Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An công công phái người ngày đêm không nghỉ đưa mật thư cho Thiệu Vân An, buổi tối ngày thứ tư, cửa lớn Vương Trạch bị người từ kinh thành tới gõ vang, là người mà An công công phái đi đưa mật thư cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Xem xong thư, Thiệu Vân An thực đau đầu.

"Đây là An đại nhân cho ta nan đề mà, ta không phải tiên nhân sao cái gì khó khăn đều đẩy cho ta hết vậy. Trong không gian thật ra còn trà và rượu, còn có dương nãi tử quả, vấn đề là làm sao ta có thể lấy ra?"

Vương Thạch Tỉnh cũng phát sầu, không thể tay không biến ra đồ vật a. Trà và dưỡng nãi tử tửu trong tay bọn họ đều đưa hết cho An đại nhân rồi, làm sao có thể kêu bọn họ lấy ra nữa. Nhưng trong thư An đại nhân nói việc rất cấp bách, bọn họ thật là khó xử.

Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ nửa ngày, nói: "Tiểu tức phụ, nếu không ta viết thư, trước để An đại nhân trấn an những người đó, còn cách ngày hái trà không bao lâu, để họ kiên nhẫn chờ."

Thiệu Vân An lắc đầu: "Không được. An đại nhân nói, phủ Hằng Viễn hầu đã ra giá cao thu một ít trà và rượu rồi, chính là muốn cướp thương cơ. Huynh xem đi, chờ đến tân trà và tân rượu năm nay ra tới, phủ Hằng Viễn Hầu khẳng định sẽ nghĩ mọi cách cướp đi một ít. Hiện tại không phải vấn đề mua bán, mà là vấn đề tranh đoạt."

Vương Thạch Tỉnh không rõ: "Phủ Hằng Viễn Hầu này thật sự không sợ chết sao?"

Thiệu Vân An: "Ta đoán bọn họ là giãy giụa hấp hối đó. Bọn họ khẳng định biết mình là cái đinh trong mắt Hoàng thượng, không bằng dùng mọi thủ đoạn cướp hết cơ hội để chèn ép Hoàng thượng, để Hoàng thượng muốn xử bọn họ không phải chuyện dễ. Hoàng thượng hiện tại rất cần tiền, bọn họ liền không cho Hoàng thượng có tiền, như vậy bọn họ còn có khả năng trở mình. Chắc trong này còn có sự tham dự của các gia tộc khác, chuyện chính trị chúng ta chỉ là thảo dân nói không rõ."

Vương Thạch Tỉnh có chút nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ? Không thể lấy trà từ không gian ra."

Thiệu Vân An xoa trán, Vương Thạch Tỉnh đau lòng mà ôm y, tự trách: "Ta quá ngu ngốc, không giúp gì được em."

"Không có liên quan đến huynh, vốn dĩ chính là nan đề." Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, hỏi: "Tỉnh ca, huynh biết gì về bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc?"

Vương Thạch Tỉnh đã từng làm binh sĩ, tất nhiên biết rõ các nước láng giềng của Yến Quốc. Hắn biết cái gì đều nói tỉ mỉ toàn bộ cho tiểu tức phụ nghe. Thiệu Vân An nghe xong tình huống của hai nước này có bước đầu hình dung. Người bộ lạc Đại Sơn tương đối bưu hãn, sức chiến đấu mạnh, cũng tương đối đoàn kết, nhưng dân cư ít, còn tương đối lạc hậu, cũng không thích thay đổi, nên có thể dễ dàng nhìn ra được bọn họ sẽ không chủ động tấn công Yến Quốc. Bọn họ cư trú ở nơi có địa thế tốt, vật tư không thiếu, cho nên chỉ cần không phải người khác tấn công bọn họ, bọn họ sẽ tương đối an phận, giống như những dân tộc thiểu số mà Thiệu Vân An biết ở hiện đại.

Tiên Lộc Quốc, là đất nước giáp biển, tài nguyên cũng tương đối phong phú, bởi vì khoảng cách rất xa với Yến Quốc, ở giữa lại có dãi núi chập chùng, hơn nữa lại đang có đất nước khác đang uy hiếp, cho nên đối với Yến Quốc cũng tương đối hữu hảo. Đất nước này cũng có vật tư phong phú, mọi người không lo ăn không lo mặc. Lại thuận lợi mua bán bằng đường biển, đất nước tương đối giàu có. So sánh mà nói, Yến Quốc tuy rằng cũng có biển, nhưng vùng ở gần biển tưởng đối bất ổn, nên ngưởi Yến Quốc chủ yếu sinh sống tập trung ở đất liền.

Hiểu hoàn cảnh hai nước này, Thiệu Vân An thương lượng nói: "Tỉnh ca, huynh xem như vậy có được không. Mục đích của An đại nhân là giữ lại những thương nhân đó, chúng ta chỉ cần giúp ông đạt được mục đích là được. Người bộ lạc Đại Sơn bưu hãn, nói không chừng sẽ thích uống rượu mạnh, chúng ta đem rượu trắng trong không gian ra vài bình, nói là do chính mình ủ, bởi vì phải dùng lương thực, cho nên số lượng ít, bọn họ nếu muốn thích chỉ còn cách chờ đợi. Còn Tiên Lộc Quốc chúng ta sẽ lấy rượu gạo câu dẫn bọn họ. Dù sao chỉ cần bọn họ không bị người phủ Hằng Viễn Hầu kéo đi là được."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Ta cảm thấy người Tiên Lộc Quốc khẳng định cũng thích rượu trắng. Ta từng nghe người ta nói, Tiên Lộc Quốc rất lạnh, mùa đông rất dài, rượu trắng dùng ấm thân hơn so với rượu gạo. Chỉ là, nếu bọn họ không cần dưỡng nãi tử tửu, chỉ muốn rượu trắng thì làm sao bây giờ? Em sẽ ủ sao?"

Thiệu Vân An nói: "Đã từng học qua, ủ rượu trắng là dùng phương pháp chưng cất, trong không gian có nguyên bộ dụng cụ, bất quá ta ủ không nổi rượu ngon. Vậy cho bọn hắn rượu trắng bình thường đi, rượu ngon giữ lại cho huynh uống. Bọn họ sửa lại chỉ muốn rượu trắng càng tốt. Rượu trắng số lượng có hạn, bọn họ muốn, thì đi đến buổi bán đấu giá đi, chúng ta kiếm tiền càng nhiều."

Vương Thạch Tỉnh sùng bái mà nhìn tiểu tức phụ nhà mình: "Vẫn là tiểu tức phụ lợi hại. Trà thì sao, mặc kệ à?"

Thiệu Vân An nói: "Trà chúng ta nói với bên ngoài không có, khẳng định không thể lấy ra. Bộ lạc Đại Sơn đoán chừng thích rượu hơn. Tiên Lộc Quốc thì......" Thiệu Vân An thầm nghĩ Tiên Lộc Quốc có thể giống người Hàn Quốc, người Hàn Quốc thích ăn đồ chua, ăn canh, hải sản, thịt nướng, y nói: "Ta làm vài món đồ chua, làm thêm thịt nướng nữa, để xem người Tiên Lộc Quốc có thích hay không, nếu thích, vậy sẽ thêm phần nắm chắc có thể giữ bọn họ lại."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Người bộ lạc Đại Sơn cũng thích ăn thịt nướng nữa, họ chủ yếu ăn thịt."

"Vậy càng tốt."

An công công rất thúc giục, nghĩ ra được cách giải quyết, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh liền hành động. Trong không gian rượu trắng được đựng trong bình thủy tinh, khẳng định không thể dùng. Thiệu Vân An đem rượu trắng đổ ra bình gốm, không biết có ảnh hưởng hương vị hay không. Vương Thạch Tỉnh dựa theo yêu cầu của Thiệu Vân An đi chuẩn bị nguyên liệu làm đồ chua, làm trợ thủ cho Thiệu Vân An.

Hai người ở trong không gian bận suốt hai buổi tối, sau đó để người truyền tin cho bọn họ đem hai bình rượu trắng và một rương bằng trúc chứa đồ chua và thịt nướng mau chóng đưa cho An Công Công. Gia vị ướp thịt nướng là do Thiệu Vân An điều chế, gia vị là do y nghiền nát mà thành. Y đã cố gắng hết sức rồi, có thể giữ được người hay không chỉ còn giao cho An Công Công.

Kinh thành, An Công Công nôn nóng chờ đợi. Chuyện này hắn đã báo cáo cho Quân Hậu, Quân Hậu và Hoàng Thượng lệnh cho hắn dùng mọi cách, nhất thiết phải giữ được người bộ lạc Đại Sơn và Liên Lộc Quốc, tuyệt đối không thể để cho người phủ Hằng Viễn Hầu cướp đi. Vĩnh Minh Đế nổi trận lôi đình ở Cảnh U cung, phủ Hằng Viễn Hầu dám trắng trợn cướp sinh ý của hắn, thật không xem Hoàng Thượng hắn vào mắt. Quân Hậu cũng chỉ có thể trấn an Vĩnh Minh Đế. Hiện tại tạm thời nhẫn nại, ngày sau sẽ đòi lại gấp bội. Nhìn Vĩnh Minh Đế tức giận như thế, Quân Hậu sao lại không tức, y cũng hy vọng Thiệu Vân An có thể nghĩ ra biện pháp.

Nóng lòng đợi mười một ngày, mắt thấy liền đến kỳ hạn nửa tháng, An công công gấp đến độ loét miệng, Tưởng Khang Thần cũng ăn không vô ngủ không được, cũng không trở về phủ của mình, mỗi ngày ở Vân Long Các giúp An Công Công xử lý sự vụ.

Ngày thứ mười hai, An Công Công còn chưa rời giường đã bị hạ nhân kêu - An Công Công hiện tại cơ hồ ăn ở đều tại Vân Long Các - vừa nghe tâm phúc hắn phái đi thôn Tú Thủy đã trở lại, An Công Công lập tức nhảy xuống giường.

"Ngươi mau đi kêu Tưởng đại nhân lại đây."

Hạ nhân chạy đi, kêu Tưởng Khang Thần.

Khi An công công và Tưởng Khang Thần cơ hồ một trước một sau chạy đến hậu viện, hai người đều có chút quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn. An công công còn đang thắt đai lưng, hô: "Người đâu người đâu, Vân An nói như thế nào?"

"Đại nhân."

Vừa mới trở về vẫn chưa kịp uống miếng nước, An Nhàn đầu đầy mồ hôi quỳ gối hành lễ với An công công, sau đó lại nhanh chóng đứng lên lấy thư Thiệu Vân An viết từ vạt áo đưa cho An công công. An công công cơ hồ nhanh đoạt lấy. An Nhàn nhanh chóng nói: "Hai ngài kia kêu nô tài đem rương đồ vật này giao cho đại nhân, hai ngài kia chưa nói, chỉ nói để đại nhân ngài xem thư, rồi hãy mở rương ra xem."

An công công: "Đã biết, ngươi vất vả, đi trướng phòng lãnh năm lượng bạc, cho ngươi về nhà nghỉ ngơi ba ngày."

"Tạ đại nhân."

An Nhàn quỳ xuống tạ lễ, sau đó đứng dậy đi.

"An đại nhân, ngài mau nhìn xem Vân An viết cái gì." Không có người ngoài, Tưởng Khang Thần thúc giục. An công công vội vàng lấy thư ra, Tưởng Khang Thần lại gần nhìn xem.

Nhìn nhìn, An công công và Tưởng Khang Thần trên mặt mang theo kinh hỉ, mau chóng xem xong. An công công đem thứ nhét vào tay Tưởng Khang Thần, ngồi xuống mở rương ra xem. Tưởng Khang Thần xem lại thư, cười nói: "Quả nhiên là Vân An, có nhiều chủ ý. Bất quá tiểu tử này khi nào ủ rượu trắng, ta chính là vừa trở về, cư nhiên cũng chưa nghe y nói qua."

Đã mở rương ra An công công một bên xem xét đồ vật bên trong, một bên cười mắng: "Tiểu tử kia thích cho chúng ta kinh hỉ [kinh ngạc, vui mừng], lần tới gặp y, ta sẽ tính sổ với y. Có cái gì tốt thì cứ lấy hết ra, đừng làm kinh hỉ, ta nếu biết y có rượu trắng, nào sẽ sốt ruột đến nóng trong người."

Tưởng Khang Thần ngồi xuống, hỏi: "Đại nhân, ngài nói những người đó có thể thích 'rượu trắng' này không?"

An công công ngẫm lại, nói: "Chúng ta liền tiến cung, trước để cho Hoàng Thượng và Thiên Tuế nếm thử."

"Được."

Gần đây, tâm tình Vĩnh Minh Đế rất tốt. Ông lão và Đại lão tướng quân cũng trở về phủ của mỗi người. Người ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ Vĩnh Minh Đế cùng bọn họ thương nghị chính sự. Tình huống thật sự là, chính sự chỉ tốn một buổi sáng, lúc sau chính là bốn người chơi mạt chược. Nếu không phải Ông lão và Đại lão tướng quân tự còn tự chủ được, Vĩnh Minh Đế còn muốn lôi kéo bọn họ trầm mê đó. Cũng bởi vậy, vỗn dĩ chuẩn bị ở trong cung một tháng, hai vị lão nhân vội vã trở về phủ, nếu không đi, bọn họ cũng sẽ trầm mê a.

Xử lý xong chính sự Vĩnh Minh Đế ở Cảnh U cung cùng Quân Hậu nói chuyện phiếm, Trác Kim tiến vào bẩm báo nói An Trạch cùng Tưởng Khang Thần tới. Tưởng Khang Thần không có tư cách tiến cung bất cứ lúc nào, nhưng An Trạch thì có. Vừa nghe hai người tới, Vĩnh Minh Đế lập tức cho hai người vào đây.

Tiến vào hai người trước dập đầu thỉnh an, sau đó An Trạch đem thư Thiệu Vân An cho Hoàng Thượng và Quân Hậu xem, nói: "Bẩm Hoàng Thượng, Quân Hậu Thiên Tuế, nô tài phái người đi thôn Tú Thủy đã trở lại. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đưa ra biện pháp giữ người bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc, nô tài không dám trì hoãn."

Quân Hậu: "Ngươi vất vả. Ban tọa."

"Nô tài không mệt, nô tài đứng."

An công công không ngồi, Tưởng Khang Thần tất nhiên cũng không ngồi, Quân Hậu biết hắn ở trước mặt mình tuyệt đối sẽ không ngồi, nên cũng không miễn cưỡng, cùng Vĩnh Minh Đế xem thư. Xem xong thư, Vĩnh Minh Đế hứng thú: "Cái rượu trắng kia, cho trẫm nếm thử."

Quân Hậu cười, không nói Hoàng Thượng thèm ăn, nói: "An Trạch, ngươi đi Ngự Thiện Phòng, dựa theo cách này mà nướng thịt đi, bổn quân cùng Hoàng Thượng đều nếm thử xem. Người bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc đều thích ăn thịt nướng, Thiệu Vân An thật đúng là thông minh."

Kỳ thật là, thời đại này cách chế biến thịt quá ít, trên cơ bản người nước nào đều ăn thịt nướng.

Vĩnh Minh Đế lập tức nói tiếp: "Lại đem những đồ chua đó cho trẫm nếm thử."

"Tuân chỉ."

An công công lấy thư về, mang theo gia vị thịt nướng cùng Trác công công đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị.

Quân Hậu nhìn về phía Tưởng Khang Thần, nói: "Lúc trước là do Ông lão cực lực đề cử người trước mặt Hoàng Thượng và bổn quân, bổn quân đồng ý mới dùng ngươi. Bây giờ, nổ lực của ngươi bổn quân thấy được. Sinh ý trà và rượu ngươi làm thật tốt. Ngươi đi thôn Tú Thủy ăn tết, lại mang về sinh ý không tồi, An Trạch đều bẩm báo cho bổn quân, ngươi lo làm đi đừng suy nghĩ nhiều."

Tưởng Khang Thần lập tức hành lễ nói: "Thảo dân nhất định tận tâm tận lực, không phụ Quân Hậu Thiên Tuế kỳ vọng,"

Quân Hậu nói: "Bổn quân phong ngươi làm chức nội quan thay bổn quân làm việc. Một khi có chuyện quan trọng, có thể trực tiếp tiến cung gặp mặt bổn quân, không cần chờ bổn quân thông truyền. Ngày mai, bổn quân sẽ hạ chỉ."

Tưởng Khang Thần khiếp sợ mà ngẩng đầu, sau đó lập tức quỳ xuống dập đầu: "Thảo dân tạ ân Quân Hậu Thiên Tuế"

"Đứng lên đi."

"Tạ Quân Hậu Thiên Tuế"

Tưởng Khang Thần đứng lên, nỗ lực áp chế nội tâm chấn động.

Vĩnh Minh Đế lúc này mở miệng: "Về sau ngươi thay mặt Quân Hậu làm việc, chớ có làm ra việc tổn hại đến uy danh của Quân Hậu."

"Thần nghe theo Hoàng Thượng dạy bảo, thần nhất định nghiêm chỉnh mà làm."

Vĩnh Minh Đế thực nguyện ý để Đại Tề Du có chuyện bận rộn, cũng nguyện ý để Đại Tề Du có nhiều thuộc hạ. Muốn hỏi ai là hiền thê tài giỏi của Vĩnh Minh Đế, ngoại trừ Quân Hậu Đại Tề Du còn có thể là ai khác. Tiếp theo, Vĩnh Minh Đế tỉ mỉ hỏi Tưởng Khang Thần về tình huống sinh ý. Nghe Tưởng Khang Thần nói sinh ý tửu lầu mỗi ngày cơ hồ đều không còn chỗ ngồi, hắn rất cao hứng. Lại nghe Tưởng Khang Thần nói y và An Trạch dự tính mở cửa hàng lẩu, tửu lầu còn chuẩn bị thêm món ăn mới, Vĩnh Minh Đế càng thêm hứng thú, hỏi tỉ mỉ cái lẩu đó là gì, muốn thêm món ăn như thế nào.

Nghe Tưởng Khang Thần miêu tả tỉ mỉ, Vĩnh Minh Đế nỗ lực khắc phục nước miếng của mình, Quân Hậu đang ở bên cạnh hắn đang nỗ lực nhịn cười, làm người cùng chung chăn gối với Vĩnh Minh Đế, Đại Tề Du thập phần hiểu rõ Hoàng Thượng của mình cỡ nào thèm ăn. Bất quá mỗi khi nghĩ đến này, Đại Tề Du lại thực đau lòng người nam nhân này. Vĩnh Minh Đế sở dĩ thích ăn như vậy đều do hắn đã từng có quảng thời gian chịu đói bi thảm.

Chờ đến khi Tưởng Khang Thần nói xong, Vĩnh Minh Đế lập tức tỏ vẻ muốn Tưởng Khang Thần làm cái lẩu cho hắn, nhất là lẩu dê, nghe thôi đã chảy nước miếng. Tưởng Khang Thần rất là khó xử. Gần đây bởi vì chuyện trà và rượu, y cùng An công công chưa có thời gian suy nghĩ chuyện này, đầu bếp Vân Long Các còn chưa nghiên cứu công thức mà Thiệu Vân An đưa. Hơn nữa cửa hàng lẩu cần tuyển thêm đầu bếp. Công thức nấu lẩu này là tuyệt đối bảo mật, không thể tùy tiện đưa cho người khác làm. Vẫn do Quân Hậu nói, khuyên Hoàng Thượng tạm thời nhẫn nại, chỉ cần Tưởng Khang Thần và An công công mở cửa hàng lẩu, Hoàng Thượng muốn ăn lúc nào mà không được, Vĩnh Minh Đế lúc này mới không khó dễ Tưởng Khang Thần.

An công công cùng Trác công công đã trở lại. Bọn họ mới vừa tiến vào, Vĩnh Minh Đế đang ngồi liền thằng người lên, nhìn chằm chằm cái mâm mà hai tiểu thái giám đi theo sau đang cầm, ngay cả Quân hậu cũng kinh ngạc mà chớp chớp mắt.

Trù nghệ sở trường của Quân Hậu Đại Tề Du chính là thịt nướng, nhưng An công công bọn họ mang thịt nướng lại tản ra một mùi hương mà y chưa bao giờ ngửi qua.

An công công cùng Trác công công hai người tiến lên, chia ra đứng trước mặt Vĩnh Minh Đế và Quân Hậu, thỉnh hai người hắn nếm thử. Vĩnh Minh Đế trước cầm lấy xâu thịt nướng, ngửi ngửi, vừa lòng gật gật đầu, sau đó bỏ vào miệng nhai.

"Ngô"

Thịt nướng vừa vào khoang miệng, Vĩnh Minh Đế ánh mắt liền biến đổi, tiếp theo hắn ngay lập tức nuốt xuống, cắn hai ba miếng, một xâu thịt liền xuống bụng.

"Ăn ngon! Thật thật là ăn ngon! Quân Hậu mau nếm thử."

Quân Hậu cầm lấy một xâu, nếm thử, biểu tình cũng giống như Vĩnh Minh Đế vậy, liên tục gật đầu: "Hương vị thật là không tồi. Bổn quân tự nhận tay nghề nướng thịt không tồi, nhưng lúc này so ra lại kém quá nhiều. Các ngươi cũng đều nếm thử đi."

"Tạ Quân Hậu Thiên Tuế ban thưởng."

Người ở đây đều may mắn ăn được thịt nướng. An công công và Tưởng Khang Thần ăn xong phản ứng đầu tiên chính là: Làm sao lại quên kêu Vân An viết ra công thức làm thịt nướng rồi

Ngự trù Ngự Thiện Phòng ăn một miếng thịt liều quỳ xuống nóii: "Hoàng thượng, thiên tuế, nô tài làm nóng lại thịt nướng mà An đại nhân đưa đến, thịt nướng này còn chưa vào miệng thì nước miếng đã chảy dài. Không biết thịt nướng này được An đại nhân từ nơi nào lấy được. Ăn được thịt nướng này, so với thịt nướng mà nô tài làm chính là nô tài hổ thẹn không dám mang ra hầu hạ Hoàng thượng và Thiên tuế."

Vĩnh Minh Đế đã ăn bốn xâu, nói: "Trẫm cũng là lần đầu tiên ăn thịt nướng mỹ vị như thế, đương nhiên, so với Quân hậu nướng còn kém một ít, nhưng không tồi a."

Quân hậu Đại Tề Du cười lên tiếng, Hoàng thượng nói làm y đều phải hổ thẹn. An công công, Trác công công cùng Tưởng Khang Thần là ngậm miệng buồn cười, Tưởng Khang Thần xem như thấy được sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Quân hậu.

"Thịt nướng là do An Trạch mang đến, trẫm cũng không biết hắn lấy từ nơi nào." Vĩnh Minh Đế đem chuyện này hoàn toàn đẩy cho An công công "An Trạch, ngươi từ nơi này có thịt nướng này vậy? Hương vị thật ngon, trẫm ban thưởng cho ngươi."

An công công tươi cười như hoa mà nói: "Hoàng thượng cùng Thiên tuế ăn ngon chính là phúc của nô tài, không dám nhận ban thưởng. Thịt nướng này là do cháu trai nô tài tự tay làm, Hoàng thượng và Thiên tuế thích ăn, nô tài sẽ kêu y là nhiều chút đưa vào cung."

Quân hậu vừa lòng gật gật đầu: "Có tâm, kêu y đưa nhiều chút, bổn quân và hoàng thượng đều thích ăn."

"Tuân chỉ"

An công công chỉ nói cháu trai mình tự tay làm, không chút nào đề cập đến cách làm thịt nướng, quân hậu và hoàng thượng cũng không hỏi, ngự trù không phải ngốc, trong lòng hắn biết cách làm thịt nướng này là không có duyên nhìn thấy, không dám lắm miệng nữa. Hiện tại trong cung ai ai đều biết quân hậu mở tửu lầu, người phụ trách chính là An công công, công thức làm thịt nướng nàu chỉ sợ là của tửu lầu, ngự trù tâm tư chuyển động, liền nói: "Hoàng thượng và thiên tuế thích ăn, lần sau nô tài sẽ đem chút rượu để phối với thịt nướng này, ăn sẽ càng ngon miệng."

Vĩnh Minh Đế: "Được. Các ngươi lui xuống đi."

"Tuân chỉ."

Ngự trù mang theo tiểu công công lui xuống, Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Rót rượu cho trẫm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro