Chương 229

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội thấy vũ khí lạnh thời chiến tranh. Khi đến Hổ Hành Quan, y từng suy đoán, nhưng lúc ấy chỉ nghĩ sau khi gặp phụ thân y sẽ về kinh, vì dù sao y đang mang theo tiểu Thái tử, nhưng kế hoạch có sự biến hóa, Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Mạt Hi đều phải ở lại, Thiệu Vân An chỉ có thể ở lại theo.

Chiến tranh tàn khốc, không phải TV hay sách vở là có thể chân chính tái hiện lại, chân chính ở hiện trường, mới biết được, vũ khí lạnh chiến tranh tàn khốc cỡ nào. Thiệu Vân An hiểu, cùng Vương Thạch Tỉnh kết hôn đến bây giờ, nhà y phàm là giết gà vịt súc vật đều do Vương Thạch Tỉnh giết, y một đầu ngón tay cũng không cần động vào. Y chưa cần đợi khi nhìn thấy người chết, chỉ là nhìn người bị thương thôi, cũng làm da đầy y tê dại, hai chân nhũn ra rồi.

Bất quá Thiệu Vân An cũng không trốn ở phía sau, y cũng không có không biết tự lượng sức mình mà đi chiếu cố người bị thương. Y cung cấp những hiểu biết của mình cho quân y, y thì đi phòng bếp hỗ trợ, phía trước các tướng sĩ chiến đấu, phía sau tiếp viện phải kịp thời, các tướng sĩ cần ăn uống, thương binh cũng cần ăn uống, loại thời điểm này không có bao nhiêu người đi chú ý tiểu Thái tử và tiểu Hành Dực không thấy tung tích. Thiệu Vân An đem hai bảo bảo cùng Ni Tử đưa vào không gian, còn Vương Thanh chết sống cũng muốn ở lại.

Hổ ca và Đại Tiểu Kim đều lên chiến trường, Vương Thanh thì hỗ trợ băng bó những người bị thương, Thiệu Vân An rất bội phục đứa nhỏ này. Những thương binh đó cũng bị chỉ trầy da, chảy máu bình thường, mà đó là chân chính huyết nhục mơ hồ, vết thương sâu đến nổi có thể thấy xương cốt, còn có đứt tay gãy chân, ruột cũng sắp rơi ra, Vương Thanh cũng sợ, nhưng bé nói với bản thân là không phải sợ, dần dần khi nhìn đến những binh lính bị thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể giữ bình tĩnh. Không thể không nói, hài tử cổ đại đúng là có ý chí kiên định.

Vương Thạch Tỉnh cũng lên chiến trường, Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu đều khuyên bảo không được, Vương Thạch Tỉnh từng là Bách phu trưởng của quân tiên phong ở Dực Hổ quân, hắn không thể chỉ ngồi nhìn nhạc phụ và đại bá, ca ca ở trên chiến trường giết địch, hắn lại núp ở phía sau, Tưởng Mạt Hi là người duy nhất ở hậu phương, hiện giờ nhóc đã hoàn toàn tiếp quản khu quân doanh thợ rèn.

Thiệu Vân An đem linh nhũ và linh tuyền toàn bộ đem ra, mỗi ngày cho dù là làm thức ăn cho các quan tướng hay cho binh lính ăn, y đều trộn linh tuyền vào, lu nước nhà bếp đều được y trộm bỏ them linh tuyền hoặc linh nhũ vào, y không có năng lực tham gia chiến đấu, cũng không có dũng khí đi cứu trị người bị thương, duy nhất có thể làm chính là cái này.

Trận chiến tranh này, Hồ Cáp Nhĩ Quốc tin tưởng trăm lần sẽ chiến thắng, quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc thậm chí đã nghĩ đến sau khi đánh vào Yến Quốc sau đốt giết như thế nào, Hồ Cáp Nhĩ Quốc lúc này đã có mưu đồ diệt toàn bộ Đại Yến, hơn nữa còn muốn tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành. Phàm là khi đánh vào Yến Quốc, nữ nhân thì toàn bộ làm nô, nam nhân và hài tử thì toàn bộ giết chết. Nhưng mà, khi hai quân đội Hồ Cáp Nhĩ Quốc tấn công vào Hổ Hành Quan và Dạ Hành quan, bọn họ phát hiện, kế hoạch bọn họ quá viễn vong, bọn họ đã tự vả mặt mình.

Hồ Cáp Nhĩ Quốc cử toàn bộ binh mã chia làm hai đường tấn công Hổ Hành Quan và Dạ Hành quan, bọn họ không để Dực Hổ quân và Phi Ưng quân liên thủ, nhưng binh lính Hồ Quốc khi trên đường tấn công Hổ Hành Quan và Dạ Hành quan, đã bị Dực Hổ quân và Phi Ưng quân tập kích bất ngờ, đối phương xuất hiện đặc biệt đột ngột, quân đội Hồ Quốc phái người đi thăm dò không có phát hiện ra đối phương, bọn họ không rõ đối phương sao lại phát hiện hành tung bọn họ.

Đội tập kích đắc thủ liền lui, nhưng trận đánh này, quân đội Hồ Quốc tổn thất gần vạn người, vũ khí của đội tập kích bất ngờ quá hung hãn, áo giáp trên người quá cứng rắn, đặc biệt có một đội tập kích có ba con dã thú đáng sợ, hai bên vừa đối mặt, trước chém ngựa lại giết người, chiến đấu phát sinh vào đêm khuya, chờ khi quân đội Hồ Quốc định hình lại, thì nơi nào còn thấy người Yến Quốc.

Trên đường đến Hổ Hành Quan và Dạ Hành quan, bọn họ đã mấy lần bị tập kích bất ngờ, đều vào đêm khuya, hổ gầm ảnh hưởng chiến mã, hắc ảnh xuất quỷ nhập thần cơ hồ dọa người nhát gan. Binh lính Hồ Quốc đương nhiên không biết, đội tập kích bọn họ căn bản không phải là đội tập kích gì, mà là đội đặc chủng mới thành lập của Yến Quốc. Có thiên lý nhãn trong tay, đội đặc chủng thời khắc có thể ở nơi rất xa phát hiện độnh tính binh lính Hồ Quốc. Trong tay có đao, tiếp đón binh lính Hồ Quốc là những người ưu tú của Yến Quốc, áo giáp cứng rắn trên người trừ phi dùng lửa đốt, có thể nói là đao thương bất nhập, binh khí của Hồ Quốc rất khó ứng phó lại, áo giáp này là do khu quân doanh mới thiết kế ra, binh lính Hồ Quốc sao có thể biết dùng hỏa công mới có thể đánh lại áo giáp chứ.

Dọc đường đi vô cùng bất lợi, binh lính Hồ Quốc khi đến Hổ Hành Quan và Dạ Hành quan, sĩ khí đã xuống dốc trầm trọng. Mà lúc này bọn họ còn không biết, ác mộng thật sự của bọn họ mới bắt đầu.

"Oanh!"

"Rầm rầm!"

Dực Hổ quân, cho dù là tướng quân hay là binh lính, trên mặt mỗi người đều bị dọa đến tái nhợt. Chiến mã hí vang, trên tường thành, Đại Minh Vinh, vị Phiêu Kị tướng quân này cũng da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát ra; ngoài tường thành, binh mã Hồ Quốc bất chiến tự loạn, trong từng tiếng nổ "Rầm rầm", chiến mã Hồ Quốc trong khoảnh khắc bị nổ đến nổi văng từng khối thịt khắp nơi, có thể tình dung tình huống này như địa ngục Tu La, các tướng sĩ --- sớm đã xem nhẹ chuyện sinh tử --- đang cố giữ bình tính để chiến đấu với người Hồ, thì bọn họ đã sớm sợ tới mức ôm thành một đoàn.

Phi Ưng quân cùng Dực Hổ quân đã lui về giữ thành, trong khu quân doanh thợ rèn, Tưởng Mạt Hi còn vùi đầu làm việc, không bị ảnh hưởng bởi những tiếng nổ đáng sợ bên ngoài, những người còn lại thấy thế, cũng chỉ có thể dám áp xuống hoảng loạn, nỗ lực làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng mỗi lần tiếng nổ vang lên, bọn họ đều không khỏi hướng ra bên ngoài xem một cái, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là thiên thạch rơi hay là động đất?

Ở nơi trạm xá của thương binh, Vương Thanh đang giúp đỡ quân y băng bó những binh lính bị gãy xương, mỗi lần có nổ vang lên, tay bé đều run run lên, Vương Thanh biết đó là tiếng gì, nhưng vì đây là lần đầu tiên bé đích thân chứng kiến, cho nên vô pháp khống chế phản ứng bản năng của mình, nhưng so sánh với những người ở đây, bé xem như là người bình tĩnh nhất rồi.

"Bên ngoài làm sao vậy?"

"Không biết a. Tiếng rầm rầm này là gì vậy?"

"Không phải địa chấn chứ?"

"Địa chấn sao đất không nứt chứ? Phòng ở cũng bất động mà?"

"Tiếng này đáng sợ thật. Tướng quân bọn họ không có việc gì chứ?"

"Miệng quạ đen! Phi phi phi! Chúng ta có thần thú phù hộ, có Trung Dũng công và Vương Thiệu chính quân áp trận, tuyệt đối sẽ không có việc gì!"

Vương Thanh nhấp khẩn miệng, rất muốn nói cho bọn họ, tiếng này là địa lôi nổ mạnh phát ra.

"Đại, đại, đại soái, kia, là cái gì, gì, gì, a......"

Mang Mạo nổ lực ép bản thân không được trốn phía sau đại soái, thật đáng sợ, thật đáng sợ, hắn muốn nôn a!

"Ọe!"

Tào quân sư đã nôn ra, thỉnh tha thứ hắn, hắn thật sự nhịn không được.

"Ọe!"

Lại có người nôn, Tào quân sư vừa nôn phảng phất như mở ra chốt mở nào đó, liền nghe tiếng nôn hết đợt này đến đợt khác, Mang Mạo cuối cùng cũng không nhịn được, chạy đến một bên để nôn, loại buồn nôn này không đơn giản là ghê tởm, là phản ứng sinh lý sợ hãi tới cực điểm, Đại Minh Vinh cũng muốn nôn, nhưng hắn dù sao cũng là đại soái, nhịn không được cũng phải nhịn.

Chờ đến khi Mang Mạo nôn xong, hắn chân mềm mà bò lại, nghe được đại soái bây giờ mới nói: "Đó là đồ vật mà ngươi dẫn người đi chôn đó."

Gì?!

Mang Mạo thình thịch ngã xuống, nghĩ mà sợ mồ hôi ào ạt trào ra, đồ vật đại soái muốn hắn đi chôn thế nhưng là đánh sợ như vậy?!

Tiếng nổ không còn, binh lính Hồ Quốc đã loạn thành một đoàn, những binh lính may mắn còn sống sót, cái gì còn là dung sĩ Hồ Quốc chứ, từ lâu bị dọa đến mất mật, quỳ trên mặt đất cầu thần linh bớt giận.

Đại Minh Vinh giơ tay lên: "Kích trống______! "

Tùng tùng tùng! Trống trận nổi lên.

Mang Mạo nháy mắt phấn chấn tinh thần mà đứng lên, các tướng lĩnh đã sẵn sàng, Đại Minh Vinh hạ lệnh: "Mở cửa thành, nghênh địch______!"

"Tuân lệnh!"

Tiếng kèn vang lên, chiến mã sấm dậy. Lúc này, binh lính Yến Quốc mở cửa thành, sau nhiều năm, lần đầu tiên phản thủ tấn công, đón đánh Hồ tặc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro