Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh được như ý mà thoát ly khỏi tông tộc. Trong lúc Thiệu Vân An bận rộn làm kim chi, làm thịt nướng, thì ngày ba tháng hai đã đến, Sầm lão ở Sầm phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, chính thức nhận Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm nghĩa tử. Khi tin tức được truyền ra, không chỉ thôn Tú Thủy chấn động, mà cả huyện Vĩnh Tu cũng chấn động không kém. Lão sư ngành giáo dục muốn nhận hai tên chân đất làm nghĩa tử, chuyện này đều làm người nghe choáng váng.

Nhưng mặc kệ người khác choáng váng thế nào, thái độ của Sầm lão là rất coi trọng chuyện này. Ông mời cả tri phủ phủ Sắc Nam. Đến ngày ba tháng hai, trước cửa Sầm lão ngựa xe không ngừng, người đến người đi đông đúc. Những người có thân phận có địa vị đều mang theo lễ vật xuất hiện ở Sầm phủ. Phu tử Bạch Nguyệt học đường, phu tử huyện học cũng được mời đến. Túc Hồng Sơn, Trần Đông và Tào Học Dung ba vị tú tài cùng người nhà đều đến. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thế mới biết gia thế ba người là không tầm thường.

Nhà Trần Đông là nhà giàu số một huyện Vĩnh Tu, trong gia tộc có đến ba vị tiến sĩ, tri phủ phủ Quảng Nam là bá phụ Trần Đông. Nhà Túc Hồng Sơn là dòng thứ của phủ Lỗ Quốc công trong kinh thàng. Nam thê của lão nhị Đại Minh Vinh, là con dâu nam nhi duy nhất của Đại lão tướng quân, là đích thứ tử đại phòng của phủ Lỗ Quốc công. Vương Thạch Tỉnh là thuộc hạ của Đại Chiến Kiêu là nhi tử duy nhất của Đại Minh Vinh. Tổ tiên của Tào Học Dung từng vào Hàn Lâm viện, Tào gia cũng là nhà giàu có ở huyện Vĩnh Tu, quan viên trong kinh thành cũng có người xuất thân từ Tào gia. Từ xưa nhà nghèo khó ra người học cao, Thiệu Vân An xem như được chứng kiến. Ở xã hội hiện đại, mỗi người đều có vạch xuất phát không giống nhau, huống chi ở nơi cổ đại tài nguyên có hạn này.

Tri phủ phủ Sắc Nam Dương Nghiên là sư huynh Tưởng Khang Ninh, cũng là môn sinh đắc ý nhất của Ông lão, phải kêu Sầm lão một tiếng "Sư thúc", theo Thiệu Vân An nhận xét, tuyệt đối là người có tiền đồ rất tốt. Dương Nghiên đối với quyết định của Sầm lão và sư đệ vẫn chưa nói bất luận nghi ngờ gì, biểu hiện cực kỳ tôn trọng. Hắn còn đặc biệt cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nói mấy câu, làm cho Thiệu Vân An rất là buồn bực. Vẫn là Tưởng Khang Ninh lén nói cho hắn, nên Dương Nghiên mới biết trà và rượu xuất phát từ Thiệu Vân An. Tưởng Khang Ninh tính toán muốn cùng hắn liên thủ đem lá trà và dương nãi tử quả của phủ Sắc Nam phát triển cùng nhau 'Thanh quan phát tài', cho nên biển hiện Dương Nghiên là thật sự nhìn Thiệu Vân An là 'Không tầm thường'. Thiệu Vân An không biết có nên cho Tưởng Khang Ninh ánh mắt xem thường hay không, bán y như vậy tốt sao?

Danh nhân huyện Vĩnh Tu cơ hồ đều tới, người có địa vị ở phủ Sắc Nam cũng tới không ít, đủ để thấy được mặt mũi Sầm lão to lớn cỡ nào. Toàn bộ tiệc nhận thân làm cực kỳ long trọng nhưng lại không xa xỉ. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đưa lễ nhận thân là bản gốc đại thư pháp của Vương Hi Chi thời Đông Tấn 《 Lan Đình tự 》 . Khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đưa bản thư pháp cho Sầm lão, toàn bộ người đều kinh hô từng trận, lập tức liền có rất nhiều người không màng chủ nhân có ý nguyện hay không liền tiến lên, nhìn đại thư pháp.

《 Lan Đình tự 》 là tác phẩm đắc ý của Vương Hi Chi khi năm mươi tuổi. Hậu nhân đánh giá là "Hữu quân tự thể, cổ pháp biến đổi. Này hùng tú chi khí, xuất phát từ thiên nhiên, cố cổ kim cho rằng học". Cho nên, mọi người đều tôn 《 Lan Đình tự 》 là 'Thiên hạ đệ nhất hành thư'.

Yến quốc thời bấy giờ chưa có 'Hành thư', hơn nữa trong đó còn có không ít chữ nơi này không có, bản thư pháp này Thiệu Vân An cất giữ là bản gốc trân phẩm hành thư, sao lại không mang đến chấn động được.

Ánh mắt Sầm lão sáng lên, Vương Thạch Tỉnh làm gia chủ, lên tiếng: "Cha, đây là tâm ý của con và Vân An. Con và Vân An đều là cô nhi không cha không nương, hôm nay, con và Vân An có cha, có nương, mong rằng ngài vui lòng nhận cho."

"Ha ha, ha ha ......"

Sầm lão sao có thể không cười, ông cười đến nỗi khóe miệng muốn kéo đến lỗ tai. Ở trước mặt mọi người đang hâm mộ ghen tị, Sầm lão tiếp nhận lễ vật như bảo bối, liền nói năm tiếng "Tốt".

Lập tức liền có người hỏi: "Không biết tiểu ca lấy trân phẩm như thế ở đâu? Trạm mỗ tự nhận đối với văn thư có nhiều nghiên cứu, nhưng chưa từng gặp qua thể thư này, thỉnh tiểu ca chỉ giáo."

Thiệu Vân An bảo trì mỉm cười, Vương Thạch Tỉnh khốc khốc mà trả lời: "Là người ta từng cứu, đưa cho ta lễ vật để báo ân, hắn nói là do hắn viết. Ta là thô nhân, chỉ cảm thấy chữ này đẹp, nên giữ lại. Còn khung trang trí là do nội tử Vân An làm."

Người nọ lập tức lại hỏi: "Xin hỏi tiểu ca có biết người đó hiện tại ở nơi nào?"

"Không biết. Ta ở Hổ Hành Quan cứu người, sau đó người đó đi nơi nào ta không biết."

Vương Thạch Tỉnh nói như vậy, người kia không hỏi nữa. Hổ Hành Quan là biên quan, người ta ở biên quan đánh giặc cứu người, được đến một phần lễ vật, cái này kêu hắn làm như thế nào truy tra. Thiệu Vân An mở miệng, cười tủm tỉm: "Cái này gọi là 'Người tốt có hảo báo'. Tỉnh ca tùy tâm cứu người, nên được phần lễ đặc biệt như vậy. Bất quá ta và Tỉnh ca là thô nhân, không hiểu chữ, vẫn là nên giao cho người am hiểu là thích hợp nhất. Mà người am hiểu tất nhiên chính là cha ta nha."

Rất nhiều người đều muốn phun trào. Ngươi tùy tiện nói 'Hảo báo' chính là được bản thư pháp đẹp như vậy mà bọn họ chưa bao giờ gặp qua, sao mạng lại tốt như thế!

Sầm lão mặc kệ những người đó 'Phẫn hận', tàn nhẫn mau chóng cất giữ lễ vật, cười đến không khép miệng được, sau đó thật cẩn thận mà ôm ở trong ngực, một bộ dáng nhát gan sợ người khác cướp đi. Có người thực oán niệm, nhìn chằm chằm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh làm bộ không thấy, Thiệu Vân An là thật không thấy. Y lại nâng lên một cái hộp, cùng Vương Thạch Tỉnh hướng Sầm lão phu nhân.

"Nương, đây là con và Tỉnh ca hiếu kính ngài, hy vọng ngài có thể thích." Nói xong, Thiệu Vân An mở ra hộp, lập tức có nữ nhân kinh hô vang lên. Chính là Sầm phu nhân đều khó nén kinh diễm trên mặt.

Trong hộp chính là một bộ trang sức phỉ thúy cấp sáu, bao gồm vòng tay, khuyên tai, vòng cổ, trâm và nhẫn. Phỉ thúy ở Yến Quốc cũng chỉ có Tằng chưởng quầy từng có vinh hạnh nhìn thấy, hiện giờ đang cất giữ ở chỗ Ngụy Hoằng Văn. Mà loại phỉ thúy cấp sáu này, toàn bộ Đại Yến quốc không có người nhìn thấy. Từng góp phần trong việc điêu khắc bộ trang sức phỉ thúy này, Tằng chưởng quầy trái tim vẫn đập thình thịch thình thịch, không phải ông lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng tim vẫn đập nhanh nha, vẫn không quên được chấn động lúc Thiệu Vân An mang đến một khối phỉ thúy nguyên thạch to tìm ông.

Sầm phu nhân dùng khăn tay che miệng, nói: "An nhi, cái này, quá quý trọng, con hãy giữ lại đi."

Thiệu Vân An nói ngọt: "Nương, đây là con thỉnh Tằng chưởng quầy tìm đá phỉ thúy điêu khắc thành bộ trang sức cho ngài, là con và Tỉnh ca thiết kế. Ngài không thích hay sao."

Sầm phu nhân rốt cuộc nhịn không được mà cười: "Sao lại không thích. Nhưng trang sức này quá quý trọng." Cùng lúc đó, những người khác đang ngồi, đặc biệt là nữ nhân, toàn bộ đều nhìn về phía Tằng chưởng quầy. Tằng chưởng quầy xấu hổ ôm quyền đáp lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, Vân An đang ám hại ông sao? Ông nơi nào mà có đá phỉ thúy a!

Thiệu Vân An cầm lấy vòng tay, hướng Sầm lão đi đến, hai tay dâng lên: "Cha, vòng tay này ngài mang cho nương đi."

Sầm lão trong lòng biết đây là tâm ý của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhìn thấy y xem ông và phu nhân như cha nương mới dân đại lễ như thế. Ông không có cự tuyệt, nhận vòng tay, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt phu nhân, Sầm phu nhân thẹn thùng tươi cười, cầm lấy tay phu nhân mang vào vòng tay cho bà.

Thiệu Vân An vỗ tay, những người khác cũng sôi nổi vỗ tay, nháo đến Sầm phu nhân thẹn thùng đỏ mặt. Một khắc kia làm bà nhớ đến đêm thành thân cùng phu quân. Ai nha, bà đã chừng này tuổi rồi, thật là mắc cỡ nha!

"Ha ha......" Sầm lão cười, nói với phu nhân mình: "Phu nhân, từ nay về sau, bà và ta có thêm hai nhi tử, bà làm nương, phải thương yêu bọn họ nha."

Sầm phu nhân dùng khăn tay đè đè khóe mắt, tiếp nhận chiếc hộp Vương Thạch Tỉnh đưa, hướng hai người nói: "Hai người các con đều là hài tử số khổ, đây là tâm ý của hai con, nương nhận. Về sau Sầm phủ ta, không phân biệt nhi tử thân sinh hay nghĩa tử, đều là hài tử của cha và nương."

"Nương." Nghĩ tới mẹ của mình, Thiệu Vân An hốc mắt liền đỏ, duỗi tay ôm lấy Sầm phu nhân, "Nương, ta có nương."

Sầm phu nhân từ ái mà xoa đầu Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cũng phá lệ cảm động.

Vương Thạch Tỉnh kéo qua Vương Thanh và Ni Tử: "Kêu gia gia, nãi nãi."

Vương Thanh và Ni Tử: "Gia gia, nãi nãi!" Hai đứa nhỏ kêu rất lớn tiếng, đều là trong mắt có nước mắt, mọi người nhìn đều đau lòng. Tân khách hoặc nhiều hoặc ít đều biết chuyện Vương gia.

Tưởng Khang Ninh lúc này lên tiếng: "Vân An, Thạch Tỉnh, hôm nay là ngày quan trọng của hai đệ. Đại ca không đồ tốt đưa cho hai đệ, đây là tâm ý của đại ca, hai đệ đừng ghét bỏ nha."

Thiệu Vân An buông Sầm phu nhân ra, y và Vương Thạch Tỉnh nhìn Tưởng Khang Ninh, trên tay Tưởng Khang Ninh là một đôi búp bê bằng sứ, không phải một nam một nữ, mà là hai nam nhân, nhìn kỹ rất giống là Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An thực không khách khí mà nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, y cười nói: "Cảm ơn đại ca, ta thích, ta sẽ đem cái này đặt ở phòng ta và Tỉnh ca. Bất quá đại ca à, huynh sao có thể thiếu Thanh nhi và Ni Tử rồi."

Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ mà cười: "Sao lại không có. Đây là cho hai đệ. Thanh nhi và Ni Tử đại ca sẽ đưa sau."

Thiệu Vân An: "Cảm ơn đại ca!"

Vương Thạch Tỉnh: "Cảm ơn đại ca."

Vương Thanh và Ni Tử: "Đa tạ đại bá! ""

"Thiệu tiểu ca, Vương đại ca".

Hai người quay đầu lại, liền thấy Trần Đông, Tào Học Dung và Túc Hồng Sơn. Từ khi ở Vương gia vài ngày, ba người đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều phá lệ kính trọng. Thiệu Vân An đầy bụng văn chương, Vương Thạch Tỉnh là người vào sinh ra tử vì nước. Ba người cũng tặng hai người lễ vật. Ba người hợp lại mua cho Thiệu Vân An một phương cổ mặc [?], cho Vương Thạch Tỉnh một thanh trường đao. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều rất thích, cũng rất cảm kích.

Kế tiếp, phàm là người đến dự tiệc nhận thân, đều tặng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh lễ vật, hai người nhận lễ vật đến mỏi tay. Có gia gia, nãi nãi Vương Thanh và Ni Tử cũng nhận không ít lễ vật. Tiệc nhận thân là rất náo nhiệt. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đưa ra thư pháp là mọi người đều ấn tượng. Tiệc nhận thân kết thúc, không ít người đều ở lại, có người muốn nhìn 《 Lan Đình tự 》, còn nữ nhân thì muốn nhà bộ trang sức phỉ thúy. Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy cũng ở lại, Tằng chưởng quầy không dám đi, tiệc nhận thân còn chưa kết thúc, đã không ít người đến hỏi thăm bộ trang sức kia, ông sợ ông cứ như vậy đi ra ngoài, sẽ không có cơ hội ánh dương ngày mai.

Muốn nói người vui mừng nhất chính là Hứa chưởng quầy. Hứa chưởng quầy thiệt tình muốn kết giao cùng hai phu phu Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh. Chuyện lúc trước của chủ nhân làm ông rất khó xử. Hiện tại chuyện của chủ nhân đã có cách giải quyết, tuy rằng ông không rõ là cách gì, nhưng cũng xem như nhẹ nhàng rất nhiều. Hiện giờ, Thiệu Vân An nhận Sầm lão làm cha, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn thoát ly Vương thị tông tộc, hai người sau này sẽ có cuộc sống rất tốt.

Một nhóm người, cùng Sầm lão đi thư phòng. Một nhóm khác cùng Sầm phu nhân đi khuê phòng. Tưởng Khang Ninh bị Dương Nghiên lôi đi, Khang Thụy kéo Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh sang một bên, đem một cái hộp đặt trên tay Vương Thạch Tỉnh, nói: "Sư huynh nghe nói hai người các đệ khi thành thân chịu không ít ủy khuất, ngày sau nếu có cơ hội, hai người các đệ làm lại đi, sư huynh sẽ tự mình làm người giám lễ cho hai đệ."

Thiệu Vân An cái mũi nóng lên: "Cảm ơn sư huynh, về sau ta và Tỉnh ca nhất định sẽ làm lại hôn lễ, ừm, thành thân, sẽ hướng huynh và cha nương dập đầu."

Khang Thụy cười: "Dập đầu với ta thì ra thể thống gì." Tiếp theo, hắn liền trừng mặt, " 《 Lan Đình tự 》 kia là chuyện như thế nào?"

Vừa rồi hai người oán niệm, một người là Tưởng Khang Ninh, một người khác chính là Khang Thụy.

Thiệu Vân An lập tức cười nham nhở, nhìn trái ngó phải. Sau đó giống như trộm mà nói nhỏ: "Cái kia kỳ thật là bản gốc. Người viết cho Tỉnh ca cũng là người nơi khác, bút tích không biết từ nơi nào, ta còn có, huynh lấy không?"

"Còn không lấy lại đây!"

"Hì hì."

Tiễn đi Khang Thụy, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh đi tìm Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy. Y vừa rồi đem chuyện trang sức đẩy cho Tằng chưởng quầy là có dụng ý. Nhìn thấy hai người đi đến, Tằng chưởng quầy đang bị đại khuê nữ, tiểu tức phụ, lão phu nhân vây quanh nhìn như gặp được cứu tinh. Thiệu Vân An nói lời xin lỗi cùng chư vị, đem Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy kéo đi.

--------------------------

Lan Đình tự: Bài văn khắc họa vẻ đẹp của thiên nhiên sông núi Lan Đình, niềm vui tụ họp của những bậc tâm đạo đồng hành, niềm vui bỏ qua những xa hoa trụy lạc, là thú vui tao nhã cùng hòa mình với sự biến đổi của thiên nhiên vạn vật, nhưng cũng mang lại vẻ suy tư cho sự thay đổi thời cuộc, thế nhân đổi dời chẳng làm lòng người nao núng, vẫn là tâm thái ung dung tự tại, điềm tĩnh mà thong dong


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro