Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An minh bạch nhưng giả bộ hồ đồ, không hỏi ý đồ chân chính đến đây của Ngụy Hoằng Văn, chỉ như tiếp đãi người mà y đã nghe đại danh đã lâu, tỏ lòng cảm kích. Mà Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh ở đây, Ngụy Hoằng Văn cũng không có biện pháp nói ra ý đồ của mình với Thiệu Vân An. Hắn vốn dĩ là nghĩ cầm danh tiếng Hằng Viễn Hầu phủ tới vừa đe dọa vừa dụ dỗ Thiệu Vân An phân ra lá trà cùng rượu cho hắn, kết quả không chỉ có Sầm lão cùng Khang Thụy cùng Thiệu Vân An có quan hệ làm hắn trở tay không kịp, Thiệu Vân An quá mức thong dong và 'thiên chân' cũng làm hắn không thể nào xuống tay.

Có Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh 'làm chủ', Thiệu Vân An chỉ cần đi theo đề tài bọn họ nói là được, tuyệt đối ngoan ngoãn. Ngụy Hoằng Văn mặc kệ trong lòng cỡ nào sốt ruột, trên mặt lại là nhất nhất bình tĩnh, cực kỳ tâm tình, nhưng cũng không có vẻ cao ngạo. Qua lời hắn nói thì hắn đã đi qua nhiều địa phương, rất có bộ dáng kinh thương. Mà làm Thiệu Vân An tương đối cảm thấy hứng thú chính là, Ngụy Hoằng Văn có thể nói là đi khắp đông nam tây bắc Đại Yến Quốc, thậm chí còn đến các quốc gia lân cận Yến Quốc, bao gồm Hồ Cáp Nhĩ Quốc, vừa mới cùng Yến Quốc đánh giặc xong, để làm sinh ý. Ngụy Hoằng Văn này bất quá hai mươi bốn tuổi, nhưng thoạt nhìn như ba mươi, chắc có lien quan hắn hàng năm đi bên ngoài kinh thương, dãi nắng dầm mưa.

Tưởng Khang Thần cùng Thiệu Vân An nói qua. Hằng Viễn Hầu phủ tình huống thực phức tạp. Ngụy Hoằng Nho cùng Ngụy Hoằng Văn là con vợ cả Hằng Viễn Hầu phủ, nhưng mà hai người là con vợ đầu tiên của Hằng Viễn Hầu. Mẹ ruột hai người sau khi ốm chết, Hằng Viễn Hầu lại cưới một vị kiều thê, vị kiều thê kia có nhà mẹ đẻ là nội các học sĩ, sinh một nam một nữ. Nhi tử còn nhỏ, bất quá mười tuổi, nhưng không chịu nổi mẫu thân chính mình là phu nhân Hằng Viễn Hầu. Mà Hằng Viễn Hầu tương đối phong lưu, trắc phu nhân, thiếp thất nữa chính là hơn mười người, thứ tử thứ nữ cũng có mười mấy người. Thứ trưởng tử thậm chí so Ngụy Hoằng Nho đích trưởng tử còn lớn hơn ba tuổi.

Ngụy Hoằng Nho cùng Ngụy Hoằng Văn nhà ngoại đơn bạc, thế lực không thể so sánh thế lực cùng mẹ kế nhà mẹ đẻ. Không có mẹ ruột che chở, Ngụy Hoằng Nho cùng Ngụy Hoằng Văn thực lực tuy rằng rất mạnh, nhưng chỉ cần Ngụy Hoằng Nho một ngày không có được danh hiệu thế tử, hắn cùng Ngụy Hoằng Văn ở Hằng Viễn Hầu phủ địa vị một ngày liền không tính chân chính vững chắc. Hơn nữa vị này tân phu nhân tự nhiên không cam lòng để danh hiệu thế tử vào tay con tiền phu nhân, nghĩ mọi cách muốn cho lão gia thỉnh phong chính mình nhi tử làm thế tử, trong đó tranh quyền đoạt lợi không cần nhiều lời.

Thứ trưởng tử Ngụy Hoằng Chính vô vọng làm thế tử, nhưng hắn cùng Nguy Hoằng Văn hai anh em không hợp, hiện giờ cùng tân phu nhân ở với nhau, tìm được cơ hội liền cấp hai người mách lẻo. Lần này lá trà cùng rượu lớn như vậy sinh ý, Hằng Viễn Hầu phủ thế nhưng một chút đều không có bắt được, Ngụy Hoằng Chính nhờ cơ hội này cấp hai người tìm phiền toái. Cho nên Ngụy Hoằng Văn cần thiết muốn có sinh ý lá trà và rượu sinh ý, hơn nữa bảo đảm cùng loại sự tình về sau không hề phát sinh, hắn mới có thể phản kích trở về. Nhưng hiện tại, Ngụy Hoằng Văn cảm thấy sự tình xa khỏi dự kiến của hắn. Chính là hắn lại trước sau tìm không thấy cơ hội cùng Thiệu Vân An đàm luận việc này.

Trong lòng Thiệu Vân An rất rõ ràng như gương sáng. Y không đề cập tới, không phải cố ý làm khó dễ Ngụy Hoằng Văn, y không có ác ý. Chỉ là y muốn nhìn xem Ngụy Hoằng Văn có đáng giá để y đầu tư hay không. Thông qua cuộc nói chuyện giữa Sầm lão, Khang viện trưởng cùng đại ca với Ngụy Hoằng Văn, Thiệu Vân An ngồn kế bên quan sát. Y chưa từng có ý nghĩ muốn đắc tội người Hằng Viễn Hầu phủ. Tên bắn lén khó phòng, tiểu nhân không nên dây vào, huống chi đối phương là người có quyền thế, đích công tử Hằng Viễn Hầu phủ, trừ phi bản thân y là vương công quý tộc, ngại gì tìm chỗ dựa nhiều hơn, y cũng sẽ không tự tìm phiền toái. Nguyên nhân thứ hai, gia chủ còn chưa trở về, nên chưa nói chuyện chính sự!

Chạng vạng khi trời dần tối, Vương Thạch Tỉnh mang theo Sầm phu nhân đã trở lại. Vừa mới về, Quách Tử Du liền nói cho Vương Thạch Tỉnh tình hình trong nhà. Hắn cùng Thiệu Vân An từng thảo luận qua chuyện này, cho người đưa lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, đưa lên đồ ăn, Vương Thạch Tỉnh về phòng thay đổi xiêm y, lau tay lau mặt sạch sẽ rồi đi gặp khách.

Thiệu Vân An lúc này đang ở phòng bếp nấu cơm, Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh vẫn còn ở chính đường chiêu đãi khách. Vương Thạch Tỉnh xuất hiện làm không khí lại lần nữa xuất hiện biến hóa. Vương Thạch Tỉnh trước hô "Lão gia tử, sư huynh, đại ca", rồi cùng Ngụy Hoằng Văn chính thức tự giới thiệu, nhìn đến mang bịt mắt độc nhãn Vương Thạch Tỉnh, Ngụy Hoằng Văn phản ứng đầu tiên chính là một đóa tiên trúc cắm bãi phân trâu. Cho dù là tuổi tác hay là diện mạo, trong mắt người bên ngoài, Thiệu Vân An ủy khuất, Vương Thạch Tỉnh chiếm tiện nghi lớn.

Vương Thạch Tỉnh trước nói cho Sầm lão hắn đem phu nhân tiếp trở lại, sau đó khách khí mà tỏ vẻ đối Ngụy Hoằng Văn hoan nghênh. Vương Thạch Tỉnh không giống Thiệu Vân An biết ăn nói, nhưng chính là hắn biểu hiện ra nội liễm, hơn nữa diện mạo hắn, cũng làm cho Ngụy Hoằng Văn ấn tượng khắc sâu. Dù sao cũng là người từng đi chiến trường, từng giết người, cùng với bịt mắt, Vương Thạch Tỉnh chỉ cần không nói lời nào, liền sẽ cho người ta một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ, Ngụy Hoằng Văn gặp qua nhiều người đếm không hết, hắn từ Hứa chưởng quầy có nghe qua chuyện về Vương Thạch Tỉnh, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh, hắn tự nhiên nhìn ra người này từng giết người từng thấy máu, hơn nữa ở trong quân không chỉ là một tiểu binh. Một đôi phu phu này đều vượt qua Ngụy Hoằng Văn đoán trước, như vậy, Ngụy Hoằng Văn chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Vương Thạch Tỉnh trở về không bao lâu, Quách Tử Du xuất hiện ở chính sảnh, cơm chiều đã làm xong, thỉnh chủ khách ngồi vào vị trí. Sầm lão chờ mong mà nói: "Tay nghề nấu ăn của An nhi sợ là đầu bếp Nhất Trượng Hiên so ra kém, nhị công tử có lộc ăn."

Ngụy Hoằng Văn mỉm cười: "Vãn bối sớm đã nghe, chờ mong không thôi."---------

Mùa đông ăn thịt dê là mỹ vị nhất. Lẩu dê lại là thức ăn bổ dưỡng. Thiệu Vân An vẫn luôn muốn làm, nhưng mỹ thực phải làm quá nhiều. Nếu không phải Triệu Hà nhắc tới trong nhà muốn giết dương, cho Thiệu Vân An, y còn chưa nghĩ ra đâu.

Thiệu Vân An làm nước lèo là hai loại nước để làm lẩu dê. Loại bỏ ớt cay, loại thuần hương vị. Ba hài tử, Sầm phu nhân, Hạ Xuân cùng Hạ Thu hai tiểu cô nương đều ăn không được cay, liền ăn nước lèo thuần hương bị, những người khác tùy ý. Dò hỏi đại gia muốn ăn loại nước dùng gì, Thiệu Vân An cho Chu thẩm cùng Trịnh Vệ thị cho mỗi người một tô lớn.

Còn chưa ăn, chỉ nhìn và ngửi hương vị, nước miếng mọi người liền bắt đầu ngăn không được. Khi Sầm lão là người đầu tiên gấp thức ăn, những người khác ai cũng không rụt rè. Ngụy Hoằng Văn buồn bực thì buồn bực, nhưng hắn bụng thật đúng là đói a, đặc biệt là khi lẩu dê bưng lên, hắn chính là người đã ăn qua không biết bao nhiêu mỹ thực, cũng không khỏi nuốt nước miếng. Trên bàn không chỉ có lẩu dê, Thiệu Vân An còn kêu Quách Tử Mục xào vài món thức ăn, còn chưng màn thầu, làm bánh bột ngô.

Thiệu Vân An trước làm mẫu, hút tủy sống xương dê, sau đó lại ăn thịt. Khi ăn miếng thịt dê đầu tiên, đầu óc buôn bán Ngụy Hoằng Văn liền chuyển động. Nếu là ngày thường, Hứa chưởng quầy khẳng định sẽ yêu cầu Thiệu Vân An làm sinh ý, hoặc là cùng y mua công thức món ăn này, nhưng hiện tại, Hứa chưởng quầy không thể mở miệng được a.

Có khách nhân ở, Sầm phu nhân liền mang theo ba cái hài tử về phòng ăn. Ăn hai miếng, Ngụy Hoằng Văn buông đũa nói: "Lẩu dê này thực quá mỹ vị. Hoằng Văn tự xưng là ăn khắp mỹ vị Yến Quốc, hôm nay lại không khỏi tự giác hổ thẹn. tay nghề Thiệu tiểu ca quả nhiên danh bất hư truyền."

Sầm lão ha ha cười nói: "An nhi nấu cơm là ăn ngon, lão phu ăn uống đã bị hắn dưỡng điêu rồi."

Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh gật đầu phụ họa.

Thiệu Vân An nói: "Dưỡng điêu liền dưỡng điêu đi. Ngài ở tại trong nhà, muốn ăn cái gì còn không được sao? Nhưng chắc đại ca và sư huynh thì phải đi?"

Tưởng Khang Ninh nói: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, thông thường qua mười lăm tháng giêng mới chính thức mở nha môn. Nếu là ở kinh thành, mùng mười tháng giêng liền phải khai nha môn."

Khang Thụy tiếp được nói: "Ngày một tháng hai thư viện khai giảng, sư huynh trước một ngày đi thư viện cùng các vị phu tử gặp một lần là được."

Thiệu Vân An nhìn về phía Sầm lão: "Huyện học bên kia lão gia tử ngài không cần đi sao?"

Sầm lão nói: "Ta đã công đạo rồi. Ngày một hôm đó ta đi, đối với bọn học sinh nói một phen. Công việc huyện học từ ba vị phó viện trưởng chủ sự."

"Vậy ngày một Tỉnh ca đưa ngài đi, ngài làm xong việc thì đón trở về."

"Được."

Thấy bọn họ nói xong việc nhà, Ngụy Hoằng Văn mở miệng: "Thiệu tiểu ca trù nghệ lợi hại, chẳng lẽ không tính toán mở một tửu lầu sao? Tay nghề Thiệu tiểu ca, đầu bếp Nhất Trượng Hiên so ra kém xa."

Thiệu Vân An cười nói: "Con người của ta lười, mở tửu lầu phiền toái rất nhiều, Tỉnh ca cũng không thích ta bận quá." Nói xong y liền nhìn Vương Thạch Tỉnh.

Vương Thạch Tỉnh lập tức nói tiếp: "Nhà của chúng ta người đơn giản. Ngày thường làm mua bán nhỏ đã đủ chi tiêu hằng ngày, không cần lại đi lao tâm lao lực. Huống hồ Vân An tuổi còn nhỏ, quá mức mệt nhọc với y cũng không phải chuyện tốt."

Ngụy Hoằng Văn rất muốn phun trào. Các ngươi đó là mua bán nhỏ sao! Đừng nói hắn. Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy cũng rất muốn phun trào. Vương Thạch Tỉnh nói tiếp: "Bạc là kiếm không hết, nhà của chúng ta cũng không có dã tâm lớn như vậy."

Một câu ngăn chặn Ngụy Hoằng Văn muốn cùng Thiệu Vân An kết phường mở tửu lầu.

Tưởng Khang Ninh đúng lúc ra tiếng: "Ngụy công tử chính là khó có được nếm tay nghề của Vân An, chớ có lãng phí a."

Ngụy Hoằng Văn một lần nữa cầm lấy đũa, bất đắc dĩ mà đối với Thiệu Vân An cười cười. Ăn trước, ân xong rồi như thế nào cũng phải tìm một cơ hội nói ra mục đích chính mình.

Ngụy Hoằng Văn ở nơi đó vắt hết óc nghĩ như thế nào cùng Thiệu Vân An nói chuyện của hắn. Một bữa cơm liền ở hắn suy nghĩ đi qua. Nhưng hắn không nghĩ tới, còn không đợi hắn trước nói, có người lại nói trước.

"Lão gia tử, sư huynh, đại ca, ta kêu phòng bếp nấu nước, các ngươi có muốn đi tắm hay không?"

Sầm lão nhìn Thiệu Vân An, trong mắt là dò hỏi: ngươi có chủ ý gì?

Thiệu Vân An lộ ra tự tin: "Ta vừa lúc có việc tìm Hứa chưởng quầy. Lão gia tử các ngươi cũng mệt mỏi một ngày, đi tắm một cái nha."

Nhìn đến Thiệu Vân An tươi cười, Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh biết hắn là có đối sách. Thiệu Vân An trong lòng bọn họ luôn là có chủ ý, ba người cũng liền không để tâm.

Thiệu Vân An nói như vậy, Ngụy Hoằng Văn, Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy không khỏi biểu tình sáng ngời, Hứa chưởng quầy vội vàng nói: "Ta cũng vừa lúc có việc tìm Thiệu tiểu ca trao đổi, ngươi ta nghĩ đến một chuyện a."

Sầm lão xua xua tay: "Vậy An nhi các ngươi đi nói chuyện chính sự đi, ta và sư huynh, đại ca ngươi uống trà."

"Được."

Thiệu Vân An đứng dậy, ý bảo ba người cùng hắn đi. Ba người Sầm lão, Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thụy lần lượt thi lễ, đi theo Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đi, bước chân mang theo vội vàng.

"Không biết Vân An tính toán như thế nào?." Khang Thụy tự nói.

Sầm lão lắc đầu: "Trà cùng rượu là tuyệt không thể giao cho Hằng Viễn Hầu phủ. Việc này Khang Ninh ngươi viết phong thư bí mật tấu lên Hoàng Thượng, mặt khác lại viết phong thư đưa Khang Thần, kêu hắn trình Quân Hậu."

"Được."

Thiệu Vân An đem ba người Ngụy Hoằng Văn đưa tới thư phòng của y cùng Vương Thạch Tỉnh. Quách Tử Du theo sau đưa nước trà. Mấy người ngồi xuống, Thiệu Vân An không có hé răng, Vương Thạch Tỉnh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngụy công tử lần này đến chắc không phải chỉ là muốn gặp Vân An nhà ta?"

Ngụy Hoằng Văn thật đúng là không nghĩ tới hai người này sẽ nói trắng ra như thế. Bất quá đối phương nếu đã nói trắng ra, hắn cũng không giấu nữa, nói thẳng: "Đúng vậy. Ngụy mỗ làm thương nhiều năm. Năm trước kinh thành đột nhiên xuất hiện một loại trà và rượu mới, kinh thành quan to quý nhân có thể nói là đổ xô mua, đặc biệt là trà mới kia giá có thể nói là thiên kim khó cầu. Ngụy mỗ biết được trà mới và rượu kia xuất phát từ ngài cùng Thiệu tiểu ca, trùng hợp Ngụy mỗ cũng biết được thủ hạ cùng ngài nhị vị có nhiều tiếp xúc, cho nên đến muốn giao tình. Không dối gạt nhị vị, Ngụy mỗ hy vọng có thể cùng nhị vị làm mua bán".

"Ngụy mỗ cũng biết, đại chủ nhân của trà mới và rượu chính là Quân Hậu. Ngụy mỗ không phải muốn cùng Quân Hậu đoạt sinh ý, quả thật Ngụy mỗ cũng có chỗ bất đắc dĩ, trà mới và rượu này Ngụy mỗ không muốn nhiều lắm, chỉ muốn trà mới một năm ít nhất một trăm cân, rượu mới một năm hai trăm cân. Ngụy mỗ đã điều tra qua, trà Vĩnh Tu huyện và quả nhót thu hoạch số lượng cũng không nhiều."

Ngụy Hoằng Văn lúc trước muốn không phải số lượng như vậy, hắn nguyên bản tính toán ít nhất lấy ba phần số lượng từ tay Thiệu Vân An. Nhưng ở đây một ngày, hắn đã đổi ý, chỉ cần chừng ấy số lượng. Số lượng tuy không nhiều lắm, nhưng có một chút hắn có thể khẳng định là, trừ hắn ra, người khác không có khả năng từ Thiệu Vân An lấy trà và rượu mới.

Vương Thạch Tỉnh mặt vô biểu tình mà nói: "Ngụy công tử cũng nói. Trà cùng rượu đại chủ nhân là Quân Hậu. Ta cùng Vân An bất quá chỉ là thảo dân, ngài cảm thấy chúng ta có thể không thông qua sự đồng ý của Quân Hậu đem trà và rượu bán cho ngài sao? Yêu cầu của Ngụy công tử thật làm khó người khác."

Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy vừa nghe không khỏi bối rối, Hứa chưởng quầy tội nghiệp khẩn cầu mà nhìn Thiệu Vân An, hy vọng Thiệu Vân An có thể nhìn chút giao tình của bọn họ mà cho con đường. Thiệu Vân An lại làm bộ không thấy được, cầm lấy ly uống trà. Ngụy Hoằng Văn hít một hơi thật sâu, lại không có tức giận, mà nói: "Quân Hậu dùng trà và rượu để kiếm bạc. Ngụy mỗ cũng không cùng nhị vị vòng vo. Ta muốn trà và rượu này, vì thanh danh Hằng Viễn Hầu phủ ta, giá cả không quan trọng. Trà và rượu này, Quân Hậu bán ra giá bao nhiêu, ta liền nhiêu đó thu vào, chỉ cần để Hằng Viễn Hầu phủ ta có thể có trà và rượu."

Thiệu Vân An khẽ cười một tiếng, ra tiếng: "Ta không ở kinh thành, không biết trà và rượu rốt cuộc bán thế nào. Nhưng Ngụy công tử ngài nếu thật như vậy thu, vậy thì có thể mệt lớn."

Ngụy Hoằng Văn cũng nhẹ nhàng cười, nói: "Có đôi khi, thể diện càng quan trọng. Cũng là vì Thiệu tiểu ca cùng Hứa, Tằng giao tình, Ngụy mỗ mới cố ý đi một chuyến như vậy. Thiệu Tiểu ca là người trọng tình trọng nghĩa, mong rằng Thiệu tiểu ca có thể hiểu Ngụy mỗ khó xử."

Thiệu Vân An lại là không dao động, lắc lắc đầu, Ngụy Hoằng Văn trên mặt tươi cười tức khắc không nhịn được, Hứa chưởng quầy thật sự nhịn không được mở miệng: "Thiệu tiểu ca, ngài liền giúp chúng ta đi. Chuyện này đối với đại chủ nhân, đối với Hằng Viễn Hầu phủ thật sự rất quan trọng."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Trừ phi Quân Hậu chấp thuận, việc này ta cùng Vân An không làm chủ được. Ngụy công tử là người hầu phủ, ta hai người không thể so sánh với Ngụy công tử."

Ngụy Hoằng Văn nói: "Vương huynh đệ khiêm tốn. Sầm lão tuy không ở triều đình, nhưng cũng không phải là người thường."

Vương Thạch Tỉnh hỏi lại: "Ngụy công tử ý tứ là Sầm lão mặt mũi so Quân Hậu lớn hơn sao?"

Ngụy Hoằng Văn cứng miệng, Hứa chưởng quầy lại nhịn không được muốn nói, Thiệu Vân An giơ tay ngăn lại.

"Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy, không phải ta cùng Tỉnh ca không cho các ngươi mặt mũi, cũng không phải chúng ta làm bộ làm tịch. Trà cùng rượu tuy rằng từ ta cùng Tỉnh ca, nhưng hiện giờ, ta cùng Tỉnh ca lại không có đem lá trà và rượu bán cho người quyền lực." Thiệu Vân An tiếp theo không khách khí mà nói: "Ngụy công tử đưa ra như vậy yêu cầu kỳ thật chính là ở khó xử chúng ta. Các ngươi ở kinh thành chẳng lẽ không rõ giá trị trà và rượu hơn chúng ta sao? Các ngươi cảm thấy Hoàng Thượng cùng Quân Hậu sẽ cho người khác kiếm phần tiền, lấy phần thanh tiếng này sao? Hằng Viễn Hầu phủ không sợ đắc tội Hoàng Thượng cùng Quân Hậu, ta cùng Tỉnh ca thì không dám a, hai chúng ta không có chỗ dựa lớn như vậy."

Ngụy Hoằng Văn trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức nói: "Thiệu tiểu ca chỉ sợ là hiểu lầm. Hằng Viễn Hầu phủ sao có thể có thể không sợ Hoàng Thượng cùng Quân Hậu?"

Thiệu Vân An vẻ mặt 'khó hiểu' mà nói: "Không sợ sao? Chính là ý tứ của ngài lộ ra không sợ a. Ngài nếu sợ còn sẽ cùng ta nói yêu cầu này sao? Còn nói rõ muốn đoạt sinh ý cùng Hoàng Thượng và Quân Hậu sao?"

Ngụy Hoằng Văn không biết nên nói như thế nào, lời này nếu là truyền tới tai Hoàng Thượng và Quân Hậu, có lẽ Hoàng Thượng sẽ không đem hắn xử lý, nhưng tuyệt đối sẽ đối Hằng Viễn Hầu phủ xứ lý. Đáng chết! Hắn thật là nghĩ quá đơn giản! Hai tên nông dân này căn bản là khôn khéo giống hồ ly!

Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy nóng nảy, như vậy chụp mũ chủ nhân bọn họ tuyệt đối đảm đương không nổi a! Hai vị chưởng quầy vội vàng cầu tình: "Thiệu tiểu ca, ngài hiểu lầm, chủ nhân chúng ta tuyệt đối không phải ý này......"

Thiệu Vân An đánh gãy hai vị chưởng quầy nói, đối diện sắc mặt căng chặt Ngụy Hoằng Văn nói: "Ngụy công tử, ta cùng Tỉnh ca muốn cùng ngài nói chuyện riêng được không?."

Ngụy Hoằng Văn thần sắc khẽ biến: "Có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro