Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão và Đại lão tướng quân đi vào Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế mặt đầy tươi cười lập tức ban tòa, sau đó lấy qua hai phần tấu chương, nói: "Lão thái sư, lão tướng quân, các ngươi đến xem cái này."

Trác Kim tiến lên tiếp nhận hai phần tấu chương kia, rồi đưa mỗi người một phần. Hoàng thượng yêu cầu như vậy, hai vị lão nhân cũng không hỏi đây là cái gì, mở ra nhìn. Ông lão trên tay là tấu chương về phát triển kinh tế Đại Yến Quốc, Đại lão tướng quân trên tay chính là về tấu chương về quỹ cứu trợ.

Vĩnh Minh Đế một bên uống trà hoa cúc, một bên ăn đậu phộng, rất là thảnh thơi thích ý. Một lát sau, Vĩnh Minh Đế cười với Quân hậu, Quân hậu cũng cười, hai người cùng nhau nhìn biểu tình kích động của Ông lão và Đại lão tướng quân rất là lý giải tâm tình hai người giờ phút này.

Đại lão tướng quân xem xong trước, kích động mà ngẩng đầu, Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Lão tướng quân đừng vội, ngài chốc lát hãy nhìn tấu chương trong tay lão thái sư."

Đang đứng trước mặt Hoàng thượng, Đại lão tướng quân thật sự không tiện thúc giục Ông lão, nhưng trong lòng thực gấp: Tiểu lão đầu này là bị hoa mắt hay sao. Xem cái tấu chương thôi mà cũng chậm như vậy

Rốt cuộc, ước chừng một nén nhang trôi qua, Ông lão cũng xem xong. Chờ đã sớm không kiên nhẫn nổi Đại lão tướng quân trực tiếp đoạt lấy tấu chương trên tay ông, đem tấu chương trên tay mình nhét vào tay đối phương, bắt đầu đọc. Ông lão cũng không rảnh lo Hoàng thượng và Quân hậu có phải còn ở đây hay không, gấp không chờ nổi mà nhìn tấu chương.

Chờ đến khi hai vị lão gia tử đều xem xong, Hoàng thượng đã đổi qua một lần trà hoa cúc. Ông lão hô hấp dồn dập: "Hoàng thượng, Quân hậu Thiên tuế, đây là......"

Trước đó Ông lão đã nghe Tưởng Khang Thần nói qua, nhưng thực tế nhìn đến hai phần tấu chương này, vẫn làm ông chấn động vô cùng. Thiệu Vân An kiến nghị tư tưởng thương nghiệp hiện đại và ý tưởng về quỹ cứu trợ, cổ đại làm sao không chấn động được.

Đại lão tướng quân đánh gãy lời Ông lão, nói thẳng: "Hoàng thượng, Thiên tuế, lão phu không hiểu cái gì 'Kinh tế', 'Kinh thương', Hoàng thượng và Thiên tuế muốn lão phu làm như thế nào, lão phu liền làm như thế đó, từ Hoàng thượng và Quân hậu Thiên tuế định đoạt. Nhưng 'Quỹ cứu trợ' này......"

Đại lão tướng quân đứng lên liền phải quỳ xuống, Vĩnh Minh Đế vội vàng đứng dậy đi qua đỡ ông, hoảng sợ: "Lão tướng quân sao vậy, ngài muốn nói cái gì ngài cứ việc ngồi nói."

Vĩnh Minh Đế và Quân hậu hai người tự mình đỡ Đại lão tướng quân ngồi xuống, Đại lão tướng quân chờ khi Hoàng thượng và Quân hậu trở lại chỗ ngồi, vội vàng nói: "Hoàng thượng, Quân hậu Thiên tuế, quỹ cứu trợ này nhất định phải làm. Nếu có quỹ cứu trợ này các tướng sĩ biên quan sẽ không có nỗi lo về sau, đây là việc tích phúc tích đức đại thiện!"

Ông lão cũng đi theo nói: "Việc này đại thiện! Đại thiện! Hoàng thượng, Thiên tuế, lão thần nguyện quyên một ngàn lượng bạc quyên cho quỹ cứu trợ"

Đại lão tướng quân: "Lão thần cũng quyên một ngàn lượng bạc"

Đại Tề Du liền biết hai vị lão nhân sẽ kích động như thế, đặc biệt là bá phụ. Những tướng sĩ bỏ mình, tướng sĩ tàn tật vẫn luôn là chuyện Đại lão tướng quân quan tâm nhất. Quỹ cứu trợ này còn chưa thành lập, thì đã thu được hai ngàn lượng bạc quyên tặng. Đại Tề Du tin tưởng, được hai vị lão thần đức cao vọng trọng dẫn dắt, quỹ cứu trợ có thể được quan viên triều đình quyên tặng không ít. Bất quá......

Đại Tề Du kêu Trác Kim trót trà cho hai vị lão nhân gia, nói: "Quyên bạc không vội. Trước mắt phải lập kết hoạch tỉ mỉ cho quỹ cứu trợ. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng thượng tuyên triệu hai ngài. Bất quá lai lịch quỹ cứu trợ này bổn quân có chuyện muốn nói với hai ngài."

"Lão thần chăm chú lắng nghe."

Đại Tề Du nhìn Trác Kim gật đầu, Trác Kim lập tức mở ra cái rương đặt trên ghế phượng, nhìn trong rương là ánh vàng rực rỡ của kim nguyên bảo, hai vị lão thần đều thực khó hiểu.

Đại Tề Du cảm khái mà nói: "Ở trong này có 3500 lượng hoàng kim, là do thôn dân thôn Tú Thủy Vương Thạch Tỉnh cùng với nam thê là Thiệu Vân An đưa cho Chiến Kiêu."

Đại lão tướng quân sắc mặt đột nhiên đại biến, lập tức đứng lên: "Không được. Thiên tuế, việc này trăm triệu lần không được"

Trong lòng biết bá phụ đây là hiểu lầm, Đại Tề Du nói: "Bá phụ đừng vội, bổn quân còn chưa nói xong. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An này chính là người đã chế trà và ủ rượu."

Ông lão biết việc này, Đại lão tướng quân bởi vì do sức khỏe, cũng bởi vì tị hiềm, Đại Tề Du không cùng ông nói tỉ mĩ, chỉ là đưa cho ông tân trà và tân rượu, lão tướng quân thập phần thích. Đại lão tướng quân không có hỏi nhiều, chờ Quân hậu tiếp tục giải thích.

"3500 lượng hoàng kim này vốn là tiền lãi mà hai người hắn có được, Vương Thạch Tỉnh tự nguyện quyên toàn bộ cho Chiến Kiêu. Nói là đưa, không bằng nói là phân ưu cùng Hoàng thượng, vì triều đình góp phần sức nhỏ. Vương Thạch Tỉnh từng là thuộc hạ của Chiến Kiêu, Bách Phu Trưởng, khi bị thương được Chiến Kiêu chấp nhận cho quay về quê nhà. Vương Thạch Tỉnh nói Chiến Kiêu có ân với hắn, lại biết rõ triều đình hiện giờ không phát đủ quân hưởng, hắn tâm luôn hướng về biên quan tướng sĩ và bạn hữu, quyên vàng chính là hy vọng có thể cho tướng sĩ biên quan mua chút lương thảo, mua chút áo bong chóng lạnh, mua chút thịt để các tướng sĩ có thể có nhiều bữa ăn mặn.

Vàng này là do Tưởng Khang Thần mang về. Lúc ấy, Tưởng Khang Thần nhiệt huyết mà cũng muốn quyên bạc. Nhưng nếu đều quyên cho Chiến Kiêu thì các tướng lãnh khác sẽ bất mãn; chính là nếu quyên cho các tướng lãnh khác, sợ là tiền cuối cùng không biết vào túi ai. Như vậy, Thiệu Vân An mới nghĩ ra Quỹ cứu trợ, lại bàn bạc với Sầm Nguyệt Bạch Sầm lão, huyện lệnh Tưởng Khang Ninh, học sinh Sầm lão là Khanh Thụy, để hoàn thiện, cuối cùng thành bản tấu chương mà hai ngài xem qua."

Ông lão lập tức nói: "Việc này lão thần cũng nghe Khang Thần nói. Việc này đại thiện! Vương Thạch Tỉnh tâm nhớ ân tình của Tiểu tướng quân, nhớ đến các tướng sĩ, hắn hiện giờ có tiền, muốn báo đáp ân tình, muốn vì tướng sĩ biên quan làm chút việc, thật là có tình có nghĩa. Quỹ cứu trợ này, lão thần nguyện đem hết toàn lực hỗ trợ"

Vĩnh Minh Đế thở dài: "Triều đình hiện tại không đủ bạc, nếu chúng ta có nhiều người như Vương Thạch Tỉnh khẳng khái chi sĩ như vậy, tướng sĩ biên quan cũng không đến mức chịu đói chịu rét. Nói đi nói lại, vẫn là trẫm làm Hoàng đế vô năng a."

"Hoàng thượng!"

Quân hậu, Ông lão và Đại lão tướng quân đều nóng nảy. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Tiên hoàng!

Vĩnh Minh Đế xua xua tay, nói: "Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nguyện ý quyên ra nhiều vàng như vậy, trẫm, cảm thấy sâu sắc vui mừng. Hai người hắn tuy không cần phong thưởng, nhưng hai người hắn cống hiến vì Đại Yến ta, trẫm lại không thể vui vẻ tiếp thu như thế." Hắn nhìn về người bởi vì hắn vừa rồi câu nói kia vẫn đang cau mày, duỗi tay nắm tay y: "Không bằng Quân hậu thay trẫm nghĩ đi, trẫm nên ban thưởng bọn họ như thế nào."

Quân hậu dùng lực nắm lại tay Hoàng thượng, nghĩ nghĩ nói: "Không bằng, chờ quốc khố tràn đầy, Hoàng thượng hạ chỉ lập bia công đức cho hai người hắn đi."

Ông lão lên tiếng: "Lão thần tán thành. Hoàng thượng, lão thần nơi này còn có chút văn chương thơ tử muốn thượng trình, là do Thiệu Vân An làm, còn thỉnh Hoàng thượng xem qua."

"Hửm? Cho trẫm nhìn xem." Vĩnh Minh Đế tò mò mà nhận từ tay Trác Kim, Quân hậu cũng lại gần nhìn.

Những thơ từ văn chương mà Ông lão mang đến cũng chấn động giống như quỹ cứu trợ. Mà đối với người gánh vác một quốc gia như Vĩnh Minh Đế và Quân hậu mà nói, bất luận là thơ từ văn chương hay là quỹ cứu trợ, cùng với phần kết hoạch phát triển kinh tế, đối với bọn họ là vô cùng chấn động.

Đại lão tướng quân không hiểu kinh thương, đối với thơ từ văn chương cũng không có nghiên cứu, ông quan tâm nhất là quỹ cứu trợ khi nào có thế thực hiện. Ông lão đối với kế hoạch phát triển thương nghiệp rất là tán thưởng, nhưng ông cũng không phải thương nhân, cũng không hiểu kinh thương, lại càng không biết làm cách nào để kinh tế Yến Quốc sống lại, thậm chí là thịnh vượng. Ông để ý nhất là những thơ từ văn chương này sẽ mang cho ngành giáo dục Yến Quốc cải biến.

Chính là muốn có cơ sở hoàn thiện thì Yến Quốc cần phải giàu có. Một quốc gia trình độ phát triển kinh tế bao gồm rất nhiều phương diện, không phải nói mấy câu thì có thể hoàn thành, cũng không phải một phần tấu chương là có thể phát triển. Thiệu Vân An chỉ nói cho người thời đại này nên đi phương hướng nào.

Hiện tại Yến Quốc, nông nghiệp tương đối phát đạt, thủ công nghiệp và thương nghiệp thì kém phát triển, nhưng ở trong mắt Thiệu Vân An, đều rất kém. Phần kế hoạch này, Thiệu Vân An kỹ tỉ mỉ liệt kê một quốc gia nếu muốn phát triển kinh tế, phải yêu cần như thế nào.

Về nông nghiệp, Thiệu Vân An đưa ra muốn khởi công xây dựng thuỷ lợi, đẩy manh khai hoang, coi trọng nông cụ thiết kế cải tiến, phát triển mạnh nông nghiệp khoa học kỹ thuật, phát triển chăn nuôi, trọng thưởng cho người cống hiến phát triển nông nghiệp ở phần kiến nghị thứ mười một.

Về phương diện thủ công nghiệp, Thiệu Vân An đưa ra muốn đề cao địa vị thợ thủ công ở xã hội, đẩy mạnh sáng tạo của thợ thủ công. Như là, gia tăng ngành sản xuất tơ lụa, chủng loại càng nhiều càng cần kỹ năng cao hơn; khai phá sản xuất gốm sứ ở phần kiến nghị thứ tám.

Về phần thương nghiệp, Thiệu Vân An đưa ra kiến nghị càng nhiều hơn. Ăn, mặc, ở, đi lại, là nội dung trọng tâm phát triển thương nghiệp. Tân trà, tân rượu, bao gồm tửu lầu, chính là phương diện 'ăn uống'. Tục ngữ nói "Nếu muốn giàu trước cần tu sửa đường", Thiệu Vân An trước nhất trình bày giao thông Yến Quốc, phát triển lộ mới có thể phát triển du lịch, thương nghiệp; cần mở thêm ngân hàng, cửa hàng tiện lợi, chuyển phát nhanh ở kiến nghị thứ hai mươi bảy.

Đồng thời, Thiệu Vân An còn đề xuất, giáo dục không thể bảo hủ, các ngành nghề đều yêu cầu người đọc sách đi kế thừa, phát triển và truyền lại. Làm quan không phải con đường duy nhất cho người đọc sách.

Ngày này, Vĩnh Minh Đế, Quân hậu, Ông lão và Đại lão tướng quân ở Cảnh U cung xem những tấu chương, thơ từ văn chương đó đến tận đêm khuya. Đêm đó, Ông lão và Đại lão tướng quân ở trong cung nghỉ ngơi, các quan to trong triều và vương công, người luôn theo dõi động tĩnh trong cung, đều ở trong tối phỏng đoán, Hoàng thượng đang có đại sự gì.

Vào đêm, Vĩnh Minh Đế tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, trong lòng, sức khỏe vốn không tốt, Quân hậu Đại Tề Du đã ngủ rồi. Có thể nói, đây là ngày mà từ khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ, hắn hiện tại đúng là gặp nhiều khó khắn trước mắt, nhưng hắn ít nhất thấy được hy vọng Yến Quốc thịnh thế. Vĩnh Minh Đế cho tới nay đều là cầu người tài, hiện tại, hắn được đến một vị đại hiền sĩ, là một người không coi trọng danh vọng quyền thế, chỉ muốn làm hiền sĩ chân đất. Chỉ dựa vào điều này, Vĩnh Minh Đế phải trọng thưởng cho Tưởng Khang Ninh vì đã phát hiện vị hiền sĩ kia.

Vĩnh Minh Đế gấp không chờ nổi mà muốn đem người nọ triệu tiến cung. Người nọ có thể không chế trà, không ủ rượu, không làm những đồ vật hiếm lạ, chỉ cần bày mưu tính kế cho hắn là được. Bất quá cuối cùng, Vĩnh Minh Đế được Quân hậu, Ông lão kiến nghị, phải kiềm chế ý nghĩ này. Đem Thiệu Vân An triệu tiến cung làm mưu sĩ, Thiệu Vân An chẳng khác nào là bị đẩy lên trước đài, hắn là Hoàng thượng, vốn là tay cầm quyền cao sinh sát thiên hạ, nhưng đó là khi hắn đã diệt trừ hết chướng ngại, chân chính tay cầm quyền to

Hơn nữa Quân hậu nói cũng rất có lý. Người nọ không muốn vào kinh, nếu là cưỡng cầu ngược lại sẽ phản ứng ngược. Y hiện giờ là nghĩa tử Sầm Nguyệt Bạch, lại là nghĩa đệ Tưởng Khang Ninh, hơn nữa phu quân y là Vương Thạch Tỉnh từng là thủ hạ Đại Chiến Kiêu, y không có khả năng đứng ngoài cuộc, dựa vào việc y từng làm, y cũng có tâm vì triều đình, vì Hoàng thượng góp sức, hắn không bằng thuận nước đẩy thuyền, để Thiệu Vân An kia làm nông dân nhàn tản thôi.

Nghĩ đến đây, Vĩnh Minh Đế ôm sát người trong lòng, hắn đối với Thiệu Vân An kia hy vọng lớn nhất chính là có thể trị khỏi Tề Du của hắn. Mỗi khi nghĩ đến Đại Tề Du đau bụng thống khổ cùng trong cơ thể còn dư độc phát tác đau đớn, Vĩnh Minh Đế tâm như đao cắt. Cả đời này, trừ bỏ người này, hắn không thẹn với bất cứu ai. Chính là, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà mình yêu thương nhất chịu khổ, lại bất lực. Ở trên mặt Đại Tề Du nhẹ nhàng hôn một cái, Vĩnh Minh Đế tiếp tục suy nghĩ sâu xa. Hiện tại hắn tràn ngập nhiệt huyết, nghĩ đến ngày mà Yến Quốc có thể như phần tấu chương 'Phát triển kinh tế' kia mà cường thịnh.

.

.

.

Ở trong phủ Quốc sư ngủ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai Tưởng Khang Thần liền cáo từ về phủ của mình. Ông lão một đêm chưa về, trong cung còn phái người truyền lời nói là ngài ấy còn phải ở trong cung ít nhất là mười bữa nửa tháng. Chuyện này ở kinh thành mọi người đã bàn tán đến là ồn ào huyên náo, biết được mấu chốt trong đó Tưởng Khang Thần nội tâm là tràn ngập vui sướng cùng chờ mong. Y chân thành hy vọng Yến Quốc có thể phát triển, hy vọng những ý tưởng của Thiệu Vân An có thể trở thành hiện thực.

Mới vừa trở lại phủ, quản gia Tưởng Trang tiến lên nghênh đón Tưởng Khang Thần bước vào trong phòng, nói: "Đại thiếu gia, ngài có một phong thơ." Nói xong, ông từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa cho y.

Tưởng Khang Thần tiếp nhận thư, nói: "Ta trong chốc lát muốn đi Vân Long Các gặp An đại nhân, ngươi chuẩn bị xe ngựa đi."

"Dạ."

Tưởng Trang đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại, Tưởng Khang Thần xé mở phong thư, bên trong không có chữ, mà là một đóa hoa mai nở rộ. Nhìn đến đóa hoa mai này, Tưởng Khang Thần ngốc lăng một lát, sau đó y cắn chặt hàm dưới, nắm chặt hoa mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro