Chương 232

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Quốc nội loạn, tháng mười một, đội quân Yến Quốc khải hoàn hồi triều, các dân chúng từ khắp các đường đều ra hoan nghênh, binh lính lúc này mới nhận thấy các bá tánh nhiệt tình xưa nay chưa từng có như vậy, có vài cô nương lớn mật đem khăn tay hay túi tiền mình thêu nhét vào tay binh lính mà minh nhìn trúng, không để bụng đối phương có phản ứng gì.

Trường hợp như vậy rất nhiều binh lính đều chưa gặp bao giờ, sau trận đánh này, binh lính đánh thật sảng khoái, đánh ra hết áp lực và oán hận trong lòng, hiện giờ được hoan nghênh như vậy, trên mặt binh lính cười như nở hoa.

Toàn gia Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều ở trong đội ngũ, bọn họ ngồi xe ngựa, vô số hoa tươi, trái cây ném lên xe ngựa. Thiệu Vân An cũng là lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, đồng dạng chịu cảm nhiễm, trong lòng cũng dâng lên từng luồng kiêu ngạo. Trận chiến này chủ soái là cha y, đại bá y, ca y, phu quân y, vũ khí mấu chốt của trận chiến này là con của y thiết kế ra, y có thể không kiêu ngạo sao. Giờ khắc này, Thiệu Vân An thật sự đã đem mình dung nhập vào xã hội này.

Vương Thanh và Ni Tử cũng có chung vinh dự, kích động không thôi. Ni Tử thích hoa tươi được nesmm lên xe bọn họ, chọn những bông hoa đẹp nhất bện thành vòng hoa, làm xong cái thứ nhất thì đội lên đầu cha nhỏ, cái thứ hai, cho Hi ca ca. Vương Thanh nhặt lên một quả táo, mặc kệ dơ hay không dơ, chà chà lên áo mấy cái rồi cắn răng rắc một ngụm. Quả táo vừa nhỏ vừa chưa, ăn qua táo trong không gian, thế nhưng Vương Thanh cũng không chê khó ăn, lúc này, chia sẻ vui mừng thắng lợi hơn là để ý việc ăn uống, mặt than Tưởng Mạt Hi cũng đồng dạng cảm nhiễm, trên mặt nhóc tuy rằng nhìn không ra vui vẻ và kích động, nhưng trong ánh mắt sáng lên rực rỡ tiết lộ nội tâm nhóc không bình tĩnh.

Dân chúng nhìn thấy có hài tử trên xe, ném lễ vật lên xe càng nhiều. Ni Tử cũng không khách khí mà nhặt bánh ngọt lên ăn, còn cho Hi ca ca ăn, ba hài tử vui sướng làm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng cười sảng khoái, thắng lợi, chính là dùng phương thức này chúc mừng.

Tháng mười một, giành được thắng lợi các tướng sĩ về đến kinh thành, Vĩnh Minh Đế luận công ban thưởng, những tài bảo lấy được từ Hồ Quốc, Vĩnh Minh Đế phân ra một ít ban thưởng cho các tướng sĩ. Lúc này, các binh lính quân đặc chủng thâm nhập vào Lan thành toàn bộ được trọng thưởng. Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Hệ thăng tam phẩm võ tướng, Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh thăng nhị đẳng hầu tước, đối với võ tướng mà nói, có thể có được tước vị này đã là chí cao vô thượng vinh quang, ngay cả tước vị này chỉ là hư danh, vì Khang Thịnh đế chèn ép, đại lão tướng quân đều không có được tước vị này.

Mà Vương Thạch Tỉnh, Vĩnh Minh Đế cũng ban cho hắn là 'Hoành Uy tướng quân', giống như Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh đều là hư danh, không chưởng quản binh quyền, nhưng Vương Thạch Tỉnh lại phá lệ cao hứng, so với được phong làm Trung Dũng công còn cao hứng hơn gấp trăm lần, bất quá đều không tính là gì, lúc này làm trăm cung kinh rớt cằm, làm các bá tánh Yến Quốc nói chuyện say sưa chính là, năm ấy Tưởng Mạt Hi mười tuổi vào Công Bộ, phong làm thị lang. Sau trận chiến này, danh tiếng thiên tài Tưởng Mạt Hi đã lan truyền nhanh chóng, có thể nói, nếu không có Tưởng Mạt Hi, Yến Quốc sẽ không thắng dễ dàng như vậy.

Tài năng Tưởng Mạt Hi là Thiệu Vân An, là Vương Thạch Tỉnh, là bất cứ ai cũng không thể đánh đồng. Tưởng Mạt Hi chân chính thiên tài, thần đồng, cũng có người phản đối, nhưng toàn bộ đều bị các tướng lĩnh trấn áp, đừng nói Công Bộ thị lang, ngay cả cho Tưởng Mạt Hi làm Công Bộ Thượng Thư đều có thể được!

Tưởng Mạt Hi mười tuổi phong thị lang, này so với việc cha nhỏ nhóc Tưởng Khang Thần trở thành nội quan còn muốn khiếp sợ triều dã, nếu nói Tưởng Khang Thần làm nội quan, Tưởng Khang Ninh làm Hộ Bộ Thượng Thư, Tưởng gia đã muốn phục khởi, Tưởng Mạt Hi vào triều, biểu thị Tưởng gia muốn bay lên tận trời. Sau lung Tưởng gia là Trung Dũng công, lại có La Vinh Vương, La Vinh Vương vì Mộ Dung thế tử nhiều lần được Vĩnh Minh Đế coi trọng, cũng đi vào hàng quyền thần, như vậy Tưởng gia không phải một bước lên trời là gì, cái này là bọn họ vẫn còn chưa biết Tưởng Mạt Hi còn một thân phận nữa là phường chủ, nếu không, trên triều đình càng không bình tĩnh.

Không biết bao nhiêu người muốn mượn sức Tưởng gia, nếu Tưởng Mạt Hi không đính hôn cùng nhi nữ Trung Dũng công, thì hiện tại mọi người nhắm vào Tưởng Mạt Hi rồi, nên những người liền đem tâm tư chuyển đến hai huynh đệ Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh còn độc thân, người đến cầu hôn không biết đạp vỡ cửa phủ hai người bao nhiêu lần.

Tưởng Khang Thần trong lòng chỉ có Võ Giản, Vương Thạch Tỉnh vừa trở về liền 'bán' Võ Giản cho Tưởng Khang Thần, Tưởng Khang Thần thật ra rất dứt khoát, nói thẳng trừ phi con của hắn đồng ý, nếu không hắn tuyệt không thành thân lần nữa, mặc kệ là gả hay là cưới, những bà mối đến cầu hôn dám cùng Tưởng Khang Thần càn quấy, nhưng lại không dám cùng Tưởng Mạt Hi nhiều lời một câu. Tưởng Mạt Hi than mặt, lạnh như băng mà nhìn một cái, là có thể làm cho người sợ tới mức tè ra quần, Tưởng Khang Ninh bên này cũng rất dứt khoát, đại quân thắng lợi, Hộ Bộ cũng có thể suyễn khẩu khí, Tưởng Khang Ninh tìm đến nghĩa phụ, hắn đối với sư tỷ, Ông Dao, ái mộ đã lâu, vì Ông Dao đã là thê người khác, nên hắn chỉ có thể kiềm chế, phu quân Ông Dao dưỡng ngoại thất, khi bị Ông Dao biết, nàng liền viết giấy hòa li ném lên mặt nhà chồng. Hiện giờ địa vị Ông gia khác hẳn, Ông Dao quyết tâm muốn hòa li, đối phương không dám không chấp nhận, vốn dĩ có rất nhiều người chờ nhìn trò cười của Ông gia, kết quả Ông Dao trở lại nhà mẹ đẻ còn không chưa đến hai tháng, Tưởng Khang Ninh đã đến cầu hôn.

Trước không nói Ông Dao đối với Tưởng Khang Ninh là cảm tình như thế nào, Ông Dao cùng Tưởng Khang Ninh đã chuẩn bị đính hôn, chỉ còn chờ cả nhà Trung Dũng công trở về, Ông Dao đã có một nữ nhi, sau đó không sinh được con, nhưng Tưởng Khang Ninh biểu hiện, hắn không để bụng có hay hài tử của mình hay không. Tưởng gia có Tưởng Mạt Hi kế thừa, hắn không có áp lực để lại con nối dõi. Ông Dao mang theo nữ nhi lại có thể phong cảnh xuất giá, vui mừng nhất không gì hơn là Ông lão, sự việc này, Ông lão cảm kích Tưởng Khang Ninh.

Hoàng cung, Vĩnh Minh Đế mở tiệc chiêu đãi chư vị tướng lãnh xong, ngày sau lại ở Cảnh Y cung mở gia yến với cả nhà Trung Dũng công, còn không phải là gia yến sao, Thái tử khi hai tháng thì ra kinh, trở về đã bảy tháng, căn bản không nhận biết thân cha thân 'nương' của mình. Cũng may hài tử còn nhỏ, trí nhớ kém, chỉ cần Vĩnh Minh Đế cùng Quân hậu ở cùng bé nhiều thì sẽ quen thuộc thôi, dù sao cũng là thân cha mẹ, huyết mạch tương liên. Chỉ là không được tận mắt nhìn thấy khi Thái tử lần đầu tiên xoay người, lần đầu tiên bò, Quân hậu cùng Vĩnh Minh Đế tóm lại có chút tiếc nuối, cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trở về, Thiệu Vân An vẫn luôn ngốc trong cung một đoạn thời gian, chờ Thái tử quen thuộc thì y mới có thể về phủ Trung Dũng công.

Hai đứa nhỏ cùng Đại Tiểu Kim chô 'ngươi với ta cùng lăn', bị Đại Tiểu Kim đẩy đến lăn qua lăn lại, cười không ngừng, tiếng cười làm người lớn cũng vui tươi hớn hở. Tiểu Thái tử được Thiệu Vân An dưỡng đến trắng trẻo mập mạp, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, bên cạnh cũng béo béo trắng trắng tiểu Hành Dực, Quân hậu lo lắng gần nửa năm nay được hạnh phúc cùng vui sướng lấp đầy.

Bữa cơm này Thiệu Vân An tự mình xuống bếp, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu cũng không khách khí. Vương Thanh, Ni Tử cùng Tưởng Mạt Hi đều ở đây, Tưởng Mạt Hi là người Tưởng gia, nhưng nhóc cũng là người Vương gia, nên gia yến này nhóc đương nhiên đến tham dự.

"Gần một năm không được ăn những món Vân An nấu, trẫm thật nhớ a." Ăn đến thỏa mãn Vĩnh Minh Đế cảm khái. Thiệu Vân An mang thai đến giai đoạn hậu kỳ thì Quân hậu đã không cho y vào bếp nấu ăn, đối với món ăn luôn luôn chấp nhất Vĩnh Minh Đế có thể không thèm sao được, Thiệu Vân An bị lời này chọc cười, Quân hậu nói: "Các ngươi có thể bình an trở về, bổn quân cùng Hoàng thượng rốt cuộc có thể yên tâm ngủ ngon, lần này, thật may có hai người các ngươi."

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu: "May là có Hi nhi, nếu không có nó, trận này không biết đánh đến khi nào." Dựa vào đầu óc hắn và Vân A, cho dù có sách, cũng không làm được chuyện bao lớn gì, huống chi việc điều chế ra thuốc nổ căn bản không có sách hướng dẫn, Thiệu Vân An chỉ nhớ rõ tài liệu đại khái, còn điều chế như thế nào, như thế nào làm thành thì tất cả đều nhờ Tưởng Mạt Hi một người làm ra, hơn nữa chuyện này cực kỳ nguy hiểm.

Vĩnh Minh Đế thích Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không tham công, không tham quyền, Tưởng Mạt Hi chuyên tâm dùng bữa, không nói lời nào, đối với phản ứng của bé, Vĩnh Minh Đế cũng cực kỳ thích.

Thiệu Vân An nhân cơ hội này nói: "Hoàng thượng, tiểu thúc, sang năm chúng ta muốn mang bọn nhỏ về thôn Trung Dũng, từ đường Trung Vương thị đã xây xong, phải về khai từ đường."

Vĩnh Minh Đế vừa nghe, lập tức nói: "Nên trở về. Trẫm chuẩn."

"Tạ Hoàng thượng."

Kỳ thật Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn trở về an tĩnh, Tưởng Mạt Hi là Công Bộ thị lang, nhưng Vĩnh Minh Đế không yêu cầu bé ngày ngày ngồi công đường, cũng không yêu cầu bé thượng triều. Bé chỉ cần ở Công Bộ tọa trấn khi cần là được, nói trắng ra là, Tưởng Mạt Hi chính là một kỹ thuật viên cao cấp.

Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Thần cùng Vân An năm nay không ở, sinh ý trà và rượu có ảnh hưởng gì hay không?"

Quân hậu trả lời: "Quách Tử Du người này không tồi, trà xuân, trà thu và dương nãi tử tửu đều không chậm trễ, chỉ là thiếu trà và rượu của phủ Trung Dũng công, nên nhà đấu giá có chút ảnh hưởng. Bất quá có tài bảo mang về từ Hồ Quốc, cũng coi như bổ khuyết tổn thất."

Thiệu Vân An nói: "Hoàng thượng, tiểu thúc, ta và Tỉnh ca có thể làm là trà, rượu, nhưng để kinh tế triều ta phát triển lên, chỉ những cái này là không đủ. Ta đã từng cùng đại ca thương thảo kế hoạch phát triển kinh tế triều ta, lúc này ta tính viết bản kế hoạch tỉ mỉ, nhưng chứng thực cụ thể như thế nào thì cần lục bộ hợp tác, vì kế hoạch này ta chỉ là lý luận suông, muốn chứng thực đúng sai, thì không có năng lực như vậy."

Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Ngươi có phần tâm ý này là đủ rồi."

Quân hậu nói rõ: "Hoàng thượng biết tâm ý hai người các ngươi, sẽ không làm khó dễ các ngươi."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều hiểu rõ Vĩnh Minh Đế và Quân hậu sở dĩ tín nhiệm bọn họ như vậy vì hai người bọn họ cho dù có công lao nhiều bao nhiêu, thái độ đối với quyền thế không thay đổi. Sau gia yến, Vương Thạch Tỉnh liền mang theo ba hài tử cùng Đại Tiểu Kim về phủ trước, Hổ ca cùng Thiệu Vân An còn có hai đứa bé ở lại trong cung. Trước khi ăn Tết, Thiệu Vân An mang theo tiểu Hành Dực trở lại phủ Trung Dũng công, Hổ ca tạm thời ở lại trong cung làm bạn với tiểu Thái tử, để tránh cho bên cạnh không có người quen bé không thích ứng. Trước khi hồi phủ, Thiệu Vân An giao cho Vĩnh Minh Đế hai bản kế hoạch thật dày.

Năm đón năm mới này, Đại gia là náo nhiệt nhất, đóng giữ biên quan nhiều năm, Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh đã trở lại, trừ phi biên quan lại xảy ra chiến sự nữa, hai người bọn họ đều có thể ở lại kinh thành, Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Hệ cũng vậy. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không ở phủ Trung Dũng công, bọn họ cùng cả nhà Sầm lão đến phủ Đại tướng quân ăn tết, cùng người nhà đoàn viên đón năm mới là năm nào người Đại gia đều đã không nhớ rõ.

Đêm ba mươi, Đại Minh Vinh, Đại Minh Quân đều uống say. Đại Minh Quân uống say ôm Thiệu Vân An chảy chút nước mắt nam nhi, được Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng đỡ về phòng, Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Hệ sớm đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Mùng tám, Đại tướng quân phủ mở tiệc, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu đều tham dự, không vì cái gì khác, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An bổ làm hôn lễ. Buổi hôn lễ này cũng không xa hoa, nhưng đủ long trọng. Ông lão làm chủ hôn, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An vững vàng dập đầu kính trà cho cha mẹ các trưởng bối. Nước mắt của Túc Thần Dật từ đầu đến cuối đều không có dừng, Đại gia không ít người cũng hốc mắt ướt át, đặc biệt là Đại Minh Vinh, có nhiều loại cảm xúc trong đó, ngay cả Vương Thạch Tỉnh đều kích động không thôi, đây không phải là hôn lễ hỗn loạn ngươi không tình, ta không nguyện như trước kia nữa, mà là hai người chân chính yêu nhau làm hôn lễ, ngày này qua đi, Thiệu Vân An danh xứng với thực là chính quân Trung Dũng công.

Mùng mười, được Vĩnh Minh Đế cho phép toàn thể người Đại gia rời kinh thành, cùng cả nhà Trung Dũng công về thôn Trung Dũng. Đại Minh Quân cùng Đại Minh Vinh đều muốn đi xem, kết quả sau khi thương lượng, toàn gia đều đi, Đại lão tướng quân còn chưa đi, lão chính quân và lão phu nhân đều rất nhớ nơi sinh hoạt thảnh thơi đó.

Mười sau tháng giêng, ngoài từ đường Trung Vương thị pháo trúc từng trận. Làm gia chủ đời đầu tiên của Trung Vương thị, mới vừa trở lại thôn Trung Dũng, Vương Thạch Tỉnh cầm trong tay bút lông, ở gia phả mới tinh viết xuống tên của mình.

Gia chủ, Vương Thạch Tỉnh, nam thê Vương Thiệu Vân An. Phía dưới tên hai người, trưởng tử Vương Thanh, trưởng nữ Vương Cảnh Nghiên, con thứ Vương Hành Dực.

Các thôn dân thôn Trung Dũng đều chứng kiến từ đường Trung Vương thị được thành lập, chứng kiến Trung Vương thị đời thứ nhất vinh quang như thế nào.

Ngày một tháng ba, Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh hồi kinh, triều đình lại lần nữa khiếp sợ, Đại Minh Quân cùng Đại Minh Vinh giao ra binh quyền Phi Ưng quân và Dực Hổ quân, Vĩnh Minh Đế chuẩn, trọng thưởng hai vị tướng quân. Không người biết, đây là do Thiệu Vân An kiến nghị, Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh hướng Hoàng thượng khẩn cầu, muốn cùng phu nhân đi thôn Trung Dũng sống cuộc đời bình đạm, hảo hảo bồi thường nhiều năm qua đối với thê tử và cha mẹ thua thiệt, Vĩnh Minh Đế chuẩn. Cuối tháng ba, Đại Chiến Hệ, Đại Chiến Kiêu hồi kinh, Đại Chiến Kiêu khẩn cầu Vĩnh Minh Đế làm chủ hướng bộ lạc Đại Sơn cầu hôn, cưới Ô Chân công chúa làm vợ, Vĩnh Minh Đế đại hỉ, hai mươi tháng tư, Đại Chiến Kiêu cùng sứ đoàn cầu hôn được Vĩnh Minh Đế phái đi để đến bộ lạc Đại Sơn cần hôn Ô Chân công chúa. Tháng bảy cùng năm, Ô Chân công chúa lại lần nữa trở về kinh thành, nàng cùng Đại Chiến Kiêu đã ở bộ lạc Đại Sơn cử hành hôn lễ, sau khi trở về không lâu, Ô Chân công chúa có thai, hai người ở Yến Quốc làm hôn lễ là tháng mười. Những người ở thôn Trung Dũng vì vậy mà hồi kinh, chuẩn bị hôn lễ cho Đại Chiến Kiêu.

Rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều phát triển theo hướng tốt. Sau khi Đại Chiến Kiêu cùng Ô Chân công chúa cử hành hôn lễ, vương cung cũng cử hành một nghi thức long trọng. Vĩnh Minh Đế cùng Quân hậu làm lễ kỷ niệm kết hôn sáu năm. Trước một năm Thiệu Vân An vì chiến sự ở lại biên quan, không thể đúng hẹn vì Vĩnh Minh Đế và Quân hậu chuẩn bị lễ kỷ niệm kết hôn này, lần này, có hơn nửa năm đều ở thôn Trung Dũng nhưng Thiệu Vân An cũng không quên việc này. Lễ kỷ niệm kết hôn này, không chỉ có Vĩnh Minh Đế cùng Quân hậu cả đời khó quên, các quan đại thần cùng gia quyến cũng thấy rất mới mẻ. Lễ phục Quân hậu cũng giống như khi vương chính quân Quách Tử Mục khi thành hôn, khắp thiên hạ chỉ có một. Mà lễ phục Quân hậu không chỉ hoa mỹ, mà còn vô cùng cao quý. Nghi thức này, là Vĩnh Minh Đế đền bù Quân hậu thua thiệt. Lúc sau, mỗi năm năm, Vĩnh Minh Đế đều cùng Quân hậu cử hành lễ kỷ niệm kết hôn, nhưng sẽ không long trọng như lần này. Cũng vì vậy, lễ chúc mừng kỷ niệm kết hôn ở Đại Yến Quốc trở thành một loại tập tục, dần dần lưu hành đến các quốc gia khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro