Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng hậu viện Vân Long Các, An Trạch An công công đang nghe đại chưởng quầy báo cáo. Sinh ý Vân Long Các hỏa bạo, mỗi ngày đều cần mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tiền bạc mỗi ngày ra vào đại chưởng quầy đều sẽ báo cáo cho An công công, chính là dịp ăn tết, khách tới tửu lầu là nối liền không dứt, lại bởi vì tửu lầu mới khai trương không bao lâu, rất nhiều chuyện đều yêu cầu An công công chưởng quản, hơn nữa còn có cửa hàng điểm tâm, trà hoa, ăn vặt cũng mới vừa khai trương, cũng đang chờ An công công phụ trách, hắn bận đến nỗi hận không thể biết thuật phân thân, nên không thể không gấp triệu Tưởng Khang Thần hồi kinh.

Được Thiệu Vân An chỉ dẫn, An công công hồi kinh liền tâu với Quân hậu chuyện xây phòng ấm chuyên môn dùng để trồng rau. Sinh ý trà, rượu kiếm rất nhiều tiền, Quân hậu ra lệnh, ở kinh thành bí mật xây mười cái phòng ấm, để cung cấp nguyên liệu cho tửu lầu. Có đôi khi cũng sẽ đưa một ít vào cung, bất quá đa số đều đưa đến tửu lầu. Cũng bởi vậy, những tẩu lầu khác trong kinh thành đều nhiều ít thiếu rau dưa mùa này nên làm cho món ăn cũng ít đi, chỉ có Vân Long Các mỗi ngày đều có thể cung ứng các loại rau dưa, nên khách hàng quen chỉ nhiều không ít. Điều này làm cho những tẩu lầu khác khắp nơi âm thầm phái người điều tra rốt cuộc rau dưa của Vân Long Các từ nơi nào đến.

Được bẩm cáo nói Tưởng Khang Thần đã trở lại, An công công gấp đến độ phái người kêu y chạy đến đây. Tưởng Khang Thần vừa mới bước chân vào phòng, An công công đã kêu: "Ngươi đã trở lại." Xua xua tay để cho đại chưởng quầy đi ra ngoài, An công công vội hỏi: "Vân An có đưa ngươi mang chút gì về không?"

Tưởng Khang Thần cười nói: "Tất nhiên là có. Vân An làm bình mới cố nguyên cao kêu ta đưa cho An đại nhân ngài mang về, còn có đồ ăn, đồ ăn vặt nữa. Quan trọng nhất chính là Vân An lại làm ra món ăn mới, đại nhân thỉnh xem qua."

Tưởng Khang Thần đem kế hoạch mở cửa hàng lẩu trình lên, An công công lấy lại mau chóng nhìn xem, xong nôn nóng hỏi: "Trà và rượu Vân An nói sớm nhất khi nào có thể có? Hiện tại cả ngày đều có người tới hỏi, một cân trà tam đẳng đã lên đến dường này"

An công công giơ hai ngón tay lên, Tưởng Khang Thần chớp chớp mắt: "Hai trăm lượng bạc?"

An công công ném một ánh mắt khinh thường 'Ngươi sao chỉ nghĩ có nhiêu đó', lớn tiếng nói: "Hai ngàn lượng bạc"

"Oah ——!"

Tưởng Khang Thần nổi lên một tầng da gà: "Hai ngàn lượng bạc? Trà nhất đẳng không phải là hai ngàn lượng bạc sao?!" Lúc trước trà tam đẳng là một trăm lượng bạc một cân!

"Đó là lúc trước" An công công lau lau mồ hôi trên trán: "Trà đặc biệt và trà nhất đẳng hiện tại đã lên đến vạn lượng bạc một cân rồi. Dương nãi tử tửu một cân cũng lên đến một ngàn lượng rồi, nhưng trong tay chúng ta đều không có"

Tưởng Khang Thần mở to hai mắt nhìn: "Gì, chuyện khi nào? Ta hôm qua mới tiến cung, Thiên tuế, không có nói a"

An công công gấp đến độ vỗ bàn: "Là hôm qua có vài người tới tìm ta, mở miệng liền nói ra số bạc này. Ta nào dám nói với Thiên tuế. Sớm biết như vậy, ta đã không đem trà và rượu bán hết. Mệt, mệt lớn"

Tưởng Khang Thần cũng nóng nảy: "Này, này, là người nào a! Này, này giá quá cao!"

An công công nói: "Là người Đại Sơn bộ lạc và thương nhân Tiên Lộc Quốc. Bọn họ từ nơi khác uống trà, rượu, nguyện ý ra giá này để mua."

"......" Tưởng Khang Thần lập tức ngây ngẩn cả người. Giờ khắc này, y đột nhiên nhớ tới Thiệu Vân An từng nói qua, về sau muốn đem trà và rượu bán đến nơi khác bên ngoài Yến Quốc, kiếm bạc nước khác. Lúc này mới bao lâu, liền có thương nhân nước khác đến Yến Quốc nguyện ý dùng nhiều tiền như vậy thu mua trà và rượu. Nghĩ đến tư tưởng Thiệu Vân An phát triển thương nghiệp, phát triển kinh tế...... Tưởng Khang Thần nuốt nuốt nước miếng, cứng lưỡi: "Kia, kia làm sao bây giờ, mới tốt?" Y cũng không biết làm gì.

An công công cắn răng nói: "Ta đã viết cho Vân An phong thư, kêu y nghĩ biện pháp. Tiểu tử kia có nhiều chủ ý, mặc kệ thế nào, y phải nghĩ cho ta biện pháp tốt. Ngàn lượng bạc vạn lượng bạc đã ở trước mặt chúng ta, nếu không thể bắt lấy, ta còn thể diện gì đi gặp Hoàng thượng và Thiên tuế!"

Tưởng Khang Thần vừa nghe nóng nảy: "Vân An có thể nghĩ biện pháp. Trà thì phải thanh minh mới hái được, còn phải có thời gian chế trà mới có thể lấy ra bán, dương nãi tử tửu yêu cầu thời gian còn dài hơn."

An công công nói: "Ta cũng biết vậy, nhưng Hoàngthượng và Quân hậu hiện giờ đang cần bạc, bạc lớn như vậy ở trước mắt mà không thu được, chúng ta chính là tội nhân. Vân An luôn nhiều chủ ý, y nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt. Ta ở trong thư viết, chỉ cần y có thể nghĩ ra biện pháp thu được số bạc này, về sau ta chính là thúc thúc y"

Tưởng Khang Thần lúc này không biết nói gì cho phải. An công công là tâm phúc của Quân hậu, địa vị cao hơn nhiều so với Trác Kim, bằng không Quân hậu cũng không yên tâm để An công công phụ trách sinh ý này. Người muốn nhận An công công làm nghĩa phụ, làm thúc thúc là đếm không hết, quan viên trong triều có không ít người có tâm tư này, để An công công chủ động làm thúc thúc, thể diện bao lớn a

Tưởng Khang Thần cuối cùng chỉ có thể nói: "Vậy xem Vân An có nghĩ ra biện pháp nào không. Những người đó vẫn luôn ở kinh thành sao?"

An công công gật gật đầu: "Ta nói nửa tháng sau trả lời cho bọn họ, hy vọng nửa tháng sau Vân An có thể mang đến tin tức tốt."

Tưởng Khang Thần nói: "An đại nhân ngài cũng không cần quá gấp. Cho dù sinh ý này không thành, mấy tháng sau, bọn họ cũng sẽ đến làm sinh ý cùng chúng ta. Vân An không phải nói rồi sao, đến lúc đó, trên tay chúng ta sẽ có số lượng trà, rượu sẽ càng nhiều."

An công công nói: "Ngươi không hiểu. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chúng ta, nếu chúng ta lúc này không làm tốt chuyện mua bán, trước không nói sẽ có vài người tính toán sau lưng Thiên tuế, mà là người phủ Hằng Viễn Hầu sẽ mượn cơ hội này mà giở trò. Hiện tại người phủ Hằng Viễn Hầu đã âm thầm phái người thu mua trà, rượu trên tay người khác. Mua bán là nhỏ, nhân mạch mới lớn. Nếu để cho người phủ Hằng Viễn Hầu làm được chuyện mua bán này, chẳng sợ ngày sau chúng ta có trà và rượu, giá cả cũng không tốt như vậy."

Tưởng Khang Thần minh bạch, đây chỉ sợ là thương cơ [cơ hội làm ăn mua bán, làm thương nghiệp] mà Thiệu Vân An từng nói. Y nhíu mày: "Người phủ Hằng Viễn Hầu dám đoạt sinh ý của chúng ta rõ ràng như vậy? Bọn họ chẳng lẽ không biết sinh ý của chúng ta kỳ thật là của Hoàng thượng và Quân hậu sao?"

An công công lập tức lộ ra mặt châm chọc mà nói: "Bọn họ sao có thể không biết. Bọn họ căn bản là không xem Hoàng thượng và Thiên tuế vào mắt. Bạc phủ Hằng Viễn Hầu không biết so với quốc khố Yến Quốc ta lớn gấp mấy lần, nhưng Hằng Viễn Hầu có từng phân ưu cùng Hoàng thượng khi ngài cần bạc không? Ai mà không biết Hằng Viễn Hầu muốn đem đích trưởng nữ gả vào cung, kết quả bị Hoàng thượng bác bỏ, hắn nha, ước gì Hoàng thượng trong tay không có bạc."

Tưởng Khang Thần hiện tại cũng là người Quân hậu, cùng An công công xem như là đồng sự, An công công mới nói với y chuyện này. Chuyện này Tưởng Khang Thần cũng có nghe thấy.

Cao Tổ Hoàng đế khi còn tại vị sắc phong hai công ba hầu, tức là An Quốc Công Võ gia, Ninh Quốc công Sở gia, Hằng Viễn Hầu Ngụy gia, Chiêu Dương Hầu Trịnh gia, Chính Viễn Hầu Lỗ gia. Đến khi Tiên hoàng Khang Thịnh Đế, tăng lên ba công năm hầu, Lỗ Quốc Công Túc gia, Bình An Hầu Tầng gia và Cảnh Lăng Hầu Bạch gia. Khang Thịnh Đế lúc tuổi già, phủ Lỗ Quốc Công và phủ Cảnh Lăng Hầu vì cùng Đại gia có quan hệ thông gia nên chịu vạ lây, bị tước đi tước vị, Vĩnh Minh Đế lên ngôi đã khôi phục tước vị cho họ. Hiện giờ ở kinh thành lưu truyền rộng rãi chính là "Ba công năm hầu một vương tướng", một vương tướng "Vương" chính là Vương Gia duy nhất của Yến Quốc La Vinh Vương Mộ Dung Đoan, "Tướng" chính là Đại Tướng Quân Đại gia.

Hiện tại có mười thế gia đại tộc, phủ Hằng Viễn Hầu Ngụy là nhà có nhiều tiền nhất, khi Cao Tổ còn chưa lên ngôi, Ngụy gia lúc ấy là đại thương nhân. Lúc đó đương gia Ngụy gia đi theo Cao Tổ đánh khắp thiên hạ, viện trợ số tiền lớn cho Cao Tổ, sau đó khi Cao Tổ đăng cơ, từ địa vị thương nhân thấp hèn một bước nhảy lên tay cầm quyền to trở thành Hầu gia. Lúc sau, Ngụy gia nhờ vào quan hệ với Cao Tổ, càng thêm lũng đoạn thương nghiệp toàn bộ Yến Quốc, trở thành đế vương thương nghiệp danh xứng với thực ở Yến Quốc.

Vì là thế gia đại tộc lâu đời nhất Yến Quốc, phủ Hằng Viễn Hầu tất nhiên cũng đưa không ít nam tử nữ tử tiến cung, tranh giành quyền thế và lợi ích nhiều hơn cho gia tộc. Tiên hoàng lúc tuổi già sủng ái nam quân nữ phi đều xuất thân từ Ngụy gia. Khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ thì tinh phong huyết vũ [mưa máu, gió tanh], cả nam lẫn nữ của thế gia đại tộc đưa vào cung đều bị giết, hoặc đuổi ra khỏi cung, nhân mạch trong cung của Ngụy gia vì vậy bị chặt đứt. Lúc sau, phủ Hằng Viễn Hầu cùng các thế gia đại tộc khác nhiều lần thượng tấu để Vĩnh Minh Đế tuyển phi, chính là muốn đem tộc nhân của mình lại lần nữa đưa vào cung, đưa đến bên cạnh Hoàng thượng. Chỉ tiếc, Vĩnh Minh Đế là người si tình hiếm thấy, đối với thế gia đại tộc lại căm thù đến tận xương tuỷ, những thế gia đại tộc này đối với Vĩnh Minh Đế rất bất mãn. Cũng chính vì vậy, cuộc sống đế vương của Vĩnh Minh Đế mới gian nan như thế.

An Công công đối với Hoàng thượng và Quân hậu tuyệt đối là trung thành và tận tâm, nhắc tới những người 'khi dễ' Hoàng thượng và Quân hậu hắn liền nghiến răng nghiến lợi. Hắn sốt ruột như thế không chỉ vì chuyện chút bạc này, mà là tuyệt đói không thể để cho phủ Hằng Viễn Hầu chiếm tiên cơ [cơ hội trước]. Mặc kệ là dùng biện pháp gì, hắn cũng phải thu đến tay bạc của của những phú thương đó. Yến Quốc bị Tiên hoàng đạp hư, lại còn mấy năm liên tục đánh giặc, toàn bộ quốc gia đều nghèo đến kêu leng keng, so sánh với dân bưu hãn của Đại Sơn bộ lạc và dân chúng của Liên Tộc Quốc, nước ít chịu ảnh hưởng của chiến tranh; hai nơi này là quốc thái dân an, là thập phần có tiền a. Dùng từ ngữ hiện đại để mà nói thì hai nước này là thổ hào đầy đường, ai ai đều là người có tiền.

Nếu Thiệu Vân An ở đây khẳng định sẽ hỏi, hai nước này sao có nhiều tiền như vậy, sao không nhân cơ hội đánh chiếm Yến Quốc? Vậy chúng ta hãy cùng tìm hiểu về bối cảnh của hai nước này. Đại Sơn bộ lạc tạo thành từ hơn ba mươi tiểu bộ lạc liên minh với nhau, tài nguyên phong phú, dân phong bưu hãn. Có thể nói bọn họ dựa vào sơn thủy là có thể cho bọn họ giàu có. Đại Sơn bộ lạc dân cư tuy rằng bưu hãn, nhưng bọn họ không muốn khai chiến với Yến Quốc, bởi vì Đại Sơn bộ lạc đất đai không lớn bằng Yến Quốc, dân cư cũng không nhiều bằng Yến Quốc, bọn họ đã từng bị xâm chiếm bởi Hồ Cáp Nhĩ Quốc. Yến Quốc cũng do Tiên hoàng lúc tuổi già mới bắt đầu xuống dốc, dù vậy, cũng vẫn đánh lui được Hồ Cáp Nhĩ Quốc khi nó tiến công, cho nên trừ phi là rảnh đến đau trứng, Đại Sơn bộ lạc sẽ không chủ động tấn công Yến Quốc.

Tiên Lộc Quốc và Yến Quốc cách nhau tương đối xa xôi, ở giữa còn có nhiều núi non chập chùng. Tiên Lộc Quốc ở ven biển, quân địch của bọn họ chủ yếu là ở bên kia biển đến từ Đại Tư Quốc. Tiên Lộc Quốc bởi vì ven biển, hải vận phát đạt, sinh ý bọn họ đều với hải ngoại. Bởi vì có tiền, cho nên người Tiên Lộc Quốc tương đối thích an nhàn sinh hoạt, hơn nữa cách khá xa Yến Quốc, nên sẽ không chủ động tấn công Yến Quốc, có thể nói, quan hệ của Đại Sơn bộ lạc và Tiên Lộc Quốc cùng Đại Yến Quốc tính ra hòa hợp.

Yến Quốc nghèo, Vĩnh Minh Đế không phải không nghĩ tới chuyện làm ăn mua bán với Đại Sơn bộ lạc và Tiên Lộc Quốc, nhưng không may là không có biện pháp. Thương nghiệp Đại Yến Quốc bị phủ Hằng Viễn Hầu lũng đoạn, trong tay Vĩnh Minh Đế không có người giỏi về thương nghiệp, cho dù là có, cũng khó thoát khỏi qua tay phủ Hằng Viễn Hầu. Hiện tại, Vĩnh Minh Đế cuối cùng có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế sinh ý của phủ Hằng Viễn Hầu, làm sao có thể để cho phủ Hằng Viễn Hầu đoạt mất.

Nghĩ kỹ mấu chốt trong đó, Tưởng Khang Thần trấn an nói: "An đại nhân, việc này nhất thiết không thể sốt ruột, bằng không chúng ta sẽ hoảng. Ta cho rằng, việc này vẫn nên trình để Thiên tuế biết, sau đó xem Vân An có nghĩ ra biện pháp tốt hay không. Khi ăn tết ta ở chỗ Vân An ăn không ít mỹ vị, Vân An đã viết ra công thức, ta lần này trở về chính là muốn cùng ngài thương lượng một chút, mở một cửa hàng lẩu, còn thêm cho Vân Long Các món mới là vịt nướng nữa."

"Cửa hàng lẩu? Vịt nướng?" An Công công nhạy bén mà nhận ra thương cơ.

Tưởng Khang Thần lập tức đem chuyện cửa hàng lẩu và vịt nước nói tỉ mỉ cho hắn nghe, còn đưa ra lẩu và vịt nước cho hắn ăn để cảm thụ, An Công công ánh mắt càng ngày càng sáng, không đợi Tưởng Khang Thần nói xong, An Công công liền vỗ bàn một cái nói: "Mở. Thừa dịp trời còn lạnh, cửa hàng lẩu này lập tức phải mở. Còn món vịt nướng kêu đầu bếp nghiên cứu, mau chóng đưa ra. Vừa vặn, Thiên tuế có một nông trang, nuôi không ít dê, vốn dĩ là để cho Hoàng thượng và Thiên tuế dùng ấm thân."

Tưởng Khang Thần nghe vậy vội vàng nói: "Vậy chúng ta nên đi nơi khác thu mua dê đi, những con dê đó nên để lại cho Thiên tuế dùng ấm thân."

An công công thở dài: "Hiện Thiên tuế ăn thịt dê thì bị đau bụng, nên đã lâu không ăn nữa, chỉ là vì dê có thể bán lấy tiền, nên Thiên tuế vẫn cho nuôi, hiện tại thật vừa lúc."

Tưởng Khang Thần ngậm miệng, An công công lập tức lại phấn chấn nói: "Đến đây, chúng ta nói về việc mở cửa hàng lẩu đi, chờ lát nữa ta tiến cung đem trà, rượu còn có chuyện mở cửa hàng lẩu báo cáo cho Thiên tuế."

Tưởng Khang Thần về Tưởng trạch thì trời đã tối. Y cùng An công công cả ngày bàn về vấn đề mở cửa hàng lẩu và vịt nướng, hai người một ngày đều tùy tiện ăn chén mì lót bụng, trong đầu đều là chuyện mua bán, kiếm tiền, sinh ý.

Nói thật, mấy tháng trước, Tưởng Khang Thần nào có thể nghĩ đến cuộc sống của mình sẽ bận rộn như vậy, bận rộn nhưng phong phú, tâm y lại càng thêm kiên định, càng thêm nhẹ nhàng. Gông xiềng phảng phất đè nặng trên người lâu nay đều bị bận rộn mang đi.

Về đến nhà, tắm rửa một thân mệt mỏi xong, Tưởng Khang Thần không lập tức lên giường ngủ, mà ngồi vào bàn viết tấu chương. Chuyện quản lý sinh ý do An công công phụ trách, Tưởng Khang Thần không nhúng tay vào, y chủ yếu phụ trách chuyện mở rộng sinh ý. Ở phủ Quốc Công bế tắc nhiều năm, bây giở y ở kinh thành làm sinh ý, Tưởng Khang Thần gặp rất nhiều khó khăn và khiêu chiến, nhưng cũng làm cho y tràn ngập nhiệt huyết. Trong thời gian ở thôn Tú Thủy, y theo Thiệu Vân An học không ít chuyện buôn bán, cứ việc cố hết sức, y có thể ứng phó. Hiện tại trà và rượu số lượng đang thiếu, kinh thành cung không đủ cầu, ngày sau khi trà và rượu số lượng nhiều lên, y muốn phá bỏ sự chèn ép của phủ Hằng Viễn Hầu và những thương nhân khác lên thương nghiệp Yến Quốc, để sinh ý của Hoàng thượng và Quân hậu có thể trải khắp kinh thành, khắp Yến Quốc, đây là nan đề mà y muốn giải quyết trước nhất.

Chờ đến Tưởng Khang Thần viết xong, đã là đêm khuya. Mệt đến không mở nổi mắt, y trực tiếp ngã lên giường, đá giày, kéo chăn liền ngủ, bây giờ không còn chuyện gì để y bận tâm. Nhi tử Tưởng Mạt Hi y đã đưa đến thôn Tú Thủy, tương đương tiêu trừ mối bận tâm cuối cùng của y, hiện tại y chỉ cần tập trung vào con đường phía trước, vì chính mình, vì nhi tử, vì đệ đệ Khang Ninh, vì Tưởng gia mà nỗ lực. Chóp mũi nhàn nhạt hương hoa mai, Tưởng Khang Thần đầu dựa vào gối liền ngủ. Trong mộng, có người gắt gao ôm y, ở bên tai y gọi: "Thần bảo...... Thần bảo......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro