Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Vương Diễn, Triệu Tùng Bác cả ngày đều cùng Vương Thanh. Vương Thanh trước kia không có bạn cùng trang lứa, hiện tại bé có hai ca ca là Vương Diễn cùng Triệu Tùng Bác, cũng là bạn tốt của bé. Ba người mỗi ngày cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa. Khi chơi cùng nhau, Vương Thanh còn sẽ kéo theo Tưởng Mạt Hi. Bất quá nếu nhằm lúc trùng với thời gian Ni Tử đánh đàn, Tưởng Mạt Hi thích nghe cầm. Lúc này, Vương Thanh liền không miễn cưỡng bé.

Vương Diễn cùng Triệu Tùng Bác đều rõ ràng bọn bé đều dính phúc của Vương Thanh. Bằng không Sầm viện trưởng cùng Khang tiên sinh như thế nào sẽ nhìn bọn bé với con mắt khác, còn tự mình chỉ dạy bọn họ học thức, vẽ tranh cùng chơi cờ. Vương Diễn cùng Triệu Tùng Bác bởi vậy đối Vương Thanh càng tốt, càng chiếu cố.

Vương Diễn cùng Triệu Tùng Bác như thế, cả nhà Vương Thư Bình và cả nhà Triệu Nguyên Đức càng để ý hơn. Thiệu Vân An nói qua một lần muốn dê để chế biến thức ăn, muốn xương cốt dê, Triệu Hà liền ghi tạc trong lòng. Nên khi mới vừa giết con dê béo, Triệu Hà kêu Triệu Tùng Bác nói cho Thiệu Vân An, để y lại đây chọn. Nhà lớn Thiệu Vân An, bọn nhỏ thông thường đều ở bên đó học tập, chơi đùa. Ba nam hài nhi luyện xong kiến thức cơ bản vẽ tranh liền ở trong phòng Vương Thanh nghỉ trưa, Ni Tử cũng ở ngủ trưa. Tưởng Mạt Hi thích nghe Ni Tử đánh đàn, Ni Tử ngủ, bé an vị ở đầu giường Ni Tử chơi khối Rubik, hai nha đầu của Ni Tử đứng ở một bên an tĩnh. Chơi trong chốc lát, Tưởng Mạt Hi cũng mệt nhọc, dụi dụi mắt.

Hạ Xuân thật cẩn thận tiến lên: "Tưởng thiếu gia, ngài muốn nghỉ ngơi?"

Trong nhà mua hạ nhân đều biết vị này là Tưởng tiểu thiếu gia, là cháu ngoại trai huyện lệnh đại nhân, không thích nói chuyện, cũng không thích chú ý người khác. Tưởng Mạt Hi tự nhiên là sẽ không phản ứng. Bé trực tiếp bò lên trên giường dựa gần Ni Tử nằm xuống. Lúc trước có nghe Thiệu Vân An nói qua nên Hạ Xuân cũng không cảm thấy kỳ quái. Nàng cùng Hạ Thu cùng nhau cấp Tưởng Mạt Hi cởi giày, cầm tấm chăn khác đắp cho bé. Đây là khuê phòng của Ni Tử, Vương Thạch Tỉnh mua thư đồng cho Tưởng Mạt Hi, Miêu Nguyên, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Ni Tử cùng Tưởng Mạt Hi ngủ, Hạ Xuân cùng Hạ Thu cũng đến gian ngoài nghỉ ngơi. Có Thiệu Vân An là gia chủ hiện đại, còn chưa thành niên Hạ Xuân cùng Hạ Thu tuyệt đối sẽ không chịu khắt khe. Khi chủ nhân nghỉ ngơi, các nàng cũng có thể đi nghỉ ngơi, ngày thường chủ nhân ăn cái gì, các nàng cũng ăn cái đó. Giặt quần áo gì đó việc nặng đều từ người khác tới làm. Bất quá Tưởng Khang Thần trước khi đi vẫn là nói cho Thiệu Vân An, hắn sẽ nhờ An công công tìm một ma ma trong cung đến đây. Phong cách sống và làm việc của Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh, hạ nhân trong nhà vẫn là nên có một người quy củ tới quản giáo, tránh cho ngày sau có tình huống hạ nhân ức hiếp chủ nhân. Đặc biệt là Vương Thanh cùng Ni Tử đều còn nhỏ, hai đứa nhỏ xuất thân nghèo khổ, thực dễ dàng sẽ bị hạ nhân ức hiếp trên đầu.

Các tiểu chủ tử đều ngủ, các đại chủ tử hoặc là ở thư phòng đóng cửa nghiên cứu, hoặc là liền đi ra ngoài, toàn bộ Vương trạch im ắng. Bốn chiếc xe ngựa xuất hiện ở cửa Tú Thủy thôn, hơn nữa thẳng đến Vương Trạch mà đi. Thôn dân nhìn đến lập tức nói thầm, lại là nhà giàu nào tới?

Cốc cốc cốc, cửa thư phòng lại lần nữa bị người gõ vang. Thư phòng ba người ai đều không để ý tới. Lại có tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng Quách Tử Du.

"Sầm lão, đại nhân, có người tới, nói là Hằng Viễn Hầu phủ kinh thành."

Sầm lão, Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thụy đồng thời ngẩng đầu lên. Sầm lão dụi dụi mắt, nhíu lại mày nhìn về phía Tưởng Khang Ninh, Tưởng Khang Ninh đứng dậy bước nhanh đi đến cạnh cửa, mở cửa.

Ngoài cửa Quách Tử Du mặt lộ vẻ nôn nóng: "Đại nhân, người Hằng Viễn Hầu phủ tới tìm Thạch Tỉnh cùng Vân An. Thạch Tỉnh đưa phu nhân hồi huyện thượng, Vân An ở nhà Lí chính, ta đã kêu Tô Sách đi kêu y."

"Ngươi cũng biết người tới là ai?"

"Nói là nhị công tử Hằng Viễn Hầu phủ, Hứa chưởng quầy cùng Tầng chưởng quầy cũng tới, Hứa chưởng quầy nói người nọ là đại chủ nhân hắn."

Tưởng Khang Ninh biết là ai. Sầm lão đi tới, nói: "Khang Ninh, ngươi hãy đi trước, ta cùng Khang Thụy theo sau liền đến. Bọn họ khẳng định là nhằm vào trà cùng rượu An nhi mà tới."

"Ta đây đi trước."

Tưởng Khang Ninh phất tay áo, ý bảo Quách Tử Du đuổi kịp, cũng hỏi: "Đưa lên nước trà và điểm tâm chưa?"

"Để Tử Mục chuẩn bị xong, ta kêu Chu thẩm đưa qua."

Tưởng Khang Ninh gật đầu, bước nhanh hơn.

Khang Thụy đi đến bên người Sầm lão, nhìn Tưởng Khang Ninh đi xa, nói: "Hằng Viễn Hầu phủ thật cho mặt mũi. Ngụy nhị công tử tự mình đến, sợ là sẽ không thiện bãi cam hưu. Lão sư ngài có nhắc nhở qua cho An nhi cùng Thạch Tỉnh?"

Sầm lão nói: "Ta đã nói qua cho bọn họ, cũng đã nói tình huống Hằng Viễn Hầu phủ, Khang Thần cũng có nói qua."

"Vậy Vân An tính thế nào? Hằng Viễn Hầu phủ cũng không phải là người dễ dàng có thể tống cổ được."

Sầm lão lo lắng nói: "An nhi nói y hảo hảo ngẫm lại, không nói cho ta biết y tính thế nào. Ta cũng không nghĩ tới Hằng Viễn Hầu phủ sẽ nhanh như vậy liền tới. Việc này có quân hậu, Hằng Viễn Hầu phủ sẽ không dám làm gì. Ta chỉ sợ việc này An nhi xử lý không tốt, đắc tội bọn họ, ngày sau không thiếu phiền toái. Tiểu nhân khó phòng a, huống chi đối phương vẫn là Hằng Viễn Hầu phủ. Đi, chúng ta qua gặp nhị công tử này."

Khang Thụy xoay người khóa kỹ cửa thư phòng, cùng Sầm lão đi gặp Ngụy gia nhị công tử. Phản ứng của Hằng Viễn Hầu phủ bọn họ đã đoán trước. Yến Quốc trăm phế đãi hưng [có rất nhiều việc cần phải làm], tân hoàng đăng cơ không lâu, thiếu tiền thiếu người, những đại gia thị tộc đối Hoàng Thượng đều có vài phần coi khinh, huống chi là đối với Quân Hậu không con nối dõi, đây cũng là nguyên nhân Hằng Viễn Hầu phủ vì sao dám đến. Khang Thụy tuy rằng rời đi triều đình nhiều năm, nhưng đối với Hằng Viễn Hầu phủ nhị công tử, hắn vẫn là không sợ.

Thiệu Vân An đang ở nhà Lí chính cùng Triệu Hà nói chuyện phiếm. Một cái mùa đông, hơn nữa ăn tết, nhà Lí chính dựa vào mứt táo đỏ và mứt sơn tra kiếm bồn mãn bát mãn. Đầu năm, Lí chính liền kêu hai nhi tử nói chuyện, chính thức phân gia. Lí chính hai vợ chồng cùng trưởng tử Triệu Nguyên Đức phu phu ở chung. Triệu Nguyên Khánh và thê tử Lý Thải Quyên phân ra sống riêng. Lí chính không có phân gia phòng ở cùng đất, trực tiếp cho bạc để tiểu nhi tử hai vợ chồng mua đất, xây nhà, Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Hà ai cũng không so đo. Triệu Nguyên Khánh chưa có hài tử, Lí chính cũng lên tiếng, hài tử của hai nhi tử, mặc kệ là tôn tử hay là cháu gái, ngày sau tiêu phí đều từ hắn tới gánh nặng. Hắn cùng lão bà không dùng bao nhiêu bạc, kiếm bạc liền cấp cháu trai cháu gái dùng, nhi tử cùng tức phụ, hắn mặc kệ. Năm mới Triệu Nguyên Khánh liền bắt đầu vội vàng tuyển nền tìm người xây phòng ở.

Mọi người đang nói chuyện, Lý Thải Quyên từ bên ngoài tiến vào vội vàng vội mà kêu: "Vân An, nhà ngươi có người tới, ngươi mau trở về đi."

"A?" Thiệu Vân An từ trên giường đất xuống dưới, một bên xuyên giày một bên hỏi: "Có nói đến là ai không?"

"Chưa nói. Là gã sai vặt nhà ngươi tìm tới, chỉ nói kêu ngươi mau trở về, nói là từ kinh thành tới. Ta xem hắn rất cấp bách."

Kinh thành? Thiệu Vân An xuyên giày động tác chậm hai nhịp, y đại khái đoán được là ai tới.

Những người khác vừa nghe là trong kinh thành tới, trong lòng đều là cả kinh, Triệu Hà hỏi: "Vân An, không có việc gì đi? Chính là người Huyện Lệnh đại nhân lại tới nữa?" Bọn họ cũng đều biết huynh trưởng Tưởng huyện lệnh chính là nhân sĩ kinh thành, ăn tết ở chỗ này.

Thiệu Vân An lắc đầu: "Không biết, chỉ sợ không phải, ta trở về nhìn xem." Ngẩng đầu, hắn cười cười, "Không phải là cái gì đại sự, phỏng chừng là tới cùng ta nói chuyện mua bán. Triệu thúc, thím, ta buổi tối làm xong đồ ăn sẽ cho người mang đến cho các ngươi nếm thử, nếu các ngươi cảm thấy ăn ngon thì cho Hà Tử ca tới cùng ta học."

"Ngươi đừng để tâm chúng ta, ngươi mau trở về đi thôi. Nếu yêu cầu hỗ trợ thì cho người tới kêu."

"Sẽ không cùng các ngươi khách khí."

Mang tốt giày Thiệu Vân An tiếp nhận Triệu Nguyên Khánh bưng tới một thùng lớn xương dê đi về.

Ở nội đường chính của Vương Trạch, Ngụy Hoằng Văn mặt mang tôn kính mà cùng Sầm lão, Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thụy nói chuyện với nhau. Hắn không có nói hắn ý đồ đến là cái gì, Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh cũng không hỏi. Ở Vương gia, chủ nhà chưa xuất hiện, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà lướt qua đề tài này.

Đi vào bên trong Vương Trạch, Ngụy Hoằng Văn mới biết được Sầm lão đã từng làm Lễ Bộ Thị Lang và Khang Thụy thế nhưng đang ở nơi này, trong lời nói, Sầm lão cùng Khang Thụy đối với một đôi nông gia tử là nhiều yêu quý. Vốn dĩ đối với chuyến đi này nhất định phải được nên Ngụy Hoằng Văn không thể không cẩn thận hơn. Nếu Thiệu Vân An sau lưng chỉ có một Tưởng Khang Ninh, kia còn có chỗ nói, nhưng hiện tại lại có thêm Sầm lão cùng Khang Thụy, sự tình liền trở nên khó giải quyết.

Khi Sầm lão làm quan ở kinh thành là quan tứ phẩm, hắn cũng là sư đệ của Ông lão, đồng môn, học sinh trải rộng, hắn sở dĩ chỉ là quan tứ phẩm cũng là vì tiên hoàng ngu muội làm hại.

Khang Thụy là học sinh Sầm lão, từng là tiến sĩ Quốc Tử Giám, học thức uyên bác, phiền toái nhất chính là nhạc phụ Khang Thụy là Đô Ngự Sử kinh thành, Tả Vực, chưởng quản kinh sư phòng giữ quân. Tuy rằng thê tử Khang Thụy quá cố, nhưng Khang Thụy vẫn luôn không có thú thêm ai, hẳn là vị nhạc phụ kia đối với hắn rất là tán thưởng. Hằng Viễn Hầu phủ tuy rằng có quyền, nhưng Ngụy Hoằng Văn mà nói, hắn còn không có thực lực cùng Đô Ngự Sử đối kháng. Mặc dù là phụ thân hắn Hằng Viễn Hầu cũng sẽ không vô cớ đi chống đối Tả Vực.

Sự xuất hiện của Sầm lão và Khang Thụy làm xáo trộn kế hoạch Ngụy Hoằng Văn, cũng bởi vậy Ngụy Hoằng Văn đối với năng lực Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh không thể không đánh giá khác. Lúc này, hắn đặc biệt nhìn Hứa chưởng quầy cùng Tầng chưởng quầy liếc mắt một cái, mang theo bất mãn. Hứa chưởng quầy cùng Tầng chưởng quầy ra một thân mồ hôi lạnh. Năm trước bọn họ đã bị đại chưởng quầy Ngụy Tu triệu đi Sắc Nam phủ, đây cũng là cùng đại chủ nhân cùng nhau lại đây, không nghĩ tới chưa kịp phái người thâm dò Thiệu Vân An bên này.

Có thể nói, Sầm lão cùng Khang Thụy ở đây làm Ngụy Hoằng Văn trở tay không kịp. Kế hoạch có biến, Ngụy Hoằng Văn chỉ có thể dốc hết hoàn toàn tinh thần. Mặc kệ nói như thế nào, lần này nhất định phải có thu hoạch mới được.

Định thần, Ngụy Hoằng Văn khách khí nói: "Hoằng Văn từ lâu đã nghe Thiệu tiểu ca đại danh, lần này liền nhân tiên đến Sắc Nam phủ gặp mặt vài vị quản sự, tới gặp Thiệu tiểu ca, cũng biểu đạt Hoằng Văn đối Thiệu tiểu ca tương trợ cảm kích."

Hứa chưởng quầy lập tức nói: "Thiệu tiểu ca cho chúng ta không ít chỗ tốt, đại chủ nhân chúng ta sớm muốn gặp Thiệu Tiểu ca."

Tằng chưởng quầy cũng gật đầu nói phải.

Sầm lão khẽ cười nói: "Việc này lão phu có nghe thấy. An nhi cũng nói với ta đạ danh của Hứa chưởng quầy."

"Không dám không dám." Hứa chưởng quầy vội vàng đứng dậy.

Tưởng Khang Ninh một bộ trêu ghẹo miệng lưỡi nói: "Mứt trái cây Triệu gia cũng giúp cho Hứa chưởng quầy kiếm bạc không ít a. Kiểu tử kia chính là bị lười, kiếm tiền mua bán đều đưa ra bên ngoài."

Hứa chưởng quầy xấu hổ cực kỳ, không biết như thế nào nói tiếp.

Tiếp theo, Tưởng Khang Ninh liền nói: "An nhi đi nhà Triệu, đã có người đi gọi y trở về rồi. Đúng rồi, ta nhớ tới một sự việc, Vân An bán cho Hứa chưởng quầy một ít hoàng cúc tơ vàng, còn cấp Hứa chưởng quầy suy nghĩ cái biện pháp đi gọi là 'cao cấp lộ tuyến', không biết có thành công?"

Hứa chưởng quầy không dám đáp. Mà Ngụy Hoằng Văn biết rõ Tưởng Khang Ninh biết tình huống trong kinh, nhưng cũng không thể không trả lời: "Thiệu tiểu ca chủ ý xác thật là tốt. Nhưng chính là hoàng cúc tơ vàng số lượng quá ít. Tưởng huyện lệnh cũng biết kinh thành hiển quý đông đảo, ta chính là đau đầu không ít a. Ta cũng không gạt ngài, ta lần này tiến đến, chính là muốn tìm Thiệu Tiểu ca mua nhiều trà tốt hơn."

Ngụy Hoằng Văn nói chính là 'trà tốt', cũng không phải là 'trà cúc tốt', lời này ý tứ liền ý vị sâu xa. Sầm lão làm bộ hồ đồ, nói tiếp: "Này hoàng cúc tơ vàng xác thật hiếm lạ, lão phu cũng là thích vô cùng, bất quá cũng xác thật là quá ít. Chỗ lão phu, an nhi một năm cấp ra cũng bất quá mấy chục đóa."

Có người ở một bên chen vào nói: "Lão sư ngài còn có mấy chục đóa uống, học sinh lại chỉ có thể đi chỗ ngài uống ké. Năm nay thu hoạch hoàng cúc, học sinh như thế nào cũng muốn cùng Vân An một ít."

"Ha ha." Sầm lão cười to, rất là đắc ý, "Lão phu là hắn nghĩa phụ, hắn có thứ tốt, có thể không trước hiếu kính cha hắn sao?"

Khang Thụy nhướng mày: "Học sinh là sư huynh hắn đó."

Ngụy Hoằng Văn trong lòng kinh hãi, Hứa chưởng quầy cùng Tầng chưởng quầy cũng là mặt lộ vẻ kinh ngạc. Sầm lão cười nói: "Đã làm các ngươi chê cười. An nhi sợ làm cho ta rước lấy phiền toái, cho nên việc này tạm thời không có đối ngoại lộ ra. Chờ hắn những cái đó phiền toái giải quyết, lại chính thức tổ chức nghi thức nhận thân. Đến lúc đó nếu Ngụy nhị công tử có rảnh, không ngại đến dự tiệc."

Tưởng Khang Ninh còn lại là bất đắc dĩ mà đối Sầm lão nói: "Vân An những cái đó phiền toái căn bản liền không tính cái gì, hắn chính là thận trọng."

"Cũng không phải là." Sầm lão cũng là không thể nề hà.

Khang Thụy: "Vân An đó là vì ngài suy nghĩ, cũng là thiệt tình muốn ngài làm cha."

Sầm lão: "Ha ha."

Ba người người xướng người họa, Ngụy Hoằng Văn không thể không lập tức nói: "Này chờ hỉ sự, vãn bối nhất định phải chuẩn bị đại lễ đến."

Sầm lão cười xua tay: "Đại lễ liền không cần. Hai vị chưởng quầy cũng đến đây đi, dự cái náo nhiệt a."

"Tạ Sầm viện trưởng mời."

Hứa chưởng quầy cùng từng chưởng quầy đồng thời đứng dậy hành lễ cảm tạ. Trong lòng tắc có chút nôn nóng, chủ nhân chuyến này đi sợ muốn sinh biến? Ai có thể nghĩ đến Sầm lão sẽ nhận Thiệu Vân An làm nghĩa tử đâu? Cái này sự tình liền không dễ làm.

Thiệu Vân An không nhanh không chậm mà về đến nhà, nhưng làm Quách Tử Du lo lắng. Nhìn đến y đã trở lại, Quách Tử Du vội vàng kéo qua một bên nói: "Vân An, là người Hằng Viễn Hầu phủ, sợ là vì trà cùng rượu. Sầm lão kêu ta nói cho ngươi, trong chốc lát ngươi kêu hắn cha hoặc là lão gia tử, kêu Khang viện trưởng sư huynh."

"A?" Thiệu Vân An sửng sốt.

"Ngươi liền nghe Sầm lão đi, hắn khẳng định có dụng ý. Ngươi mau vào đi thôi, bọn họ chờ thật lâu, Hứa chưởng quầy cùng Tầng chưởng quầy cũng đến."

Thiệu Vân An chớp chớp mắt: "Nga, được. Ngươi nói với Tử Mục, buổi tối ăn lẩu dê, kêu hắn đem dương cốt ta mang về chặt thành từng khúc, rồi rửa qua nước ấm một lần."

"Được rồi, ngươi cũng đừng nhọc lòng cơm chiều, mau đi đi." Quách tử Du đem Thiệu Vân An hướng chính đường phương hướng đẩy.

Thiệu Vân An không từ không vội mà đi vào chính đường, nghe được trong phòng có âm thanh xa lạ, y hít một hơi thật sâu, mặt mang mỉm cười mà đẩy cửa ra. Phòng trong nói chuyện với nhau đột nhiên im bặt, ngay sau đó chính là vài tiếng.

"An nhi."

"Thiệu tiểu ca!"

Thiệu Vân An đi đến, tùy tay đóng cửa, cười chào hỏi: "Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy, khách quý khách quý a. Ta cùng Thạch Tỉnh ăn tết còn đi chỗ các ngươi chúc tết, kết quả các ngươi không ở nhà, các ngươi người nhà nói các ngươi đi Sắc Nam phủ. Trở về khi nào vậy?"

Thiệu Vân An nhiệt tình giảm bớt hai vị chưởng quầy rất nhiều xấu hổ cùng khẩn trương. Hứa chưởng quầy nói: "Hôm qua vừa mới trở về. Thiệu tiểu ca, vị này chính là đại chủ nhân chúng ta."

Thiệu Vân An lập tức nhìn về phía người kia, đối phương ôm quyền: "Tại hạ Ngụy Hoằng Văn, từ lâu đã nghe đại danh Thiệu tiểu ca, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Này là vuốt mông ngựa a.

Thiệu Vân An cũng lập tức ôm quyền: "Ngụy công tử nghe danh đã lâu, ta cũng nghe nói rất nhiều chuyện của ngài. Mau ngồi mau ngồi."

"Thiệu tiểu ca thỉnh."

Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh ngồi ở thủ vị hai ghế trên, Khang Thụy ngồi ở ghế kế bên Sầm lão, Ngụy Hoằng Văn cùng hai vị chưởng quầy theo thứ tự ngồi ở Tưởng Khang Ninh bên kia. Thiệu Vân An đến gần Khang Thụy ngồi xuống, nói: "Ngụy công tử hôm nay tới thật trùng hợp. Ta buổi tối đang muốn làm đồ ăn mới, ngài cùng hai vị chưởng quầy vừa lúc nếm thử."

Không thể không nói, Ngụy Hoằng Văn đối Thiệu Vân An biểu hiện là phi thường kinh ngạc. Đối phương rõ ràng chính là một người thiến niên ngây ngô, đừng nói chút nào nhìn không ra đối phương là người đã có chồng, càng nhìn không ra y là tên nông dân làm mình vừa hận vừa giận. Như vậy một bộ dáng tuấn lãng, một thiếu niên hòa phóng tự nhiên thấy thế nào đều như người nhà quan, mà không phải nông dân chân đất. Ngụy Hoằng Văn đã nhìn nhầm một lần, hắn âm thầm báo cho chính mình thiết không thể lại coi khinh người này.

Ngụy Hoằng Văn lộ ra nụ cưởi mộc mạt nho nhã, nói: "Tại hạ tới thật đúng lúc. Trù nghệ Thiệu tiểu ca, tại hạ cũng nghe đã lâu. Vừa vặn tại hạ cũng mang theo chút rượu nhạt, coi như là trợ hứng."

"Vậy không thể tốt hơn. Lão gia tử, sư huynh cùng đại ca ta đều nói rượu nhà ta không đủ vị đó."

Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh lập tức ngậm chặt miệng, bọn họ khi nào nói qua lời này! Ngụy Hoằng Văn cũng thiếu chút nữa một búng máu phun ra, ngươi còn dám nói rượu nhà ngươi không đủ vị?!

Thiệu Vân An cười đến vô tội, Sầm lão, Khang viện trưởng cùng đại ca là nói qua y nhưỡng rượu gạo không có đủ vị như dương nãi tửu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro