Chương 228

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang Mạo buổi sáng mới vừa nhắc đến Tào quân sư, đối phương bây giờ đã đến đây, Vương Thạch Tỉnh nhìn Mang Mạo, chẳng lẽ là vì Vương Chi Tùng? Hắn vén rèm lên, Mang Mạo cùng Tào quân sư sau khi hành lễ thì vào lều.

"Vương Thiệu chính quân."

"Mang tướng quân, Tào quân sư buổi sáng hảo a."

Hổ ca nâng nâng mí mắt, an tĩnh nằm ở trên giường, bụng mềm mại của nó che chở tiểu Thái tử cùng tiểu Hành Dực đang ngủ say.

Thấy Thiệu Vân An muốn đi pha trà, Tào quân sư lập tức nói: "Không dám làm phiền chính quân. Kẻ hèn đến là có việc muốn nhờ."

Tào quân sư là thân tín Đại Minh Vinh, nhưng trong quân, quân sư không phải là chức quan chính thức, đối mặt với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thái độ hắn so với Mang Mạo cẩn thận hơn nhiều, hắn vừa nói ra, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rất kinh ngạc, chuyện gì có thể làm Tào quân sư đến 'cầu'? Vương Thạch Tỉnh lập tức hỏi: "Không biết Tào quân sư có chuyện gì?"

Tào quân sư đầu tiên là chắp tay thi lễ, sau đó nói rõ ý đồ đến. Thì ra Tào quân sư cầu không phải là 'việc', mà là 'người'.

Tưởng Mạt Hi, Vương Thanh và Ni Tử ba hài tử ở quân doanh dạo, khi đi ngang qua khu quân doanh thợ rèn, Thạch Cường không ý dẫn bọn bé vào tham quan, Vương Thanh và Ni Tử thật ra cũng không có gì ý vào, nhưng Tưởng Mạt Hi lại không đi tiếp. Tưởng Mạt Hi là phường chủ tư vụ phường, chỉ nhìn vài lần, liền biết nơi này dung làm gì, khu quân doanh thợ rèn không phải nơi bí mật ở Dực Hổ quân, khu quân doanh này cũng chỉ dung rèn một vài binh khí, binh khí chủ yếu được rèn ở trong thành. Thạch Cường không dẫn bọn bé đi vào bởi vì khu quân doanh này là nơi của phụ binh, thợ thủ công, tạp dịch địa vị thấp hèn, bên trong lại dơ bẩn, sao có thể mang ba vị tiểu quý nhân đi vào.

Tưởng Mạt Hi bước chân vừa chuyển liền vào khu quân doanh thợ rèn, không hỏi có thể vào hay không, Vương Thanh và Ni Tử thì như Thiên Lôi đại ca sai đâu đánh đó, hai đứa nhỏ cũng theo đi vào, ba vị tiểu quý nhân đi vào, thợ rèn nháy mắt rối loạn. Doanh đô úy của khu quân doanh này chạy nhanh đến cung nghênh, Tưởng Mạt Hi nhìn cũng không nhìn đối phương, đi thẳng đến nơi các thợ thủ công đang bận rộn, tên đô úy này khẳng định là sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám phát tác.

Vương Thanh và Ni Tử thật ra không chê dơ, chính là khá tò mò, nhưng Tưởng Mạt Hi lại bất đồng, nhìn một vòng khu quân doanh này, Tưởng Mạt Hi kêu Thạch Cường đem Vương Thanh và Ni Tử mang đi, nhóc muốn ở lại, Vương Thanh và Ni Tử không đi, Tưởng Mạt Hi cũng không nhiều lời, cuốn cuốn tay áo, kêu người lấy giấy bút.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hiện tại đều không rõ Tưởng Mạt Hi rốt cuộc học được cái gì, nhưng tư vụ phường thành công nghiên cứu ra cách chế tạo hỏa dược, dao bầu, trường đao, cung nỏ loại nhẹ, cung nỏ loại nặng, và rất nhiều 'vũ khí hiện đại' đều là thật, chuyện này đối ngoại là bảo mật, nhưng không thể gạt được Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Chuyện tư vụ phường Vương Thạch Tỉnh không có tham dự, toàn bộ do Tưởng Mạt Hi và Đại lão tướng quân phụ trách, phường chủ tư vụ phường đích thân chỉ đạo ở khu quân doanh thợ rèn, kết quả, là có thể đoán được.

Vốn còn đang bất mãn, đô úy khi xem Tưởng Mạt Hi vẽ xong bản vẽ chủy thủ, thì không dám có bất cứ cái gì gọi là bất mãn nữa, vội vàng phái người đi bẩm báo đại soái, nhưng đại soái chạy mất rồi, thiếu soái lại đi Dạ Hành quan, tạm thời có thể làm chủ chỉ có Tào quân sư, người đại soái tín nhiệm nhất, Tào quân sư nghe được tin tức lập tức đến quân doanh thợ rèn, lúc sau Tào quân sư lập tức hạ lệnh thợ rèn canh giữ, thợ thủ công bên trong chỉ cho phép vào không cho phép ra, còn hắn thì chạy đi 'mượn người'.

"Quốc công, kẻ hèn khẩn cầu quốc công chấp thuận Tưởng thiếu gia ở quân doanh thợ rèn chỉ điểm một chúti." Tào quân sư hành đại lễ, Mang Mạo khi biết mục đích của Tào quân sư, hắn đương nhiên rõ Tưởng Mạt Hi là người có ý nghĩa gì đối với Dực Hổ quân bọn họ. Tào quân sư sau khi nói xong, Mang Mạo cũng lập tức nói: "Quốc công, chính quân, Tưởng thiếu gia tuổi trẻ tài cao, chỉ là Dực Hổ quân chúng ta đang cần người, Tưởng thiếu gia chỉ cần khi rảnh đi qua chỉ điểm một chút là được."

Vương Thạch Tỉnh giơ tay, để Mang Mạo không cần cấp, mở miệng nói: "Hi nhi nguyện ý đi quân doanh thợ rèn hay không, bổn công hết thảy tùy nó. Chỉ là việc này không thể lộ ra, Hi nhi là thần đồng, Hoàng Thượng đối với nó là cực kỳ coi trọng, an toàn nó không thể có bất kỳ sơ xuất gì."

Tào quân sư cùng Mang Mạo lập tức kích động, Mang Mạo vỗ ngực bảo đảm: "Mạt tướng lấy tánh mạng đảm bảo Tưởng thiếu gia an toàn! Quốc công, chính quân đại nghĩa, xin nhận mạt tướng một lại!"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, lại nói: "Không dối gạt tướng quân, bổn công cũng rất hiếu kỳ đối với quân doanh thợ rèn, không biết có thể đến hay không."

"Mạt tướng cầu mà không được!"

Mang Mạo nói gió chính là mưa, mang theo Vương Thạch Tỉnh đi ngay lập tức, Tào quân sư cũng đi theo. Thiệu Vân An cũng tươi cười vừa lòng, thời cơ đúng là trùng hợp, Tỉnh ca vừa định cải thiện điều kiện trong quân, Tào quân sư liền nói ra vấn đề quân doanh thợ rèn. Thợ rèn ở quân doanh tập trung đa số là thợ thủ công, có Hi nhi ở, nói không chừng Tỉnh ca thật có thể đạt thành mong muốn.

Loại chuyện này Thiệu Vân An đành chịu, để Hổ ca thủ ở bên ngoài, Thiệu Vân An vào không gian, đem ra những quyển sách mà Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi có khả năng dùng đến.

Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi đi một cái là đến tối mới trở về, Vương Thanh cũng không thấy bóng dáng, chỉ có Ni Tử trở về ăn cơm trưa. Thiệu Vân An làm xong cơm trưa kêu người đưa đến khu quân doanh cho ba phụ tử bọn họ, y còn đặc biệt làm một nồi lớn canh thịt cho thợ thủ công khu quân doanh thêm đồ ăn.

Binh lính Dực Hổ quân đối với phu phu Trung Dũng công rất kính trọng, chỉ có mình Vương Thiệu chính quân mới bằng long đích thân nấu cơm cho bọn hắn ăn, Vương Thạch Tỉnh không rảnh tìm chiến hữu ôn chuyện, mà cùng Tưởng Mạt Hi vùi đầu vào khu quân doanh, Vương Thanh tuy rằng không hiểu những cái này, nhưng cũng kiên trì muốn ở lại khu quân doanh học tập, đối với người đọc sách mà nói, thợ thủ công địa vị thấp hèn, Vương Thanh thân là thế tử Trung Dũng công vậy mà quyết tâm, nên cũng kiếm được rất nhiều hảo cảm.

Buổi tối, Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh sau khi trở về, không ngẩng đầu lên mà ăn cơm, liền yêu cầu vào không gian. Thiệu Vân An sớm kéo lại trướng mành, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, đem mọi người và hổ đưa vào không gian, y một mình ở lại bên ngoài, buổi sang ngày hôm sau y mới đưa mọi người ra ngoài. Có Vương Thạch Tỉnh ở trong không gian, tiểu Hành Dực và tiểu Thái tử không cần lo lắng không ai chiếu cố.

Đại soái tiếp tục 'mất tích', Thiệu Vân An và Ni Tử trở thành người nhàn hạ nhất. Thạch Cường trở thành bảo mẫu, mỗi ngày mang theo Ni Tử đi khắp nơi ở quân doanh, mang bé đi cưỡi ngựa, Thạch Cường thật ra một chút cũng không thấy không vui, hắn cao hứng đó. Trước không nói Ni Tử có bao nhiêu ngoan, trong ba lô của Ni Tử còn có rất nhiều đồ ăn vặt đem cho hắn nên hắn rất là cam tâm tình nguyện. Ni Tử không cảm thấy không vui vì hai vị ca ca không cùng bé đi chơi, khi chơi không còn chỗ nào mới mẻ nữa, bé ngoan ngoãn cùng cha nhỏ cùng chiếu cố hai vị đệ đệ, giúp cha nhỏ nấu cơm, bé còn muốn luyện cầm, muốn học công khóa, rất nhiều việc cần làm.

Sau bảy ngày 'mất tích', Đại soái Đại Minh Vinh trở lại, đáy mắt màu xanh đen, trên mặt thì mọc đầy râu vì nhiều ngày chưa cạo, không biết có phải đói bụng hay không mà sắc mặt kém, thiếu chút nữa hù chết các tướng sĩ, nhưng trong mắt Đại Minh Vinh lại sáng lên mà xưa nay chưa từng có, sau khi trở về hắn liền đi tìm nhi tử. Phụ tử hai người ở soái trướng nói với nhau nửa ngày, Đại Minh Vinh kêu thân vệ của mình đến, giao cho hắn một cái rương gỗ khóa chặt, muốn tên kia dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến Dạ Hành quân đến tay Đại tướng quân Đại Minh Quân.

Mang Mạo dẫn đầu vài vị tướng lãnh cao cấp yêu cầu gặp mặt đại soái, vì đại soái không ở, cho nên những quân nhu lần này mang đến đều giữ nguyên dạng, không ai dám động. Đại Chiến Kiêu trước một bước đem vũ khí bí mật đặt ở nơi an toàn, chỉ có Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu biết. Lúc này, Đại Minh Vinh chỉ giữ lại những tướng lĩnh thân cận, đóng cửa họp.

Ngày này, Thiệu Vân An chưa gặp phụ soái và Mang Mạo cùng những tướng lãnh đó. Đêm khuya, Mang Mạo mang theo một trăm tinh binh, kéo ba mươi xe đồ vật rời đi quân doanh, chẳng biết đi đâu. Ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh cầu kiến Đại Minh Vinh, cha vợ-con rể hai người đóng cửa trao đổi, lúc sau, Đại Minh Vinh lại lần nữa mở cuộc họp cùng các tướng lĩnh. Khi Đại Chiến Kiêu từ Dạ Hành quân trở về, Đại Minh Vinh kêu tất cả binh lính làm bao gồm quân tiên phong tỉ võ, để lựa chọn một ngàn quân tinh nhuệ tạo thành đặc chủng doanh, do Đại Chiến Kiêu lãnh binh, quân tiên phong tạm thời giao cho Đại Chiến Kiêu làm phó quan, Thạch Cường ca ca Thạch Tráng suất lĩnh.

Khi thành lập quân đặc chủng xong, Đại Chiến Kiêu liền mang quân đặc chủng rời khỏi Dực Hổ quân, Vương Thạch Tỉnh cũng đi theo. Cùng lúc đó, một phần kế hoạch bí mật có liên quan đến thành lập quân đặc chủng đưa đến Dạ Hành quan, Đại tướng quân Đại Minh Quân dùng cùng phương thức đó từ Phi Ưng quân chọn ra một ngàn người thành lập quân đặc chủng, do trưởng tử Đại Chiến Hệ làm thống soái, là đường huynh của Đại Chiến Kiêu và Thiệu Vân An.

Kinh thành, có mật thư từng đợt từng đợt từ biên quan hỏa tốc đưa đến Đông Lâm điện, Vĩnh Minh Đế mỗi lần xem xong, tâm tình đều có thể tốt mấy ngày. Lúc này, trời đã tối đen, Hổ Hành Quan đưa mật thư đến. Đang cùng Quân hậu ăn cơm Vĩnh Minh Đế chưa kịp lau miệng, liền đứng dậy vội vàng đi Đông Lâm điện. Một lát sau, liền có thái giám đến Cảnh U cung, Hoàng thượng thỉnh Quân hậu đi qua.

Quân hậu vừa mới đến Đông Lâm điện, liền nghe được tiếng Vĩnh Minh Đế kích động: "Tề Du, ngươi mau đến xem, Phiêu Kị tướng quân tặng trẫm một phần đại lễt!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng mà gọi tên Quân hậu, Quân hậu bước nhanh qua: "Là lễ gì mà làm Hoàng thượng cao hứng như thế?"

Vĩnh Minh Đế đưa một ống dài cho Quân hậu xem: "Ngươi xem đi."

Quân hậu nhận lấy, tràn đầy nghi hoặc: "Đây là cái gì?" Cây sáo? Rõ ràng không giống.

"Xem ở chỗ này." Vĩnh Minh Đế một tay cầm ống dài đó, nói cho Quân hậu nhìn nơi nào. Quân hậu khó hiểu mà cầm ống dài đó, cái này có gì đẹp mà xem?

Vĩnh Minh Đế tay chậm rãi xoay tròn phần cuối ống dài, trước mắt vốn dĩ tầm nhìn còn mơ hồ nay hiện rõ trước mắt Quân hậu, nhìn tiếp, y kinh hô một tiếng, quay đầu: "Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế cười xấu xa, Quân hậu kéo tay hắn xuống, nhìn lần nữa, học Vĩnh Minh Đế động tác vừa rồi mà xoay tròn. Chờ đến khi Quân hậu hoàn toàn minh bạch thứ này có ý nghĩa gì, y làm sao cũng không ngăn được kích động của bản thân, chạy đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, lại một lần giơ lên ống dài đó. Vĩnh Minh Đế đi đến phía sau Quân hậu, hai tay ôm eo y, ở bên tai nói: "Tề Du, ngươi có thể nhìn đến tường cung không?"

Quân hậu kích động đến nổi không thể nói thành lời, y không biết y có thể dùng ống dài này nhìn đến tường cung không, y chỉ biết, y có thể nhìn rất xa!

Buông tay, Quân hậu xoay người, đang từng mang binh đánh giặc, y lập tức liền minh bạch thứ này quan trọng bao nhiêu.

"Hoàng thượng! Cái này, cái này!"

"Tề Du, đừng kích động đừng kích động." Vĩnh Minh Đế không nói cho Quân hậu nghe hắn vừa rồi có bao nhiêu kích động hưng phấn, cười tùy ý, "Trẫm biết ngươi nghĩ đến cái gì. Ha ha, trẫm không nghĩ tới, phu phu Trung Dũng công đi biên quan, thế nhưng còn có thể mang đến cho trẫm nhiều kinh hỉ như vậy." Phóng thấp âm thanh, Vĩnh Minh Đế nhẹ giọng, "Đây là Vương Thạch Tỉnh cùng Tưởng Mạt Hi cùng nhau tìm tòi ra, gọi là thiên lý nhãn. Vương Thạch Tỉnh thượng tấu, hắn muốn ở Hổ Hành Quan thêm thời gian, trẫm, chuẩn."

Hai chữ cuối cùng, Vĩnh Minh Đế nói có chút thấp thỏm. Vương Thạch Tỉnh ở biên quan thời gian càng lâu, cũng có nghĩa là tiểu Thái tử trở về thời gian càng dài. Vĩnh Minh Đế cũng rất nhớ tiểu Thái tử, nhưng so sánh với một số việc, Thái tử hồi kinh không quan trọng như vậy.

Quân hậu lắc đầu: "Hoàng thượng, nhiều năm như vậy ngài còn không hiểu thần sao? Chẳng sợ Thái tử ở Hổ Hành Quan năm năm, mười năm, chỉ cần đối với Đại Yến ta có chỗ lợi, thần đều tuyệt không hai lời!"

Vĩnh Minh Đế ôm chặt Quân hậu, ôm lấy người mà hắn yêu nhất cuộc đời này: "Trẫm biết Tề Du có thể hiểu. Tề Du, trẫm, thật cao hứng, thật cao hứng."

"Hoàng thượng......"

Hai người gắt gao ôm nhau.

Năm ngày sau, Ngự Sử Đài thượng tấu Hoàng thượng, Giang Nam đê bị sụp, nước sông tràn vào thôn trang phụ cận, nhưng không tạo thành tổn thất nghiêm trọng nào. Ngự sử tham tấu nói Công Bộ xây dựng đê thất trách. Vĩnh Minh Đế cũng không yêu cầu tra rõ, bất quá mười ngày sau, Công Bộ Thượng Thư, thị lang và hơn mười người quan viên bị bắt giam.

Nguyên Lễ Bộ thị lang Khang Thụy nhậm chức Công Bộ, làm Công Bộ Thượng Thư. Ngay sau đó, xuân qua đi, một đám tân tiến sĩ thông qua tiến cử, tuyển chọn, tiến vào Công Bộ, bổ khuyết cho các quan viên Công Bộ còn trống. Vĩnh Minh Đế lại khẩn cấp triệu tri phủ phủ Sắc Nam, Tưởng Khang Ninh làm Hộ Bộ Thượng Thư, Túc Cẩn An, con vợ cả của Lỗ Quốc công, đảm nhiệm tri phủ phủ Sắc Nam, nguyên Hộ Bộ Thượng Thư thì chuyển đến nội các. Sau đó, Vĩnh Minh Đế triệu kiến Công Bộ Thượng Thư, Binh Bộ Thượng Thư, Hộ Bộ Thượng Thư. Hộ Bộ ra bạc, Binh Bộ hợp tác, Công Bộ Thượng Thư nhận một đống bản vẽ lớn từ tay hoàng đế, Công Bộ muốn trong thời gian ngắn nhất dựa theo bản vẽ chế tạo ra thành phẩm.

Cuối tháng bảy, Quốc vương Hồ Cáp Nhĩ yêu cầu Đại Minh Vinh dựa theo hiệp định hai nước, trao đổi Kha Thấm Vương. Giữa tháng tám, Vương Thạch Tỉnh dùng thân phận Trung Dũng công, ở nơi cách Hổ Hành Quan hai mươi dặm, trao đổi Kha Thấm Vương. Hồ Cáp Nhĩ Quốc trả ba ngàn cân da dê da trâu, năm ngàn trâu, ngựa, dê, bạc trắng hai trăm vạn lượng, còn rất nhiều đặc sản Hồ Quốc, đổi Kha Thấm Vương về.

Giữa tháng tám, Hồ Cáp Nhĩ Quốc xuất binh Yến Quốc, cùng tháng, Ô Chân công chúa suất lĩnh năm vạn dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn chi viện Hổ Hành Quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro