Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết Vương trạch ở thôn Tú Thủy xảy ra chuyện kinh thiên động địa, Tưởng Khang Thần trở lại kinh thành thì lập tức thỉnh cầu gặp quân hậu. Biết được y đã trở lại, quân hậu lập tức triệu kiến. Tưởng Khang Thần đi vào Cảnh U cung, mang theo nhiều rương lớn. Tưởng Khang Thần quỳ xuống dập đầu: "Thảo dân tham kiến quân hậu thiên tuế."

"Mau đứng lên, ban tọa."

Tưởng Khang Thần đứng lên, quân hậu tò mò nhìn mấy cái rương chất đầy đất, hỏi: "Đây là mang đến gì đó?"

Tưởng Khang Thần khom người đáp lời: "Đây là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ỷ thác thảo dân mang đồ tết cho quân hậu. Mặt khác......" Tưởng Khang Thần muốn nói lại thôi. Quân hậu phất tay, thái giám cung nữ trong điện lập tức lui ra, chỉ để lại An công công và một vị thái giám khác để hầu hạ.

Tưởng Khang Thần lúc này mới nói: "Bẩm quân hậu thiên tuế, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn đem tiền lãi 3500 lượng hoàng kim mà bọn họ có được toàn bộ quyên cho Đại Chiến Kiêu Đại tiểu tướng quân."

"Hả?!" Quân hậu kinh ngạc dị thường, thân thể đều ngồi thẳng lên "Bọn họ vì sao quyên ra nhiều hoàng kim như vậy?"

Tưởng Khang Thần nói: "Vương Thạch Tỉnh từng là Bách phu trưởng dưới trướng Đại tiểu tướng quân. Hắn nói Đại tiểu tướng quân xưa nay đều yêu quý thuộc hạ, Đại tiểu tướng quân có ân với hắn, biên quan tướng sĩ lại cực kỳ kham khổ, hắn vẫn luôn thập phần nhớ mong Đại tiểu tướng quân và chư vị bằng hữu trong quân. Hắn hiện giờ có tiền, liền muốn báo đáp Đại tiểu tướng quân. Vì thế, hắn và Thiệu Vân An còn kiến nghị với quân hậu thành lập 'Quỹ cứu trợ'. Ý là để triều đình chi bạc, dùng để cứu trợ cô nhi, trợ giúp tướng sĩ tàn tật, trợ cấp người nhà tướng sĩ bị chết, dùng để trợ giúp người có công. Đây là về công dụng của quỹ cứu trợ, thảo dân xin dâng lên sổ con, thỉnh quân hậu xem qua."

Khi Tưởng Khang Thần nói ra quỹ cứu trợ dùng để làm gì, quân hậu cũng đã có hứng thú thật lớn. Hành động của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại lần nữa đánh vỡ nhận thức của y đối với hai người. Đặc biệt là số hoàng kim mà hai người hắn quyên cho Đại Chiến Kiêu, xuất thân từ Đại gia quân hậu đối với hai người hắn càng nhiều hảo cảm.

Khi Trác công công tiếp nhận tấu chương Tưởng Khang Thần đưa cho quân hậu. Quân hậu nhanh chóng xem một lần, trên mặt là nồng đậm hứng thú. Tưởng Khang Thần khi quân hậu khép lại tấu chương, tiếp theo nói: "Việc này, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh, viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu Sầm Nguyệt Bạch Sầm lão, viện trưởng Bạch Nguyệt thư viện Khang Thụy Khang viện trưởng, đều có cùng thương nghị, đều thấy việc này rất tốt, đều hướng quân hậu làm chủ quản. Ngoài ra, thảo dân và mấy người ở Vương trạch có thương thảo việc phát triển kinh tế triều ta, xin trình lên quân hậu."

"Kinh tế?"

Quân hậu đối với danh từ mới mẻ này rất là tò mò. Tưởng Khang Thần lại lần nữa dâng lên tấu chương thật dày. Quân hậy cười hỏi: "Sầm lão cũng ở thôn Tú Thủy ăn tết?"

Tưởng Khang Thần lập tức nói những người này ở bên kia ăn tết, quân hậu hỏi: "Khang Thụy kia bổn quân có chút ấn tượng, chính là nhi tế của đô ngự sử Tả Vực?"

"Đúng vậy. Khang viện trưởng là học sinh Sầm lão, hiện đang làm viện trưởng của học viện Sầm lão."

"Thì ra là thế."

Quân hậu không có xem tấu chương kia, mà vừa lòng nói: "Sầm lão không ở triều đình mà vẫn bận tâm Đại Yến ta, ngươi cũng tận tâm vì triều đình suy nghĩ, vì Hoàng Thượng phân ưu, bổn quân rất là trấn an. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An như thế đại nghĩa, bổn quân thay Đại Chiến Kiêu Đại tiểu tướng quân thu. Chọn ngày, bổn quân sẽ phái người đưa hoàng kim này đi Hổ Hành Quan. Đối với hai người hắn đại nghĩa, bổn quân cũng sẽ trình Hoàng Thượng, vì hai người hắn thỉnh công."

Tưởng Khang Thần lập tức nói: "Quân hậu thiên tuế, hai người hắn nói, không cần bất luận cái gì phong thưởng, hai người hắn là cam tâm tình nguyện quyên ra hoàng kim, một là vì ân tình Đại Chiến Kiêu tướng quân; hai là vì hoàng thượng và quân hậu phân ưu; ba là vì bọn họ là con dân nên góp phần sức nhỏ bé cho nước Đại Yến"

Quân hậu liên tục gật đầu: "Phần tâm của bọn họ, bổn quân nhận, bổn quân cũng thay hoàng thượng nhận."

Tưởng Khang Thần mở ra rương hoàng kim, để quân hậu xem qua. 3600 lượng hoàng kim, tổng cộng 70 thỏi, không thừa không thiếu. Quân hậu trên mặt là tán dương tươi cười.

Tiếp theo, Tưởng Khang Thần mở hết những cái rương còn lại. Đó là quà tết (lễ vật) mà Thiệu Vân An mang cho hoàng thượng và quân hậu hai chỗ dựa lớn này. Rau củ mới mẻ chất đầy ba rương, cố nguyên cao bảy bình lớn, rượu gạo, rượu vàng, rượu nếp than, tất cả đều tự ủ; và đậu phộng, hạt dưa, điểm tâm nhiều vô số kể.

Quân hậu trên mặt tươi cười càng sâu, nói: "Năm trước bọn họ đưa tới đồ ăn bổn quân và hoàng thượng ăn thật là thích, tổng cảm thấy so đồ ăn trong cung ngon hơn. Vừa vặn những đồ ăn đó đều ăn xong rồi, bọn họ lại tặng."

"Hồi thiên tuế, Thiệu Vân An nói ngài cố nguyên cao dư lại đừng ăn nữa, nên ăn những cái mới này. Những bình rượu này cũng đều do Thiệu Vân An tự mình ủ, hắn nói quân hậu mỗi ngày uống hai ba ly, đối với thân thể rất tốt."

"Hắn có tâm."

Quân hậu đứng lên, đi đến nhìn nhìn những cái rương kia, người bên ngoài nhìn thì chỉ là những đồ vậy bình đạm không có gì quý giá, y lại cảm nhận được một loại quan tâm khác.

"Trác Kim, những bình rượu, điểm tâm, đồ ăn vặt này ngươi đem một nửa đưa đến chỗ hoàng thượng đi, trừ cố nguyên cao, còn lại phân một nửa đưa đến các cung đi."

"Tuân chỉ."

Quân hậu cầm lấy một cái hộp gỗ, mở ra, mắt lộ ra tò mò: "Đây là cái gì?"

"Bẩm quân hậu thiên tuế, đây là 'mạt chược', là một loại trò chơi dành cho bốn người cùng nhau chơi, cũng là do Thiệu Vân An nghĩ ra. Đưa cho quân hậu giải khuây lúc nhàn hạ."

"Hửm?" Quân hậu lại hứng thú, "Ngươi biết chơi không?"

"Thảo dân biết một ít, cũng là vừa được học."

Quân hậu trở lại chỗ ngồi, nói: "Ngươi một đường hồi kinh cũng là mệt mỏi, bổn quân trước không lưu ngươi, ngươi trở về nghỉ ngơi hai ngày liền đi tìm An Trạch. Mạt chược chờ các ngươi bận rộn xong, ngươi tiến cung để chỉ bổn quân chơi."

"Tuân chỉ. Thảo dân cáo lui, quân hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tưởng Khang Thần quỳ xuống hành lễ, đứng dậy liền chuẩn bị lui ra.

Quân hậu lúc này lại đột nhiên nói một câu: "Ngươi an tâm làm việc, chớ có bị người nào đó quấy nhiễu."

Tưởng Khang Thần ngẩng đầu nhìn quân hậu một cái, nội tâm nghi hoặc mà gật gật đầu, không dám hỏi quân hậu là có ý gì, liền lui xuống. Tưởng Khang Thần vừa rời đi, Trác Kim liền nói: "Thiên tuế, vạn nhất, hắn nguyện ý về phủ Quốc công ......"

Quân hậu Đại Tề Du thu hồi nụ cười trên mặt: "Vậy thì hắn không xứng đáng được bổn quân trọng dụng."

Trác Kim gật gật đầu. Đại Tề Du lập tức lại cười nói: "Hoàng thượng hôm qua còn oán giận cùng bổn quân nói Ngự Thiện Phòng làm đồ ăn không thể ăn, không ngon bằng thôn Tú Thủy, hôm nay Thiệu Vân An liền đưa đồ ăn đến. Ngươi mau đem những đồ này đến Ngự Thiện Phòng, để bọn hắn nấu vài món cho hoàng thượng, cơm trưa hoàng thượng chỉ ăn có mấy miếng."

"Tuân chỉ."

"Cố nguyên cao lần trước dư lại, vẫn còn chưa mở, ngươi toàn bộ đưa đến phủ Đại tướng quân đi."

"Tuân chỉ."

Trác Kim hô người tiến vào đem những cái rương khiêng đi. Quân hậu cầm hai tấu chương thật dày, ôm một hộp mạt chược kia vào phòng trong.

Thân là nam tử, một người có khát vọng, từng ở trên chiến trường sát phạt, Đại Tề Du chưa từng nghĩ tới, có một ngày, y sẽ tiến vào hậu cung này, trở thành quân hậu. Đại Tề Du yêu sâu đậm Vĩnh Minh Đế Mộ Dung Khôn, y cũng vì thế khó xử, buồn rầu. Y có khát vọng của mình, vậy mà y lại yêu người nam nhân mà thế gian này không nên yêu. Vì người kia, y từ bỏ khát vọng bản thân, thậm chí từ bỏ sức khỏe bản thân, cam tâm tình nguyện mà vì nam nhân đó ăn dựng quả, cam tâm tình nguyện vì nam nhân đó mà ở hậu cung, từ đây không được tự do.

Đại Tề Du cũng rất may mắn. Những đánh đổi của y được hồi báo. Y được nam nhân đó hết lòng yêu thương. Nam nhân kia coi y như trân bảo, mặc dù sức khỏe y suy sụp, không thể sinh con nối dõi, nam nhân kia vẫn như cũ đối với y là nhất nhất tình thâm, không rời không bỏ, thậm chí càng thêm thương tiếc, yêu quý y. Chính là ở sâu trong nội tâm, Đại Tề Du lại càng ngày càng bất an. Phần bất an này bởi vì y không thể trợ giúp nam nhân kia củng cố giang sơn, bởi vì y không thể vì nam nhân đó sinh một đứa con.

Vĩnh Minh Đế đem sinh ý trà, rượu Đại Tề Du chưởng quản, một là đối với y tín nhiệm, hai đó là cho y tìm chút việc để làm. Thật tâm yêu quân hậu nhà mình, Vĩnh Minh Đế làm sao lại không biết mình đang ủy khuất người này. Người này hẳn là nên ở chiến trường hoặc trên triều đình mà tùy ý tung cánh, không nên bị khóa ở thâm cung ăn không ngồi rồi. Sinh ý trà, rượu làm Đại Tề du xác thật so trước kia bận rộn một ít, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, y rốt cuộc có thể phân ưu vì Vĩnh Minh Đế. Mà lúc này, y nhìn tấu chương 'quỹ cứu trợ', nhiệt huyết y lại sôi trào. Việc mới lạ này làm cho y hứng thú thật lớn.

"Hoàng Thượng giá lâm ——"

Đại Tề Du hoàn hồn, buông tấu chương xuống, tâm tình sung sướng mà đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài nghênh đón. Mới vừa đi ra phòng trong, nghênh diện Vĩnh Minh Đế đang bước nhanh đến. Đại Tề Du cười hành lễ: "Thần bái kiến Hoàng Thượng."

"Quân hậu đừng đa lễ." Vĩnh Minh Đế đỡ lấy Đại Tề Du, trên mặt cũng mang theo tươi cười, "Trẫm nghe nói Tưởng Khang Thần mang theo chút đồ vật thú vị trở về, trẫm kêu bọn hắn đem đồ ăn đưa đến Cảnh U cung, em cùng trẫm ăn."

"Thần tuân chỉ."

"Cho trẫm nhìn xem Tưởng Khang Thần mang theo đồ vật gì thú vị đi."

Đại Tề Du cười nói: "Hoàng thượng không bằng trước dùng cơm xong hãy xem sau, thần sợ hoàng thượng vừa thấy liền không rảnh lo dùng bữa."

Vĩnh Minh Đế cười to: "Quân hậu nói như vậy kia nhất định là đồ vật kia rất thú vị. Được. Trẫm nghe quân hậu, dùng bữa trước"

Vĩnh Minh Đế nắm tay quân hậu kéo y ngồi xuống, Đại Tề Du nói: "Trác Kim ngươi đi đem hộp mạt chược kia lấy ra đây."

"Tuân chỉ."

Vĩnh Minh Đế tò mò: "Mạt chược?"

"Tưởng Khang Thần mang về, nói là đồ chơi, thần còn chưa có xem."

Vĩnh Minh Đế hứng thú: "Mau cho trẫm nhìn một cái."

Trác Kim mang hộp mạt chược ra, mở hộp ra trước mặt Vĩnh Minh Đế và quân hậu. Thiệu Vân An đưa hộp mạt chược cho chỗ dựa của mình khẳng định không thể tùy tiện. Cũng giống khối Rubik, y đưa chính là một mạt chược thủy tinh. Nhìn hình dạng mạt chược, Vĩnh Minh Đế và quân hậu nhìn hiếu kỳ không thôi. Hai người đồng thời duỗi tay, lấy ra một trương bài. Vĩnh Minh Đế nhìn trên mặt bài là những vòng tròn, mắt lộ ra tò mò. Cái của quân hậu là hình chữ nhật, y càng không hiểu.

Trác Kim: "Hoàng thượng, thiên tuế, nơi này có một xấp giấy, làm như viết cái gì."

Quân hậu duỗi tay lấy lại đây, mở ra, liền thấy nhất phía trên viết 'Quy tác chơi mạt chược' . Hắn nhìn mắt Vĩnh Minh Đế, dựa qua, cùng Vĩnh Minh Đế nhìn tờ giấy.

Đây là do Thiệu Vân An tỉ mỉ viết quy tắc chơi mạt chược. Đưa mạt chược cho chỗ dựa của mình, cần thiết phải để cho họ biết chơi như thế nào. Thiệu Vân An viết thật sự kỹ càng tỉ mỉ. Vĩnh Minh Đế và quân hậu càng xem càng hứng thú, đợi cho sau khi xem xong, Vĩnh Minh Đế đánh nhịp: "Truyền Ông lão và Đại lão tướng quân vào cung, nói trẫm có 'chuyện quan trọng' cùng hai người trao đổi, cần hai người ở trong cung ở mấy ngày."

Quân hậu cười lắc đầu: "Hoàng thượng, cẩn thân ngôn quan tấu ngài."

Vĩnh Minh Đế lập tức lời lẽ chính đáng nói: "Đồ vậy mới lạ như vậy dù sao cũng phải tìm người tới giúp trẫm cùng nhau thương nghị chứ, trẫm chơi, tâm tình liền tốt, càng có thể siêng năng chính sự, này chẳng lẽ không phải chính sự? Lại nói, trẫm là thật sự có chuyện quan trọng muốn cùng hai vị đó thương nghị."

Quân hậu cười lên tiếng, y cũng bất quá là thuận miệng nói thôi.

Ngự Thiện Phòng đồ ăn đưa tới, Vĩnh Minh Đế vẫy lui cung nữ thái giám, ngay cả Trác Kim cũng không lưu. Khi Vĩnh Minh Đế ở Cảnh U cung dùng bữa không thích có người khác bên cạnh, người trong cung đều biết thói quen này của hoàng thượng. Đại Tề Du gấp thức ăn cho Vĩnh Minh Đế, nói: "Nhị công tử phủ Hằng Viễn Hầu đi phủ Sắc Nam, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn là hướng về phía tân trà và tân rượu đi, thần nghe nói, thủ hạ của hắn cùng kia hai người có chút giao tình."

Vĩnh Minh Đế trên mặt treo cười lạnh: "Ai chẳng biết trẫm thiếu bạc thiếu đến tiền bổng lộc đều nhanh không thể đưa, phủ Hằng Viễn Hầu thật là ăn gan hùm mật gấu, dám cùng trẫm đoạt bạc, hắn là thật cho rằng trẫm không dám động phủ Hằng Viễn Hầu của hắn có phải hay không"

Đại Tề Du nắm tay Vĩnh Minh Đế: "Hoàng thượng đừng tức giận, thần sẽ không để bất luận kẻ nào cướp đi sinh ý của hoàng thượng. Đến nỗi phủ Hằng Viễn Hầu, Hoàng Thượng muốn làm như thế nào thì làm, thần cùng Đại gia vĩnh viễn đều sẽ đứng phía sau hoàng thượng."

Vĩnh Minh Đế trở tay cầm tay quân hậu: "Trẫm biết, trẫm mặc kệ làm cái gì, em đều hiểu trẫm, trợ giúp trẫm."

Đại Tề Du rút ra tay, đem chiếc đũa nhét vào tay hoàng thượng: "Dùng bữa trước, thần nói với ngài việc này khẳng định cao hứng."

"Cái gì?" Vĩnh Minh Đế 'nghe lời' mà gắp đồ ăn, bỏ vào miệng.

Đại Tề Du nói: "Phu phu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phu phu, đem tiền lãi lần này 3500 lượng vàng toàn bộ quyên cho Chiến Kiêu."

Đồ ăn trong miệng Vĩnh Minh Đế suýt nữa phun ra, hắn vội vàng nuốt xuống, kinh ngạc cực kỳ: "Trẫm không nghe lầm đi? Hai người bọn hắn đem 3500 lượng vàng đều cho Chiến Kiêu?!"

Đại Tề Du gật gật đầu, cũng là biểu tình không dự kiến nói: "Thiên chân vạn xác. Tưởng Khang Thần đem những thỏi vàng đó mang về tới. Vương Thạch Tỉnh trước kia tựa hồ là thủ hạ Chiến Kiêu là một Bách Phu Trưởng, hắn nói Chiến Kiêu đối hắn có ân, hắn hiện tại có tiền, tâm hướng về biên quan tướng sĩ, cũng muốn báo đáp ân tình Chiến Kiêu."

Vĩnh Minh Đế phản ứng là: "Bọn họ có sở cầu gì?"

Đại Tề Du lắc đầu: "Không có. Thần nói muốn thỉnh Hoàng Thượng phong thưởng, Tưởng Khang Thần nói hai người hắn là cam tâm tình nguyện, một vì báo ân, hai vì Hoàng Thượng phân ưu, ba vì bọn họ thân là con dân Đại Yến ta, vì biên quan góp phần sức nhỏ. Trước không đề cập tới hai người hắn là thiệt tình hay là giả ý, chỉ việc bọn họ có thể đưa ra số tiền lớn như vậy, đã nói lên hai người hắn là có thể làm đại sự."

Vĩnh Minh Đế nắm chiếc đũa không ra tiếng, sau một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng: "Cho dù là giả ý thì như thế nào, vẫn hơn bọn phế vật kia chỉ biết tìm cách đoạt bạc của trẫm, không thể vì trẫm phân ưu"

Đại Tề Du an ủi: "Sẽ tốt. Yến Quốc sẽ cường thịnh lên. Hoàng thượng, hiện tại có Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nguyện ý vì ngài phân ưu, ngày sau sẽ có càng nhiều người như bọn họ như vậy nguyện ý vì Đại Yến ta kiếm bạc, hết thảy đều sẽ tốt lên."

Vĩnh Minh Đế thu hồi áp lực trong nội tâm, lộ ra vui sướng mỉm cười: "Trẫm tin tưởng quân hậu. Tới, dùng bữa, bằng không sẽ nguội."

"Được."

Đại Tề Du tự mình cầm rượu gạo Thiệu Vân An tiến cống, hai người một bên dùng bữa, một bên uống rượu, khó được nhàn nhã. Ăn một chén cơm, Vĩnh Minh Đế cảm thấy còn chưa đủ, lại kêu Đại Tề Du cho hắn thêm một chén, nói: "Hai người hắn làm đồ ăn chính là ngon hơn ở trong cung. Trẫm nghĩ trẫm thích mới mẻ, hôm nay cũng ăn những món này, xác thật không phải vì mới mẻ. Quân hậu có cảm thấy như vậy không?"

Đại Tề Du gật đầu: "Xác thật. Nhà bọn họ bất luận là đồ ăn hay là ủ rượu, chính là ngon hơn so với trong cung. Những đồ ăn vặt đó thần cũng thích ăn."

Đại Tề Du nói: "Thần phân chút cho các cung khác. Hoàng thượng thích ăn, gọi bọn hắn về sau thường xuyên đưa tới. Cửa tiệm chúng ta dựa theo công thức Thiệu Vân An đưa mà vẫn không ngon bằng hắn tự nấu."

Vĩnh Minh Đế nói: "Trẫm muốn suy xét tuyên bọn họ vào kinh."

"Lại chờ chút thời gian đi. Ít nhất phải chờ trà và rượu cung ứng ổn định."

"Cũng phải, trẫm nghe quân hậu."

Đồ ăn vặt trong tay Vĩnh Minh Đế đại bộ phận đều xem như ban thưởng mà phân cho quan viên. Đừng nhìn chỉ là chút đậu phộng, hạt dưa. Ở cổ đại này, những cái đó là đồ hiếm lạ, ngay cả hoàng đế cũng chưa ăn qua, hoàn toàn có thể làm vật để ban thưởng. Như quân hậu Đại Tề Du còn đem những thứ này ban thưởng cho phủ Đại tướng quân, có thể thấy được những thứ này là vật hiếm lạ. Tuy nói Thiệu Vân An có đưa công thức, nhưng rốt cuộc không bằng trù nghệ của y, hơn nữa còn có linh thủy, Thiệu Vân An làm tự nhiên là ăn ngon nhất so với toàn bộ Đại Yến Quốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro