục, không có chuyện không thể uống, Thiệu Vân An pha trà xanh, cười hỏi: "Ca ta đâu, gục chưa?"

"Hắn gục trước ta."

"Ha ha."

Quân doanh đèn đuốc sáng choang, Thiệu Vân An nhìn bóng người ngoài lều, nhỏ giọng nói: "Ta đi xem hài tử."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Ngươi buổi tối ở 'bên trong' ngủ đi, bên ngoài ta thủ."

"Không cần, bọn nhỏ sắp đến giờ uống sữa, cho uống sữa xong ta liền ra."

Thiệu Vân An đi vào, Vương Thạch Tỉnh lại rung động, "Cho uống sữa......" Hắn nuốt nuốt giọng, chờ khoản sau hai mươi phút Thiệu Vân An từ trong không gian ra, y đã bị một người đè ngã.

"Tiểu tức phụ......"

Vương Thạch Tỉnh say rượu loạn tính, a không, người ta là phu phu hợp pháp, không có chữ 'loạn' a. Bất quá các hộ vệ bên ngoài có chút ngại ngùng, bọn họ không phải cố ý 'nghe lén' chuyện giường chiếu phu phu Trung Dũng công, đúng là âm thanh quá lớn, lều không có cách âm a!

Dọc đường đi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng ân ái hai lần, nhưng đều ở trên xe qua loa kết thúc, đều phải là buổi tối khi bọn nhỏ đều ở trong không gian, Vương Thạch Tỉnh nếu không tỉnh rượu, hắn hiện tại khẳng định đã gục rồi. Tỉnh rượu, nhưng dường như không chưa có hoàn toàn tỉnh hẳn, duc vọng Vương Thạch Tỉnh lên không thể vãn hồi, trường hợp này người ngoài có thể có thể nghe được làm tăng thêm phần kích thích làm hai người muốn ngừng mà không được, Thiệu Vân An vốn dĩ không e lệ, hai người ăn nhịp với nhau, chỉ khổ người bên ngoài.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh trong tính huấn luyện ở quân doanh tỉnh lại, hắn nhất thời có chút hoảng hốt, mình đang mộng đẹp sao? Sao mình còn ở quân doanh?

Giật mình, Vương Thạch Tỉnh thanh tỉnh, tay nhanh hơn đầu quơ quơ bên cạnh, mồ hôi lạnh toát ra, tiểu tức phụ còn ở! Còn tốt còn tốt, hắn không phải nằm mơ!

Thiệu Vân An ngủ thật trầm, không chút khó chịu vì bị quấy nhiễu, nhìn hồng ấn trên người y, Vương Thạch Tỉnh thâm tình ôm hôn tóc y, thật tốt, không phải giấc mộng hoàng lương, hắn không để tâm thân phận Quốc Công, nhưng tuyệt đối không thể không có tiểu tức phụ.

Nhẹ nhàng xốc chăn lên, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, hắn đi ra lều.

"Quốc Công."

Thủ vệ bên ngoài thấy hắn liền hành lễ, các binh lính nơi xa khi nhìn thấy hắn cũng đều hành lễ, là kính ý mang theo tính tự phát, Vương Thạch Tỉnh biết vì sao, bữa ăn tối hôm qua, là tiểu tức phụ đem cho hắn tôn kính.

Đêm trước các quan tướng đều uống ngã gục, nhưng sáng nay mỗi người đều đúng giờ bò dậy huấn luyện, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng đang ở trần lãnh binh huấn luyện. Bọn họ thích uống rượu, thích mồm to ăn thịt, nhưng uống nhiều cách mấy, bọn họ tuyệt không chậm trễ chức trách của mình, say rượu, thì đổ nước lạnh sẽ thanh tỉnh.

"Quốc Công!"

Mang Mạo bước nhanh đi tới, tối hôm qua uống một đống rượu, vốn dĩ xuất thân từ Dực Hổ quân, Vương Thạch Tỉnh cùng những người này kéo gần quan hệ.

"Mang tướng quân."

Mang Mạo đi tới người anh em tốt hỏi: "Quốc Công ăn sáng chưa?"

"Còn chưa, bổn công xấu hổ, vừa mới thức dậy."

"Quốc công tối hôm qua mệt mỏi, thức dậy muộn cũng lẽ bình thường."

Mang Mạo tươi cười kia có điểm kỳ quái, Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Mang tướng quân ăn chưa?"

"Cũng chưa, huấn luyện xong sẽ ăn. Quốc công có muốn đi xem hay không?"

"Được."

Mang Mạo đưa Vương Thạch Tỉnh đi, kỳ thật có chuyện nói với hắn.

Mang Mạo người này tuy hành sự quê mùa, nhưng là người thô trung, khi Vương Thạch Tỉnh nhìn binh lính huấn luyện, mang mạo hỏi: "Quốc công lúc trước có viết thư cho thiếu soái, đưa một người trong thôn đến Dực Hổ quân, Quốc công muốn gặp hay không?"

Hắn vừa nói như vậy, Vương Thạch Tỉnh chinh lăng một lát. Nếu không phải Mang Mạo nhắc tới, hắn đã quên Vương Chi Tùng cũng ở chỗ này. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh hỏi: "Hắn hiện tại như thế nào?"

Mang Mạo quan sát phản ứng của Vương Thạch Tỉnh, đúng sự thật nói: "Vừa mới đến thì có ăn chút khổ, bất quá thiếu soái giận thì giận, nhưng không nghĩ đến lấy tánh mạng của hắn. Hắn có học vấn, mới đầu giúp đỡ bọn lính viết thư nhà, sau đó đại soái đem hắn phái đến làm thủ hạ tào quân sư, giúp đỡ xử lý công văn."

Dường như sợ Vương Thạch Tỉnh không cao hứng, Mang Mạo giải thích nói: "Quốc công ngài cũng biết, nơi này của ta thiếu người biết chữ, nghe nói hắn là đồng sinh, nếu để hắn chỉ viết giùm thư nhà thực sự có chút đại tài tiểu dụng."

Vương Thạch Tỉnh đánh gãy lời hắn giải thích: "Mang tướng quân lo lắng nhiều. Bổn công đưa hắn đến đây là muốn cho hắn cơ hội khác, có thể làm được gì, thì xem thực lực hắn đi. Bất quá hắn chung quy là thư sinh, nếu đức hạnh hắn có thể sửa lại, Mang tướng quân quan tâm một chút; nếu vẫn không biết mình nên làm cái gì, thì mặc kệ hắn đi."

Mang Mạo cười: "Quốc công khí độ quả nhiên phi phàm."

Vương Thạch Tỉnh: "Tối hôm qua mọi người đều uống không ít rượu, Mang tướng quân ăn thử gạo phủ Quốc Công ta trồng đi, nấu chút cháo, chư vị tướng quân giải rượu, còn có kim cho trong phủ tự làm nữa."

Mang Mạo đôi mắt sáng rực: "Ai chẳng biết phủ Quốc công làm ra toàn thứ tốt, mạt tướng không khách khí với Quốc Công."

"Thỉnh."

Vương Thạch Tỉnh không tính gặp Vương Chi Tùng, gặp thì nói gì bây giờ. Vương Chi Tùng nếu có thể hối cải để làm người mới, dựa vào gã là người đọc sách, chỉ cần không tham sống sợ chết, chắc cũng có đường đi; nếu gã vẫn không biết hối cải, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, sẽ có người giáo huấn gã. Mang Mạo đến hỏi chắc cũng là ý của Đại Chiến Kiêu, hắn đã tỏ thái độ, Đại Chiến Kiêu khẳng định sẽ không cố ý khó xử gã, thậm chí sẽ chiếu cố gã, đối với Vương Chi Tùng mà nói vậy cũng đủ rồi.

Có rượu ngon trà ngon, còn có cháo và kimchi ngon như vậy, các binh lính Dực Hổ quân đều hy vọng Trung Dũng công có thể thường đến đây, không biết gạo phủ Trung Dũng công trồng như thế nào, sau khi ăn xong, không bị đau đầu say rượu. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu cùng nhau ăn cơm sáng, không có người khác. Đại Chiến Kiêu trở lại kinh thành hai lần, Thiệu Vân An không thiếu cho hắn dùng linh tuyền, linh nhũ pha loãng, Đại Chiến Kiêu chỉ cho là về nhà ăn ngon, cho nên thân thể tố chất và tinh khí đều tang cường rõ ràng, hắn đã dưỡng thành thói quen ăn cơm gạo do phủ Trung Dũng công trồng, chỉ tiếc là khi đệ đệ trở về, hắn sẽ không còn được ăn ngon như vậy nữa.

Cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh về lều, Thiệu Vân An đã tỉnh, bất quá còn ăn vạ trên giường. Vương Thanh và Ni Tử đều biết nấu cơm, thiết bị trong không gian đầy đủ hết, còn có nhiều thức ăn chín, Thiệu Vân An cũng không vội đem bọn nhỏ mang ra. Vương Thạch Tỉnh đã trở lại, Thiệu Vân An ăn cháo hắn mang đến, sau đó đem Vương Thạch Tỉnh đưa vào không gian. Sau nửa canh giờ, lều của phu phu Quốc công truyền ra tiếng trẻ con.

Đại Chiến Kiêu muốn nhanh chóng đem những vật tư này đến Phi Ưng quân, nơi của đại bá, khi Thiệu Vân An thức dậy, hắn cùng đệ đệ nói mấy câu, liền mang theo người hộ tống một nửa vật tư đi Phi Ưng quân, lưu lại phó tướng Thạch Cường cho đệ đệ sai phái. Những vật tư đó có giấu 'súng ống đạn dược' quan trọng, cần hắn tự mình hộ tống. Mang Mạo do Vương Thạch Tỉnh sai phái, hắn phụ trách sự tình Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở trong quân.

Mang Mạo thực hào sảng, lại không có nhiều câu nệ, Thiệu Vân An cũng rất thích cùng người như vậy ở chung. Ba hài tử ăn no bụng liền chạy. Trong quân không có hài tử, ba hài tử xuất hiện, đặc biệt là Ni Tử là nữ hài tử xuất hiện, mọi người đều yêu thích, yên tâm đem ba hài tử giao cho Thạch Cường và Đại Tiểu Kim trông coi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An một người ôm một hài tử, dẫn Hổ ca tham quan quân doanh.

Hổ ca và Đại Tiểu Kim làm binh lính tướng sĩ thèm nhỏ dãi không thôi, không phải thèm nhỏ dãi thịt bọn chúng, mà đây chính là hộ quốc thần thú, ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý niệm đối với thần thú. Bọn họ chính là thèm nhỏ dãi phu phu Trung Dũng công có thể thần phục được thần thú, quá uy phong.

Tham quan một vòng quân doanh, hai đứa bé đói bụng, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trở về lều trại. Không cao hứng như Mang Mạo, trở về tâm tình hai người đều có chút trầm trọng, đặc biệt là Vương Thạch Tỉnh.

"Hổ ca, ngươi thủ."

"Grào!"

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ôm hài tử vào không gian, Hổ ca đi ra lều, nằm ở cửa, những người khác thấy thế liền minh bạch phu phu Trung Dũng công hiện tại không muốn người khác quấy rầy.

Cho hai đứa nhỏ uống sữa, dỗ bọn bé ngủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An để hài tử trong không gian, Thiệu Vân An đi ra ngoài lại đem Hổ ca mang vào thủ hài tử, sau đó cùng Vương Thạch Tỉnh đi ra ngoài. Vừa ra tới, Vương Thạch Tỉnh liền nói: "Tức phụ, điều kiện trong quân vẫn quá kém." Trước kia không cảm thấy, lúc này xem, thật là quá kém.

Thiệu Vân An cầm tay hắn: "Sẽ tốt. Chờ dê và gà đưa lại đây, trước cho các chiến sĩ uống mấy ngày canh dê canh gà. Ngày mai chúng ta đi trong thành dạo."

Tiền phủ Quốc Công nhiều, nhưng so với mấy chục vạn đại quân trước mặt cũng như muối bỏ biển, cá nhân khó có thể chống đỡ quân đội cả quốc gia, xét đến cùng, quân đội đều dựa vào quốc khố, dựa vào Vĩnh Minh Đế. Nhưng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng có thể làm nhiều việc.

Hai phu phu ở lều trại thương lượng làm sao phát triển quân bị. Áo giáp, vũ khí, thích hợp cho quân dụng, còn việc chữa bệnh, quân dụng công cụ, Thiệu Vân An không phải người mê quân đội, nhưng ở hiện đại tin tức xã hội nhiều, phương diện này tin tức cũng rất nhiều, cho dù là xem phim đều có thể học được rất nhiều tri thức quân dụng, hai người trước liệt kê ra những gì cần cải tiến, sau đó lại chọn lựa, chọn ra cách dễ thực hiện.

Hai người đang thương lượng, bên ngoài truyền đến tiếng Mang Mạo: "Quốc công, chính quân."

Thiệu Vân An ngẩng đầu, nhanh chóng vào không gian, khi y cùng Hổ ca mang theo hai đứa nhỏ ra, Vương Thạch Tỉnh ra lều trại: "Mang tướng quân."

"Quốc công." Bên cạnh Mang Mạo có đứng một người, hành lễ.

"Tào quân sư." Vương Thạch Tỉnh đáp lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro