Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An đưa bình rượu này là 38 độ là rượu trắng bình thường. Thời đại này không có rượu trắng, số độ của rượu gạo cũng rất thấp, Thiệu Vân An ủ rượu gạo số độ cũng tính là cao. 38 độ rượu đối với thời đại này mà nói tuyệt đối là rượu mạnh. Y không dám lấy ra rượu ngon như Mao Đài, Ngũ Lương Dịch, chỉ dám lấy rượu trắng bình thường, như vậy nếu về sau muốn y ủ rượu nữa, ít nhất sẽ không lộ tẩy, ủ rượu trắng bình thường y có thể làm được, chẳng qua y yêu thích nhất chính là rượu nho, cho nên trong không gian dụng cụ ủ rượu nho là nhiều nhất, còn rượu trắng chỉ có có một bộ.

Rượu trắng chỉ có hai bình. An công công ôm một bình ra, tiểu tâm mà khai phong. Rượu vừa mới được mở ra, hắn và Trác công công hai người không tự chủ được mà ngửi ngửi, Trác công công quay đầu lại: "Hoàng thượng, thiên tuế, rượu này thật thơm"

Hoàng thượng và Quân hậu đồng thời đứng dậy đi qua, Tưởng Khang Thần cũng tò mò mà đi đến. Còn chưa đi đến bên cạnh bàn, cái mũi Vĩnh Minh Đế liền động. Hắn nhanh chân đi đến bàn, ngửi ngửi, lập tức kêu: "Mau rót cho trẫm một ly!"

An công công dùng cái muỗng múc ra một ít đổ vào hai ly rượu. Vĩnh Minh Đế lấy một ly, lại ngửi ngửi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, tiếp theo nhấp một miếng nhỏ, tiếp theo, hai mắt hắn liền mở to nhìn chằm chằm ly rượu. Quân hậu thấy thế, cũng lập tức nhấp một ngụm, hai mắt cũng trợn to: "Rượu này......"

Những người khác đều tò mò, rượu này làm sao vậy? Ngửi thì chắc uống ngon mà. Quân hậu lại nhấp một ngụm, nói: "Các ngươi đều nếm thử đi."

An công công lập tức lại rót ba ly, hắn, Trác công công và Tưởng Khang Thần, đều khiếp sợ không thôi, rượu này quá thơm.

"Rượu trắng vào miệng hơi cay, hương vị không giống với dưỡng nãi tử tửu. Ai nha, nô tài không biết hình dung như thế nào, uống ngon, uống ngon"

An công công không chờ nổi lại uống một ngụm, kinh diễm mà bộc lộ ra ngoài.

Tưởng Khang Thần chép miệng, nói: "Rượu trắng này tuyệt đối có thể giữ lại thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc."

Vĩnh Minh Đế vừa nghe, biểu tình thay đổi: "Cái gì? Rượu trắng này không phải cho trẫm?" Hắn hoàn toàn đã quên nội dung thư Thiệu Vân An viết chính là phải dùng rượu này giữ thương nhân hai nước có tiền kia.

An công công đứng hình, Tưởng Khang Thần đứng hình, Trác công công cũng đứng hình. Quân hậu ho nhẹ hai tiếng, cầm tay Vĩnh Minh Đế, lựa lời mà nói: "Hoàng thượng ngài quên rồi sao? Bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc đến vài thương nhân, nguyện ý ra giá cao thu mua tân trà và dưỡng nãi tử tửu. Nhưng chúng ta không còn, phủ Hằng Viễn hầu thì như hổ rình mồi. An Trạch vì muốn giữa lại những người kia liền viết thư cho Thiệu Vân An, muốn y nghĩ biện pháp. Rượu trắng này chính là biện pháp duy nhất."

"Không được!"

Vĩnh Minh Đế đương nhiên nhớ rõ, nhưng bây giờ hắn không muốn nhớ.

"Rượu này trẫm còn không có mà uống, sao lại có thể cho người nước khác? Không được. Kêu Thiệu Vân An nghĩ cách khác đi. Rượu này, trẫm muốn." Vĩnh Minh Đế tùy hứng nhìn về phía An công công đang đứng ngây ngốc, "Thiệu Vân An còn có bao nhiêu rượu trắng?"

An công công chớp chớp mắt, vội vàng nhìn về phía Quân hậu cầu cứu. Hoàng thượng của ta ơi, ngài đừng náo loạn được không?

Quân hậu cũng hỏi: "An Trạch, rượu này Thiệu Vân An còn không?"

An công công thật nhanh lắc đầu: "Không, không còn. Trong thư y nói, chỉ có hai bình. Rượu này dùng lương thực để ủ, triều ta nghiêm cấm dùng lương thực để ủ rượu, y không dám ủ nhiều. Hai bình này vốn dĩ y muốn ủ cho gia đình dùng, y không nghĩ đến sẽ lấy ra bên ngoài."

Vĩnh Minh Đế nổi giận, hắn là hoàng thượng, đương nhiên không thể công khái làm trái luật pháp, nhưng so sánh với dương nãi tử tửu, hắn lại thích hương vị rượu trắng hơn.

Ngưởi hiểu Vĩnh Minh Đế nhất, Quân hậu lên tiếng: "Dùng lương thực ủ rượu xác thật là làm trái luật pháp, nhưng nếu chỉ là ủ mấy cái bình để gia đình uống, thì không đáng trách. Đúng rồi, hoàng thượng, ngài còn nhớ thần đã nói với ngài về việc bọn người An Trạch muốn mở nhà bán đấu giá, để bán những vật hiếm lạ. Rượu trắng này là do Thiệu Vân An tự mình ủ, số lượng tất nhiên sẽ không nhiều, lấy để bán đấu giá là thích hợp nhất. Vì số lượng không nhiều, lại dùng lương thực nhà mình ủ, cũng không tính là làm trái luật pháp, hoàn thượng nghĩ sao?"

Vĩnh Minh Đế thật muốn hung hăng mà hôn Quân hậu của mình một ngụm. Hắn liên tục gật đầu: "Quân hậu nói rất phải."

Quân hậu lại nói: "Hai bình rượu trắng này dùng giữ người thật có chút lãng phí. Hoàng thượng, ngài xem như vậy có được không? Thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc tất nhiên không thể để người khác cướp đi. Hoàng thượng không bằng hãy mở tiệc ở trong cung, tìm cái lý do, để triệu bọn họ vào cung, thứ nhất nhắc nhở bọn họ nên cùng ai buôn bán, thứ hai thưởng cho bọn họ một ly rượu trắng, để bọn họ biết đồ vật tốt chính là ở trong tay Hoàng thượng ngài, những người khác mặc dù là có, cũng bất quá là dùng chút thủ đoạn mà có được. Thương nhân là người khôn khéo, nhất định sẽ minh bạch hoàng thượng ý tứ, bọn họ nhất định không muốn cùng Hoàng thượng đối địch. Như vậy Hoàng thượng vừa không lãng phí hai bình rượu trắng, lại có thể giữ lại được những thương nhân đó, một công đôi việc."

"Tốt, tốt"

Vĩnh Minh Đế không kiêng dè mà ôm eo quân hậu, tâm tình rất tốt. An công công cười, có thể giữ lại cho hoàng thượng hai bình rượu ngon, hắn cũng vạn phần cao hứng. Quả nhiên vẫn là Thiên tuế lợi hại nhất!

"Hoàng Thượng, còn có đồ chua, ngài muốn nếm thử hay không."

"Được."

Vĩnh Minh Đế tâm tình rất tốt. Thiệu Vân An này thật đúng là phúc tinh của hắn. Hắn rất muốn nhìn, Ngụy Xuân Lâm lão thất phu kia sẽ như thế nào đoạt sinh ý của hắn.

Khi Tiên hoàng Khang Thịnh đế tại vị, Yến Quốc thực lực tuy rằng giảm xuống không ít, nhưng so sánh với các quốc gia láng giềng mà nói, vẫn xem như là đại quốc. Kết quả Khang Thịnh đế càng già càng hồ đồ, bảo thủ không nói, còn sa vào tửu sắc, thân tiểu nhân xa hiền thần, làm cho quốc gia chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than. Hồ Cáp Nhĩ Quốc vốn dĩ nhìn Yến Quốc như hổ rình mồi, nhân cơ hội này mà tiến công Yến Quốc.

Lão hồ đồ Khang Thịnh đế tin vào lời sủng phi thổi gió bên tai, đem Vĩnh Minh đế lúc đó còn là thái tử phái đến biên quan ngăn địch, không chút lo lắng cho vị trữ quân này sẽ gặp chuyện bất trắc. Vĩnh Minh Đế rời đi kinh thành, những huynh đệ hắn liền phái người ám sát hắn, muốn cho hắn vĩnh viễn không về được kinh thành.

Ngoại địch xâm lấn, tranh giành trữ vị, hoàng thượng ngu ngốc, lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng Yến Quốc vận số đã tận. Toàn bộ quốc gia loạn thành một đoàn, Hồ Cáp Nhĩ Quốc lại tiến công ào ạt. Cũng từ khi đó, người bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc rất ít khi đến Yến Quốc buôn bán.

Chiến tranh kéo dài nhiều năm, Khanh Thịnh đế nhiều ngày cùng phi tử hoan dâm, đến một ngày liền bệnh không dậy nổi. Hoàng hậu lúc bấy giờ mà mẫu thân của Lâm vương giả truyền thánh chỉ, phế Thái tử, lập con bà lên làm trữ quân. Lúc ấy, kinh thành có một nửa thế gia đại tộc đi theo phe Lân vương. Tình thế lúc đó rất là nguy cấp. Nhưng làm cho bọn họ trở tay không kịp chính là vốn dĩ nên bị nhốt ở ngoài biên quan, thái tử Mộ Dung Khôn mang theo binh mã giết trở lại kinh thành, Đại gia cùng thái tử nội ứng ngoại hợp, đánh vào hoàng cung, giết Lâm vương, bắt giam hoàng hậu.

Suốt mười ngày, kinh thành nơi nơi tràn ngập tiếng la. Vẫn luôn mê mang Khang Thịnh đế không biết chuyện phát sinh trong ngoài cung, hai tháng sau, Khang Thịnh đế bệnh chết, Lâm vương ở thiên lao tự sát, hoàng hậu uống thuốc độc tự vẫn, nhà bổn gia của hoàng hậu bị đem ra ngọ môn chém. Để suy trì thế cục, Mộ Dung Khôn nghe theo kiến nghị của Ông lão và Đại lão tướng quân, chỉ xử quyết bổn gia của hoàng hậu, những người khác theo phe Lâm vương hắn không có động thủ. Tuy rằng không động thủ, không tỏ vẻ Vĩnh Minh Đế sẽ quên. Đại Tề Du chính là vị bọn người đó hạ độc, dẫn đến không thể có thai.

Khi 'chiến dịch' tranh đoạt trữ quân xảy ra, người phủ Hằng Viễn hầu không có theo phe Lâm vương, nhưng cũng không có đi theo Vĩnh Minh Đế. Phủ Hằng Viễn Hầu chính là một con hồ ly giảo hoạt, bọn họ biết lựa chọn phe nào đối với họ có lợi nhất. Lúc đó, phủ Hằng Viễn Hầu theo phe ai đều có nguy hiểm tiềm tàn, neenn bọn họ đơn giản là ai cũng không theo, giữ tư thái trung lập đứng ngoài cuộc. Mà sau khi Vĩnh Minh Đế đăng cơ liền bài xích đối với nữ tử thế gia tiến cung đã chọc giận phủ Hằng Viễn Hầu, bọn họ sẽ không đối nghịch với Vĩnh Minh Đế, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phục tùng Vĩnh Minh Đế. Thờ ơ lạnh nhạt đối với kinh tế quốc gia để cho Vĩnh Minh Đế trị quốc gian nan. Cũng bởi vậy, khi Hằng Viễn Hầu Ngụy Xuân Lâm nhận được khẩu dụ triệu hắn ngày kia tiến cung dự tiệc, hắn không khỏi phỏng đoán Hoàng thượng có dụng ý gì.

"Hoằng Nho, Hoằng Chính, các con xem hoàng thượng có ý gì?" Ngụy Xuân Lâm ở trong phòng hỏi hai nhi tử của mình. Đích trưởng tử Ngụy Hoằng Nho cùng thứ trưởng tử Ngụy Hoành Chính.

Ngụy Hoằng Văn rời đi thôn Tú Thủy liền trực tiếp trở về kinh thành. Cuộc nói chuyện với Thiệu Vân An đã làm cho hắn nhận ra con đường thích hợp. Ngụy Hoằng Văn không ngốc, tất nhiên biết chọn lựa như thế nào đối với mình và huynh trưởng là có lợi nhất. Trở lại kinh thành Ngụy Hoằng Văn có thể nói là 'Tay trắng trở về', lại còn bức dây động rừng. Hằng Viễn Hầu đối với việc này rất là bất mãn. Cùng Thiệu Vân An nháo thì không có gì, nhưng sau lưng Thiệu Vân An là Quân hậu và Hoàng thượng. Hằng Viễn hầu mắng nhi tử vô năng, làm việc bất lực, hắn tuy rằng không để Hoàng thượng và Quân hậu vào mắt, nhưng cũng sẽ không ngốc trực tiếp cùng hai người kia đối nghịch. Ngụy Hoằng Văn bị mắng đến đỏ mặt, trực tiếp ném xuống một câu "Ta không làm", phủi mông bỏ đi.

Lão cha mắng nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi là nhi tử còn dám cùng lão cha nhăn mặt, không phải mốn chết sao. Ngươi không làm, có rất nhiều người làm. Hằng Viễn hầu cũng không phải ăn chay, lập tức hạ lệnh tước đi quyền lực Ngụy Hoằng Văn, tạm thời giao cho trưởng tử, cũng chính là huynh trưởng của Ngụy Hoằng Văn là Ngụy Hoành Chính chưởng quản. Ngụy Hoằng Văn tính tình ương ngạnh, hắn cực khổ vì phủ Hằng Viễn hầu, chịu thương chịu khó, kiếm về rất nhiều bạc, ngươi nói tước liền tước. Dưới cơn tức giận Ngụy Hoằng Văn thu dọn đồ đạt rời khỏi phủ Hằng Viễn hầu, không biết đi đâu.

Người ngoài đều nói Ngụy Hoằng Văn ngốc, nhẫn nhịn chút là được, hà tất gì cùng lão cha mình nháo đến mức như vậy. Công lao đều bị người khác lấy đi không nói, còn một chút quyền lực cũng không còn. Phủ Hằng Viễn hầu là nhà giàu có số một cả nước, sinh ý là khiến cho nhiều người thèm khát, là quyền thế bao lớn, giàu có bao nhiêu a, Ngụy Hoằng Văn cư nhiên nói đi liền bỏ đi. Hắn chưa nghĩ kỹ sao, rời nhà bỏ đi, cha hắn là Hằng Viễn hầu, sẽ đi thỉnh hắn về sao? Hằng Viễn hầu không thiếu nhất chính là nhi tử, Ngụy Hoằng Văn là đích thứ tử lại như thế nào, đừng quên, Hằng Viễn hầu còn có chính thê, có con vợ cả chân chính.

Ngụy Hoằng Văn rời khỏi hầu phủ, Ngụy Hoằng Nho cũng điệu thấp rất nhiều, thái độ người trong phủ đối xử với hắn cũng khác xưa, Ngụy Hoằng Chính thay thế Ngụy Hoằng Văn tiếp quản sinh ý phủ Hằng Viễn Hầu hiện đang ở trước mặt diễu võ dương oai không ít, đối với việc này, Ngụy Hoằng Nho biểu hiện thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đối mặt với sóng gió trong phủ nhằm vào hắn.

Ngụy Hoằng Nho còn chưa nói, Ngụy Hoằng Chính liền giành nói: "Cha, hài nhi nghĩ, Hoàng thượng là muốn kết giao tình với phủ Hằng Viễn Hầu ta. Hoàng thượng và Quân hậu năm trước kiếm không ít bạc từ sinh ý trà và rượu, tuy số lượng có hạn, nếu bàn về con đường tiêu thụ, cũng chỉ có thể ban ở kinh thành. Con đường sinh ý này là muốn dựa vào phủ Hằng Viễn hầu ta, Hoàng thượng có thể muốn cùng ngài nói về con đường buôn bán trà và rượu."

Ngụy Hoằng Nho ở trong lòng cười lạnh, trên mặt bình tĩnh mà nói: "Ta nhưng thật ra lại cho rằng Hoàng thượng triều ngài vào cung là muốn nhắc nhở ngài."

"Nhắc nhở ta/cha cái gì?" Hằng Viễn hầu và Ngụy Hoành Chính đồng thời hỏi.

Ngụy Hoằng Nho nhìn mắt Ngụy Hoành Chính, nói: "Cha, Ngụy Hoành Chính dùng giá cao thu mua tân trà và tân rượu mà Quân hậu bán ra, muốn bán cho thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc. Làm như vậy tuy rằng có thể kiếm không ít bạc, nhưng sẽ chọc giận Quân hậu. Hoàng thượng rất sủng ái Quân hậu, Hoàng thượng không có khả năng không quan tâm."

Chuyện này Ngụy Xuân Lâm đã biết rồi. Khi Ngụy Hoằng Văn đầu năm rời khỏi kinh thành đi tìm Thiệu Vân An, Ngụy Hoành Chính liền thừa dịp Ngụy Hoằng Văn không ở, thuyết phục cha Hằng Viễn hầu cho hắn dùng giá cao thu mua tân trà và tân rượu. Ngụy Xuân Lâm tất nhiên biết này sẽ chọc giận Hoàng thượng và Quân hậu, nhưng có phu nhân hắn thổi gió bên tai, hơn nữa Ngụy Hoành Chính dùng lợi ích nếu chuyện này thành công dụ dỗ, hắn liền ngầm đồng ý. Hiện tại Ngụy Hoằng Nho ngay trước mặt hắn nói ra việc này, Ngụy Xuân Lâm tất nhiên không thể nói là hắn đã cho phép.

Ngụy Xuân Lâm nhíu mày, Ngụy Hoành Chính lập tức đứng lên nói: "Cha, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Liền tính hài nhi không thu, cũng sẽ có người khác thu. Thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc ra giá cao gấp mười lần, gấp trăm lần, cái này sao có thể xem là cùng Quân hậu đoạt sinh ý? Quân hậu cũng có thể phái người đi thu hồi lại a."

Ngụy Xuân Lâm lập tức biểu tình lời này cũng có lý.

Ngụy Hoằng Nho thấy thế dứt khoát ngậm miệng. Ngụy Xuân Lâm trong lòng coi thường chuyện yêu nam nhân yêu đến nỗi con nối dõi cũng không cần như Vĩnh Minh đế. Giống như thế gia đại tộc bọn họ, chính thê vẫn nên lấy nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới có thể bảo đảm con nối dõi. Vĩnh Minh Đế thân là hoàng đế, phong nam nhân là hậu thì thôi đi, còn độc sủng tên nam nhân kia, một chút cũng không lo lắng việc con nối dõi. Ngụy Xuân Lâm hiểu rõ, Hoàng Thượng không tín nhiệm phủ Hằng Viễn Hầu, so sánh với bổn gia Quân hậu là Đại gia mới là tâm phúc của Hoàng thượng. Hoàng Thượng không tốt, phủ Hằng Viễn Hầu hăn còn có khả năng tốt; nhưng Hoàng Thượng nếu tốt, phủ Hằng Viễn Hầu lại nhất định sẽ không yên. Cho nên trong lòng Ngụy Xuân Lâm vẫn đồng ý với việc làm của Ngụy Hoành Chính.

Ngụy Xuân Lâm nói với Ngụy Hoành Chính: "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn đúng là không sai, nhưng dù sao cũng là Hoàng Thượng và Quân hậu, thân là thần tử, chúng ta nên cho bọn họ thể diện. Con muốn thu, có thể, nhưng không thể trắng trợn cùng Quân hậu đoạt sinh ý. Bên kia nếu thật sự lấy ra được hàng hóa, con sao có thể giao thiệp với thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc."

"Dạ" Ngụy Hoành Chính đắc ý mà nhìn Ngụy Hoằng Nho. Ngụy Hoằng Nho cũng không tức giận, trong lòng lại nhạo báng phụ thân cùng Ngụy Hoành Chính thiển cận.

Tiếp theo, Ngụy Hoành Chính lại nói: "Cha, hài nhi nghe nói tri phủ phủ Sắc Nam ra lệnh, toàn bộ trà ở phủ Sắc Nam, trước thanh minh không được tự mình hái. Dương Nghiên Chính là sư huynh Tưởng Khang Ninh, tân trà không phải đợi đến thanh minh mới được hái hay sao? Nếu thật là như vậy, vậy thì chẳng còn nhiều ngày nữa."

Ngụy Xuân Lâm trầm tư, Ngụy Hoành Chính cố gắng thuyết phục nói: "Nếu hài nhi có thể cùng thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc làm chút sinh ý, chờ đến khi tân trà bán ra, hài nhi liền có thể nắm chắc vụ mua bán này. Quân hậu số lượng trà tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có thể làm sinh ý ở kinh thành. Sinh ý bên ngoài kinh thành, phủ Hằng Viễn hầu chúng ta mới là đương gia."

Ngụy Hoằng Nho lạnh giọng: "Ngươi chính là ước gì muốn Quân hậu đối với phủ Hằng Viễn Hầu chúng ta, đối với cha bất mãn phải không?"

Ngụy Hoành Chính hừ lạnh một tiếng: "Hoàng thượng và Quân hậu vốn dĩ không nên nhúng tay làm sinh ý, vậy không lẽ cả triều đình văn võ đại thần đều đi làm sinh ý, không cần xử lý quốc sự? Hoàng thượng và Quân hậu nên bận tâm chuyện quốc gia thiên hạ, mà không phải đi chắn tài lộ của người khác."

"Hoằng Chính!"

Ngụy Hoành Chính ngậm miệng, nhưng vẫn đối với Ngụy Hoằng Nho lộ ra vẻ khinh thường. Ngụy Xuân Lâm lại không có giáo huấn Ngụy Hoành Chính nói như vậy là bất kính với hoàng thượng và quân hậu, chỉ nói một câu: "Con vẫn nên cẩn thận chút." Tiếp theo, hắn liền nói: "Hoằng Nho, ngày mai con cùng ta tiến cung."

"Dạ"

Phụ thân không nghe mình nói, Ngụy Hoằng Nho đơn giản cũng không nói nữa. Nhìn bộ dánh Ngụy Hoành Chính, Ngụy Hoằng Nho trong lòng cười lạnh.

Không có gì chuyện quan trọng, Ngụy Xuân Lâm cho hai nhi tử lui ra, Ngụy Hoành Chính không đi, mà ngồi chờ Ngụy Hoằng Nho rời khỏi, hắn thấp giọng nói: "Cha, hài nhi muốn phái người đi thôn Tú Thủy một chuyến. Tân trà này phủ Hằng Viễn hầu chúng ta năm nay nhất định phải có."

Ngụy Xuân Lâm do dự, Ngụy Hoằng Văn không làm nên việc, Hoàng thượng và Quân hậu khẳng định đã biết chuyện, hắn không muốn cùng Hoàng Thượng đối nghịch ra mặt.

Ngụy Hoành Chính nói: "Cha, hài nhi sẽ cẩn thận. Bất quá là tên chân đất, hài nhi đưa nhiều bạc là được, Quân hậu khẳng định không thể đưa nhiều bạc như vậy."

Ngụy Xuân Lâm vừa nghe, liền nói: "Việc này không thể quá đường hoàng, người nọ dù sao cũng là người Quân hậu, không cần nháo lớn chuyện. Có thể lấy được tân trà là tốt nhất, nếu người nọ không chịu, thì thôi."

Ngụy Hoành Chính định liệu trước mà nói: "Cha, ngài cứ yên tâm đi, hài nhi nhất định lấy phần trà này về cho phủ Hằng Viễn hầu"

NgụyXuân Lâm vừa lòng mà cười cười, Ngụy Hoành Chính thấy vậy càng nghĩ phải dùng đủloại thủ đoạn, nhất định phải bắt tên chân đất kia giao ra tân trà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro