Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Sầm lão quyết định nhận Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An là nhi tử, liền sai người bố trí phòng trong phủ cho cả nhà năm người bọn họ. Về sau Sầm phủ chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ. Vương Thanh, Ni Tử và Tưởng Mạt Hi có ma ma trong phủ chăm sóc, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều không phải lo lắng. Trong chính phòng, Vương Thạch Tỉnh tự mình pha trà cẩu kỷ và táo đỏ chiêu đãi Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy.

Trên bàn là điểm tâm mà Thiệu Vân An tự tay làm, Tằng chưởng quầy gấp không chờ nổi hỏi: "Thiệu tiểu ca, ngài có tính toán gì? Ngài vừa rồi nói như vậy, Tằng mỗ sẽ gặp phiền toái nha."

Hứa chưởng quầy cũng rất tò mò, nhìn Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An không có trực tiếp trả lời, mà hỏi: "Đại chủ nhân của các ngươi gần đây có động tĩnh gì?"

Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hai người đều buồn rầu, Tằng chưởng quầy lắc đầu, thở dài: "Chủ nhân gần đây quả thật không được tốt lắm. Không biết Thiệu tiểu ca đã nghe thấy điều gì?"

Thiệu Vân An nói: "Hai vị chưởng quầy gọi ta là 'Vân An' đi, dù sao về sau chúng ta cũng coi như người cùng phe."

Tằng, Hứa hai vị chưởng quầy sửng sốt, tiếp theo Hứa chưởng quầy vui mừng: "Thiệu tiểu, a, Vân An! Ngươi nói là!"

Thiệu Vân An cười nói: "Hôm nay sở dĩ ta đẩy Tằng chưởng quầy ra. Là bởi vì ta nhận được thư chủ nhân các ngươi."

Vương Thạch Tỉnh rất phối hợp mà lấy lá thư ra từ trong ngực ra, Hứa chưởng quầy vội vàng mà lấy, mở ra, cùng Tằng chưởng quầy xem.

Chuyện Ngụy Hoằng Văn bị tước quyền, Tưởng Khang Thần đã sớm phái người đưa tin cho y, An Nhàn đến cũng nói cho y nghe mọi chuyện trong kinh thành. Người ngoài nhìn không rõ, nhưng Thiệu Vân An lại rõ tường tận, Ngụy Hoằng Văn thật đúng là biết diễn kịch, nên đi làm diễn viên nha, tuyệt đối có thể nhận giải ảnh đế đó. Ngụy Hoằng Văn gỡ bỏ vấn bận về phía phủ Hằng Viễn Hầu, sinh ý phủ Hằng Viễn Hầu toàn bộ giao cho Ngụy Hoành Chính thì đã sao, nhân mạch đều nằm trên tay hắn, Ngụy Hoành Chính có bản lĩnh lấy được sao! Nói chi Ngụy Hoành Chính còn chưa ngồi nóng chỗ lão đại đã bị cha hắn tước bỏ, quyền lực lại về trên tay Ngụy Hoằng Nho.

Rời đi phủ Hằng Viễn Hầu, đặt mình ở vị trí đối lập phủ Hằng Viễn Hầu, Ngụy Hoằng Văn mới có thể tỏ lòng trung thành với Quân Hậu, cũng mới có thể chân chính phát triển khát vọng của bản thân. Viết thư cho Thiệu Vân An, hắn nói rõ tình cảnh của mình hiện tại, cùng với những tính toán sau này, cũng nói cho Thiệu Vân An biết Hứa, Tằng hai vị chưởng quầy là người thân tín của hắn, có thể tín nhiệm. Ngụy Hoằng Văn đã thể hiện lòng trung thành với Quân Hậu, hắn nguyện ý mở rộng thương nghiệp vì Hoàng Thượng và Quân Hậu.

Ngụy Hoằng Văn rời đi phủ Hằng Viễn Hầu liền ra kinh, hắn muốn đi chỉnh đốn lại tài nguyên của mình, còn tài nguyên ở kinh thành đã có đại ca hắn Ngụy Hoằng Nho âm thầm xử lý. Chờ đến khi Thiệu Vân An cho ra trà và rượu, Ngụy Hoằng Văn mới có thể phát triển sinh ý trà và rượu càng nhiều, càng mở rộng đến nhiều nơi hơn.

Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy xem xong thư, tâm hai người hoàn toàn thả lỏng, cảm động với sự tín nhiệm của chủ nhân đối với bọn họ. Bọn họ lúc trước còn lo lắng chủ nhân có phải đã bị Hầu phủ đuổi đi, hiện tại ngược lại bọn họ cảm thấy chủ nhân rời đi Hầu phủ là chính xác. Làm người cùng phe với Ngụy Hoằng Văn, bọn họ sao lại không biết Ngụy Hoằng Văn ở Hầu phủ gian nan như thế nào. Khi Hứa chưởng quầy trả lại thư, Thiệu Vân An nói: "Nếu chỉ có phong thư này, ta sẽ không đẩy cho Tằng chưởng quầy. Kinh thành cũng có truyền tin cho ta, nói ta yên tâm cùng chủ nhân các ngươi hợp tác. Ta rất lười, nhân thủ trong nhà cũng có hạn, cho nên tới nay ta không muốn làm quá nhiều sinh ý. Hiện tại chúng ta đều làm việc cho Hoàng Thượng và Quân Hậu, hai vị chưởng quầy với ta cũng coi như là lão bằng hữu, Ngụy công tử hiện giờ rời đi Hầu phủ, mặc dù trên tay có tài nguyên, có nhân mạch, nhưng không giống như trước kia làm việc thuận lợi, cho nên ta nghĩ, chúng ta nên hợp tác làm một ít sinh ý mới, có được hay không?."

Tằng chưởng quầy ánh mắt sáng lên: "Vân An ngươi có phải muốn làm sinh ý đá phỉ thúy không?" Tằng chưởng quầy sửa miệng gọi không hề áp lực.

Thiệu Vân An gật đầu cười nói: "Đúng. Ta hiện tại có quyết định này. Đá phỉ thúy này ta nói thật cho hai vị chưởng quầy nghe, trên tay ta có một ít đá quý, đều là do Tỉnh ca nhiều năm đi ra ngoài mà có được. Lúc trước Tỉnh ca chỉ cảm thấy mấy cục đá này đẹp, nào biết có thể làm ra trang sức mỹ lệ như thế. Bất quá với bản lĩnh Ngụy công tử, hắn còn không gặp được những viên đá quý này, ta đoán loại đá quý này ở Yến Quốc số lượng chỉ sợ là không nhiều, Tỉnh ca nhặt được mấy khối đá phỉ thúy đó có thể là người nước khác mang đến Yến Quốc."

Hai vị chưởng quầy đều gật đầu, Tằng chưởng quầy chính là làm sinh ý về trang sức, ông đều chưa có gặp qua, Yến Quốc khẳng định không có loại đá quý này. Hai người không khỏi đều nhìn Vương Thạch Tỉnh, người này sao mà may mắn đến vậy có thể nhặt được vật quý hiếm như thế, bọn họ không được tốt mạng như thế nha. Vương Thạch Tỉnh vững như thái sơn, nghiêm túc làm tốt vai trò bia đỡ cho tức phụ nhà mình.

Tằng chưởng quầy hỏi: "Vậy ý ngươi là gì?"

Thiệu Vân An nói: "Ta tính muốn cùng ngài hợp tác mở cửa hàng trang sức. Không phải 'Điệp trang các', mà là một cửa hàng mới, là cửa hàng trang sức làm việc cho Quân Hậu."

Tằng chưởng quầy vừa nghe liền minh bạch, đại chủ nhân tuy rằng rời đi Hầu phủ, nhưng chủ nhân phía sau 'Điệp Trang các' là ai không phải bí mật. Nếu bọn họ làm việc cho Quân Hậu, không thể dùng chiêu bài 'Điệp Trang các' được.

Thiệu Vân An nói tiếp: "Quân Hậu xuất thân từ Đại gia, nên thứ nhất ta muốn để Quân Hậu ra mặt, cho các tướng sĩ Đại gia ở biên quan hỗ trợ tìm kiếm. Thứ hai còn muốn để nhân mạch của Ngụy công tử đi tìm nữa. Đá quý trong tay ta và Tỉnh ca trước mắt có thể làm ra vài bộ trang sức, bán ra với hình thức bán đấu giá, ai ra giá cao thì có được. Hơn nữa không phải dùng một lần bán đấu giá hết, mà chúng ta có thể một tháng bán đấu giá một bộ, để có nhiều thời gian cho mọi người tìm kiếm đá quý. Lúc trước ta bán cho ngươi viên đá đậu cô ve, ngươi đã bán hay chưa?"

Tằng chưởng quầy lập tức trả lời: "Không có, bộ trang sức đó chủ nhân không tính bán ra, chúng ta đã dùng bạch ngọc, thanh ngọc dựa vào hình dạng mà mô phỏng làm ra mấy trăm bộ, vốn dĩ chủ nhân tính toán vào tháng tư sẽ bán ra, để đến mùa khoa khảo mới bán ra thì sẽ được nhiều tiền hơn. Chẳng qua hiện tại chủ nhân rời đi Hầu phủ, kế hoạch thay đổi, chủ nhân muốn ta tạm hoãn. Nếu chúng ta mở cửa hàng trang sức, có thể bán đá quý đó ra, ta sẽ viết thư cho chủ nhân. Vân An, ngươi vừa rồi có nói bán đấu giá, nói tỉ mỉ cho ta nghe được không?"

Thiệu Vân An giải thích kỹ như thế nào là bán đấu gia, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy đều tỏ vẻ "Còn có thể bán như vậy sao!" đúng là chuyện không nghĩ đến. Chờ Thiệu Vân An nói xong, Hứa chưởng quầy lập tức nói: "Chúng ta hoàn toàn có thể mở một nơi bán đấu giá nha! Vân An, ngươi chủ ý nhiều, chúng ta về sau khẳng định có thể có rất nhiều đồ vật hiếm lạ để bán đấu giá."

Thiệu Vân An nói: "Cái này đúng là có thể có. Bất quá xây nhà bán đấu giá ở huyện Vĩnh Tu thì không đủ cấp bậc, chúng ta nên xây nhà bán đấu giá ở kinh thành đi. Chuyện này ta sẽ viết thư cho Khang Thần đại ca, để y quyết định."

Tằng chưởng quầy muốn nói lại thôi, Thiệu Vân An hỏi: "Tằng chưởng quầy có gì cứ nói"

Tằng chưởng quầy dừng một chút mới nói: "Vân An, không gạt ngươi, chủ nhân vừa đi, ta cùng lão Hứa cũng không làm nữa. Điệp Trang các và Nhất Trượng hiên tuy nói là sản nghiệp Hầu phủ nhưng rốt cuộc chủ nhân là ai mọi người đều biết, khẳng định sẽ có người tới tìm phiền toái. Chủ nhân lệnh cho ta cùng lão Hứa an bài đóng cửa Nhất Trượng hiên và Điệp Trang các, chờ chủ nhân an bài sau."

Thiệu Vân An minh bạch gật gật đầu, điểm này y cũng nghĩ đến, y ngẫm lại, nói: "Vậy không bằng như vậy đi. Ngụy công tử hiện tại khẳng định là có rất nhiều chuyện bận rộn, sẽ có thời gian phỏng chừng không rảnh lo các ngươi. Chúng ta đều là người cùng phe, các ngươi cũng không cần chờ hắn an bài. Hứa chưởng quầy ngài có kinh nghiệm mở tửu lầu, ngài mang theo nhân lực Nhất Trượng hiên mở tửu lầu đi, thực đơn ta viết cho. Tằng chưởng quầy vẫn làm cửa hàng trang sức đi, những thợ thủ công của Điệp Trang các Tằng chưởng quầy nhất định phải nắm chặt. Bất quá ta kiến nghị Tằng chưởng quầy nên đi kinh thành, nếu muốn bắt đầu mở cửa hàng, ngài nên mở ở kinh thành sẽ thành công hơn. Ta hôm nay đem bộ trang sức này ra, chính là muốn đánh tiếng cho cửa hàng trang sức của chúng ta sau này. Những việc này ta đều nói trước cho Khang Thần đại ca, để y trình bày cho Quân Hậu. Ta kiến nghị là, bất kể là tửu lầu hay là cửa hàng trang sức, hay những cửa hàng khác sau này của chúng ta, đều theo hình thức chuỗi cửa hàng."

"Chuỗi cửa hàng?"

Thiệu Vân An lại giải thích như thế nào là chuỗi cửa hàng, hai vị chưởng quầy chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, đã nhìn thấy tương lai tươi sáng nha

Thiệu Vân An hỏi: "Hai vị chưởng quầy cảm thấy như thế nào?"

"Hoàn toàn được đó"

Thiệu Vân An nói: "Ta sẽ viết thư cho Ngụy công tử, chúng ta hợp tác mở cửa hàng, hai vị chưởng quầy trực tiếp tham dự, cũng có thể làm cổ đông. Mặt khác, phân công như thế nào, ta sẽ thương lượng cùng Ngụy công tử."

"Vân An ngươi làm chủ là được."

Hai người đều tin tưởng đi theo Thiệu Vân An, tuyệt đối sẽ làm được mua bán lớn. Tằng chưởng quầy nói: "Ta trở về liền viết thư cho chủ nhân."

Hứa chưởng quầy nhắc nhở: "Vân An, ta cùng lão Tằng phía trên còn có đại chưởng quầy, người này tên là Ngụy Tu, hắn ở phủ Sắc Nam. Nhưng người này không phải người của chủ nhân, nếu ngày sau người này đến tìm ngươi, ngươi cần phải đề phòng."

"Được. Về sau ta có thương lượng gì với chủ nhân các ngươi, ta sẽ nói cho các ngươi nghe."

"Được."

Bàn bạc xong kế hoạch mở cửa hàng trang sức và tửu lầu, Hứa chưởng quầy và Tằng chưởng quầy vội vã rời đi. Khi Tằng chưởng quầy rời đi còn bị không ít thị nữ, gã sai vặt ngăn lại, dò hỏi về trang sức phỉ thúy, Tằng chưởng quầy lúc này đã nắm chắc, nên nói trên tay hắn tạm thời không có đá quý, chờ khi có rồi sẽ phái người thông báo cho bọn họ.

Hai vị chưởng quầy đi rồi, Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An: "Tiểu tức phụ vất vả."

Thiệu Vân An cười nói: "Ta không vất vả, ta chỉ nói thôi, còn làm thì là người khác." Ngay sau đó, y thu hồi tươi cười, nói: "Ngụy Hoằng Văn tới tìm chúng ta, làm cho ta cảnh tỉnh. Hiện tại địa vị chúng ta không cao, mặc dù có Hoàng Thượng và Quân Hậu, nhưng ở trong mắt những người quyền quí, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ. Ta không làm được điệu thấp, để cả nhà chúng ta an toàn, chúng ta nhất định phải có năng lực để tự bảo vệ mình. Quyền lực và sức ảnh hưởng của Hoàng Thượng và Quân Hậu còn chưa đủ, chúng ta nếu muốn ôm chân hai người họ, trước hết phải giúp hai người đó nắm giữ quyền lực cường đại.

Cho nên sau này chúng ta muốn mở cửa hàng cũng được, muốn làm sinh ý khác cũng tốt, đều phải Quân Hậu vào làm cổ đông, Quân Hậu không cần ra tiền, làm cổ đông trên danh nghĩa là được. Ta cũng muốn lôi kéo đại ca và sư huynh của đại ca Dương Nghiên vào luôn. Hắn là tri phủ phủ Sắc Nam, xem như là 'địa đầu xà', tại vì có câu 'Cường long nan áp địa đầu xà' mà."

[Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Nghĩa bóng: phép vua thua lệ làng]

Vương Thạch Tỉnh: "Ta đều nghe tiểu tức phụ, nhưng nếu sau này Hoàng Thượng và Quân Hậu 'Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh'...... thì sao, trong sách sử viết rất nhiều chuyện như vậy." Đang xem 'Trung Hoa lịch sử năm ngàn năm' Vương Thạch Tỉnh có thể nghĩ đến rất nhiều việc.

[Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh: nguyên câu là 'Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; Cao điểu tận, lương cung tàn; Địch quốc phá, mưu thần vong'. Có nghĩa là: Thỏ chết rồi chó bị phanh thây; Chim bay hết rồi cung tên xếp xó; Nước địch phá xong rồi mưu thần bị giết. Việt Nam cũng có những câu thành ngữ đồng nghĩa như: 'Được chim bẻ ná, được cá quên nơm'; 'Vắt chanh bỏ vỏ'; 'Qua cầu rút ván']

Thiệu Vân An nói: "Vậy chúng ta cũng phải an bài tốt đường lui." Thiệu Vân An ngoắc ngoắc ngón tay, Vương Thạch Tỉnh cúi đầu, Thiệu Vân An nói nhỏ bên tai hắn, chờ đến khi y nói xong, đôi mắt Vương Thạch Tỉnh tỏa sáng.

"Thế nào? Muốn đi không? "

"Đi! Tiểu tức phụ đi đâu ta đi đó!"

"Thật nghe lời." Thưởng cái kiss! 

[Sabrina: trong QT viết là kiss, chứ không phải mình bịa ra đâu]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro