Chương 109. Mọi người bối rối nhìn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa vừa đóng lại, Lý Cố nhẹ nhàng đặt Kỷ Hàn Tinh xuống, không chờ cậu đứng vững, anh đã ngay lập tức ôm chặt lấy cậu vào lòng. Khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại, vạn vật đều trở nên hư ảo, chỉ có nhịp tim của họ là chân thực. Trong phòng, vài cảnh sát chìm đứng sững sờ, Khang Thụ Nhân bật dậy, đôi mắt dán chặt vào Kỷ Hàn Tinh, đôi môi ông run rẩy không ngừng. Mọi người trao nhau một ánh nhìn, dù bối rối nhưng họ đều hiểu ngay Kỷ Hàn Tinh là ai.

Lý Cố nâng khuôn mặt Kỷ Hàn Tinh lên, động tác của anh vừa cẩn thận vừa trân trọng. Trái tim anh vừa mới hồi sinh, lại bị xé toạc thêm vài nhát khi nhìn thấy vẻ tiều tụy và những vết thương trên khuôn mặt của cậu. Ánh mắt Kỷ Hàn Tinh sâu thẳm, cậu đã xác nhận người trước mặt chính là người mà cậu luôn tâm tâm niệm niêm. Như một chú sói con vừa tỉnh giấc, cậu kéo Lý Cố lại gần rồi mạnh mẽ hôn anh. Lý Cố không phản kháng, dịu dàng đón nhận cậu.

Sau đó, Kỷ Hàn Tinh nhanh chóng tỉnh táo lại, đẩy Lý Cố ra một chút. Mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết... Với tình trạng hiện tại của mình, cậu cảm thấy mình không xứng đáng với Lý Cố.

Khang Thụ Nhân khẽ hắng giọng.

Kỷ Hàn Tinh lúc này mới nhận ra sự hiện diện của mọi người trong phòng, cậu nhanh chóng hiểu ra tình hình, rồi bước tới nói: "Thời gian không còn nhiều, các anh đã cử người đến Lang Tạp rồi phải không?"

Một cảnh sát trẻ dũng cảm hỏi: "Cậu từ bên đó ra đúng không? Cậu biết tình hình ở đó chứ?"

Kỷ Hàn Tinh nói: "Cho tôi giấy và bút."

Lý Cố ngồi xuống bên cạnh cậu, Kỷ Hàn Tinh cầm bút bằng tay phải, trong khi tay trái của cậu luôn được Lý Cố nắm chặt. Ban đầu chỉ là vì lo sợ mất cậu lần nữa, anh nắm chặt tay cậu như thể chỉ cần buông ra thì sẽ mất cậu mãi mãi. Không hiểu sao, cái nắm tay căng thẳng ấy đã trở thành một cái nắm tay đầy ám muội mười ngón đan vào nhau, e rằng cả hai đều nhận ra sự khác lạ nhưng không ai dám phá vỡ nó.

"Đây là bản đồ Lang Tạp mà tôi vẽ theo trí nhớ, có thể có một số chi tiết không chính xác. Nơi này là một kho vũ khí lớn, được ngụy trang bằng nhiều lớp bảo vệ. Ở đây, có hai kho nhỏ hơn." Cậu lấy ra từ túi một chiếc chìa khóa, "Hy vọng vẫn còn kịp để mang đi. Ở Lang Tạp, nhà nào cũng có vũ khí thô sơ, nhưng lực lượng cốt lõi của lão Hắc vẫn là người của lão. Chỉ cần các anh xử lý được chỗ này, người dân sẽ không dám manh động."

Cậu nói thêm: "Còn một điều nữa, trong đó có một bàn thờ của cha tôi, nếu có thể, tôi mong các anh có thể mang nó ra."

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đây là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc và là một niềm vui bất ngờ mà họ không dám nghĩ tới. Khang Thụ Nhân nhanh chóng liên lạc với cảnh sát bên Lang Tạp, truyền tải tin tức.

Lúc này, Kỷ Hàn Tinh không dám nhìn Lý Cố nữa, cậu như biến thành một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Từ khi rời nhà đến giờ, cậu chưa từng đưa ra lời giải thích nào cho Lý Cố. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Người đó các anh đã xử lý rồi phải không?" Lý Cố không trả lời, Bình Đầu ra hiệu cho cậu yên tâm.

Kỷ Hàn Tinh nói: "Em phải đi rồi." Cậu nhất định phải quay lại, nếu không sẽ nhanh chóng bị nghi ngờ, ít nhất không thể để lão Hắc phát hiện điều gì ở đây, vì khu vực xung quanh vẫn là trung tâm thành phố.

Ánh mắt của Lý Cố như dính chặt vào Kỷ Hàn Tinh, nhìn cậu từng bước tiến gần đến cửa. Khi cậu sắp rời đi, Lý Cố bất ngờ bùng nổ cảm xúc, anh ôm chặt lấy Kỷ Hàn Tinh, giữ cậu một lúc lâu mới buông tay, dõi theo cậu bước ra ngoài.

...

Lão Hắc kín miệng, không thể khai thác được gì, Ngô Tân rõ ràng đã bắt đầu lo lắng. Kỷ Hàn Tinh với vẻ mặt thỏa mãn sau khi hút thuốc bước vào, mệt mỏi ngả người xuống ghế sofa. Hạo Khải hỏi cậu về tên tay sai, Kỷ Hàn Tinh lẩm bẩm với vẻ khinh thường: "Rơi vào bồn cầu rồi, muốn lôi ra thì tự đi mà lôi." Hạo Khải lườm cậu một cái, nhưng không đáp lời.

Ánh mắt của Trang Hài dừng lại trên người Kỷ Hàn Tinh, hắn cúi đầu giấu đi suy nghĩ của mình. Cả hai bên không đạt được thỏa thuận, rơi vào một khoảng lặng đầy lúng túng. Kỷ Hàn Tinh ăn hết hoa quả trước mặt, không hài lòng, cậu đứng lên, đi đến bàn giữa lấy thêm trái cây. Sau khi ăn hai miếng, vẫn chưa thỏa mãn, cậu liền ngồi xuống ghế trống bên cạnh Ngô Tân, nhỏ giọng hỏi lão Hắc: "Khi nào thì ăn tối?" Rõ ràng cậu đang tỏ ra sốt ruột.

Ngô Tân vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng Trang Hài đã nhanh chóng giữ tay anh lại, cười nói không chút sơ hở: "Tôi nghĩ thế này, lần hợp tác đầu tiên, mọi người đừng quá tham lam, ai cũng muốn làm ăn lâu dài. Ông chủ Vũ vẫn có thể nhượng bộ một chút."

Khi Kỷ Hàn Tinh ngồi xuống bên cạnh Ngô Tân, cậu cảm nhận rõ ràng cơ bắp của Ngô Tân căng cứng lại. Đùi của Kỷ Hàn Tinh chỉ vừa chạm vào anh ta, Ngô Tân lập tức co rúm lại, đó là phản xạ hoàn toàn tự nhiên. Ánh mắt lão Hắc liếc qua, Kỷ Hàn Tinh vội vàng giữ chặt lấy chân Ngô Tân, nghiêng người qua anh để lấy một miếng dưa lưới trên đĩa hoa quả, đồng thời lén bóp nhẹ vào chân anh khiến anh thư giãn lại.

Trang Hài mỉm cười nhìn Ngô Tân: "Ông chủ Ngô, hãy đưa ra quyết định đi, tôi cũng đói rồi, ai cũng muốn đi ăn cả." Ngô Tân lạnh lùng gật đầu với Trang Hài. Trang Hài rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì để cậu bạn này mời ông chủ Ngô một ly, thế là xong. Đây là một cuộc làm ăn tốt, mọi người sẽ còn cơ hội hợp tác."

Kỷ Hàn Tinh nhìn lão Hắc, không nói gì cũng không động đậy. Cậu lộ vẻ không kiên nhẫn rồi rót cho Ngô Tân một ly rượu, Trang Hài cười, đứng dậy nói: "Được rồi, chúng ta thống nhất thế nhé. Chúc mọi người phát tài."

Hắn nhìn sang Ngô Tân và Kỷ Hàn Tinh, mỉm cười đầy ẩn ý, rồi quay sang lão Hắc hỏi dò: "Vậy, anh Hắc, chúng ta đi trước nhé?"

Nhưng không ngờ, sắc mặt lão Hắc đột nhiên thay đổi, hắn mạnh tay túm lấy Kỷ Hàn Tinh, ánh mắt hướng về phía Trang Hài trở nên sắc bén.

Hạo Khải phía sau trở nên lo lắng, "Ông chủ, ngài..."

"Chát." Lão Hắc tát mạnh vào mặt Hạo Khải. Hạo Khải không thể tin nổi, chỉ trong chớp mắt, lão Hắc đã nắm chặt cổ Kỷ Hàn Tinh, siết mạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, cuối cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trang Hài: "Tao cho chúng mày mười lăm phút, tao cần một khẩu súng, một chiếc xe đầy xăng và một trăm vạn tiền mặt. Nếu tao không rời khỏi đây, nó cũng không được sống."

Lý Cố giật phăng tai nghe xuống và bật dậy, mọi người trong phòng nhìn nhau đầy bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trang Hài vẫn giữ nguyên vẻ mặt như trước: "Anh Hắc, ý anh là gì đây?"

Khang Thụ Nhân siết chặt tai nghe, nói nhỏ: "Bắt đầu dọn dẹp, lão Hắc đã nhận ra rồi."

Lão Hắc siết chặt tay hơn, trên trán Kỷ Hàn Tinh nổi gân xanh, cậu khó thở, mắt dần tối sầm lại, nhưng vẫn kịp nhận ra ánh mắt đầy thù hận của lão Hắc.

"Súc sinh, mày và cha mày đều là súc sinh!"

Kỷ Hàn Tinh khó nhọc cố gỡ tay hắn ra, Hạo Khải bên cạnh hoàn toàn không biết phải làm gì, trước khi vào phòng họ đã bị tước vũ khí, hắn theo phản xạ nhìn về phía cửa, nhưng A Hoằng đứng cạnh Ngô Tân đã nhanh hơn, đá thẳng vào ngực hắn.

Mọi thứ giờ đây đã rõ ràng, không cần phải diễn kịch thêm nữa.

A Hoằng cũng siết cổ Hạo Khải, ánh mắt Trang Hài bình tĩnh nhìn lão Hắc: "Thả cậu ấy ra."

Lão Hắc cười khẩy, giễu cợt: "Dù có một trăm đứa như thế chết trước mặt tao, tao cũng không chớp mắt."

Trang Hài không biểu hiện gì, lão Hắc tiếp tục: "Một thằng cậu ấm đam mê trai trẻ, khi gặp nó, mày thậm chí không dám đụng vào nó. Chủ của mày là ai?" Hóa ra là đã bị lộ ở đây. Trang Hài nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu vẫn như trước, lịch sự đến mức không thể bắt bẻ: "Anh Hắc, hôm nay anh không thể ra khỏi đây, tốt hơn hết là nhận thức thời thế, tôi có thể giúp anh nói đỡ."

Lão Hắc cười nhạt: "Không cần, sống trên đời chỉ để tìm niềm vui. Tao hoặc là sống tự do, hoặc là kéo lũ phản bội theo chết chung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro