Chương 231

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan thành ban đêm, bị âm thanh vang lớn làm bừng tỉnh. Mọi người tỉnh dậy không kịp dò hỏi đã xảy ra cái gì, thì tiếng đáng sợ kia lại rầm rầm nổ từng tiếng tiếp từng tiếng mà dọa mọi người ở Lan thành sợ tới mức hồn phi phách tán. Tiếng thét chói tai, tiếng khóc, gào rống, còn có tiếng khẩn cầu thần linh bớt giận trong lúc nhất thời tràn ngập Lan thành.

Thần linh tức giận, giáng xuống tai họa.

Theo sau tiếng đáng sợ đó là hừng hực lửa lớn. Thần linh tức giận, nhà cửa nháy mắt biến thành đá vụn, cả người lẫn vật khoảnh khắc trở thành thịt vụng. Toàn bộ Lan thành trong lúc nhất thời rối loạn, mặc kệ là vương công quý tộc hay là bá tánh bình dân, ôm những vật giá trị trong nhà hốt hoảng chạy ra.

Trong cuộc hỗn loạn này, không có người chú ý đến có một quả đạn tín hiệu màu đỏ bắn lên trời. Mặc dù có chú ý, nhưng bọn họ cũng không biết đó là cái gì, chỉ cho là thần linh đang trừng phạt.

"Giết______!"

Cửa thành tiếng giết vang vọng, có người khóc kêu: "Người Yến Quốc giết đến! Người Yến Quốc giết đến!"

Trong lờ mờ, dường như trước mặt mỗi người đều là người Yến Quốc, đều là người Yến Quốc giơ kiếm lên. Lúc này trong Lan thành, ngày thường ngạo mạng, nay người Hồ hoàn toàn không có sức chống cự, bọn họ bị tiếng đáng sợ kia dọa phá gan, bị thần linh trừng phạt dọa bay hồn, chỉ muốn chạy nhanh thoát khỏi địa ngục Tu La này.

Đại Chiến Hệ thống lĩnh binh lính liều chết vào Lan thành, phàm là người Hồ, hạ đao không lưu. Thiệu Vân An đưa ra Sát Hồ lệnh, các tướng sĩ biên quan đều ủng hộ. Những người Hồ này, cho dù là hài đồng, cầm dao lên đều có thể biến thành ác quỷ.

Tường thành vương cung Lan thành bị nổ huỷ hoại một bên, Hổ ca cùng Đại Kim và Vương Thạch Tỉnh cùng Đại Chiến Kiêu nhân náo loạn tiến vào vương cung, Tiểu Kim theo sát. Ba con lão hổ xuất hiện ngoại trừ thêm náo loạn, nhưng cũng không bớt đi thủ vệ. Đại Chiến Kiêu đánh giá cao thủ vệ vương cung có tâm lý tốt. Theo sau những tiếng nổ lớn đó là lửa tràn lan khắp nơi, còn có đạn tín hiệu đỏ tươi không chỉ dọa người phá gan, cũng làm các thủ vệ đó dọa phá gan. Nhóm thủ vệ đều nghĩ đó là do thần linh giáng xuống tai hoạ, bọn họ biết người Yến Quốc có vũ khí đáng sợ có thể nổ cả người cả vật nổ thành thịt vụng, nhưng bọn hắn đều không chính mắt thấy qua, hiện tại gặp được, cho dù đoán được đó là cái gì, cũng chỉ càng làm bọn hắn sợ tới mức tè ra quần. Dựa vào kiến thức của bọn họ căn bản không thể giải thích vũ khí đáng sợ đó là gì, chỉ làm bọn họ theo bản năng mà chạy trốn.

Tiếng hổ gầm hết đợt này đến đợt khác, dường như nơi nơi đều là lão hổ, nơi nơi đều là mãnh thú. Quốc vương Hồ Quốc Đồ Triết Mộc và Thế tử Hoa được thân vệ che chở chạy hướng ngoài cung trốn, trang phục hai người quá chói mắt, trong ánh lửa đêm khuya, màu sắc trang phục rất nhanh bị Hổ ca phát hiện.

"Grào Grào______!"

Hổ ca dẫn đầu đuổi theo nhóm người đang chạy trốn ra khỏi vương cung, Vương Thạch Tỉnh thấy được đuổi theo, Đại Chiến Kiêu cũng đuổi theo. Hai người đang nghiên cứu về những người hoàng tộc Hồ Quốc, liếc mắt một cái liền nhìn ra trong đám hộ vệ kia có Đồ Triết Mộc và Thế tử Hoa. Vương Thạch Tỉnh lấy ra súng ngắn, để ngừa vạn nhất, Đại Chiến Kiêu từ bên eo lấy ra lựu đạn. Tưởng Mạt Hi chỉ làm ra ba trái lựu đạn, Đại Chiến Kiêu một quả, Vương Thạch Tỉnh một quả, Đại Chiến Hệ một quả.

Đại Chiến Kiêu ngừng thở, đây là cơ hội duy nhất hắn dùng lựu đạn, cũng là lần đầu tiên hắn dùng lựu đạn, hắn khẩn trương đến nổi mồ hôi lạnh ứa ra.

"Oanh!"

Vương Thạch Tỉnh ra tay trước, một quả lựu đạn bay qua, ba bốn người liền ngã xuống.

"A______!"

Vương Thạch Tỉnh lần đầu tiên biết, nam nhân thét chói tai cũng hù chết lão thử. Đại Chiến Kiêu hoàn hồn, dựa theo đã tập dợt vô số lần, hắn rút chốt, vững vàng ném qua hai tên còn chưa chết kia. Tiếng nổ vang lên, xác chết nằm rạp. Vương Thạch Tỉnh kêu Hổ ca mang theo hắn bí mật đi qua, nhắm vào đầu Đồ Triết Mộc và thế tử Hoa bắn hai tên nỏ tiễn, sau đó hướng Đại Chiến Kiêu nói: "Đi!"

Một rống kéo dài, Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim cùng Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu nhanh chóng thoát ly vương cung, rút lui. Ô Chân công chúa ở ngoài cửa cung giết chết không biết bao nhiêu người Hồ, thuận lợi gặp được Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu. Thủ vệ vương cung hoàn toàn mất sức chiến đấu, đã ngu muội rất nhiều chỉ đánh nhau theo bản năng.

Có một viên pháo màu xanh bắn lên trời, ba người mang theo thủ hạ chạy ra ngoài thành tụ họp, nhìn thấy đạn tín hiệu Đại Chiến Hệ ra lệnh. Toàn bộ Lan thành đều vang vọng tiếng la "Quốc vương đã chết, Hồ Quốc diệt vong".

Đêm nay, toàn bộ Lan thành chìm trong biển lửa, một đội nhân mã trước khi hừng đông rời khỏi Lan thành. Tài bảo vương cung Hồ Cáp Nhĩ Quốc bị cướp sạch không còn một đồng, đó là tài bảo mà mấy thế hệ quốc vương Hồ Cáp Nhĩ Quốc tích lũy được, quốc khố Hồ Quốc trống không. Nhiều ngày sau, người Hồ chạy thoát được cẩn thận trở lại Lan thành, nhìn thấy vương cung bị tàn phá, nhìn thấy quốc vương và thế tử bọn họ bị bắn chết, tiếng khóc rung trời. Chính là, có thể trách ai được?

.

.

.

"Ha ha ha, ha ha ha ha......"

Vĩnh Minh Đế chưa từng cười vui sướng như thế. Hồ Quốc xong rồi, Đồ Triết Mộc đã chết, thế tử cũng chết, ngay cả Kha Thấm Vương được chuột về cũng bị thiêu chết. Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu cùng Đại Chiến Hệ còn cướp sạch vương cung Hồ Quốc. Đừng nói Vĩnh Minh Đế, ngay cả Quân hậu đều cười đến không khép miệng được. Lần này cướp sạch tài bảo, ngân lượng lên đến vài trăm vạn, cái đó là chưa kể đến những vậy giá trị khác.

"Thưởng! Trẫm muốn trọng thưởng!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng a, họa lớn trong lòng đã không còn. Đừng nói mười năm, ngay cả hai mươi năm Hồ Quốc cũng không khôi phục được. Vĩnh Minh Đế hoài nghi, trải qua trận chiến này, tương lai có thể còn Hồ Cáp Nhĩ Quốc nữa hay không.

"Bất quá Vương Thạch Tỉnh thế nhưng lại đi theo xâm nhập vào địch doanh, trẫm thật không nghĩ tới."

Vui mừng qua đi, Vĩnh Minh Đế cảm khái. Quân hậu thật ra minh bạch: "Hắn muốn bản thân kiếm chút công danh mới có thể xứng đôi với Vân An. Vương Thạch Tỉnh người này không tham quyền, hành động lần này thần xem ra cũng đều vì Vân An, hắn đã là quốc công, Hoàng thượng không bằng ban cho hắn chức tướng quân cho có đi, để miễn cho người khác nói hắn dính quang Vân An."

"Trẫm nghe Quân hậu."

Vĩnh Minh Đế ở kinh thành cười to, Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu, Đại Chiến Lệ cùng Ô Chân công chúa thống lĩnh thuộc hạ trở về được các tướng sĩ biên quan nhiệt liệt nghênh đón. Lúc này Phi Ưng quân cùng Dực Hổ quân đã vây kín quân Hồ Quốc, hiện tại hai quân cùng nhau hội họp, Hồ Cáp Nhĩ Quốc có sáu mươi vạn đại quân, bị chém giết quá nửa, binh lính còn sống sót thì toàn bộ bị bắt, tù binh là mối họa ẩn hình, cụ thể nên xử trí như thế nào còn chưa có quyết định. Thả khẳng định là không thể thả, giết hết toàn bộ thì quá mức tàn nhẫn, cho dù là Đại Minh Quân hay là Đại Minh Vinh đều không muốn giết mấy chục vạn tù binh này thật tàn nhẫn, Thiệu Vân An kiến nghị, Đại Minh Quân tính sẽ thượng tấu triều đình, do Hoàng Thượng định đoạt.

Vương Thạch Tỉnh lần đầu tiên nhìn thấy Đại tướng quân Đại Minh Quân, hắn tuy rằng ở Hổ Hành Quan ngốc qua ba năm, nhưng cũng không có cơ hội nhìn thấy Đại Minh Quân. Đại Minh Quân vẫn luôn đóng quân tại Dạ Hành quan, nếu không phải lúc này Yến Quốc ưu thế quá lớn, có thể vây kín quân Hồ Quốc, Đại Minh Quân sẽ không xuất hiện ở Hổ Hành Quan.

Trên người Đại Minh Quân sát khí rất nặng, chỉ đứng ở đó, mọi người nhịn không được mà ngừng thở. Hàng năm sống trong chém giết nên hình thành khí tràng này. Đại Minh Quân là trưởng tử Đại gia, mười hai tuổi đã lên chiến trường, cũng bởi vậy, sát khí trên người ông mới nặng hơn Đại Minh Vinh. Thiệu Vân An lần đầu tiên nhìn thấy vị đại bá này của mình cũng phải rùng mình. Bất quá Thiệu Vân An không sợ, đó là đại bá của y, không có gì phả sợ. Nhưng bây giờ nhìn thấy, người đã từng giết người, đã lên chiến trường, nên khí chất sẽ không giống với người thường, huống chi là đại tướng quân của một quốc gia.

Ở trước mặt đại tướng quân, Phiêu Kị tướng quân bẩm báo tình hình thâm nhập vào địch doanh xong, Vương Thạch Tỉnh liền vội vàng đi gặp tức phụ cùng hài tử. Hắn là nhân viên ngoài biên chế, không cần chịu quản lý của quân quy, Đại Chiến Kiêu cùng Đại Chiến Hệ thì không hảo mệnh như vậy, quân doanh vô phụ tử, chỉ có cấp trên cấp dưới, bọn họ cần phải bẩm báo rõ tình hình để xử lý kế tiếp sự việc.

Vương Thạch Tỉnh bọn họ lần này mang về chiến lợi phẩm, Đại Minh Vinh thỉnh đại tướng quân làm chủ lấy một phần khao thưởng tam quân, đặc biệt là quân đặc chủng, còn lại sẽ mang về kinh thành. Đại Minh Vinh có quyền xử trí chiến lợi phẩm, không sợ sẽ bị người khác lấy lý do này mà chèn ép.

Chờ đến khi Vương Thạch Tỉnh tìm được Thiệu Vân An, hắn còn chưa làm gì, Thiệu Vân An đã chạy vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn. Vương Thạch Tỉnh nhếch miệng, ngây ngô cười: "Tiểu tức phụ, ta đã trở về."

Thiệu Vân An ngẩng đầu: "Làm ta lo lắng hãi hung như vậy, một tháng kế tiếp, ngươi ngủ một mình đi."

Đẩy Vương Thạch Tỉnh ra, Thiệu Vân An xoay người đi.

"Tiểu tức phụ!"

Vương Thạch Tỉnh choáng váng, không cười nữa. Vương Thanh đi tới: "Cha, cha sau khi đi cha nhỏ liền mất ngủ."

Vương Thạch Tỉnh: "......" Tức phụ đây là thu sau tính sổ sao?

Một lát sau.

"Tiểu tức phụ!"

Vương Thạch Tỉnh truy đến lều trại, Vương Thanh thở dài, chuẩn bị đi tìm Ni Tử, sau đó đi tìm đại ca, nói cho đại ca biết cha đã trở lại.

Lều trại, Vương Thạch Tỉnh dùng sở trường của mình mà bình ổn lửa giận của tức phụ. Đi ngang qua lều trại mọi người sôi nổi né tránh, trên mặt ai cũng thẹn như táo còn có chút tâm động, bất quá không ai dám đi nghe góc tường, không thấy ba con dã thú kia sao! Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim mở trướng mành đi vào, rất nhanh, âm thanh ái muội trong lều trại liền biến mất.

Trên giường, Hổ ca mệt mỏi nằm, trước bụng là hai đứa bé không khóc không nháo tự chơi với nhau, Đại Tiểu Kim tò mò mà ngồi xổm cạnh giường thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ bọn nhỏ.

Nơi nào đó trong không gian, hai thân thể không một mảnh vải đang dây dưa, vị nam tử ở trên nhất nhất bảo đảm, sau này sẽ không tham chiến. Hắn chỉ muốn chứng tỏ với người khác là hắn xứng đôi với tiểu tức phụ.

"Tỉnh ca, ta rất ích kỷ, ta không thể chịu được huynh xảy ra chuyện, huynh cần phải sống."

"Ta biết, tiểu tức phụ, về sau, ta không bao giờ làm vậy nữa."

Lúc sau,

"Tiểu tức phụ, kỳ thật, ta muốn cùng ngươi về thôn Trung Dũng, chúng ta làm ruộng, ủ rượu, hái trà, giống như lúc trước vậy."

"Được a."

"...... Tiểu tức phụ?"

"Qua mấy năm nữa Thanh nhi trưởng thành, Ni Tử gả cho Hi nhi, chúng ta sẽ về thôn Trung Dũng."

"Thật không?"

"Thật."

Một hài tử từ quân doanh thợ rèn đi ra, nhìn bên ngoài, vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời nên mặt có chút tái nhợt không khỏe mạnh.

"Hi ca ca!"

"Đại ca!"

Tưởng Mạt Hi chớp chớp mắt, tầm nhìn rõ ràng hơn, Vương Thanh cùng Ni Tử chạy đến. Tưởng Mạt Hi mở ra hai tay, Ni Tử vui mừng mà bổ nhào vào long nhóc, Tưởng Mạt Hi cúi đầu, hôn mặt Ni Tử một cái, Ni Tử xấu hổ cười.

"Đại ca, cha đã trở lại."

"Ừm."

Tưởng Mạt Hi dắt tay Ni Tử, trở về đi, Vương Thanh nói: "Cha nhỏ có điểm sinh khí."

"Hửm?"

Vương Thanh nói rõ mọi chuyện, Tưởng Mạt Hi vẫn nhàn nhạt một tiếng "Ừm".

Ni Tử hỏi: "Hi ca ca, ca còn đi vào bên trong kia không?"

"Không."

Bọn họ nên trở về kinh thành. Cúi đầu, nhìn Ni Tử, Tưởng Mạt Hi buông tay, ôm bé.

"Ni Tử."

"Dạ?"

Ni Tử ngẩng đầu. Tưởng Mạt Hi nhìn chăm chú vào đôi mắt Ni Tử, nhưng cái gì cũng chưa nói. Ni Tử không rõ Hi ca ca làm sao vậy, bất quá Hi ca ca không nói, bé cũng không hỏi.

"Đại ca?"

Tưởng Mạt Hi nhìn phía trước, chiến tranh kết thúc, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng thắng lợi. Nhóc ngẩng đầu nhìn trời, Yến Quốc từ đây lúc sau, hẳn là vô địch thủ.

"Thanh, Ni Tử."

"Dạ?"

"Muốn, ra biển, không?"

Vương Thanh: "Muốn!"

Ni Tử: "Hi ca ca, chúng ta sẽ ra biển sao?"

"Ừm."

Vương Thanh kinh hỉ: "Đại ca, ca có thể tạo thuyền sao?"

Ni Tử: "Hi ca ca, chúng ta khi nào có thể ra biển a!"

"Phải đợi, sẽ ra."

Vương Thanh cười: "Đại ca, đệ vẫn luôn chờ đó."

Ni Tử: "Muội chờ, chờ Hi ca ca tạo thuyền thật lớn."

Tưởng Mạt Hi ôm sát Ni Tử. Tạo thuyền, mang theo người nhà ra biển, An thúc, Tỉnh thúc, con vẫn luôn nhớ kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro