Chương 108. Chỉ có cậu là chân thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi gặp mặt do lão Hắc chọn, là một quán Karaoke ở thành phố nhỏ gần biên giới. Đây là nơi mà người và quỷ đều biết điều, không can thiệp vào việc của nhau. Trước khi đi, Hạo Khải đã hỏi lão Hắc có cần dọn sạch hiện trường không, nhưng sau khi cân nhắc nhiều lần, lão Hắc đã quyết định không làm vậy. Thứ nhất, lão không muốn gây ra quá nhiều chú ý, thứ hai, đông người có nghĩa là nếu xảy ra sự cố, cảnh sát sẽ khó hành động vì lo ngại đến con tin.

Trang Hài đã sắp xếp với chủ quán Karaoke này, trong một phòng cách không xa phòng hẹn, có một phòng khác được đặt sẵn. Trong đó có Khang Thụ Nhân, Lý Cố và vài cảnh sát chìm từ thành phố C, trông như những khách hàng bình thường.

Trang Hài thấy tay Lý Cố khẽ run, trong khi Ngô Tân, dù không quá tệ, nhưng dù sao cũng đã mặc một bộ vest đắt tiền, trông rất có phong thái. Hơn nữa, bản tính anh vốn không thích giao tiếp, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nên phần lớn công việc giao tiếp sẽ do Trang Hài đảm nhiệm. Trang Hài khi nói chuyện với ai cũng không hề lúng túng, khuôn mặt của hắn tựa như một chiếc mặt nạ.

Trang Hài nhìn sang Lý Cố và nói: "Lý tổng, nếu anh không ổn thì đừng cố quá. Tôi biết cảm xúc của anh lúc này rất khó kiềm chế, anh mà để lộ ra thì sẽ bị phát hiện ngay."

Lý Cố uống một ngụm nước lạnh: "Không sao, tôi sẽ đi." Nhưng toàn bộ cảm xúc của anh đã bị đẩy đến đỉnh điểm, anh không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình. Trang Hài quyết định nhanh chóng, đặt tay lên tay anh: "Đừng đi nữa. Anh ở lại đây đợi tin tức. Chúng ta vào trong đều phải kiểm tra người, không thể mang thiết bị liên lạc. Anh ở lại đây nghe ngóng, chủ quán là người của chúng ta, cần thiết có thể gọi nhân viên phục vụ vào bất cứ lúc nào."

Lý Cố ngẩng đầu nhìn hắn, nắm chặt tay, cuối cùng im lặng gật đầu. A Hoằng được coi là vệ sĩ của Ngô Tân, đã vào trong cùng họ, còn người ở lại bên cạnh Lý Cố là Bình Đầu. Khang Thụ Nhân tỏ ra kiềm chế hơn Lý Cố, nhưng không ai dám nói chuyện với ông, từ đầu đến giờ ông chỉ im lặng như một bức tượng.

Lão Hắc, người đã giết cả gia đình Nhiếp Nham, giờ lại bắt giữ Kỷ Hàn Tinh. Lý Cố biết có một khẩu súng giấu trong thắt lưng của Bình Đầu, và anh thừa nhận rằng Trang Hài đã hành động đúng, vì nếu anh vào đó, anh thậm chí không dám chắc mình sẽ làm gì.

Lão Hắc bước vào phòng trước, hai bên kiểm tra người rồi ngồi xuống. Sau khi giới thiệu qua lại, Hạo Khải bỗng nói rằng hắn đã mang một món quà gặp mặt cho ông chủ Ngô. Hắn không ngờ cậu ấm này lại bảnh bao như vậy, trong lòng có chút khó chịu. Hắn làm thêm việc ngoài kế hoạch, lão Hắc cảnh cáo hắn bằng ánh mắt, nhưng Hạo Khải giả vờ không thấy, rồi ra lệnh kéo Kỷ Hàn Tinh vào.

Lúc này, đối diện với ánh mắt của lão Hắc, Hạo Khải rõ ràng đã run lên, nhưng chuyện đã rồi, hắn không tin lão Hắc sẽ thực sự trở mặt ngay tại chỗ.

Cảm nhận được ánh mắt của Ngô Tân gần như dán chặt vào Kỷ Hàn Tinh, lão Hắc cười khẩy, chỉ tay về phía góc phòng: "Không vội, tôi và ông chủ Ngô cần bàn chuyện chính trước đã." Ngay cả khi muốn đưa Kỷ Hàn Tinh cho đối phương, lão cũng phải kiếm lợi cho mình trước.

Tình hình có chút ngoài dự đoán của Kỷ Hàn Tinh, hai người trong phòng này đã vượt xa tưởng tượng của cậu. Một người không rõ tuổi tác, đeo kính gọng mảnh, nụ cười tinh ranh nhưng đầy cuốn hút, cậu nghe họ gọi hắn là Trang Hài. Còn ông chủ Ngô, người mà cậu nghĩ sẽ là một lão già giống lão Hắc, lại hóa ra là một người trẻ tuổi, không có vẻ gì là kẻ đắm chìm trong rượu chè, nhiều nhất là trông hơi khó tính.

Kỷ Hàn Tinh nhận ra trong mắt người đàn ông này có sự kích động khó che giấu, điều đó khiến cậu nảy sinh nghi ngờ. Cậu sắc bén liếc nhìn người đó, nhưng người đó lập tức quay đi. Kỷ Hàn Tinh nén những câu hỏi trong lòng, đi đến ghế sofa ở góc phòng, ngồi xuống với vẻ mặt uể oải, vẫn là bộ dạng vô lực, trông như một kẻ nghiện ngập lãng phí một vẻ ngoài đẹp đẽ.

Ngô Tân khó mà diễn tả được sự kinh ngạc của mình lúc này. Chàng trai trẻ trước mặt anh có mái tóc vàng xơ xác, vì không nhuộm lại kịp thời nên phần gốc đã mọc ra chân tóc đen. Khuôn mặt cậu hốc hác, thần sắc uể oải, trông như một con nghiện lâu năm. Những chỗ bị che bởi tay áo còn lờ mờ hiện ra những vết thương. Chỉ có đôi mắt cậu là đẹp vô cùng, sáng như sao. Các đường nét trên khuôn mặt vẫn lờ mờ gợi nhớ đến những bức ảnh mà anh từng xem. Nhưng... đây thật sự là người mà ông chủ anh đã luôn mong nhớ, người được xem như em trai ư?

May mà Ngô Tân quen với việc không để lộ cảm xúc, sự kinh ngạc trong lòng anh cũng được tiêu hóa trong im lặng, bàn tay anh rất vững, rót rượu mà không làm đổ một giọt. Hạo Khải liếc nhìn Trang Hài, Trang Hài cười mỉm với hắn như để khen ngợi, rồi mời họ bắt đầu bàn chuyện chính.

Kỷ Hàn Tinh nghiêng người trên ghế sofa, nhấm nháp hoa quả, nhưng thật ra đang tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là khi họ nói về nội dung kinh doanh của công ty, càng nghe cậu càng thấy công việc này rất quen thuộc.

Ngô Tân bắt đầu hỏi về việc vận chuyển hàng từ Lang Tạp, Trang Hài hỗ trợ, ám chỉ rằng nếu vũ khí ở Lang Tạp không đủ, Ngô Hân có thể hỗ trợ. Kỷ Hàn Tinh lắng nghe, cậu nhân ra hai người này dường như quan tâm đến hỏa lực của Lang Tạp hơn là việc an toàn vận chuyển hàng hóa...

Bình Đầu và vài cảnh sát vẫn đang theo dõi thông tin, họ kết nối với nhiều bên khác nhau, bao gồm cuộc trò chuyện trong phòng nhỏ và cảnh sát từ thành phố C tiến về Lang Tạp. Lý Cố sau khi bình tĩnh hơn một chút, hỏi Bình Đầu có tin tức gì không.

Bình Đầu đáp: "Trong phòng vẫn ổn, họ đang dò hỏi. Lang Tạp vẫn còn lượng lớn vũ khí, cần nhanh chóng xác định vị trí kho vũ khí và điểm hỏa lực tập trung nhất, hành động bất cẩn có thể dẫn đến tổn thất lớn."

Lý Cố: "Có tin tức gì về Tinh Tinh không?"

Bình Đầu liếc nhìn anh, nói: "Lính trinh sát tạm thời chưa phát hiện được mục tiêu."

Kế hoạch của họ là sau khi lão Hắc rời khỏi làng, sẽ nhanh chóng tiêu diệt các điểm hỏa lực tập trung trong làng và kiểm soát ngôi làng, giảm thiểu xung đột. Dù sao cũng có nhiều dân thường ở đó, một khi xảy ra cuộc chiến lớn, cả hai bên đều sẽ chịu tổn thất không lường trước được. Còn lão Hắc, nếu hành động trong thành phố có thể gây thương vong cho dân thường, tạo ra ảnh hưởng xấu, họ sẽ giải quyết hắn trên đường về Lang Tạp. Cuộc trò chuyện của Trang Hài hôm nay nhằm giữ chân lão Hắc, tạo điều kiện cho cảnh sát kiểm soát Lang Tạp, đồng thời cố gắng thu thập thông tin về tình hình bên trong.

Hiện tại, Ngô Tân và lão Hắc đang trong giai đoạn giằng co. Trang Hài đóng vai trò người hòa giải, hắn không đắc tội với bên nào, chỉ đơn thuần đóng vai trò làm dịu bầu không khí, khiến cuộc đàm phán này không biết bao giờ mới kết thúc. Kỷ Hàn Tinh không muốn chờ đợi thêm, cậu cần tạo cơ hội cho mình.

Kỷ Hàn Tinh ngáp một cái, đi đến bên Hạo Khải, nói rằng cậu đang lên cơn nghiện và đòi thuốc. Họ đều biết khi Kỷ Hàn Tinh phát tác sẽ như thế nào, bình thường cậu có thể quậy phá trong làng, nhưng giờ không thể để cậu phát tác ở đây, lão Hắc cũng không muốn phá hỏng giao dịch này.

Lão khó chịu ra hiệu cho Hạo Khải đưa cậu một gói bột, rồi ra lệnh cho một tên tay sai dẫn cậu ra ngoài canh giữ. Ở nơi này, việc sử dụng ma túy không phải chuyện hiếm, Hạo Khải chỉ hy vọng Kỷ Hàn Tinh không gây thêm rắc rối, vì hắn còn định để Ngô Tân đưa cậu đi sau đó. Kỷ Hàn Tinh nuốt khan, cậu cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh.

Thời gian và cơ hội của cậu không còn nhiều, làm sao để truyền tin? Hoặc... cậu vừa loạng choạng bước ra ngoài, vừa tính toán khả năng xử lý tên tay sai này.

Lý Cố ngồi một lúc cảm thấy bức bối, anh cũng nghe được một chút tình hình bên trong. Ngô Tân và Trang Hài vẫn đang giằng co với lão Hắc, máy nghe lén dán không đúng chỗ, luôn bị nhiễu, có giọng người khác nhưng nghe không rõ. Đã gần hai mươi phút trôi qua, cảnh sát vẫn chưa tìm ra vị trí điểm hỏa lực, cũng không có tin tức về Kỷ Hàn Tinh. Lý Cố cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt trong một chiếc hộp đen nhỏ. Anh không thể chịu đựng thêm nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.

Kẻ nghiện tóc vàng và thương khách mặc vest, hai ánh mắt giao nhau.

Khoảnh khắc đó, Lý Cố cảm thấy mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Vạn vật đều là ảo ảnh, là hư không. Chỉ có Kỷ Hàn Tinh, chỉ có Kỷ Hàn Tinh là chân thật. Cậu gầy đi. Trên mặt có vài vết thương nhỏ.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi, đã đủ khiến tim Lý Cố quặn thắt đến tột đỉnh.

Nhưng ngay lập tức anh thấy người đứng sau Kỷ Hàn Tinh và vật trong tay hắn, Lý Cố phản ứng rất nhanh, ánh mắt anh không dừng lại trên Kỷ Hàn Tinh, mà lướt thẳng qua cậu. Lý Cố đi đến góc rẽ đầu tiên, nhận một ly rượu từ tay nhân viên phục vụ, đồng thời rút điện thoại ra, gửi tín hiệu cho Bình Đầu.

Kỷ Hàn Tinh không nhìn anh, tóc mái của cậu rất dài, khi cúi đầu có thể che mắt. Cậu dựa vào tường, ngồi bệt xuống, cúi đầu làm động tác như đang hút thuốc, sau đó cả người cậu trở nên mềm nhũn như bùn, sau gáy tựa vào tường, trên mặt hiện lên nụ cười mơ màng và thỏa mãn. Đồng tử của Kỷ Hàn Tinh bắt đầu giãn ra, như thể đã phê lắm rồi, tay sai nhìn cậu như nhìn một con chó chết, thấy vậy thì an tâm hơn, miễn là Kỷ Hàn Tinh không gây rắc rối thì tốt.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Kỷ Hàn Tinh, hơn cả sự kinh ngạc là bi thương nguội lạnh. Cậu đã phải trả giá bằng chính cuộc sống chân thật của mình để đi đến bước này. Cậu từng mong muốn xuất hiện trước Lý Cố với vẻ đẹp đẽ, hoàn mỹ nhất, cậu từng mơ được Lý Cố yêu thương. Nhưng giờ đây, cậu xuất hiện trước mặt Lý Cố với dáng vẻ tiều tụy, tàn tạ, đầy chật vật. Trong lòng cậu tràn ngập nỗi buồn vô tận, nhưng cũng sinh ra một chút dũng khí không hối tiếc. Linh hồn cậu gần như co rúm lại, cậu cần tự tạo cho mình một ý nghĩa to lớn hơn để có thể chịu đựng và đối mặt với cuộc gặp gỡ này.

Lý Cố trở lại với ly rượu, khi đi ngang qua người đó, anh lảo đảo, rượu đỏ đổ hết lên người hắn. Tên tay sai lập tức nổi giận định ra tay, nhưng Lý Cố nhanh hơn, lên tiếng: "Xin lỗi, tôi vừa gọi điện thoại, bộ đồ của anh bao nhiêu, tôi đền cho anh."

Tên tay sai nhìn anh nói chuyện không kiêu ngạo, không xu nịnh, lại là người có tiền, câu chửi rủa còn chưa kịp thốt ra: "Bộ đồ này của tôi không rẻ đâu..."

"Không sao," Lý Cố dẫn hắn đến góc khuất, Bình Đầu từ phòng bước ra, Lý Cố nói: "Tôi sẽ tìm người giúp anh thay bộ khác." Chưa dứt lời, Bình Đầu đã xuất hiện phía sau hai người, nhanh chóng siết cổ tay sai đến ngất, rồi nhét hắn vào phòng chứa đồ.

Lý Cố quay người lại, hành động quá nhanh đến mức suýt ngã. Không đợi đứng vững, anh đã chạy về phía trước, chỉ vài bước nữa thôi, Kỷ Hàn Tinh vẫn ngồi trên mặt đất. Anh lao tới ôm chặt lấy cậu, Bình Đầu cảnh giác nhìn xung quanh, giúp họ mở cửa phòng.

Khoảnh khắc đó, Lý Cố cảm thấy như trái tim đã rời nhà suốt một thời gian dài của anh giờ đây mới trở về vị trí của nó trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro