Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh mới vừa thoát ly tông tộc không bao lâu liền nhận Sầm lão làm nghĩa phụ. Chuyện này ở thôn Tú Thủy thôn có thể nói là cơn lốc mãnh liệt. Không quan tâm một nhà Vương lão thái có bao nhiêu ghen ghét, một nhà Vương Thạch Tỉnh ở thôn Tú Thủy địa vị càng cao không với tới. Bởi vì tổ chức tiệc nhận thân, nên thời gian Vương Thanh đi Bạch Nguyệt học đường chậm lại mấy ngày. Ngày tám tháng hai, Thiệu Vân An làm cơm hộp cho Vương Thanh, cùng Vương Thạch Tỉnh đưa bé lên xe ngựa, nhìn theo bé cùng Vương Diễn, Triệu Tùng Bác đi đến học đường.

Vương trạch đã mua người, nên Vương Thạch Tỉnh không cần làm phiền nhà Lí chính và nhà Vương Thư Bình đưa ba hài tử đi học nữa. Dựa theo thời gian ở hiện đại, Bạch Nguyệt học đường buổi sáng tám giờ vào học, buổi chiều bốn giờ tan học, giữa trưa có một tiếng rưỡi để nghỉ ngơi. So với thời gian đi học ở hiện đại không khác nhau lắm. Bất quá tám giờ vào học, nên phải có mặt ở học đường sớm hơn nửa tiếng. Nếu là ở huyện học, buổi sáng sáu giờ là phải vào học, giữa trưa nghỉ ngơi một tiếng, buổi chiều sáu giờ tan học. Nếu học sinh đang chuẩn bị khoa khảo, thông thường thì phải thức đêm đọc sách, rất là vất vả. Không giống như Vương Thanh chỉ mới vừa vào học đường, có thể tính là học sinh tiểu học, thời gian học tập không có dài như vậy, cũng không vất vả như vậy.

Sầm lão đem Bạch Nguyệt học đường giao cho Khang Thụy. Ông là viện trưởng huyện học, nhưng không phụ trách giảng bài, cách mấy ngày họp cùng các phu tử, phân bố nhiệm vụ là được. Cho nên Sầm lão rất yên tâm thoải mái mà dọn tới thôn Tú Thủy ở nhà nhi tử của mình. Sầm phu nhân tất nhiên cũng đi theo, Sầm phu nhân hiện tại còn không muốn về nhà. Bộ trang sức phỉ thúy của bà có quá nhiều người (nữ) nhớ thương, cả ngày đều có phu nhân, thái thái đưa bái thiệp muốn tới bái phỏng, kỳ thật là muốn nhìn bộ trang sức của bà, Sầm phu nhân rất là phiền nha. Bà rất luyến tiếc đeo lên người đó, huống chi là lấy ra cho người ta xem. Cho nên trượng phu nói muốn đi thôn Tú Thủy, bà lập tức đi thu xếp hành lý, bộ trang sức cũng nhất định phải mang theo.

Như thế Ni Tử không cần đến Sầm phủ nữa, có thể ở nhà theo nãi nãi học cầm. Tưởng Mạt Hi thích nghe Ni Tử đánh đàn, cũng không cần chạy tới chạy lui. Khi Ni Tử luyện cầm bé yên tĩnh ngồi kế bên chơi khối Rubik, bé hiện tại đã phá được khối Rubik cấp chín rồi, đang nghiên cứu khối Rubik cấp mười. Biểu hiện của Tưởng Mạt Hi làm Tưởng Khang Ninh rất vui sướng, tuy Tưởng Mạt Hi vẫn cứ không nói lời nào, vẫn bị tự kỷ, nhưng bé có một ít biến hóa. Rõ nhất là bé có phản ứng với Ni Tử và Vương Thanh, là chủ động phản ứng. Đặc biệt là lần trước khi Ni Tử khóc, bé thậm chí còn đi an ủi.

Vương Thanh hôm nay đi học đường, Sầm lão cũng đi theo, bởi vì Đinh Nhất Lâm đánh xe. Thư đồng của Vương Thanh là Tô Sách cũng đi theo. Vương Thanh vốn dĩ không muốn, bé đi học, Tô Sách chỉ có thể ngồi chờ, bé không quen, cảm thấy khó xử. Thiệu Vân An cũng không tiếp thu nổi, vẫn do Sầm lão và Sầm phu nhân kiên trì. Thiệu Vân An không phân biệt giai cấp, nhưng ở thời đại này, nếu Tô Sách là thư đồng của Vương Thanh, thân phận Vương Thanh không giống như trước, loại chuyện này người làm chủ nhân như bọn họ nhất định phải tiếp thu, phải tập làm thói quen.

Đi tới cổ đại, có thân phận như vậy, Thiệu Vân An cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, sau đó y đã nghĩ ra biện pháp. Khi Vương Thanh đi học, Tô Sách sẽ đi theo Hứa chưởng quầy hỗ trợ, Nhất Trượng Hiên và Điệp Trang các đều đóng cửa, Tằng chưởng quầy đang chờ chủ nhân hồi âm, nếu mọi chuyện thuận lợi, ông sẽ mang theo đá quý mà Thiệu Vân An đưa đi kinh thành. Hứa chưởng quầy đóng cửa Nhất Trượng Hiên, Thiệu Vân An tiêu hai trăm lượng bạc mua lại Nhất Trượng Hiên, sửa tên là 'Vân Long phường', và 'Vân Long các' ở kinh thành. Hiện tại đang dựa theo thiết kế của Thiệu Vân An mà sửa chữa, Hứa chưởng quầy vẫn là chưởng quầy như cũ, Tô Sách đi theo Hứa chưởng quầy làm việc, học hỏi bản lĩnh.

Tô Sách cùng Đinh Nhất Lâm ngồi phía trước đánh xe, Vương Thanh cùng Vương Diễn, Triệu Tùng Bác ngồi ở sau. Vương Thanh hiện tại là tôn tử Sầm lão, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đối mặt với Vương Thanh có chút e dè. Bất quá khi Vương Thanh đem điểm tâm mà Thiệu Vân An làm đưa cho hai bé, hai người không có e dè nữa. Vương Thanh vẫn là Thanh nhi mà bọn bé quen thuộc, An thúc vẫn là An thúc hay làm đồ ăn ngon cho hai bé.

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác học tập tiến độ nhanh hơn Vương Thanh, cho nên Vương Thanh cùng hai người không ở cùng một ban, bé ở ban tân sinh. Để điểm tâm An thúc làm cho vào tay nải, Triệu Tùng Bác tò mò hỏi: "Thanh nhi, đây là cái gì?"

Vương Thanh sờ sờ cặp sách bên người, kiêu ngạo mà nói: "Là cha nhỏ nhờ Chu nãi nãi làm tay nải cho ta, gọi là 'cặp sách', cha nhỏ nói là để cho ta để đựng sách vở. Cái này có thể mang hai vai."

Triệu Tùng Bác và Vương Diễn vừa lên xe ngựa liền chú ý tới cặp sách của Vương Thanh, hiện tại nghe bé nói như vậy, hai người lập tức nói: "Cho chúng ta nhìn một chút nha."

Nói xong, liền vươn tay.

Thiệu Vân An cảm thấy tay nải nơi này đối với vai tiểu hài tử không tốt, đều mang một vai. Trước khi Vương Thanh khai giảng, y nhờ Chu thẩm dựa vào thiết kế của mình mà may cặp sách cho Vương Thanh. Dùng vải thô thông qua đánh hồ, áp bản, tổng cộng là mười tầng, cho nên sờ lên rất dày chắc, cũng thực rắn chắc. Phía trước cặp sách có một cái ngăn, dùng để đựng hộp cơm, ngăn lớn bên trong để đựng sách vở. Hai bên hông cặp sách cũng có ngăn, một bên chứa ly nước, một bên chứa túi trà nhỏ để Vương Thanh pha nước uống.

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác nhìn thực thích, Vương Thanh liền nói: "Các ngươi nên thích, thì kêu Triệu nãi nãi và Vương nãi nãi cũng làm cho các ngươi một cái đi. Cha nhỏ ta nói chỉ cần ta học hành chăm chỉ, mỗi năm đều sẽ làm một cái cặp sách mới cho ta. Cha nhỏ cũng nhờ Chu nãi nãi làm cho ta một cái túi xách, nói là sau này ta đi ra ngoài chơi thì mang. Ni Tử cũng có."

Vương Diễn và Triệu Tùng Bác thực hâm mộ, Vương Diễn nói: "Cha nhỏ ngươi đối xử với ngươi thật tốt."

Vương Thanh dùng sức gật đầu, hạnh phúc mà nói: "Cha nhỏ đương nhiên rất tốt với ta."

Triệu Tùng Bác liền nói ngay: "Thanh nhi, hôm nay ngươi đến nhà ta đi, để nãi nãi ta nhìn cặp sách, ta cũng muốn nãi nãi ta làm cho ta một cái."

"Được nha."

Vương Diễn: "Ta cũng muốn. "

"Được."

Trong Vương trạch, Ni Tử nâng niu túi xách mới của mình, thích đến không chịu được. Thiệu Vân An nói: "Ni Tử thích, về sau cha nhỏ sẽ nhờ Chu nãi nãi làm cho con nhiều túi xách hình dạng khác nhau. Cái này có thể đựng cầm phổ của con. Còn hai bên hông có thể chứa khăn tay nha."

"Cảm ơn cha nhỏ." Ni Tử ôm lấy cha nhỏ, giống như ôm lấy cha nhỏ (nương) thân sinh của mình.

Tưởng Mạt Hi cũng có túi xách mới, loại túi đeo chéo, có thể đựng khối Rubik và các đồ chơi khác. Bất quá bé không chú ý đến túi xách, chỉ chăm chú nhìn khối Rubik thôi.

Sầm phu nhân ở một bên xem rất là cảm động, Vân An thật sự xem ba hài tử này như con ruột mà yêu thương. Sầm phu nhân nhìn túi xách màu hồng nhạt của Ni Tử, là loại túi đeo một bên vai, trên thân có thêu hoa nhỏ, cảm thấy rất đẹp. Thiệu Vân An thấy thế, nói: "Nương, nếu ngài thích, ta kêu Chu thẩm làm cho ngài túi xách. Sau này khi ngài đi ra ngoài có thể đem khăn nha, gương nha hay vật tùy thân gì đó để bên trong. Ngài thích màu gì?"

Sầm phu nhân hiện tại không khách khí cùng đứa con trai này, đứa con trai này chủ ý nhiều, làm cái gì cũng tốt. Bà nói: "Ta không cần màu hồng nhạt như vậy, đây là màu dành cho tiểu khuê nữ. Làm cho ta cái màu xanh lá hoặc màu lam đi."

"Vậy không đẹp đâu." Thiệu Vân An ngẫm lại nói, "Nương, ngài thích màu trắng không, chỉ cần kỹ chút là được à, dùng màu sắc diễm lệ mới đẹp nha. Ngài yên tâm, túi xách của ngài nên dùng màu sắc diễm lệ mới đẹp, với lại ngài tuổi còn không lớn mà. Như vậy đi, con sẽ thiết kế cho ngài cái túi xách rồi nhờ Chu thẩm làm ra, rồi ngài xem có thích hay không nha."

"Cũng được, nghe con."

Ni Tử cùng nương đều thích túi xách như vậy, Thiệu Vân An thầm nghĩ: Mình có nên mở cửa hàng túi xách hay không. Ừm, không biết có được hay không!

Lúc này y còn không thể nghĩ được khi y thiết kế cặp sách cho Vương Thanh sẽ làm Bạch Nguyện học đường thậm chí toàn bộ huyện Vĩnh Tu Huyện nổi lên làn sóng.

Đơn dặt hàng làm kim chi và thịt nướng của An công công còn chưa làm xong, thì thời gian thu hoạch trà đã đến, Thiệu Vân An có rất nhiều chuyện cần làm. Quách Tử Mục cũng có thể làm kim chi và thịt nướng, tay nghề so với Thiệu Vân An không khác biệt lắm, Thiệu Vân An liền giao chuyện này giao cho y. Thiệu Vân An không có thời gian làm kim chi và thịt nướng, Vương Thạch Tỉnh cũng không có thời gian quản gia nữa. Tháng hai là ngày mùa, Vương Thạch Tỉnh vẫn như lúc trước tiêu tiền mướn người, giao cho Chu thúc và Chu Thiên Bảo phụ trách. Ruộng đất trồng cây lương thực, để giúp cho Thiệu Vân An che mắt dương nãi tử quả và hoa cúc.

Phân công cho Quách Tử Mục xong, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không mang bất kỳ ai, lên núi. Hai người tới cánh rừng cây trà cổ, Thiệu Vân An liền đem Vương Thạch Tỉnh mang vào không gian. Trong không gian trồng cây trà nay đã ra cành đã lớn cao gần một mét, cuối năm tuyệt đối có thể thu hoạch lá trà. Mà dương nãi tử quả đã sớm kết trái, nay đã chín rồi. Hai người vào không gian chính là đến thu hoạch dương nãi tử quả. Kể từ khi gieo hạt, cây nho nay đã ra cành, cũng đã ra quả, bất quá chỉ chín có số ít chưa chín toàn bộ, cà chua và những rau củ khác cũng đã kết trái.

Thời gian trong không gian không nhanh như bên ngoài, Thiệu Vân An vừa thu hoạch dương nãi tử quả, vừa hỏi người bên cạnh cũng đang bận rộn: "Tỉnh ca, chiến hữu huynh sao lại không có tin tức gì vậy? Năm nay nếu không có hạt giống nho, thì nho trong không gian không thể đem ra, chúng ta không thể đem rượu nho ra quang minh chính đại bán lấy tiền được."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày: "Tính thời gian chắc là đã có tin tức mới đúng." Dừng một chút, hắn nói: "Có lẽ biên quan đang xảy ra chuyện, bọn họ không thể về quê. Chờ thời gian nữa xem sao. Nếu thu xong trà xuân mà vẫn chưa có tin tức, ta sẽ tự mình đi tìm."

Thiệu Vân An không muốn Vương Thạch Tỉnh đi xa, giao thông nơi này và truyền tin tức không có phát triển, ai biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì. Y ngẫm lại nói: "Nếu không ta tìm Hứa chưởng quầy bọn họ đi. Để bọn họ giúp ta tìm hạt giống quả nho, dù sao cũng chỉ là ngụy trang."

Vương Thạch Tỉnh cũng không muốn rời xa Thiệu Vân An, nói: "Cũng được. Chúng ta trước ủ rượu đi, có hạt giống quả nho chắc cũng là lúc toàn bộ số nho này có thể thu hoạc. Nơi này chỉ có em biết ủ rượu nho, em nói rượu này có mùi vị gì thì là mùi vị đó, không ai hoài nghi đâu."

"Được. Cứ làm như vậy đi. Chúng ta cũng thu hoạch những quả nho đã chín luôn đi."

Nghĩ kỹ rồi, Thiệu Vân An cũng không bận tâm chuyện này. Trong không gian có công cụ, hai người thực mau đã thu hoạch xong dương nãi tử quả hơn nữa còn đã rửa sạch sẽ. Quá trình ủ rượu Vương Thạch Tỉnh đều biết thành thục, hắn không để Thiệu Vân An làm, tự mình ép nước, dù sao cũng có máy móc chuyên nghiệp để ép nước ủ rượu. Nên Thiệu Vân An ở trong không gian phân loại quả nho để ủ rượu, vì có đầy đủ công cụ để ủ rượu, hiện tại không cần gạt Vương Thạch Tỉnh, ủ rượu càng thuận tiện hơn, y chỉ cần làm bước cuối cùng là được.

Vương Thạch Tỉnh bận ủ rượu, Thiệu Vân An ra ngoài không gian, tưới linh tuyền cho mười một cây trà cổ, y còn bỏ thêm một ít linh nhủ. Mùa đông, bởi vì Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày đều tới tưới linh tuyền, mười một cây trà cổ này không chỉ có nẩy mầm, hơn nữa mọc tươi tốt, mầm cũng đặc biệt xanh tươi, còn chưa đến gần đã có thể ngửi được hương trà, so với trước kia khác rất nhiều. Mười một cây trà cổ này Thiệu Vân An tính năm nay sẽ làm trà loại thượng đẳng, không phải loại nhất đẳng mà là loại thượng đẳng

Hái xuống một lá, Thiệu Vân An nếm thử. Có linh tuyền, cây trà lớn lên phẩm chất tốt hơn, cành lá cũng ra mau, nếu muốn chế trà, hiện tại có thể hái được. Bất quá y không nông nóng, vẫn là chờ đến thanh minh và ngũ cốc rồi mới thu hoạch, hương vị tuyệt đối ngon.

Trà nhung cũng đều ra nhánh, màu sắc không phải xanh biếc, mà là màu hoàng kim của cây lâu năm mới có, Thiệu Vân An thực vừa lòng. Tưới nước xong, y đi lại đường cũ, đi đến cánh rừng dương nãi quả, để tưới nước. Đương nhiên, cũng tưới luôn cho hoa cúc. Làm xong, Thiệu Vân An trở lại không gian, Vương Thạch Tỉnh còn đang ép nước. Thiệu Vân An cởi áo bông, vén tay áo, chuẩn bị ủ rượu.

Khi Thiệu Vân An vào không gian, cánh rừng trà cổ vừa mới tưới nước tiếp đón ba vị 'khách không mời mà đến'. 'Bọn họ' trước tiên là đi xung quanh cây trà ngửi ngửi, sau đó cúi đầu liếm chỗ gốc cây còn chưa hấp thu hết linh tuyền, đôi mắt kim sắc tỏa sáng lấp lánh.

.

.

.

Tại kinh thành, Quân Hậu Đại Tề Du nhìn lá thư mới vừa đưa đến, trên mặt vừa lòng tươi cười. Trước mặt y, An công công rất cung kính đứng, trên mặt cũng mang theo sung sướng. Xem xong qua một lượt, Quân Hậu ngẩng đầu: "Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh hai người xác thật có tâm, nguyện ý vì Hoàng Thượng phân ưu, vì Hoàng Thượng ra chủ ý. Chuyện này tất nhiên được. Ngươi hồi âm, nói bọn họ đưa một khối đá quý đến đây, bổn quân sẽ phái người cấp tốc đưa đến Hổ Hành Quan, kêu Chiến Kiêu phái người đi tìm. Cổ phần danh nghĩa thì thôi, nên bỏ ra bao nhiêu bạc bổn quân sẽ đưa bấy nhiêu.

An công công lập tức nói: "Thiên Tuế, ngài không cần ra bạc. Chúng ta đều làm việc cho ngài và Hoàng Thượng, vì ngài và Hoàng Thượng phân ưu, sao lại lấy bạc của ngài, không phải làm ngài nhọc lòng sao. Không có ngài và Hoàng Thượng tọa trấn, chúng ta sao có thể mở nhiều cửa hàng đến thế. Ngài cứ giao việc này cho bọn nô tài đi, bọn nô tài nhất định làm thỏa đáng. Thư Vân An gửi có nói, bất luận là ' Long Vân phường ', hay là mở cửa hàng trang sức, hay nhà bán đấu giá, chuỗi cửa hàng, đều vì Hoàng Thượng kiếm bạc, vì Hoàng Thượng phân ưu, sao lại lấy bạc của ngài. Nếu không phải tại Vân An lười, y không làm chuyện này đâu, ngài cho bọn nô tài cơ hội lập công đi."

Quân Hậu cười: "Theo lời ngươi nói, bổn quân muốn ra bạc là sai sao?"

An công công lập tức nói: "Còn không phải sao. Mở những cửa hàng đó, bọn nô tài cũng có thể kiếm bạc. Nếu không có Thiên Tuế, nô tài cũng không thể kiếm bạc này, đã sớm bị người khác lấy đi. Vân An chính là hiểu được đạo lý này, mới để ngài làm cổ đông trên danh nghĩa. Thiên Tuế, cái quỹ cứu trợ chính là phải cần bạc đó."

Quân Hậu thu lại tươi cười, hiện tại cho dù là Hoàng Thượng hay là y, đều có nhiều chuyện cần sử dụng bạc, dùng rất nhiều bạc. Nhưng trong tay y và Hoàng Thượng có thể lấy ra bạc lại thật sự hữu hạn. Trầm mặc trong chốc lát, Quân Hậu mở miệng: "Vậy bổn quân nhận. Ý tưởng nhà đấu giá kia, bổn quân cảm thấy thực không tồi, Thiệu Vân An này chính là chủ ý nhiều. Ngươi đi tìm nhị tẩu bổn quân, nhà bán đấu giá để phủ Lỗ Quốc xử lý, phải tránh, khi nhà bán đấu giá chưa khai trương, không được để lộ tiếng gió, bổn quân phải cho thế gia kinh thành một 'kinh hỉ'."

"Thỉnh thiên tuế yên tâm, nô tài nhất định làm tốt việc này."

"Ngươi đi đi. "

An công công đi rồi. Quân Hậu xem lá thư lần nữa. Con dâu thứ hai của Đại lão tướng quân, nhị tẩu của Quân Hậu Đại Tề Du xuất thân từ phủ Lỗ Quốc công. Khi làm sinh ý trà, rượu, Quân Hậu có rất việc cần làm. Mà y, chính là đại diện cho Đại gia. Hiện tại để phủ Lỗ quốc công đi lo liệu việc nhà bán đấu giá, chính là muốn kéo thêm Lỗ quốc công Túc gia vào cùng phe, cho Hoàng Thượng gia tăng thêm trợ lực. Lỗ quốc công Túc gia tuy cũng là quốc công, nhưng thế lực không bằng thế gia lâu đời như An quốc công Võ gia và Ninh quốc công Sở gia, thậm chí không bằng Hằng Viễn hầu Ngụy gia.

An quốc công Võ gia tuy rằng thế lực suy yếu, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, thế lực của bọn họ trong triều có nhiều phe phái, không dễ dàng diệt trừ. Mà phi tần của Vĩnh Minh Đế, Tĩnh phi Sở Duyệt xuất thân từ phủ Ninh Quốc công. Thân mẫu của hoàng tử duy nhất của Vĩnh Minh Đế mất, thì bị đưa đến cho Tĩnh phi nuôi. Hiện giờ Quân Hậu không con, vị hoàng tử kia có khả năng nhất trở thành thái tử, trừ phi Quân Hậu có hài tử hoặc Vĩnh Minh Đế nạp thêm phi tần sinh hạ thêm hoàng tử khác, nhưng Vĩnh Minh Đế đối với Quân Hậu rất chung tình, hắn nhất định không làm như vậy.

Sở gia vốn dĩ là thế gia lâu đời, lại có Tĩnh phi, không sợ thất sủng, cũng là người trong cung, huống chi trên danh nghĩa còn là mẫu phi của hoàng tử duy nhất của Vĩnh Minh Đế. Khi phủ An Quốc Công không thể không điệu thấp, thế lực phủ Ninh Quốc công trở nên lớn nhất. Quân Hậu hiện tại cần phải nâng cao thế lực thế gia trung thành với Hoàng Thượng, để mà áp chế những thế gia đang ngo ngoe rục rịch muốn làm phản. Đồng thời, còn phải cân bằng quyền lực của các thế gia, tránh cho bọn họ lấy thế lực áp hoàng quyền. Trong sổ đen của Vĩnh Minh Đế, xếp thứ nhất chính là phủ An Quốc Công, phủ Ninh Quốc công và phủ Hằng Viễn Hầu.

"Thiệu Vân An......"

Quân Hậu Đại Tề Du nói ra tên này, y thật sự muốn gặp người này. Có thể chỉ dùng dăm ba câu đã khiến cho Ngụy Hoằng Văn rời đi phủ Hằng Viễn Hầu, nguyện ý làm việc cho y; có thể được Sầm Nguyệt Bạch, Khang Thụy, huynh đệ Tưởng gia tín nhiệm; có thể để cho An trạch chủ động nhận làm cháu trai; có thể mở miệng liền có thể đưa ra hơn ba ngàn hoàng kim......

Nói thật, Quân Hậu còn chưa gặp Thiệu Vân An, nhưng đối với y rất hứng thú, nếu không phải suy xét từ nhiều mặtt, y khuyên Hoàng Thượng không nên triệu Thiệu Vân An vào kinh lúc này. Nếu không, y cũng muốn gặp người này một lần.

"Ngươi có tài năng như vậy, chẳng lẽ chỉ muốn làm một tên thảo dân, mai một nơi sơn dã sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro