Chương 91: Huynh có nguyện ý làm tức phụ ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Tưởng Khang Thần xuất hiện ở cung yến, nếu nói cho phủ Hằng Viễn Hầu tát tay bất quá chỉ là nhân tiện, người chân chính bị tát tay chính là An Quốc Công Võ Thiên Bằng. Tuổi tác của Võ Thiên Bằng so với Ông lão không chênh lệch nhau mấy, đối với người từng là cháu dâu này, ông có lẽ tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối rõ ràng tiền căn hậu quả.

Cháu dâu bị Võ gia đuổi ra khỏi nhà, hiện tại không chỉ là tâm phúc của Quân hậu, mà còn có thể chủ trì cung yến cho hoàng thượng, càng có thể chưởng quản sinh ý của Đại Yến. Trở lại phủ An Quốc Công Võ Thiên Bằng lập tức phái người gọi con thứ ba Võ Thành cùng con dâu Võ Vương thị đến, hung hăng mắng một trận.

Tưởng Khang Thần và Võ Giản hòa li, nhưng ở kinh thành, không ai không biết y là bị phủ An Quốc Công đuổi ra, nếu không phải Võ Giản lấy tính mạng ra uy hiếp, Tưởng Khang Thần sao có thể lấy thân phận hòa li mà rồi khỏi phủ Quốc công, mà là bị hưu. Mặc dù như vậy, cũng không che giấu được vì y sinh ra đứa con ngốc nên bị phủ An Quốc Công đuổi đi là thật.

Bất quá mới có sáu năm, thân phận Tưởng Khang Thần đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, làm người phủ An Quốc Công trở tay không kịp. Lúc trước, Tưởng Khang Thần làm việc cho quân hậu, phủ An Quốc Công đã có chút để ý, hôm nay, Tưởng Khang Thần lấy thân phận nội quan xuất hiện ở cung yến, y chính thức có thân phận quan tứ phẩm, phủ An Quốc Công, ngay cả An Quốc Công cũng không làm được chuyện như vậy.

Sau khi cung yến kết thúc Tưởng Khang Thần liền đi Vân Long Các, hiện tại nơi đó là nơi làm việc của y và An công công. Cùng thương nhân hai nước bàn chuyện buôn bán xong, quân hậu lại lệnh Tưởng Khang Thần đến Vân Long Các làm việc, ngay cả nhà cũng không rảnh để về. Bận gần nửa tháng, hôm nay Tưởng Khang Thần mới trở lại Tưởng trạch, quản gia Tưởng Trang lập tức ra đón, sắc mặt không tốt mà nói: "Đại thiếu gia, người phủ An Quốc Công tới, nói là thiếu phu nhân tam phòng thỉnh ngài đi uống trà."

Tưởng Khang Thần đầu tiên là có điểm ngạc nhiên, rốt cuộc là do thiếu ngủ nghiêm trọng gây nên. Chờ y định thần lại nói "Thiếu phu nhân tam phòng" là ai vậy, y lập tức lãnh đạm mà nói: "Phủ An Quốc Công khi nào không hiểu lễ nghĩa như thế? Ta là nam nhân lại bị cái gì gọi là 'thiếu phu nhân' thỉnh đi uống trà, tự tìm nhàn ngôn toái ngữ sao? Ngươi đi nói cho người tới biết, ta là nam tử độc thân, không muốn tìm nhàn thoại, thiếu phu nhân tam phòng kia đừng có lại đến thỉnh ta uống trà. Lại nói Trang thúc, ngươi thấy ta có thời gian uống trà hay sao?"

Tưởng Trang lập tức lắc đầu, đại thiếu gia nhà ông từ khi từ thôn Tú Thủy trở về, đều đã gần một tháng mới về nhà, làm sao có thời gian nhàn hạ đi uống trà. Không để ý người đến, Tưởng Khang Thần bước nhanh về phòng mình, lát nữa y còn phải tiến cung, buổi tối còn có xã giao.

Tưởng Khang Thần tuy từng là nam thê, nhưng hiện giờ y độc thân, dùng thân phận hòa li, hơn nữa Vĩnh Minh Đế sau khi đăng cơ không ngừng mà đề cao địa vị nam thê, người ngoài sẽ không đánh giá Tưởng Khang Thần là không tiện 'Xuất đầu lộ diện', người khác đối đãi y cũng sẽ như nam tử bình thường. Mặc dù giống như Thiệu Vân An đã thành thân có phu quân, cũng sẽ không có thân phận không tiện, chỉ cần khi ở cùng nam nhân hoặc nữ nhân chú ý chút chừng mực và đúng mực là được.

Tưởng Khang Thần về phòng thay đổi xiêm y lại thu dọn mấy bộ xiêm y sạch sẽ liền màng theo gã sai vặt đi. Phủ An Quốc Công phái người tới bị Tưởng Trang có lễ nhưng xa cách đuổi đi.

Lúc này ở phủ An Quốc Công, chính thế lão tam gia Võ Nghĩa – Võ Vương thị và con dâu, vợ cả Võ Giản – Võ Liễu thị ở trong phòng chờ đợi. Một vị ma ma vén rèm lên đi vào nói: "Tiểu Tây đã trở lại!"

Võ Vương thị và Võ Liễu thị lập tức đứng lên, sau đó, gã sai vặt bước nhanh đến, quỳ gối hành lễ, nói: "Bẩm phu nhân, thiếu phu nhân, tiểu nhân đã trở lại. "

Võ Vương thị lên tiếng: "Ngươi có gặp được người không?"

"Khi tiểu nhân đến, Khang Thần thiếu gia vẫn chưa về phủ. Tiểu nhân đợi hơn một canh giờ, Khang Thần thiếu gia mới trở lại, nhưng tiểu nhân vẫn chưa nhìn thấy Khang Thần thiếu gia."

Võ Vương thị vừa nghe nóng nảy: "Ngươi không nói ngươi là người phủ Quốc công sao? "

"Tiểu nhân có nói." Người nọ ngẩng đầu, khó xử mà nhìn sắc mặt thiếu nãi nãi không tốt, cúi đầu: "Quản gia Khang Thần thiếu gia nói......"

Võ Vương thị: "Nói cái gì!"

"Nói...... "Gã sai vặt thanh âm thấp dần, đầu cũng cúi xuống thấp hơn "Nói, y là, nam tử độc thân. Thiếu phu nhân, thỉnh y uống trà, sẽ bị nhàn ngôn toái ngữ. Về sau, về sau, thiếu phu nhân, đừng tìm y , uống cái gì trà."

Võ Liễu thị thần sắc ngẩn ra, lập tức liền tức giận siết khăn lụa trong tay, Võ Vương thị sắc mặt cũng thập phần khó coi, không kiên nhẫn mà xua xua tay: "Ngươi lui xuống đi."

"Dạ" Gã sai vặt lui ra.

Võ Vương thị nhìn Võ Liễu thị, trong mắt tràn đầy không vui, nói: "Ta nói muốn ngươi tự mình đi thỉnh. Tưởng Khang Thần kia hiện tại là thân phận gì. Ngươi lại phái một gã sai vặt đi, y có thể gặp mặt sao"

Võ Liễu thị hốc mắt phiếm hồng, ủy khuất mà nói: "Mẹ, không phải con không muốn đi, con là sợ, con đi, y, càng không muốn tới." Dừng một chút, nàng nói: "Nếu không, hay là ngài đi đi. Ngài nói như thế nào cũng từng là mẹ chồng y, mặt mũi này y không dám không cho."

Võ Vương thị hô hấp nghẹn, bà chẳng lẽ không chột dạ sao. Bà không có bị mất trí, lúc trước bà đối xử Tưởng Khang Thần như thế nào, bà nhớ rõ ràng. Sở dĩ để con dâu ra mặt, một là vì mình là trưởng bối, cái khác không phải vì chột dạ sao. Võ Vương thị và phu quân bị cha chồng hung hăng mà mắng một trận. Cha chồng đã hạ lệnh, mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì đều phải kéo Tưởng Khang Thần trở lại phủ An Quốc Công, ngay cả phải gián chính thê hiện giờ của Võ Giản làm thiếp, chỉ cần Tưởng Khang Thần đồng ý trở về.

Vốn dĩ vì chuyện của Tưởng Khang Thần, Ông lão đối với phủ An Quốc Công rất bất mãn. Hiện tại, Tưởng Khang Thần có thực lực, Tưởng Khang Ninh cũng được hoàng thượng trọng dụng, thế lực Ông lão ngày càng vững hơn. Khi cuộc chính tranh giành đế vị xảy ra, phủ An Quốc công đã có hiềm khích không ít với tân hoàng. Bây giờ không thể không cụp đuôi làm người, trong lòng An Quốc Công biết rõ nếu muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cần phải kéo Tưởng Khang Thần trở về.

Người trực tiếp hại Tưởng Khang Thần, Võ Vương thị khó thoát can hệ, sau khi thành thân luôn tìm Tưởng Khang Thần gây phiền toái, Võ Liễu thị cũng trốn không thoát. Vốn dĩ, Võ Vương thị muốn nhi tử ra mặt, Tưởng Khang Thần sẽ hồi tâm chuyển ý, nào biết, nhi tử Võ Giản căn bản không để ý tới bà. Khi Tưởng Khang Thần rời đi phủ An Quốc Công, Võ Giản thường xuyên đêm không về ngủ, mặc dù về đến nhà, cũng đóng cửa không ra, thậm chí không thỉnh an mẫu thân là bà, cũng chưa từng chạm qua Võ Liễu thị.

Ngay cả hai thiếp thất mà Võ Vương thị bức Võ Giản lấy, cũng bị hắn tìm cớ đuổi ra ngoài. Đã không còn Tưởng Khang Thần, Võ Giản tựa hồ cái gì cũng không quan tâm. Không quan tâm con nối dõi chính mình, không quan tâm con đường công danh của mình, không quan tâm địa vị của mình trong phủ An Quốc công có bị huynh đệ chèn ép hay không, thậm chí không quan tâm mẫu thân có lấy hiếu đạo bức ép hắn, cả ngày sống mơ mơ màng màng, như xác không hồn.

Võ Vương thị tìm nhi tử nửa tháng, nhi tử hoặc là không gặp bà, hoặc là căn bản không quan tâm bà tận tình khuyên bảo như thế nào, cầu xin ra sao, Võ Vương thị không thể không đánh chủ ý tới Võ Liễu thị, để Võ Liễu thị ra mặt tìm Tưởng Khang Thần. Nào biết, Tưởng Khang Thần thế nhưng nói ra như vậy, chẳng lẽ để bà người làm mẹ chồng phải đi thỉnh con dâu trở về? Làm sao có chuyện này được, Nếu bà thật sự làm như vậy, sau này bà ở phủ An Quốc Công còn mặt mũi gì? Tẩu tử, đệ muội còn không chê cười chết bà.

Võ Vương thị rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn hướng Võ Liễu thị nói: "Con tự mình đi một chuyến đi. Con là chính thê Võ Giản, chỉ cần y trong lòng còn có Võ Giản, sẽ không làm con mất mặt."

Võ Liễu thị hỏi: "Vậy nếu y trong lòng không có Võ Giản thì sao?" Khi hỏi câu này, Võ Liễu thị trong mắt là thật sâu, áp lực oán hận.

Võ Vương thị thấy được Võ Liễu thị oán hận, lập tức lạnh giọng trách mắng: "Y không có Võ Giản cũng là do ngươi một tay tạo thành. Ngươi hiện tại là con dâu Võ gia. Nên vì Võ gia mà phân ưu! Chẳng lẽ muốn người làm mẹ chồng này phải ra mặt hả?"

Võ Liễu thị nước mắt đảo quanh, Võ Vương thị oán hận mà nói: "Ngươi cùng Giản nhi thành thân nhiều năm, đều không có được tâm nó. Hài tử cũng không sinh được một đứa, tam phòng chúng ra đã bị người khác chê cười. Ngươi nếu về sau còn muốn ở lại trong phủ, thì phải làm tốt chuyện này."

Võ liễu cúi đầu khóc, trong lòng càng hận thấu Tưởng Khang Thần. Kêu nàng nói với mẹ chồng như thế nào đây, cùng trượng phu thành thân được sáu năm, nàng vẫn còn trong trắng. Trượng phu căn bản không chạm vào nàng, chẳng lẽ kêu nàng mỗi ngày hạ dược trượng phu sao. Nàng nếu nói ra chuyện này, nàng không chỉ mất địa vị ở Võ gia, còn bị người toàn bộ kinh thành chê cười, cho nên chẳng sợ nàng hận đến ngứa răng, nàng cũng không thể nói với bất kỳ ai, nàng hiện tại vẫn còn là khuê nữ.

Mặc kệ Võ Liễu thị oán hận như thế nào, nàng vẫn không thể làm trái lời mẹ chồng trượng phu của nàng không yêu nàng, nàng cũng không có hài tử, nếu lại mất đi chỗ dựa mẹ chồng, chẳng sợ nàng là nữ nhi Binh bộ thị lang, nàng ở Võ gia sẽ càng gian nan. Võ gia không được trọng dụng, làm thông gia với Võ gia, Liễu gia có chỗ nào tốt. Hơn nữa nử nhi gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, một đứa không chiếm được lòng trượng phu, thậm chí xuất giá nhiều năm vẫn còn trong trắng sẽ mang sỉ nhục cho nhà mẹ đẻ.

Ngày thứ hai, Võ Liễu thị tự mình đi Tưởng trạch gặp Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần cũng không ở trong phủ, Võ Liễu thị không tình nguyện kêu hạ nhân hỏi Tưởng Khang Thần ở nơi nào, khi nào hồi phủ, thì được biết Tưởng Khang Thần đã ra kinh. Tưởng Trang thực không khách khí mà nói cho Võ Liễu thị, về sau đừng tới quấy rầy đại thiếu gia nhà ông. Đại thiếu gia nhà ông cùng phủ An Quốc Công không có liên quan, lúc trước phủ An Quốc Công thiếu chút nữa bức tử đại thiếu gia nhà ông, hiện tại lại tới thỉnh đại thiếu gia đi uống trà, làm như vậy là có ý gì. Tưởng Trang kêu Võ Liễu thị trở về nói cho người phủ An Quốc Công biết, đại thiếu gia nhà ông khi rời đi phủ An Quốc Công, cùng phủ An Quốc Công là kiều quy kiều, lộ quy lộ, tuyệt đối sẽ không bước vào cửa phủ An Quốc Công.

Võ Liễu thị nghe vậy, sắc mặt khó coi mà hồi phủ. Thực mau, chuyện này liền truyền khắp kinh thành. Không ai không chê cười phủ An Quốc Công. Phủ An Quốc Công hiện tại vì cái gì đi tìm Tưởng Khang Thần, căn bản không cần giải thích. Phủ An Quốc Công xuống dốc đến nổi phải mặt dày đi thỉnh con dâu từng bị bọn họ đuổi về nhà, thật là chuyện nực cười.

Chuyện này truyền tới tai quân hậu, y nhàn nhạt mà cười. Trác Kim ở bên cạnh thấp giọng nói: "Thiên tuế, mới vừa được đến tin tức, Võ Giản kia, hôm nay cũng ra kinh."

Quân hậu uống một ngụm trà, nhàn nhạt mà nói: "Hai người hắn vốn yêu nhau, vì tình thế mà bị bắt chia rẽ, lén gặp mặt, cũng không gì không ổn."

Trác Kim có chút lo lắng mà nói: "Nô tài chỉ sợ Tưởng Khang Thần cuối cùng vẫn vì Võ Giản mà trở lại phủ An Quốc Công."

Quân hậu không chút nào lo lắng mà nói: "Ông lão nhắc nhở y rồi, chỉ cần y không ngốc, y sẽ không trở về. Người bên cạnh bổn quân, không có người phủ An Quốc Công. Bổn quân để y là nội quan, chính là muốn xem y lựa chọn như thế nào." Không hề để tâm chuyện này, quân hậu ngược lại hỏi: "An Trạch muốn người, ngươi tuyển tốt chưa?"

"Nô tài đã tuyển xong, tuyệt đối thành thực, đều là lão nhân làm nhiều năm ở trong cung, hiểu được quy củ, hai người hắn đều nguyện ý."

Quân hậu gật gật đầu, nói: "Không cần để bổn quân thấy. Bọn họ đi thôn Tú Thủy, chính là hạ nhân Vương trạch, sau này nếu bổn quân nghe được hai người hắn đầy tớ mà ức hiếp chủ nhân. Thân khế hai người hắn, ngươi giao cho An Trạch, hắn sẽ biết làm như thế nào."

"Tuân chỉ"

.

.

.

Chùa Bạch Nghiêm, hoa mai nở rộ làm ngôi chùa vốn thanh tịnh lại mang thêm phần sức sống. Có một vị nam nhân đang ở rừng mai dọn dẹp. Đầu xuân nhiệt độ không khí rất thấp, hắn lại ăn mặc rất đơn bạc. Gương mặt cùng đôi tay đều bị đông lạnh mà đỏ, nhưng hắn tựa hồ không quan tâm.

Phụng lệnh ra kinh làm việc Tưởng Khang Thần một mình lén lút lên núi Bạch Nham, vào chùa Bạch Nghiêm. Ngôi chùa này rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có ba bốn nhà sư ở chỗ này, hương khói càng không đủ, so với những ngôi chùa khác mười dặm quanh đây là hương khói nghi ngút tự nhiên hình thành đối lập. Chính là, chùa Bạch Nghiêm quạnh quẽ này lại là nơi kỷ niệm đẹp nhất của Tưởng Khang Thần. Đi vào chùa Bạch Nghiêm, Tưởng Khang Thần bước chân không ngừng mà đi đến rừng mai sau lưng chùa. Rất xa, y liền thấy được một nam tử quay đưa lưng về phía y đang dọn dẹp, nháy mắt, hốc mắt y liền ươn ướt. Y dừng bước chân, cứ đứng như vậy mà lẳng lặng nhìn nam tử kia, nước mắt khó có thể kiềm chế mà rơi xuống. Nam tử hình như có cảm nhận được, đứng dậy, xoay người. Khi hắn nhìn thấy Tưởng Khang Thần, cây chổi trong tay hắn rơi xuống đất, ngay sau đó, hắn đi về hướng Tưởng Khang Thần, đi được mấy bước đã biến thành chạy.

Mặt hắn tái nhợt, miệng hắn mở ra, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng, lại chỉ là tiếng thở dốc. Thực nhanh, hắn liền đứng trước mặt Tưởng Khang Thần, hai mắt gần như tham lam mà nhìn chăm chú đối phương. Hắn chậm rãi nâng lên tay, muốn lau nước mắt cho Tưởng Khang Thần, rồi lại không dám. Ngón tay ngừng ở không trung, hai mắt cũng đỏ bừng.

Tưởng Khang Thần cúi đầu, người nọ buông xuống tay. Bùn đất dưới chân bị giọt nước mắt làm ướt, bất đắc dĩ, đau lòng thở dài, thân thể Tưởng Khang Thần lạnh lẽo bị một người còn lạnh lẽo hơn y mạnh mẽ gắt gao ôm chặt vào lòng.

"Thần bảo......"

Tiếng gọi nghẹn ngào, đau lòng, tràn ngập áy náy, tự trách cùng thống khổ làm bên tai Tưởng Khang Thần nổ tung. Y nâng lên hai tay, cũng gắt gao mà ôm chặt đối phương.

"Võ Giản......"

Bên tai là tiếng gọi gần như xé rách đau đớn, Tưởng Khang Thần nhắm chặt hai mắt, nước mắt làm ướt một mảng trên áo đối phương. Người nọ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho y, ngón tay run rẩy.

"Ngươi, gầy. Gầy, rất nhiều."

Tưởng Khang Thần chỉ là lắc đầu, nói không ra lời. Đã gần một năm không gặp người này rồi, nay đã gặp lại nhau, sao người này đã biến thành dáng vẻ như vậy.

Người nọ khóe miệng hơi hơi giơ lên, mang theo thỏa mãn: "Ta cho rằng, ngươi sẽ, không muốn, gặp ta."

Tưởng Khang Thần nghẹn ngào, nỗ lực mở miệng: "Ta có, có việc bận...... để sắp xếp ổn thỏa, rồi mới đi gặp huynh."

"Ta biết, ta biết. Ta biết Thần bảo của ta hiện tại rất lợi hại, rất lợi hại." Võ Giản siết chặt hai tay, nói lời làm Tưởng Khang Thần cơ hồ suýt nữa đứng không vững, "Thần bảo, về sau, ta sẽ không đến gặp ngươi."

Tưởng Khang Thần hơi dịch ra khỏi người Võ Giản ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch. Võ Giản sờ lên mặt Tưởng Khang Thần, lau nước mắt cho y, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Võ Giản cười nói: "Phủ Quốc công muốn ngươi trở về, nếu bị bọn họ phát hiện ta cùng ngươi vẫn lén lút gặp nhau, ngươi sẽ không còn đường thoát. Bọn họ sẽ bắt lấy cơ hội này mà bức ép ngươi về phủ Quốc công."

Tưởng Khang Thần ánh mắt hoảng loạn, Võ Giản từ trong lòng ngực lấy ra một xấp ngân phiếu, dùng sức nắm tay Tưởng Khang Thần, nhét vào: "Đây là ta cho Hi nhi tiền mừng tuổi mấy năm sau, ngươi giữ dùm con đi."

Tưởng Khang Thần cúi đầu nhìn, ngẩng đầu vội hỏi: "Huynh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Võ Giản cười, mang theo vài phần kiên quyết: "Bọn họ bức ép ngươi giao ra cửa hàng và ruộng đất, ta liền đem những cửa hàng và ruộng đất đó bán đi. Bọn họ còn chưa phát hiện ra đâu." Tưởng Khang Thần mở to hai mắt nhìn.

Võ Giản cười sáng lạn như hài tử: "Đồ của ta, chỉ thuộc về ngươi và Hi nhi, ai cũng đừng hòng đoạt được." Ngón tay hắn cọ qua đôi mắt ướt át của Tưởng Khang Thần, "Thần bảo, bất luận là ai của Võ gia đến tìm ngươi, ngươi đừng gặp. Hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ xử Võ gia, ta không biết có bao nhiêu may mắn ngươi và Hi nhi rời đi Võ gia."

"Võ Giản"

Che miệng Tưởng Khang Thần, Võ Giản nói: "Ngươi nghe ta nói đi. Võ gia lúc trước theo phe Lâm Vương, đã định rõ kết cục của Võ gia. Quân hậu sở dĩ dùng ngươi, chính là bởi vì ngươi rời đi Võ gia, bởi vì ngươi hận Võ gia. Nếu ngươi về lại Võ gia, ngươi và Hi nhi cũng sẽ có nguy hiểm. Gia gia ra lệnh cho cha và nương ta mặc kệ là dùng thủ đoạn gì đều phải làm ngươi trở về. Liễu thị hôm nay sẽ đi tìm ngươi, ngươi không ở kinh thành, ngày sau rất có thể nương ta sẽ tự mình ra mặt, bọn họ cũng sẽ lấy ta làm cớ. Thần bảo, ngươi nhất định phải nhớ lấy, mặc kệ bọn họ nói cái gì, cũng mặc kệ bọn họ làm cái gì, ngươi đều tuyệt đối tuyệt đối không thể dao động. Có Hoàng thượng và Quân hậu, Võ gia không dám làm gì ngươi, nếu có thể, ngươi tốt nhất nên rời đi kinh thành."

Tưởng Khang Thần kéo tay Võ Giản xuống, hỏi: "Huynh thì sao?" Tiếng nói lớn hơn "Ta đúng là hận Võ gia, hận bọn hắn đối xử với ta và Hi nhi như vậy, nhưng, huynh thì sao. Huynh muốn ta về sau không bao giờ gặp lại huynh, không gặp cha Hi nhi sao."

Võ Giản cầm tay Tưởng Khang Thần, một tay kia lại lau nước mắt cho y: "Ta sớm đã không còn mặt mũi gặp ngươi, luôn muốn ngươi cùng ta lén lút gặp mặt. Cũng là tư tâm của ta, ta sợ ngươi sẽ yêu người khác. Chính là Thần bảo à, hiện tại không giống như vậy. Ta chỉ định sẽ chết ở Võ gia, ngươi nên rời xa Võ gia càng xa càng tốt. Trước kia, ta bảo vệ không được ngươi và Hi nhi; hiện tại, ta càng không thể kéo ngươi xuống nước." Võ Giản lại cười, nói tiếp "Hi nhi hiện tại không ở kinh thành là tốt nhất, miễn cho Võ gia sốt ruột lại giở trò với con. Hi nhi ở chỗ Khang Ninh, có khỏe không?"

"Huynh biết, ta đem Hi nhi đưa đến chỗ Khang Ninh?"

Võ Giản cười cười, lại mang theo chua xót: "Hi nhi là nhi tử duy nhất của ta." Đã là duy nhất sao lại có thể bỏ mặt không quan tâm. Chỉ là, hắn sớm đã không còn có quyền lợi yêu thương nhi tử của mình.

Tưởng Khang Thần nước mắt lại rơi, Võ Giản lại lần nữa ôm lấy y: "Thần bảo, đồng ý với ta đi."

Tưởng Khang Thần nghẹn ngào: "Ta sẽ không về Võ gia...... nhưng ta, không làm được, từ nay về sau không gặp huynh, ta không làm được......" Người này là người mà y yêu thương, người duy nhất y yêu thương trong cuộc đời này, y làm sao có thể làm được.

Võ Giản hầu kết phập phồng, thanh âm khàn khàn mà nói: "Đồ ngốc. Ngươi hiện tại nền móng chưa vững, không cần tự tìm phiền phức cho bản thân." Dừng một chút, hắn ra vẻ thoải mái mà nói: "Chờ đến ngày ngươi tay cầm quyền cao, ta sẽ đi làm quản gia trong phủ ngươi."

Tưởng Khang Thần thân mình chấn động, bỗng nhiên một ý nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu, y lại lần nữa dịch khỏi người Võ Giản ngẩng đầu nhìn, nắm chặt hắn: "Chờ ngày ta tay cầm quyền cao, ta thú huynh làm tức phụ. Võ Giản, huynh, nguyện ý hay không?"

Võ Giản sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn ngửa đầu "Ha ha ha" mà cười, cười đến điên cuồng. Sau đó, hắn dùng sức ôm chặt Tưởng Khang Thần vào lòng, bên tai y mà trịnh trọng hứa hẹn: "Ta chờ Thần bảo đến thú ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro