Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vịt nướng còn chưa ăn xong, dê nướng nguyên con đã bắt đầu bay ra hương thơm tràn ngập. Mọi người ngồi ở đây không ai xa lạ với thịt dê nướng, nhưng đối với mùi thơm này thì rất hấp dẫn nha. Đặc biệt là thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc rất thích ăn thịt nướng, đều hận không thể trộm một ít gia vị ướp thịt dê mang đi, để nghiên cứu rốt cuộc là dùng cái gì.

Thịt dê còn cần thêm chút thời gian, có lửa lớn dùng để nướng thịt dê, trong đại điện phi thường ấm áp. Nhìn vịt nướng mọi người cơ hồ ăn xong, Tưởng Khang Thần phân phó dọn thức ăn lên. Mấy món tiếp theo thì càng phong phú. Trên cơ bản những món ăn chiêu bài của Vân Long Các đều dọn lên. Còn có hai món ăn mới mà Vân Long Các chưa bán ra, đó là gà hấp hành và sườn lợn chiên.

Đồ ăn đều dọn lên, Vĩnh Minh Đế mở miệng nói chuyện: "Hôm nay có món ngon như thế, há có thể thiếu rượu ngon. Trẫm có một bình rượu ngon, cùng chư vị ái khanh, khách nhân hai nước cùng uống."

"Tạ hoàng thượng ————"

An công công ôm một bình rượu trắng, Tưởng Khang Thần múc ra ly. Mọi người vừa thấy chỉ dùng ly nhỏ như vậy, không khỏi nói thầm. Đại lão tướng quân là người thứ nhất hỏi ra: "Hoàng Thượng, sao dùng ly nhỏ như thế? Lão thần uống không đủ a."

Ở đây người có thể nói với Vĩnh Minh đế như thế chỉ có Đại lão tướng quân và Ông lão. Vĩnh Minh Đế vẻ mặt tiếc nuối mà nói: "Lão tướng quân, không phải là trẫm keo kiệt, trẫm chỉ có một bình rượu ngon. Khẳng định ngon hơn so với dương nãi tử tửu mà lão tướng quân thích. Nếu không phải trẫm muốn cùng chư vị ái khanh cùng chung vui một phen, trẫm còn luyến tiếc lấy ra."

Mọi người vừa nghe nói so với dương nãi tử tửu uống ngon hơn, càng tò mò, rượu gì uống ngon hơn dương nãi tử tửu. Hằng Viễn hầu Ngụy Xuân Lâm nắm chặt chiếc đũa, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nếu hắn có đọc qua lịch sử của hiện đại, nhất định sẽ xem yến hội lần này coi như 'Hồng Môn Yến'.

Mỗi người chỉ có một ly nhỏ, không hơn không kém. Các cung nữ đem ly nhỏ dặt trước mặt mọi người, còn chưa uống, chỉ ngửi như vậy, đều phải say mê.

Vĩnh Minh Đế nâng ly, tất cả mọi người đều nhanh nâng ly lên, Vĩnh Minh Đế nói: "Nguyện quân thần ta đồng tâm, hưng thịnh Đại Yến."

"Quân thần đồng tâm, hưng thịnh Đại Yến ————"

Vĩnh Minh Đế uống một ngụm, những người khác thấy thế cũng sôi nổi uống rượu, ngay sau đó, tiếng kinh ngạc vang động đại điện.

"Rượu này......"

"Hoàng Thượng, đây là rượu gì. Sao lại như thế, như thế...... "

"Rượu mới vào miệng thì cay, vào bụng nóng người, nhưng dư vị lại là......"

Mỹ thực ăn đến sảng khoái, rượu ngon liền làm người hưng phấn. Đại lão tướng quân nhìn thẳng Hoàng Thượng, ánh mắt như nói: Hoàng Thượng sao có thể giấu diếm lão thần rượu ngon như vậy

Ông lão nhìn nhìn Hoàng Thượng, sau đó quay đầu lại nhìn Tưởng Khang Thần liếc mắt một cái, nghĩ thầm: Tuyệt đối có liên quan đến Khang Thần

Thương nhân hai nước thì không cần phải nói. Cái gì phủ Hằng Viễn Hầu, bọn họ chỉ nhận Hoàng Thượng và quân hậu Đại Yến.

Đối mặt với nghi vấn mọi người, Vĩnh Minh Đế vui tươi hớn hở hỏi: "Thế nào? Lão tướng quân, rượu này như thế nào?"

Đại lão tướng quân nỗ lực đứng lên, lời lẽ chính đáng mà nói: "Lão thần cả gan, thỉnh hoàng thượng ban rượu!"

Vĩnh Minh Đế tươi cười cứng lại: "......"

"Hoàng thượng, lão thần, cũng cả gan, ha ha." Ông lão đứng lên.

"Hoàng thượng, hoàng thúc, cũng cả gan." La Vinh Vương.

Ninh Quốc công: "Hoàng thượng, rượu mua nơi nào vậy, thần tự mình sẽ đi mua."

Có bốn vị này 'Cả gan', các đại thần ăn đến tận hứng cũng sôi nổi dò hỏi rượu này nơi nào có thể mua được. Vĩnh Minh Đế ho nhẹ một tiếng, nói: "Rượu này trẫm chỉ có một bình, đều chia ra hết rồi. Tưởng Khang Thần, rượu này khi nào ngươi có bán?"

Vĩnh Minh Đế đem cầu đá cho Tưởng Khang Thần, có vài người lập tức có tâm tư, An Quốc Công Võ Thiên Bằng và thế tử Võ Thành ánh mắt nặng nề, khuôn mặt cứng đờ.

Tưởng Khang Thần đi ra, tươi cười nhợt nhạt mà trả lời: "Lão tướng quân, Ông lão, Vương gia, Ninh Quốc công cùng chư vị đại nhân, rượu này gọi là 'rượu trắng', là dùng lương thực để ủ. Theo luật pháp triều ta có lệnh cấm dùng lương thực ủ rượu, rượu này chính là dùng lương thực thừa nhà mình mà ủ, vốn dùng để tự uống, lại bị hạ quan lấy đến dâng cho hoàng thượng. Đến nỗi về sau có rượu trắng hay không, còn phải xem người nọ trong nhà có thừa lương thực hay không."

Nhiều tiếng tiếc hận vang lên. Thân là quan viên triều đình, tất nhiên không thể làm trái luật. Ninh Quốc công không biết có nhìn ra lai lịch thật của rượu này hay không, hay chỉ đơn thuần là thích rượu, vẫn tiếp tục truy vấn: "Không biết người ủ rượu này là ai? Bổn quốc công rất thích rượu trắng này, muốn cùng y đặt trước một bình."

Vĩnh Minh Đế trong lòng nhăn, An công công giơ tay che miệng lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lại để tay xuống. Tưởng Khang Thần nghe được tiếng ho này, nói: "Người ủ rượu, kỳ thật là......" Vẻ mặt khó xử, "Người này là, là, cháu trai An công công."

"Cái gì? Cháu trai An công công?" Có người kinh ngạc ra tiếng. Ninh Quốc công cũng thập phần kinh ngạc, chẳng lẽ không phải là người ủ dương nãi tử tửu?

An công công lập tức nói: "Làm Ninh Quốc công và chư vị đại nhân chê cười." Cũng không nói cháu trai hắn là ai.

Sự tình đến trên người An công công, Ninh Quốc công thật không thể lại tiếp tục hỏi, chỉ phải đáng tiếc mà nói: "Vậy bổn quốc công chỉ có thể gửi hy vọng đến năm nay lương thực đại thu, để cháu trai An công công có dư lương thực ủ rượu a."

An công công cười nói: "Hoàng thượng và quân hậu thiên tuế hồng phúc tề thiên, năm nay lương thực nhất định có thể được mùa." Hắn nói như vậy, những người khác đều suy nghĩ trong lòng. Ý có phải nói năm nay chắc có rượu trắng, hay chỉ là An công công vuốt mông ngựa thôi?

Tưởng Khang Thần đúng lúc ra tiếng: "Dê nướng xong."

Chầu cung yến này làm mọi người ăn rất là thỏa mãn. Muốn nói có cái gì đáng tiếc, đó chính là rượu ngon quá ít, chỉ có một ly!

Cung yến lần này nổi bật nhất hai người. Một người là chủ trì cung yến Tưởng Khang Thần, một người khác chính là người ủ được loại rượu ngon – cháu trai An công công .

Đồ ăn cơ hồ đều bị ăn xong, dư lại một chút dê nướng bị La Vinh Vương lấy đi, lý do là: mang về cho vương phi không thể đến nếm thử. La Vinh Vương còn muốn hai con vịt nướng, cũng cường điệu, vịt đừng quên nấu thành canh cho ông, vẫn lý do: mang về cho vương phi không thể đến nếm thử

Ăn đến cảm thấy mỹ mãn Vĩnh Minh Đế lại tiếp đón vài vị trọng thần đi giải trí một phen – chơi mạc chược. Tưởng Khang Thần nghe theo kiến nghị của Thiệu Vân An, quyết định sắp tới sẽ mở phòng mạc chược trên lầu cửa hàng lẩu. Ăn xong cái lẩu lại đánh hai bàn mạt chược, tuyệt đối thể xác và tinh thần thỏa mãn. Đồng thời, khi cửa hàng lẩu truyền ra chơi mạt chược còn có thể thuận tiện uống trà, ăn vặt, có thể thu về nhiều phần bạc.

Có Vĩnh Minh Đế và quân hậu là hai chiêu bài sống, vào ban đêm, trò chơi mạt chược này được tầng lớp thượng lưu trong kinh thành truyền bá. Trước không nói Vĩnh Minh Đế làm quảng cáo như thế nào. Bận xong cung yến Tưởng Khang Thần còn chưa ra cung đã bị thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc tìm tới, bọn họ muốn mua rượu trắng, kim chi và thịt nướng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, giá cả có thể thương lượng.

Rượu trắng chờ đến hội bán đấu giá, chuyện này Tưởng Khang Thần trước bảo mật, chỉ nói muốn xem đến lúc đó người ủ rượu trong tay số lượng bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ ưu tiên suy xét bọn họ. Kim chi và thịt nướng có thể đặt hàng trước, bởi vì chế biến 'phức tạp', cho nên hẹn hai tháng sau giao hàng. Tưởng Khang Thần lại nhân cơ hội nói ra trà Long Tĩnh và dương nãi tử tửu, thương nhân hai nước biết y mới là chủ nhân chân chính của tân trà và tân rượu, lập tức liền nói muốn đặt trà và rượu. Chờ đến khi thương nhân hai nước vừa lòng mang theo tiếc nuối mà rời khỏi hoàng cung, trong tay Tưởng Khang Thần là năm ngàn lượng ngân phiếu tiền đặt cọc của kim chi, thịt nướng, trà Long Tĩnh và dương nãi tử tửu, cùng với cơ hội hợp tác lâu dài với thương nhân hai nước.

Màn đêm buông xuống, Đại lão tướng quân cùng Ông lão còn ở lại trong cung. Trên bàn mạt chược, thuần thục mà đánh ra một trương đông phong Ông lão hỏi: "Hoàng Thượng, rượu trắng này ngài thật sự không còn?"

Đánh ra một trương bốn điều Đại lão tướng quân tiếp nói: "Hoàng Thượng khẳng định còn a?"

"Trẫm muốn." Lấy đi bốn điều Vĩnh Minh Đế nói: "Không dối gạt lão tướng quân và đế sư, trên tay trẫm xác thật còn, nhưng chỉ còn một bình. Thiệu Vân An chỉ cho trẫm hai bình à, vốn dĩ đưa cho thương nhân bộ lạc Đại Sơn và Tiên Lộc Quốc. Nếu không phải trẫm làm chủ, rượu này không giữ được đó. Năm bánh."

"Lấy" Ông lão lấy đi năm bánh, "Hoàng Thượng, triều ta nghiêm lệnh cấm dùng lương thực ủ rượu. Rượu trắng này hương vị thật ngon, nhưng không thể như dương nãi tử tửu đang ra buôn bán. Phát!"

Vĩnh Minh Đế: "Ba điều. Trẫm biết, cho nên trẫm không tính đem bán rượu trắng, mà đi bán đấu giá."

Ông lão & Đại lão tướng quân: "Bán đấu giá?"

"Bổn quân hồ." Quân hậu mở một loạt mạt chược của mình, cười nói: "Đây cũng là chủ ý của Thiệu Vân An."

Đại lão tướng quân và Ông lão mỗi người đưa cho quân hậu hai đồng tiền, Hoàng Thượng thì đưa mười đồng, quân hậu giải thích như thế nào là bán đấu giá cho hai vị lão nhân nghe. Hai người nghe được là vỗ bàn tán dương, phương pháp này thật tốt quá! Nếu là như thế này, tuy số lượng cực ít nhưng rượu trắng bán ra chỉ sợ thu về bạc nhiều hơn là bán bình thương nha.

Đại lão tướng quân vuốt râu nói: "Lão phu muốn gặp người này."

Ông lão gật đầu: "Lão phu cũng muốn gặp y."

Quân hậu nhàn nhạt cười nói: "Không vội. Trước để y ở thôn Tú Thủy thanh tịnh đi."

Sau cung yến, trở lại phủ Hằng Viễn hầu Ngụy Xuân Lâm hung hăng mà mắng trưởng tử Ngụy Hoành Chính, rồi tước đi toàn bộ sinh ý trong tay hắn, tạm thời giao cho đích trưởng tử Ngụy Hoằng Nho, rồi kêu Ngụy Hoằng Nho phái người tìm Ngụy Hoằng Văn trở về, ý muốn Ngụy Hoằng Văn tiếp tục chưởng quản sinh ý hầu phủ. Ngụy Hoành Chính tiếp quản sinh ý mới có mấy ngày thì bị đoạt mất, tức muốn hộc máu.

Ngày hôm sau, chuyện là Hằng Viễn hầu càng thêm tức giận chính là, Ngụy Hoành Chính trước đây dùng hơn hai vạn lượng bạc thu mua trà Long Tĩnh và dương nãi tử tửu. Trải qua cung yến hôm qua, thương nhân hai nước đời nào còn muốn làm sinh ý với phủ Hằng Viễn Hầu. Trước không nói giá cả như thế nào, bọn họ không phải ngốc, tuyệt đối sẽ không vì Hằng Viễn hầu mà đi đắc tội hoàng thượng và quân hậu Đại Yến Quốc. Thương nhân hai nước không dám mua, người Yến Quốc càng không dám mua, đầu ai vào nước mới đi đối nghịch với hoàng thượng và quân hậu. Có thể nói, Ngụy Hoành Chính thu trà và rượu căn bản là không có người dám mua, hơn hai vạn lượng bạc hoàn toàn như đá ném sông, chỉ có phủ Hằng Viễn Hầu chính mình đi uống.

Hằng Viễn hầu tức điên. Phủ Hằng Viễn Hầu có tiền, nhưng tổn thất hơn hai vạn lượng bạc cũng sẽ đau mình nha. Hằng Viễn hầu tức giận đến nổi lệnh trướng phòng không được đưa bạc cho Ngụy Hoành Chính, liên quan còn có mẹ đẻ Ngụy Hoành Chính cũng bị cắt chi tiêu, ông còn quở mắng chính phu nhân của mình một trận. Nếu không phải chính phu nhân xúi giục, ông cũng sẽ không dễ dàng đồng ý Ngụy Hoành Chính thu mua trà và rượu. Tóm lại chính là, Hằng Viễn hầu thực tức giận, hậu quả, đối với người trong phủ, thực nghiêm trọng.

Quân hậu biết được việc này thì khen ngợi An công công và Tưởng Khang Thần. Quân hậu còn tự mình viết thư khen Thiệu Vân An, tiền đặt cọc Tưởng Khang Thần lấy được cũng thưởng cho Thiệu Vân An. Cùng ngày, An công công lại lần nữa phái An nhàn ra kinh, mang theo thư của quân hậu, năm ngàn lượng bạc và thư của An công công đi thôn Tú Thủy.

Thiệu Vân An thành công giúp quân hậu giữ lại thương nhân hai nước, còn giúp hoàng thượng và quân hậu mở rộng sinh ý, đồng thời còn gián tiếp đánh Hằng Viễn hầu một tát tay, lại nhân tiện giúp Ngụy Hoằng Nho. Thiệu Vân An hiện tại là hồng nhân của hoàng thượng và quân hậu danh xứng với thực.

Sáu ngày sau, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh gặp được An Nhàn. Đi vào Vương trạch, An Nhàn mở miệng làm cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh hoảng sợ.

"Vân An thiếu gia, Thạch Tỉnh thiếu gia."

Vương Thạch Tỉnh sửng sốt, Thiệu Vân An chớp chớp mắt: "An đại ca, ngài......" Gọi sai sao?

An Nhàn hơn hai mươi tuổi, là người cùng quê với An công công, được ông mang theo bên người để làm việc. Lần trước hắn đến, An Nhàn còn kêu bọn họ "Vân An, Thạch Tỉnh", như thế nào lần này đến, lại gọi thiếu gia?

An Nhàn cười nói: "Hai ngài hiện giờ đã là cháu trai lão gia, tiểu nhân tất nhiên phải gọi là thiếu gia. Đây là thư lão gia kêu tiểu nhân mang cho hai vị thiếu gia."

Hở, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Y và Tỉnh ca như thế nào lại có thêm một thúc thúc! Thiệu Vân An đầu óc choáng váng mà nhận thư từ tay An Nhàn, cùng Vương Thạch Tỉnh xen. Chờ hai người xem xong, hai mặt nhìn nhau, như vậy, là sao?

An công công sự tình xảy ra trong kinh thành tỉ mỉ nói cho y biết rồi giải thích tại sao mình là nhận hai người y là cháu trai. Tiếp theo, An Nhàn lại lấy ra thư quân hậu tự tay viết, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống nhận thư.

Quân hậu viết nội dung không nhiều lắm, chính là khen ngợi hai người, cũng nói cho hai người an tâm ngốc tại thôn Tú Thủy, không cần băn khoăn gì.

Thiệu Vân An đem hai phong thư cất vào, sau đó vén tay áo: "Ta đi làm kim chi, làm gia vị thịt nướng."

Trong thư An công công muốn Thiệu Vân An tự mình làm một ít kim chi và gia vị thịt nướng, sau đó là viết ra công thức giao cho An Nhàn, như vậy An công công có thể tìm người làm kim chi và thịt nướng so với y không khác biệt lắm. Trong phòng bếp, Thiệu Vân An đang làm kim chi, Vương Thạch Tỉnh trợ thủ cho y.

"Tiểu tức phụ em nghĩ sao?"

Thiệu Vân An lắc đầu: "Không có gì để nói. Chẳng lẽ chúng ta không làm chái trai An công công sao?"

Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Tiểu tức phụ không muốn sao? An công công là......"

Thiệu Vân An lắc đầu: "Không phải như vậy. Thời đại ta không kỳ thị An công công, chính là có chút đột ngột, còn có...... huynh ta khẳng định đã vào sổ đen của phủ Hằng Viễn Hầu rồi."

Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu: "Đây cũng là điều ta lo lắng."

Thiệu Vân An hỏi: "Huynh nói quân hậu kêu chúng ta 'an tâm' ngốc tại thôn Tú Thủy, vậy y sẽ phái người bảo vệ chúng ta sao?"

Vương Thạch Tỉnh nói: "Chắc vậy. Cho dù không phái người đến, phủ Hằng Viễn Hầu sẽ không tìm chúng ta phiền toái. Chúng ta hiện tại là người quân hậu, về sau chuyện phiền toái sẽ không ít." Tiếp theo, hắn thề mà nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt tiểu tức phụ"

Thiệu Vân An cười: "Ta biết." Thở ra, "Mặc kệ nó. Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù sao chúng ta trước tiên nên chuẩn bị sẵn sàng, không sợ."

"Ta sẽ bảo vệ tốt tiểu tức phụ"

Sầm lão, Tưởng Khang Ninh và Khang Thụy biết chuyện này, ba người thái độ đều nhất trí. An công công muốn nhận Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh làm cháu trai, vậy để y nhận. An công công tuy rằng là thái giám, nhưng đối với hoàng thượng và quân hậu rất trung thành, đặc biệt là đối với quân hậu, nghe nói quân hậu đã từng cứu mạng An công công. Có An công công làm chỗ dựa, ít nhất Thiệu Vân An ở kinh thành có thêm một phần bảo hộ, đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không có hại gì. Đặc biệt là Thiệu Vân An, y hiện tại tuyệt đối đã là đối tượng được nhiều người chú ý ở kinh thành.

Tưởng Khang Ninh lo lắng cho Thiệu Vân An rất nhiều, nhưng rất cao hưng cho ca ca, ca ca hiện tại có chức quan chính thức, tuy nói lệ thuộc vào quân hậu, là nội quan, nhưng cũng là quan tứ phẩm a. Cuộc sống ca ca sẽ càng thêm bảo đảm, Tưởng Khang Ninh cũng tràn ngập nhiệt huyết, cũng muốn làm nên việc lớn.

An Nhàn ở Vương Trạch một ngày, liền mang theo công thức Thiệu Vân An đưa rời đi. Đợi đến khi Thiệu Vân An làm xong kim chi và gia vị, Tưởng Khang Ninh sẽ phái người đưa đến kinh thành. An công công sớm nhận được công thức, có thể sớm một chút an bài nhân thủ chế biến. Thương nhân hai nước đều yêu cầu số lượng nhiều, về sau còn muốn liên tục thu mua kim chi và thịt nướng. Năm ngàn lượng bạc kia, Thiệu Vân An không lấy, để An Nhàn mang trở về.

Cây to đón gió, y hiện tại tuyệt đối muốn ôm chân quân hậu, hơn nữa là muốn ôm thật chặt không buông. Quân hậu khẳng định có nhiều chỗ cần tiêu tiền, năm ngàn lượng bạc tuy là không nhiều, nhưng cũng có thể làm rất nhiều việc a. An công công muốn mở cửa hàng lẩu, còn muốn xây phòng mạt chược, năm ngàn lượng bạc ít nhất có thể mua dụng cụ cho cửa hàng lẩu và tìm người làm bàn mạt chược

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro