Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cùng nhau ăn xong cơm chiều, Đại Tề Du liền đem hai tấu chương mà Tưởng Khang Thần trình lên giao cho Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế trước xem tấu chương 'quỹ cứu trợ' mà quân hậu kiến nghị. Vĩnh Minh Đế nhìn, biểu tình cũng theo đó biến hóa. Sau khi xem xong, Vĩnh Minh Đế rất là cao hứng: "Tốt lắm tốt lắm. Việc này giao cho quân hậu chủ trì. Nếu có thể làm thành, đây là đại thiện!"

Vĩnh Minh Đế vui sướng cũng cảm nhiễm Đại Tề Du, y cũng cao hứng như vậy mà nói: "Thiệu Vân An thần vẫn là coi khinh hắn. Trong này có câu thần cảm thấy phi thường có đạo lý. 'Lo trước nỗi lo thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ', việc này nếu có thể làm thành, chẳng sợ không thể cứu giúp người cần cứu trợ ở Đại Yến ta, cũng là vì hoàng thượng tích đức, trợ lực cho Đại Yến ta."

Đại Tề Du đứng lên, cung kính mà quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần khẩn cầu Hoàng thượng giao việc này cho thần phụ trách."

Vĩnh Minh Đế khom người nâng Quân hậu dậy, trầm giọng: "Trẫm, chuẩn."

"Tạ Hoàng thượng."

Đại Tề Du tươi cười làm Vĩnh Minh Đế có chút hoảng hốt, hắn đã bao lâu không thấy người này tràn ngập ý chí chiến đấu, miệng cười dâng trào như thế. Hoảng hốt một trận, Vĩnh Minh Đế ôm chặt Đại Tề Du cười ha ha: "Tề Du, trẫm nhớ rõ trẫm nói qua, sớm hay muộn cũng có một ngày, em cùng trẫm nhìn giang sơn Đại Yến ta thịnh thế, trẫm sẽ không làm em thất vọng"

Đại Tề Du cũng kích động mà gắt gao ôm lấy Vĩnh Minh Đế: "Thần, vĩnh viễn sẽ không hối hận."

Vĩnh Minh Đế ở trán Quân hậu, mà hôn thâm tình, thật lâu mới rời đi.

Kỳ thật, con đường làm đế vương của Vĩnh Minh Đế hoàn toàn có thể không cần giang nan như bây giờ. Chỉ cần hắn thú thế gia nữ nhi hoặc nhi tử môn phiệt làm phi, làm quân, cân bằng thế lực khắp nơi, được những môn phiệt đó hỗ trợ, hắn sẽ nhẹ nhàng rất nhiều. Chính là Vĩnh Minh Đế không muốn, hơn nữa trong tận đáy lòng mâu thuẫn, thậm chí là phẫn hận.

Mẫu thân Vĩnh Minh Đế là Hoàng hậu của Tiên hoàng, người từng cứu mạng Tiên hoàng, cho nên được phong làm Hoàng hậu, lại không phải xuất thân từ thế gia môn phiệt. Vĩnh Minh Đế là con vợ cả.

Thời điểm Tiên hoàng còn đắm chìm trong cảm kích đối với mẫu thân hắn, phong hắn làm Thái tử. Sử dụng từ hiện đại mà nói chính là một phút bất đồng làm ra quyết định này.

Khi mẫu thân Vĩnh Minh Đế thất sủng, Tiên hoàng cũng bắt đầu vắng vẻ Thái tử mà chính mình phong tặng.

Khi một đám nữ nhân tiến cung, những gia tộc dựa vào nữ tử trở thành sủng phi của tiên hoàng. Không có gia thế hậu thuẫn Hoàng hậu chỉ có thể một kết quả, không phải bị giam vào lãnh cung, thì chính là chết. Mẫu thân Vĩnh Minh Đế vì bảo hộ hắn, biết rõ có người muốn độc chết bà, bà vẫn uống độc dược đó, trước khi độc phát thân vong bà nói với Vĩnh Minh Đế, nói hắn không cần báo thù, phải dùng hết mọi thủ đoạn phải giữ Thái tử vị của mình.

Hoàng hậu bị độc chết, việc này ở trong triều khiến cho sóng to gió lớn. Làm Thái phó của Thái tử Ông lão là người thứ nhất đứng ra lên tiếng, theo sau là Đại lão tướng quân đứng ra, Tiên hoàng vì bình ổn lửa giận của Thái tử cùng Ông lão và Đại lão tướng quân, xử tử hai vị phi tử đang được sủng ái lúc ấy, nhưng mà không xử nhà mẹ đẻ hai nàng. Nhưng cũng bởi vậy, Tiên hoàng hoặc xuất phát từ áy náy, hoặc xuất phát từ chột dạ, bỏ ý định phế Thái tử vị.

Lúc sau, đến khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ, hắn vẫn luôn phải chịu những đại gia thế tộc ngầm hãm hại, bởi vì hắn một ngày chưa chết, những hoàng tử khác một ngày không thể làm thái tử, bởi vì Tiên hoàng tuyên chỉ rõ ràng, sẽ không phế Thái tử vị của hắn. Vĩnh Minh Đế nguy cơ trùng trùng, người mà hắn thân cận cũng vì vậy mà gặp nguy hiểm. Đại Tề Du mấy lần gặp nạn, bị người hạ độc đều là bởi vì y là tâm phúc của Vĩnh Minh Đế, bởi vì y là người mà Vĩnh Minh Đế yêu thương nhất. Nếu không phải Đại Tề Du có võ công cao cường, phía sau còn có phủ Đại tướng quân, hắn đã sớm chết lâu rồi. Mặc dù Đại Tề Du hiện tại là Quân hậu, Vĩnh Minh Đế cũng không thể ngủ yên, vẫn như cũ có rất nhiều người âm thầm mà muốn đẩy Đại Tề Du vào chỗ chết. Bởi vì nếu Đại Tề Du không chết, những người khác không cách nào trở thành Hoàng hậu hay Quân hậu được, cũng không có cơ hội sinh Hoàng tử thậm chí Thái tử được.

Vĩnh Minh Đế đối với thế gia môn phiệt là thống hận tới nỗi hắn tình nguyện giang sơn không ổn, tình nguyện ngôi vị hoàng đế của mình gian nan, cũng không muốn cúi đầu thế gia môn phiệt, hắn thậm chí tính toán sẽ có một ngày hắn sẽ đem những thế gia môn phiệt đó mà diệt trừ hết thảy. Chuyện này rất khó, rất khó, Vĩnh Minh Đế chuẩn bị tư tưởng cả đời này hắn không thể hoàn thành, chuẩn bị để lại hậu thế giúp hắn làm. Con đường này tuy rằng rất khó đi, nhưng Vĩnh Minh Đế biết, có một người vẫn luôn cùng hắn, không oán không hối.

Đại Tề Du ở trong lòng Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, nói: "Hoàng thượng có muốn nhìn tấu chương khác hay không?"

"Quân hậu cùng trẫm xem."

Vĩnh Minh Đế dắt lấy tay Quân hậu, lôi kéo y ngồi xuống, lấy qua một tấu chương khác.

"Tốt"

"Tốt lắm!"

"Rất tốt!"

.

.

.

Trong thư phòng Ông lão, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng ông kích động trầm trồ khen ngợi. Liền thấy mặt Ông lão đỏ lên, đôi mắt trừng to, râu phập phập phồng phồng, đó là do kịch liệt hô hấp tạo thành. Ngồi ở bên kia bàn chính là người mới từ trong cung đi ra liền lập tức đến đây, Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần lúc sắp đi, Sầm lão đem những văn chương và thơ từ ca phú mà Thiệu Vân An 'nói' toàn bộ chép ra, để y mang cho Ông lão sư huynh, Sầm lão còn kèm một phong thơ đưa Ông lão. Hiện tại, mấy thứ này đang ở trên tay Ông lão, Ông lão kích động cũng là bởi vì những cái này.

Xem xong những văn chương thơ từ ca phú kinh điển đó, lại xem xong thư mà sư đệ viết cho ông, Ông lão hai mắt sáng ngời mà ngẩng đầu: "Khang Thần, con đem những gì con nghe thấy nơi đó nói cho lão phu nghe một chút!"

Tưởng Khang Thần lập tức ngồi thẳng, đem hết những chuyện y nghe thấy ở thôn Tú Thủy kỹ càng tỉ mỉ mà nói hết cho Ông lão nghe. Ông lão và Sầm lão là người đáng tin cậy, có thể tín nhiệm, ông lại là chỗ dựa mà Thiệu Vân An muốn ôm, Tưởng Khang Thần không những không có giấu dấu diếm, mà trong lời nói còn tràn đầy sự tôn sùng đối với phu phu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Ông lão nghe được thì hứng thú bừng bừng, đều muốn tự mình đến thôn Tú Thủy một chuyến nhìn vị kỳ nhân kia. Nghe Tưởng Khang Thần nói Thiệu Vân An không muốn làm phủ tử huyện học, sợ ngôn luận bản thân đưa ra sẽ chuốt lấy phiền phức, Ông lão nhíu mày; nghe Tưởng Khang Thần nói Sầm lão muốn nhận Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh làm nghĩa tử, Ông lão chỉ nói "Sư đệ xuống tay thật là nhanh"; nghe Tưởng Khang Thần nói Vương Thạch Tỉnh từng mang về đồ chơi tên là 'Rubik', ngay cả Sầm lão đều chỉ có thể chơi đến cấp bốni, Ông lão nghe rất là ngứa tay, vừa nghe khối Rubik kia chỉ có một bộ, lưu tại Vương trạch, Ông lão tức khắc tiếc hận không thôi, kêu Tưởng Khang Thần vẽ ra hình dạng cho ông xem; nghe bọn hắn cùng nhau đánh 'Mạt chược', sư đệ Sầm Nguyệt Bạch còn chơi xấu, Ông lão hô "Lần sau có gặp sư đệ nhất định phải thuyết giáo với hắn".

Ở kinh thành mỗi ngày cùng người đấu trí đấu dũng, giúp đỡ hoàn thượng thanh trừ chướng ngại triều đình, nghe Tưởng Khang Thần miêu tả bọn họ ăn tết vui vẻ như thế, Ông lão cũng muốn đi thôn Tú Thủy mà hưởng thời gian an tĩnh.

Khi Tưởng Khang Thần nói xong, Ông lão vuốt râu nói: "Khang Thần a, những việc này con đừng nói ra ngoài. Sự tồn tại của Phu phu bọn họ không thể giấu lâu lắm, nhưng chúng ta cũng không thể làm bọn họ bại lộ quá sớm, cái chúng ta phải đối mặt còn rất nhiều nguy hiểm và chướng ngại."

"Khang Thần minh bạch."

Nhìn Tưởng Khang Thần, Ông lão trầm mặc xuống, Tưởng Khang Thần không thể không hỏi: "Ông bá, ngài, chính là có chuyện muốn nói với chất nhi?"

Vuốt râu, Ông lão buông tay, nói thẳng: "Khang Thần, phủ Quốc công phái người tới hỏi chuyện của con."

Tưởng Khang Thần sắc mặt cả kinh, tiếp theo liền trầm xuống. Ông lão nói: "Con hiện giờ hiển nhiên đã là hoàng thương của hoàng thượng và quân hậu, trà và rượu là thiên kim khó cầu, mở tửu lâu là món lời lớn, ai cũng biết đứng sau tửu lâu là quân hậu. Vì vậy phủ Quốc công không có khả năng không tìm con, con nên suy nghĩ kỹ."

Tưởng Khang Thần mân miệng.

Ông lão hỏi: "Con, muốn trở về không?"

Tưởng Khang Thần lập tức nói: "Chất nhi đã rời rời phủ Quốc công, Hi nhi cũng đã sửa họ Tưởng, chẳng lẽ có thể sửa trở lại sao? Nếu là như vậy, phủ Quốc công thật muốn mất mặt."

Ông lão khen ngợi gật gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy thì tốt. Lão phu biết con cùng Võ Giản chia lìa là bất đắc dĩ, nhưng Khang Thần, con cần hiểu chuyện này, sở dĩ quân hậu trọng dụng con, không phải bởi vì con là huynh trưởng Khang Ninh, cũng không phải bởi vì con với ta có quan hệ, mà là bởi vì con là Tưởng Khang Thần, không phải con dâu Võ gia."

Tưởng Khang Thần dùng sức gật đầu: "Chất nhi minh bạch. Chất nhi sẽ không trở lại Võ gia. Vì Hi nhi, chất nhi cũng sẽ không trở về!"

"Vậy không còn gì tốt hơn." Ông lão thả lỏng nói: "Con cũng mệt mỏi, hôm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, không cần về phủ."

"Dạ."

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quản gia: "Lão gia."

Tưởng Khang Thần đứng dậy đi mở cửa, quản gia tiến vào nói: "Lão gia, người trong cung tới, hoàng thượng triệu ngài tiến cung trao đổi chuyện quan trọng, cần ngài ở trong cung mấy ngày."

Ông lão kinh ngạc mà nhìn về phía Tưởng Khang Thần cũng đang giật mình, nói: "Lão phu đã biết, ngươi đi nói phu nhân chuẩn bị cho lão phu đi."

"Dạ."

Quản gia rời đi, Ông lão nói: "Lão phu tiến cung, mấy ngày này con ở trong phủ của ta đi, phủ An Quốc Công sợ là sẽ phái người đến tìm con. Chỉ cần con không muốn trở về, lão phu có thể ra mặt cho con."

Tưởng Khang Thần nói: "Đã làm ngài nhọc lòng. Việc này chất nhi muốn tự mình giải quyết, nếu thật sự không được, sẽ phiền ngài ra mặt."

Nghĩ nghĩ, Ông lão gật gật đầu: "Cũng được. Nhưng con phải nhớ kỹ, không thể miễn cưỡng chính mình. Nay đã không giống như trước, con không cần bận tâm nhiều như vậy."

"Chất nhi biết."

Ông lão kêu Tưởng Khang Thần đi nghỉ ngơi, Tưởng Khang Thần trước rời đi. Nhìn cửa đóng lại, Ông lão trong mắt là suy nghĩ sâu xa.

Trở lại phòng dành cho khách, Tưởng Khang Thần rửa mặt một phen lúc này mới cảm giác được mỏi mệt. Nằm ở trên giường, y mệt mỏi lại không buồn ngủ. Quân hậu nói câu kia, y không rõ là có ý gì. Hiện tại, y minh bạch. Quân hậu nói y bị không ít người quấy nhiễu, chỉ có thể là người phủ An Quốc Công.

Tưởng Khang Thần trên mặt hiện lên chê cười, y nhắm mắt lại. Đã từng, Võ gia khinh Tưởng gia y xuống dốc, khinh cha nương đã chết của y không quyền không thế, bức bách y như vậy; hiện tại, y được quân hậu trọng dụng, lại chưởng quản sinh ý trà, rượu thì tìm đến cửa. Tưởng Khang Thần đều muốn học Thiệu Vân An mắng bọn họ một tiếng "Hạ tiện". Bọn họ nghĩ Tưởng Khang Thần y là ai? Y cho dù là đói chết, cũng tuyệt sẽ không trởi về phủ Quốc công. Bọn họ đã đối xử y như thế nào, y cả đời đều sẽ không quên.

Tưởng Khang Thần mở to mắt, lấy ra miếng ngọc mang trên cổ, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng. Toàn bộ người phủ Quốc công, ngưởi duy nhất để y nhớ mong, đó là người kia. Lại lần nữa gắt gao nhắm mắt lại, Tưởng Khang Thần nắm chặt miếng ngọc, trong lòng gọi tên người mà y nhất nhất yêu thương, Võ Giản.

Nhận được lệnh truyền triệu của hoàng thượng và quân hậu Ông lão cùng Đại lão tướng quân thu thập chút quần áo, không chờ xe ngựa trong cung đến đón mà lên xe ngựa nhà mình tiến vào cung trước. Đại lão tướng quân hiện giờ đã hơn bảy mươi, lớn hơn Ông lão hai tuổi. Ở thời đại này, người giống Đại lão tướng quân và Ông lão đều được coi như người trường thọ. Đại lão tướng quân tên thật Đại Nghiêu, xuất thân nghèo khổ, mười bốn tuổi đã bị trưng binh đi biên quan chiến đấu. Có thể nói, Đại gia vinh quang tất cả đều do Đại lão tướng quân đánh đổi huyết nhục mà có được.

Đại lão tướng quân trời sinh thần lực, không sợ sống chết, chiến đấu dũng mãnh, lại có tâm kế. Khi tiên hoàng còn là thái tử, Đại lão tướng quân đã được hoàng thượng phong Phiêu kị tướng quân, đến khi tiên hoàng đăng cơ, mấy lần lãnh binh đánh bại địch quốc xâm lấn, được tiên hoàng phong Đại tướng quân. Tiên hoàng lúc tuổi già, phủ Đại tướng quân dần dần xuống dốc, tân hoàng đăng cơ, hậu nhân Đại lão tướng tiếp tục lãnh binh chiến đấu, đánh đuổi địch nhân ra khỏi biên quan, bảo vệ cho giang sơn Yến Quốc.

Hai chiếc xe ngựa cơ hồ một trước một sau ngừng ở cửa nội cung. Ông lão và Đại lão tướng quân có được đặc quyền cho xe ngựa tiến vào hoàng cung. Ông lão xuống xe ngựa trước, tóc bạc râu bạc Đại lão tướng quân xuống xe sau, hai vị lão nhân gia vừa thấy mặt, đầu tiên là nhìn nhau cười, Ông lão tiến lên nâng long đầu trượng Đại Lão tướng quân, cười hỏi: "Lão ca ca cũng được hoàng thượng tuyên triệu?"

Do bị thương mà một chân gãy Đại lão tướng quân cười ha ha nói: "Đúng vậy. Như thế nào, lão đệ cũng được hoàng thượng tuyên triệu? Cũng không biết là có chuyện gì chuyện quan trọng, hoàng thượng còn muốn lão phu ở trong cung mấy ngày."

"Lão đệ cũng vậy."

Ông lão đỡ Đại lão tướng quân, đi từng bước chậm rãi đi nội cung. Công công đón tiếp bọn họ nói, hoàng thượng và quân hậu đang ở Cảnh U cung triệu kiến.

Đại lão tướng quân chống quải trượng, khập khiễng mà đi chậm rãi. Đại lão tướng quân chỉ hơn Ông lão hai tuổi, thoạt nhìn so với ông lại già rất nhiều. Hàng năm ở biên quan ngăn địch, trước không nói ăn uống khắc khổ thế nào, lao tâm lao lực không nói, minh thương ám tiễn đối với thân thể Đại lão tướng quân tàn phá rất nhiều. Đùi phải Đại lão tướng quân bị thương nhưng không được trị liệu kịp thời, hơn nữa kỹ thuật chữa bệnh là không đủ tốt, nói là đã bảo vệ được, lại như cơ hồ phế đi. Lão tướng quân không muốn yếu thế, chẳng sợ đi đường sẽ đau, ông cũng kiên trì ra cửa.

Đại lão tướng quân chính là kéo chân tàn như vậy vẫn như cũ trấn thủ ở biên quan, sau Đại gia xảy ra chuyện, ông lại kéo chân tàn này bảo vệ Đại gia, phụ tá Vĩnh Minh Đế thuận lợi đăng cơ. Khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ, Đại lão tướng quân liền rất ít lộ diện, ở trong phủ bảo dưỡng tuổi thọ, dạy dỗ tiểu bối. Hiện giờ Đại gia, có trưởng tử Đại Minh Quân kế thừa phong hào Đại tướng quân; con thứ là Đại Minh Vinh giữ chức Phiêu kị tướng quân; ở hình bộ, là nhi tử thứ ba Đại Minh Qua. Đại lão tướng quân còn có một nữ nhi, gọi Đại Oánh Như, gả cho phó tướng của Đại Minh Quân, cũng là hậu nhân nhà tướng, đích thứ tử Giang gia, Giang Diệp. Mà người được mọi người kiêng kị nhất là Quân hậu Đại Tề Du cũng xuất thân từ Đại gia, tuy là dòng bên, nhưng từ nhỏ sống ở Đại gia, sau lại trở thành thư đồng cho thái tử, hiện giờ là Quân hậu.

Đại gia có thể nói là gia tộc hiển hách trước mắt mọi người ở Đại Yến Quốc. Nhưng mà Đại gia từ trước đến nay đều là người điệu thấp [giấu mình, không bộc lộ tài năng, không làm cao]. Không cậy quyền Quân hậu là người Đại gia, Đại gia cũng chưa từng có chuyện ỷ thế hiếp người. Đại lão tướng quân quản giáo rất nghiêm khắc, đối với người nhà quản thúc cũng cực kỳ nghiêm khắc, đặc biệt là mười mấy năm trước đây Đại gia đã một lần xảy ra chuyện, Đại gia hành sự càng ngày càng điệu thấp cẩn thận.

Hai lão nhân mới đi vài bước, thì có một đội người đến, khiêng hai nhuyễn kiệu. Vừa thấy nhuyễn kiệu, Đại lão tướng quân sắc mặt liền khó coi. Cầm đầu đội người hành lễ, nói: "Lão tướng quân, Ông lão, trời giá rét, thiên tuế sợ hai ngàu cảm lạnh, lệnh nô tài tới đón hai ngài."

Ông lão trong lòng biết Đại lão tướng quân luôn không thích người khác xem ông như người tàn phế, đặc biệt bài xích trong cung đưa nhuyễn kiệu, liền nói: "Hôm nay thật đúng là lạnh, xuân hàn se lạnh. Lão ca ca, Hoàng thượng triệu ca và ta nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, chúng ta cũng đừng chậm trễ, trước lên kiệu đi."

Đại lão tướng quân hừ hừ, không tình nguyện lên kiệu, còn đẩy ra tay tiểu thái giám, không cần người dìu ông. Trác Kim bất đắc dĩ mà lắc đầu, hai vị lão gia tử ngồi xong, hắn hạ lệnh khởi kiệu.

Ông lão chuyển đề tài nói: "Trác công công a, ngươi có biết Hoàng thượng triệu chúng ta vào cung là có chuyện gì quan trọng?"

Trác công công vẻ mặt thần bí nói: "Hai ngài đến liền biết. Nô tài nếu lỡ miệng, thiên tuế sợ là sẽ trách phạt."

Hai người hứng thú, Ông lão lại hỏi: "Không xảy ra đại sự gì chứ?"

Trác công công cười nói: "Tất nhiên là đại sự, bất quá nô tài xem nha, khẳng định không phải chuyện xấu. Hoàng thượng chiều còn ở cung thiên tuế ăn cơm đó."

Hai vị lão nhân nhìn về phía đối phương, đáy lòng tức khắc nhẹ nhàng vài phần, chỉ cần không phải chuyện xấu là được, đến nỗi việc này có bao nhiêu đại? Không sợ, trời sập xuống cũng có bọn họ thay Hoàng thượng đỡ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro