Chương 16. Đi chợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, nhà của lão trưởng thôn đã bắt đầu nhóm lửa. Lý Cố nhanh chóng ăn xong bát cháo rau, gặm hai cái bánh bao lớn cỡ con thỏ. Sau đó, anh vội vàng đi giúp người lớn chuyển hàng hóa cần bán lên xe đẩy.
Để có được cơ hội đi chợ và ngắm nhìn thế giới này, Lý Cố đã chờ rất lâu rồi. Anh làm việc chăm chỉ và không than phiền, chỉ sợ lão trưởng thôn sẽ đổi ý không mang anh theo nữa. Các đặc sản của vùng núi được chất đầy lên xe bò, con đường bây giờ đã được sửa sang lại một đoạn, đi lại thuận tiện hơn nhiều, có thể mang theo nhiều hàng hóa hơn ra ngoài núi.

Sau khi chuyển hàng xong, Lý Cố đi đón Kỷ Hàn Tinh. Vì đi chợ nên đứa trẻ cũng phải dậy sớm, dáng vẻ giống như chưa hoàn toàn mở mắt, chỉ thấy hàng mi dài chớp chớp. Cậu ngồi trên ghế cao, nghiêm chỉnh ăn sáng. Khi Lý Cố đến, Kỷ Hàn Tinh vừa ăn xong miếng cuối cùng trong bát và đặt đũa xuống. Có lẽ vì vừa mới rời giường nên vừa ăn xong vẫn còn lười biếng, không muốn động đậy nhiều, chỉ liếc nhìn Lý Cố. Lý Cố hiểu ý, bước đến và bế cậu xuống. Kỷ Hàn Tinh mỉm cười với anh, khóe môi hơi cong lên.

“Đã nói với con cái gì rồi?” Kỷ Tri Thanh cầm một chiếc khăn nóng đi đến.

Kỷ Hàn Tinh hơi chu mỏ, nhỏ giọng nói: “Những việc mình có thể làm thì đừng làm phiền người khác.”
Lý Cố nhanh chóng giải thích: “Anh không phải người ngoài, không sao mà.” Kỷ Tri Thanh nhìn dáng vẻ cam tâm tình nguyện bị sai bảo của Lý Cố, không biết phải nói gì thêm. Hắn đưa khăn cho Kỷ Hàn Tinh, Kỷ Hành Tinh nhận lấy rồi lau sạch khóe miệng và tay.

Trước khi rời đi, Kỷ Tri Thanh quấn cho Kỷ Hàn Tinh một chiếc khăn quàng cổ mà hắn tự đan, những sợi len màu xanh được lấy từ chiếc áo của Kỷ Tri Thanh. Thông thường, trẻ nhỏ ít dùng khăn quàng cổ màu đậm như vậy, nhưng khi ở trên cổ Kỷ Hàn Tinh, nó lại làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, càng giống như một búp bê sứ. Kỷ Tri Thanh dặn dò: “Ra ngoài nhớ đi theo anh Lý Cố, không nên chạy lung tung. Tiền tiêu vặt để ở trong túi của con, nếu thích cái gì có thể mua. Đi đi, về sớm một chút.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hàn Tinh rúc trong chiếc khăn quàng ấm áp, vãy tay chào Kỷ Tri Thanh.

Trên chiếc xe ba gác tấc đất tấc vàng, mọi khoảng trống đều phải chất đầy hàng hóa để mang đi bán, chỗ còn lại cho người ngồi chỉ còn một góc nhỏ, tiêu chuẩn cao nhất là không rớt xuống. Cha Đồ Ngọc Minh cầm một cá sọt, ngồi vừa khít ở mép xe. Hắn vốn đã không cao, bây giờ nhìn càng giống như một con thạch sùng trung niên đã thành tinh.

Những người khác đều đau lòng vì Kỷ Hàn Tinh còn nhỏ tuổi, nên để một chỗ trống ở phía trước cho cậu ngồi. May mắn là người cậu cũng nhỏ nên không chiếm quá nhiều diện tích. Lý Cố ở bên cạnh, đề phòng cậu bị rung lắc và rơi xuống trên đường đi.

Lý Cố tràn đầy mong đợi với phiên chợ ở thị trấn, đi theo bên cạnh Kỷ Hàn Tinh và liên tục lải nhải về những gì anh nghe được. Anh nói có rất nhiều món ăn ngon và trò chơi vui ở đó, chỉ bằng những lời truyền miệng, thiếu niên hình dung ra một bức tranh hoàn chỉnh theo cách của mình. Kỷ Hàn Tinh học ở trường tiểu học trong thị trấn, cũng chưa từng thấy cảnh chợ phiên ở đây, nghe Lý Cố nói vậy cũng cảm thấy háo hức, đôi mắt to lộ ra từ chiếc khăn quàng cổ ấm áp, tò mò nhìn ngắm cảnh vật trên con đường núi.

Gió thổi bên tai, sắc trời dần sáng lên.

Lý Cố thổi vào lòng bàn tay cho ấm lên, rồi chà sát, đặt tay vào hai tai nhỏ của Kỷ Hàn Tinh: “Nếu mệt thì ngủ một lát, vào huyện còn phải đi lâu nữa.”

Kỷ Hàn Tinh tỏ vẻ rất hào hứng: “Em chưa từng thấy trời dần sáng lên như vậy, muốn nhìn thêm một chút nữa.”

“Vậy cũng tốt,” Lý Cố ngồi gần hơn một chút, chỉnh lại cổ áo cho Kỷ Hàn Tinh: “Anh cùng em ngắm nhìn.”

Năm nay Kỷ Hàn Tinh tám tuổi, là độ tuổi cần ăn uống và ngủ đủ để cơ thể phát triển. Sáng nay, miễn cưỡng lắm mới thức dậy được để ăn sáng, đã đạt đến cực hạn. Chiếc xe lắc lư đi về phía trước, cậu nhìn mặt trời mọc một lúc rồi nhanh chóng không chống chọi nổi cơn buồn ngủ, dựa vào người Lý Cố và thiếp đi.

Lý Cố chọt chọt khuôn mặt nhỏ, đầu ngón tay tọa ra một cái lõm nông, khi bỏ tay ra thì lập tức đàn hồi lại. Lý Cố cảm thấy thú vị, lại chọt thêm một lần nữa.

Cha của Đồ Ngọc Minh nhìn thấy vậy thì cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: “Thầy Kỷ nhặt được đứa trẻ tốt đó, còn đẹp hơn cả mấy tiểu cô nương ở quê chúng ta.”

Lý Cố hạ thấp giọng, sợ đánh thức Kỷ Hàn Tinh: “Sao lại nói là nhặt được? Không phải gọi thầy Kỷ là chú sao?”

Chú Đồ liếc nhìn anh một cái, hừ một tiếng: “Dù đứa bé này do thầy Kỷ dạy dỗ, cách nói năng và hành xử có phần giống, nhưng vẻ ngoài thì không lừa được ai đâu. Hơn nữa, với tính cách của thầy Kỷ, không giống người có thể cưới vợ và sinh ra một đứa bé lớn như thế này.”

Mặc dù Lý Cố cũng tò mò về xuất thân của Kỷ Hàn Tinh, nhưng không hiểu sao lại không muốn thảo luận nhiều với người khác: “Cũng có thể là từ nhà họ hàng, cha mẹ nào mà lại bỏ con mình như thế chứ.”

Chú Đồ thở dài: “Chắc cháu chưa nghe đồn…”

“Khụ khụ,” lão trưởng thôn phía trước cắt lời hắn: “Sáng sớm đã không giữ miệng, muốn hít thêm nhiều gió lạnh nữa mới vừa lòng?”

Chú Đồ cắn chặt răng nhìn Lý Cố, xua tay ra hiệu không nói nữa.

Lý Cố hiếu kì nhưng cũng vô thức không muốn đào sâu, đưa tay quấn lại chiếc khăn quàng cổ cho Kỷ Hàn Tinh. Kỷ Hàn Tinh lẩm bẩm: “A, đến nơi chưa?”

“Chưa đâu chưa đâu,” Lý Cố nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Em dựa vào anh mà ngủ, đến nơi anh sẽ gọi em.”

“Ưm, được…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro