Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy đi ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh cầm lấy bát ly uống trà, Thiệu Vân An hơi hơi mỉm cười với Ngụy Hoằng Văn đang có vẻ mặt không vui, hỏi: "Ngụy công tử, ta có thể hỏi ngươi tới tìm ta cùng Tỉnh ca, là vì Hằng Viễn Hầu phủ hay là vì ngươi?"

Ngụy Hoằng Văn nhìn Thiệu Vân An, sau một lúc lâu, hắn mở miệng: "Là vì ta, cũng là vì Hằng Viễn Hầu phủ."

Thiệu Vân An lắc đầu: "Cá cùng tay gấu đều là thứ người người sở cầu.Nhưng nhân sinh đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy. Ngụy công tử là vì chính mình, hay là vì Hằng Viễn Hầu phủ, giống như cá cùng tay gấu, ngài chỉ có thể chọn một."

Ngụy Hoằng Văn hơi hơi nhướng mày, hỏi: "Nếu là vì ta, thì như thế nào? Nếu là vì Hằng Viễn Hầu phủ, thì lại như thế nào?"

Thiệu Vân An nói: "Nếu chỉ là vì Ngụy công tử, ta có thể cho ngài ra chủ ý; nếu là vì Hằng Viễn Hầu phủ, ta đây không có biện pháp. Quân hậu và Hằng Viễn Hầu phủ đối với ta và Tỉnh ca giống như cá và tay gấu, hai bên chỉ có thể chọn một."

Ngụy Hoằng Văn hứng thú: "Có thể nói rõ hơn không?"

Thiệu Vân An lắc đầu: "Vậy thì không được. Trừ phi Ngụy công tử ngài quyết định, bằng không ta không thể nói rõ."

Ngụy Hoằng Văn không cần nghĩ ngợi mà nói: "Ngụy mỗ là vì chính mình."

Thiệu Vân An cười, quả nhiên Khang thần đại ca phân tích là đúng! Y nói: "Nếu là vì chính mình, thì chuyện này kỳ thật dễ làm."

"Nguyện nghe kỹ càng."

Thiệu Vân An nói một câu làm Ngụy Hoằng Văn sửng sốt: "Ngài muốn đoạt sinh ý với quân hậu? Ngài hoàn toàn có thể cùng quân hậu hợp tác làm sinh ý a. Như vậy chẳng những sẽ không làm quân hậu bất mãn, còn có thể có chỗ dựa lớn, cớ sao mà không làm."

Ngụy Hoằng Văn trong lòng cẩn thận: "Mong thỉnh Thiệu tiểu ca chỉ rõ?"

Thiệu Vân An hỏi: "Ngụy công tử cảm thấy hoàng thượng là người thế nào? Là hôn quân hay là minh quân?"

Ngụy Hoằng Văn da đầu tức khắc giật, vẫn phải trả lời: "Thánh thượng tất nhiên là minh quân."

"Hoàng thượng là minh quân có thể chịu đựng được thủ hạ có tiền lại có quyền sao?"

Ngụy Hoằng Văn phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh trào ra: "Tất nhiên là, không thể."

"Chính là Hằng Viễn Hầu phủ hiện tại có quyền lại có tiền, còn có tiền hơn hoàng thượng nha."

Ngụy Hoằng Văn da đầu giật giật, nhìn chằm chằm Thiệu Vân An. Thiệu Vân An biểu tình thực vô tội: "Ta không hiểu chính trị, nhưng ta biết, làm người ngồi trên cao rất kiêng kị thuộc hạ có tiền có quyền hơn so mình, như vậy sẽ không tuân lệnh mình. Ngụy công tử ngươi nếu là vì Hằng Viễn Hầu phủ tới tìm ta muốn sinh y lá trà, rượu, trong mắt hoàng thượng và quân hậu rõ ràng là muốn đoạt sinh ý. Hằng Viễn Hầu phủ đã rất có tiền còn muốn đoạt tiền Hoàng thượng, nói một câu không dễ nghe, này không phải là tự tìm chết sao."

Ngụy Hoằng Văn lập tức đứng lên: "Hằng Viễn Hầu phủ đối Hoàng thượng tuyệt đối là trung thành và tận tâm!"

Đối với cổ nhân mà nói, hoàng quyền tuyệt đối là đề tài mẫn cảm. Chẳng sợ Hằng Viễn Hầu đối với đương kim Hoàng thượng trong lòng có khinh miệt, nhưng tuyệt đối không dám nói ra, nói ra chính là tử tội. Thiệu Vân An là người hiện đại, không có cố kỵ, y nói ra lời này, cho dù là Ngụy Hoằng Văn cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Thiệu Vân An nhún nhún vai: "Hằng Viễn Hầu phủ đối Hoàng thượng chân thành hay không chân thành, không phải ta cùng Tỉnh ca có thể quan tâm, nhưng nếu người khác biết ngươi tới tìm ta muốn sinh ý trà, rượu, thì người đó sẽ nghĩ như vậy nha. Ngụy công tử chẳng lẽ nắm chắc có thể lấp kín miệng mọi người, không cho bọn họ ở trước mặt Hoàng thượng nhàn thoại? Nếu ngươi cảm thấy không sao cả, hoặc là không có người dám làm như vậy, ta đây có thể đem lá trà, rượu dựa theo yêu cầu của ngươi mà bán, dù sau này Quân hậu có hỏi ta cũng có thể nói a. Ta chỉ là thảo dân, ngài là nhị công tử Hằng Viễn Hầu phủ, ngài tới tìm ta, ta không dám không tuân theo."

Ngụy Hoằng Văn trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện chính mình lỗ mãng.

"Cho nên Ngụy công tử, Hằng Viễn Hầu phủ và ngươi, ngươi chọn bên nào. Nếu ngươi chọn Hằng Viễn Hầu phủ, ngươi chỉ có con đường chết. Bởi vì một khi chuyện này phát triển theo lời ta nói, Hằng Viễn Hầu phủ muốn giữ mình cũng chỉ có thể đem ngươi đẩy ra, nói đây là chủ ý của một mình ngươi, cùng Hằng Viễn Hầu phủ không quan hệ. Nếu cha ngươi thực ái ngươi, nguyện ý vì ngươi gánh trách nhiệm, vậy toàn bộ Hằng Viễn Hầu phủ chỉ sợ đều sẽ không có ngày nào yên. Hoàng thượng thực thiếu tiền, chắn tài lộ của người không khác gì giết lão bà người a."

Ngụy Hoằng Văn bị Thiệu Vân An gan lớn nói bị dọa sợ, hiện tại còn quản cái gì sinh ý hay không sinh ý, hắn khẩn cầu nói: "Còn thỉnh Thiệu tiểu ca chỉ ra minh lộ."

Lúc này Ngụy Hoằng Văn nơi nào còn có tự tin khinh thường Thiệu Vân An. Hắn thực hối hận đa xem thường người này.

Thiệu Vân An cười cười: "Kỳ thật rất đơn giản. Hoàng thượng thiếu tiền, ngài giúp đỡ Hoàng thượng kiếm tiền là được. Đương nhiên, đầu tiên ngài phải lấy danh nghĩa cá nhân hỗ trợ, không thể lấy danh nghĩa Hằng Viễn Hầu phủ. Hằng Viễn Hầu phủ cũng không thể có thêm tiền, cũng không thể có thêm quyền."

Ngụy Hoằng Văn trong lòng lại lần nữa lộp bộp một tiếng. Thiệu Vân An nói: "Ngụy công tử hàng năm bên ngoài buôn bán, phương pháp khẳng định không ít, ngài sao không giúp Hoàng thượng mở rộng sinh ý lá trà và rượu? Năm trước lá trà và rượu số lượng ít, về sau sẽ càng ngày càng nhiều. Ngài lợi dụng nhân mạch của ngài, ngài giúp Hoàng thượng làm buôn bán, giúp Hoàng thượng kiếm tiền không tốt sao? Vì cái gì lại muốn đoạt sinh ý với Hoàng thượng?"

Thiệu Vân An nhấn mạnh chữ 'ngài', Ngụy Hoằng Văn nghe ra, ánh mắt dần dần tỏa sáng.

"Hoàng thượng là minh quân, dù hiện tại quốc gia có nhiều chuyện cần làm, nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết hết thảy, quốc gia sẽ đượ Hoàng thượng thống trị hạ mà trở nên cường đại. Hoàng Thượng hiện tại đang cần nhân thủ, đưa than ngày tuyết vĩnh viễn tốt như dệt hoa trên gấm nha."

Ngụy Hoằng Văn đột nhiên minh bạch Thiệu Vân An vì sao lúc nãy hỏi hắn là vì Hằng Viễn Hầu phủ hay vì chính mình. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không nguyện ý để cho Hằng Viễn Hầu phủ giàu hơn, có quyền hơn mình. Nhưng nếu mình lấy thân phận là Ngụy Hoằng Văn giúp Hoàng thượng làm buôn bán, thì tuyệt đối sẽ làm Hoàng thượng hài lòng. Ngụy Hoằng Văn không thể không một lần nữa xem kỹ Thiệu Vân An, cũng ở trong lòng cười nhạo chính mình tự đại.

Ngụy Hoằng Văn đứng dậy phi thường cảm kích mà không người với Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh, sau đó ngồi xuống, khó xử mà nói: "Chỉ sợ Quân hậu không muốn a."

Thiệu Vân An nói: "Quân hậu không muốn đơn giản chính là lo lắng ngài là vì Hằng Viễn Hầu phủ đến. Ngài liền nghĩ cách làm cho Quân hậu thấy được sự chân thành của ngài. Còn nữa, nếu tài phú cùng quyền lực của mình vượt qua Hằng Viễn Hầu phủ, đến lúc đó, ngài không cần dựa vào Hằng Viễn Hầu phủ."

Ngụy Hoằng Văn trong lòng lần thứ ba lộp bộp. Đại gia thế tộc, mỗi người từ sinh ra lớn lên được dạy dỗ là phải hành động đều vì gia tộc. Chưa từng có người nói với hắn, hắn có thể vì chính mình, lấy năng lực chính mình không cần gia tộc. Nghĩ đến mẫu thân qua đời, phụ thân lại cưới nữa, hắn cùng huynh trưởng ở trong nhà nghẹn khuất, Ngụy Hoằng Văn nắm chặt nắm tay.

"Có thời điểm, mặt mũi là cái rắm. Hôm nay luồn cúi chịu nhục, ngày mai còn không biết là ai cưỡi trên đầu ai đâu. Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải đất của Thiên tử. Thiên hạ đều là của Hoàng thượng, ngài cần gì phải phân rõ ràng, phải nhiều kiêng kị đâu."

Ngụy Hoằng Văn cười, phát ra từ nội tâm cười: "Nghe Thiệu tiểu ca một lời, Ngụy mỗ như thể hồ quán đỉnh. Ngụy mỗ may mắn đi chuyến này."

Hắn đứng lên, lại đối Thiệu Vân An khom người.

Người cổ đại đúng thật thích dùng từ 'thể hồ quán đỉnh' [khai mở trí tuệ] này. Thiệu Vân An nghe qua không biết bao nhiêu lần, tiếp tục nói: "Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy đã từng trợ giúp ta cùng Tỉnh ca, ta cùng Tỉnh ca cũng là hồi báo ân tình bọn họ. Ngụy công tử, ta và Tỉnh ca chờ mong về sau cùng ngài hợp tác, vì Hoàng thượng và Quân hậu nổ lực."

Ngụy Hoằng Văn đứng lên: "Ngụy mỗ cũng chờ mong cùng Thiệu Tiểu ca, Vương huynh đệ cộng sự!"

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy ở thiên thính nôn nóng chờ đợi. Tằng chưởng quầy có điểm bực: "Thiệu tiểu ca này sẽ không thật sự như vậy không nói tình cảm đi?"

Hứa chưởng quầy cười khổ: "Chúng ta cùng Thiệu tiểu ca có cái gì tình cảm? Thật muốn tính, là Thiệu tiểu ca đối với chúng ta có tình cảm, y chính là cho chúng ta kiếm không ít bạc. Chúng ta so bạc cùng y bất quá như chín trâu mất sợi lông. Lúc trước thu mua mứt trái cây y còn giúp chúng ta đè thấp giá." Thở dài, Hứa chưởng quầy tương đối có lương tâm mà nói: "Lần này thật là chúng ta khó xử y."

Tằng chưởng quầy thở dài: "Chủ nhân cũng vì không có biện pháp. Thiệu tiểu ca từ trước đến nay có nhiều chủ ý, có lẽ y có thể nghĩ đến một biện phát đẹp cả đôi đàng không chừng."

Hứa chưởng quầy không thế nào ôm hy vọng mà nói: "Chỉ mong vậy"

Hai người nôn nóng mà đợi đến một canh giờ, thiên thính có tiếng bước chân, hai người lập tức biểu tình căng thẳng, đứng lên, tiếp theo bọn họ liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng Thiệu Vân An: "Ngụy công tử nếu muốn vội vàng trở về, ta cùng Tỉnh ca liền không lưu ngài."

"Lần này vội vàng, lần sau Ngụy mỗ tới đây ở ít ngày, còn muốn phiền toái Thiệu tiểu ca cùng Vương huynh đệ."

"Không phiền toái không phiền toái."

"Ngụy mỗ cũng tại đây mời Thiệu tiểu ca cùng Vương huynh đệ ngày khác mang theo hài tử đi kinh thành, Ngụy mỗ nhất định đại lễ đón chào."

"Ngài quá khách khí. Về sau ta cùng Tỉnh ca nhất định sẽ mang theo hài tử đến kinh thành đi phiền toái ngài."

"Ngụy mỗ cầu mà không được a."

"Ha ha."

Hứa chưởng quầy cùng Tằng chưởng quầy nhìn về phía đối phương, trong mắt hiện ra kinh hỉ, chẳng lẽ nói sự thành?!

Ngay sau đó, Ngụy Hoằng Văn cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh đi đến, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy vội vàng xông đến. Thiệu Vân An giành trước nói: "Hứa chưởng quầy, Tằng chưởng quầy thật ngại đã để hai người đợi lâu. Vốn dĩ ta cùng Tỉnh ca muốn lưu các ngươi ở vài ngày, Ngụy công tử nói các ngươi còn có chuyện quan trọng muốn trở về, ta liền không lưu các ngươi."

"Thiệu tiểu ca khách khí." Hứa, Tằng hai người vội vàng nói, Hứa chưởng quầy tràn ngập xin lỗi mà nói: "Nguyên bản ăn tết, Hứa mỗ nên tới cửa chúc tết. Chờ Hứa mỗ trở về, Hứa mỗ ở Nhất Thượng Hiên bài tiệc rượu, mong rằng Thiệu tiểu ca cùng Thạch Tỉnh huynh đệ có thể vui lòng nhận cho."

"Hứa chưởng quầy khách khí như vậy làm gì, cái gì vui lòng nhận cho hay không vui lòng nhận cho. Chờ ngươi rảnh, cùng Tằng chưởng quầy cùng nhau tới nhà của ta ăn cơm."

"Ha ha, được!"

Hai bên lại nói vài câu khách khí, Ngụy Hoằng Văn lưu lại một đống đưa cho Thiệu Vân An năm lễ, Thiệu Vân An cũng tặng một đống đặc sản, đồ ăn vặt, sau đó đưa đối phương ra đại môn. Ngụy Hoằng Văn muốn lập tức chạy về kinh thành, nóng vội hắn thậm chí đều không tính toán ở Vĩnh Tu Huyện ở một đêm.

Bọn họ đi rồi, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh liền đi gặp Sầm lão bọn họ. Hai người vừa xuất hiện Sầm lão cùng Tưởng Khang Ninh liền đồng thời hỏi: "Sự tình như thế nào?"

Thiệu Vân An trả lời: "Tạm thời giải quyết. Kế tiếp không phải chuyện của ta cùng Tỉnh ca."

Sầm lão: "Nói nghe xem."

Thiệu Vân An nói hết diễn biến lúc nãy ra, Sầm lão, Khang Thụy cùng Tưởng Khang Ninh nghe được đều nói khen hay. Thiệu Vân An nói: "Đây là Khang thần đại ca nói sự tình Hằng Viễn Hầu phủ cho ta nghe làm ta nghĩ ra biện pháp này. Khang thần đại ca nói, Hằng Viễn Hầu phủ hiện tại hai vị đích trưởng tử ở trong phủ địa vị cũng không vững chắc. Thế tử vị Hằng Viễn Hầu một ngày chưa rơi vào tay đích trưởng tử, địa vị hai huynh đệ bọ họ một ngày chịu uy hiếp. Hơn nữa liền tính Ngụy Hoằng Văn vị kia đại ca là thế tử, cũng có khả năng bị người đoạt đi, trừ phi hắn trở thành Hằng Viễn Hầu. Bọn họ so với chúng ta càng cần chỗ dựa lớn. Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ta đối bọn họ mà nói chỉ là tên chân đất. Đương nhiên, tiền đề vẫn cần Hoàng thượng và Quân hậu tương đối có lực chấn nhiếp, bằng không ta liền thật không có biện pháp."

Tưởng Khang Ninh nói: "Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn đều không ngốc. Hai người bọn họ cũng là có bản lĩnh, bằng không Ngụy Hoằng Văn cũng không có khả năng cầm giữ Hằng Viễn Hầu phủ đại bộ phận sinh ý, Ngụy Hoằng Nho cũng áp không được hắn những cái đó ngo ngoe rục rịch huynh đệ cùng mẹ kế. Bất quá đối với thế gia mà nói, gia tộc ích lợi vĩnh viễn là đệ nhất vị, cho nên bọn họ không thể nghĩ đến điều này."

Thiệu Vân An phiên cái xem thường: "Nhìn chung lịch sử, hoàng quyền vĩnh viễn mới là đệ nhất vị. Thịnh cực tất suy, Hoàng Thượng nếu thật sự động sát ý, mười Hằng Viễn Hầu phủ cũng bị giết, trừ phi bọn họ muốn tạo phản."

"VÂN AN!"

Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thụy vội vàng quát kêu Thiệu Vân An không được nói lời đại nghịch bất đạo, Sầm lão lại hỏi: "Vậy An nhi nghĩ đương kim Hoàn thượng là người như thế nào?"

Thiệu Vân An nhìn Tưởng Khang Ninh cùng Khang Thụy, ngạo kiều: "Không nói, bằng không đại ca và sư huynh lại quát ta."

Tưởng Khang Ninh bị tức giận đến không biết giận: "Ta là sợ ngươi ở bên ngoài cũng như vậy không lựa lời, đưa tới họa sát thân."

"Ta lại không ngu, ở bên ngoài nói bậy, không phải tìm chết sao."

Tưởng Khang Ninh bị khí cười: "Vậy ngươi nói đi, đại ca không quát ngươi."

Khang Thụy: "Sư huynh chăm chú lắng nghe, bất quá ngươi phải ghi nhớ, bên ngoài nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Thiệu Vân An nhếch miệng cười cười, nói: "Theo hiểu biết hiện giờ của ta, Hoàng thượng là người không tồi. Thứ nhất, Hoàng thượng tình thâm ý trọng đối với Quân hậu đúng là khó được, thuyết minh Hoàng Thượng nên van xin hộ phân thời điểm vẫn là van xin hộ phân[?]. Tiếp theo Hoàng thượng ban bố pháp lệnh tân khoa cử, cũng là coi trọng tuyển chọn quan lại, hy vọng tuyển được quan tốt, thanh quan, thuyết minh Hoàng thượng là có tâm chỉnh đốn lại quốc gia. Cai trị thanh minh, triều chính mới có thể thanh minh. Thứ hai, Hoàng Thượng không có lệnh ta giao ra cách chế trà và ủ rượu, còn nguyện ý cho ta tiền lãi, càng thêm thuyết minh Hoàng thượng là người minh quân khó được."

"Có Hoàng thượng minh quân, có Sầm lão, sư huynh, đại ca người tài ba phụ tá Hoàng thượng, chẳng sợ hiện tại quốc gia tương đối khó khăn, về sau cũng sẽ khôi phục cường thịnh hơn nữa. Lại nói, triều đại khai quốc nào không gặp khó khăn, nhưng mỗi một triều đại đều sẽ xuất hiện thịnh thế, mà mỗi một thịnh thế đều có một vị minh quân, ta tin tưởng, chúng ta rồi sẽ cường thịnh."

Sầm lão cười ha ha, trong lòng rộng mở thông suốt cười to: "Tốt. Tốt. Có các ngôn của An nhi, lão phu cũng tin tưởng Đại Yến Quốc ta sẽ thịnh thế trở lại!"

Nếu người khác nói như vậy, Sầm lão sẽ không thật sự tin, nhưng Thiệu Vân An vị 'kỳ nhân' này khẳng định như vậy, Sầm lão nguyện ý tin tưởng.

Khang Thụy nghe vậy cũng kích động lên: "Nếu đúng như Vân An nói, ta cũng chờ ngày thịnh thế."

Tưởng Khang Ninh mãn nguyện mà nói: "Công sức trong đó không thiếu được Vân An cùng Thạch Tỉnh các ngươi a."

Thiệu Vân An lôi kéo tay Vương Thạch Tỉnh nói: "Ta chỉ cần phụ trách kiếm tiền là được."

"Ngươi chính là lười!"

Ba người hận rèn sắt không thành thép. Tài hoa như thế, không vào triều đình, thật là lãng phí!

Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay tiểu tức phụ, hắn sẽ không cho tiểu tức phụ đi làm quan, vạn nhất bị đại gia công tử kinh thành coi trọng thì hắn biết tính sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro